-
Chương 8
"Cô nói xem kéo của cô nhanh hay tay của tôi nhanh?"
Bồ Vũ ngơ ngác nhìn Cố Tương.
Đầu óc của cô ta trống rỗng, không biết cuối cùng mình sai ở đâu.
Người tên Cố Tương này, trong công ty ai cũng biết, cô ta không có sắc đẹp và vận may còn là một người đầu heo. Không hiểu giao tiếp, không biết giả thanh cao, tính tình lại nóng nảy, trong giới giải trí không cần người có tính tình như vậy, nhưng Cố Tương lại chính là người như vậy. Có một đối thủ như vậy, Bồ Vũ căn bản không để tâm, trong giới người mẫu khó sinh tồn như vậy cô cũng có thể sống tốt thì cô tin trong giới giải trí mình cũng có thể làm được.
Nhưng cố tình cô lại thua trong tay đối thủ mà mình chướng mắt.
Quảng cáo lần trước, Bồ Vũ tin chắc rằng mình sẽ thành công. Cô có khí chất trong sáng, giống với yêu cầu hình tượng trong quảng cáo. Quảng cáo sẽ phát sóng trên tất cả các đài, cô vốn muốn mượn cơ hội này để tăng độ nổi tiếng, kết quả khi mọi chuyện đã chuẩn bị xong, nửa đường lại xuất hiện một người tên Cố Tương.
Mặc dù là bên sản xuất quảng cáo quyết định, Bồ Vũ vẫn hận Cố Tương. Nhất là khi quảng cáo được phát có hiệu quả rất tốt, chuyện này càng làm cho cô không cam lòng.
Vốn đều có khởi đầu giống nhau, ai cũng không giỏi hơn ai, đùng một cái cô bị người khác cướp vai, bây giờ người ta đã nổi tiếng, trong lòng cô sao có thể không có khúc mắc? Trừ phi cô là kẻ ngốc.
Bồ Vũ không phải người ngu, Bồ Vũ là kẻ thông minh, cho nên cô muốn cho Cố Tương một bài học, nhưng cô không thể chính diện đối chọi với Cố Tương, cuối cùng cô mới nghĩ ra biện pháp thiếu đạo đức này. Đối với một nghệ sĩ vừa ra mắt, chỉ có lộ hàng mới có thể làm cho cô ta lập tức rơi vào địa ngục. Có lẽ sẽ còn bị công ty đóng băng không chừng.
Nhưng cô ngàn tính vạn tính, nhưng lại không nghĩ đến lúc bị Cố Tương bắt gặp, còn bị ghi lại bằng chứng.
Cố Tương.....rốt cuộc là thông minh hay ngu ngốc? Bồ Vũ đột nhiên cảm thấy không rõ nữa.
Cố Tương cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo, trên thực tế, kiếp trước, Bồ Vũ đã đạt được mục đích.
Cô căn bản không nghĩ đến quần áo sẽ bị động tay động chân, hơn nữa lúc đó cô đến rất muộn, thay quần áo xong còn phải trang điểm để lên sân khấu. Vốn lúc đó đã gần đến lúc buổi họp báo bắt đầu, những người mới đi một vòng để làm nóng sân khấu, ai biết vào lúc đó nút thắt bị đứt ra.
Lễ phục vốn kín đáo, lúc nút thắt bị bung cô đã sớm nhận ra, cũng đã che đi rất nhanh, nhưng dù đã như vậy, vẫn bị chộp được những hình ảnh không đẹp mắt. Không đến mức lộ ra hết, nhưng toàn bộ buổi họp báo đều bị hỏng.
Đáng sợ hơn là, tất cả mọi người đều nói chuyện này là: một câu chuyện lăng-xê sứt mẻ.
Đúng thật, quần áo bị bung không sớm cũng không muộn, lại lựa đúng lúc ra sân khấu mà bung. Tuy có người đặt ra giả thiết đó là một âm mưu, nhưng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, rõ ràng cô là người bị hại, lại biến thành kẻ thâm hiểm, giả dối.
Cố Tương vĩnh viễn nhớ rõ cảnh cánh phóng viên liên tục nhào vào chụp ảnh, cô ánh đèn flash làm cô không mở mắt ra được, vô cùng chật vật, Văn Tĩnh che chở cho cô cũng bị người ta đẩy ngã xuống đất, đụng chảy cả máu đầu. MC không biết làm sao, công ty thấy không có cách nào giải thích được, nên quyết định nương vào việc này mà lăng xê cho phim mới. Còn Bồ Vũ, cô ta đưa cho cô một cái áo khoác, hành động nhân đạo như vậy đã giành được tình cảm của rất nhiều người.
Sau đó cô thật sự bị đóng băng hơn nửa năm, Bồ Vũ nhờ có buổi họp báo này mà nổi tiếng, nhận được hai lời mời thử vai, khi Cố Tương làm việc trở lại, Bồ Vũ đã trở thành diễn viên hạng ba, cố gắng lên diễn viên hạng 2.
Tất cả mọi chuyện, đều diễn ra trong nửa năm ngắn ngủi.
Không thể nghi ngờ Bồ Vũ đã đạp lên cô mà đi, sau này khi Cố Tương đã nổi tiếng, nhớ lại khoảng thời gian này vẫn còn cảm thấy ấm ức, lúc đó Bồ Vũ đã bắt đầu xuống dốc, người mới một người nối tiếp một người, Bồ Vũ dần bị dìm xuống, cô ta mới quyết định tìm một kim chủ làm tình nhân, lâu lâu mới đóng một vài bộ phim, tin tức lan tràn đầy trên mặt báo.
Quay lại một lần nữa, Cố Tương cô không định ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy nữa.
"Cô muốn làm gì?" Bồ Vũ nói. Cô ta tuy đã cố hết sức giữ bình tĩnh nhưng đôi tay lại run run.
"Tôi không làm gì cả, người làm mới là cô." Cố Tương nhìn cô ta chằm chằm, nói: "Muốn bước đi trong giới giải trí, phải dựa vào tài năng của mình, nhưng cô không nên làm chuyện này với tôi, vì tính tình tôi rất kém, không bảo đảm sẽ không làm gì cô."
"Cô uy hiếp tôi sao?" Bồ Vũ kinh ngạc nói.
"Là cảnh cáo. Nếu tôi muốn chỉnh cô, bây giờ đã đưa video này lên mạng rồi, cô có thể xem xem người ta nói như thế nào về chuyện này. Tôi không đăng lên mạng, chỉ vì cảm thấy phiền phức, tha cho cô một mạng mà thôi." Đứng trong lập trường của một người mới, ai cũng không dễ chịu so với ai. Bắt thóp Bồ Vũ khiến cho cô ta sợ mình, so với đánh một cú giết chết thì càng có hiệu quả hơn.
Sắc mặt Bồ Vũ tái nhợt, cô ta miễn cưỡng nói: "Cô không dám đâu......Công ty sẽ không để cô làm vậy đâu."
"Cô thấy tôi không dám sao?" Cố Tương nói.
Bồ Vũ trừng lớn mắt, vẻ mặt Cố Tương lạnh lùng, nói ra những lời nói tràn đầy khí thế, cô không nghi ngờ, Cố Tương chắc chắn có can đảm để làm. Nhưng lúc nào mà Cố Tương lại biến thành người như vậy? Đột nhiên Bồ Vũ cảm thấy mình xem Cố Tương là đối thủ, hình như không thông minh cho lắm.
"Cho nên, đừng đụng tới tôi." Cố Tương gằn từng tiếng.
Lòng Bồ Vũ trở nên hốt hoảng, cắn cắn môi, nói những từ không đủ khí thế:
Ai quan tâm đến cô!" Sau đó chạy vắt giò lên cổ ra khỏi phòng nghỉ.
Sau khi cô ta đi khuất rồi, Cố Tương mới đi vào trong phòng nghỉ, nhặt bộ váy trên ghế lên, cẩn thận kiểm tra lại khóa kéo, mới chuẩn bị thay đồ. Phòng nghỉ của nghệ sĩ và phòng nghỉ của khách quý cánh nhau rất xa, cô nhìn vào mặt sau của cửa kính, nghĩ trong lòng thôi thì cứ thay đồ ở đây vậy.
Kéo bức rèm che, đẩy cửa kính ra, Cố Tương lập tức ngây ngẩn cả người.
Bồ Vũ ngơ ngác nhìn Cố Tương.
Đầu óc của cô ta trống rỗng, không biết cuối cùng mình sai ở đâu.
Người tên Cố Tương này, trong công ty ai cũng biết, cô ta không có sắc đẹp và vận may còn là một người đầu heo. Không hiểu giao tiếp, không biết giả thanh cao, tính tình lại nóng nảy, trong giới giải trí không cần người có tính tình như vậy, nhưng Cố Tương lại chính là người như vậy. Có một đối thủ như vậy, Bồ Vũ căn bản không để tâm, trong giới người mẫu khó sinh tồn như vậy cô cũng có thể sống tốt thì cô tin trong giới giải trí mình cũng có thể làm được.
Nhưng cố tình cô lại thua trong tay đối thủ mà mình chướng mắt.
Quảng cáo lần trước, Bồ Vũ tin chắc rằng mình sẽ thành công. Cô có khí chất trong sáng, giống với yêu cầu hình tượng trong quảng cáo. Quảng cáo sẽ phát sóng trên tất cả các đài, cô vốn muốn mượn cơ hội này để tăng độ nổi tiếng, kết quả khi mọi chuyện đã chuẩn bị xong, nửa đường lại xuất hiện một người tên Cố Tương.
Mặc dù là bên sản xuất quảng cáo quyết định, Bồ Vũ vẫn hận Cố Tương. Nhất là khi quảng cáo được phát có hiệu quả rất tốt, chuyện này càng làm cho cô không cam lòng.
Vốn đều có khởi đầu giống nhau, ai cũng không giỏi hơn ai, đùng một cái cô bị người khác cướp vai, bây giờ người ta đã nổi tiếng, trong lòng cô sao có thể không có khúc mắc? Trừ phi cô là kẻ ngốc.
Bồ Vũ không phải người ngu, Bồ Vũ là kẻ thông minh, cho nên cô muốn cho Cố Tương một bài học, nhưng cô không thể chính diện đối chọi với Cố Tương, cuối cùng cô mới nghĩ ra biện pháp thiếu đạo đức này. Đối với một nghệ sĩ vừa ra mắt, chỉ có lộ hàng mới có thể làm cho cô ta lập tức rơi vào địa ngục. Có lẽ sẽ còn bị công ty đóng băng không chừng.
Nhưng cô ngàn tính vạn tính, nhưng lại không nghĩ đến lúc bị Cố Tương bắt gặp, còn bị ghi lại bằng chứng.
Cố Tương.....rốt cuộc là thông minh hay ngu ngốc? Bồ Vũ đột nhiên cảm thấy không rõ nữa.
Cố Tương cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo, trên thực tế, kiếp trước, Bồ Vũ đã đạt được mục đích.
Cô căn bản không nghĩ đến quần áo sẽ bị động tay động chân, hơn nữa lúc đó cô đến rất muộn, thay quần áo xong còn phải trang điểm để lên sân khấu. Vốn lúc đó đã gần đến lúc buổi họp báo bắt đầu, những người mới đi một vòng để làm nóng sân khấu, ai biết vào lúc đó nút thắt bị đứt ra.
Lễ phục vốn kín đáo, lúc nút thắt bị bung cô đã sớm nhận ra, cũng đã che đi rất nhanh, nhưng dù đã như vậy, vẫn bị chộp được những hình ảnh không đẹp mắt. Không đến mức lộ ra hết, nhưng toàn bộ buổi họp báo đều bị hỏng.
Đáng sợ hơn là, tất cả mọi người đều nói chuyện này là: một câu chuyện lăng-xê sứt mẻ.
Đúng thật, quần áo bị bung không sớm cũng không muộn, lại lựa đúng lúc ra sân khấu mà bung. Tuy có người đặt ra giả thiết đó là một âm mưu, nhưng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, rõ ràng cô là người bị hại, lại biến thành kẻ thâm hiểm, giả dối.
Cố Tương vĩnh viễn nhớ rõ cảnh cánh phóng viên liên tục nhào vào chụp ảnh, cô ánh đèn flash làm cô không mở mắt ra được, vô cùng chật vật, Văn Tĩnh che chở cho cô cũng bị người ta đẩy ngã xuống đất, đụng chảy cả máu đầu. MC không biết làm sao, công ty thấy không có cách nào giải thích được, nên quyết định nương vào việc này mà lăng xê cho phim mới. Còn Bồ Vũ, cô ta đưa cho cô một cái áo khoác, hành động nhân đạo như vậy đã giành được tình cảm của rất nhiều người.
Sau đó cô thật sự bị đóng băng hơn nửa năm, Bồ Vũ nhờ có buổi họp báo này mà nổi tiếng, nhận được hai lời mời thử vai, khi Cố Tương làm việc trở lại, Bồ Vũ đã trở thành diễn viên hạng ba, cố gắng lên diễn viên hạng 2.
Tất cả mọi chuyện, đều diễn ra trong nửa năm ngắn ngủi.
Không thể nghi ngờ Bồ Vũ đã đạp lên cô mà đi, sau này khi Cố Tương đã nổi tiếng, nhớ lại khoảng thời gian này vẫn còn cảm thấy ấm ức, lúc đó Bồ Vũ đã bắt đầu xuống dốc, người mới một người nối tiếp một người, Bồ Vũ dần bị dìm xuống, cô ta mới quyết định tìm một kim chủ làm tình nhân, lâu lâu mới đóng một vài bộ phim, tin tức lan tràn đầy trên mặt báo.
Quay lại một lần nữa, Cố Tương cô không định ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy nữa.
"Cô muốn làm gì?" Bồ Vũ nói. Cô ta tuy đã cố hết sức giữ bình tĩnh nhưng đôi tay lại run run.
"Tôi không làm gì cả, người làm mới là cô." Cố Tương nhìn cô ta chằm chằm, nói: "Muốn bước đi trong giới giải trí, phải dựa vào tài năng của mình, nhưng cô không nên làm chuyện này với tôi, vì tính tình tôi rất kém, không bảo đảm sẽ không làm gì cô."
"Cô uy hiếp tôi sao?" Bồ Vũ kinh ngạc nói.
"Là cảnh cáo. Nếu tôi muốn chỉnh cô, bây giờ đã đưa video này lên mạng rồi, cô có thể xem xem người ta nói như thế nào về chuyện này. Tôi không đăng lên mạng, chỉ vì cảm thấy phiền phức, tha cho cô một mạng mà thôi." Đứng trong lập trường của một người mới, ai cũng không dễ chịu so với ai. Bắt thóp Bồ Vũ khiến cho cô ta sợ mình, so với đánh một cú giết chết thì càng có hiệu quả hơn.
Sắc mặt Bồ Vũ tái nhợt, cô ta miễn cưỡng nói: "Cô không dám đâu......Công ty sẽ không để cô làm vậy đâu."
"Cô thấy tôi không dám sao?" Cố Tương nói.
Bồ Vũ trừng lớn mắt, vẻ mặt Cố Tương lạnh lùng, nói ra những lời nói tràn đầy khí thế, cô không nghi ngờ, Cố Tương chắc chắn có can đảm để làm. Nhưng lúc nào mà Cố Tương lại biến thành người như vậy? Đột nhiên Bồ Vũ cảm thấy mình xem Cố Tương là đối thủ, hình như không thông minh cho lắm.
"Cho nên, đừng đụng tới tôi." Cố Tương gằn từng tiếng.
Lòng Bồ Vũ trở nên hốt hoảng, cắn cắn môi, nói những từ không đủ khí thế:
Ai quan tâm đến cô!" Sau đó chạy vắt giò lên cổ ra khỏi phòng nghỉ.
Sau khi cô ta đi khuất rồi, Cố Tương mới đi vào trong phòng nghỉ, nhặt bộ váy trên ghế lên, cẩn thận kiểm tra lại khóa kéo, mới chuẩn bị thay đồ. Phòng nghỉ của nghệ sĩ và phòng nghỉ của khách quý cánh nhau rất xa, cô nhìn vào mặt sau của cửa kính, nghĩ trong lòng thôi thì cứ thay đồ ở đây vậy.
Kéo bức rèm che, đẩy cửa kính ra, Cố Tương lập tức ngây ngẩn cả người.
Bình luận facebook