• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (3 Viewers)

  • Quyển 3 - Chương 85+86

Chương 85: Nam thứ Vương Khải, mời cơm phim trường.


Sau khi Dạ Cô Tinh thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, sự nghi ngờ của Lý Khôn và Cố Nam An cũng hoàn toàn biến mất, tiến độ quay cũng nhanh hơn nhiều so với dự kiến.


Bởi vì Dạ Cô Tinh vào đoàn muộn hơn mọi người nửa tháng, lúc đầu Lý Khôn lo lắng cô không theo kịp tiến độ, nhưng cũng không ngờ tần suất NG của Dạ Cô Tinh quá thấp, điều này khiến ông cảm thấy khá xấu hổ.


Nhiều lần, cô và Tiêu Mộ Lương diễn với nhau rất ăn ý, có thể nói là không chút sai sót nào.


Không chỉ như thế, Cố Nam An còn ngạc nhiên khi phát hiện ra, dù kịch bản có dài bao nhiêu, chỉ cần cô đọc một hoặc hai lần, là đã có thể đọc thuộc lòng trơn tru, giống như cái máy đọc văn bản vậy, bộ não còn nhanh hơn cả máy tính! Nhớ đến cuộc thảo luận về chỉ số IQ về Áo Tím trên Weibo, cô cũng không ngạc nhiên nữa.


Đảo mắt đã qua nửa tháng, mỗi ngày Dạ Cô Tinh đều chỉ xuất hiện ở hai nơi, không phải phim trường, thì chính là biệt thự. Lý Khôn thấy cô đi lại khổ sở thì để cô ở lại khách sạn với đoàn phim, nhưng Dạ Cô Tinh lại dịu dàng từ chối.


Toàn bộ bối cảnh của bộ phim truyền hình “Yên Chi Lệ” được quay tại thành phố văn hóa điện ảnh và truyền hình Bắc Kinh Đồng Sơn, theo lý mà nói, sau khi các diễn viên vào đoàn, họ phải ăn uống và sinh hoạt cùng đoàn cho đến khi đóng máy. Nhưng khi Dạ Cô Tinh ký hợp đồng, cô đã nói rõ với Lý Khôn rằng cô sẽ không ở lại, Lý Khôn có lẽ cũng biết hoàn cảnh của cô, nghĩ rằng hai đứa trẻ đang chờ mẹ về cho ăn nên cũng gật đầu đồng ý.


Biệt thự cách phim trường không xa, Dạ Cô Tinh lại tự mình lái xe, cũng không cảm thấy phiền.


Tiểu yêu hoa đào một mình đi vào thế giới loài người, dùng tên giả là Yên Chi, tìm kiếm, muốn đền đáp lại ân huệ của người kia.


Nàng vốn là một đóa hoa đào e ấp trên ngọn cây ở vách núi, quanh năm nghe tiếng tụng kinh niệm Phật của chùa cổ, ngấm tính Phật và đủ linh khí, tiếc là thời cơ chưa tới, linh trí chưa được mở, nên vẫn chỉ là một bông hoa bình thường trên cành thôi.


Đêm đó, đúng lúc trăng sáng, nàng nằm trên cành dung nạp khí trời, gió đêm phe phẩy, làm nàng không để ý rơi từ trên cành xuống, thấy cả người đã dính bụi, khó giữ được đạo hạnh, lại đúng lúc gặp người đàn ông áo xanh đi ngang qua, nàng liền từ từ rơi vào vai người đó.


Lời chàng nói ra đúng lúc lại giúp cho linh trí của nàng được mở, nàng tu hành ngàn năm, lúc này mới có thể biến thành hình người.


Vì báo ân, nàng bắt đầu bước vào nhân thế, chỉ vì để tìm người đàn ông áo xanh hào sảng đó.


Không tìm được Mục Thanh Viễn, mà lại va ngay phải Tần Thận Chi.


“Cô nương cẩn thận!” Một đôi bàn tay to đỡ lấy cánh tay mảnh mai của người phụ nữ, làm chiếc quạt rơi xuống cạch một cái.


Tần Thận Chi và Yên Chi cùng đưa tay nhặt nên, vẫn là người phụ nữ nhanh hơn một bước, không ngờ bàn lòng bàn tay trắng nõn dịu dàng của người đàn ông phủ lên làn da trắng như tuyết, một luồng điện xẹt qua tim Tần Thận Chi, khiến chàng giật mình, híp mắt, thở dài ——


“Tại hạ thật vô lễ, làm tiểu thư giật mình rồi, mong nàng không để bụng.” Giọng nói của chàng trai hoảng hốt, vẻ mặt hoảng sợ.


Lý Khôn ngồi trước màn hình và gật đầu, càng ngày càng hài lòng. Ở bộ phim này Vương Khải cũng có nhiều đất diễn, anh ấy cũng đã diễn qua khá nhiều phim, cũng từng diễn qua nhiều vị trí nam phụ, nhưng chưa nổi được, hy vọng phim lần này có thể giúp anh ấy.


Thực ra, trong cái vòng tròn này, muốn nổi tiếng chỉ cần có “thời cơ”. Có nhiều người có năng lực diễn xuất tốt, nhưng lại rất nhiều người chẳng thể nổi lên được, cho nên có đôi khi ngoài thực lực còn cần có thời cơ tốt nữa.


Kỹ năng diễn xuất của Vương Khải thì không có vấn đề gì, thuộc phái thực lực, đặc biệt là nhân vật phản diện, được khắc họa rất sâu sắc, thậm chí có thể khiến cho khán giả khi nhắc đến anh ta là ghét cay ghét đắng. Điều này cũng giải thích được lý do tại sao Lý Khôn lại chọn anh ta để vào vai nam thứ.


Tần Thận Chi chính là nhân vật phản diện lớn nhất trong cả bộ phim!


“Tiểu thư? Đó là cái gì? Ta cũng đâu có nhỏ đâu?” Tiếng nàng thanh thúy ngây thơ hỏi lại, tiếng cười duyên dáng dễ nghe như chuông bạc.


Tần Thận Chi giật mình nhướng mày đánh giá người trước mặt.


Nhìn thấy cảnh này, hắn choáng váng, đầu óc như muốn nổ tung, chỉ nhớ đến câu trong “Kinh Thi”:


“Thủ như nhu đề,


Phu như ngưng chi,


Lãnh như tù tề,


Xỉ như hồ tê,


Tần thủ nga my.


Xảo tiếu thiến hề!


Mỹ mục phiến (phán) hề!”


(Bài thơ “Người đẹp 2” của thơ Khổng Tử:


Bản dịch sưu tầm:


Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,


Da của nàng trắng như mỡ đông lại,


Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,


Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.


Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.


Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.


Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh
)


“Này? Ngươi làm sao vậy?” Yên Chi nhìn người đàn ông đang mất hồn ở trước mặt, đưa năm ngón tay trắng nõn và mềm mại đung đưa trước mặt hắn, trong đôi mắt to trong lộ ra vẻ nghi ngờ..


“À!” Tần Thận Chi chợt hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, ngay cả quạt giấy cũng không nhặt, phất tay áo cúi đầu, lễ phép nói: “Đột nhiên lại vô ý mạo phạm tiểu thư, mong nàng không để bụng.”


Yên Chi lại bĩu môi, thầm nghĩ, người này có lẽ là một tên ngốc, phất tay áo hồng một cái, lập tức biến mất, chỉ còn lại có mùi hương hoa đào.


Tần Thận Chi vừa ngẩng đầu lên, đã không người đẹp đâu, cảm thấy thấy vọng.


“Cắt ——”


Cảnh lần đầu gặp gỡ này đã hoàn thành xong, Dạ Cô Tinh nhấc váy đi về vị trí nghỉ ngơi của mình, trên người cô mặc bộ cổ trang với váy dài nên hơi bất tiện.


Trương Á mỉm cười đưa nước ấm cho Dạ Cô Tinh, cô vươn tay cầm lấy, chưa kịp uống thì đã thấy một ánh mắt đang đánh giá mình, nhưng không có ác ý.


Cô nhìn lại, thấy ánh mắt có chút đáng giá và tán thưởng của Vương Khải, có vẻ quang minh chính đại, không né tránh, thẳng thắn cởi mở, ung dung lộ ra vẻ tò mò.


Dạ Cô Tinh mỉm cười và gật đầu, coi như phản ứng lại.


Vương Khải sửng sốt, lập tức nở nụ cười, hai bên khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn sâu.


Dạ Cô Tinh uống nước, ánh mắt cũng coi như thân thiện của đối phương cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu, tuy rằng cô không cho rằng bị nhìn chằm chằm là việc tốt, nhưng cô chỉ có thể bình tĩnh đối phó với ánh mắt của người khác, lấy tĩnh chế động.


“Xin chào.” Trong lúc Dạ Cô Tinh đang uống nước, người này đã đi về phía cô, đưa tay ra, nở nụ cười thân thiện: “Tôi là Vương Khải.”


Theo phép lịch sự tối thiểu nhất, Dạ Cô Tinh đứng dậy, đưa cốc cho Trương Á, đưa tay ra bắt: “Xin chào, Dạ Cô Tinh.”


Không hề vượt quá lễ nghi, Vương Khải tự nhiên thu tay lại “Kĩ năng diễn xuất của cô rất tốt, cô tốt nghiệp trường nào vậy?”


Nghĩ rằng có thể gặp được đàn em khóa dưới, Vương Khải mới hỏi câu này.


“Đại học Bắc Kinh. Nhưng bây giờ chưa được tính là đã tốt nghiệp, tôi còn phải bỏa vệ luận văn nữa.”


“Đại học Bắc Kinh?” Vương Khải không dám tin, vì ngạc nhiên nên giọng nói của anh ta cũng cao lên vài tông: “Vậy là, cô không phải học diễn xuất?”


Dạ Cô Tinh chỉ cười và gật đầu, nhưng Trương Á lại nhìn chằm chằm vào anh ta như nhìn chằm chằm một con quái vật, tin tức này trước đó đã xuất hiện trên hot search của Weibo, và trước đó không lâu tin tức Dạ Cô Tinh chỉ trong ba ngày mà đối đầu với cuộc thi mười sáu môn chuyên ngành của khoa vật lý cũng đã được đưa lên, có lẽ toàn bộ ngành giải trí đều biết Áo Tím học trường nào, người này là người nguyên thủy hay từ trên núi xuống vậy?


Ánh mắt nghi ngờ của Trương Á quét qua quét lại anh ta không dưới năm lần, cuối cùng thu hút sự chú ý của Vương Khải, chỉ nghe thấy anh ta khẽ ho một tiếng: “Cô… tại sao luôn nhìn tôi vậy?”


“À? Hả…” Trương Á phản ứng lại ngay tức khắc, trên mặt có hơi ngượng ngùng, cười trừ: “À… xin lỗi, tôi, tôi chỉ muốn hỏi, anh không chơi Weibo sao?”


Vương Khải sững sờ, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên: “Tôi, tôi không biết dùng…” Khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông đỏ bừng vì xấu hổ.


Trương Á mím môi cười, suýt nữa thì không nhịn được cười phá lên, cô đã nói mà, anh ta quả nhiên là người trên núi xuống!


Cô vẫn giữ nguyên nụ cười, đỡ thắt lưng, mở miệng hỏi: “Vậy bình thường anh giao lưu với fan như thế nào?”


“Ờm… Bọn họ sẽ viết thư cho tôi. Thỉnh thoảng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một bức rồi trả lời.”


Trương Á trợn tròn mắt, thật không thể tin được là trong xã hội công nghệ thông tin phát triển như hiện nay, vẫn có những người sử dụng phương thức cổ lỗ này để tương tác với fan.


Vì vậy, cô chân thành đề nghị: “Anh nên đăng kí Weibo đi, thật sự rất tiện.”


Vương Khải mở hai tay ra: “Tôi sợ nhỡ đâu đăng kí mà không ai quan tâm sẽ rất xấu hổ.”


Trương Á xua tay: “Không đâu! Nhìn anh đẹp trai như vậy. Chờ phim phát sóng, nhất định sẽ nổi tiếng, đến lúc đó sẽ rất hút fan đó!”


Vương Khải thoải mái cười: “Vậy coi như mượn lời tốt đẹp của cô đi!”


Trương Á khí phách vỗ ngực.


Dạ Cô Tinh vẫn im lặng nghe hai người nói chuyện, cầm tập kịch bản lên nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Vương Khải, người này, khá thú vị…


Khuôn mặt dài trắng nõn, lông mày rậm, mũi cao, có thể coi là khá đẹp trai, tuy rằng đã có tuổi, nhưng lại có khí chất chững chạc, ba mươi hai tuổi là độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông, nhưng ở trong giới giải trí, so với nhóm tiểu thịt tươi kia thì cũng coi là đóa hoa nở muộn, cũng chưa biết có nổi hay không, tương lai cũng không chắc chắn.


Đối mặt với hiện thực phũ phàng, nhưng vẫn có thể giữ được phong thái điềm tĩnh này, vẫn quyết tâm diễn xuất, sự bình tĩnh và điềm đạm này khiến Dạ Cô Tinh có chút khâm phục.


Người ta nói, phải nổi tiếng càng sớm càng tốt, thực sự không có nhiều sao nam có thể nổi tiếng trở lại ở tuổi ba mươi hai.


Có lẽ, người trước mắt này có khi lại trở thành ngoại lệ…


Đúng lúc này xung quanh đột nhiên ồn ào, Dạ Cô Tinh thấy thế nhìn xung quanh, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm trong trắng thuần khiết mang hai cái túi lớn, ngay lập tức một nhóm nhân viên mỉm cười vây quanh cô ấy.


Vương Khải nhẹ giọng nói câu: “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.” Rồi bước nhanh về hướng đó, thậm chí trên đường đi còn chạy chậm.


Trương Á ngửa cổ kiễng chân lên, tầm mắt rõ ràng đã bị đám đông xung quanh chặn lại, cô hơi tò mò.


Dạ Cô Tinh mím môi cười: “Muốn tham gia thì đi đi, bây giờ chị ở đây cũng không phải làm gì mà.”


“Hì hì… chị Cô Tinh, chị đúng sếp tốt nhất Trung Quốc, em đi đây!”


Trương Á nhảy lên chen vào đám đông để xem náo nhiệt. Dạ Cô Tinh không thích đám đông, không khí không tốt, rất ồn ào, vì vậy cô cầm kịch bản lên lật xem qua, nghiền ngẫm nội dung kịch bản.


Chưa tới 15 phút sau, Trương Á đã quay lại, trên tay còn cầm hai hộp sushi, đưa một hộp cho Dạ Cô Tinh: “Đây là của chị Vương tặng đấy, chị Cô Tinh, chị có muốn ăn thử không?”


Tầm mắt Dạ Cô Tinh rời khỏi kịch bản, kéo áo khoác nói: “Chị Vương?”


“Dạ, chính là vợ của Vương Khải đó! Chị ấy đến đây để tặng trà chiều cho mọi người.” Cô ấy vừa nói vừa lắc hộp nhựa dùng một lần trên tay, miếng sushi được tạo hình tinh xảo bên trong cũng di chuyển qua lại: “Đây, chính là nó.”


Dạ Cô Tinh khẽ nói: “Chị vừa mới uống nước xong, không ăn đâu, em ăn đi.”


Trương Á vui vẻ gật đầu, mở hộp bắt đầu ăn, hai má phồng lên, thực sự rất đói.


Sau khi giải quyết nhanh một hộp, Trương Á liếm liếm khóe miệng, ánh mắt không dời hộp còn lại, Dạ Cô Tinh đẩy tới trước mặt cô, không ngẩng đầu lên nói: “Ăn đi.”


“Yeahhh —— Chị Cô Tinh, chị thật sự là quá tốt! Em không thể không yêu chị, em phải làm sao đây?”


“Đừng, chị là người có gia đình rồi.”


“Hay là em làm tình nhân bên ngoài của chị nhé?”


Dạ Cô Tinh ghét bỏ liếc cô ấy một cái, chậm rãi lắc đầu: “Kém quá.”


Trương Á trông có vẻ chán nản, ưỡn ngực lên rồi lại vặn hông, tạo một tư thế mà cô ấy cho là quyến rũ mê người, nhưng trong miệng vẫn không ngừng nhai.


Em đây điện nước cũng đầy đủ nhá!


Dạ Cô Tinh không thèm nhìn.


Trương Á gắp một miếng sushi khác cho vào miệng, cười mãn nguyện: “Hì hì… chị Vương này thật là hiền lành. Khi chồng quay phim, chị ấy mang đồ ăn đến, chúng em cũng đều được ăn no cả bụng. Em còn nghĩ thầy Vương Khải còn độc thân, nhưng không ngờ đã kết hôn. Thật đáng tiếc… “


“Em nghe những người khác trong đoàn kể lại rằng trước khi chúng ta vào đoàn, chị Vương đã mang đến mấy lần. Có chè trôi nước, nước ngọt và đồ ăn nhẹ, tất cả đều do chị ấy tự làm đấy. Đúng là khéo tay mà!”


“Mọi người nhìn thấy chị ấy như thấy được Mãn Hán Toàn Tịch vậy, mỗi lần đến đều náo nức đánh chiêng trống chào đón, ha ha… đúng là con đường tiếp cận mọi người dễ nhất là qua dạ dày mà! Được ăn được uống, ai mà không thích chứ!”


“Ô… Chị Cô Tinh, món sushi này rất ngon, chị có muốn ăn một miếng không?”


Trương Á ríu rít rất nhiều, vừa nhai những thứ trong miệng vừa không quên khen ngợi chị Vương, Dạ Cô Tinh nghe, vẫn cười không nói


Khi đám đông bên đó giải tán, Dạ Cô Tinh thấy tất cả mọi người đều cầm một hộp sushi, mặt mày hớn hở cười, ngay cả người nghiêm túc và cứng nhắc như Lý Khôn cũng cười, Dạ Cô Tinh nhướng mày thích thú, sau đó cũng nhìn thấy chị Vương đó.


Mặc dù gọi là chị, nhưng nữ người phụ nữ này lại không già chút nào, tóc nhẹ nhàng thả sau đầu, không tỉ mỉ, bóng bẩy như nhân viên tiếp thị dịch vụ khách hàng, mà là mái tóc hơi xéo, cài một cây trâm bạc, có cảm giác dịu dàng uyển chuyển của vùng Giang Nam sông nước.


Phần thân trên là áo sơ mi màu lạc đà, bên ngoài khoác ghi lê ngang hông, quần tây màu đen được ủi rất thẳng không có nếp nhăn, đi một đôi giày bệt đơn giản khiến cho người ta cảm thấy hiền hoà, dễ dần.


Dạ Cô Tinh thầm đánh giá, người phụ nữ này rất dễ gây ấn tượng tốt vưới mọi người.


Lúc này, Vương Khải nói vào bên tai vợ cái gì đó, rồi đột ngột đi về phía Dạ Cô Tinh và Trương Á…


Chương 86: Dáng vẻ quyến rũ không ngờ, hành động kỳ lạ


Dừng lại trước mặt Dạ Cô Tinh một bước, Vương Khải lấy ra một cái hộp sushi chưa mở đưa tới trước mặt cô: “Vừa nãy không thấy cô đi qua, tiểu Lỵ đặc biệt để lại một hộp cho cô.”


Dạ Cô Tinh chỉ vào trong tay Trương Á: “Cám ơn, tôi đã có rồi.”


Vương Khải ngạc nhiên, đặt đồ lên thùng đạo cụ: “Giữ lấy đi, vẫn còn tám cảnh quay nữa, đoán chừng là đến 7 giờ cũng không xong việc.”


“Cám ơn.”


“Không cần khách sáo.”


Hoàn thành nhiệm vụ, Vương Khải bước nhanh đi về phía vợ, Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu với người phụ nữ dịu dàng đứng phía xa kia, coi như cảm ơn, nhưng cũng chưa động đến hộp sushi kia.


Trương Á tiêu diệt nốt miếng cuối cùng, lau miệng, tấm tắc lên tiếng: “Không ngờ thầy Vương Khải còn là một người đàn ông tốt của gia đình, nhìn dáng vẻ phấn chấn kia, giống như gấu xám nhìn thấy mật vậy, vợ anh ấy chắc chắn là vô cùng hạnh phúc!”


Dạ Cô Tinh không đáp lời, khóe môi cong lên cười như không cười.


Lại nghe Trương Á ha ha cười, tiến đến trước mặt cô: “Khụ khụ… Chị Cô Tinh, chị xem cái hộp kia…” Đôi mắt nhỏ nhìn thẳng đến hộp sushi chưa mở trên thùng đồ đạo cụ.


Dạ Cô Tinh tức khắc thu lại nụ cười, trong mắt lướt qua vẻ nghiêm nghị: “Nếu chị Vương đã giữ lại cho chị, sao lại không biết xấu hổ tặng cho người khác được? Không thể phụ lòng tốt của người khác được…”


Toàn thân Trương Á giật mình một cái, nhất là hai chữ “lòng tốt” cuối cùng, nghe vào lại sinh ra một sự khó hiểu không thể giải thích được.


Sau mười lăm phút, âm thanh Lý Khôn từ trong bộ đàm truyền ra — “Các khâu về chỗ!”


Stylist tăng nhanh tốc độ chỉnh sửa, các khâu khác cũng cơ bản đều kịp lúc.


Tiêu Mộ Lương buổi sáng quay xong đã lập tức chạy tới phim trường của bộ phim khác, còn lại Dạ Cô Tinh và Vương Khải đang quay những cảnh xuất hiện chung, cảnh trước đó là hai người vừa gặp mặt, Tần Thận Chi vừa gặp đã thương, từ đó nhớ mãi không quên.


Cảnh kế tiếp là tài tử nhớ về giai nhân, cảnh tượng nhớ nhung như điên dại, trằn trọc, không thể ngủ yên, bên trong suy nghĩ bắt đầu tưởng tượng hoa mỹ.


Tuy rằng ở trong vở kịch chỉ do cá nhân Tần Thận Chi tự tưởng tượng ra, nhưng cần cảnh quay để diễn tả trước màn ảnh, vậy không phải là cần người thật đi diễn sao?


Tần gia, Bát Mặc trai, thư phòng chuyên dụng của Tần Thận Chi, công tử áo trắng nhẹ nhàng cầm bút đứng trước bàn, máy quay đảo qua bả vai rộng rãi của Vương khải, ống kính chuyển sang phía trước người, đã thấy sắc mặt anh tuấn của người đàn ông đang si ngốc ngơ ngẩn, trong mắt hiện ra một tia lưu luyến, giống như hồi tưởng, lại giống như đang tận hưởng.


Máy quay hạ xuống, lại thấy trên giấy tuyên thành trắng như tuyết, hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa — “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”


(Nguyên văn chữ hán: 衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴 có nghĩa là, đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy. Là câu thơ trích trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh – miêu tả nỗi nhớ nhung của một người đang yêu, có điểm mềm yếu, bển bỉ, tuy hao gầy đi nhưng không oán trách, không hối hận.)


Cọt kẹt — tiếng đẩy cửa vang lên, hắn phút chốc hoàn hồn, chỉ thấy chỗ cánh cửa kia là vạt áo hồng nhạt trong suốt hất lên, theo cánh cửa bị đẩy ra, cô gái trước mắt vẻ mặt sôi nổi ngây thơ cười duyên, hắn có chút vội vàng vươn tay ra, cố gắng nhặt lấy một chút ánh sáng hồng nhạt rực rỡ, lại không cẩn thận lật đổ nghiên mực.


Trong mắt Lý Khôn thoáng hiện sự khen ngợi, trong kịch bản vốn không có việc đánh đổ nghiên mực vừa nãy, có lẽ là Vương Khải tự phát huy, bộc lộ hết ra tâm tình vội vàng của Tần Thận Chi, có thể nói là vẽ rồng điểm mắt.


Tiểu yêu một thân hồng nhạt quần lụa mỏng, tóc đen mềm mại dài đến thắt lưng buông xõa phía sau, theo từng bước đi của nàng, sợi tóc khẽ xao động, giống hệt như tẩy rửa một hồ ánh sáng u tối.


Làn da nõn nà, như bạch ngọc không tỳ vết, mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lăn tăn lại có vẻ quyến rũ dây dưa, uyển chuyển mê người.


Bởi vì bây giờ nàng là Yên Chi trong tưởng tượng của Tần Thận Chi, nên ngoài trừ ngây thơ hồn nhiên, loại phong thái yểu điệu khúm núm tự nhiên cũng cần thái độ khác thường thể hiện ra ngoài, không thể nghi ngờ, từ lúc vào cửa đến bây giờ, dáng vẻ của Dạ Cô Tinh chắc chắn hết sức thích hợp.


Đã biểu hiện ra một mặt đơn thuần của tiểu yêu, cũng biểu lộ không sót chút nào thần thái quyến rũ.


Nửa trong sáng nửa ma mị, nửa trong sạch nửa nhơ bẩn, hồn nhiên ngây thơ, lại khúm núm tự nhiên, có thể làm hai dáng vẻ mâu thuẫn này hợp hai thành một, mà lại không hề tạo ra cảm giác sai trái và khó chịu, diễn xuất của Dạ Cô Tinh khiến Lý Khôn đã nửa đời nhìn quen mưa gió cũng không khỏi kinh ngạc than thở.


Cố Nam An ngồi trước màn hình máy quay, theo bản năng sờ sờ mũi, trong xấu hổ mang theo vài phần tự trách, nhớ tới nghi ngờ trước đây của mình đối với Dạ Cô Tinh, hận không thể nâng tay đánh bản thân hai cái tát.


Sai lầm nghĩ trân châu là mắt cá, cũng chỉ cô mới làm chuyện ngu xuẩn này…


Lạch cạch—


Cán bút trong tay rơi xuống trên bàn, phát ra âm thanh trầm đục, Tần Thận Chi không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn, một giây sau đã đưa tay ra nắm chặt cổ tay trắng muốt của cô gái, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo, chỉ thấy y phục hồng nhạt nghiêng ngả, vạt áo di động, người mong nhớ ngày đêm kia đã ngã vào lòng mình, giống như diễn luyện qua hàng nghìn lần, vươn tay áo trắng, lụa hồng cùng theo.


Hắn ngây ngốc, choáng váng, run sợ, kinh ngạc, chậm rãi lại gần, nhắm mắt ngửi nhẹ, quả thực là mặc sức phong lưu.


Dạ Cô Tinh dựa vào trong lòng Vương Khải, dùng chân chống đỡ, lại dùng tay nắm lấy bả vai anh ta, lúc này mới khiến cho bản thân không hoàn toàn rơi vào trong ôm ấp của đối phương, dưới máy quay, mỉm cười nũng nịu, uyển chuyển tự thành.


Vương Khải bên ngoài ôm người đẹp, trong lòng lại không ngừng cười khổ, nghĩ đến vợ ở ngay bên cạnh, trong lòng anh ta khó chịu nói không nên lời.


Trong nháy mắt Dạ Cô Tinh đẩy cửa bước vào, anh ta quả thật rung động trước sự xinh đẹp kia, hệt như một con búp bê bằng ngọc được điêu khắc tinh xảo, trắng nõn sáng long lanh, lung linh không tỳ vết.


Mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp, cũng có bản năng theo đuổi cái đẹp, không chỉ anh ta, chắc chắn trong nháy mắt kia, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ sợ sẽ phá hủy đóa hoa đào xinh đẹp này.


Cho nên, anh ta không thẹn với lương tâm, cũng không hề cảm thấy có cái gì không ổn.


Nhưng mà, khi anh ta làm theo kịch bản, trong nháy mắt vươn tay kéo người vào trong lòng, trái tim lại bị lỡ nửa nhịp, vì được ôm vẻ đẹp này, lại sinh ra một loại mừng thầm không hiểu, giống như trộm ngọc thâu hương, điều này làm cho anh ta cảm thấy hổ thẹn.


Để tay lên ngực tự hỏi, anh ta rất yêu vợ, nhưng khi đối mặt với sắc đẹp, lại tâm trí bất định, mặc dù vẫn chưa biểu lộ ra một chút nào, nhưng dối người chứ không thể dối mình.


Chẳng trách anh ta không đủ tự chủ, chỉ trách sắc đẹp mê người, nhưng chung quy lý trí vẫn chiếm giữ ưu thế, anh ta từng bước ổn định tâm trạng, tiến hành tiếp tục cảnh diễn dang dở.


Đưa tay vuốt ve chiếc cẳm tinh tế trắng ngần của cô gái, Tần Thận Chi cười nhã nhặn, ánh mắt mê muội: “Hoài niệm như cuồng, nhớ nhung thấu xương, giờ này khắc này, ta cũng không biết phương danh cô nương…”


Cô gái trong lòng kia nũng nịu cười: “Tên vì cái gì được gọi là tên? Xưng hô mà thôi, không gọi cũng được.”


“Ha ha… Hay cho câu không gọi cũng được! Ta thấy nàng một thân hồng phấn, thật ứng với câu kia — đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Sau này, ta gọi nàng là Đào Yêu nhé…”


Cô gái che miệng cười, tư thái quyến rũ uyển chuyển, lẩm bẩm nhẹ giọng nói: “Đào chi yêu yêu… Đào Yêu…”


“Đúng, đào chi yêu yêu, Đào Yêu của ta.”


Từ nay về sau, đó là rối rắm giữa ba người, đời đời kiếp kiếp! Nàng là Yên Chi của Mục Thanh Viễn, lại cũng là Đào Yêu của Tần Thận Chi!


Một trận phong hoa tuyết nguyệt, một món nợ tình ái. Đều biết, tình cảm mê hoặc con người, yêu mập mờ, không thể hận, lại cũng không buông xuống được, ba người, ba cuộc đời, định trước thăng trầm.


“Cắt–”


Vương khải buông lỏng hai tay, Dạ Cô Tinh thuận thế đứng lên, may là cô thường xuyên luyện yoga, nếu không đúng thật là không ổn định được thời gian dài như vậy, vừa rồi một cái dựa vào kia của cô, gần như là trạng thái nửa thắt lưng hạ xuống, cũng không thật sự ngã vào trong ngực Vương Khải.


Lại nghe thấy người nào đó thở phào nhẹ nhõm, Dạ Cô Tinh nhướng mày, xem ra Vương Khải cũng coi như là chính nhân quân tử, không nhân cơ hội chấm mút, dù sao trang phục diễn cổ trang phiền phức, muốn sau lưng ống kính làm chút chuyện mờ ám cũng dễ như trở bàn tay.


Cô mỉm cười, chủ động vươn tay về phía anh ta: “Thầy Vương Khải, rất vui được hợp tác.” Một tiếng “thầy” biểu lộ thái độ của cô, khác hẳn vẻ lạnh băng lúc trước, trong mắt cũng đong đầy ý cười.


Ngược lại Vương Khải có chút thụ sủng nhược kinh, qua gần nửa tháng hợp tác, hai người cũng đã diễn chung mấy cảnh, nhưng cô gái này vừa ra khỏi cảnh diễn chính là một bộ dạng xa cách, không quá thân thiện với ai, không ngờ lần này lại chủ động bắt tay cùng mình.


“Đâu có đâu có… không ngờ cô tuổi còn trẻ, kỹ năng diễn xuất lại khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, tiếng thầy này, tôi ngại không dám nhận.”


Hai người một phen hỏi han, Vương Khải thấy cô không quá hứng thú tiếp tục câu chuyện, cũng không nói thêm gì, hai người đều tự trở về phòng hóa trang để chuẩn bị cho một cảnh quay khác.


Dạ Cô Tinh chân trước vừa mới vào phòng hóa trang, Trương Á cũng xách theo bao lớn nhỏ tiến vào, cô thay quần áo xong, chuyên viên trang điểm vừa đến.


Loay hoay một lúc, chỉ chốc lát đã hóa trang xong, Dạ Cô Tinh nhìn gương, quay sang cảm ơn chuyên viên trang điểm có gương mặt tròn: “Làm phiền rồi.”


“Không phiền, không phiền!” Cô gái nhỏ trong tay còn cầm chì kẻ mày, liên tục xua tay: “Chị Cô Tinh, vậy em qua bên kia nhé?”


Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, cô gái này chịu trách nhiệm chính trong việc hóa trang điểm cho cô và Tiêu Mộ Lương, bây giờ bao gồm cả Vương Khải, rất có tài năng: “Em đi làm việc đi.”


Trương Á ngồi chơi điện thoại một lúc, bắt đầu cả người khó chịu, toàn thân xương cốt đều kháng nghị, để cô ấy ngồi yên nửa giờ, không khác muốn lấy cái mạng của cô ấy, đời sống công nhân viên chức văn phòng, xưa nay không phải việc mà cô ấy muốn làm!


“Chị Cô Tinh, chị nghỉ ngơi một chút, nước để trên bàn, em đi qua chỗ đạo diễn Lý xem thế nào, miễn cho lát nữa khi ông ấy gọi người lại không ai trả lời.”


Sau khi Trương Á ra ngoài, Dạ Cô Tinh nhắm mắt nghỉ ngơi, cô vẫn còn vài cảnh chưa quay …


Tai phải khẽ động, cô đột nhiên mở mắt, thấy nắm cửa khẽ động, chậm rãi xoay mở.


Lý Mẫn Lỵ thật cẩn thận mở cửa phòng hóa trang ra, giây tiếp theo lại cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích, bởi vì một đôi mắt đen lạnh lùng đã khóa chặt cô ta ngay khi cô ta đẩy cửa ra, giống như người thả câu chờ đợi con cá mắc câu, đã tính trước mọi việc, lạnh lùng quan sát.


Nhất thời yên tĩnh, hai người đều không mở miệng.


Lý Mẫn Lỵ ý nghĩ xoay chuyển, Dạ Cô Tinh lại bất động thanh sắc.


Mọi thứ đình chỉ chẳng qua trong nháy mắt, Lý Mẫn Lỵ dịu dàng cười, sống lưng đang khom xuống thoáng chốc thẳng tắp, vụng trộm sửa lại hành động, thay vào đó đưa tay cửa mở ra một chút, quang minh chính đại mà đi vào.


Những động tác cô ta thực hiện, không chút gượng gạo, cũng không có nửa phần thái độ hèn hạ, giống như cách ăn mặc trang điểm của cô ta, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết, rất dễ dàng sinh lòng hảo cảm.


“Cô là cô Dạ nhỉ?” Tiếng nói dịu dàng, giống như ánh mặt trời tháng ba, ấm áp tươi đẹp: “Tôi là vợ của Vương Khải, vừa rồi trên phim trường nhìn thấy cô rất muốn tới chào hỏi, lại sợ chậm trễ tiến độ quay phim, bây giờ trông thấy cô có thời gian, tôi mới định tới chào hỏi một lát, không biết như vậy có bất tiện không?”


Lời này nói rất có lễ độ, cũng rất khách sáo, hình tượng một người chị đúng mực, hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi.


Dạ Cô Tinh nhìn cô ta một cái, chậm rãi cong môi cười: “Còn chưa cám ơn sushi của chị, làm phiền chị rồi.”


Lý Mẫn Lỵ cười rộng rãi: “Chuyện nhỏ mà thôi, có gì đâu mà phải cám ơn? Tôi bình thường ở nhà, ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên thích làm đồ ăn.”


Dạ Cô Tinh không tiếp lời, ngược lại hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom