Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 53+54
Chương 53: Lần đầu gặp gỡ trên cánh đồng hoa, giả giả thật thật
Trong lòng Rose đang ngầm phán đoán, đây là một người đàn ông rất cuốn hút.
Một cánh đồng hoa tulip rộng lớn, cô gái mặc váy trắng đứng trên bờ, trong tay cầm một cái máy ảnh có giá trị, tạch một tiếng, ấn nhẹ nút chọn điểm để lấy nét, ghi lại hình ảnh nam thanh niên trẻ tuổi mình trần trong biển hoa.
Làn gió nhẹ thổi qua, góc váy tung bay, như những cánh bướm trắng đang nhảy múa, để lộ đôi giày vải thuần màu dính đầy bùn trên chân cô gái.
Mùa xuân se lạnh, trong cánh đồng hoa, cô và người đàn ông mình trần hình như đều không cảm thấy lạnh. Vì cái lạnh mà sống, thích ứng với cái lạnh mà sống, số trời đã định bị cái lạnh ăn mòn.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, trời tối dần, cô mới thu dọn chân máy ảnh, vác lên vai, quay người rời đi.
Người đàn ông mang theo nụ cười hấp dẫn và giọng nói trầm ấm: “Chụp lén rồi đi ngay à?”
Cô gái xoay người lại mỉm cười, mái tóc dài ngang lưng bị gió thổi tung bay, buông xuống bờ vai, lại mang một vẻ đẹp nhốn nháo đan xen vào nhau.
“Nếu không thì sao?”Cô cười mê hoặc, người đàn ông ngay lập tức bị lóa mắt.
Chụp trộm mà cũng còn hiên ngang được như vậy.
Nhưng nhìn anh có vẻ không tức giận, trong mắt hiện ra vui vẻ: “Không bằng, tôi cũng chụp trộm lại…”
Không đợi Rose phản ứng, người đàn ông đưa điện thoại lên, quay camera về phía cô, nhanh chóng ấn nút, tiếng tách vang lên rất rõ rệt.
Cô đưa tay định giật lại, nhưng bị người đàn ông nhanh chóng tránh được, rồi cất điện thoại cẩn thận vào trong túi quần.
Nhìn thoáng qua người đàn ông cao trên 1m80, vạm vỡ, vóc dáng cường tráng, đặc biệt là khuôn mặt cương nghị và điềm tĩnh, Rose chỉ nghĩ đến một từ – dũng sỹ sắt đá.
Có điều, đó là một dũng sỹ không mặc áo.
Theo như cô thấy, làn da màu đồng bắt mắt, cơ bụng tám múi săn chắc, vẻ đẹp hoàn hảo trước mắt khiến cho Rose không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Người đàn ông này, rất hấp dẫn!
Cô lại lần nữa khẳng định lại cách suy nghĩ của mình.
“Chụp lén thì coi như hòa nhau rồi, còn nhìn trộm, thì tính sao đây nhỉ?” Người đàn ông không né tránh, đôi mắt nâu đồng vẫn nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.
“Hay là…” Nở một nụ cười yêu kiều, sóng mắt lấp lánh, “Tôi cũng cho anh nhìn lại nhé?”
Người đàn ông hơi sửng sốt, nụ cười ngây ngô, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói lời trêu chọc, “Tất cả người làm nghệ thuật đều giống cô vậy à?”
“Có lẽ vậy…”
Người đàn ông ngắm nhìn bầu trời, mở lời thăm dò, “Cùng nhau?”
“Được.” Cô cười, không che dấu được ý đồ của mình.
Người đàn ông lại vẫn như không phát giác.
“Cắt!” Cohen ở trước màn hình đứng dậy, tay vẫn cầm tai nghe, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói.
“Ok rồi!”
Tất cả các nhân viên thở phào nhẹ nhõm.
Thấy trời đã gần tối, nếu còn chưa quay xong đoạn lần đầu gặp gỡ trên cánh đồng hoa này, thì có nghĩa là ngày mai sẽ phải dựng lại cảnh quay, chỉ riêng chi phí thuê vườn hoa tulip này thôi cũng đủ làm người ta đau lòng rồi.
May mà thực lực của Dạ Cô Tinh quá tốt, Leo cũng không phải là người hữu danh vô thực.
Nhận lấy quần áo từ tay trợ lý, Leo nói lời cảm ơn bằng tiếng Pháp, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, quay sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt hiện lên sự chân thành, “Diễn cùng cô rất thoải mái.”
Dừng bước, Dạ Cô Tinh quay lại nhìn anh ta, cười nói: “Tôi cũng vậy, rất vui được hợp tác.”
“Cô em, đang làm gì vậy?” Johnstone đột nhiên chen vào giữa hai người họ, bóng dáng cao lớn đứng thẳng ở đó, không thấp hơn Leo là bao.
Dạ Cô Tinh không nhìn cô ta, liền quay người đi.
Johnstone đi theo, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn tránh được, “Này! Cô chạy cái gì.”
Không quay đầu, mắt không liếc nhìn, chỉ lưu lại một cái bóng hình mảnh mai sang trọng.
Trương Á mang bình nước đi theo, không quên nhìn Johnstone một cái đầy đồng tình.
“Chết tiệt!” Tức giận vì xấu hổ, hét lên, một chân đá lật ngửa ghế.
Leo vô thức nhếch môi.
“Anh cười cái gì?” Johnstone trợn mắt lên.
“Đương nhiên là cười chuyện đáng cười.”
“Anh nói ai nực cười?!”
“Có liên quan đến cô không?”
“Anh.”
Leo mỉm cười, “Samnor đừng vội mà lên mặt.”
Đôi mắt nheo lại, sắc mặt thoáng hiện mối nguy hiểm, “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà đụng vào cô ấy, cẩn thận mất mạng như chơi.”
Người đàn ông chỉ cười, “Cũng cùng câu nói ấy, tặng lại cho cô. Không cần cảm ơn.”
…
“Tiểu Á!”
“Dạ? Chị Cô Tinh, chị gọi em?”
“Nghĩ gì vậy? Cả ngày không tập trung…”
Trương Á cau mày, do dự một lúc mới mở lời: “Chị Cô Tinh, chị nói cái cô Samnor đó, là như thế nào?”
Dạ Cô Tinh cau mày, quả nhiên cô nhóc này có điều muốn nói.
“Em… em nghe mọi người trong giới nói, cô ta, cô ta là người song tính.”
“Sau đó thì sao?”
Trương Á nuốt nước bọt, không phải cô ấy suy nghĩ linh tinh, mà là tất cả những việc làm của Johnstone quá kỳ lạ.
“Cô ta có ý hay không có ý…. gì đó đối với chị?”
“Có gì gì?” Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, buồn cười hỏi lại.
“Có ý đồ!”
Dạ Cô Tinh không ngừng cười, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Cho dù cô ta ra sao, đều không liên quan đến chúng ta. Nhớ chưa?”
“Vâng, em nhớ rồi.”
“Đi ăn cơm trước đi, chị dọn dẹp nốt chỗ này rồi qua.”
Trương Á rời đi, Dạ Cô tinh bắt đầu tẩy trang.
Từ phòng thay đồ bước ra, Dạ Cô Tinh đã thay lại quần áo của mình, soi gương, chỉnh lại cổ áo, động tác nhanh gọn.
Một lát sau, bên ngoài có người đẩy cửa vào, Johnstone nghênh ngang bước vào, trong tay đang cầm hai hộp cơm, ném lên trên bàn trang điểm, “Cô gái, ăn cơm đi.”
Dạ Cô Tinh không thèm để ý cô ta.
“Tôi nói này, tôi chọc giận gì cô à? Hay là như thế nào? Sao cô cứ không thích gặp tôi như vậy?” Nói xong, một chân đá lên tường, khuôn mặt đầy vẻ bực bội.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta một cái, “Tôi có chào đón cô hay không, quan trọng đến mức như vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Nguyên nhân.”
Johnstone cổ họng nghẹn lại, “… Thì chỉ vậy thôi! Còn nguyên nhân gì nữa…”
“Vậy sao?”
Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý.
Ánh mắt lóe lên, một tay đập lên bàn, “Nói linh tinh gì vậy, tôi bảo cô ăn cơm, sao lại lắm lời vậy!”
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tách đôi đũa dùng một lần ra, mở hộp cơm, nói một lời, “Cảm ơn.”
Johnstone nhếch mép cười, bắt đầu cúi đầu xuống ăn cơm, ăn một miếng thịt rang cháy cạnh, “Không sợ tôi bỏ độc vào đồ ăn sao?”
Sau khi gắp thức ăn, người phụ nữ nhìn lên, nhìn qua cô ta, “Cô sẽ không làm vậy.”
Giọng điệu rất khẳng định.
“Cô tin tôi như vậy à?” Johnstone mừng thầm.
“Không phải tin cô, mà là tin vào sự phán đoán của chính tôi.”
“Cô cảm thấy tôi là người tốt, cho nên mới tin tưởng tôi.” Cách suy nghĩ của Johnstone.
“Tốt hay xấu, cô tự mình biết rõ.” Dạ Cô Tinh cúi đầu gắp thức ăn, ăn cực kỳ tao nhã.
Johnstone cau mày lại, lạnh lùng nói: “Ý cô nói là gì?”
Nuốt thức ăn trong miệng, Dạ Cô Tinh đặt đũa xuống, “Có nghĩa là, trung hay gian, thiện hay ác, rồi cũng sẽ có một được phơi bày.”
“Cô nghi ngờ tôi?”
“Cô có điểm để nghi ngờ sao?”
Johnstone im lặng không nói lời nào.
Rút khăn giấy ra lau miệng, khuôn mặt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị: “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
“Hôm đó cô đã cứu tôi một lần, cũng không cho phép tôi báo đáp sao?”
“Hôm đó, ngay cả khi tôi không xuất hiện, cô vẫn có cách thoát thân, chẳng phải sao?”
Nụ cười của Johnstone cứng đờ trên môi.
“Cho nên, đừng nghĩ tất cả mọi người như kẻ ngốc, muốn tự mình lừa dối người, nhưng không có nghĩa là người khác sẵn sàng làm kẻ ngốc. Tôi ăn xong rồi, cô cứ ăn thong thả.”
Nói xong, đứng dậy rời đi.
“Cô biết từ khi nào?” Lạnh nhạt, thờ ơ, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước đây, đây mới thực sự là Johnstone.
Sau khi dừng bước, Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Johnstone, tôi không quan tâm cô là ai, mục đích của cô là gì, tôi khuyên cô một câu, nên suy nghĩ kỹ trước khi làm. Có một số chuyện, một khi đã làm, thì hậu quả không phải trong tầm kiểm soát của cô nữa đâu.”
…
Buổi tối, Dạ Cô Tinh quay liên tục hai cảnh quay đêm, cũng coi như là hợp tác vui vẻ với Leo.
Chưa đến 9 giờ, đoàn phim kết thúc công việc trong ngày.
Sớm đã không thấy bóng dáng Johnstone đâu nữa.
Trở về khách sạn, tắm xong, đã gần mười giờ, ánh đèn bên ngoài cửa sáng chói, tô điểm thêm màu sắc cho Thanh Hải lạnh lẽo, trang trí cho cả thành phố.
Mười giờ mười lăm phút, nhạc chuông điện thoại reo đúng giờ.
“Mẹ ơi! Con nhớ mẹ rồi!” Đó là giọng nói vui mừng của bé Húc, cho biết cô bé nhớ mẹ như thế nào.
Cảm thấy trái tim mềm nhũn, Dạ Cô Tinh nhận ra rằng cô đã rời đảo hai tháng, vừa tròn 62 ngày chưa gặp con và… anh rồi.
“Con yêu đã ăn sáng chưa?”
“Dạ! Ăn cơn, cả bánh bao nữa!”
“Anh đâu?”
“Trong phòng ngủ, anh không chơi với con…” Không che giấu được sự tủi thân.
“Cha đâu?”
“A……Cha! Cha! mẹ muốn nói chuyện với cha…”
Cô bé nói ngày càng lưu loát, không chỉ là một cô nhóc háu ăn, mà còn nói rất nhiều.
“Vợ…” Giọng của người đàn ông trầm thấp, dịu dàng, đúng kiểu ấm áp, không lộ liễu, không rắc rối, tất cả mọi thứ rất tự nhiên.
“Sao anh còn ở nhà? Không cần đi tiền sảnh họp à?” Nhà họ An họp vào buổi sáng là chuyện thường lệ, giống như hoàng đế thiết triều vậy.
“Đã kết thúc rồi.”
“Gần đây xem ra nhà họ An rất yên bình.”
“Khi nào em về?”
“Khoảng một tháng nữa.”
“Ừ.”
“Hai đứa có ngoan không?”
“Con trai đã học được cách tháo lắp súng, còn con gái hôm trước làm vỡ chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ của trưởng lão chi bảy…”
Hai người nói những chuyện vụn vặt hàng ngày, chưa gì đã gần mười hai giờ.
Nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, gió mát lạnh, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên mở lời:
“Hoàng, nói em nghe chuyện nhà họ Đảng đi…
Người đàn ông ngạc nhiên, một lúc sau mới phản ứng lại, giọng nói có chút khó xử, “Em… sao lại nhắc đến chuyện này vậy?”
“Không thể nói à?”
“Không phải.”
“Không muốn?”
Người đàn ông khẽ thở dài, “Em đó…”
Đã nhiều năm, không ai dám nhắc tới nhà họ Đảng trước mặt An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh là người đầu tiên.
Sở dĩ không nhắc đến, không phải là quên, mà là không dám.
Ngay cả chi thứ mười lăm có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Đảng cũng đã bao năm cũng im hơi lặng tiếng, không làm gì cả, không phải là mất ý chí chiến đấu, mà là tránh né mũi nhọn!
Dù sao, chuyện năm đó của nhà họ Đảng, là vết nhơ duy nhất của An Tuyển Hoàng.
Kể từ khi An Tuyển Hoàng lên nắm quyền, bắt đầu nắm toàn quyền, không ai dám chống lại anh.
“Thật sự muốn nghe à?” Giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, nói không rõ ràng, và còn… bày tỏ sự thương cảm.
Dạ Cô Tinh nghe thấy có chút hối hận trong giọng của anh.
“Anh kể, em sẽ nghe; anh không muốn, thì em sẽ không hỏi.”
Người đàn ông bật cười, trong lòng nhẹ nhõm, kể lại tất cả mọi chuyện được cất dấu…
Có lẽ, trên đời này, chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể khiến anh mở lòng, thực sự nhẹ nhõm.
Chương 54: Nguồn gốc nhà họ Đảng, anh An xuất hiện.
Nhà họ Đảng đã từng là một gia tộc thương gia danh tiếng ở Đông Nam Á, có một thời kỳ độc quyền kinh doanh ma túy ở khu vực Tam giác vàng, có chỗ đứng trên thị trường vũ khí toàn cầu, danh tiếng có thể nói là có một không hai.
Có một nhà thông gia như vậy, chi thứ mười lăm quả thực có thể nói là thoải mái ngẩng cao đầu, nở mày nở mặt.
Suy cho cùng, ở nhà họ An, luôn là dùng thực lực để nói chuyện.
Chỉ cần không làm những chuyện quá đáng, thì sự kiêu ngạo trong phạm vi mấu chốt đều có thể khoan dung.
Đáng tiếc, trưởng lão gia tộc chi thứ mười lăm lại không biết điều như vậy, dưới tiếng gọi của lòng tham, đã bày mưu tính kế muốn kiểm soát hôn nhân của An Tuyển Hoàng, có ý hỗ trợ con gái nhà họ Đảng ngồi lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ An, không còn nghi ngờ, lúc đó Đảng Ninh- cô cả nhà họ Đảng là người được lựa chọn.
Năm năm trước, vào cuộc họp buổi sáng thường lệ, trưởng lão của chi thứ mười lăm liên kết với chi thứ năm, thứ sáu, lấy lý do “chi chính chưa có người thừa kế”, tạo sức ép với An Tuyển Hoàng.
Gia chủ trẻ tuổi đầy lý tưởng và hoài bão đâu có thể nhẫn nhịn sự uy hiếp này, như thể bảo kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, không cho phép phản kháng, lúc đấy sắc mặt anh trầm xuống, tức giận bỏ đi.
Không lâu sau, chuyện kinh doanh ở nước ngoài của chi thứ mười lăm bị giáng một đòn chí mạng. Tuyến đường buôn lậu của nhà họ Đảng ở Bắc Mỹ đều bị cắt đứt, mà Đảng Ninh được yêu thương lại biến mất chỉ sau một đêm.
Trong khi nhà họ Đảng tốn công sức đi tìm tung tích, An Tuyển Hoàng phủi tay một cái, đã ném người cho gia tộc Gambino Mafia ở nước Mỹ, anh lớn tiếng nói, nếu như nữ chủ nhân nhà họ An mà bọn họ chọn không thể sống sót ra khỏi đó, vậy cũng không xứng đáng với cái ghế nữ chủ nhân này.
Gia tộc Gambino và nhà họ An vì tranh giành thế giới ngầm ở Bắc Mỹ mà luôn xảy ra mâu thuẫn. Lần này Đảng Ninh đi, lành ít dữ nhiều!
Sự trong trắng bị hủy, chết ngay tại chỗ, tàn nhẫn như anh, đúng là không chừa lại chỗ trống nào.
Cô con gái cưng bị chết thảm, nhà họ Đảng tức giận, phát động cuộc chiến, phong tỏa tất cả con đường buôn lậu của nhà họ An ở Đông Nam Á, nhưng kết quả cuối cùng lại là nhà họ An chiếm đoạt nhà họ Đảng, trở thành người nắm quyền duy nhất ở khu vực Tam giác vàng, mà toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn.
Trải qua trận chiến này, địa vị của nhà họ An trong thế giới ngầm không còn bị lung lay, mà An Tuyển Hoàng cũng khiến cả thế giới phải kinh ngạc và sợ hãi với sức mạnh và thủ đoạn tàn nhẫn của mình.
Mặc dù nhà họ Đảng nổi loạn trước, An Tuyển Hoàng phản công sau, nhưng cuối cùng để lại ấn tượng thủ đoạn độc ác cho mọi người. nhà họ An nắm lấy cơ hội để tiến xa hơn và trở nên mạnh mẽ hơn trước, An Tuyển Hoàng đã phải chịu sự chỉ trích của mọi người.
Người đứng mũi chịu sào, chính là chi thứ mười lăm!
Cho nên, trong những năm qua, mối quan hệ giữa chi thứ mười lăm và An Tuyển Hoàng luôn ở mức vừa phải, có khoảng cách, hẳn là không giải tỏa được những cảm xúc uất ức trong lòng.
Đảng Ninh… Dạ Cô Tinh đang đọc thầm cái tên này, vừa lạ vừa quen, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó.
“Anh hối hận rồi?” Cô nhẹ nhàng nói, hiển nhiên nghe thấu được sự cô đơn trong lời nói của người đàn ông.
Còn trẻ mà, hành động thái quá, ngay từ đầu anh đã chọn cách trực tiếp nhất, xem ra anh có thể có nhiều cách xử lý tốt hơn.
Máu lạnh không có nghĩa là giết người bừa bãi, quả quyết không có nghĩa là độc ác.
Cần biết, thẳng quá thì dễ gãy!
Bên kia yên lặng một hồi lâu, “Anh chưa từng hối hận, con đường này đã định phong ba bão táp, thắng làm vua thua thì lụy, quen rồi, không còn để ý tới.”
Bỗng nhiên trong lòng đau nhói, lần đầu Dạ Cô Tinh chứng kiến nội tâm nhạy cảm và mềm yếu của người đàn ông quyền lực này.
Không phải là không muốn để ý, mà là không thể để ý!
“Nhưng, bây giờ hối hận rồi.”
“Tại sao?” Dạ Cô Tinh cau mày, đây không giống như việc An Tuyển Hoàng sẽ làm.
“Ba đời phúc trạch, nghiệt họa tử tôn.” Anh có thể không quan tâm nhà họ Đảng, không quan tâm Đảng Ninh, nhưng không thể không quan tâm đến cô và hai con.
Anh vốn dĩ không tin có thiên kiếp luân hồi, quả báo, khi chỉ có một mình, anh thậm chí còn mặc kệ sống chết.
Nhưng bây giờ, anh có người để quan tâm. Mối quan hệ huyết thống trở thành điểm yếu của anh trước mặt người khác, anh không sợ chết, chỉ sợ không bảo vệ được mẹ con cô!
“Phúc? Họa?” Nhấn mạnh từng từ từng chữ, Dạ Cô Tinh bật cười, “Em, không, tin, số phận.”
Nếu như, khi đó Diệp Tử tin vào số phận, sẵn sàng chết một cách vô ích, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không từ cõi chết trở về, thay thế Diệp Tử, tiếp tục sống trên thế giới này.
“Anh cũng không tin.” Người đàn ông cười thầm, tiếng cười vang vọng trong lồng ngực, như gõ trống.
“Cho nên, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo.” Dạ Cô tinh cau mày, cười thoải mái.
“Mọi thứ thuận theo lẽ tự nhiên.” Người đàn ông nghiêm nghị nói thêm.
Khoảng cách xa xôi, hai người nói chuyện vui vẻ tình cảm qua điện thoại.
“Hoàng, bây giờ nhà họ Đảng còn không?”
“Chi chính đã bị diệt hết, còn lại các chi thứ cũng không gây được nên sóng gió gì. Sao lại hỏi như vậy?” Người đàn ông tinh ý nhận ra điều gì đó nên hỏi.
“Không có gì, chỉ là em… có chút nghi ngờ.” Dạ Cô Tinh không biết đang nghĩ gì, đôi mắt nhíu lại một cách nguy hiểm.
“Em cảm thấy nhà họ Đảng vẫn còn người còn sống?”
“Tạm thời em chưa chắc chắn, cho dù không phải là người nhà họ Đảng, cũng phải có quan hệ mật thiết với nhà họ Đảng!
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông nhíu chặt lông mày.
“Đừng lo lắng, em tự biết chừng mực.”
…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh có mặt ở trường quay từ sớm, cảnh quay của cô và Leo rất nhiều, và tất cả đều được lên lịch vào buổi sáng.
Như đã làm quen với công việc yêu cầu cường độ cao của Cohen, Dạ CôTinh thấy rằng bản thân có thể bình tĩnh ứng phó với tình huống trước mắt.
“Đèn chiếu sáng, cậu sử dụng ánh sáng kiểu gì vậy? Còn có tấm phản quang, cuối cùng cậu có biết lấy ánh sáng không?! Máy quay số 3 và số 2 giao nhau, không phải máy quay số 1, ruốt cuộc cậu có nghe thấy gì không?! Làm lại! Làm lại!”
Dạ Cô Tinh và Leo nhìn nhau, ánh mắt hiện lên bất đắc dĩ, đây đã là lần thứ ba rồi!
Cửa thành cháy họa tới cá trong ao, đây là câu để khắc họa rõ nét nhất về hoàn cảnh hiện tại của hai người.
“Tất cả các bộ phận chuẩn bị, one, two, three, go!”
Tiếng gõ bảng vang lên, tất cả mọi người ngay lập tức chuẩn bị, Cohen vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước màn hình.
Diễn biến của câu chuyện mang màu sắc cổ tích đầy kịch tính, cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp trên cánh đồng hoa tulip đã để lại dấu ấn dậy sóng tinh tế trong lòng hai người.
Trong ba ngày liên tiếp, Rose đeo chiếc máy ảnh, có mặt đúng giờ trên bờ cánh đồng, mỗi lần đều nhìn thấy người đàn ông mình trần làm việc trên cánh đồng hoa, mồ hôi đổ như mưa.
Cô chụp trộm vô số bức ảnh, lần nào cũng bị người đàn ông bắt tại trận, cuối cùng, cô thẳng thừng chụp ảnh không chút ngại ngùng.
“Lại chụp cái gì vậy?” Băng qua cánh đồng hoa, người đàn ông nhanh nhẹn quay người nhảy lên bờ cánh đồng.
“Cảnh đẹp, còn có… người đẹp.” Cô cười tít mắt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng mà lại đầy quyến rũ.
Phóng to khung hình, chụp cận cảnh.
“Người đẹp?” Anh khẽ cười, nhắc đi nhắc lại hai từ này, hàm ý không rõ.
Đột nhiên cúi người về phía trước, đưa tay giữ lấy chiếc cằm tuyệt đẹp của cô gái, cúi người lại gần thêm, hơi thở hổn hển, “Thật ra, em càng đẹp…”
Trong mắt người đàn ông lóe lên sự si mê, sau đó lại bình tĩnh lại; Tim Rose đập nhanh hơn, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, còn ngoài mặt thì vẫn không gợn sóng như cũ.
Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng, một người cợt nhả, một người mềm mại, một người cứng nhắc, đây là một trò chơi giữa hai người, có cùng sức mạnh và sự bí ẩn giống nhau, thu hút lẫn nhau, nhưng lại thận trọng đề phòng, thăm dò lẫn nhau
Bị ngăn cách bởi tấm giấy không ai chủ động chọc thủng lớp giấy.
Cuối cùng.
Người đàn ông nói: “Em đến đây để đi du lịch à?” Ánh mắt như đang dò hỏi.
“Anh cũng vậy chứ?” Khẽ nhíu mày.
“Vậy thì… chúng ta hãy làm bạn đồng hành?” Anh đề nghị, mang theo một ẩn ý khác.
Đôi môi đỏ mọng mím lại, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đưa lên quyến rũ, cô nói: “Được.”
Người đàn ông bật cười, khuôn mặt điển trai phơi dưới ánh mặt trời hiện vẻ nam tính mạnh mẽ hấp dẫn cô.
Cúi người, nâng cằm cô gái lên, từ từ tiến lại gần, máy quay đang tiến về phía hai người, tiếng dương cầm vang lên, mọi thứ đều rất tự nhiên!
Máy quay gần như nhích lại gần, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, vẻ cương trực nam tính của người đàn ông, rõ ràng đôi môi hai người dần đến gần, mũi chạm mũi, hai mắt nhìn nhau.
Cô gái cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt; người đàn ông có vẻ như đang đùa cợt, không nghiêm túc.
Hợp đồng đã được ký kết, một cuộc tình nam và nữ bắt đầu.
Khi cốt truyện phát triển đến đây, Cohen đúng ra nên hô cắt rồi, nhưng không, cả trường quay như rơi vào im lặng.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, vô thức quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng lại bị Leo siết chặt cằm, mạnh dạn ngăn cô lại.
Ánh mắt của cô bỗng nhiên nghiêm nghị, hai đồng tử trong veo giống như những ngôi sao sáng lấp lánh lúc nửa đêm, xen lẫn tia lửa giận.
Nhìn thấy nụ hôn của người đàn ông sắp tiến lại gần, Dạ Cô Tinh biến sắc, ánh mắt thoáng qua sự tức giận.
“Cắt!”
Khi Cohen lên tiếng, Dạ Cô Tinh giơ tay lên, hất bàn tay đang giữ cằm của mình, sau đó lùi lại nửa bước, quay người rời đi. Đột nhiên, dừng bước lại, tròn mắt lên không tin nổi.
Bên cạnh bụi cây cảnh, người đàn ông đứng nghiêm chỉnh, dáng người cao lớn tuấn tú, mặc áo khoác màu đen, ánh mắt lạnh lùng, nhưng chỉ khi nhìn về phía cô, mọi thứ lạnh lẽo đều trở nên ấm áp.
“Hoàng.”
Người đàn ông mở rộng vòng tay, Dạ Cô Tinh bật khóc, lao như con thiêu thân vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Hoàng, em nhớ anh lắm….” Đây là những lời mà cô chưa lần nào nói qua điện thoại, lại trở thành câu nói ngọt ngào nhất vào lúc này.
Vươn tay ra ôm người vào trong lòng, An Tuyển Hoàng nhếch mắt, ánh mắt lạnh lùng gây áp lực nhìn liếc qua Cohen, cuối cùng dừng ở Leo, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
“Đồ ngốc, anh cũng nhớ em.” Nhớ đến mức nôn nóng đứng ngồi không yên, cho nên anh đã đến đây.
“Anh đến lúc nào thế?”
“Vừa mới đến.”
“Anh lại ra lệnh cho Minh Chiêu đấy à?”
“Đâu có.”
“Vậy anh…” Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, “Tự mình lái trực thăng đến đây sao?”
Người đàn ông mím chặt môi lại, bật cười: “Có vấn đề gì sao?”
“Vậy tối qua…”
Người đàn ông gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.
“Vậy giọng của Húc Nhi là sao?”
“Sóng vô tuyến điện bị nhiễu xen vào.”
“Anh…” Dạ Cô Tinh vỗ mạnh lên lưng anh, “Tại sao anh lại giấu em?”
“Muốn làm em bất ngờ.” Ánh mắt chân thành của người đàn ông, với sự dịu dàng có một không hai trên thế giới, “Em có đói không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Người đàn ông siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng hơn, ôm người phụ nữ mình yêu thích thật ngọt ngào hạnh phúc, đây là người anh nhớ mong đêm ngày…
“Anh đưa em đi ăn.”
“Được.”
Mặc kệ đám người đang đờ đẫn, để lại bóng lưng vô cùng ấm áp, hai người rời đi, bất chấp mọi thứ.
Muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi
Cohen không thích diễn viên đi muộn về sớm, mọi người đều quay đầu nhìn anh ta, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy bất lực của vị đạo diễn nghiêm khắc, khác xa vẻ mặt tức giận mà mọi người tưởng tượng.
“Được rồi, trưa nay đến đây thôi, mọi người đi nghỉ đi, đều đi ăn cơm đi!”
Mọi người tản ra.
Vừa xếp hàng nhận cơm hộp, vừa không quên buôn chuyện.
“Vừa rồi là anh An đúng không?”
“Nếu không, cậu nghĩ là ai?”
Trong lòng Rose đang ngầm phán đoán, đây là một người đàn ông rất cuốn hút.
Một cánh đồng hoa tulip rộng lớn, cô gái mặc váy trắng đứng trên bờ, trong tay cầm một cái máy ảnh có giá trị, tạch một tiếng, ấn nhẹ nút chọn điểm để lấy nét, ghi lại hình ảnh nam thanh niên trẻ tuổi mình trần trong biển hoa.
Làn gió nhẹ thổi qua, góc váy tung bay, như những cánh bướm trắng đang nhảy múa, để lộ đôi giày vải thuần màu dính đầy bùn trên chân cô gái.
Mùa xuân se lạnh, trong cánh đồng hoa, cô và người đàn ông mình trần hình như đều không cảm thấy lạnh. Vì cái lạnh mà sống, thích ứng với cái lạnh mà sống, số trời đã định bị cái lạnh ăn mòn.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, trời tối dần, cô mới thu dọn chân máy ảnh, vác lên vai, quay người rời đi.
Người đàn ông mang theo nụ cười hấp dẫn và giọng nói trầm ấm: “Chụp lén rồi đi ngay à?”
Cô gái xoay người lại mỉm cười, mái tóc dài ngang lưng bị gió thổi tung bay, buông xuống bờ vai, lại mang một vẻ đẹp nhốn nháo đan xen vào nhau.
“Nếu không thì sao?”Cô cười mê hoặc, người đàn ông ngay lập tức bị lóa mắt.
Chụp trộm mà cũng còn hiên ngang được như vậy.
Nhưng nhìn anh có vẻ không tức giận, trong mắt hiện ra vui vẻ: “Không bằng, tôi cũng chụp trộm lại…”
Không đợi Rose phản ứng, người đàn ông đưa điện thoại lên, quay camera về phía cô, nhanh chóng ấn nút, tiếng tách vang lên rất rõ rệt.
Cô đưa tay định giật lại, nhưng bị người đàn ông nhanh chóng tránh được, rồi cất điện thoại cẩn thận vào trong túi quần.
Nhìn thoáng qua người đàn ông cao trên 1m80, vạm vỡ, vóc dáng cường tráng, đặc biệt là khuôn mặt cương nghị và điềm tĩnh, Rose chỉ nghĩ đến một từ – dũng sỹ sắt đá.
Có điều, đó là một dũng sỹ không mặc áo.
Theo như cô thấy, làn da màu đồng bắt mắt, cơ bụng tám múi săn chắc, vẻ đẹp hoàn hảo trước mắt khiến cho Rose không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Người đàn ông này, rất hấp dẫn!
Cô lại lần nữa khẳng định lại cách suy nghĩ của mình.
“Chụp lén thì coi như hòa nhau rồi, còn nhìn trộm, thì tính sao đây nhỉ?” Người đàn ông không né tránh, đôi mắt nâu đồng vẫn nhìn chăm chú vào cô gái trước mặt.
“Hay là…” Nở một nụ cười yêu kiều, sóng mắt lấp lánh, “Tôi cũng cho anh nhìn lại nhé?”
Người đàn ông hơi sửng sốt, nụ cười ngây ngô, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói lời trêu chọc, “Tất cả người làm nghệ thuật đều giống cô vậy à?”
“Có lẽ vậy…”
Người đàn ông ngắm nhìn bầu trời, mở lời thăm dò, “Cùng nhau?”
“Được.” Cô cười, không che dấu được ý đồ của mình.
Người đàn ông lại vẫn như không phát giác.
“Cắt!” Cohen ở trước màn hình đứng dậy, tay vẫn cầm tai nghe, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói.
“Ok rồi!”
Tất cả các nhân viên thở phào nhẹ nhõm.
Thấy trời đã gần tối, nếu còn chưa quay xong đoạn lần đầu gặp gỡ trên cánh đồng hoa này, thì có nghĩa là ngày mai sẽ phải dựng lại cảnh quay, chỉ riêng chi phí thuê vườn hoa tulip này thôi cũng đủ làm người ta đau lòng rồi.
May mà thực lực của Dạ Cô Tinh quá tốt, Leo cũng không phải là người hữu danh vô thực.
Nhận lấy quần áo từ tay trợ lý, Leo nói lời cảm ơn bằng tiếng Pháp, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, quay sang Dạ Cô Tinh, ánh mắt hiện lên sự chân thành, “Diễn cùng cô rất thoải mái.”
Dừng bước, Dạ Cô Tinh quay lại nhìn anh ta, cười nói: “Tôi cũng vậy, rất vui được hợp tác.”
“Cô em, đang làm gì vậy?” Johnstone đột nhiên chen vào giữa hai người họ, bóng dáng cao lớn đứng thẳng ở đó, không thấp hơn Leo là bao.
Dạ Cô Tinh không nhìn cô ta, liền quay người đi.
Johnstone đi theo, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, Dạ Cô Tinh nhanh nhẹn tránh được, “Này! Cô chạy cái gì.”
Không quay đầu, mắt không liếc nhìn, chỉ lưu lại một cái bóng hình mảnh mai sang trọng.
Trương Á mang bình nước đi theo, không quên nhìn Johnstone một cái đầy đồng tình.
“Chết tiệt!” Tức giận vì xấu hổ, hét lên, một chân đá lật ngửa ghế.
Leo vô thức nhếch môi.
“Anh cười cái gì?” Johnstone trợn mắt lên.
“Đương nhiên là cười chuyện đáng cười.”
“Anh nói ai nực cười?!”
“Có liên quan đến cô không?”
“Anh.”
Leo mỉm cười, “Samnor đừng vội mà lên mặt.”
Đôi mắt nheo lại, sắc mặt thoáng hiện mối nguy hiểm, “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà đụng vào cô ấy, cẩn thận mất mạng như chơi.”
Người đàn ông chỉ cười, “Cũng cùng câu nói ấy, tặng lại cho cô. Không cần cảm ơn.”
…
“Tiểu Á!”
“Dạ? Chị Cô Tinh, chị gọi em?”
“Nghĩ gì vậy? Cả ngày không tập trung…”
Trương Á cau mày, do dự một lúc mới mở lời: “Chị Cô Tinh, chị nói cái cô Samnor đó, là như thế nào?”
Dạ Cô Tinh cau mày, quả nhiên cô nhóc này có điều muốn nói.
“Em… em nghe mọi người trong giới nói, cô ta, cô ta là người song tính.”
“Sau đó thì sao?”
Trương Á nuốt nước bọt, không phải cô ấy suy nghĩ linh tinh, mà là tất cả những việc làm của Johnstone quá kỳ lạ.
“Cô ta có ý hay không có ý…. gì đó đối với chị?”
“Có gì gì?” Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, buồn cười hỏi lại.
“Có ý đồ!”
Dạ Cô Tinh không ngừng cười, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Cho dù cô ta ra sao, đều không liên quan đến chúng ta. Nhớ chưa?”
“Vâng, em nhớ rồi.”
“Đi ăn cơm trước đi, chị dọn dẹp nốt chỗ này rồi qua.”
Trương Á rời đi, Dạ Cô tinh bắt đầu tẩy trang.
Từ phòng thay đồ bước ra, Dạ Cô Tinh đã thay lại quần áo của mình, soi gương, chỉnh lại cổ áo, động tác nhanh gọn.
Một lát sau, bên ngoài có người đẩy cửa vào, Johnstone nghênh ngang bước vào, trong tay đang cầm hai hộp cơm, ném lên trên bàn trang điểm, “Cô gái, ăn cơm đi.”
Dạ Cô Tinh không thèm để ý cô ta.
“Tôi nói này, tôi chọc giận gì cô à? Hay là như thế nào? Sao cô cứ không thích gặp tôi như vậy?” Nói xong, một chân đá lên tường, khuôn mặt đầy vẻ bực bội.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn cô ta một cái, “Tôi có chào đón cô hay không, quan trọng đến mức như vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Nguyên nhân.”
Johnstone cổ họng nghẹn lại, “… Thì chỉ vậy thôi! Còn nguyên nhân gì nữa…”
“Vậy sao?”
Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý.
Ánh mắt lóe lên, một tay đập lên bàn, “Nói linh tinh gì vậy, tôi bảo cô ăn cơm, sao lại lắm lời vậy!”
Dạ Cô Tinh ngồi xuống, tách đôi đũa dùng một lần ra, mở hộp cơm, nói một lời, “Cảm ơn.”
Johnstone nhếch mép cười, bắt đầu cúi đầu xuống ăn cơm, ăn một miếng thịt rang cháy cạnh, “Không sợ tôi bỏ độc vào đồ ăn sao?”
Sau khi gắp thức ăn, người phụ nữ nhìn lên, nhìn qua cô ta, “Cô sẽ không làm vậy.”
Giọng điệu rất khẳng định.
“Cô tin tôi như vậy à?” Johnstone mừng thầm.
“Không phải tin cô, mà là tin vào sự phán đoán của chính tôi.”
“Cô cảm thấy tôi là người tốt, cho nên mới tin tưởng tôi.” Cách suy nghĩ của Johnstone.
“Tốt hay xấu, cô tự mình biết rõ.” Dạ Cô Tinh cúi đầu gắp thức ăn, ăn cực kỳ tao nhã.
Johnstone cau mày lại, lạnh lùng nói: “Ý cô nói là gì?”
Nuốt thức ăn trong miệng, Dạ Cô Tinh đặt đũa xuống, “Có nghĩa là, trung hay gian, thiện hay ác, rồi cũng sẽ có một được phơi bày.”
“Cô nghi ngờ tôi?”
“Cô có điểm để nghi ngờ sao?”
Johnstone im lặng không nói lời nào.
Rút khăn giấy ra lau miệng, khuôn mặt Dạ Cô Tinh lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị: “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
“Hôm đó cô đã cứu tôi một lần, cũng không cho phép tôi báo đáp sao?”
“Hôm đó, ngay cả khi tôi không xuất hiện, cô vẫn có cách thoát thân, chẳng phải sao?”
Nụ cười của Johnstone cứng đờ trên môi.
“Cho nên, đừng nghĩ tất cả mọi người như kẻ ngốc, muốn tự mình lừa dối người, nhưng không có nghĩa là người khác sẵn sàng làm kẻ ngốc. Tôi ăn xong rồi, cô cứ ăn thong thả.”
Nói xong, đứng dậy rời đi.
“Cô biết từ khi nào?” Lạnh nhạt, thờ ơ, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước đây, đây mới thực sự là Johnstone.
Sau khi dừng bước, Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Johnstone, tôi không quan tâm cô là ai, mục đích của cô là gì, tôi khuyên cô một câu, nên suy nghĩ kỹ trước khi làm. Có một số chuyện, một khi đã làm, thì hậu quả không phải trong tầm kiểm soát của cô nữa đâu.”
…
Buổi tối, Dạ Cô Tinh quay liên tục hai cảnh quay đêm, cũng coi như là hợp tác vui vẻ với Leo.
Chưa đến 9 giờ, đoàn phim kết thúc công việc trong ngày.
Sớm đã không thấy bóng dáng Johnstone đâu nữa.
Trở về khách sạn, tắm xong, đã gần mười giờ, ánh đèn bên ngoài cửa sáng chói, tô điểm thêm màu sắc cho Thanh Hải lạnh lẽo, trang trí cho cả thành phố.
Mười giờ mười lăm phút, nhạc chuông điện thoại reo đúng giờ.
“Mẹ ơi! Con nhớ mẹ rồi!” Đó là giọng nói vui mừng của bé Húc, cho biết cô bé nhớ mẹ như thế nào.
Cảm thấy trái tim mềm nhũn, Dạ Cô Tinh nhận ra rằng cô đã rời đảo hai tháng, vừa tròn 62 ngày chưa gặp con và… anh rồi.
“Con yêu đã ăn sáng chưa?”
“Dạ! Ăn cơn, cả bánh bao nữa!”
“Anh đâu?”
“Trong phòng ngủ, anh không chơi với con…” Không che giấu được sự tủi thân.
“Cha đâu?”
“A……Cha! Cha! mẹ muốn nói chuyện với cha…”
Cô bé nói ngày càng lưu loát, không chỉ là một cô nhóc háu ăn, mà còn nói rất nhiều.
“Vợ…” Giọng của người đàn ông trầm thấp, dịu dàng, đúng kiểu ấm áp, không lộ liễu, không rắc rối, tất cả mọi thứ rất tự nhiên.
“Sao anh còn ở nhà? Không cần đi tiền sảnh họp à?” Nhà họ An họp vào buổi sáng là chuyện thường lệ, giống như hoàng đế thiết triều vậy.
“Đã kết thúc rồi.”
“Gần đây xem ra nhà họ An rất yên bình.”
“Khi nào em về?”
“Khoảng một tháng nữa.”
“Ừ.”
“Hai đứa có ngoan không?”
“Con trai đã học được cách tháo lắp súng, còn con gái hôm trước làm vỡ chiếc bình sứ Thanh Hoa cổ của trưởng lão chi bảy…”
Hai người nói những chuyện vụn vặt hàng ngày, chưa gì đã gần mười hai giờ.
Nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, gió mát lạnh, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên mở lời:
“Hoàng, nói em nghe chuyện nhà họ Đảng đi…
Người đàn ông ngạc nhiên, một lúc sau mới phản ứng lại, giọng nói có chút khó xử, “Em… sao lại nhắc đến chuyện này vậy?”
“Không thể nói à?”
“Không phải.”
“Không muốn?”
Người đàn ông khẽ thở dài, “Em đó…”
Đã nhiều năm, không ai dám nhắc tới nhà họ Đảng trước mặt An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh là người đầu tiên.
Sở dĩ không nhắc đến, không phải là quên, mà là không dám.
Ngay cả chi thứ mười lăm có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Đảng cũng đã bao năm cũng im hơi lặng tiếng, không làm gì cả, không phải là mất ý chí chiến đấu, mà là tránh né mũi nhọn!
Dù sao, chuyện năm đó của nhà họ Đảng, là vết nhơ duy nhất của An Tuyển Hoàng.
Kể từ khi An Tuyển Hoàng lên nắm quyền, bắt đầu nắm toàn quyền, không ai dám chống lại anh.
“Thật sự muốn nghe à?” Giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, nói không rõ ràng, và còn… bày tỏ sự thương cảm.
Dạ Cô Tinh nghe thấy có chút hối hận trong giọng của anh.
“Anh kể, em sẽ nghe; anh không muốn, thì em sẽ không hỏi.”
Người đàn ông bật cười, trong lòng nhẹ nhõm, kể lại tất cả mọi chuyện được cất dấu…
Có lẽ, trên đời này, chỉ có Dạ Cô Tinh mới có thể khiến anh mở lòng, thực sự nhẹ nhõm.
Chương 54: Nguồn gốc nhà họ Đảng, anh An xuất hiện.
Nhà họ Đảng đã từng là một gia tộc thương gia danh tiếng ở Đông Nam Á, có một thời kỳ độc quyền kinh doanh ma túy ở khu vực Tam giác vàng, có chỗ đứng trên thị trường vũ khí toàn cầu, danh tiếng có thể nói là có một không hai.
Có một nhà thông gia như vậy, chi thứ mười lăm quả thực có thể nói là thoải mái ngẩng cao đầu, nở mày nở mặt.
Suy cho cùng, ở nhà họ An, luôn là dùng thực lực để nói chuyện.
Chỉ cần không làm những chuyện quá đáng, thì sự kiêu ngạo trong phạm vi mấu chốt đều có thể khoan dung.
Đáng tiếc, trưởng lão gia tộc chi thứ mười lăm lại không biết điều như vậy, dưới tiếng gọi của lòng tham, đã bày mưu tính kế muốn kiểm soát hôn nhân của An Tuyển Hoàng, có ý hỗ trợ con gái nhà họ Đảng ngồi lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ An, không còn nghi ngờ, lúc đó Đảng Ninh- cô cả nhà họ Đảng là người được lựa chọn.
Năm năm trước, vào cuộc họp buổi sáng thường lệ, trưởng lão của chi thứ mười lăm liên kết với chi thứ năm, thứ sáu, lấy lý do “chi chính chưa có người thừa kế”, tạo sức ép với An Tuyển Hoàng.
Gia chủ trẻ tuổi đầy lý tưởng và hoài bão đâu có thể nhẫn nhịn sự uy hiếp này, như thể bảo kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, không cho phép phản kháng, lúc đấy sắc mặt anh trầm xuống, tức giận bỏ đi.
Không lâu sau, chuyện kinh doanh ở nước ngoài của chi thứ mười lăm bị giáng một đòn chí mạng. Tuyến đường buôn lậu của nhà họ Đảng ở Bắc Mỹ đều bị cắt đứt, mà Đảng Ninh được yêu thương lại biến mất chỉ sau một đêm.
Trong khi nhà họ Đảng tốn công sức đi tìm tung tích, An Tuyển Hoàng phủi tay một cái, đã ném người cho gia tộc Gambino Mafia ở nước Mỹ, anh lớn tiếng nói, nếu như nữ chủ nhân nhà họ An mà bọn họ chọn không thể sống sót ra khỏi đó, vậy cũng không xứng đáng với cái ghế nữ chủ nhân này.
Gia tộc Gambino và nhà họ An vì tranh giành thế giới ngầm ở Bắc Mỹ mà luôn xảy ra mâu thuẫn. Lần này Đảng Ninh đi, lành ít dữ nhiều!
Sự trong trắng bị hủy, chết ngay tại chỗ, tàn nhẫn như anh, đúng là không chừa lại chỗ trống nào.
Cô con gái cưng bị chết thảm, nhà họ Đảng tức giận, phát động cuộc chiến, phong tỏa tất cả con đường buôn lậu của nhà họ An ở Đông Nam Á, nhưng kết quả cuối cùng lại là nhà họ An chiếm đoạt nhà họ Đảng, trở thành người nắm quyền duy nhất ở khu vực Tam giác vàng, mà toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn.
Trải qua trận chiến này, địa vị của nhà họ An trong thế giới ngầm không còn bị lung lay, mà An Tuyển Hoàng cũng khiến cả thế giới phải kinh ngạc và sợ hãi với sức mạnh và thủ đoạn tàn nhẫn của mình.
Mặc dù nhà họ Đảng nổi loạn trước, An Tuyển Hoàng phản công sau, nhưng cuối cùng để lại ấn tượng thủ đoạn độc ác cho mọi người. nhà họ An nắm lấy cơ hội để tiến xa hơn và trở nên mạnh mẽ hơn trước, An Tuyển Hoàng đã phải chịu sự chỉ trích của mọi người.
Người đứng mũi chịu sào, chính là chi thứ mười lăm!
Cho nên, trong những năm qua, mối quan hệ giữa chi thứ mười lăm và An Tuyển Hoàng luôn ở mức vừa phải, có khoảng cách, hẳn là không giải tỏa được những cảm xúc uất ức trong lòng.
Đảng Ninh… Dạ Cô Tinh đang đọc thầm cái tên này, vừa lạ vừa quen, bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó.
“Anh hối hận rồi?” Cô nhẹ nhàng nói, hiển nhiên nghe thấu được sự cô đơn trong lời nói của người đàn ông.
Còn trẻ mà, hành động thái quá, ngay từ đầu anh đã chọn cách trực tiếp nhất, xem ra anh có thể có nhiều cách xử lý tốt hơn.
Máu lạnh không có nghĩa là giết người bừa bãi, quả quyết không có nghĩa là độc ác.
Cần biết, thẳng quá thì dễ gãy!
Bên kia yên lặng một hồi lâu, “Anh chưa từng hối hận, con đường này đã định phong ba bão táp, thắng làm vua thua thì lụy, quen rồi, không còn để ý tới.”
Bỗng nhiên trong lòng đau nhói, lần đầu Dạ Cô Tinh chứng kiến nội tâm nhạy cảm và mềm yếu của người đàn ông quyền lực này.
Không phải là không muốn để ý, mà là không thể để ý!
“Nhưng, bây giờ hối hận rồi.”
“Tại sao?” Dạ Cô Tinh cau mày, đây không giống như việc An Tuyển Hoàng sẽ làm.
“Ba đời phúc trạch, nghiệt họa tử tôn.” Anh có thể không quan tâm nhà họ Đảng, không quan tâm Đảng Ninh, nhưng không thể không quan tâm đến cô và hai con.
Anh vốn dĩ không tin có thiên kiếp luân hồi, quả báo, khi chỉ có một mình, anh thậm chí còn mặc kệ sống chết.
Nhưng bây giờ, anh có người để quan tâm. Mối quan hệ huyết thống trở thành điểm yếu của anh trước mặt người khác, anh không sợ chết, chỉ sợ không bảo vệ được mẹ con cô!
“Phúc? Họa?” Nhấn mạnh từng từ từng chữ, Dạ Cô Tinh bật cười, “Em, không, tin, số phận.”
Nếu như, khi đó Diệp Tử tin vào số phận, sẵn sàng chết một cách vô ích, vậy Dạ Cô Tinh sẽ không từ cõi chết trở về, thay thế Diệp Tử, tiếp tục sống trên thế giới này.
“Anh cũng không tin.” Người đàn ông cười thầm, tiếng cười vang vọng trong lồng ngực, như gõ trống.
“Cho nên, chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo.” Dạ Cô tinh cau mày, cười thoải mái.
“Mọi thứ thuận theo lẽ tự nhiên.” Người đàn ông nghiêm nghị nói thêm.
Khoảng cách xa xôi, hai người nói chuyện vui vẻ tình cảm qua điện thoại.
“Hoàng, bây giờ nhà họ Đảng còn không?”
“Chi chính đã bị diệt hết, còn lại các chi thứ cũng không gây được nên sóng gió gì. Sao lại hỏi như vậy?” Người đàn ông tinh ý nhận ra điều gì đó nên hỏi.
“Không có gì, chỉ là em… có chút nghi ngờ.” Dạ Cô Tinh không biết đang nghĩ gì, đôi mắt nhíu lại một cách nguy hiểm.
“Em cảm thấy nhà họ Đảng vẫn còn người còn sống?”
“Tạm thời em chưa chắc chắn, cho dù không phải là người nhà họ Đảng, cũng phải có quan hệ mật thiết với nhà họ Đảng!
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông nhíu chặt lông mày.
“Đừng lo lắng, em tự biết chừng mực.”
…
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh có mặt ở trường quay từ sớm, cảnh quay của cô và Leo rất nhiều, và tất cả đều được lên lịch vào buổi sáng.
Như đã làm quen với công việc yêu cầu cường độ cao của Cohen, Dạ CôTinh thấy rằng bản thân có thể bình tĩnh ứng phó với tình huống trước mắt.
“Đèn chiếu sáng, cậu sử dụng ánh sáng kiểu gì vậy? Còn có tấm phản quang, cuối cùng cậu có biết lấy ánh sáng không?! Máy quay số 3 và số 2 giao nhau, không phải máy quay số 1, ruốt cuộc cậu có nghe thấy gì không?! Làm lại! Làm lại!”
Dạ Cô Tinh và Leo nhìn nhau, ánh mắt hiện lên bất đắc dĩ, đây đã là lần thứ ba rồi!
Cửa thành cháy họa tới cá trong ao, đây là câu để khắc họa rõ nét nhất về hoàn cảnh hiện tại của hai người.
“Tất cả các bộ phận chuẩn bị, one, two, three, go!”
Tiếng gõ bảng vang lên, tất cả mọi người ngay lập tức chuẩn bị, Cohen vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước màn hình.
Diễn biến của câu chuyện mang màu sắc cổ tích đầy kịch tính, cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp trên cánh đồng hoa tulip đã để lại dấu ấn dậy sóng tinh tế trong lòng hai người.
Trong ba ngày liên tiếp, Rose đeo chiếc máy ảnh, có mặt đúng giờ trên bờ cánh đồng, mỗi lần đều nhìn thấy người đàn ông mình trần làm việc trên cánh đồng hoa, mồ hôi đổ như mưa.
Cô chụp trộm vô số bức ảnh, lần nào cũng bị người đàn ông bắt tại trận, cuối cùng, cô thẳng thừng chụp ảnh không chút ngại ngùng.
“Lại chụp cái gì vậy?” Băng qua cánh đồng hoa, người đàn ông nhanh nhẹn quay người nhảy lên bờ cánh đồng.
“Cảnh đẹp, còn có… người đẹp.” Cô cười tít mắt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng mà lại đầy quyến rũ.
Phóng to khung hình, chụp cận cảnh.
“Người đẹp?” Anh khẽ cười, nhắc đi nhắc lại hai từ này, hàm ý không rõ.
Đột nhiên cúi người về phía trước, đưa tay giữ lấy chiếc cằm tuyệt đẹp của cô gái, cúi người lại gần thêm, hơi thở hổn hển, “Thật ra, em càng đẹp…”
Trong mắt người đàn ông lóe lên sự si mê, sau đó lại bình tĩnh lại; Tim Rose đập nhanh hơn, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, còn ngoài mặt thì vẫn không gợn sóng như cũ.
Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng, một người cợt nhả, một người mềm mại, một người cứng nhắc, đây là một trò chơi giữa hai người, có cùng sức mạnh và sự bí ẩn giống nhau, thu hút lẫn nhau, nhưng lại thận trọng đề phòng, thăm dò lẫn nhau
Bị ngăn cách bởi tấm giấy không ai chủ động chọc thủng lớp giấy.
Cuối cùng.
Người đàn ông nói: “Em đến đây để đi du lịch à?” Ánh mắt như đang dò hỏi.
“Anh cũng vậy chứ?” Khẽ nhíu mày.
“Vậy thì… chúng ta hãy làm bạn đồng hành?” Anh đề nghị, mang theo một ẩn ý khác.
Đôi môi đỏ mọng mím lại, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đưa lên quyến rũ, cô nói: “Được.”
Người đàn ông bật cười, khuôn mặt điển trai phơi dưới ánh mặt trời hiện vẻ nam tính mạnh mẽ hấp dẫn cô.
Cúi người, nâng cằm cô gái lên, từ từ tiến lại gần, máy quay đang tiến về phía hai người, tiếng dương cầm vang lên, mọi thứ đều rất tự nhiên!
Máy quay gần như nhích lại gần, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, vẻ cương trực nam tính của người đàn ông, rõ ràng đôi môi hai người dần đến gần, mũi chạm mũi, hai mắt nhìn nhau.
Cô gái cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt; người đàn ông có vẻ như đang đùa cợt, không nghiêm túc.
Hợp đồng đã được ký kết, một cuộc tình nam và nữ bắt đầu.
Khi cốt truyện phát triển đến đây, Cohen đúng ra nên hô cắt rồi, nhưng không, cả trường quay như rơi vào im lặng.
Dạ Cô Tinh nhíu mày, ánh mắt tối sầm lại, vô thức quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng lại bị Leo siết chặt cằm, mạnh dạn ngăn cô lại.
Ánh mắt của cô bỗng nhiên nghiêm nghị, hai đồng tử trong veo giống như những ngôi sao sáng lấp lánh lúc nửa đêm, xen lẫn tia lửa giận.
Nhìn thấy nụ hôn của người đàn ông sắp tiến lại gần, Dạ Cô Tinh biến sắc, ánh mắt thoáng qua sự tức giận.
“Cắt!”
Khi Cohen lên tiếng, Dạ Cô Tinh giơ tay lên, hất bàn tay đang giữ cằm của mình, sau đó lùi lại nửa bước, quay người rời đi. Đột nhiên, dừng bước lại, tròn mắt lên không tin nổi.
Bên cạnh bụi cây cảnh, người đàn ông đứng nghiêm chỉnh, dáng người cao lớn tuấn tú, mặc áo khoác màu đen, ánh mắt lạnh lùng, nhưng chỉ khi nhìn về phía cô, mọi thứ lạnh lẽo đều trở nên ấm áp.
“Hoàng.”
Người đàn ông mở rộng vòng tay, Dạ Cô Tinh bật khóc, lao như con thiêu thân vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Hoàng, em nhớ anh lắm….” Đây là những lời mà cô chưa lần nào nói qua điện thoại, lại trở thành câu nói ngọt ngào nhất vào lúc này.
Vươn tay ra ôm người vào trong lòng, An Tuyển Hoàng nhếch mắt, ánh mắt lạnh lùng gây áp lực nhìn liếc qua Cohen, cuối cùng dừng ở Leo, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
“Đồ ngốc, anh cũng nhớ em.” Nhớ đến mức nôn nóng đứng ngồi không yên, cho nên anh đã đến đây.
“Anh đến lúc nào thế?”
“Vừa mới đến.”
“Anh lại ra lệnh cho Minh Chiêu đấy à?”
“Đâu có.”
“Vậy anh…” Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt, “Tự mình lái trực thăng đến đây sao?”
Người đàn ông mím chặt môi lại, bật cười: “Có vấn đề gì sao?”
“Vậy tối qua…”
Người đàn ông gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.
“Vậy giọng của Húc Nhi là sao?”
“Sóng vô tuyến điện bị nhiễu xen vào.”
“Anh…” Dạ Cô Tinh vỗ mạnh lên lưng anh, “Tại sao anh lại giấu em?”
“Muốn làm em bất ngờ.” Ánh mắt chân thành của người đàn ông, với sự dịu dàng có một không hai trên thế giới, “Em có đói không?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Người đàn ông siết chặt cánh tay, ôm chặt cô vào lòng hơn, ôm người phụ nữ mình yêu thích thật ngọt ngào hạnh phúc, đây là người anh nhớ mong đêm ngày…
“Anh đưa em đi ăn.”
“Được.”
Mặc kệ đám người đang đờ đẫn, để lại bóng lưng vô cùng ấm áp, hai người rời đi, bất chấp mọi thứ.
Muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi
Cohen không thích diễn viên đi muộn về sớm, mọi người đều quay đầu nhìn anh ta, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy bất lực của vị đạo diễn nghiêm khắc, khác xa vẻ mặt tức giận mà mọi người tưởng tượng.
“Được rồi, trưa nay đến đây thôi, mọi người đi nghỉ đi, đều đi ăn cơm đi!”
Mọi người tản ra.
Vừa xếp hàng nhận cơm hộp, vừa không quên buôn chuyện.
“Vừa rồi là anh An đúng không?”
“Nếu không, cậu nghĩ là ai?”
Bình luận facebook