• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 3 - Chương 89+90

Chương 89: Phu nhân là lợi hại nhất, bên đây tình nồng


“Hoàng, sao anh lại tới đây?” Dạ Cô Tinh nhìn về phía người đàn ông đàn ngồi vào ghế lái, sườn mặt nghiêm túc cứng rắn, đường nét sâu sắc, dưới ánh đèn vụt qua như phủ lên gương mặt ấy một lớp lụa mỏng thần bí.


“Có nguy hiểm.” Người đàn ông nhíu lại ấn đường.


Dạ Cô Tinh nghiêm mặt lại: “Anh cảm ứng được?”


An Tuyển Hoàng ừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu, trong mắt lộ ra sự thận trọng: “Mọi việc đều phải cẩn thận.”


Rồi lại cười nhẹ: “Anh cũng sẽ có chừng mực.”


Về đến biệt thự, An Cẩn, An Du đã dỗ hai bé ngủ rồi, Dạ Cô Tinh tắm rửa xong xuôi đi vào phòng làm việc, bấm một dãy số quen thuộc.


“Sâm, giúp tôi điều tra một chút về Vương Khải cùng vợ của anh ta…”


Hiệu suất của Bang Ám Dạ luôn rất cao, cộng thêm việc tư liệu của Vương Khải và Lý Mẫn Lỵ vẫn chưa bị người khác cố ý che dấu, nên chỉ nội trong hai ngày, tư liệu của họ đã được đưa đến tay Dạ Cô Tinh.


Buông tài liệu, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nơi xa kia, sóng biển cuồn cuộn, mặt trời vừa mọc buông xuống mặt biển là thứ ánh sáng màu cam ấm áp, lại khúc xạ thành những tia sáng lấp lánh.


Từ trong tài liệu, có thể thấy Vương Khải và Lý Mẫn Lỵ đã mến nhau từ hồi đại học, yêu nhau năm năm sau đó quyết định tiến tới hôn nhân, đến nay vẫn chưa có con cái. Vương Khải gia nhập giới giải trí, mà Lý Mẫn Lỵ lại tình nguyện trở thành người vợ hiền ở phía sau ủng hộ, tận tâm tận lực chăm sóc cuộc sống của Vương Khải, bề ngoài biểu hiện ra là một người nhiệt tình hiếu khách, hào phóng đoan trang, cho nên quan hệ với các nhân viên trong đoàn làm phim đều rất tốt.


Nhưng trên thực tế, mỗi một nữ diễn viên đã từng hợp tác với Vương Khải đều bị cô ta cảnh cáo, thậm chí phải chịu tai họa bất ngờ, từ rụng tóc nghiêm trọng cho đến mặt bị nổi mẩn, những việc như vậy nhiều vô số kể.


Vương Khải trong giới lăn lộn nhiều năm vậy mà vẫn chưa nổi tiếng, việc này cũng phải kể đến công lao của mấy hành động nhỏ mờ ám này của Lý Mẫn Lỵ, sao nữ nào hơi nổi tiếng một chút đều không muốn tiếp xúc cùng Vương Khải, không có tai tiếng để thu hút chú ý, lại không muốn xào CP trên màn ảnh, khó trách mãi không thể nổi…


Nhớ lại từng việc làm của Lý Mẫn Lỵ, hình như không khác lắm so với trên tư liệu, tới đoàn thăm hỏi, đưa cơm, cảnh cáo, khiêu khích….


Ngay cả hành động cũng giống y hệt.


Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ngẫm nghĩ một hồi lại lộ ra ý cười rõ ràng, là hồ ly thì sớm hay muộn cũng sẽ lộ đuôi thôi, việc cô cần làm bây giờ, đương nhiên là kiên nhẫn chờ đợi….


Thời gian quay phim buổi chiều, Lý Mẫn Lỵ vẫn chưa xuất hiện ở phim trường, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương phối hợp ăn ý, gần như tất cả các cảnh chỉ cần một lần là qua, Lý Khôn mặt mày hớn hở, Cố An Nam lại càng hưng phấn.


Đảo mắt tới tối thứ bảy, là thời gian phát sóng trực tiếp của “Phỏng vấn Quang Ảnh”.


Bởi vì là trực tiếp nên bầu không khí ở hiện trường rất căng thẳng, các nhân viên đều chạy ngược chạy xuôi, ngay cả bước đi cũng mang theo gió.


Chương trình lần này có tổng cộng là bốn người tham gia, cô, Tiêu Mộ Lương, Lý Khôn và Cố An Nam, đội hình diễn viên và chế tác đều được đọc lướt qua kịch bản, xem ra, Lý Khôn đã chuẩn bị thật chu đáo.


Cô và Cố An Nam dùng chung một phòng hóa trang, Trương Á đi theo họ, chưa tới 5 giờ đã từ Studio di chuyển tới đài truyền hình.


Thái độ của người phụ trách chương trình tương đối khách sáo, đặc biệt phái người ra tiếp đón, còn dành ra cho họ hai phòng hóa trang, phòng của Tiêu Mộ Lương và Lý Khôn ở ngay bên cạnh.


Rào– nghe thấy tiếng vén rèm, Cố An Nam theo bản năng quay đầu lại, vừa nhìn đã khó có thể rời mắt.


Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, vạt váy xếp tầng rực rỡ, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trước ngực có một dải lụa đỏ vắt ngang qua, cố định ở bên vai phải, lộ ra vai trái trắng sáng nõn nà cùng với cần cổ cao dài thanh mảnh, đẹp đến mức khiến cho con gái nhìn xong cũng bị quyến rũ đến ngây người.


Thiết kế dáng váy ngắn này so với váy dài không những làm bớt đi vài phần cứng nhắc nghiêm túc, lại còn tăng thêm vẻ xinh đẹp trẻ trung.


“Trời ơi, chị Cô Tinh, chị quả thật là đẹp muốn chết! Đến em cũng phải thèm, không tin chị xem….” Trương Á kích động gào to, vừa nói vừa đưa tay lau nước miếng không tồn tại trên miệng.


Cố An Nam cũng vừa hoàn hồn từ trong kinh diễm, thấy thế quăng cho Trương Á một ánh mắt ghét bỏ: “Thật là lố quá đi.”


Trương Á hai mắt trừng lớn, Cố An Nam cùng lắm lớn hơn cô ấy vài tuổi, lúc ở phim trường hai người còn cùng nhau chia sẻ đồ uống lạnh, sớm đã thân thiết, cũng không sợ An Nam, mở miệng đáp trả: “Người ngoài làm sao mà hiểu được tâm tình của bản cô nươn ta đây chứ!”


“Hứ!” Cố An Nam khinh thường.


Trương Á cũng quăng qua một ánh nhìn xem thường: “Mặc xác cô!” Sau đó quay sang phía Dạ Cô Tinh, nở một nụ cười rực rỡ như hướng dương: “Chị Cô Tinh, em đi gọi chuyên viên trang điểm nhé?”


Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đi đi.”


“Vâng!” Nói rồi vừa cười hì hì vừa chạy đi.


Cố An Nam chép miệng: “Trông cái nết kìa!”


Không đến hai phút sau, chuyên viên trang điểm đã vác rương đồ nghề đẩy cửa bước vào, trước tiên là làm cho Dạ Cô Tinh một kiểu tóc búi tự nhiên, vài sợi tùy ý rũ xuống bên tai, tạo nên vẻ phong tình dịu dàng mà lại biếng nhác, sau lại dặm thêm chút phấn, đeo lên những món trang sức trang nhã, vậy là rất nhanh đã có thể kết thúc phần trang điểm.


Chỉ nghe chuyên viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười với Dạ Cô Tinh trong gương: “Thật ra, da của cô đẹp lắm, dù không hóa trang cũng có thể lên hình, nhưng tôi sợ người xem thấy cô quá tùy tiện, nên điều chỉnh một chút, lại mang thêm vài món trang sức là được rồi.”


Trương Á nghe vậy thì gật đầu không ngừng: “Da của chị Cô Tinh đúng là rất đẹp, đừng nói nếp nhăn, ngay cả tàn nhang cũng không có, lúc trang điểm chỉ cần đánh một lớp nền, có thể tiết kiệm rất nhiều kem che khuyết điểm.”


Chuyên viên trang điểm như có chút suy nghĩ mà gật đầu: “Quả thật là vậy. Trước kia tôi còn không tin có cái gọi là vẻ đẹp trời sinh, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.”


Lúc này, Cố Nam An cũng từ phòng thay đồ bước ra, khác với phong cách hàng ngày, bộ quần áo mang phong cách khá trung tính, bên trên lấy áo trắng làm nền, bên ngoài là áo ghi lê đen bó sát tôn lên vòng eo mảnh khảnh, phía dưới là quần tây và giày da mũi tròn, kết hợp với kiểu tóc buộc cao, đây chính là hình tượng nữ thân sĩ soái khí chỉnh tề.


Trương Á và chuyên viên trang điểm thấy vậy cũng không hẹn mà cùng khen ngợi, khiến cho Nam An cười tít mắt.


“Lồng lộn quá đi!”


“Ngầu hết phần thiên hạ!”


Tiếng gõ cửa vang lên, chỉ chốc lát sau, Trương Á cầm hai tờ giấy từ cửa bước vào trong, một tờ đưa cho Dạ Cô Tinh, tờ còn lại đưa cho Cố Nam An: “Bạn nhân viên kia vừa mới đưa em, bảo em đưa cho hai người, còn nói chút nữa, MC sẽ hỏi theo kịch bản này, bảo hai người đọc qua trước.”


Dạ Cô Tinh nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, có tất cả là tám câu hỏi, đều là các câu hỏi thông thường.


Mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới bảy giờ mười, còn năm mươi phút nữa mới bắt đầu trực tiếp, Dạ Cô Tinh đứng dậy: “Chị đi vệ sinh một chút.”


Trương Á cầm theo túi xách cũng muốn đứng dậy theo, Dạ Cô Tinh xua xua tay: “Tiểu Á, ngồi nghỉ đi, chị tự đi được.”


“Chị Cô Tinh, em không mệt đâu.”


“Được rồi, nhưng chị không thích đi vệ sinh cũng có người theo.”


Cố Nam An bật cười, Trương Á cũng nhịn cười, nhưng trong lòng lại len lỏi một dòng cảm xúc ấm áp khiến cho đôi mắt cũng trở nên dịu dàng: “Vậy chị đi cẩn thận nhé, chị Cô Tinh.”


Đi tới cuối hành lang, Dạ Cô Tinh đi tới bên cửa sổ, rút điện thoại gọi đi, rất nhanh đầu bên kia đã tiếp máy.


“A lô.” Giọng nói đầu bên kia mang đầy tính giải quyết công việc, bình tĩnh, tỉnh táo lại nghiêm nghị.


Dạ Cô Tinh đôi mắt mềm mại, giọng nói có chút đau lòng: “Còn đang bận à?”


An Tuyển Hoàng sửng sốt, sau khi nhìn lại tên liên lạc trên màn hình điện thoại, lạnh lùng trong mắt rút đi, xoay người nhìn ra mặt biển trong vắt phía xa xa, phất tay với đám người đằng sau.


Nhóm người đang nơm nớp lo sợ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau mà đi, không dám tạo ra một tiếng động nào.


Người đi ra cuối cùng, bắp chân đã bắt đầu run lên nhưng vẫn cẩn thận đóng cửa lại, căn phòng lúc nãy còn giương cung bạt kiếm, giờ khắc này chỉ còn mỗi An Tuyển Hoàng.


“Phù, nguy hiểm thật!” Một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da vỗ ngực, biểu thị cảm giác vui sướng khi sống sót sau tai nạn.


Người phía sau còn vỗ vỗ bả vai ông ta, vẻ mặt xanh xao, lại không kìm được hâm mộ: “Ông Viên, số ông tốt đấy, đúng lúc gia chủ phải nhận điện thoại, tránh được một trận mắng, đâu có như tôi, không chỉ bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, còn suýt của bị khí lạnh cậu ấy tỏa ra đóng băng luôn.”


Ông Viên thả chậm bước chân, cùng người ấy sóng vai mà đi, nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Đúng đấy, lúc gia chủ gọi đến tên tôi, ông không biết đâu, tôi sợ đến mức suýt chút nữa là ngồi bệt xuống rồi, tim cứ đập bùm bụp bùm bụp như bị sói hoang khóa mục tiêu ấy!”


“Mà hôm nay cũng lạ ghê, mọi lần họp, gia chủ máy còn không mở chứ đừng nói đến nghe điện thoại, cho dù có là chuyện trọng đại đi nữa, thì cũng phải chờ họp xong, còn nhớ lúc trước, có người lắp bom trong nhà họ An, gia chủ mắt cũng không thèm chớp, tiếp tục họp, vậy mà lần này vì một cuộc điện thoại mà cho giải tán, ông nói xem có phải lạ lắm không? Hay là có chuyện hệ trọng thật nhỉ?”


“Có là chuyện gấp đi nữa, thì vào tay gia chủ cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, có thể khiến cho cậu ấy phản ứng lớn như vậy, thì chỉ có vị kia thôi…” Ông Viên chỉ về một hướng, người kia cũng nhìn theo.


“Tầng hai?” Năng lực hiểu ý còn non, còn chưa nắm được trọng điểm.


“Ầy, ông nói ông…. còn nghĩ cái gì, ai ở tầng hai?”


“Hai cô cậu chủ nhỏ! Tôi nói ông này ông Viên, ông đừng có lấy tôi ra làm trò đùa nhé! Hai cô cậu chủ nhỏ mới chỉ là con nít một tuổi, gọi điện kiểu gì?”


Ông Viên liếc mắt xem thường: “Tôi nói thế rồi mà ông còn chưa hiểu, ngu dốt!”


Người kia như chợt ngộ ra, hạ thấp giọng: “Ý ông là, phu, phu nhân á?”


“Ông tự nghĩ đi, gia chủ của chúng ta vung tiền như rác tổ chức tiệc đầy tháng vì ai? Bắn chết con gái nhà họ Tần là vì ai? Vả mặt họ hàng là vì ai? Vì che chở ai? Vậy mà ông còn không hiểu à?”


Người nọ lau mồ hôi lạnh trên trán: “Xem ra sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội phu nhân…”


“Tôi cam đoan, cuộc điện thoại kia chính là do phu nhân gọi tới!”


“Bảo sao gia chủ lại cho chúng ta vào biệt thự, thì ra là do phu nhân đi vắng…”


“Đều nói kim ốc tàng kiều, gia chủ có thể chịu cho phu nhân lộ mặt cho một đám đàn ông thô lỗ như chúng ta nhìn sao? Ôi, nếu có ngày đấy thật, chắc chúng ta phải xuống gặp Diêm vương rồi….”


Cách một cánh cửa, bên ngoài thì bước như đi trên băng mỏng, lời nói cũng phải cẩn trọng, mà bên trong phòng làm việc thì lại ngập tràn ngọt ngào và ấm áp.


“Có phải em quấy rầy anh làm việc rồi không?” Dạ Cô Tinh ý cười trong trẻo, tuy nói là vậy, nhưng giọng nói không thấy có chút hối lỗi nào.


Khóe môi người đàn ông cong lên, trong mắt hiện lên yí cười bất đắc dĩ: “Không phải.”


“Anh đã ăn cơm chưa?”


“….”


“Nói thật.”


“Chưa ăn.”


“Đang ở ngoài à?”


“Đang ở nhà.”


“Vậy ăn cơm trước, nếu không sẽ hỏng dạ dày.”


“Có một mình, không muốn ăn.”


Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ: “Anh đừng có mà giở tính trẻ con.” Cô không ở nhà, cả biệt thự không ai dám làm trái lời An Tuyển Hoàng, anh không ăn cơm cũng không có ai dám khuyên nhiều một câu.


“Bên em bao giờ xong?”


“Chắc khoảng tầm chín rưỡi.”


“Anh đi đón em.”


“…ừ.”


Cúp điện thoại, Dạ Cô Tinh đi về phía toilet, vừa tới ngã rẽ, đột nhiên nhíu mày lại, vừa nâng mắt đã đụng phải một đôi đồng tử thâm thúy.


Người đàn ông cầm điếu thuốc, đứng dựa vào tường, cổ áo xám bạc hơi dựng, trên trán rũ xuống vài sợi tóc nhỏ vụn che đậy đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng ở dưới ánh đèn lại hơi có phần tái nhợt ốm yếu, mày kiếm anh khí nhưng lại bị phong thái quyến rũ lơ đãng kia che đi mất.


