• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh chồng khờ - Trần Hạo (3 Viewers)

  • Chương 882 Tôi chưa từng nghe đến!

“Không thể nào! Tôi đã sai người đi điều tra, thằng ranh kia chỉ là con rể của một gia tộc tầm thường nhỏ bé ở Hải Dương, sao có thể có năng lực làm vậy chứ?”, bà Hình bất ngờ nói.


Hình Thiên Tinh không còn tâm trạng suy đoán thân phận của Trần Hạo nữa, giờ đây, đầu ông ta đều là mình nên xử lý tình hình lúc này ra sao, tiếp theo, nhà họ Hình sẽ đối mặt với sóng gió gì.


Sao bà Hình có thể không biết Hình Thiên Tinh đã nghĩ gì chứ, bà ta bảo: “Nhìn cái ánh hào quang vô dụng của ông kìa, có tí chuyện mà đã dọa ông như vậy rồi, ông lo cái gì thế? Dù sao, nhà họ Hình chúng ta lấy lĩnh vực châu báu làm trụ cột, quốc tế Thiên Tôn khổng lồ thì thế nào? Trong cái giới châu báu này, lời nói của bọn họ có hiệu lực à? Còn về phần thằng oắt kia, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu!”



“Thế nhưng…”


“Ông im miệng cho tôi! Tôi biết ông định nói gì, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho người nọ!”, bà Hình nói.


Hình Thiên Tinh tràn đầy lo lắng.


“Sợ cái gì mà sợ? Cái tên vô dụng nhà ông, có chuyện gì thì nhà mẹ tôi sẽ chống lưng cho ông! Đúng là đồ hèn nhát!”


Bà Hình nói xong, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang rời đi.


Trong lòng Hình Thiên Tinh lúc này đang dâng lên một cơn lo lắng mờ mịt hư vô, nó cứ ở đó nhưng lại không thể nào nắm chặt trong tay.





Vào giờ phút này, Trần Hạo đã đến bãi đậu xe, Lauren kiên quyết yêu cầu tiễn, nhưng đã bị anh từ chối.


Trần Hạo chợt dừng bước dù chưa đến chỗ đậu xe, bởi lẽ, anh cảm nhận được vài luồng khí thế mạnh mẽ bao vây anh bốn phương tám hướng.


Trần Hạo dõi mắt nhìn về nơi phát ra khí thế mạnh nhất.


Một người thanh niên khôi ngô tuấn, trên mặt treo một nụ cười đầy nghiền ngẫm xuất hiện trước mắt anh, rồi từ tốn bước đến chỗ anh.


Xung quanh có vài tên đi ra từ mấy góc tối, bao vây anh từ trái đến phải từ trước đến sau.


Người thanh niên đến trước mặt Trần Hạo, rồi quan sát anh từ a đến z, trong mắt hắn ta đầy suy ngẫm.


“Anh chính là Trần Hạo à? Anh làm tôi thất vọng thật đấy! Anh nhìn qua cũng chả ra gì cả nhỉ?”, người thanh niên cười nói.


Trong lúc đối phương đang quan sát Trần Hạo, đồng thời, anh cũng quan sát hắn ta.


Người thanh niên này cao một mét tám hơn, hình thể cao gầy nhưng khoẻ khoắn, gương mặt góc cạnh rõ ràng như được thượng đế điêu khắc, cho dù Trần Hạo là người cùng phái, nhưng không thể không thừa nhận người này rất đẹp trai.


“Theo dõi tôi từ nãy đến giờ, chỉ mang theo vài tên này tới đây chịu chết à? Các anh thật khiết tôi thất vọng đấy!”, Trần Hạo lạnh nhạt nói.


Nghe Trần Hạo nói thế, người thanh niên cười to: “Mang bọn họ tới là coi trọng anh lắm rồi, thực ra tôi cho rằng một mình tôi là đủ rồi!”


Trần Hạo cười hỏi: “Hình như anh rất tự tin nhỉ, chỉ là tôi chắc chắn đây là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, xưa nay chúng ta không thù không oán, các anh tìm tôi để làm gì thế?”


“Vì sao à? Ha ha! Anh động đến người Ngô Niên tôi bảo kê, hơn nữa còn đánh thuộc hạ của nhà họ Ngô tôi, sao tôi lại có thể nhắm mắt làm ngơ được chứ?”, Ngô Niên cười nói.


“Nhà họ Ngô? Ngô Niên? Tôi chưa từng nghe đến!”, Trần Hạo hời hợt nói.


“Ha ha! Anh sẽ nhanh chóng nhớ tên tôi thôi, hơn nữa tôi đoán rằng cả đời này tim anh sẽ mãi mãi khắc ghi tên tôi!”, Ngô Niên cười tà ác, hình như hắn ta rất tin tưởng bản thân mình.


“Tự cho là đúng không phải là thói quen tốt đâu, Du Tử Uyên bảo anh đến phải không? Anh ta không nhắc nhở anh phải trả một cái giá thật lớn khi tìm tôi gây rối sao? Mấy tên yếu ớt như gà bệnh này rất khó lòng bảo vệ anh an toàn đấy!”, Trần Hạo cười cười hỏi.


Ngô Niên cười ha hả: “Bảo vệ tôi an toàn à, dường như Du Tử Uyên đánh giá anh cao quá nhỉ, anh có biết trong bọn họ là ai không?”


Trần Hạo nói: “Hay anh nói tôi biết đi, tôi thật sự có chút hứng thú với bọn họ đó!”


“Bốn vị này là thuộc tiểu đội mạnh nhất của Chiến Cuồng ở khu vực Ma Đô, tuỳ ý chọn một người trong số họ cũng đều là kẻ mạnh hàng đầu, bốn người đối phó với một mình anh, hình như tôi đã lấy dao mổ trâu để giết gà mất rồi!”, Ngô Niên tươi cười nói.


Sau khi Ngô Niên dứt lời, mấy kẻ đó lập tức bày ra một thế trận, trái phải trước sau bao vây Trần Hạo chặt chẽ ở chính giữa, giống như tư thế đào hố bắt ba ba.


Bỗng nhiên, Trần Hạo cảm nhận được sức ép kinh khủng như sóng dữ bao quanh mình khắp bốn phía.


Bốn người phối hợp với nhau bao vây như cố gắng nhốt anh trong cái rương kín mít, anh không chỉ có thể cảm nhận được sức ép rõ ràng này, mà thậm chí đến cả hô hấp dường như càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.


“Anh Niên, anh bảo chúng tôi đến đây là để đối phó tên tép riu này thôi à, anh có xem thường tôi quá không vậy? Mấy ngày trước, trong buổi tỷ thí nội bộ, tôi chỉ dùng hai chiêu đã đánh cho một tên tiểu tông sư quỳ xuống gọi bố đấy, giờ lại bảo tôi đi đối phó mấy kẻ cỏn con này, có phải là dùng dao mổ trâu để giết gà hay không?”


“Trương Tiêu, đừng có giả vờ giả vịt nữa, không phải anh đã đánh bại tiểu tông sư à? Sao cứ nhắc mãi ngoài mồm thế? Chẳng lẽ tôi phải gặp ai cũng khoe khoang rằng vài ngày trước mình mới vừa đánh một người bình thường thành tên tàn phế trong hẻm tối sao? Anh không thấy nhàm chán à? Anh nghiện khoác lác rồi hay sao?”


Hai người anh tung tôi hứng coi Trần Hạo như người vô hình, thật ra là đang làm bộ làm tịch với nhau cà khịa Trần Hạo.


Một người khác đứng bên cạnh nói với Trương Tiêu: “Tôi nói này, hai người nói này nói nọ vậy có phải hơi quá không? Lỡ như người ta còn chả biết người trong hẻm tối và tiểu tông sư là người như thế nào đâu!”


Hắn ta vừa nói thế, thành viên chiến đội nhe răng nở một nụ cười đầy khinh bỉ nhìn Trần Hạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÉP GẢ CHO ANH CHỒNG
  • Đang cập nhật..
Chồng Ngốc, Em Yêu Anh!
  • Cẩm Châu Tuyết Y
Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom