• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 3 - Chương 87+88

Chương 87: Ai đang diễn trò, trăm ngàn sơ hở


Lý Mẫn Lỵ vươn tay, đặt trước mặt Dạ Cô Tinh một hộp sushi chưa bóc vỏ, mặt mày dịu dàng: “Nếm thử tay nghề của tôi đi.” Giọng điệu hiền hòa, giống như bạn bè quen biết lâu năm.


Tầm mắt dừng trên cái hộp kia, Dạ Cô Tinh cười lạnh nhạt như cũ: “Cảm ơn.”


Hộ sushi thứ 3, có chút thú vị…


Ánh mắt Lý Mẫn Lỵ sâu xa: “Cô không thử một chút sao?”


“Không được rồi. Tôi vừa trang điểm xong.”


“Xin lỗi, là tôi không lo lắng chu đáo.” Trong mắt nhàn nhạt thoáng qua một tia thất vọng.


Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý: “Chị Vương thật đảm đang, thầy Vương Khải thật may mắn.”


Lý Mẫn Lỵ cười khiêm tốn, đáy mắt như có tình cảm dịu dàng thoáng qua: “Có thể gả cho anh ấy, phải là tôi may mắn mới đúng…”


“Tình cảm của hai người, thật khiến cho người khác hâm mộ.” Dạ Cô Tinh bình tĩnh không dao động nói, giống như đang trần thuật rập khuôn một sự thật, cứng nhắc không chút cảm xúc.


Lại nghe tiếng thở dài sâu kín: “Nói đến hạnh phúc, tôi làm sao so bì được với cô?


Dạ Cô Tinh nhướng mày cười: “Chị dâu xem ra rất hiểu chuyện của tôi.”


Lý Mẫn Lỵ nghe vậy, ý cười càng sâu: “Đương nhiên rồi. Đoạn thời gian này, tôi thường nghe Khải nhắc đến cô, hôm nay vừa gặp, tôi mới biết cái gì gọi là danh bất hư truyền, cô không chỉ xinh đẹp, ngay cả kỹ năng diễn xuất cũng là hạng nhất.”


Dạ Cô Tinh cười nửa miệng, nhưng vẻ mặt không dao động, người bình thường nghe được những lời khen ngợi, hoặc là khiêm tốn nhún nhường, hoặc là hớn hở ra mặt, mà cô lại không có chút phản ứng nào, tâm trạng Lý Mẫn Lỵ trở nên dè dặt.


“Bàn đến kỹ năng diễn xuất, thầy Vương Khải mới là người đi trước.”


“Cô quá khiêm tốn rồi…”


“Không,” Dạ Cô Tinh ngắt lời cô ta: “Tôi không phải là khiêm tốn, mà là tôi tự nhận không thể làm được việc truyền thứ kỹ năng diễn xuất này mưa dầm thấm đất này cho người trong nhà.”


Lý Mẫn Lỵ thoáng chốc sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại kịp, trên mặt một hồi xanh lại một hồi đỏ, lại mở miệng, giọng cũng thay đổi, mang theo âm trầm và run sợ: “Lời này của cô Dạ là có ý gì?”


Dạ Cô Tinh mỉm cười nhìn cô ta qua gương, mắt lộ ra tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc…”


“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Gương mặt ấm áp đã phủ mây đen nặng nề.


Dạ Cô Tinh ngắm nghía dải lụa trên trang phục diễn, bộ dáng không chút để ý lộ vẻ lười biếng: “Còn tưởng rằng chị có thể diễn lâu một chút, không ngờ nhanh như vậy đã thoát vai rồi, không phải đáng tiếc sao? Xem ra tinh hoa kỹ năng diễn xuất của thầy Vương Khải, chị còn chưa lĩnh hội được…”


“Cô cảm thấy tôi đang diễn trò?” Sắc mặt Lý Mẫn Lỵ không tốt.


Dạ Cô Tinh lại nghiêm trang lắc đầu: “Không phải diễn, là đổi sắc mặt.”


“Cô!”


“Chị dâu tặng sushi là giả, thăm dò theo dõi mới là thật nhỉ?”


“Nếu cô đã biết, thì nên cách xa Vương Khải một chút.”


Dạ Cô Tinh cũng không có nửa phần ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói này, đáy mắt thờ ơ: “Tôi rất tò mò, tôi là người thứ mấy nhận được lời cảnh cáo này vậy?”