Mùi thuốc lá gay mũi khiến Dạ Cô Tinh nhíu mày, theo bản năng lùi về sau nửa bước, lại bị người đàn ông kia nắm chặt cổ tay, cô mượn lực hất tay anh ta ra nhưng không thể thoát ra, cảm thấy kinh hãi…….


Chương 90: Chấp niệm đã thành, tình cảm khó kiểm soát


Với cái vung tay vừa rồi, lực không đến tám phần thì cũng có năm phần, nhưng Giang Hạo Đình lại không hề động đậy, phát hiện này khiến Dạ Cô Tinh sửng sốt, nhưng cũng sinh ra chút sợ hãi.


Là cháu đích tôn của nhà họ Giang, cho dù Giang Hạo Đình xuất thân trong gia đình quân nhân, nhưng không tránh khỏi bị mọi người ghét bỏ, chưa nói đến việc được nâng niu trong lòng bàn tay giống như một bé gái, dù sao anh ta cũng lớn lên trong sự bao bọc, mặc dù trầm tính, trong lòng đầy toan tính, nhưng sức khỏe lại không bằng Kỷ Tu Thần được lăn lộn ở trong quân đội.


Lúc trước, An Tuyển Hoàng chỉ cần một tay là có thể khiến anh ta vào bệnh viện, có thể tưởng tượng được anh ta tệ đến mức nào, với sức mạnh năm phần của Dạ Cô Tinh đủ để thoát khỏi xiềng xích của anh ta, nhưng lần này, đã phạm phải sai lầm đánh giá thấp kẻ thù rồi…


Khoảnh khắc ánh mắt của anh ta chạm vào cô, trong mắt Giang Hạo Đình lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng lại bị đè nén đến mức kinh ngạc, lồng ngực nặng trĩu trong nháy mắt ngay lập tức bị mở ra một khe hở, gió mát tràn vào, khiến anh ta thoải mái không thể giải thích được.


Váy đỏ mê người, tóc buộc cao, làn da trắng nõn như được phủ một lớp ngọc như tuyết dưới ánh đèn vàng ấm áp, mềm mại dịu dàng, đồng tử của anh chợt co rút lại, một tia hoảng sợ lướt qua rất nhanh.


Vẻ đẹp như vậy, khiến người ta phát cuồng, thậm chí không nhịn được muốn nhận làm của riêng mình.


Chiếc cúc áo anh ta nhặt được đang lặng lẽ nằm trong túi áo sơ mi, cách vị trí trái tim gần nhất, nâng niu, quan trọng nhất.


An Tuyển Hoàng có quá nhiều, anh ta quả thực là… không cam lòng…


“Anh Giang, anh làm vậy là có ý nghĩa gì?” Dạ Cô Tinh giơ tay lên trước mặt anh ta, khẽ lay động ánh mắt, giống như núi tuyết băng xuân, mát lạnh.


Giang Hạo Đình dùng sức nắm chặt tay ba phần, tư thế dựa vào tường càng thêm lười biếng: “Như em thấy đó.”


“Trong trí nhớ, tôi và anh Giang nước sông không phạm nước giếng.” Dạ Cô Tinh bình tĩnh nói, ánh mắt lướt qua nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay anh ta, cau mày lại.


Như cảm nhận được sự khó chịu của cô, Giang Hạo Đình dập điếu thuốc, cười xấu xa: “Lời nói này của em, quá vô tình rồi.”


“Giữa chúng ta, có tình nghĩa gì sao?” Dạ Cô Tinh nhíu mày hỏi, người này não bị lừa đá sao, hay là bị cửa kẹp?


“Lẽ nào không có ư?”


Vẻ mặt của Dạ Cô Tinh trở nên lạnh lùng: “Rửa tai lắng nghe.”


Ánh mắt của anh ta tối sầm lại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, tựa như định đưa tay lên vuốt ve đôi má trắng nõn của cô, một tia mê đắm lóe lên trong mắt anh ta, nhuốm màu si mê, lưu luyến, nhưng sau khi chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của cô, lại cắn răng chịu đựng, rốt cuộc chỉ có thể nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô mà không có động tĩnh gì nữa.


“Con nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở đây.”


Dạ Cô Tinh sửng sốt một chút, nghi ngờ liếc mắt nhìn anh ta, đề tài xoay chuyển quá nhanh, không có cách nào để theo kịp: “Anh Giang, tôi khuyên anh nên thả tôi ra trước…”


“Ngay trước cửa đài truyền hình,” Giang Hạo Đình ngắt lời cô, tự mình nói, như thể đã rơi vào miền ký ức xa xăm nào đó: “Em đang thực hiện cacnhr quay cùng với đoàn quay phim. Để thoát khỏi Tần Tư Hủy, tôi đứng trước mặt cô ta, nói rằng em là người tôi yêu quý nhất, sau đó em nôn mửa, tôi chỉ nói lảm nhảm rằng em đang mang thai một đứa bé, cuối cùng bị em đẩy ngã xuống, ngã xuống dưới gốc cây…”


Ánh mắt Dạ Cô Tinh thờ ơ, theo lời Giang Hạo Đình tường thuật lại, một số mảnh ký ức vụn vặt cũng xuất hiện trong đầu cô.


Đài truyền hình Thủ đô? Nếu cô nhớ không lầm, thì Tần Tư Hủy đáng nhẽ nên làm việc ở đây mới phải.


“Lúc đó tôi đã nghĩ, một người phụ nữ làm sao có thể độc ác như vậy? Không dịu dàng chút nào… giống như không biết cách cười, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta không thể tiếp cận được…”


Về sau, Giang Hạo Đình nhận ra cô không phải không biết cười, chỉ là không cười với anh ta mà thôi…


“Anh Giang, tạm thời tôi không rảnh để nói chuyện với anh.”


“Tại sao?” Ánh mắt Giang Hạo Nhiên tối sầm lại: “Tại sao em có thể cười với anh ta, cười với bất cứ ai, vậy mà chỉ với một mình tôi… lại lạnh lùng như thế?


Trong ánh mắt Dạ Cô Tinh Một lướt qua một tia kỳ lạ, một suy đoán nào đó lờ mờ hình thành trong lòng khiến cô cảm thấy hốt hoảng trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường.


Trên đời này có quá nhiều thứ bất bình đẳng, kể cả tình cảm. Không phải cuộc hôn nhân nào cũng có thể nắm tay nhau, cũng không phải bất kỳ mối quan hệ nào cũng có thể hạnh phúc.


Nỗ lực có thể không được đền đáp, và vấn đề tình cảm chưa bao giờ có thể ép buộc.


“Anh Giang, anh hồ đồ rồi. Người nên cười với anh, không phải là tôi.”


Đồng tử của anh ta co rút lại, cổ tay của cô bị siết chặt hơn, giống như muốn bóp vào máu thịt, giọng điệu lạnh lùng, tựa như lưỡi dao sắc bén: “Em biết tôi có ý gì, đúng không?”


Dạ Cô Tinh dùng sức hất tay anh ta ra, nhíu chặt mày, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Buông ra.”


Trong ánh mắt Giang Hạo Đình xẹt qua một tia lạnh lùng khát máu, Dạ Cô Tinh cắn răng, nhẹ giọng nói: “Anh làm tôi đau.”


Anh ta sững sờ, trước sự thể hiện sự yếu đuối có chút hoảng hốt nhất thời của cô, trong tiềm thức anh ta thả lỏng sức lực của mình, Dạ Cô Tinh nhân cơ hội dùng tay khác hành động, tranh thủ lúc Giang Hạo Đình thả lỏng cảnh giác, trong nhát mắt, bấm vào huyệt trên cánh tay của anh ta, lapajt ức anh ta lui lại ba bước.


Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt, anh ta tự giễu cười: “Em lừa tôi…”


“Anh thật làm tôi đau.”


“Cho nên, cho dù tôi đã nói rõ ràng như vậy, em dù một chút cũng không động lòng sao?” Ánh mắt Giang Hạo Đình sáng rực, ẩn chứa dưới vẻ ngoan cố của anh ta là một tia cảm xúc sụp đổ.


Dạ Cô Tinh mím chặt môi, bình tĩnh nhìn lại: “Không cần thiết.” Nói xong, xoay người rời đi.


Giang Hạo Đình là người thừa kế tương lai của nhà họ Giang, mọi người ở Bắc Kinh đều phải gọi anh ta là “anh Giang.” Quyền lực, của cải, danh vọng, địa vị, phụ nữ, chỉ cần anh ta muốn, đều nằm trong tầm tay anh, quả thật không cần tiêu hao sức lực trên người cô.


“Haha… haha …” Hạ giọng cười nhẹ, rồi dần dần chuyển thành điên cuồng cười to: “Không cần thiết… quả thật, không, cần, thiết…”


Anh ta từng chơi rất nhiều phụ nữ, bao gồm kiểu người dịu dàng, người nổi tiếng, nữ sinh viên đại học, phụ nữ mạnh mẽ ở nơi làm việc, anh ta leo lên từng tầng núi hiểm trở, nhưng lại ở tòa nhà này ngã xuống đên tan xương nát thịt.


Đã từng đứng trên đỉnh núi, giẫm lên cả ngọn núi dưới chân, tận hưởng khoái cảm chinh phục, khi đó, anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một người phụ nữ xuất hiện trong đời, mặc dù bị cô giẫm dưới chân, bị phủi như cát bụi, bản thân cũng cam lòng, không hối hận cũng không oán trách.


Cũng giống như những người phụ nữ quỳ xuống cầu xin anh đừng bỏ đi, anh ta đã nói gì?


Anh ta nói: “Rẻ tiền.”


Không phải anh ta bây giờ, cũng đang là một kẻ rẻ rúng sao?


Quả báo? Làm việc gì cũng sẽ bị quả báo.


Trước đây anh ta không tin, nhưng bây giờ anh ta không dám không tin.


Tiếng giày cao gót gõ xuống đất dần dần đi xa, Dạ Cô Tinh không hề ngoảnh lại, cứ thế đi, vạt váy màu đỏ đung đưa theo một vòng cung uyển chuyển, trái tim cô quá nhỏ bé, chỉ chứa mình An Tuyển Hoàng đã chật lắm rồi, làm sao có thể chứa thêm được những người khác nữa?


“Hoàng, anh ăn cơm chưa? Không… chỉ là em nhớ anh thôi… Đến đón em sớm nha…”


Góc váy màu vàng nhạt lộ ra, cô ta bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống, Tần Tư Hủy nhìn bóng lưng khom xuống của người đàn ông trước mặt, trái tim của cô ta đã sớm tê dại vì đau.


Giương mắt nhìn người đàn ông mà mình yêu thương nhất bị tổn thương vì tình yêu, nhìn anh ta đau buồn chán nản vì một người phụ nữ khác, nhìn trái tim anh ta thuộc về người khác, nhìn anh ta đầy vết thương…


Tất cả những điều này giống như một con dao nhọn sắc bén, cứa mạnh vào trái tim của cô ta, đau khổ tột cùng!


Từ khi nào thì bắt đầu phát hiện ra tình cảm khác biệt của anh ta đối với Dạ Cô Tinh?


Có lẽ đó là ánh mắt mất mát, bóng dáng của sự trống vắng, hay là những cảm xúc bị kìm hãm, tình yêu bị kìm hãm trong đôi mắt anh? Trực giác của một người phụ nữ, đôi khi chính xác đến kinh khủng!


Ngay cả khi bản thân Giang Hạo Đình thậm chí còn chưa phát hiện ra manh mối, cô đã nhận ra sự khác thường của anh, nhưng cô vẫn cố chấp không tin và chọn cách tự lừa dối chính mình.


Sau mười năm theo đuổi, người đàn ông này đã trở thành ánh trăng trắng ở phía trước cửa sổ, nốt ruồi chu sa ở trong lòng cô ta, cô ta ngẩng đầu nhìn trong tư thế gần như đang cúng bái, lại đưa tay ra vuốt ve ngực, mẹ mắng cô ta ngu ngốc, ông nội nói cô ta si mê, nhưng trước mặt người đàn ông này tạo sao lại không ngốc, không si được chứ?


Nhưng, sự si mê của anh, sự ngu ngốc của anh, phiền muộn và đau lòng của anh, đều không liên quan gì đến cô ta, mà lại thuộc về một người phụ nữ khác, một người phụ nữ từ sớm đã dành trái tim cho người khác nữa!


Cô ta không kiềm chế được nữa, sà vào vòng tay của anh, đây là lần đầu tiên cô ta ở gần anh như vậy, cũng là lần đầu tiên anh không đưa tay đẩy mình ra, Tần Tư Hủy nắm chặt lấy một góc áo khoác, nắm thật chặt: “Hạo Đình, anh từ bỏ đi! Cô ấy không phải của anh, mãi mãi sẽ không thuộc về! Người cô ấy yêu là An Tuyển Hoàng, người đàn ông hô mưa gọi gió, anh không cướp được cô ấy đâu!”


Một đôi đồng tử chán nản thất thần nhìn chằm chằm phía trước, không có tiêu cự, không có cảm xúc, không có suy tư, dường như không có chuyện gì, sợi tóc rủ xuống trước trán che đi dòng nước mắt mãnh liệt bị chôn vùi dưới đáy sâu, cuối cùng vẫn là không giống nhau…


“Hạo Đình, chúng ta hãy ở bên nhau thật hạnh phúc, kết hôn rồi sinh con, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, cả đời an nhiên, không phải tốt sao? Tại sao cứ phải nghĩ tới những thứ không thuộc về mình, có đáng không? Anh cũng biết rõ, người đó tàn nhẫn đến mức nào, tại sao lại muốn khiêu khích anh ta? Em cầu xin anh, hãy dừng tay đi, anh ta thật sự sẽ giết chết anh đó!”


Tần Tư Hủy đưa tay lau khô nước mắt ở khóe mắt, ánh mắt hoảng loạn, nơm nớp lo sợ, kéo Giang Hạo Đình bước ra ngoài, giống như muốn chạy trốn khỏi nơi này!


“Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký, tổ chức hôn lễ hoành tráng, sau đó mời mọi người, nói cho cả thế giới biết, anh cưới em! Anh cưới em!”


“Có tác dụng không?” Giọng anh thản nhiên hỏi.


Bước chân của Tần Tư Hủy chậm lại, như bị ngàn vàng đè nặng, cô không thể cất bước nữa, toàn thân run rẩy, cảnh tượng em họ Tần Tư Thần bị người đàn ông đó bắn vào đầu lại hiện lên trong đầu, cô ta bắt đầu ôm đầu và hét lên.


Đó là một cơn ác mộng, là cơn ác mộng của cô ta, cũng là cơn ác mộng của cả nhà họ Tần!


Có những vết máu lớn quanh co, khuôn mặt Tần Tư Thần chết không nhắm mắt, nhà họ Tần bị chia cắt, suy sụp, thất bại hoàn toàn, Tần Tư Hủy cảm thấy bản thân rơi vào một thế giới kỳ lạ, khát máu, cường quyền, bạo ngược, tàn sát, người đó là đế vương mặc sức hoành hành, mọi người đều nằm sấp dưới chân anh ta, người chống đối — phải chết!


Giang Hạo Đình rút tay lại, cười giễu cợt: “Trên đời này, luôn có những thứ, mà anh ta không thể nào có được.”


Tần Tư Hủy nhìn anh với đôi mắt đỏ như máu: “Giang Hạo Đình, anh điên rồi sao? Anh sẽ chết! Cả nhà họ Giang sẽ hoàn toàn sụp đổ! Vì một người phụ nữ, có đáng không? Có đáng để anh dùng cả tính mạng, dùng cả dòng họ để đánh đổi không?”


“Có đáng không?” Anh ta tự giễu cười, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang: “Tôi cũng không biết…”


Trong ánh mắt Tần Tư Hủy lóe lên một tia sáng.


“Nhưng tôi không thể kiểm soát được.”


Ánh sáng đột ngột tắt, và bóng tối quét qua trong tích tắc.


Anh ta sải bước rời đi, bóng lưng thẳng tắp, quyết tâm mãi mãi không bao giờ quay đầu lại, chiếc áo khoác màu xám bạc bị gió lạnh thổi qua bay phấp phới, Tần Tư Hủy nhìn théo bóng dáng đoạn tuyệt đó của anh ta, đau đớn khóc thành tiếng…


Dạ Cô Tinh, cô sẽ không hại chết anh ấy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom