Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 49+50
Chương 49: Anh nghi ngờ, cô mềm lòng
Mạch Tương Ly kéo Diệp Nhĩ đi ra cửa bệnh viện, “Ngoan, em ở đây đợi một chút, anh đi lấy xe.”
Diệp Nhĩ nhẹ nhàng vâng một tiếng, mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đi xa.
Là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Rõ ràng ở gần như vậy, cô lại vẫn cảm thấy lạnh.
Ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện, sương khói đã bao phủ thủ đô, không còn là trời xanh mây trắng, chỉ còn lại sự ảm đạm mênh mông vô tận.
Thì ra, thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả khoảng trời này, cũng bao gồm… lòng người.
Chiếc BMW màu đen từ từ chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, giống như lần đầu tiên gặp mặt năm ấy, ở trong viện mồ côi, anh ấy cũng kiêu ngạo và quật cường nhìn về nơi xa, cằm hơi nâng, khóe môi mím thành một độ cong sắc bén cảnh giác.
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy nhận thấy một hơi thở của đồng loại, cho nên, từng bước một đến gần anh ấy.
Trẻ em trong viện mồ côi, đều không có tên, nhưng anh có.
Anh nói, “Anh tên Giang Ly, Giang trong trường giang (sông dài), Ly trong bất ly bất khí (không rời không bỏ). Em thì sao?”
Bé gái mím chặt môi, “Không có.”
Mọi người gọi cô là “cây sào”, nhưng cô bé nhạy bén nhận thấy đây không phải là cái tên hay ho gì, cho nên, cô bé nói- không có.
Trong vô thức lựa chọn dùng cách thức như vậy để bảo vệ lòng tự ái còn sót lại của cô bé. Không chút nghi ngờ, trái tim cô bé, nhạy cảm và mảnh mai.
“Em thật gầy, giống hệt chú mèo nhà anh… Nó tên là Bé Ngoan…”
Ngồi vào ghế phụ, Diệp Nhĩ nâng tay, xoa xoa đầu lông mày, nhớ lại quá khứ, bị sự lưỡng lự của hiện thực ép đến không thở nổi.
Có ngàn vạn đầu mối đúng sai khó phân biệt.
Gần 20 năm tìm kiếm, cuối cùng dựa vào kết quả cô muốn mà suy đoán.
Bọn họ sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi, vĩnh viễn không rời xa, cô đáng lẽ nên vui mừng, nhưng trong lòng lại như bị một tảng đá đè nặng, không thể động đậy, không thể chuyển đi, mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng chỉ còn lại sự mờ mịt.
Người đàn ông khởi động xe, thân xe nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Diệp Nhĩ nhìn chăm chú về phía trước, lại chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông hoàn thành từng bước điều khiển vô lăng, mắt đen thâm trầm, không rõ đang nghĩ gì.
Im lặng đến kỳ lạ.
Hồi lâu-
“Tối nay, đến nhà anh nhé?” Mạch Tương Ly mở miệng nói, ám chỉ điều gì không nói cũng hiểu.
Đồng tử Diệp Nhĩ hơi trốn tránh, cuối cùng mỉm cười, khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Mấy năm này, cô không phải chưa từng có bạn trai, trong Chanel, không thiếu người trẻ tuổi tài cao, đều là người có dáng người có diện mạo, đàn ông nước Pháp còn rất lãng mạn.
Việc ôm ấp, những cái hôn cũng không ít, nhưng trước sau đều không hề vượt qua ranh giới, chỉ vì cái chấp niệm cô đã giữ trong lòng gần 20 năm.
Cuối cùng, cô đã đợi được rồi, không phải sao?
Hít sâu một hơi, Diệp Nhĩ đảo mắt, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang lái xe, nhẹ nhàng cười, thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.
Tuy nói duyên phận không thể miễn cưỡng, nhưng ít nhất, bây giờ bọn họ là quan hệ người yêu, đường đường chính chính ở bên nhau.
Chuyện tương lai, ai cũng không chắc, cô cần gì phải xoắn xuýt?
Tóm lại, cô đã cố gắng, đã trả giá, đợi đến nhiều năm sau khi chợt nhớ lại, cô có thể nhẹ nhàng như cũ nói ra hai chữ- Không hối!
Hết thảy, đủ rồi.
“Cười gì vậy?” Người đàn ông liếc nhìn cô, trong mắt đều là sự cưng chiều.
“Anh nói xem, cô Đổng kia sẽ không sao chứ?” Trong mắt Diệp Nhĩ là quan tâm đúng mực.
Người đàn ông im lặng, sau đó lập tức cười lên, “Đừng lo lắng, nếu bệnh viện đã nói không đáng ngại, vậy chính là không có vấn đề rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Xe rẽ vào khúc cua, hòa vào dòng xe trên tuyến đường chính, cơ thể Diệp Nhĩ hơi nghiêng, buồn cười mà liếc nhìn anh, “Anh vội cái gì?”
“Đói rồi.”
“Vậy anh dừng ở siêu thị đối diện một chút, em đi mua thức ăn, hôm nay sẽ giải quyết bữa tối ở nhà, được hay không?”
“Em còn biết nấu ăn cơ à?” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô.
Diệp Nhĩ nhướn mày, môi đỏ khẽ cong, đầy mê hoặc, “Xem thường em à? Hửm?” Âm cuối hơi lên cao như thế thật là mê người.
Mạch Tương Ly ho nhẹ hai tiếng, dùng để che giấu sự dậy sóng trong đôi mắt.
Dừng xe, hai người tay nắm tay, như một cặp vợ chồng bình thường, đi đến trước kệ hàng, chọn đi chọn lại, thời gian hòa mình vào lo toan củi gạo dầu muối, bình yên tĩnh lặng.
“Cái này, thích không?” Diệp Nhĩ tiện tay nhặt lên một bông cải xanh, cười nhẹ với người đàn ông.
Mạch Tương Ly đẩy xe mua sắm, tiện tay bỏ đồ vào, “Em quyết định là được.”
“Em nhớ anh không ăn hành gừng tỏi, còn cả vừng.”
Mặt người đàn ông hiện ra ý cười, “Nhiều năm như vậy, vậy mà em vẫn còn nhớ được.”
Diệp Nhĩ giơ tay, khoác lấy cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu mỉm cười, “Những gì liên quan đến anh, em đều nhớ trong này.” Cô chỉ vào vị trí trái tim mình.
Mạch Tương Ly mỉm cười cưng chiều, đưa tay giúp cô vén sợi tóc mai ra sau tai, “Ngốc ạ…” Lúc thanh toán, ánh mắt người đàn ông rõ ràng rơi vào trên một hàng Durex nổi bật trên giá hàng, chuyển mắt qua nhìn Diệp Nhĩ, trong mắt lộ ý dò hỏi.
Diệp Nhĩ hít sâu một hơi, thời gian hai người sống chung với nhau nói dài không, nói ngắn không ngắn, tính đi tính lại thì cũng đã nửa năm rồi, đến lúc cô bỏ vỏ bọc bên ngoài, chấp nhận người đàn ông này rồi.
Lại nói, thế kỷ 21 cởi mở, cô cũng không phải là người bảo thủ gì.
Trước đây, một mực giữ lại, còn không phải là vì anh sao?
Đỏ mặt, gật đầu, lúc người đàn ông quay người đi lấy nó, cô vô thức chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, rốt cuộc cô cũng thẹn thùng rồi…
Bà hoàng Diệp Nhĩ lúc nào thì trở nên vô dụng như vậy?
Hít sâu, cố gắng khiến bản thân trông bớt cứng ngắc hơn, trong nháy mắt khi người đàn ông quay đầu lại, đã nhìn thấy ý cười phong tình trên đôi môi của người phụ nữ.
Lông mày hơi nhăn lại hầu như không nhận ra, mặt cười mà ôm lấy vai cô, “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Về đến chung cư ở trung tâm thành phố của Mạch Tương Ly, Diệp Nhĩ đi vào phòng dành cho khách, thay bộ đồ ngủ mà trước đó đã để ở đây, sau đó lập tức đi vào nhà bếp.
Lúc ở Pháp, cô không thích những thứ như bít tết, cho nên, đã tự mua sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, không ngờ, lại thật sự khiến cô tìm ra một thú vui mới, nấu mấy món cơm nhà tự nhiên không thành vấn đề.
Không đến một tiếng, bữa ăn đã sẵn sàng, thức ăn cũng lần lượt được dọn ra.
Cá hấp, sườn sốt đậu đen, trứng xào cà chua, đậu phụ tự làm, thêm canh thịt bò rong biển.
Có thể khiến Two không ai bị nổi tự nguyện xắn tay vào bếp, toàn thế giới, đoán chừng chỉ có Dạ Cô Tinh, và “anh Ly” mà cô luôn nhớ mãi không quên mà thôi.
Cởi tạp dề ở trên người xuống, rửa tay sạch sẽ, Diệp Nhĩ buộc tóc, ở trước gương sửa sang một phen.
Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ khéo léo đến cực điểm, mỗi một hành động trong sinh hoạt hàng ngày đều đòi hỏi khá nghiêm khắc với bản thân, ngay cả lúc trong thang máy đi làm buổi sáng cũng không quên ưỡn ngực thẳng lưng.
Để chắc chắn không bỏ sót, Diệp Nhĩ nhìn quanh phòng dành cho khách, không thấy ai, thấy cánh cửa của thư phòng đang khép hờ, vừa định lên cầm tay nắm cửa đẩy ra, lại nghe giọng nói của người đàn ông truyền đến-
“Ừ, em nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện của buổi họp báo đừng nghĩ nhiều, anh sẽ sắp xếp… bọn anh đã thông báo mối quan hệ… Sẽ kết hôn… Xin lỗi…”
Cốc cốc-
Cô lịch sự gõ cửa, mắt rủ xuống khó phân biệt cảm xúc, không rõ đang nghĩ gì.
“Được rồi, cứ như vậy đi…”
Người đàn ông ngắt cuộc điện thoại, mở cửa.
Diệp Nhĩ dựa vào cạnh cửa, cười tươi rói, “Gọi anh đi ăn cơm.”
Mạch Tương Ly rất tự nhiên mà ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, “Vậy anh phải cẩn thận nếm thử tay nghề của em rồi.”
Một bữa ăn, hai người đều ăn rất vui vẻ.
Nhớ lại những ngày trước đây ở viện mồ côi, Mạch Tương Ly dường như đã hơi say, nói nhiều hơn bình thường, nhìn Diệp Nhĩ, chỉ biết cười một cách ngây ngốc.
Diệp Nhĩ đoạt lại cái ly trên tay anh, bỏ sang một bên, “Đừng uống nữa, coi chừng say…”
“Không say.” Đáy mắt người đàn ông mông lung hơi nước.
Diệp Nhĩ cười một cách bất đắc dĩ, dìu anh vào phòng ngủ, đi phòng tắm cầm lấy một cái khăn mặt ướt, thay anh lau mặt.
“Bé Ngoan, em sao có thể tốt như vậy…” Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt lên vòng eo thon thả của người phụ nữ, mắt lộ vẻ si mê.
Diệp Nhĩ trừng mắt nhìn anh, động tác trên tay không dừng, nói với ý cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Được.” Người đàn ông cười, “Em bảo anh không nhúc nhích, thì anh sẽ không nhúc nhích.”
Thật đúng là ngoan ngoãn tùy ý để Diệp Nhĩ lăn qua lăn lại, giống như quay trở về thành một đứa trẻ, đôi mắt mở to mông lung.
Ngay lúc Diệp Nhĩ quay người đi về phía phòng tắm, đột nhiên người đàn ông dùng lực, trọng tâm của cô không ổn, lại ngã xuống giường, trong nháy mắt, người đàn ông lật người dậy, hành động nhanh chóng lưu loát.
Đợi Diệp Nhĩ phản ứng lại, bản thân đã bị người đàn ông giam cầm ở dưới thân, muốn động cũng không thể.
Mạch Tương Ly cúi đầu, hôn xuống giữa trán cô, “Bé Ngoan, anh… có thể không?” Anh thấp thỏm không yên hỏi.
Diệp Nhĩ biết, khoảnh khắc này sớm muộn gì cũng đến, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ, đôi môi đỏ nóng bỏng, lửa đỏ mê hoặc.
Lập tức mắt người đàn ông sáng rực, nhưng lại như thứ gì đó cứa vào lòng của người đàn ông.
Mạch Tương Ly dừng lại, lại không có bất kỳ động tác nào, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.
Trong mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ nghi ngờ, người đàn ông này là người cô ấy đã nhận định, cho nên, người của cô ấy và cả trái tim của cô ấy, đều sẽ không hề giữ lại mà trao cho anh.
Đè xuống tất cả hồi hộp trong lòng, cô vươn tay, vịn lên bả vai của người đàn ông, di chuyển đến trước ngực, ngón tay linh hoạt, cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra.
Người đàn ông chỉ nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hoặc của cô, lại không thấy đôi tay đang run nhẹ của người phụ nữ.
Cô căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông lại im lặng suy nghĩ, hoặc là nói dò xét, nhìn động tác thành thạo của người phụ nữ, vẻ mặt không chút xấu hổ, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Cô không phải lần đầu tiên!
Suy nghĩ này không ngừng thoáng qua trong đầu và bắt đầu trở nên rõ ràng, tất cả những suy đoán lúc này đã vô tình được chứng thực, anh ta không có cách nào thuyết phục mình tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này sớm đã không phải cô bé gầy yếu ngày đó.
Cô thay đổi rồi! Đã từng, cũng có người đàn ông giống như anh, ở trên cao nhìn xuống, nằm sấp trên người cô, rên rỉ triền miên…
Vươn tay giữ chặt tay của người phụ nữ, ánh mắt Mạch Tương Ly trầm xuống.
Diệp Nhĩ hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ.
Người đàn ông xoay người ngồi dậy, ổn định hô hấp của bản thân, “Anh đã uống rượu, không muốn làm em khó chịu vì mùi rượu.”
Vì quay lưng về phía cô, cho nên Mạch Tương Ly không thấy được vẻ mặt sáng tỏ lại thất vọng của cô.
Thông minh như Diệp Nhĩ, vào lúc mua Durex đã sớm nhận ra tâm trạng của người đàn ông có điều khác thường, nhưng, cô lựa chọn giả mù giả điếc.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như chỉ là phí công.
Thời gian, thực sự đã thay đổi tất cả, khiến niềm tin giữa hai người trở nên mong manh như thế, một kích đã vỡ.
Từ từ đứng dậy, Diệp Nhĩ sửa sang lại cổ áo, vươn tay duỗi thẳng những sợi tóc, “Anh Ly…”
Bóng lưng người đàn ông cứng lại, buồn bực lôi ra một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc màu trắng bốc lên, khiến người đàn ông bị bao phủ bởi một mảnh mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
“Anh… Có gì muốn hỏi em không?” Đây là cô đang cho anh cơ hội, cơ hội để mở lòng.
Người đàn ông không nói chuyện, hồi lâu sau, dập tắt điếu thuốc, quay người, nụ cười quen thuộc treo trên môi, ấm áp lại dịu dàng-
“Bé Ngoan, đừng nghĩ linh tinh…”
Anh đang ẩn nhẫn, đang miễn cưỡng, sự miễn cưỡng trong mắt rõ ràng như thế, sự hoảng hốt nghi ngờ chân thật như vậy.
Diệp Nhĩ lại không có tiền đồ mà mềm lòng rồi.
Cô nói, “Được.” Không nghĩ linh tinh.
Cứ kéo dài vậy, đợi toàn bộ cố gắng gần như hao hết, cuối cùng sẽ có một kết quả…
Chương 50: Chỉ vì không hối hận, xuất phát đi Nội Mông
“Nhất Nhất, đang bận à?” Ánh đèn đường màu vàng nhạt kéo dài hình bóng gầy yếu của người phụ nữ, ngọn gió vào buổi tối nhè nhẹ, tràn ngập sự ảm đạm, so với ánh đèn rực rỡ của cảnh đêm huyên náo ầm ĩ cách đó không xa không hề hợp nhau.
“Chị hai?” Động tác của Dạ Cô Tinh dừng lại.
“Ừ, là chị… Có rảnh ra đây uống một chút không?”
“Được, ở đâu?”
Diệp Nhĩ dừng chân, ngẩng đầu, “Quán bar Tích Duyên.”
…
“Thưa cô, đây là quý ông bên kia mời ạ.” Một ly Manhattan phát sáng được đẩy đến trước mặt người phụ nữ, người phục vụ cười nho nhã lễ độ.
Diệp Nhĩ cầm lấy ly rượu đã trống không bên cạnh, mười phút trước, bên trong đựng BloodyMary tươi sáng xinh đẹp.
Cô uống rất vội, bây giờ đầu rất nặng, suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng. Đẩy ly rỗng trở về cho phục vụ, bàn trắng nõn thon dài cầm lên một ly khác, nhàn nhã lắc lư, quay qua khẽ gật đầu về phía người tặng rượu, tỏ ý cảm ơn.
Người đàn ông tao nhã mỉm cười, rất ga lăng.
Diệp Nhĩ quay đầu lại, tiếp tục gục lên quầy bar giả chết, sống lưng thẳng khom nhẹ, tạo thành một độ cong tinh tế, dưới sự bó sát của bộ váy liền bó người màu đỏ, vô cùng gợi cảm.
Nâng cốc, nhấp một ngụm, vị cay xè xộc vào cổ họng, cô bị sặc ho một tiếng, hai má đỏ bừng.
“Shit!”
“Manhattan, dành cho người phụ nữ thất tình, ý nghĩa là- hãy khóc nếu muốn.” Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, thậm chí có thể sánh ngang với MC chuyên nghiệp.
Diệp Nhĩ nâng mắt, không để ý liếc nhìn người đến, “Ai nói tôi thất tình?”
Nụ cười rất đẹp, rất mê hoặc, rất lẳng lơ.
“Ánh mắt em nói cho tôi…” Người đàn ông cũng khá điển trai, một thân tây trang Armani có giá trị không rẻ, nhìn ra được, là một người thành công, “Em rất cô đơn.”
Diệp Nhĩ cười, trong mắt là vẻ mông lung, có lẽ là do hơi rượu bốc lên, có chút hỗn loạn. “Chị đây mà muốn đàn ông, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ có rất nhiều, anh lại có thể nói tôi cô đơn?! Con mắt nào của anh thấy tôi cô đơn?! Hả?!”
Người đàn ông chỉ cười không nói.
Diệp Nhĩ bĩu môi, bỗng thấy không thú vị, một tay chống cằm, nghĩ nghĩ, tò mò nói, “Anh nói xem, một người phụ nữ, là xử nữ hay không thật mẹ nó quan trọng như vậy sao?”
Vẻ mặt người đàn ông có hơi quái dị, nhún nhún vai, “Tôi không cho là như vậy.”
Diệp Nhĩ “Ồ” một tiếng, cô ấy quên mất, không phải người đàn ông nào cũng là Mạch Tương Ly- anh Ly của cô…
“Cảm ơn rượu của anh.” Cô lịch sự cảm ơn.
Người đàn ông tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói với người phục vụ, “Làm phiền cho tôi một ly Angel’s Kiss.”
“Vâng, anh đợi một chút.”
Người đàn ông gọi một ly rượu ngon xong, mới quay sang nhìn Diệp Nhĩ, “Không cần khách sáo. Tôi cũng là có mục đích của riêng mình…”
“OneNight Stand?” Diệp Nhĩ nhướn mày, cô ấy sống ở Pháp không phải là phí công, nếu mà nghe không hiểu chút ẩn ý này, vậy cô thật sự là không cần lăn lộn nữa.
“Well, cô thật thông minh!” Người đàn ông trước mặt thẳng thắn thành thật, đôi mắt cũng rõ ràng dễ thấy.
Diệp Nhĩ lại tự nhiên cảm thấy anh ta là quân tử.
Ít nhất, anh ta cặn bã đến lẽ thẳng khí hùng, nát đến quang minh chính đại.
“Thế nào quý cô? Có hứng thú chung giường không?” Nhận lấy ly cocktail từ người phục vụ, người đàn ông tùy ý hỏi.
“Ồ!” Cằm đặt ở mép quầy bar, Diệp Nhĩ nghiêng đầu qua nhìn anh ta, đẹp trai đấy, gu cũng khá được, “Nhưng tôi vẫn còn là một xử nữ…”
Người đàn ông sặc một ngụm rượu tại yết hầu, tiến thoái lưỡng nan, mặt đến đỏ cả nghẹn, trong mắt lộ vẻ quái dị, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Sau đó, lặn mất tăm luôn.
Diệp Nhĩ nở một nụ cười trào phúng, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, rốt cuộc cái thế giới này là như thế nào vậy?
Có người ghét bỏ cô ấy không còn là xử nữ, có người lại ghét bỏ cô ấy còn là xử nữ?
Ha ha…
Dạ Cô Tinh phóng xe đến, vừa đấy cửa của quán bar, đã nhìn thấy một cảnh thế này.
Người phụ nữ phong tình vạn chủng dựa lên trên quầy bar, hai cánh tay trắng hơn tuyết đang phát sáng đến chói cả mắt, chiếc váy đỏ càng tăng thêm vẻ đẹp mê hoặc, cướp hồn đoạt phách người ta.
Thấy Dạ Cô Tinh đến gần, Diệp Nhĩ mềm mại chống thân thể lên, cười ngốc nghếch, “Tiểu Nhất Nhất, em đến rồi a?”
Mí mắt Dạ Cô Tinh khẽ giật, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy người, cánh mũi khẽ ngửi ngửi, mắt liếc thấy ly rượu trống rỗng ở một bên, và hai ly cocktail chưa uống hết, “Chị uống rượu à?”
“Ừm! Một cơn say- giải nghìn sầu!”
Dạ Cô Tinh bị cô ấy chọc tức đến bật cười, “Được rồi, đừng quậy nữa. Chúng ta về nhà thôi…”
“Về nhà?” Diệp Nhĩ sững sờ, “Không! Không về! Nhìn thấy anh ấy… trong này đau…” Cô ấy chỉ thẳng vào chỗ trái tim của mình.
Nhíu mày lại, nghĩ đến buổi họp báo chiều hôm nay, mắt Dạ Cô Tinh lóe lên tia tỏ, mặt lại không hề thay đổi, thu hồi sạch sẽ cảm xúc đau lòng dưới đáy mắt.
Người kiêu ngạo như Diệp Nhĩ, không cần thông cảm, đương nhiên, càng không thể thương hại.
Thở dài một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống, ở ngay bên cạnh Diệp Nhĩ, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà liếc cô ấy một cái- “Chị đó, đừng có tự đâm đầu chịu khổ!”
Diệp Nhĩ chép miệng, một đôi mắt xinh đẹp trừng lớn như quả chuông đồng: “Ái chà! Em đúng là đồ lừa đảo, cánh cứng rồi, dám ghét bỏ chị rồi hử?”
“Việc có gì đâu, chị cần phải đến mức này sao? Còn nữa, đừng có mà giả vờ với em, dựa vào tửu lượng của chị, uống mười ly Vodka cũng không thành vấn đề, chỉ là chút cocktail này, chị à, chị lừa ai chứ!”
“Nè nè- còn có thể nói chuyện vui vẻ không vậy?” Cái này gọi là- rượu không say người say, là người tự say!
Dạ Cô Tinh không nói gì.
Diệp Nhĩ im lặng.
Hồi lâu, Diệp Nhĩ đụng đụng vào khuỷu tay cô, trước mắt sáng ngời, “Tiểu Nhất Nhất, hỏi em một vấn đề cá nhân nha?”
Dạ Cô Tinh bảo phục vụ lấy cho cô một ly trà chanh, “Nói thử xem.”
“Khụ khụ…” Hắng giọng, chuẩn bị, tiếp đó nói, “Vị kia nhà em, trước khi cùng em gì đó, vẫn là xử nam hả?”
Dạ Cô Tinh suýt nữa đã phun ra ngụm trà, nhìn cô ấy một cách kỳ quái.
Thật ra, Diệp Nhĩ cũng rất xấu hổ, cô ấy với Lưu Hinh Đình đều giống nhau, từ tận đáy lòng luôn e sợ An Tuyển Hoàng, nếu không cần thiết, cô ấy sẽkhông hóng chuyện, cũng không có can đảm hóng chuyện.
Rút khăn giấy ra, lau miệng, Dạ Cô Tinh cười tao nhã, “Chị cảm thấy sao?”Giọng điệu, khá nguy hiểm.
“Hì hì.. Đùa thôi, đùa thôi mà! Người đàn ông có thể được Nhất Nhất nhà chúng ta nhìn trúng, không có lý nào không phải xử nam!”
Từ lâu việc An Tuyển Hoàng không gần nữ sắc đã không phải là bí mật gì, thậm chí có tin đồn anh thích đàn ông, có điều tất cả những tin này đều là chưa đánh đã tan khi hai nhóc được sinh ra, nhìn nhìn nhà người ta, nổi giận vì hồng nhan, thể hiện tình yêu rõ ràng và cháy bỏng.
“Nhất Nhất, thật ra chị rất hâm mộ em…” Giọng nói đột nhiên dịu xuống, giống như một lời thì thầm, Diệp Nhĩ thả mắt về nơi xa xăm.
“Vì sao lại hâm mộ em? Em có, chị cũng có thể có.”
Diệp Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ sợ, đời này đều không có khả năng đó rồi…”
Dạ Cô Tinh không nói gì. Hai mươi năm nay, Diệp Nhĩ đều sống vì Mạch Tương Ly, yêu đương qua lại cũng không ít, nhưng chưa từng thật lòng thật dạ với một người nào, giành thời gian tươi đẹp nhất của một người phụ nữ để chờ đợi và tìm kiếm, đợi hi vọng tan vỡ, sự chênh lệch giữa sự thật và hy vọng, làm sao lại không khiến cô ấy thất vọng?
Nếu không gặp lại Mạch Tương Ly, “anh Ly” sẽ vĩnh viễn sống trong trái tim của Diệp Nhĩ, cô ấy có thể tiếp tục không tim không phổi, không quan tâm gì mà sống tiếp, chơi bời lêu lổng, tự nhiên thoải mái.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã đợi được, đã chờ được, sau mừng rỡ, theo sát mà đến, lại là thất vọng ùn ùn.
Dạ Cô Tinh cũng không còn cách nào che giấu đau lòng nơi đáy mắt, vẻ mặt tàn nhẫn thấp thoáng hiện ra.
Diệp Nhĩ hoảng sợ, vội vàng bắt lấy tay của cô, “Nhất Nhất, đừng kích động, nghe chị nói đã!” Lúc này cô ấy mới cảm thấy sợ hãi, quyền thế của nhà họ An, thủ đoạn của Nhất Nhất, anh Ly sẽ không chịu nổi sự dằn vặt của hai người này!
“Anh ấy, anh ấy có nỗi khổ trong lòng, chị có thể thông cảm, tất cả những điều này, là chị tự chọn, cho nên, không thể trách anh ấy.”
Mạch Tương Ly có quá nhiều trách nhiệm phải gánh, anh ấy là con trai nuôi của nhà họ Mạch, ơn nuôi dưỡng lớn bằng trời, không thể không báo đáp; Anh ấy là tổng giám đốc của Tập đoàn Hương Giang, gánh vác kế sinh nhai của hàng nghìn công nhân viên, không thể không nghĩ cho lợi ích chung!
Đổng Nguyệt là người mà anh thấy hổ thẹn, ông bà Mạch là người mà anh cần báo ơn, còn cô thì sao?
Diệp Nhĩ không dám chắc chắn, thậm chí, còn không có dũng khí đi tìm hiểu.
Đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân rất tham lam-
Trong trại trẻ mồ côi, trong mắt anh Ly, Bé Ngoan là duy nhất; Nhưng bây giờ, thứ duy nhất trong mắt Mạch Tương Ly, có còn là Diệp Nhĩ cô sao?
Hơn nữa, anh ấy không tin tưởng cô…
Thậm chí, hoài nghi cô không phải là xử nữ.
“Nhất Nhất, đừng nói gì hết! Là chị em thì uống cùng chị! Không say không về…”
Dạ Cô Tinh không có cách nào, thực ra vào sáng sớm ngày mai cô có lịch bay đi Nội Mông, cô đang thu dọn hành lý được một nửa thì bị một cuộc gọi của Diệp Nhĩ gọi đi, tối nay chắc hẳn không đi được.
“Được, em uống với chị, không say không về.”
Chóp mũi Diệp Nhĩ cay xè, viền mắt lập tức đỏ hoe, “Nhóc à, nếu không phải An Tuyển Hoàng ra tay trước, thì chị sớm đã nhúng chàm em rồi…”
Dạ Cô Tinh ghét bỏ nhìn cô ấy một cái, “Mới không cho chị nhúng chàm đâu.”
“Không đáng yêu tí nào! Thật là… Quá không đáng yêu rồi!”
“Uống rượu của chị đi…”
Dạ Cô Tinh biết, Diệp Nhĩ chỉ muốn phát tiết thôi, kiên trì như cô ấy, từ giờ phút gặp lại Mạch Tương Ly trở đi, đã bắt đầu không chùn bước mà bước vào con đường không có lối về, đã chuẩn bị tinh thần cả người sẽ đầy vết thương…
Không đâm đầu vào tường, không quay đầu.
“Chị hai, chị cần gì…” Tự chịu thiệt thòi.
Một cốc rượu xuống bụng, Diệp Nhĩ lẩm bẩm, “Chỉ có như vậy thì tương lai mới không hối hận…”
Dạ Cô Tinh không uống nhiều, Diệp Nhĩ lại say đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc hai người đi ra từ quán bar, trời đã tờ mờ sáng, Dạ Cô Tinh xem đồng hồ, đã 4 giờ sáng!
Hỏng bét, chuyến bay của cô là 8 giờ!
Nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn số-
“Chị?” Giọng nói ngái ngủ của Dạ Huy Nguyệt vang lên, mang theo giọng khàn khàn nửa mơ nửa tỉnh.
“Huy Nguyệt, em đến ngã tư thứ ba trên đường Nhân Dân Đông…”
…
Giao Diệp Nhĩ vào tay Dạ Huy Nguyệt, Dạ Cô Tinh không ngừng nghỉ chạy về biệt thự, hùng hùng hổ lôi vali hành lý xuống tầng, đẩy vào ghế phụ, nổ máy, chiếc xe lao đi như tên rời cung.
Chạy đến sân bay, đã là 7 giờ 30 phút, gấp rút làm thủ tục lên máy bay, gửi hành lý, Trương Á, Cohen, và các nhân viên trong đoàn đã đợi ở phòng chờ VIP, Dạ Cô Tinh đi vào nhà vệ sinh để sửa sang lại mình, lúc đi ra lại chạm mặt người quen.
“Chị An, lâu rồi không gặp.”
Uyển Tử Kỳ mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, chân đi giày cỏ, còn vô cùng hợp thời mà đội một cái mũ rơm thủ công, thật giống như vừa nghỉ mát ở Hawaii về, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra tình yêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn cho là yêu tinh nhỏ của nhà nào đó chạy ra ngoài.
Đẹp thì đẹp, nhưng lại rất thô tục, kết hợp với biểu cảm ngạo nghễ trên mặt cô ta, thật khiến người ta chán ghét.
Mắt Dạ Cô Tinh không hề liếc nhìn cô ta, quay người mà đi.
Chân trước vừa tiến vào phòng chờ, chân sau đã có người đẩy cửa đẩy ra.
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, khi nhìn rõ được người tới, rất có hứng thú và nhướn mày, tục ngữ nói, kẻ đến không có ý tốt, người có ý tốt không đến (lai giả bất thiện, thiện giả bất lai), xem ra An Tuyển Thần từ đầu đến cuối đều không thể yên tĩnh được.
Nếu đã như vậy, thì đừng trách cô lòng dạ độc ác!
Cohen ho nhẹ hai tiếng, kéo Uyển Tử Kỳ đến trước mặt Dạ Cô Tinh, “Giới thiệu một chút, người này là…”
“Đợi đã!” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh ta, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười như không cười có phần lạnh người, “Trước khi giới thiệu, đạo diễn Cohen không cảm thấy cần phải giải thích gì với tôi sao?”
Vẻ mặt Cohen trở nên xấu hổ.
Hiện tại trừ thân phận nữ chính ra, Dạ Cô Tinh còn là nhà sản xuất phim của Rose & Lion, việc lựa chọn và sắp xếp mỗi một nhân vật, cô tuyệt đối có quyền được biết rõ.
Uyển Tử Kỳ nếu đã có thể xuất hiện ở đây, nói rõ đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, liên tưởng đến thân phận diễn viên của cô ta, không khó để đoán được lý do.
“Xin lỗi, tôi đã quen rồi.” Cohen giải thích.
Trước đây, mọi thứ trong đoàn đều là do anh ta tự mình làm chủ, bao gồm cả việc tuyển chọn diễn viên và quay phim, thêm vào Dạ Cô Tinh giao cho anh ta quyền tự do khá lớn, cho nên, ở tiền đề không hề biết rõ ân oán giữa hai người phụ nữ, anh ta mời người mới là ứng cử viên cho giải Oscar Uyển Tử Kỳ gia nhập đoàn, cũng không có gì đáng trách.
Cho đến hiện tại, anh ta vẫn không hiểu vì sao Dạ Cô Tinh lại có thái độ như vậy.
“Chị An, rất vui được gặp chị. Xem ra, duyên phận giữa chúng ta không cạn, như vậy cũng có thể gặp được.” Uyển Tử Kỳ giơ tay, muốn bắt tay với cô.
Dạ Cô Tinh quay người tiện tay cầm ly nước lên, cầm ở trong tay, từ chối bắt tay rất khéo léo, “Đúng là, duyên phận không cạn.”
Uyển Tử Kỳ thu tay về, “Vậy, từ nay về sau, chúng ta là đồng nghiệp rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Cười lạnh lùng, “Chỉ giáo thì không dám, tôi ngược lại có vài câu nói muốn tặng cho cô Uyển- Câu thứ nhất, khổng tước bị chết chìm, bởi vì nó tự luyến; phượng hoàng bị thiêu chết, bởi vì nó tự tìm chết; Mà con lừa bị đụng chết, bởi vì, nó không có mắt.”
Vẻ mặt của Uyển Tử Kỳ chuyển sang xanh, biểu cảm tận lực kiềm chế cơn giận khiến người ta thần thanh khí sảng.
Khoé miệng Trương Á giật giật, nếu không phải trường hợp không đúng, cô ấy chắc chắn đã cười ra tiếng ngay tại đây, trình độ mắng người của chị Cô Tinh thật là cao thủ!
Những người còn lại đều dùng loại ánh mắt nhỡ ngàng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, lại nghe không hiểu những lời mà Dạ Cô Tinh nói rốt cuộc là biểu đạt cái gì, cả người có trình độ tiếng Trung không tồi như Cohen, đều hiểu nửa vời, mơ mơ hồ hồ.
Như thế, không sợ có người mượn cớ trách móc, nói Dạ Cô Tinh cô bắt nạt người. Uyển Tử Kỳ không lên tiếng, Trương Á nghe hiểu, lại đứng ở phía Dạ Cô Tinh, còn lại đều là mấy người nước ngoài, có thể mong đợi họ nói ra cái gì?
Sắc mặt Uyển Tử Kỳ tái mét, hai tay siết chặt.
Dạ Cô Tinh cũng không nhìn cô ta lấy một cái, tiếp tục quay sang Cohen, “Cô ta diễn vai nào?”
“Khách hàng B, ở cùng khách sạn với cô.”
Ý cười dần sâu thêm, xem ra có người tự tìm đến cửa xin được ngược, trong trường hợp này mà cô lại khách sáo, thì thật là không nể mặt mà.
An Tuyển Thần vì muốn làm cô ngột ngạt, thật là đã dốc hết sức lực, lại sắp xếp con chuột chết Uyển Tử Kỳ này vào, chỉ là, chọn vai nào không chọn, lại cứ cố tình chọn vai khách hàng B, chậc chậc chậc.
Ánh mắt nghiêm khắc lập tức biến thành thương xót nhìn về phía người nào đó hồn nhiên hoàn toàn không phát hiện ra bản thân bị bỏ rơi, Dạ Cô Tinh dùng một giây để mặc niệm cho cô ta.
Uyển Tử Kỳ thấy lạnh sống lưng, đột nhiên có loại dự cảm không tốt nổi lên…
Mạch Tương Ly kéo Diệp Nhĩ đi ra cửa bệnh viện, “Ngoan, em ở đây đợi một chút, anh đi lấy xe.”
Diệp Nhĩ nhẹ nhàng vâng một tiếng, mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đi xa.
Là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Rõ ràng ở gần như vậy, cô lại vẫn cảm thấy lạnh.
Ngẩng đầu nhìn trời, mới phát hiện, sương khói đã bao phủ thủ đô, không còn là trời xanh mây trắng, chỉ còn lại sự ảm đạm mênh mông vô tận.
Thì ra, thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả khoảng trời này, cũng bao gồm… lòng người.
Chiếc BMW màu đen từ từ chạy đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, giống như lần đầu tiên gặp mặt năm ấy, ở trong viện mồ côi, anh ấy cũng kiêu ngạo và quật cường nhìn về nơi xa, cằm hơi nâng, khóe môi mím thành một độ cong sắc bén cảnh giác.
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy nhận thấy một hơi thở của đồng loại, cho nên, từng bước một đến gần anh ấy.
Trẻ em trong viện mồ côi, đều không có tên, nhưng anh có.
Anh nói, “Anh tên Giang Ly, Giang trong trường giang (sông dài), Ly trong bất ly bất khí (không rời không bỏ). Em thì sao?”
Bé gái mím chặt môi, “Không có.”
Mọi người gọi cô là “cây sào”, nhưng cô bé nhạy bén nhận thấy đây không phải là cái tên hay ho gì, cho nên, cô bé nói- không có.
Trong vô thức lựa chọn dùng cách thức như vậy để bảo vệ lòng tự ái còn sót lại của cô bé. Không chút nghi ngờ, trái tim cô bé, nhạy cảm và mảnh mai.
“Em thật gầy, giống hệt chú mèo nhà anh… Nó tên là Bé Ngoan…”
Ngồi vào ghế phụ, Diệp Nhĩ nâng tay, xoa xoa đầu lông mày, nhớ lại quá khứ, bị sự lưỡng lự của hiện thực ép đến không thở nổi.
Có ngàn vạn đầu mối đúng sai khó phân biệt.
Gần 20 năm tìm kiếm, cuối cùng dựa vào kết quả cô muốn mà suy đoán.
Bọn họ sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi, vĩnh viễn không rời xa, cô đáng lẽ nên vui mừng, nhưng trong lòng lại như bị một tảng đá đè nặng, không thể động đậy, không thể chuyển đi, mệt mỏi kiệt sức, cuối cùng chỉ còn lại sự mờ mịt.
Người đàn ông khởi động xe, thân xe nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Diệp Nhĩ nhìn chăm chú về phía trước, lại chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông hoàn thành từng bước điều khiển vô lăng, mắt đen thâm trầm, không rõ đang nghĩ gì.
Im lặng đến kỳ lạ.
Hồi lâu-
“Tối nay, đến nhà anh nhé?” Mạch Tương Ly mở miệng nói, ám chỉ điều gì không nói cũng hiểu.
Đồng tử Diệp Nhĩ hơi trốn tránh, cuối cùng mỉm cười, khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Mấy năm này, cô không phải chưa từng có bạn trai, trong Chanel, không thiếu người trẻ tuổi tài cao, đều là người có dáng người có diện mạo, đàn ông nước Pháp còn rất lãng mạn.
Việc ôm ấp, những cái hôn cũng không ít, nhưng trước sau đều không hề vượt qua ranh giới, chỉ vì cái chấp niệm cô đã giữ trong lòng gần 20 năm.
Cuối cùng, cô đã đợi được rồi, không phải sao?
Hít sâu một hơi, Diệp Nhĩ đảo mắt, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang lái xe, nhẹ nhàng cười, thuyền đến đầu cầu, tự nhiên thẳng.
Tuy nói duyên phận không thể miễn cưỡng, nhưng ít nhất, bây giờ bọn họ là quan hệ người yêu, đường đường chính chính ở bên nhau.
Chuyện tương lai, ai cũng không chắc, cô cần gì phải xoắn xuýt?
Tóm lại, cô đã cố gắng, đã trả giá, đợi đến nhiều năm sau khi chợt nhớ lại, cô có thể nhẹ nhàng như cũ nói ra hai chữ- Không hối!
Hết thảy, đủ rồi.
“Cười gì vậy?” Người đàn ông liếc nhìn cô, trong mắt đều là sự cưng chiều.
“Anh nói xem, cô Đổng kia sẽ không sao chứ?” Trong mắt Diệp Nhĩ là quan tâm đúng mực.
Người đàn ông im lặng, sau đó lập tức cười lên, “Đừng lo lắng, nếu bệnh viện đã nói không đáng ngại, vậy chính là không có vấn đề rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Xe rẽ vào khúc cua, hòa vào dòng xe trên tuyến đường chính, cơ thể Diệp Nhĩ hơi nghiêng, buồn cười mà liếc nhìn anh, “Anh vội cái gì?”
“Đói rồi.”
“Vậy anh dừng ở siêu thị đối diện một chút, em đi mua thức ăn, hôm nay sẽ giải quyết bữa tối ở nhà, được hay không?”
“Em còn biết nấu ăn cơ à?” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô.
Diệp Nhĩ nhướn mày, môi đỏ khẽ cong, đầy mê hoặc, “Xem thường em à? Hửm?” Âm cuối hơi lên cao như thế thật là mê người.
Mạch Tương Ly ho nhẹ hai tiếng, dùng để che giấu sự dậy sóng trong đôi mắt.
Dừng xe, hai người tay nắm tay, như một cặp vợ chồng bình thường, đi đến trước kệ hàng, chọn đi chọn lại, thời gian hòa mình vào lo toan củi gạo dầu muối, bình yên tĩnh lặng.
“Cái này, thích không?” Diệp Nhĩ tiện tay nhặt lên một bông cải xanh, cười nhẹ với người đàn ông.
Mạch Tương Ly đẩy xe mua sắm, tiện tay bỏ đồ vào, “Em quyết định là được.”
“Em nhớ anh không ăn hành gừng tỏi, còn cả vừng.”
Mặt người đàn ông hiện ra ý cười, “Nhiều năm như vậy, vậy mà em vẫn còn nhớ được.”
Diệp Nhĩ giơ tay, khoác lấy cánh tay của người đàn ông, nghiêng đầu mỉm cười, “Những gì liên quan đến anh, em đều nhớ trong này.” Cô chỉ vào vị trí trái tim mình.
Mạch Tương Ly mỉm cười cưng chiều, đưa tay giúp cô vén sợi tóc mai ra sau tai, “Ngốc ạ…” Lúc thanh toán, ánh mắt người đàn ông rõ ràng rơi vào trên một hàng Durex nổi bật trên giá hàng, chuyển mắt qua nhìn Diệp Nhĩ, trong mắt lộ ý dò hỏi.
Diệp Nhĩ hít sâu một hơi, thời gian hai người sống chung với nhau nói dài không, nói ngắn không ngắn, tính đi tính lại thì cũng đã nửa năm rồi, đến lúc cô bỏ vỏ bọc bên ngoài, chấp nhận người đàn ông này rồi.
Lại nói, thế kỷ 21 cởi mở, cô cũng không phải là người bảo thủ gì.
Trước đây, một mực giữ lại, còn không phải là vì anh sao?
Đỏ mặt, gật đầu, lúc người đàn ông quay người đi lấy nó, cô vô thức chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, rốt cuộc cô cũng thẹn thùng rồi…
Bà hoàng Diệp Nhĩ lúc nào thì trở nên vô dụng như vậy?
Hít sâu, cố gắng khiến bản thân trông bớt cứng ngắc hơn, trong nháy mắt khi người đàn ông quay đầu lại, đã nhìn thấy ý cười phong tình trên đôi môi của người phụ nữ.
Lông mày hơi nhăn lại hầu như không nhận ra, mặt cười mà ôm lấy vai cô, “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Về đến chung cư ở trung tâm thành phố của Mạch Tương Ly, Diệp Nhĩ đi vào phòng dành cho khách, thay bộ đồ ngủ mà trước đó đã để ở đây, sau đó lập tức đi vào nhà bếp.
Lúc ở Pháp, cô không thích những thứ như bít tết, cho nên, đã tự mua sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, không ngờ, lại thật sự khiến cô tìm ra một thú vui mới, nấu mấy món cơm nhà tự nhiên không thành vấn đề.
Không đến một tiếng, bữa ăn đã sẵn sàng, thức ăn cũng lần lượt được dọn ra.
Cá hấp, sườn sốt đậu đen, trứng xào cà chua, đậu phụ tự làm, thêm canh thịt bò rong biển.
Có thể khiến Two không ai bị nổi tự nguyện xắn tay vào bếp, toàn thế giới, đoán chừng chỉ có Dạ Cô Tinh, và “anh Ly” mà cô luôn nhớ mãi không quên mà thôi.
Cởi tạp dề ở trên người xuống, rửa tay sạch sẽ, Diệp Nhĩ buộc tóc, ở trước gương sửa sang một phen.
Không hề nghi ngờ, đây là một người phụ nữ khéo léo đến cực điểm, mỗi một hành động trong sinh hoạt hàng ngày đều đòi hỏi khá nghiêm khắc với bản thân, ngay cả lúc trong thang máy đi làm buổi sáng cũng không quên ưỡn ngực thẳng lưng.
Để chắc chắn không bỏ sót, Diệp Nhĩ nhìn quanh phòng dành cho khách, không thấy ai, thấy cánh cửa của thư phòng đang khép hờ, vừa định lên cầm tay nắm cửa đẩy ra, lại nghe giọng nói của người đàn ông truyền đến-
“Ừ, em nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện của buổi họp báo đừng nghĩ nhiều, anh sẽ sắp xếp… bọn anh đã thông báo mối quan hệ… Sẽ kết hôn… Xin lỗi…”
Cốc cốc-
Cô lịch sự gõ cửa, mắt rủ xuống khó phân biệt cảm xúc, không rõ đang nghĩ gì.
“Được rồi, cứ như vậy đi…”
Người đàn ông ngắt cuộc điện thoại, mở cửa.
Diệp Nhĩ dựa vào cạnh cửa, cười tươi rói, “Gọi anh đi ăn cơm.”
Mạch Tương Ly rất tự nhiên mà ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, “Vậy anh phải cẩn thận nếm thử tay nghề của em rồi.”
Một bữa ăn, hai người đều ăn rất vui vẻ.
Nhớ lại những ngày trước đây ở viện mồ côi, Mạch Tương Ly dường như đã hơi say, nói nhiều hơn bình thường, nhìn Diệp Nhĩ, chỉ biết cười một cách ngây ngốc.
Diệp Nhĩ đoạt lại cái ly trên tay anh, bỏ sang một bên, “Đừng uống nữa, coi chừng say…”
“Không say.” Đáy mắt người đàn ông mông lung hơi nước.
Diệp Nhĩ cười một cách bất đắc dĩ, dìu anh vào phòng ngủ, đi phòng tắm cầm lấy một cái khăn mặt ướt, thay anh lau mặt.
“Bé Ngoan, em sao có thể tốt như vậy…” Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt lên vòng eo thon thả của người phụ nữ, mắt lộ vẻ si mê.
Diệp Nhĩ trừng mắt nhìn anh, động tác trên tay không dừng, nói với ý cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích.”
“Được.” Người đàn ông cười, “Em bảo anh không nhúc nhích, thì anh sẽ không nhúc nhích.”
Thật đúng là ngoan ngoãn tùy ý để Diệp Nhĩ lăn qua lăn lại, giống như quay trở về thành một đứa trẻ, đôi mắt mở to mông lung.
Ngay lúc Diệp Nhĩ quay người đi về phía phòng tắm, đột nhiên người đàn ông dùng lực, trọng tâm của cô không ổn, lại ngã xuống giường, trong nháy mắt, người đàn ông lật người dậy, hành động nhanh chóng lưu loát.
Đợi Diệp Nhĩ phản ứng lại, bản thân đã bị người đàn ông giam cầm ở dưới thân, muốn động cũng không thể.
Mạch Tương Ly cúi đầu, hôn xuống giữa trán cô, “Bé Ngoan, anh… có thể không?” Anh thấp thỏm không yên hỏi.
Diệp Nhĩ biết, khoảnh khắc này sớm muộn gì cũng đến, cô hít sâu một hơi, nở nụ cười rạng rỡ, đôi môi đỏ nóng bỏng, lửa đỏ mê hoặc.
Lập tức mắt người đàn ông sáng rực, nhưng lại như thứ gì đó cứa vào lòng của người đàn ông.
Mạch Tương Ly dừng lại, lại không có bất kỳ động tác nào, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.
Trong mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ nghi ngờ, người đàn ông này là người cô ấy đã nhận định, cho nên, người của cô ấy và cả trái tim của cô ấy, đều sẽ không hề giữ lại mà trao cho anh.
Đè xuống tất cả hồi hộp trong lòng, cô vươn tay, vịn lên bả vai của người đàn ông, di chuyển đến trước ngực, ngón tay linh hoạt, cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra.
Người đàn ông chỉ nhìn thấy nụ cười quyến rũ mê hoặc của cô, lại không thấy đôi tay đang run nhẹ của người phụ nữ.
Cô căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông lại im lặng suy nghĩ, hoặc là nói dò xét, nhìn động tác thành thạo của người phụ nữ, vẻ mặt không chút xấu hổ, trái tim vô cùng lạnh lẽo.
Cô không phải lần đầu tiên!
Suy nghĩ này không ngừng thoáng qua trong đầu và bắt đầu trở nên rõ ràng, tất cả những suy đoán lúc này đã vô tình được chứng thực, anh ta không có cách nào thuyết phục mình tin tưởng, người phụ nữ trước mặt này sớm đã không phải cô bé gầy yếu ngày đó.
Cô thay đổi rồi! Đã từng, cũng có người đàn ông giống như anh, ở trên cao nhìn xuống, nằm sấp trên người cô, rên rỉ triền miên…
Vươn tay giữ chặt tay của người phụ nữ, ánh mắt Mạch Tương Ly trầm xuống.
Diệp Nhĩ hơi sửng sốt, trong mắt lộ ra nghi ngờ.
Người đàn ông xoay người ngồi dậy, ổn định hô hấp của bản thân, “Anh đã uống rượu, không muốn làm em khó chịu vì mùi rượu.”
Vì quay lưng về phía cô, cho nên Mạch Tương Ly không thấy được vẻ mặt sáng tỏ lại thất vọng của cô.
Thông minh như Diệp Nhĩ, vào lúc mua Durex đã sớm nhận ra tâm trạng của người đàn ông có điều khác thường, nhưng, cô lựa chọn giả mù giả điếc.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như chỉ là phí công.
Thời gian, thực sự đã thay đổi tất cả, khiến niềm tin giữa hai người trở nên mong manh như thế, một kích đã vỡ.
Từ từ đứng dậy, Diệp Nhĩ sửa sang lại cổ áo, vươn tay duỗi thẳng những sợi tóc, “Anh Ly…”
Bóng lưng người đàn ông cứng lại, buồn bực lôi ra một điếu thuốc, châm lửa, khói thuốc màu trắng bốc lên, khiến người đàn ông bị bao phủ bởi một mảnh mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
“Anh… Có gì muốn hỏi em không?” Đây là cô đang cho anh cơ hội, cơ hội để mở lòng.
Người đàn ông không nói chuyện, hồi lâu sau, dập tắt điếu thuốc, quay người, nụ cười quen thuộc treo trên môi, ấm áp lại dịu dàng-
“Bé Ngoan, đừng nghĩ linh tinh…”
Anh đang ẩn nhẫn, đang miễn cưỡng, sự miễn cưỡng trong mắt rõ ràng như thế, sự hoảng hốt nghi ngờ chân thật như vậy.
Diệp Nhĩ lại không có tiền đồ mà mềm lòng rồi.
Cô nói, “Được.” Không nghĩ linh tinh.
Cứ kéo dài vậy, đợi toàn bộ cố gắng gần như hao hết, cuối cùng sẽ có một kết quả…
Chương 50: Chỉ vì không hối hận, xuất phát đi Nội Mông
“Nhất Nhất, đang bận à?” Ánh đèn đường màu vàng nhạt kéo dài hình bóng gầy yếu của người phụ nữ, ngọn gió vào buổi tối nhè nhẹ, tràn ngập sự ảm đạm, so với ánh đèn rực rỡ của cảnh đêm huyên náo ầm ĩ cách đó không xa không hề hợp nhau.
“Chị hai?” Động tác của Dạ Cô Tinh dừng lại.
“Ừ, là chị… Có rảnh ra đây uống một chút không?”
“Được, ở đâu?”
Diệp Nhĩ dừng chân, ngẩng đầu, “Quán bar Tích Duyên.”
…
“Thưa cô, đây là quý ông bên kia mời ạ.” Một ly Manhattan phát sáng được đẩy đến trước mặt người phụ nữ, người phục vụ cười nho nhã lễ độ.
Diệp Nhĩ cầm lấy ly rượu đã trống không bên cạnh, mười phút trước, bên trong đựng BloodyMary tươi sáng xinh đẹp.
Cô uống rất vội, bây giờ đầu rất nặng, suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng. Đẩy ly rỗng trở về cho phục vụ, bàn trắng nõn thon dài cầm lên một ly khác, nhàn nhã lắc lư, quay qua khẽ gật đầu về phía người tặng rượu, tỏ ý cảm ơn.
Người đàn ông tao nhã mỉm cười, rất ga lăng.
Diệp Nhĩ quay đầu lại, tiếp tục gục lên quầy bar giả chết, sống lưng thẳng khom nhẹ, tạo thành một độ cong tinh tế, dưới sự bó sát của bộ váy liền bó người màu đỏ, vô cùng gợi cảm.
Nâng cốc, nhấp một ngụm, vị cay xè xộc vào cổ họng, cô bị sặc ho một tiếng, hai má đỏ bừng.
“Shit!”
“Manhattan, dành cho người phụ nữ thất tình, ý nghĩa là- hãy khóc nếu muốn.” Giọng nói của người đàn ông rất êm tai, thậm chí có thể sánh ngang với MC chuyên nghiệp.
Diệp Nhĩ nâng mắt, không để ý liếc nhìn người đến, “Ai nói tôi thất tình?”
Nụ cười rất đẹp, rất mê hoặc, rất lẳng lơ.
“Ánh mắt em nói cho tôi…” Người đàn ông cũng khá điển trai, một thân tây trang Armani có giá trị không rẻ, nhìn ra được, là một người thành công, “Em rất cô đơn.”
Diệp Nhĩ cười, trong mắt là vẻ mông lung, có lẽ là do hơi rượu bốc lên, có chút hỗn loạn. “Chị đây mà muốn đàn ông, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì sẽ có rất nhiều, anh lại có thể nói tôi cô đơn?! Con mắt nào của anh thấy tôi cô đơn?! Hả?!”
Người đàn ông chỉ cười không nói.
Diệp Nhĩ bĩu môi, bỗng thấy không thú vị, một tay chống cằm, nghĩ nghĩ, tò mò nói, “Anh nói xem, một người phụ nữ, là xử nữ hay không thật mẹ nó quan trọng như vậy sao?”
Vẻ mặt người đàn ông có hơi quái dị, nhún nhún vai, “Tôi không cho là như vậy.”
Diệp Nhĩ “Ồ” một tiếng, cô ấy quên mất, không phải người đàn ông nào cũng là Mạch Tương Ly- anh Ly của cô…
“Cảm ơn rượu của anh.” Cô lịch sự cảm ơn.
Người đàn ông tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nói với người phục vụ, “Làm phiền cho tôi một ly Angel’s Kiss.”
“Vâng, anh đợi một chút.”
Người đàn ông gọi một ly rượu ngon xong, mới quay sang nhìn Diệp Nhĩ, “Không cần khách sáo. Tôi cũng là có mục đích của riêng mình…”
“OneNight Stand?” Diệp Nhĩ nhướn mày, cô ấy sống ở Pháp không phải là phí công, nếu mà nghe không hiểu chút ẩn ý này, vậy cô thật sự là không cần lăn lộn nữa.
“Well, cô thật thông minh!” Người đàn ông trước mặt thẳng thắn thành thật, đôi mắt cũng rõ ràng dễ thấy.
Diệp Nhĩ lại tự nhiên cảm thấy anh ta là quân tử.
Ít nhất, anh ta cặn bã đến lẽ thẳng khí hùng, nát đến quang minh chính đại.
“Thế nào quý cô? Có hứng thú chung giường không?” Nhận lấy ly cocktail từ người phục vụ, người đàn ông tùy ý hỏi.
“Ồ!” Cằm đặt ở mép quầy bar, Diệp Nhĩ nghiêng đầu qua nhìn anh ta, đẹp trai đấy, gu cũng khá được, “Nhưng tôi vẫn còn là một xử nữ…”
Người đàn ông sặc một ngụm rượu tại yết hầu, tiến thoái lưỡng nan, mặt đến đỏ cả nghẹn, trong mắt lộ vẻ quái dị, hồi lâu sau mới nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Sau đó, lặn mất tăm luôn.
Diệp Nhĩ nở một nụ cười trào phúng, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, rốt cuộc cái thế giới này là như thế nào vậy?
Có người ghét bỏ cô ấy không còn là xử nữ, có người lại ghét bỏ cô ấy còn là xử nữ?
Ha ha…
Dạ Cô Tinh phóng xe đến, vừa đấy cửa của quán bar, đã nhìn thấy một cảnh thế này.
Người phụ nữ phong tình vạn chủng dựa lên trên quầy bar, hai cánh tay trắng hơn tuyết đang phát sáng đến chói cả mắt, chiếc váy đỏ càng tăng thêm vẻ đẹp mê hoặc, cướp hồn đoạt phách người ta.
Thấy Dạ Cô Tinh đến gần, Diệp Nhĩ mềm mại chống thân thể lên, cười ngốc nghếch, “Tiểu Nhất Nhất, em đến rồi a?”
Mí mắt Dạ Cô Tinh khẽ giật, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy người, cánh mũi khẽ ngửi ngửi, mắt liếc thấy ly rượu trống rỗng ở một bên, và hai ly cocktail chưa uống hết, “Chị uống rượu à?”
“Ừm! Một cơn say- giải nghìn sầu!”
Dạ Cô Tinh bị cô ấy chọc tức đến bật cười, “Được rồi, đừng quậy nữa. Chúng ta về nhà thôi…”
“Về nhà?” Diệp Nhĩ sững sờ, “Không! Không về! Nhìn thấy anh ấy… trong này đau…” Cô ấy chỉ thẳng vào chỗ trái tim của mình.
Nhíu mày lại, nghĩ đến buổi họp báo chiều hôm nay, mắt Dạ Cô Tinh lóe lên tia tỏ, mặt lại không hề thay đổi, thu hồi sạch sẽ cảm xúc đau lòng dưới đáy mắt.
Người kiêu ngạo như Diệp Nhĩ, không cần thông cảm, đương nhiên, càng không thể thương hại.
Thở dài một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống, ở ngay bên cạnh Diệp Nhĩ, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà liếc cô ấy một cái- “Chị đó, đừng có tự đâm đầu chịu khổ!”
Diệp Nhĩ chép miệng, một đôi mắt xinh đẹp trừng lớn như quả chuông đồng: “Ái chà! Em đúng là đồ lừa đảo, cánh cứng rồi, dám ghét bỏ chị rồi hử?”
“Việc có gì đâu, chị cần phải đến mức này sao? Còn nữa, đừng có mà giả vờ với em, dựa vào tửu lượng của chị, uống mười ly Vodka cũng không thành vấn đề, chỉ là chút cocktail này, chị à, chị lừa ai chứ!”
“Nè nè- còn có thể nói chuyện vui vẻ không vậy?” Cái này gọi là- rượu không say người say, là người tự say!
Dạ Cô Tinh không nói gì.
Diệp Nhĩ im lặng.
Hồi lâu, Diệp Nhĩ đụng đụng vào khuỷu tay cô, trước mắt sáng ngời, “Tiểu Nhất Nhất, hỏi em một vấn đề cá nhân nha?”
Dạ Cô Tinh bảo phục vụ lấy cho cô một ly trà chanh, “Nói thử xem.”
“Khụ khụ…” Hắng giọng, chuẩn bị, tiếp đó nói, “Vị kia nhà em, trước khi cùng em gì đó, vẫn là xử nam hả?”
Dạ Cô Tinh suýt nữa đã phun ra ngụm trà, nhìn cô ấy một cách kỳ quái.
Thật ra, Diệp Nhĩ cũng rất xấu hổ, cô ấy với Lưu Hinh Đình đều giống nhau, từ tận đáy lòng luôn e sợ An Tuyển Hoàng, nếu không cần thiết, cô ấy sẽkhông hóng chuyện, cũng không có can đảm hóng chuyện.
Rút khăn giấy ra, lau miệng, Dạ Cô Tinh cười tao nhã, “Chị cảm thấy sao?”Giọng điệu, khá nguy hiểm.
“Hì hì.. Đùa thôi, đùa thôi mà! Người đàn ông có thể được Nhất Nhất nhà chúng ta nhìn trúng, không có lý nào không phải xử nam!”
Từ lâu việc An Tuyển Hoàng không gần nữ sắc đã không phải là bí mật gì, thậm chí có tin đồn anh thích đàn ông, có điều tất cả những tin này đều là chưa đánh đã tan khi hai nhóc được sinh ra, nhìn nhìn nhà người ta, nổi giận vì hồng nhan, thể hiện tình yêu rõ ràng và cháy bỏng.
“Nhất Nhất, thật ra chị rất hâm mộ em…” Giọng nói đột nhiên dịu xuống, giống như một lời thì thầm, Diệp Nhĩ thả mắt về nơi xa xăm.
“Vì sao lại hâm mộ em? Em có, chị cũng có thể có.”
Diệp Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ sợ, đời này đều không có khả năng đó rồi…”
Dạ Cô Tinh không nói gì. Hai mươi năm nay, Diệp Nhĩ đều sống vì Mạch Tương Ly, yêu đương qua lại cũng không ít, nhưng chưa từng thật lòng thật dạ với một người nào, giành thời gian tươi đẹp nhất của một người phụ nữ để chờ đợi và tìm kiếm, đợi hi vọng tan vỡ, sự chênh lệch giữa sự thật và hy vọng, làm sao lại không khiến cô ấy thất vọng?
Nếu không gặp lại Mạch Tương Ly, “anh Ly” sẽ vĩnh viễn sống trong trái tim của Diệp Nhĩ, cô ấy có thể tiếp tục không tim không phổi, không quan tâm gì mà sống tiếp, chơi bời lêu lổng, tự nhiên thoải mái.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã đợi được, đã chờ được, sau mừng rỡ, theo sát mà đến, lại là thất vọng ùn ùn.
Dạ Cô Tinh cũng không còn cách nào che giấu đau lòng nơi đáy mắt, vẻ mặt tàn nhẫn thấp thoáng hiện ra.
Diệp Nhĩ hoảng sợ, vội vàng bắt lấy tay của cô, “Nhất Nhất, đừng kích động, nghe chị nói đã!” Lúc này cô ấy mới cảm thấy sợ hãi, quyền thế của nhà họ An, thủ đoạn của Nhất Nhất, anh Ly sẽ không chịu nổi sự dằn vặt của hai người này!
“Anh ấy, anh ấy có nỗi khổ trong lòng, chị có thể thông cảm, tất cả những điều này, là chị tự chọn, cho nên, không thể trách anh ấy.”
Mạch Tương Ly có quá nhiều trách nhiệm phải gánh, anh ấy là con trai nuôi của nhà họ Mạch, ơn nuôi dưỡng lớn bằng trời, không thể không báo đáp; Anh ấy là tổng giám đốc của Tập đoàn Hương Giang, gánh vác kế sinh nhai của hàng nghìn công nhân viên, không thể không nghĩ cho lợi ích chung!
Đổng Nguyệt là người mà anh thấy hổ thẹn, ông bà Mạch là người mà anh cần báo ơn, còn cô thì sao?
Diệp Nhĩ không dám chắc chắn, thậm chí, còn không có dũng khí đi tìm hiểu.
Đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân rất tham lam-
Trong trại trẻ mồ côi, trong mắt anh Ly, Bé Ngoan là duy nhất; Nhưng bây giờ, thứ duy nhất trong mắt Mạch Tương Ly, có còn là Diệp Nhĩ cô sao?
Hơn nữa, anh ấy không tin tưởng cô…
Thậm chí, hoài nghi cô không phải là xử nữ.
“Nhất Nhất, đừng nói gì hết! Là chị em thì uống cùng chị! Không say không về…”
Dạ Cô Tinh không có cách nào, thực ra vào sáng sớm ngày mai cô có lịch bay đi Nội Mông, cô đang thu dọn hành lý được một nửa thì bị một cuộc gọi của Diệp Nhĩ gọi đi, tối nay chắc hẳn không đi được.
“Được, em uống với chị, không say không về.”
Chóp mũi Diệp Nhĩ cay xè, viền mắt lập tức đỏ hoe, “Nhóc à, nếu không phải An Tuyển Hoàng ra tay trước, thì chị sớm đã nhúng chàm em rồi…”
Dạ Cô Tinh ghét bỏ nhìn cô ấy một cái, “Mới không cho chị nhúng chàm đâu.”
“Không đáng yêu tí nào! Thật là… Quá không đáng yêu rồi!”
“Uống rượu của chị đi…”
Dạ Cô Tinh biết, Diệp Nhĩ chỉ muốn phát tiết thôi, kiên trì như cô ấy, từ giờ phút gặp lại Mạch Tương Ly trở đi, đã bắt đầu không chùn bước mà bước vào con đường không có lối về, đã chuẩn bị tinh thần cả người sẽ đầy vết thương…
Không đâm đầu vào tường, không quay đầu.
“Chị hai, chị cần gì…” Tự chịu thiệt thòi.
Một cốc rượu xuống bụng, Diệp Nhĩ lẩm bẩm, “Chỉ có như vậy thì tương lai mới không hối hận…”
Dạ Cô Tinh không uống nhiều, Diệp Nhĩ lại say đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc hai người đi ra từ quán bar, trời đã tờ mờ sáng, Dạ Cô Tinh xem đồng hồ, đã 4 giờ sáng!
Hỏng bét, chuyến bay của cô là 8 giờ!
Nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn số-
“Chị?” Giọng nói ngái ngủ của Dạ Huy Nguyệt vang lên, mang theo giọng khàn khàn nửa mơ nửa tỉnh.
“Huy Nguyệt, em đến ngã tư thứ ba trên đường Nhân Dân Đông…”
…
Giao Diệp Nhĩ vào tay Dạ Huy Nguyệt, Dạ Cô Tinh không ngừng nghỉ chạy về biệt thự, hùng hùng hổ lôi vali hành lý xuống tầng, đẩy vào ghế phụ, nổ máy, chiếc xe lao đi như tên rời cung.
Chạy đến sân bay, đã là 7 giờ 30 phút, gấp rút làm thủ tục lên máy bay, gửi hành lý, Trương Á, Cohen, và các nhân viên trong đoàn đã đợi ở phòng chờ VIP, Dạ Cô Tinh đi vào nhà vệ sinh để sửa sang lại mình, lúc đi ra lại chạm mặt người quen.
“Chị An, lâu rồi không gặp.”
Uyển Tử Kỳ mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, chân đi giày cỏ, còn vô cùng hợp thời mà đội một cái mũ rơm thủ công, thật giống như vừa nghỉ mát ở Hawaii về, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra tình yêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn cho là yêu tinh nhỏ của nhà nào đó chạy ra ngoài.
Đẹp thì đẹp, nhưng lại rất thô tục, kết hợp với biểu cảm ngạo nghễ trên mặt cô ta, thật khiến người ta chán ghét.
Mắt Dạ Cô Tinh không hề liếc nhìn cô ta, quay người mà đi.
Chân trước vừa tiến vào phòng chờ, chân sau đã có người đẩy cửa đẩy ra.
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, khi nhìn rõ được người tới, rất có hứng thú và nhướn mày, tục ngữ nói, kẻ đến không có ý tốt, người có ý tốt không đến (lai giả bất thiện, thiện giả bất lai), xem ra An Tuyển Thần từ đầu đến cuối đều không thể yên tĩnh được.
Nếu đã như vậy, thì đừng trách cô lòng dạ độc ác!
Cohen ho nhẹ hai tiếng, kéo Uyển Tử Kỳ đến trước mặt Dạ Cô Tinh, “Giới thiệu một chút, người này là…”
“Đợi đã!” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh ta, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười như không cười có phần lạnh người, “Trước khi giới thiệu, đạo diễn Cohen không cảm thấy cần phải giải thích gì với tôi sao?”
Vẻ mặt Cohen trở nên xấu hổ.
Hiện tại trừ thân phận nữ chính ra, Dạ Cô Tinh còn là nhà sản xuất phim của Rose & Lion, việc lựa chọn và sắp xếp mỗi một nhân vật, cô tuyệt đối có quyền được biết rõ.
Uyển Tử Kỳ nếu đã có thể xuất hiện ở đây, nói rõ đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, liên tưởng đến thân phận diễn viên của cô ta, không khó để đoán được lý do.
“Xin lỗi, tôi đã quen rồi.” Cohen giải thích.
Trước đây, mọi thứ trong đoàn đều là do anh ta tự mình làm chủ, bao gồm cả việc tuyển chọn diễn viên và quay phim, thêm vào Dạ Cô Tinh giao cho anh ta quyền tự do khá lớn, cho nên, ở tiền đề không hề biết rõ ân oán giữa hai người phụ nữ, anh ta mời người mới là ứng cử viên cho giải Oscar Uyển Tử Kỳ gia nhập đoàn, cũng không có gì đáng trách.
Cho đến hiện tại, anh ta vẫn không hiểu vì sao Dạ Cô Tinh lại có thái độ như vậy.
“Chị An, rất vui được gặp chị. Xem ra, duyên phận giữa chúng ta không cạn, như vậy cũng có thể gặp được.” Uyển Tử Kỳ giơ tay, muốn bắt tay với cô.
Dạ Cô Tinh quay người tiện tay cầm ly nước lên, cầm ở trong tay, từ chối bắt tay rất khéo léo, “Đúng là, duyên phận không cạn.”
Uyển Tử Kỳ thu tay về, “Vậy, từ nay về sau, chúng ta là đồng nghiệp rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Cười lạnh lùng, “Chỉ giáo thì không dám, tôi ngược lại có vài câu nói muốn tặng cho cô Uyển- Câu thứ nhất, khổng tước bị chết chìm, bởi vì nó tự luyến; phượng hoàng bị thiêu chết, bởi vì nó tự tìm chết; Mà con lừa bị đụng chết, bởi vì, nó không có mắt.”
Vẻ mặt của Uyển Tử Kỳ chuyển sang xanh, biểu cảm tận lực kiềm chế cơn giận khiến người ta thần thanh khí sảng.
Khoé miệng Trương Á giật giật, nếu không phải trường hợp không đúng, cô ấy chắc chắn đã cười ra tiếng ngay tại đây, trình độ mắng người của chị Cô Tinh thật là cao thủ!
Những người còn lại đều dùng loại ánh mắt nhỡ ngàng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, lại nghe không hiểu những lời mà Dạ Cô Tinh nói rốt cuộc là biểu đạt cái gì, cả người có trình độ tiếng Trung không tồi như Cohen, đều hiểu nửa vời, mơ mơ hồ hồ.
Như thế, không sợ có người mượn cớ trách móc, nói Dạ Cô Tinh cô bắt nạt người. Uyển Tử Kỳ không lên tiếng, Trương Á nghe hiểu, lại đứng ở phía Dạ Cô Tinh, còn lại đều là mấy người nước ngoài, có thể mong đợi họ nói ra cái gì?
Sắc mặt Uyển Tử Kỳ tái mét, hai tay siết chặt.
Dạ Cô Tinh cũng không nhìn cô ta lấy một cái, tiếp tục quay sang Cohen, “Cô ta diễn vai nào?”
“Khách hàng B, ở cùng khách sạn với cô.”
Ý cười dần sâu thêm, xem ra có người tự tìm đến cửa xin được ngược, trong trường hợp này mà cô lại khách sáo, thì thật là không nể mặt mà.
An Tuyển Thần vì muốn làm cô ngột ngạt, thật là đã dốc hết sức lực, lại sắp xếp con chuột chết Uyển Tử Kỳ này vào, chỉ là, chọn vai nào không chọn, lại cứ cố tình chọn vai khách hàng B, chậc chậc chậc.
Ánh mắt nghiêm khắc lập tức biến thành thương xót nhìn về phía người nào đó hồn nhiên hoàn toàn không phát hiện ra bản thân bị bỏ rơi, Dạ Cô Tinh dùng một giây để mặc niệm cho cô ta.
Uyển Tử Kỳ thấy lạnh sống lưng, đột nhiên có loại dự cảm không tốt nổi lên…
Bình luận facebook