Lý Mẫn Lỵ lạnh lùng cười, đáy mắt như xuất hiện một tia điên cuồng: “Các người đều là những con hồ ly tinh, đều muốn mượn Khải để trèo lên cao, tôi sẽ không để cô được như ý đâu!”


Dạ Cô Tinh chỉ mím môi cười: “Mượn Vương Khải trèo cao? Chị dâu, chị cảm thấy, bằng sự nổi tiếng và địa vị của tôi hôm nay, tôi cần phải mượn người khác cái gì sao? Có điều, người muốn mượn tôi để trèo cao, ngược lại thật đúng là không ít…”


Ánh mắt người phụ nữ theo bản năng né tránh, nhìn kỹ, lại có vài phần chột dạ và tức giận, giống như cố hết sức che giấu thứ gì, lại bị người khác lục ra, phơi bày dưới ánh mặt trời, vội vàng cãi lại: “Khải tuyệt đối không phải loại người như vậy!”


Dạ Cô Tinh nhún nhún vai, nụ cười dịu dàng: “Tôi có chỉ đích danh họ tên hai chữ “Vương Khải” này ra sao? Hình như không có… vậy, chị đang căng thẳng cái gì? Lẽ nào, thầy Vương Khải đã từng mượn phụ nữ trèo cao…”


“Im miệng, cô dựa vào cái gì mà dám nói lung tung?” Lý Mẫn Lỵ hổn hển.


Dạ Cô Tinh lại sừng sững không động, vẫn thản nhiên như thường, nhìn cô ta cười sâu xa: “Chị phí lòng đi cảnh cáo người khác, không bằng canh chừng cho kỹ người đàn ông của chính mình. Về phần có thể trông coi được hay không, hoàn toàn phải xem bản lĩnh cá nhân chị. Chị dâu nghĩ sao?”


Trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ hiện lên một chút bối rối, đúng lúc này, giọng của Trương Á từ ngoài cửa truyền vào: “Chị Cô Tinh, đạo diễn Lý gọi…” Động tác đẩy cửa hơi khựng lại, lập tức mỉm cười thân thiện: “Chị Vương cũng ở đây ạ?”


Lý Mẫn Lỵ thoáng chốc khôi phục tươi cười thân thiết: “Đúng vậy, chị đến chào hỏi cô Dạ một tiếng, có ảnh hưởng đến bọn em làm việc không?”


Vì ăn của người ta hai hộp sushi, Trương Á cũng cười thân thiện: “Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng!”


Lúc này, Dạ Cô Tinh đã đứng dậy đi đến cạnh cửa: “Tiểu Á, em vừa nói đạo diễn Lý làm sao?”


Trương Á vỗ trán: “Đạo diễn Lý đang gọi người rồi!”


Hai người một trước một sau ra cửa, Lý Mẫn Lỵ một mình cô độc đứng trong phòng hóa trang to lớn, đáy mắt sâu thẳm khát máu, nhìn phương hướng Dạ Cô Tinh rời đi, khóe môi chậm rãi nhếch lên, khuôn mặt nguyên bản trắng trong thuần khiết lại tuôn ra một vẻ diêm dúa lẳng lơ.


Tức giận hổn hển, lo lắng không yên, ngượng ngùng xấu hổ, tất cả cảm xúc toàn bộ biến mất, chỉ còn lại lẳng lơ cùng quyến rũ hút hồn.


Chị dâu?


Cô ta diễu cợt cười một tiếng, người phụ nữ nắm quyền nhà họ An, cũng chỉ như vậy, lòng đa nghi của Rio đúng là càng ngày càng nặng! Người phụ nữ tự cho là đúng, thích lên mặt dạy đời, cũng đáng phải để ý sao…


Sắc mặt bỗng nhiên nghiêm nghị, tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, nhịp điệu quen thuộc, cô ta lập tức khôi phục vẻ dịu dàng hiền lành.


Vương Khải một đường tìm đến, trên đầu có lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt chạm đến vợ mình thì mềm mại như nước: “Tiểu Lỵ, sao em lại ở đây?”


Cô ta cúi đầu cười, lại nâng mắt, trong mắt tràn đầy vẻ giận giữ: “Anh coi anh, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, em cũng không chạy, anh hoảng sợ cái gì!”


Vương Khải cười dịu dàng: “Anh lo lắng cho em mà…” Cái trừng mắt vừa nãy kia của bà xã, trực tiếp tiến vào trong xương cốt, anh ta cảm thấy chỗ nào đó trên cơ thể đang từ từ ngẩng đầu, ho nhẹ hai tiếng che dấu vẻ không tự nhiên trên gương mặt.


Thật ra, anh ta cũng không hiểu rõ, kết hôn năm năm, những năm tháng mặn nồng sớm đã trôi qua từ lâu, cuộc sống hiện giờ nên bình thường nhàn nhạt mới đúng, nhưng từ một tháng trước, sau lần bà xã trở về nhà mẹ đẻ, anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó khác biệt.


Nhưng đến tột cùng là khác biệt ở chỗ nào, anh ta cũng không nói ra được, giống như so với trước đây thì càng biết cách ăn mặc hơn, càng lẳng lơ hơn, cũng càng có thể khơi dậy anh ta…


Điều này làm Vương Khải hết sức vui mừng, giống như quay lại thời đại học khi hai người yêu nhau, cả ngày mệt mỏi quanh co, trong lòng lại ngọt ngấy ngay được! Trong một đêm, anh ta cảm thấy mình trẻ ra nhiều, tràn đầy tinh lực, khỏe như bò, có thể mặc sức ‘cày cấy’, mỗi khi nghe được tiếng rên rỉ vui sướng của vợ, anh ta có cảm giác thỏa mãn không sao kể xiết.


Tình yêu đối với vợ cũng theo đó lên men, thậm chí hận không thể cầm dây trói cô ở bên người, một tấc cũng không rời.


Người phụ nữ không biến sắc liếc mắt nhìn trộm biểu tình của người đàn ông, thấy anh ta cười đầy xuân sắc, trong mắt lộ ra si dại, nội tâm càng thêm hài lòng, người đàn ông này ngoại hình khá tốt, sức lực ở trên giường lại kinh người, cô ta có chút luyến tiếc…


Cười hào phóng, trong đoan trang có mềm mại đáng yêu, người phụ nữ đỏ ửng hai má: “Em thấy cô Dạ ở đây, muốn đi vào chào hỏi một tiếng, dù sao cũng là bạn diễn của anh…”


Vương Khải nhíu mày, nửa ôm người phụ nữ vào lòng: “Cô ấy tính tình hơi lạnh lùng, quen thì tốt rồi, em đừng để trong lòng.”


Lý Mẫn Lỵ duỗi một đầu ngón tay ra, chọc chọc lồng ngực căng cứng của người đàn ông, lúc này cô ta mềm mại mà dựa vào trong lòng chồng, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao bọc, tinh thần rung động, cảm giác tê dại nhè nhẹ từ gốc đùi bốc lên, xông cô ta suýt nữa say tình.


“Em là loại người lòng dạ hẹp hòi sao? Coi anh xem, nghĩ em thành kiểu người gì rồi? Cô Dạ diễn xuất tốt, tên tuổi lớn, em muốn được nhìn cô ấy ở khoảng cách gần chút, vừa nhìn, em liền lo lắng rồi!”


Vương Khải điểm chóp mũi thanh tú của vợ, tiếp lời hỏi: “Lo lắng điều gì?”


“Đương nhiên lo lắng anh bị cô gái nhỏ xinh đẹp ấy câu mất linh hồn rồi! Ôi, hoa tàn ít bướm, đã định trước bị người ghét bỏ…” Lý Mẫn Lỵ cười nói, giọng điệu như thật như giả.


Vương Khải lập tức hốt hoảng: “Đồ ngốc! Nói cái gì vậy? Chồng em đời này chỉ yêu mình em! Mỗi người đều có một nửa của riêng mình, người ta có đẹp hơn cũng không phải của anh.”


“Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”


“Anh thề…”


“Được rồi, em tin anh là được!”


“Vợ, em thật tốt…” Trong mắt người đàn ông hiện lên một thoáng say mê, giọng nói khàn khàn, chỉ sợ đã sớm rơi vào trong dịu dàng, không thể tự thoát.


Trong mắt người phụ nữ hiện ra một tia mê hoặc, từ khuôn miệng khẽ mở tỏa ra hơi thở mùi đàn hương, với cám dỗ ngông cuồng hệt như cây thuốc phiện “Khải, muốn em…”


……


Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế, lật xem kịch bản, động tác thanh thoát, nét mặt bình thản, cùng bầu không khí nôn nóng xung quanh hình thành sự tương phản rõ ràng.


“Này này, ai có thể nói cho tôi biết, Vương Khải đi đâu rồi không?” Lý Khôn đá ngã cái ghế đẩu, gần như sắp bạo phát, toàn bộ nhân viên trong đoàn đều nơm nớp lo sợ, phải biết rằng, đạo diễn Lý của chúng ta nổi giận, bắt được người là sẽ mắng, không cần biết người ta có sai hay không, ông ta cũng phải mắng cho đã cái nư đã rồi mới tình sau.


Cố Nam An đưa trợ lý của Vương Khải tới, hạ giọng hỏi thăm: “Anh ta đâu rồi?”


“Anh Vương nói anh ấy không thấy vợ đâu, tôi đoán, là đi tìm, đi tìm chị dâu rồi…”


Cố Nam An nhíu mày, nhìn thấy lửa giận của Lý Khôn còn đang không ngừng tăng lên, cũng thầm trách Vương Khải không phân biệt được nặng nhẹ, đây là nơi làm việc, không phải nơi nói chuyện yêu đương, nhưng nghĩ lại, sau nửa tháng hợp tác, Vương Khải cũng không phải loại người không có tinh thần trách nhiệm.


“Chú, chú đừng tức giận, trợ lý đã chạy đi tìm rồi.” Cố Nam An vừa trấn an Lý Khôn, vừa nháy mắt với trợ lý.


“À? Ồ… Đạo diễn Lý, tôi lập tức đi tìm! Anh Vương chắc có việc gì trì hoãn rồi…” Nói xong, cất bước chạy đi.


Lý Khôn thở sâu, thoáng bình tĩnh trở lại, lại nhịn không được rít gào: “Điện thoại đâu? Gọi điện cho anh ta nhanh lên! Một người to đùng như thế, nói không là không thấy, làm cái quỷ gì đây?”


“Đạo diễn Lý, hay là quay tôi trước đi?” Dạ Cô Tinh không biết lúc nào thì đã đến trước mặt hai người.


“Như vậy cũng được, quay đoạn Yên Chi nghịch nước kia trước, dù sao đạo cụ và bối cảnh đều có sẵn,”


Lý Khôn suy tư một chút: “Được.”


Suốt một tiếng, Dã Cô Tinh độc diễn ba cảnh không hề có trở ngại, liền mạch lưu loát, lúc này Vương Khải mới ôm vai vợ, vẻ mặt xin lỗi đi tới.


“Đạo diễn Lý, vừa nãy có chút việc riêng bị chậm trễ, xin lỗi.”


Sắc mặt Lý Khôn không tốt, nhưng cũng không truy cứu đến cùng, chỉ phất phất tay, nhíu mày nói: “Để chuyên viên trang điểm lại đi. Cậu với Dạ Cô Tinh còn hai cảnh diễn, quay xong sớm kết thúc công việc sớm.”


Trong mắt Vương Khải hiện lên một tia xấu hổ, cũng không trách thái độ bực bội của Lý Khôn với anh ta, chuyện này trách nhiệm là ở anh ta, thế nhưng nhất thời không khống chế được, ở một nơi như phòng hóa trang bắt đầu… khụ khụ…


“Tiểu Lỵ, em tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi, còn hai cảnh, quay xong anh đưa em đi ăn tối.”


Hai gò má Lý Mẫn Lị ửng đỏ, đôi mắt yêu kiều đến không biết để đâu, như con chim nhỏ tiến vào trong lòng người đàn ông làm tổ, cắn cắn môi: “Khải, đều tại em, em không nên… hại anh chậm trễ công việc.”


“Nói cái gì vậy?” Người đàn ông siết chặt vòng ôm: “Đừng nghĩ nhiều, ngoan, nghe lời, tìm một chỗ ngồi xuống trước, vừa nãy anh không khống chế được, làm em đau…”


Khoảnh khắc quay lưng, vừa đúng đối diện tầm nhìn của Dạ Cô Tinh, mắt Lý Mẫn Lỵ lộ ra đắc ý, cười khiêu khích, mang theo cảm giác ưu việt của người chiến thắng.


Dạ Cô Tinh cười như không cười, một màn kịch vụng về, trăm ngàn sơ hở!


Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén!


Chương 88: Phỏng vấn Quang Ảnh, xuất hiện ở đoàn làm phim


Sau khi quay xong hai cảnh còn lại, trời đã nhá nhem tối, chỉ những đám mây đỏ lửa phía chân trời là đặc biệt bắt mắt.


Dạ Cô Tinh tẩy trang thay đồ xong, vừa ra khỏi phòng hóa trang đã nhìn thấy Lý Khôn ngồi trước màn hình kiểm tra hiệu ứng phim, mặt mày hớn hở.


Mắt thấy Trương Á vẫn đang thu dọn đồ đạc, Dạ Cô Tinh tiện tay kéo ghế ngồi bên cạnh ông.


“Cô gái, đến thật đúng lúc, giúp tôi xem lại đoạn này.”


Dạ Cô Tinh nhìn vào màn hình, tình cờ dừng đến đoạn cô ngã trong vòng tay của Tần Thận Chi, Dạ Cô Tinh nhìn chăm chú, đôi mắt trong suốt như thể cô chỉ là một người xem bình thường, không hề khó xử vì người trong đoạn phim kia là mình.


Lý Khôn có hơi ngạc nhiên, là một diễn viên, có thể phân tách rạch ròi giữa trong phim và đời thực, thản nhiên đối diện đồng thời điều chỉnh tốt bản thân trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thật sự là bình tĩnh và lý trí đến đáng sợ.


“Hậu kỳ có thể tăng sáng lên một chút, khi chỉnh sửa đừng quên cắt bỏ cột điện lọt vào ống kính”


“Cột điện?” Lý Khôn sửng sốt, đây là phim cổ trang, sao lại có cột điện lọt vào?


“Tua lại, bắt đầu xem từ 3 phút 57 giây.”


Lý Khôn làm theo lời cô, đột nhiên trừng lớn hai mắt, vỗ một cái lên đùi: “Tôi cũng cứ có cảm giác sai sai ở chỗ nào, hóa ra là tại cái thứ này! Cũng may là sớm phát hiện ra…”


Thì ra lúc lấy cảnh không cẩn thận để một cái cột điện cao ngất ngưởng trên sườn núi xa xa lọt vào ống kính, bởi vì xa nên hình thu vào cũng tương đối mờ, rất dễ bị bỏ qua. Lý Khôn đã tua đi tua lại, kiểm tra rất nhiều lần, nhìn chằm chằm vào màn hình như muốn đục ra một cái lỗ trên đó. Trực giác không nhạy, đến cuối cùng vẫn không thể tìm ra vấn đề ở đâu, mãi cho đến khi được Dạ Cô Tinh nhắc nhở mới đột nhiên sáng tỏ.


“Ánh mắt của cô thật nhanh nhạy!”


Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Do may mắn thôi.”


Cái này giống như khi tìm đồ vật bị thất lạc vậy, tìm kiếm thật lâu nhưng vẫn không tìm thấy, đến khi bạn ngừng tìm kiếm nó, nói không chừng đến lúc đó, nó sẽ tự động xuất hiện trước mặt bạn.


“À đúng rồi, hôm nay nhận được cuộc gọi từ Ban chương trình vệ tinh thành phố Bắc Kinh, nói rằng muốn mời đoàn làm phim chúng ta tham gia “Quang Ảnh tọa đàm”, tôi chuẩn bị để cô và Mộ Lương cùng đi. Cô thấy sao?”


“Truyền hình thành phố Thủ đô? Yên Chi Lệ được chọn để chiếu suất đầu rồi sao?”


Lý Kôn gật đầu: “Trước khi bấm máy đã bàn bạc xong xuôi, tôi với Giám đốc đài truyền hình bên đó có quen biết, những việc liên quan đến lợi ích như thế này, đều là hai bên cùng có lợi.”


Bắc Kinh là trung tâm chính trị, cũng là Bắc Kinh của Trung Quốc, yêu cầu của đài truyền hình đương nhiên cũng cao hơn các nhà đài khác. Đây là phương tiện truyền đạt thông tin chính, là kênh chính thống của chính thống, mỗi một chương trình đều được các chuyên gia lên tính toán lên kế hoạch một cách kỹ lưỡng, sau đó mới đến được với công chúng. Chỉ có những chương trình xác định là có thị trường, có triển vọng, cũng như phù hợp với các giá trị phổ quát mới được duyệt để đưa vào lịch phát sóng.


Không giống như các chương trình giải trí có tiếng mấy năm gần đây, cánh cửa của “Phỏng vấn Quang Ảnh” chỉ mở ra với những bộ phim truyền hình có chất lượng, có tiếng tăm. Nói cách khác, ở một mức độ nhất định, nhận được lời mời của “Quang Ảnh” chính là lời khẳng định tốt nhất đối với chất lượng của bộ phim.


Từ lúc chính thức khởi quay “Yên Chi Lệ” đến nay cũng mới chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, không ngờ rằng lại được “Quang Ảnh” chú ý nhanh như vậy, xem ra danh xưng “Đạo diễn lương tâm” của Lý Khôn cũng không phải là gọi cho vui, cũng coi như đang biến tướng quảng bá cho “Yên Chi Lệ”, đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của tổng cục Quảng Điện, xem ra, phải dành thời gian gọi điện ân cần thăm hỏi Kha Khánh Sơn một phen, dù sao mấy ngày này đều nhờ ông ấy lo liệu trung gian, giúp cô giải quyết không ít rắc rối.


“Chỉ có tôi với Mộ Lương đi thôi sao?”


“Thêm cả tôi và Nam An nữa.”


Dạ Cô Tinh vốn muốn hỏi không phải là mời cả đoàn sao? Nhưng nghĩ lại, chương trình phỏng vấn không phải là chương trình giải trí, sao có thể để một đám người chen lên làm trò trên sân khấu được, đặc biệt là nơi có tác phong nghiêm túc như đài Bắc Kinh, nên kịp thời dừng miệng.


“Lúc nào đi?”


“Tám giờ tối thứ bảy tuần sau, phát sóng trực tiếp.”


“Tôi sẽ đến đúng giờ.”


“Trong khoảng thời gian này, cảnh diễn của cô tương đối nhiều, bận nốt tháng này là có thể nghỉ xả hơi rồi. Cô gái à, thiên phú của cô, thật sự là làm cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Lý Khôn không thể không thừa nhận, Dạ Cô Tinh là nữ diễn viên có thiên phú nhất mà ông đã từng hợp tác, e rằng chỉ có Đổng Nguyệt trong thời kỳ đỉnh cao mới có thể cùng cô so sánh.


“Chị Cô Tinh, em thu dọn xong rồi…” Từ đằng sau lưng, giọng nói của Trương Á truyền tới cách đó không xa, Dạ Cô Tinh định đứng dậy, trực giác đã cảm thấy không đúng, cánh tay theo bản năng vung về phía sau, nhìn động tác như tùy ý, lại nhanh như chớp, mang theo sức tấn công mạnh mẽ.


Giây sau đó, nắm đấm của thiếu nữ rơi vào một nơi ấm áp, mùi hương quen thuộc phả vào mặt, Dạ Cô Tinh ngước mắt, khó khăn kìm lại một cánh tay khác đang chuẩn bị công kích, trong mắt lóe lên ngạc nhiên: “Hoàng?”


Cánh tay dài của người đàn ông vươn tới, ôm vòng eo nhỏ nhắn ấy vào trong vòng tay, hương hoa sơn trà len lỏi vào khứu giác, giọng nói trầm khàn mang theo một cảm giác quyến rũ không nói lên lời: “Nhìn thấy anh, rất ngạc nhiên sao?”


Vui mừng nhanh chóng thay thế ngạc nhiên, Dạ Cô Tinh rất tự nhiên mà vòng tay qua ôm chặt lấy cổ anh, khiễng chân, chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua gương mặt lạnh lùng cứng rắn, ý cười mềm mại: “Sao anh lại tới đây?”


Cánh tay người đàn ông cứng lại trong thoáng chốc, đáy mắt tối tăm, đôi mắt càng thêm sâu sắc: “Anh không thể tới sao? Hử?”


Dạ Cô Tinh nhận ra giọng điệu của người nào đó có hơi nguy hiểm, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Ai chọc giận anh vậy?”


Tầm mắt An Tuyển Hoàng lướt qua cô, ánh mắt lạnh lẽo.


Dạ Cô Tinh thuận theo đó mà nhìn sang, lướt qua Lý Khôn đang ngồi đần ra, dừng lại trên đoạn phim trên màn hình nho nhỏ, nuốt nước bọt: “Cái này….”


“Hửm?”


“Về nhà rồi em sẽ nói với anh.”


Màu mắt người đàn ông càng sâu, tựa như hố đen sâu hun hút không thấy đáy.


Dạ Cô Tinh kéo tay anh, cầm lấy túi xách, xoay người bước đi, vậy mà người đàn ông lại đứng im một chỗ, ánh mắt nhìn vào màn hình như thể bị dính chặt vào trong đó vậy.


“Đạo diễn Lý, tôi về trước đây.” Nói xong kéo cánh tay anh, An Tuyển Hoàng cuối cùng vẫn bị kéo đi phía sau Dạ Cô Tinh, bộ dáng y hệt như cô vợ nhỏ bị bắt nạt vậy.


Nếu không phải là cô phản ứng nhanh, ước chừng màn hình sẽ bị người đàn ông này đạp đổ luôn.


Đến tận khi bóng dáng hai người khuất trong bóng đêm, Lý Khôn mới lấy lại tinh thần, là một đạo diễn, ông đương nhiên chú ý nhiều hơn tới tin tức giải trí, đoạn thời gian trước, về sự kiện Áo Tím sinh hạ đôi song sinh trai gái, tiệc đầy tháng của nhà giàu tràn ngập trên các mặt báo, người ngoài đều sôi nổi suy đoán về người chồng thần bí vung tiền như rác của cô.


Nhớ lúc quyết định để cho Dạ Cô Tinh diễn vai nữ chính, ông còn cố ý lên mạng tra thông tin về cô, vô tình nhìn thấy một bài viết được cư dân mạng quan tâm, chủ đề của bài viết là thảo luận xem người chồng giàu có phía sau Áo Tím rốt cuộc là thần thánh phương nào.


Có ba giả thiết:


Một là con cháu của vị quyền cao chức trọng nào đó, xuất thân gia giáo.


Hai là đại gia Trung Đông trong nhà không thiếu mỏ dầu.


Ba là cậu ấm nhà giàu chuyên ăn chơi trác táng.


Tranh luận lâu như vậy, thấy cái nào cũng có lý, nhưng đến cuối vẫn chẳng thể cho ra kết luận cuối cùng.


Chẳng lẽ đây là cái vị trong truyền thuyết kia? Lý Khôn nhất thời cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời, đã một bó tuổi rồi mà tâm trạng lại kích động như thời niên thiếu, chỉ tiếc là ánh sáng quá mờ, ông cũng không nhìn rõ được cái gì….


Nhìn quanh bốn phía, người chuyển đồ vẫn đang chuyển đồ, người dọn đạo cụ vẫn đang thu đạo cụ, người tháo dỡ hiện trường vẫn đang tháo dỡ hiện trường, tất cả mọi người vẫn đang làm tốt chức trách của mình, cộng thêm ánh sáng mờ ảo, vậy mà không ai phát hiện ra. Lý Khôn như có ảo giác là miếng bánh từ trên trời rơi xuống nện trúng đầu mình.


Ồ, vẫn còn một người nữa bị bánh từ trên trời rơi xuống đập cho ngu người, nổ đom đóm.


“Ng… ng… người đàn ông vừa rồi, là ai vậy?” Trương Á một trái một phải xách hai túi lớn, nhín thấy Dạ Cô Tình kéo theo một người rời đi, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.


“Đạo diễn Lý, Cô Tinh vừa nãy vẫn còn ngồi cạnh ông đâu? Ông biết cái gì đó đúng không?”


Lý Khôn cười ha hả: “Phật viết, không thể nói, không thể nói…..”


Trương Á bĩu môi: “Hứ, lớn rồi mà còn cố làm ra vẻ bí mật!”


“Tôi làm ra vẻ hồi nào? Còn nữa, nhóc nói ai già đấy hả?”


“Ai bảo chú đùa giỡn lừa gạt cháu làm gì, thôi không nói nữa, mai cháu tự đi hỏi….. Trời ơi, cháu còn bao nhiêu đồ đạc như vậy, chị Cô Tinh đi rồi, ai đưa cháu về nhà đây…..”


Lại nói đến người đàn ông bị Cô Tinh kéo vào bãi đỗ xe, anh không nói lời nào đã nhào tới, đem cô đè xuống mui xe, hơi thở nóng bỏng gần trong gang tấc, cô liếc mắt một cái nhìn thấy một ngọn lửa cháy như thiêu như đốt nơi đáy mắt anh.


“Hoàng….” Dạ Cô Tinh nở một nụ cười miễn cưỡng, kéo kéo tay áo của anh.


Người đàn ông nhìn cô, không nói một lời.


“Ghen à?”


Như trước không hé môi.


Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ máu ghen của người này không phải lớn bình thường, vừa ghen một cái là có thể nhấn chìm xung quanh, đến trời đổ mưa xuống cũng ngửi ra được vị chua.


“Đó là yêu cầu công việc, lúc đó rất nhiều người ở hiện trường, đóng phim thôi mà, không phải thật….” Dạ Cô Tinh kiên nhẫn giải thích cho anh.


“Anh ta ôm em.” Người đàn ông lạnh lùng đáp lại bốn chữ.


“Chỉ là làm bộ thôi, tuyệt đối không ôm.” Thấy trong mắt An Tuyển Hoàng có chút nghi ngờ, Dạ Cô Tinh gật đầu không ngừng: “Thật mà, thật mà…”


An Tuyển Hoàng cúi người, cọ nhẹ vào bên cần cổ trắng nõn của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ kém có một chút thôi…”


Dạ Cô Tinh đầu đầy hắc tuyến, về sau ai còn dám bảo cảm xúc của cậu An nhà ta là con số không, đảm bảo cô sẽ tặng người đó hai cái bạt tai, đẩy đấy lồng ngực người đàn ông ý bảo anh buông tay, Dạ Cô Tinh đứng thẳng dậy, theo bản năng tìm một vị trí thoải mái dựa vào lồng ngực ấm ápcủa anh.


Nghịch cổ tay áo An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh quyết định phổ cập cho anh một chút về đạo đức nghề nghiệp của diễn viên: “Thật ra lúc đó đều do kịch bản yêu cầu, là một diễn viên chân chính, đứng trước màn ảnh thì phải nhập vai, mấy cái như cảnh hôn, cảnh giường chiếu…. Ưm!”


“Cảnh hôn? Cảnh giường chiếu?” Hơi người đàn ông chợt trở nên tàn nhẫn, như sự bình lặng trước cơn bão tố, chỉ chực chờ đến lúc bùng nổ.


“Ách…”


“Em dám!”


Dạ Cô Tinh rụt cổ, phút chốc lại cong môi cười: “Nếu em dám thì sao?”


Mặt mày anh trở nên nặng nề: “Vậy em cứ thử xem!”


Bởi vì vấn đề ngu ngốc này, khiến cho vị tôn đại thần này, trong một tương lai không xa, trở thành khách quen của đoàn làm phim, một thân đồ đen cứ ngồi ở đó, trực tiếp làm cho nam diễn viên diễn cùng Dạ Cô Tinh còn chưa kịp diễn đã “héo” rồi.


Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, người đàn ông nào đó đối với vị biên kịch nổi danh nào đó.


“Có cảnh giường chiếu?” Người đàn ông cất cao âm cuối.


“Có, có một cảnh.”


“Cắt đi.”


“Thật ra ban đầu tôi cũng muốn cắt, những thứ kiểu này, rất dễ gây phản cảm.” Biên tập nào đó chân chó mà phụ họa.


“Có cảnh hôn?”


“Không nhiều, tầm mười cảnh.”


An Tuyển Hoàng lạnh mắt liếc qua.


“Thật ra, chỉ có bốn, bốn năm cảnh….”


“Hửm?”


“Chỉ có một hai cảnh.”


Hai mắt người đàn ông nhíu lại: “Cô lặp lại lần nữa?”


“Không, một cảnh cũng không có!” Trong tim biên kịch đang rỉ máu.


“Cảnh ôm thì sao?” Người đàn ông như tùy ý nói.


“Cái, cái này….”


“Nói.” Người đàn ông lạnh giọng quát.


“Có…. rất, rất nhiều….”


Mắt lạnh liếc qua.


Bạn biên kịch nào đó muốn rớt nước mắt, nhịn xuống đau khổ, trên mặt căng chặt, nói năng vô cùng thận trọng: “Thật ra nữ chính là một người đàn ông, đây là một bộ phim đam mỹ….”


Người nào đó gật đầu, vô cùng vừa lòng.


Biên kịch dòng lệ tuôn rơi: Về sau trông thấy Áo Tím, nhất định phải đi đường vòng…..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom