• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (1 Viewer)

  • Quyển 4 - Chương 51+52

Chương 51: Năng lực diễn xuất, Capone Bonanno xuất hiện


Máy bay hạ cánh xuống sân bay Hô Luân Bối Nhĩ Đông Sơn, không sớm không muộn, vừa đúng giữa trưa mười hai giờ.


Dạ Cô Tinh ở với Diệp Nhĩ suốt cả đêm, lại vội vã đến sân bay, căn bản là không kịp nghỉ ngơi, vừa lên máy bay là đã ngủ thiếp đi rồi.


Mãi cho đến khi có âm thanh ù ù truyền đến bên tai, lúc này mới âm thầm tỉnh dậy, thu dọn hành lý, máy máy hạ cánh an toàn.


Một nhóm người đi qua lối đi dành cho VIP, tính bảo mật cực tốt, không có bất kỳ sự quấy rỗi nào ở đây.


Với sự ngầm thừa nhận của Dạ Cô Tinh, Uyển Tử Kỳ chính thức gia nhập đoàn phim Rose & Lion, vai diễn là một khách hàng sống cùng một khách sạn với vai nữ chính – Tang Điềm.


Cohen thở phào nhẹ nhõm, xem ra, lần sau bất kể là đưa ra quyết định gì, thì tốt nhất là thông báo trước cho vị này một câu, để tránh xảy ra tình trạng khó xử như ngày hôm nay.


Mời Uyển Tử Kỳ tham gia, thứ nhất là nhìn từ phía An Tuyển Thần, Cohen và anh ta có không ít giao tình, đối phương đã mở lời, lại nằm trong phạm vi khả năng của anh ta, nên cũng không có lý do gì để từ chối, nhưng dưới tiền đề là anh ta không biết chuyện ân oán của hai người phụ nữ này; thứ hai, diễn xuất của Uyển Tử Kỳ rất tốt, nếu không, giải thưởng cho người mới cũng không rơi vào tay cô ta.


Dạ Cô Tinh không phải là thánh mẫu, cho nên từ khi mới bắt đầu đã tính kế làm thế nào để đuổi người đi, xem ra thật sự là rất chướng mắt, có điều, sau khi biết cô ta diễn vai Tang Điềm, nỗi giận lại tan biến, tán thành cả hai tay.


Nghỉ lại khách sạn, ai về phòng đấy nghỉ ngơi, Dạ Cô Tinh ngáp dài một hơi bước vào thang máy, Trương Á đi cùng cô ấy, ở ngay phòng bên cạnh.


“Chị Cô Tinh, chị có việc gì thì cứ gọi em nhé, điện thoại của em mở hai tư giờ, có thể nghe lệnh bất cứ lúc nào.”


Dạ Cô Tinh ủ rũ nhìn cô ấy, nhẹ nhàng gật đầu, “Xem ra, kì nghỉ diễn ra không tệ nhỉ.” Tràn đầy sinh lực.


“Hi hi…. cái này còn phải cảm ơn Dạ tổng!”


Lần này, Trương Á làm việc rất nghiêm túc, đối xử quan tâm chu đáo tới người khác, là một hạt giống tốt để làm người quản lý, nghe nói phía Huy Nguyệt đã có dự tính đưa cô ấy đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu.


“Chị biết rồi, em mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu công việc.”


Dạ Cô Tinh cầm lấy thẻ phòng, tích một tiếng, cửa phòng mở ra, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, đi tắm, kéo rèm cửa, đặt đầu xuống và ngủ thiếp đi.


Mở mắt ra lần nữa, màn đêm đã buông xuống, đèn đường chiếu sáng.


Gọi đồ ăn tối, tốc độ phục vụ của khách sạn rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã giao đến nơi rồi.


Lấp đầy chiếc bụng đói, Dạ Cô Tinh hài lòng vươn vai một cái, lúc này, điện thoại đổ chuông——


Cô ấy liếc nhìn màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ vẻ dịu dàng, “Hoàng……”


Trong lòng người đàn ông nhảy lên một nhịp, mỗi lần cô gọi tên của mình, trong lòng anh luôn có một cảm giác vấn vương, trái tim như đang được ngâm trong suối nước nóng, và mong muốn được chết chìm trong đó.


Nguyện trở thành một hồn ma phong lưu, chết dưới gốc hoa mẫu đơn.


Anh nghĩ, cùng lắm thì cũng chỉ như thế thôi.


“Tối qua đã đi đâu vậy?” Mặc dù nói “anh hùng thích nghe lời dịu dàng”, nhưng An Tuyển Hoàng cũng không quên chuyện chính.


Dạ Cô Tinh tự mình rót một cốc nước ấm, một tay cầm cốc, một tay cầm điện thoại, đứng trước khung cửa kính, mắt nhìn ánh ra ánh đèn của hàng nghìn tòa nhà phía xa xa.


“Chị hai có tâm sự, cả đêm ở bên cạnh chị ấy.”


An Tuyển Hoàng ừ nhẹ một tiếng, không cần hỏi nhiều.


“Hai đứa nhỏ đâu rồi?”


“Vẫn chưa dậy.”


“Sao anh không ngủ thêm lúc nữa?” Bên kia mới chỉ có sáu giờ sáng, “Đừng nói với em là cả đêm anh không ngủ đấy nhé!”


Dạ Cô Tinh có chút tức giận, khiến giọng nói cũng trở nên mạnh mẽ hơn.


Người đàn ông cười nhẹ, “Trước khi trách anh, có phải em nên tự kiểm điểm lại bản thân không?”


“Kiểm điểm?!” Giọng nói của người phụ nữ lập tức tăng cao thêm tám độ, “Anh không ngủ, sao lại trách tại em?!”


Câu nói tiếp theo của người đàn ông ngay lập tức có thể xoa dịu cơn giận này——


“Không có em, ngủ không được.”


“……”


Hai người nói chuyện một hồi, Dạ Cô Tinh phát hiện, người đàn ông này ngày càng có bản lĩnh rồi, nói đến mấy lời tâm tình, thì có thể nói không dứt ra được!


Hạ lưu vô sỉ, nhưng anh vẫn luôn giả vờ là một người đàng hoàng chân chính——


“ ‘Cậu bé’ nhớ ‘cô bé’…. con nòng nọc nhỏ tìm mẹ……”


Trời ạ, chữ ô này phải phóng to, in đậm, gạch chân luôn rồi!


Cuối cùng, điện thoại cũng nóng rực lên rồi, người đàn ông vẫn không muốn tắt máy.


Dạ Cô Tinh kiên nhẫn nói, “Bây giờ, lập tức, nhanh chóng đi ngủ, đừng có lôi thôi……”


“Anh có điều kiện.”


Ái chà chà! Bảo anh đi ngủ còn có điều kiện?! Dạ Cô Tinh muốn đá qua kia một cái, nhưng mà trước mặt ngoài khung cửa kính ra thì chẳng có cái gì.


“An Tuyển Hoàng, anh có thôi hay chưa!?


“Đồng ý đi, anh sẽ ngủ.”


Đôi mắt hơi nhíu lại, ánh mắt nguy hiểm vừa lóe qua, người phụ nữ giọng trầm xuống, “Nếu như, em không đồng ý thì sao?”


Một lúc sau, bên kia mới chuyền lại một giọng nới lạnh lùng, “Anh nhờ Minh Chiêu chuẩn bị máy bay trực thăng……”


Dạ Cô Tinh bị anh đánh bại rồi, đầu óc mịt mù, không nói lại được.


“Nói! Anh muốn em đồng ý việc gì!” Nhấn mạnh từng câu một, nghiến răng nghiến lợi.


“Phát trực tiếp……”


Dạ Cô Tinh tắt điện thoại một tiếng rầm, ngay cả pin cũng tháo ra khỏi điện thoại, An Tuyển Hoàng, chịu không nổi anh nữa rồi!


Bên đó, hiếm khi thấy người đàn ông nhếch khóe môi lên, cười như gió xuân……


Ngày tiếp theo, tám giờ sáng, thành viên của đoàn phim tập chung tại trường quay


Cảnh đầu tiên, là của Dạ Cô Tinh.


Dùng ám chiêu đánh bại Alice, Rose đã đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của năm nay, bắt đầu chuyến du lịch kéo dài nửa năm của mình.


Lần này, mục tiêu của cô là Trung Quốc, bắt đầu từ Nội Mông đến Thanh Hải, muốn tự mình chiêm ngưỡng khu vực bảo tồn Khả Khả Tây, hoặc là, có thể cầm theo một khẩu súng ngắn, đánh một trận với một con bò Tây Tạng khỏe mạnh, hoặc là một con linh dương nhenh nhẹn chẳng hạn.


Đương nhiên, đây chỉ là cô tưởng tượng ra thôi.


Sau khi nhập cảnh vào Trung Quốc, thông qua từng lượt kiểm soát của hải quan, con dao găm duy nhất cô giữ lại cũng bị thu giữ một cách vô tình, càng không nói đến khẩu súng của cô.


Đây là vì sự an toàn của quốc gia, ít ra, ngoài mặt là như vậy.


Bởi vì, ở đây tuyệt đối không thể xảy ra chuyện một người bình thường có thể dùng súng chĩa vào người khác, ở Mỹ, chuyện này lại xảy ra như cơm bữa.


Cái tay vốn dĩ để cầm súng thì giờ cầm lên chiếc máy ảnh, nòng súng giờ biến thành ống kính, cởi bỏ chiếc áo khoác đỏ màu máu, sát thủ của Tổ chức A trở thành một nhiếp ảnh gia bình thường.


“Các bộ phận vào vị trí! Ready, go!”


Cohen ra lệnh, tiếng đập bảng, chính thức bắt đầu quay——


Thị trấn nhỏ phía Tây vào tháng năm, vẫn còn cái se lạnh của mùa xuân.


Sáng sớm, yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót rõ ràng lạ thường.


Màn sương vẫn chưa tan, thị trấn nhỏ bị bao phủ bởi một lớp sương hiu quạnh, ảm đạm, con phố cổ kính vắng vẻ không một bóng người, dường như cả thế giới đang chìm trong giấc ngủ say, chìm vào giấc mộng đẹp, chỉ là, trừ cô ra——


Áo phông màu xanh nhạt, chân váy vẽ hình quạ, góc váy dài đến mắt cá chân, để lộ ra đôi giày vải màu trắng, trên đầu đội chiếc mũ cao bồi cũ, bóng lưng mảnh khảnh đang bước đi dưới ánh nắng.


Gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc dài sau lưng, góc váy vén nhẹ lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy hình xăm hoa hồng kỳ bí trên mắt cá chân, tràn đầy mê hoặc.


Máy số một quay được toàn bộ phần lưng đẹp mỹ lệ của người phụ nữ, máy thứ hai tiến lên, từ từ tiến gần cô, khuôn mặt đó cũng dần dần hiện ra rõ ràng hơn.


Môi đỏ như lửa, tính tình hoang dã, đôi mắt đen sáng sâu thẳm, giống như giếng cổ nghìn năm không gợn sóng.


Ngay cả một người đang quan sát trước màn hình như Cohen cũng phải hít sâu một hơi, người phụ nữ này, đẹp khiến người ta nghẹt thở, đặc biệt là khi ở trước ống kính, tất cả vẻ đẹp đều được bộc lộ ra.


Thậm chí, vượt quá ranh giới!


Trên gương mặt này của cô, có thể nhìn thấy sự tinh tế của người phương Đông, đồng thời, cũng nhìn thấy được sự hoang dã đáng quý của người phương Tây!


Tư thế chụp ảnh chuẩn xác, kỹ thuật lấy nét chuyên nghiệp, Dạ Cô Tinh chỉ cần học vài ngày là có thể làm tất cả những điều này một cách sống động, linh hoạt.


Từ tác phong của một người, đủ để nhìn ra tính cách của người đó.


Rose là một sát thủ, có trái tim nóng nảy, nhưng máu lạnh. Vì thế, cho dù cô có cầm máy ảnh, tạo ra những động tác chụp ảnh chuyên nghiệp, cũng không thể học được sự linh động của một nhiếp ảnh gia thực thụ, lại nhiều hơn sự cố gắng và tỉ mỉ hơn một chút ——không được tinh tế lắm.


Nhưng Dạ Cô Tinh đã thể hiện tất cả điều này ra một cách rõ ràng và sinh động.


Ánh mắt lạnh giá nhìn về phía ống kính, không hề có sự yêu thích với mỹ cảnh ở trước mặt; động tác nhanh nhẹn và sắc nét, lại làm lộ ra sự thật cô là một người dùng súng trong thời gian dài……


Những điều này, đều không có trong kịch bản, tất cả đều dựa vào sự lĩnh ngộ của diễn viên, hiển nhiên, Dạ Cô Tinh chính là một nhân tài kiệt xuất!


Uyển Tử Kỳ nhìn vào màn hình máy quay, người phụ nữ kiểm soát cảm xúc của mình một cách hợp lý, lắc lư tự do, mở to mắt nhìn không dám tin, king ngạc, choáng váng, ngưỡng mộ, ghen tị, và có tất cả các loại cảm xúc!


Cô ta là một diễn viên, đương nhiên hiểu rõ diễn xuất của Dạ Cô Tinh xuất sắc tới mức độ nào!


Tự hỏi bản thân mình, cô ta cảm thấy mình làm không được tới mức như vậy.


Trước màn hình điều khiển, ngoài Cohen ra, còn có một người đàn ông ở đó, nhìn thấy tất cả mọi việc, nhướng mày kinh ngạc, có chút cảm giác phong lưu, lãng mạn.


“Cohen, anh tìm được kho báu rồi.” Giọng nam trầm, tiếng Pháp lưu loát, phát âm chuẩn, cộng với gương mặt điển trai sắc sảo, rõ ràng là một quý tộc châu Âu thời cổ xưa bước ra từ bức tranh sơn dầu.


“Leo, là anh tìm thấy kho báu rồi.” Cohen ngước mắt nhìn, hiện lên một vẻ thận trọng hiếm có.


Người đàn ông im lặng, nét đặc trưng của người Châu Âu là làn da trắng, lại có thể nhìn rõ lỗ chân lông dưới ánh đèn, sống mũi cao thẳng, in một chiếc bóng nhỏ trên gò má của anh ta.


“Anh hiểu tôi đang nói gì.” Ngừng lại một lúc, “Đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu mà anh vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc đó, vậy tôi khuyên anh, sớm thỏa hiệp đi, ngoan ngoãn quay về làm cậu hai của anh, ăn ngon mặc đẹp, mỹ nhân làm bạn.”


“……Tôi hiểu rồi.” Một chút cay đắng, một chút bất lực, một chút tủi thân.


Cohen ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn vào màn hình điều khiển, bóng lưng mỹ lệ của người phụ nữ, “Anh có biết, cô ấy là ai không?”


Người đàn ông được gọi là “Leo” lộ vẻ hoài nghi, “Một diễn viên Trung Quốc……”


“Không không không……” Cohen liên tiếp lắc đầu, “Tin tôi đi, cô ấy tuyệt đối không phải một diễn viên bình thường.”


“Ý của anh là sao?”


“Cô ấy, là vợ của An Tuyển Hoàng, nữ chủ nhân của nhà họ An!” Cohen nói nhấn mạnh từng chữ một.


Sắc mặt Leo thay đổi, nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể nghĩ ra một điều gì đó, trên mặt hiện lên một vẻ kỳ quái khó tả……


Cohen lên tiếng “Over!” Dạ Cô Tinh lúc này mới xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, bỏ chiếc máy ảnh xuống, nói thật, tất cả đều là giả vờ cả!


Chân váy này, mũ cao bồi này, còn cả chiếc máy ảnh nặng muốn chết người này nữa, đó chẳng phải là tiêu chuẩn của người làm nghệ thuật, vậy mà người nước Mỹ rất yêu thích kiểu này, suốt ngày nói là “vẻ đẹp của nghệ thuật”.


Nếu Cohen không kêu dừng lại, cô sẽ biến mình trở thành đạo diễn và đưa ra mệnh lệnh, dẫu sao, cô là nhà sản xuất, có thể hưởng một số đặc quyền trong một phạm vi nhất định.


Cohen từ sau màn hình điều khiển ngó đầu ra, ra dấu ok với Dạ Cô Tinh.


Dạ Cô Tinh tiến lên trước xem lại đoạn vừa rồi, nhưng bị Cohen gọi dừng lại, “Giới thiệu một chút, đây là Leo, diễn vai Capone, là nam chính…. của cô.”


Ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai đầy nam tính của người đàn ông hiện ra, đôi đồng tử màu nâu xám đặc biệt bắt mắt.


Khẽ gật đầu, “Dạ Cô Tinh.”


Người đàn ông lịch sự đáp, “Leo.”


“Hợp tác vui vẻ.” Hai người đồn thanh, mà lại còn dùng tiếng Anh.


Trương Á chạy toát cả mồ hôi, cầm điện thoại đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh, thở hổn hển—— “là……là……Sam, Samnor!”


Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhận điện thoại, bước ra phía xa.


Cohen và Leo đưa mắt nhìn nhau, không rõ chuyện gì.


“Cô nói lại lần nữa?”


Đằng kia, Johnstone dùng ánh mắt to tròn đầy lòng trắng liếc qua, dáng vẻ kiên nhẫn, “Tôi nói tôi muốn đến Thanh Hải.”


“Cô đến làm gì?”


Johnstone vốn không có cảnh quay ở Thanh Hải, cho nên, ngay từ đầu cô ta đã không đi cùng với đoàn.


“Đi du lịch”


“Cô muốn điên thì tùy cô.” Dù sao cũng không có liên quan đến cô.


“Đợi đã! Cô đừng vội tắt máy!”


Trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, Dạ Cô Tinh lạnh nhạt nói, “Có chuyện gì mau nói.”


“Cô cũng không hỏi tôi, tại sao gọi điện thoại cho cô?”


“……”


“Thật ra, tôi là vì cô đó! Cảm động không?”


Sắc mặt của Dạ Cô Tinh như nhìn thấy ma, lúc lâu sau, trả lời một câu —— “Tôi có xu hướng tính dục bình thường.”


Lúc này, không còn do dự gì nữa, cắt đứt cuộc gọi.


Bên đó, Johnstone cầm chiếc điện thoại, đầu toàn vạch đen, xu hướng tính dục của cô ấy cũng rất bình thường mà?!


Chỉ là kết bạn mà thôi, có nhất thiết phải vậy không?


Hơn nữa, cô ấy đường đường là Samnor, người đầu tiên ở Hollywood, cho dù nam nữ đều ăn, có nhất thiết phải đi thích một người phụ nữ có chồng không?


Mặc dù, người phụ nữ đã có chồng này quả thực rất hấp dẫn……


Chương 52: Tự làm tự chịu, cho tức chết.


Johnstone chiều hôm sau đến nơi, kéo théo một chiếc vali cỡ nhỏ, chiếc kính dâm to che hết nửa khuôn mặt, dáng người này chỉ cần đứng ở đó là đã đủ thu hút rồi, tỷ lệ quay đầu một trăm phần trăm.


Miệng nhai kẹo cao su, hành lý để sang một bên, một tay cầm điện thoại, tay kia nghịch chiếc bật lửa Zipo phiên bản giới hạn toàn cầu, trông rất giống mấy cậu ấm ăn chơi.


“Cô gái, đến đâu rồi?” Bây giờ, giọng Bắc Kinh càng nói càng lưu loát, không giống như trước đây, thích giả bộ nói tiếng Anh.


“Cô ở đâu?” Giọng của người phụ nữ không nhanh không chậm, có chút thong dong, thoạt nghe có vẻ lạnh lùng.


“Lối ra sảnh B của sân bay, sao tôi lại không nhìn thấy cô?”


Dạ Cô Tinh cười rất vô tội, nhân viên vừa trang điểm cho cô xong cũng không nhịn nổi liếc nhìn cô mội cái.


“Nhìn thấy tôi? Tại sao phải nhìn thấy tôi?”


“Không phải cô đến đón…. đợi đã! Cô cho tôi leo cây à?!”


“Tôi đồng ý với cô lúc nào?”


“Này cô em, đồ lừa đảo!” Johnstone nghiến răng kèn kẹt.


Dạ Cô Tinh không nói nhảm với cô ấy nữa, “Biển số xe Bắc Kinh A15698, bãi đậu xe khu C, ô 33, Trương Á đã đợi ở đó mười phút rồi, cho cô thêm hai mươi phút, đến muộn đừng trách tôi.”


“Hơ! Tôi nói cô……”


Tút tút——


Cuộc gọi bị gián đoạn.


Vẻ mặt của Johnstone rất tức giận, biểu cảm như ăn phải cục shit vô cùng hài hước.


“Coi như cô giỏi!” Ném chiếc bật lửa trong tay, chân lại đá lên chiếc vali, thu hút sự chú ý của những người qua đường, ánh mắt tò mò.


Trút giận xong, trong lòng có vẻ dễ chịu hơn, kéo vali một cách mệt mỏi, lại nhặt chiếc bật lửa lên, cam chịu đi về phía bãi đậu xe.


“Ôi vãi! Tại sao lại qua năm phút rồi? Cả mày cũng muốn chống lại tao à……” Xém chút đã ném luôn chiếc đồng hồ, vẫn may phanh kịp, bình tĩnh lại, nhưng trong tiềm thức chân lại bước nhanh hơn.


Lúc này, Dạ Cô Tinh vẫn đang ở trường quay, cầm kịch bản, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.


Vô tình ngước mắt lên, nhưng cách đó không xa, Uyển Tử Kỳ mặt đỏ bừng tay cầm kịch bản.


“Đạo diễn, phải như vậy thật à?”


Cohen gật đầu, biểu cảm nghiên túc, với dáng vẻ vô tư dễ gần bình thường thì như hai người khác nhau.


Các thành viên trong đoàn phim cố gắng nhịn cười, nhưng nhìn khóe môi cong lên có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.


Ngay cả Dạ Cô Tinh cũng nở nụ cười, đầy ý chế nhạo.


Đây là do Uyển Tử Kỳ tự mình lựa chọn, trách ai bây giờ?


Nói cách khác, Tang Điềm, cũng chính là vai diễn trong phim của Uyển Tử Kỳ, có thể ví một đóa hoa đơn độc nở rộ trên đỉnh ngọn núi, chưa kể đến tướng mạo xấu xí, còn rất tự luyến, bên trên có thể so sánh với vẻ đẹp của Đường Uyển Như trong tác phẩm của Quách Kính Minh, bên dưới giống với chị Phượng tranh sủng phiên bản đời thực.


Nhận một vai diễn như vậy, Uyển đại mỹ nhân yểu điệu đương nhiên phải hóa trang thành xấu xí rồi, hơn nữa không phải là một người xấu bình thường, theo như trong kịch bản ——


“Cô gái này, dáng người cao, bóng lưng tuyệt đẹp, khi quay đâu lại, ngay lập tức dọa người ta tiểu ra quần, nếu không phải, thì chắc chắn đã bị dọa qua một lần nên hơi có ‘kháng thể’ rồi.”


Hẳn là nhân viên trang điểm mắt xanh tóc vàng đó cũng đã xem xét qua kịch bản, nếu không, những thứ như đầu hói, cổ vẹo, răng hô cũng không xuất hiện trên người Uyển Tử Kỳ.


Rất có thể người nhân viên trang điểm này đã xem qua Anh hùng xạ điêu, bị tẩy não bởi hình ảnh nhân vật Cừu Thiên Xích trong đó rồi cũng nên.


Đối với một số người, đây chính là thời gian kiểm tra diễn xuất, nhưng đối với Uyển Tử Kỳ, đây chính là bị làm nhục một cách trắng trợn!


Cô ta nổi danh bởi nhân vật Sarah trong bộ phim Tuyết quốc nguy cơ, từ đó mới giành được giải thưởng người mới của Oscar, hơn nữa Sarah được biết đến với vẻ đẹp gợi cảm và quyến rũ, nói cách khác, Uyển Tử Kỳ không nhất thiết phải có kỹ năng diễn xuất cao, vẻ ngoài nổi bật đã giúp cho cô ta rất nhiều.


Hiện tại, sự nghiệp diễn xuất của cô ta đang trên đà thăng tiến, chính là kiếm cơm dựa vào khuôn mặt, đương nhiên, bước chuyển mình trong hình tượng nhân vật này đối với cô ta là trăm hại mà không một lợi!


“Dù sao cô cũng từng bước qua thảm đỏ Oscar, quy tắc trong nghề không cần phải nói nhiều, chắc cô cũng hiểu rõ.” Cohen thấy Uyển Tử Kỳ nhăn nhó không hợp tác, phút chốc mặt tối sầm lại, đến giọng điệu cũng thêm ba phần nghiêm trọng.


Bộ phim này là niềm hy vọng giành giải Oscar của anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai xót nào.


“Ăn được bát cơm của nghề diễn viên này, thì phải chịu được nỗi khổ của nghề diễn viên! Cái gì gọi là tận tâm, chuyên nghiệp, đừng nói với tôi là cô không hiểu?!”


Uyển Kỷ Từ mím môi lúng túng, sắc mặt trắng xanh đột ngột, ở trước mặt Cohen, cô ta không giám kiêu ngạo.


Sớm biết như vậy thì cô ta đã không nhắc việc này với An Tuyển Thần, miễn cưỡng gia nhập đoàn phim, nhưng lại nhận một vai xấu xí như này!


Sắc mặt Cohen như mây đen kéo đến, bắt đầu chửi bới, đá chiếc ghế sang một bên, cả trường quay bỗng chốc yên lặng, mọi người nhìn nhau, tự cảm thấy có nguy hiểm.


Có những người, cơn giận đến nhanh, nhưng cũng đi rất nhanh, phạm vi ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng đối với Cohen thì ngược lại, lúc không tức giận thì có thể nói bất cứ điều gì, một khi đã lên cơn giận, sức sát thương chắc chắn sẽ lan rộng.


“Fuck! Một câu thôi, rốt cục cô có diễn không?”


Tâm trạng bị thay đổi nhiều lần, vẻ mặt đờ đẫn không rõ nét, ngẩng đâu lên, trong ánh mắt người phụ nữ đổi sang một vẻ quyết đoán, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi, diễn.”


Dạ Cô Tinh nở một nụ cười, nắm càn khôn trong lòng bàn tay.


Uyển Tử Kỳ đã bị dồn vào ngõ cụt, nhưng cô ta vẫn còn chút suy nghĩ, sẽ không khiêu khích Cohen, trừ phi cô ta không muốn sống trong cái giới giải trí này nữa.


Các bộ phận vào vị trí, Cohen ngồi trước mà hình giám sát, ánh mắt nhìn về hướng các nhân viên, ngay sau đó là tiếng dập bảng.


Trời miền Bắc khô ráo trong xanh, kể cả những ngày có tuyết rơi vẫn khô ráo như vậy.


Băng qua khu rừng lá rụng ôn đới, xuyên qua khu rừng lá kim cận hàn đới, đi qua hoang mạc, Rose từ Nội Mông đi về phía Tây, đến Thanh Hải, vốn định đi thẳng đến Cách Mộc Nhĩ, nhưng tự nhiên lại nổi hứng đi vòng qua Khương Đường, nghỉ ngơi tại một khách sạn.


Bà chủ là một góa phụ xinh đẹp quyến rũ, có nụ cười rất phong tình, sở hữu vẻ đẹp tích lũy qua nhiều năm tháng, giống như bức họa cổ thời xưa, tuy cũ kỹ, nhưng giá trị rất cao.


“Có thể gọi điện thoại không?” Rose hỏi bà chủ.


“Được.”


Cô bấm số của Alice, chỉ báo máy bận, gọi lại thì đã tắt máy.


Bỏ điện thoại xuống, cô hỏi, “Bao nhiêu tiền?”


Bà chủ khua khua tay, “Không gọi được, không thu tiền.”


Ừm một tiếng nhẹ, theo thói quen cho hai tay vào túi quần, nhưng chợt nhận ra mình đang mặc váy, cô có chút bối rối rụt tay lại, quay người bước lên lầu.


Lúc này, một cô gái từ trên lầu chạy xuống hét lên, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy.


Cohen nhìn về phía phó đạo diễn khẽ gật đầu, ống kính được chuyển đổi, Uyển Tử Kỳ bước vào cảnh quay.


Một cô gái xấu xí, một cô gái xấu xí với mái tóc bù xù, một cô gái xấu xí với mái tóc bù xù mà lại lỗ mãng.


“Bà chủ! Căn phòng này của bà để cho người ở sao? Rất nhiều chuột và gián, thật là kinh tởm chết đi được!”


Rose hơi khựng lại, đứng giữa cầu thang, đưa tay lên, phủi phủi bả vai, có vẻ như người nào đó đụng vào cô, nhưng lại làm như phải lẽ vậy, đến một câu “xin lỗi” cũng không có.


Tính tình bà chủ có tốt hơn nữa cũng không chịu được khi bị làm xấu mặt trước đám đông như này, “Tôi nói này cô gái, cái gì mà chuột với gián? Ở chỗ này của tôi, mỗi phòng đều được dọn dẹp thường xuyên, mỗi ngày ba lần, ít cũng phải hai lần. Tại sao những vị khách khác không nhìn thấy chuột với gián, mà chỉ mình cô nhìn thấy?!”


“Vì tôi đặc biệt chứ sao.”


“Đặc biệt đến nỗi gián với chuột chui vào phòng cô ở?”


Gật đầu như không có vấn đề gì, “Nói không chừng đây chính là nguyên nhân?”


Bà chủ nhìn cô ta với vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy ma, với ba vạch đen trên trán.


“Thôi mệt quá! Phòng chỉ có như vậy thôi, cô xem thấy hài lòng thì ở, không hài lòng thì chuyển đi, tôi cũng không miễn cưỡng.” Bà chủ tính tình thẳng thắn.


Tang Điềm không chịu nổi, đập tay lên quầy, “Có phải bà không tin những lời tôi nói?”


Bà chủ lạnh nhạt cười haha.


“Bà xem đi!” Tang Điềm chỉ tay về góc tường, máy quay cũng di chuyển theo, một con gián ung dung lọt vào ống kính, cô ta móc móc ngón tay, con gián thần kỳ đó lại từ từ bò về phía cô ta.


Dưới ánh mắt kinh ngạc của bà chủ, cô gái này trực tiếp đưa tay lên, dáng vẻ như muốn chạm vào con gián đó, trông như hai chị em tốt vậy.


Tay của Uyển Tử Kỳ run lên, cảm giác khó chịu, kinh tởm, làm thế nào để ép buộc bản thân, cũng không chạm vào được.


Cohen ngồi trước màn hình giám sát, thấy thế thì nhíu mày lại.


Một tiếng “cắt” bị mắc kẹt trong cổ họng, đang định phát ra khỏi miệng thì bị cắt ngang bởi một động tác đột ngột của Dạ Cô Tinh——


“Đụng vào người khác rồi muốn chạy à?!” Dạ Cô Tinh không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Uyển Tử Kỳ, nói ra một tiếng lạnh lùng, dọa cho Uyển Tử kỳ trọng tâm không vững, lao về phía trước, lảo đảo một cái, duỗi bàn tay ra trực tiếp đè lên con gián, con vật nhỏ bé phút chốc bị đè nát ruột gan, cảnh tưởng thật kinh tởm!


Cảnh quay vẫn đang tiếp tục.


Jane- người đóng vai bà chủ là một người đã có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, lạnh lùng nói: “Cô còn muốn giở trò gì nữa đây?” Phút chốc đưa sự việc quay lại đúng kịch bản.


Tang Điềm mỉm cười, chuyển người, đưa con gián chết trong tay mình đến trước mặt bà chủ, trong mắt lóe lên ánh sáng của sự phấn khích——


“Xem đi, tôi không lừa bà! Con gián thật sự thích bò tới gần tôi…. hay là, tôi bắt cho bà một con chuột qua đây nhé?”


Bà chủ sắc mặt xanh xao, cảm giác bị đánh bại.


Tang Điềm bĩu môi một cách chán nản, duỗi cánh tay phải ra, ngay lập tức ném cái xác chết nhớp nháp trong lòng bàn tay mình ra xa, sau đó còn tùy tiện chùi chùi lên bộ đồ ngủ của mình.


Cohen thở phào nhẹ nhõm, quay sang phó đạo diễn ra hiệu OK, đoạn kinh hoàng vừa rồi coi như đã qua.


Uyển Tử Kỳ toàn thân khó chịu, hình ảnh con gián bị đè lòi ruột vẫn luôn hiện ra trước mắt cô ta, hơn nữa trên tay, quần áo vẫn còn dính cả phân, nước tiểu và cái thứ chất lỏng kinh tởm đó của con gián, cô ta hận không thể chạy ngay vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân!


Nhưng mà, cô ta không thể!


Cohen chưa nói “Over”, thì cảnh quay vẫn chưa kết thúc, cô ta phải nhẫn nhịn thêm, cũng không thể không diễn!


Hít thở sâu, kìm hãm cơn tức giận trong bụng, vẻ mặt kiêu ngạo——


“Này! Cái cô kia…. cô vừa nói cái gì? Ai đụng vào cô? Tôi còn chưa nói là cô đụng vào tôi, cô đã quay ra cắn ngược lại!”


Rút ra một điếu thuốc lá dành cho nữ, châm thuốc, Rose hít một hơi thật sâu, thở ra một vòng khói thật đẹp, lúc này mới ngước mắt lên, cười như không cười liếc mắt nhìn cô ta, không nói lời nào.


Uyển Tử Kỳ bị ánh mắt này làm cho kinh ngạc, ngang ngược mà phóng khoáng, mang theo một chút tự nhiên buông thả, nhưng lại thấm đẫm sự lạnh lẽo, giống như tuyết trắng trên đỉnh núi, kiêu ngạo khắp nơi.


“Cô, cô……” Cô ta ngốc luôn rồi.


Trong ký ức của Tang Điềm, phụ nữ hút thuốc chính là hư hỏng, mà người trước mặt cô ta đây, là một người hư hỏng, nhưng khí chất toát ra từ trong xương cốt đó khiến người ta không kiềm chế được, muốn đến gần hơn.


Lạnh lùng cong môi, bỏ lại một bóng lưng khing thường, không quan tâm, người phụ nữ quay người bước lên lầu.


Bỏ lại một Tang Điềm sững sờ, đứng yên tại chỗ.


Cảnh quay cuối cùng, kết thúc tại bóng lưng của Dạ Cô Tinh biến mất trong góc.


“Over! Rất tốt——”


Liên tiếp hơn hai mươi cảnh quay, vậy mà một lần đã qua, Cohen thay đổi sắc mặt u ám, nở nụ cười tươi như gió xuân.


Các cảnh quay của Uyển Tử Kỳ kết thúc tại đây, chắc cũng chỉ được quay không tới mười cảnh quay. Vừa bắt đầu mà đã đóng máy luôn rồi, lại còn là xuất hiện trong vai nhân vật xấu xí, hình tượng bị mất, quả nhiên——


Dáng người luộm thuộm như một mũi tên bay đi, Cohen vừa dứt lời cô ta đã ngay lập tức lao vào phòng tắm, chỉ để lại một ánh sáng huyền ảo như dư ảnh.


Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói, Cohen khóe miệng giật giật.


Mà Leo ngồi bên cạnh theo dõi suốt quá trình quay, cố tình ngước mắt lên, liếc nhìn Dạ Cô Tinh, có vẻ tò mò và dò xét, nhưng không gây ác cảm cho người khác, bởi vì tầm nhìn của anh ta quá bằng phẳng.


Dạ Cô Tinh cười đáp lại.


Đôi mắt của người đàn ông này, thật đẹp……


Nghe nói, điều đầu tiên sau khi Uyển Tử kỳ làm sau khi quay về khách sạn đó là cở bỏ quần áo, ngâm mình trong bồn tắm suốt ba tiếng đồng hồ, tự cọ xát mình đỏ như da tôm mới thôi.


Còn nghe nói, nửa đêm hôm đó, trong phòng của Uyển Tuẻ Kỳ phát ra những âm thanh nôn ọe ngắt quãng, hình như…. có thai?!


Dù sao, kết quả cuối cùng vẫn là——sáng sớm ngày hôm sau, Uyển Tử Kỳ thu dọn hành lý, cùng với sự đồng hành của trợ lý đi đến sân bay Tây Ninh, đáp chuyến bay sớm nhất, quay về Mỹ……


Đồi với việc rời đi của cô ta, các thành viên của đoàn làm phim vẫn giữ im lặng, giống như vô tình bị lãng quên một cách âm thầm.


Giống như biển sâu không nhìn thấy đáy, thì một viên sỏi nho nhỏ rơi xuống, cũng không thể tạo ra dù chỉ một gợn sóng.


Hơn nữa quá trình quay Rose & Lion vẫn tiếp tục, đồng thời sẽ bước vào giao đoạn cao trào, vì cảnh quay của nhân vật nam chính, nữ chính chính thức bắt đầu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom