-
✩ Chương 15: Rơi rụng ✩
Rốt cuộc Minh Vi cũng có cơ hội đóng phim cùng Đường Hựu Đình. Khi đó cũng chính là thời điểm các cơ quan truyền thông nhộn nhịp lên trước thông tin Chân Tích tiến quân vào Hollywood.
Đó là một bộ phim hiện đại xoay quanh chủ đề tình yêu và hôn nhân lãng mạn, có tên “Thỏa thuận hạnh phúc”, kể về những buồn vui sướng khổ trong cuộc sống nơi thành thị của cặp vợ chồng làm công ăn lương người ngoại tỉnh. Nhận được kịch bản này hồi đầu năm, sau khi đọc xong Minh Vi đã thích ngay. Nhà đầu tư và đạo diễn cũng thử vai với rất nhiều nam diễn viên nhưng không thấy ai phù hợp, Minh Vi bèn đề cử Đường Hựu Đình.
Bên phía nhà sản xuất khi nghe nói tới ngôi sao lớn Đường Hựu Đình cũng rất hứng thú, song vẫn phải cân nhắc vì ngoại hình quá nổi bật của anh không thực sự phù hợp với một viên chức bình thường. Biết vậy, Đường Hựu Đình lập tức chấp nhận phối hợp tuyệt đối với chuyên gia tạo hình, không chỉ để râu mà còn mặc quần soóc, đi dép xỏ ngón. Ánh mắt anh cũng thay đổi, giống như bộ dạng một nhân viên kỹ thuật suốt ngày vùi đầu vào máy tính. Dù rằng vẫn đẹp trai hơn nhân vật nguyên mẫu trong kịch bản rất nhiều, nhưng như vậy có thể thu hút được đông đảo khán giả trẻ.
Duyệt hai nhân vật chính được chốt là Minh Vi và Đường Hựu Đình. Dự án làm phim đó được tiến hành gấp, chính thức bấm máy vào giữa mùa hè cùng năm.
Nhân vật nữ chính mà Minh Vi thủ vai là Diệp San San, một cô gái có tính cách đặc biệt thú vị. Tuy là dân tỉnh lẻ sống giữa thành phố lớn, công việc vất vả, nhiều áp lực nặng nề, lại còn phải đối mặt với muôn vàn khó khăn khác, nhưng cô luôn tìm được cách đem đến cho cuộc sống vợ chồng những niềm vui bất ngờ. Còn nhân vật nam chính là một nhân viên kỹ thuật, dù trông bề ngoài có vẻ hiền lành chân chất, song thực ra vô cùng tinh tế, thật thà chăm chỉ và nhất là rất nghe lời vợ.
Hai người quen nhau từ thời đại học, tốt nghiệp ra trường làm đám cưới, sau đó ở lại thành phố kiếm việc làm. Bọn họ sống trong một căn hộ thuê, sử dụng nhà vệ sinh chung, ăn cơm trên một chiếc bàn gấp, còn chiếc giường kiêm luôn chức năng chiếc sa-lông khi ngồi xem ti vi. Cuối tuần hai vợ chồng cùng đi dạo phố, mua một chai nước ép trái cây cũng phải chọn lựa cân nhắc mãi. Cuối tháng nhận lương chồng lại đưa vợ đi xem phim rạp.
Cuộc sống nghèo khó nhưng hạnh phúc cũng có lúc xảy ra sóng gió. Vì giấu kín chuyện đã kết hôn nên nhân vật nữ chính thông minh hoạt bát được Giám đốc công ty để ý tới. Vị Giám đốc này bắt đầu theo đuổi cô một cách nhiệt thành, khiến cho nhân vật nam chính nổi giận. Còn nhân vật nữ chính vì không muốn có con sớm, thêm vào đó là chuyện mua nhà nên nảy sinh mâu thuẫn với chồng. Chồng tự ti, vợ ấm ức, nên cuối cùng cãi nhau một trận to.
Nhân vật nam chính cúi đầu thất vọng bỏ đi, gặp ngay cô bạn học cũ. Cô bạn này vốn vẫn có tình cảm với nhân vật nam chính từ thời đi học nên mượn cớ giúp đỡ anh cải thiện quan hệ với vợ, đã biến anh thành một con người khác. Nhân vật nam chính thay hình đổi dạng trở nên vô cùng đẹp trai, tỏa sáng lung linh. Song người vợ, vì thấy bên cạnh chồng mình có một người phụ nữ khác, đã nổi giận đùng đùng. Vì vậy, những vấn đề nan giải khác lại nảy sinh…
Địa điểm quay bộ phim truyền hình dài hai mươi hai tập này là một thành phố xinh đẹp bên bờ biển phía Nam. Mùa hạ ở phương nam vô cùng nóng bức, tất cả các thành viên đoàn làm phim đều kêu ca than vãn triền miên. Minh Vi cùng các diễn viên khác phải phơi mình dưới nắng để quay, ngoài việc bị nóng còn thường xuyên phải trang điểm lại vì mồ hôi làm trôi hết phấn son.
Đường Hựu Đình thấy vậy pha trò:
– Tôi uống xong một cốc nước, cảm thấy như từng lỗ chân lông đều thành một vòi phun nước phun ra vậy.
Kịch bản được viết rất nhẹ nhàng, linh hoạt, cho nên trong quá trình quay phim khô khan nhàm chán cũng có những khoảnh khắc vui vẻ. Quay được hơn một tháng tiết trời chuyển sang thu, hơi nóng giảm đi nhiều, không khí trở nên dễ chịu hơn.
Vì cả hai đều là nhân vật chính nên hiếm khi không có cảnh quay, nhưng hễ được rảnh rỗi là Đường Hựu Đình lại hẹn hò Minh Vi ra ngoài chơi. Bọn họ cũng không có gan để đường hoàng đi giữa thanh thiên bạch nhật, phải đợi đến khi bóng tối bắt đầu buông xuống, lúc gió biển ùa vào làm dịu bớt cái nóng trong thành phố, mới tay trong tay đi dạo trên bãi biển phía sau khách sạn.
Đường chân trời vẫn còn ánh lên sắc hồng của mặt trời, chiếu trên từng con sóng nhấp nhô trông hệt như một cảnh mộng. Bãi biển lúc hoàng hôn đông nghịt người ra hóng mát. Đường Hựu Đình yên tâm cầm chặt tay Minh Vi rồi đi men theo bãi biển.
Đến khi đi tới chỗ vắng bóng người, bọn họ mới dám dừng lại. Nước biển còn hơi ấm xô vào bàn chân, cát mềm phủ lấp trên chân. Những chiếc vỏ sò trắng nổi bật trên nền cát sẫm. Minh Vi cúi xuống nhặt, Đường Hựu Đình bất ngờ bế thốc cô lên từ phía sau.
Minh Vi kêu lên oai oái, tiếng cười tràn ngập niềm vui. Đường Hựu Đình bế cô xoay mấy vòng mới chịu bỏ xuống, sau đó co giò chạy. Minh Vi bị anh quay đến chóng cả mặt, lảo đảo một lúc mới xác định được phương hướng, bèn thở hổn hển đuổi theo.
Đường Hựu Đình vừa chạy vừa cười hỉ hả:
– Đến đây mà đuổi này! Đuổi anh đi này.
Minh Vi không nói được tiếng nào, cười tới mức không còn sức để chạy. Đường Hựu Đình thấy vậy bèn quay ngược lại, đến gần hỏi:
– Thế nào, em Lâm(*), tối nay ăn cua nhiều quá nên bây giờ không chạy nổi nữa à?
(*) Trong chuyện “Hồng lâu mộng”, Giả Bảo Ngọc thường gọi Lâm Đại Ngọc là “Em Lâm”.
Minh Vi lựa đúng thời cơ thò chân ra gạt, Đường Hựu Đình không để ý nên ngã lăn ra. Minh Vi cười vang, ngồi xuống người anh trêu chọc:
– Anh mới ăn nhiều ấy. Chạy xa rồi còn quay trở lại. Em chưa từng thấy ai ngốc đến vậy.
Đường Hựu Đình nhổm dậy lật ngược người ép Minh Vi xuống dưới.
Minh Vi sợ quá vội vàng đẩy anh ra:
– Anh liều thật! Anh xem đây là chỗ nào? Thanh thiên bạch nhật thế này mà anh dám đồi phong bại tục hả.
– Bây giờ nói câu này cũng muộn rồi, sư thái, sư thái hãy phục tùng bần đạo đi! – Đường Hựu Đình cắn vào má Minh Vi một cái, nhưng không ngờ lại được đầy mồm cát. Anh phun phì phì, còn Minh Vi vừa cười vừa lách người chui ra, sau đó kéo anh cùng dậy.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi bước xuống mép nước. Ánh mặt trời cuối cùng cũng chìm hẳn xuống dưới làn nước mênh mông, mặt biển sẫm đen, chỉ còn những con sóng nhấp nhô phản chiếu ánh đèn hắt xuống từ trên bờ biển. Bọn họ cứ đi mãi cho tới khi nước ngập qua đầu gối.
Đường Hựu Đình đột nhiên hỏi:
– Nếu như anh không dừng lại, em có theo anh đi tiếp không?
Minh Vi nhìn ra ngoài biển, sau đó quay sang mỉm cười với anh:
– Em sẽ kéo anh lại, đưa anh quay vào bờ.
Trong bóng tối, đáy mắt cô lấp lánh những tia sáng nhỏ xíu, khiến đôi mắt sáng lên như hai vì sao nhỏ
Đường Hựu Đình ôm ngang eo Minh Vi, kéo cô lại gần mình. Cơ thể hai người gần như hòa vào làm một. Minh Vi đưa những ngón tay ướt nước biển lên khẽ chạm vào khuôn mặt người yêu rồi di chuyển theo những đường nét tinh tế của anh.
– Hựu Đình, em thích anh. – Giọng Minh Vi nghe mong manh trong tiếng sóng, nhưng lại vang lên hết sức rõ ràng trong tai Đường Hựu Đình. – Không phải vì anh là một ngôi sao lớn, vì anh là người nổi tiếng, mà chỉ vì anh là anh.
Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi chăm chú:
– Em thích anh ở chỗ nào?
Minh Vi dí ngón tay trỏ vào trán anh:
– Thích những tính xấu của anh.
Sau đó lại chỉ vào mũi:
– Thích sự tự tin ngang tàng của anh.
Chỉ vào môi:
– Thích anh vừa đẹp trai lại vừa tình cảm…
Đường Hựu Đình cúi xuống hôn lên tay Minh Vi, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai người bọn họ cứ đứng vậy trong làn nước biển, ôm hôn nhau. Những cơn sóng liên tục ập vào người cũng không thể dập tắt nhiệt tâm mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Trên thế gian khi ấy dường như chỉ còn lại có mình bọn họ.
Cơ thể áp sát vào nhau như vậy nên Minh Vi lập tức nhận ra sự thay đổi của Đường Hựu Đình. Bọn họ thở hổn hển buông nhau ra, hai đôi mắt đều sáng lên lấp lánh trong bóng tối với đầy ham muốn dâng tràn.
Với tâm hồn của một người phụ nữ đã ba mươi tuổi, Minh Vi dĩ nhiên không ngỡ ngàng tới mức làm ra vẻ xấu hổ với chuyện này. Đường Hựu Đình là một người đàn ông bình thường, cô cũng là một người phụ nữ bình thường, việc trai gái lên giường với nhau chẳng phải bí ẩn gì mà nhân loại chưa giải được.
Con tim hai người vốn nhạy cảm nên lập tức hiểu ngay. Đường Hựu Đình kéo thẳng Minh Vi vào bờ, mặt Minh Vi nóng bừng bừng, cắn môi cười mà như không, để mặc anh lôi đi.
Hai người qua lại với nhau đã hơn ba tháng, anh chàng này vẫn luôn giữ gìn hết mực, tay chân không dám động chạm lung tung, hóa ra toàn vờ vịt hết. Bóc lớp vỏ bên ngoài ra thì bên trong cũng giống như tất cả những người đàn ông khác, cùng là những tên háo sắc cả.
Minh Vi còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Đường Hựu Đình lảo đảo rồi… biến mất.
Minh Vi nhìn bàn tay trống trải của mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bỗng thấy một bàn tay vươn lên trên mặt nước, hệt như trong phim kinh dị. Minh Vi sợ quá lùi lại hai bước, vì không đứng vững nên cũng ngã ngồi xuống nước.
Chờ đến khi cô vật lộn để đứng được lên, đã thấy Đường Hựu Đình cũng đã đứng được lên một cách vất vả, đang ngoác miệng ra mắng:
– Đứa chết tiệt nào đào cái hố to tướng ở đây, thủy triều lên có khác gì chôn sống người ta.
Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình, cả hai trông đều lếch thếch như gà rơi xuống nước. Cô phì một tiếng rồi bật cười ha ha.
Đường Hựu Đình vẫn còn chưa hết tức, quay sang dặn dò:
– Không được nói với người khác, biết chưa?
– Lại đe dọa em nữa. – Minh Vi không chấp. – Bạn trai của mình gặp phải chuyện mất mặt như vậy, em đương nhiên không định để nó lại trong đầu rồi.
Hai người về khách sạn trong tình trạng ướt lướt thướt, may dọc đường không gặp người quen. Minh Vi tắm xong, nghĩ thế nào lại mặc bộ đồ lót đẹp nhất, sau đó còn xịt cả nước hoa.
Tiếng gõ cửa làm tim cô giật thót. Cô nhón chân đi đến bên cửa, hít sâu một hơi sau đó mở ra.
– Chị Minh Vi? Sao vậy? – Lý Trân nhìn cô, không hiểu ra làm sao. – Làm gì mà tươi cười chào đón thế, có chuyện gì tốt lành à?
Nụ cười của Minh Vi chết cứng:
– Không có gì… Em tìm chị có việc gì?
– À, biên kịch bảo em mang kịch bản đã được sửa xong đến cho chị, là cảnh quay của ngày mai. Em thấy đoạn sửa chữa cũng nhiều lắm, đêm nay chị lại bận rồi…
Đang nói chuyện thấy Đường Hựu Đình đẩy cửa ra, mặt hớn hở bước vào. Minh Vi và Lý Trân đồng thời quay đầu lại nhìn, khiến anh dừng ngay lại.
– Anh Hựu Đình? – Lý Trân nghi hoặc. – Hóa ra anh đến đây. Anh Lưu đang tìm anh. Kịch bản có chút thay đổi, đêm nay anh cũng phải đọc lại mới được.
Đường Hựu Đình chửi thầm một tiếng, sau đó nhìn Minh Vi bằng ánh mắt rưng rưng muốn khóc. Minh Vi giơ quyển kịch bản trong tay lên, nhăn mặt nhăn mày nhún vai. Đường Hựu Đình cũng thất vọng buông thõng tay xuống. Minh Vi cố nén cười, đẩy anh ra khỏi cửa.
Đường Hựu Đình nghiến răng:
– Lần sau, hừm…
– Lần sau sẽ không để anh trở tay dễ dàng như thế này đâu. – Minh Vi hôn gió rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tim cô vẫn đang đập dữ dội trong lồng ngực, máu huyết toàn thân cuộn sôi lên. Cảm giác kích thích mạnh mẽ này từ trước đến nay cô chưa từng có bao giờ. Ngay cả hồi mới cưới Cố Thành Quân cô cũng chưa từng kích động đến mức này. Có lẽ là vì trái tim yếu ớt không đủ sức chịu đựng bất cứ trạng thái xúc động mạnh nào nên hai người bọn họ chưa từng động chạm vào nhau dữ dội bao giờ.
Đường Hựu Đình đã mang đến cho cô một tình yêu hoàn toàn mới mẻ. Minh Vi chưa khi nào thấy mình vui như vậy.
Sau khi “Thỏa thuận hạnh phúc” quay xong, Minh Vi và Đường Hựu Đình về lại công ty, thành phố Phương Bắc này đã bước vào giữa mùa thu.
Đường Hựu Đình lập tức lao vào với công việc làm đại diện cho hãng điện thoại, vô cùng bận rộn. Trong khi đó Minh Vi cũng đi ghi hình cho một chương trình giới thiệu món ăn ngon, về tới nơi được nghỉ có một ngày lại phải bay đi chỗ khác.
Đến tận ngày quay quảng cáo, Đường Hựu Đình mới biết diễn viên nữ phối hợp với mình là Tô Khả Tinh.
Tô Khả Tinh bê một cốc đồ uống chức năng đến, đặt vào trong tay Đường Hựu Đình bằng một động tác hết sức uyển chuyển rồi cười ngoan ngoãn, nói:
– Đường sư huynh, đã lâu không gặp. Lần này quay quảng cáo mong anh hãy giúp đỡ em.
Đường Hựu Đình bỏ qua lễ tiết, gật đầu:
– Đều là người cùng công ty, đương nhiên phải vậy rồi.
Tô Khả Tinh vui mừng hớn hở, tiện thể ngồi sát vào gần Đường Hựu Đình. Tiểu Hoàng trông thấy vậy liền cau mày:
– Sư huynh, tối nay anh có rảnh không? Mấy đứa bọn em định sau khi quay xong sẽ đi ăn đêm. Bọn họ biết một quán nấu cháo dưỡng sinh ngon lắm, có thể làm đẹp da, lại bổ sung khí huyết. Sư huynh nên đi thử xem.
– Cũng vẫn chưa biết sẽ quay đến mấy giờ. – Đường Hựu Đình không để tâm. – Sáng sớm mai đã phải bay về Bắc Kinh, đêm nay ngủ sớm một chút, ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Cô cũng vậy đi.
Tô Khả Tinh mất hứng, bĩu môi:
– Em nghe nói lần trước Minh Vi cũng đến ăn ở quán này, cậu ấy khen ngon mà.
Tay Đường Hựu Đình đang lật giở kịch bản chợt dừng lại, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả Tinh:
– Thế sao? Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?
Tô Khả Tinh ghen lộn lên trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười:
– Cậu ấy thích ăn nhất món cháo lươn rau cần ở đây.
Mắt Đường Hựu Đình sáng lên, song không nói gì.
Việc quay quảng cáo đến tận nửa đêm mới xong. Sáng hôm sau ở sân bay, khi đang đứng chờ trợ lý làm thủ tục gửi hành lý, Tô Khả Tinh trông thấy Tiểu Hoàng, trợ lý của Đường Hựu Đình, cũng gửi một hộp cách nhiệt được đóng gói kỹ vào trong hành lý.
Cô ta đứng nghịch chiếc điện thoại, song không thể không cười nhạt một tiếng.
Minh Vi mệt mỏi đi vào nhà ăn của công ty. Cô vừa kết thúc việc ghi hình cho chương trình ẩm thực, khi quay về còn họp với người quản lý nên xong cũng đã muộn. Lúc này đồ ăn đều nguội lạnh, Minh Vi bụng đói cồn cào đành chọn bừa mấy món.
Khi đang chuẩn bị cúi đầu xuống ăn thì đĩa cơm bị ai đó lôi đi mất. Một chiếc hộp giữ nhiệt được đưa ra trước mặt Minh Vi.
– Đây là gì vậy? – Minh Vi tò mò nhìn Đường Hựu Đình.
– Là món em thích ăn nhất. – Đường Hựu Đình trông cũng mệt nhoài vì chuyến bay. – Mau ăn đi không nguội hết bây giờ.
Minh Vi cười ấm áp, mở nắp hộp ra. Khi vừa nhìn thấy món cháo bên trong hộp, khuôn mặt cô lập tức trở nên lúng túng và ngạc nhiên.
– Cháo lươn rau cần sao?
– Có thích không? – Đường Hựu Đình hớn hở. – Anh nghe nói em thích ăn loại cháo này nên cố tình mua về.
– Ai nói thế?
– Tô Khả Tinh.
Thảo nào. Minh Vi hiểu ra, mỉm cười.
Cô không phải là người kén ăn, song không thích mỗi món lươn, lại đặc biệt ghét mùi vị rau cần. Điều này Tô Khả Tinh thừa biết nên mới cố ý làm như vậy.
– Sao thế? – Đường Hựu Đình nhận thấy có sự khác thường.
– Không có gì. – Minh Vi múc một bát, sau đó xúc từng thìa lớn lên ăn.
– Ừm, quả nhiên rất ngon. – Minh Vi nheo mắt cười. – Anh thật là tốt bụng.
Mặt Đường Hựu Đình dần xám lại.
– Được rồi, đừng ăn nữa.
Đường Hựu Đình đưa tay ra giữ lấy chiếc bát của Minh Vi.
– Anh sao vậy? Cháo ngon mà? – Minh Vi bồn chồn. – Anh không cho độc vào trong cháo chứ?
Đường Hựu Đình giật lấy chiếc thìa trong tay Minh Vi rồi vứt lên trên bàn:
– Không thích ăn thì đừng ăn.
– Ai bảo là em không thích ăn?
– Mắt anh có mù đâu, diễn xuất của em cũng tệ lắm. – Đường Hựu Đình bực bội nói. – Là Tô Khả Tinh lừa anh, đúng không?
Minh Vi bối rối cười mấy tiếng:
– Chỉ là em không thích mùi vị của rau cần, ăn vào cũng đâu chết người. Đừng để lãng phí đồ ăn, nào, để em lấy luôn cho anh một bát.
Mặt Đường Hựu Đình vẫn nặng chịch.
– Sao vậy, Đường thiếu gia. – Minh Vi nhìn anh. – Còn muốn em đút cho anh nữa hay sao?
Đường Hựu Đình đột nhiên cười phóng túng:
– Việc này có thể cân nhắc được.
Minh Vi đá chân Đường Hựu Đình dưới gầm bàn:
– Đây là nhà ăn, anh nhìn lại xem là chỗ nào đã rồi hãy giở trò.
Đường Hựu Đình cau mày xoa gối:
– Con tiểu yêu Tô Khả Tinh đó, mình thấy cô ta không chịu yên phận rồi.
– So đo tính toán với một người như vậy làm gì? – Minh Vi không bận tâm. – Cô ta vẫn luôn ghen tị với em nên mới giở trò như vậy để làm khó cho chúng ta. Không gây ra hậu quả gì lớn, cũng không cần làm to chuyện. Anh đừng để tâm, sau này chú ý hơn một chút là được. Hơn nữa, tấm lòng trung thành của ngươi, ai gia đã hiểu hết rồi, sau này sẽ trọng thưởng.
Đường Hựu Đình vui vẻ nở nụ cười, sau đó chia cháo với Minh Vi ăn hết.
Có điều, cả hai người đều không biết những chuyện bất thường vẫn đang đợi họ phía trước. Chúng hoàn toàn vượt xa so với hộp cháo lươn đó, giống như một quả mìn, có thể tàn phá tan tành cuộc đời của tất cả mọi người.
Không khí lạnh mang theo những cơn mưa thu dần dần vào thành phố. Tỉnh dậy sau một đêm đã thấy bên ngoài lá rụng đầy sân. Thời gian hối hả trôi đi, chớp mắt lễ Halloween lại đến. Minh Vi và Đường Hựu Đình đều đang rảnh rỗi, được mấy người bạn mời, nên đến một quán bar giới nghệ sĩ thường tụ tập để chơi.
Bên trong quán bar náo nhiệt với những bóng ma từ sớm, vô số ma phương Tây đội tóc giả, mặc những chiếc áo rộng thùng thình đứng chắn trước quầy bar. Các ma phương Đông với những chiếc mũ chóp cao, mặc trang phục đời Thanh tung hoành trên sân khấu. Còn có mấy Thần chết, yêu quái và cả nhân vật hoạt hình (không biết bọn họ đến đây làm gì) đi qua đi lại chốn thiên đường.
Đường Hựu Đình mở một đường máu giữa đám ma phương Tây mang về hai ly cocktail Bloody Mary. Minh Vi uống một ngụm, lập tức nhăn hết mặt lại vì sốc. Đường Hựu Đình cúi đầu cười, cầm lấy ly rượu trong tay cô rồi thuận thế hôn lên đôi môi vẫn còn thơm mùi rượu của cô.
– Đừng… – Minh Vi đẩy anh ra. – Cẩn thận bị trông thấy.
– Tối mù tối mịt thế này, ai nhìn được.
Đường Hựu Đình nói đúng, đèn trong quán bar chỉ lờ mờ, ngay cả ở khoảng cách gần cũng khó phân biệt rồi.
Chủ quán bar là một người đàn ông béo mập, hóa trang thành một quả bí ngô, trong tay cầm theo cả xấp mặt nạ yêu quái, thấy khách nào không hóa trang lập tức dúi ngay cho một chiếc. Đường Hựu Đình đi qua đó lấy hai chiếc, đưa cho Minh Vi một.
Minh Vi đeo chiếc mặt nạ gà gô, nhìn thấy Đường Hựu Đình đeo mặt nạ đầu lâu liền cười ngất:
– Thế này đến cả em cũng chẳng nhận ra anh.
– Vậy thì tốt. – Đường Hựu Đình ôm lấy eo Minh Vi, ép sát cô vào tường. Anh hơi nhấc chiếc mặt nạ lên sau đó hôn riết môi cô.
Hai tay Minh Vi bám lấy vai Đường Hựu Đình, cô nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận độ nén và cả nhiệt độ như thiêu đốt trên môi mình, cảm nhận sự ấm nóng của cơ thể đang ghì sát lấy cơ thể mình. Tất cả sự huyên náo trong quán bar đột nhiên biến mất, bên tay cô chỉ còn tiếng thở, tiếng tim đập và cả tiếng máu đang chảy rần rật trong huyết quản của hai người bọn họ. Trời đất xoay vần, cô thấy chân mình mềm nhũn, đầu choáng váng, chỉ có cách tựa vào cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy cô để không bị ngã lăn ra đất.
– Anh yêu em. – Đường Hựu Đình kết thúc nụ hôn dài dằng dặc xong vẫn chưa vừa ý, những nụ hôn nhỏ vẫn tiếp tục buông rơi trên khuôn mặt, trên đôi môi của Minh Vi. – Anh thực sự rất yêu em. Em nói xem, vì sao em lại tuyệt vời đến thế? Có phải em đã phù phép gì với anh không?
Minh Vi ôm lấy cổ Đường Hựu Đình, ghé sát vào tai anh khẽ cười hết sức ngọt ngào:
– Phải đấy, em đã ếm bùa anh rồi. Anh yêu em bao nhiêu em cũng yêu anh nhiều như vậy.
Đường Hựu Đình cúi xuống ôm siết lấy Minh Vi, tựa khuôn mặt mình lên trán cô, thở dài.
– Hạnh phúc quá, tới mức không giống thật.
– Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. – Minh Vi vuốt vuốt những sợi tóc sau gáy anh. – Ngay giờ phút này có thể được ở bên nhau là tốt rồi.
– Hựu Đình, Minh Vi, bên này. – Diêu Cánh vậy tay về phía họ. Trước đó Đường Hựu Đình đã giới thiệu Minh Vi với người bạn thân này của mình hết sức nghiêm túc. Diêu Cánh biết người con gái này có ý nghĩa đặc biệt với Đường Hựu Đình nên luôn tôn trọng cô.
– Mấy anh em đều đang ngồi uống rượu trong phòng bao rồi. Có mỗi mình cậu không còn độc thân, chờ lát nữa chắc bị chuốc rượu chết thôi. – Diêu Cánh cười ranh mãnh.
– Mình mà sợ bọn họ ấy hả? – Đường Hựu Đình phản đối.
Anh buông Minh Vi ra nhưng vẫn cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó kéo cô đi sang bên đó.
Đêm hôm ấy tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Đường Hựu Đình uống khá nhiều rượu. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Minh Vi liền đứng dậy đi ra bên ngoài cho thoáng, tiện thể gọi điện thoại cho trợ lý bảo tới đón họ về.
Khi đi qua một cột trụ trong quán bar, Minh Vi chạm mặt với một cô gái hóa trang thành hầu gái. Định thần nhìn lại, là Tô Khả Tinh.
– Cậu cũng đến đây chơi sao? – Tô Khả Tinh nhận ngay ra Minh Vi. – Trời, mọi người đều hóa trang cả nên đến người quen cũng chẳng nhận ra. Đường Hựu Đình có đến đây không?
Minh Vi biết Tô Khả Tinh đã rõ quan hệ giữa cô và Đường Hựu Đình nên cũng không giấu giếm.
– Anh ấy đang ngồi cùng bạn. Cậu đến đây…
– Mình đến cùng hội Lý Kỳ Vân. Các cậu ngồi ở phòng bao nào?
Minh Vi không muốn để Tô Khả Tinh vào đó nên nói:
– Bọn mình cũng đang định về. Sáng sớm ngày mai đã có việc rồi.
– Người nổi tiếng bận rộn thật. – Tô Khả Tinh nở nụ cười quái đản. Cô ta hóa trang khuôn mặt thành Loli đẫm máu nên trông phát sợ, thêm nụ cười quái đản này quả thực khiến cho Minh Vi thấy nổi da gà.
– Tìm thấy em rồi. – Một người đàn ông đi tới giữ lấy vai Tô Khả Tinh. – Đang chơi nửa chừng mà bỏ đi, thật không lịch sự chút nào.
Mặt Tô Khả Tinh lộ vẻ chán ghét:
– Em chỉ đi tìm nhà vệ sinh thôi.
Người đàn ông đó cười ha ha, rõ ràng đã say.
– A, đây chẳng phải là Chu Minh Vi tiểu thư, đương kim hoa đán của Vĩnh Thành sao?
Minh Vi khi đó mới nhận ra người đàn ông gầy gò nhợt nhạt này là Lý Kỳ Vân.
Sau sự kiện hai thành viên rời khỏi nhóm hồi năm ngoái, “Cực quang Boy” bị ảnh hưởng không nhỏ, đến giờ vẫn chưa gượng dậy được. Đầu năm nay Lý Kỳ Vân cho ra một album cá nhân, song lượng phát hành thê thảm. Anh ta cũng tham gia đóng phim truyền hình nhưng thiếu khả năng diễn xuất nên trước sau chỉ toàn nhận mấy vai phụ. Giờ tuổi cũng đã nhiều, nếu không thoát ra được hình ảnh thần tượng để chuyển sang thực chất hơn, tiền đồ quả đáng lo.
– Lý sư huynh. – Minh Vi khách sáo gật đầu chào. – Tôi không làm phiền hai người nữa. Lễ Halloween vui vẻ.
Lý Kỳ Vân nhìn theo bóng Minh Vi, miệng huýt sáo:
– Yo, đúng là tuyết liên mọc trên đỉnh núi cao, khiến cho người ta yêu mến.
– Ngậm cái mồm chó của anh lại. – Tô Khả Tinh liếc nhìn Lý Kỳ Vân ghê tởm. – Chu Minh Vi giỏi nhất trong việc làm bộ thanh cao, đúng là thứ bọn đàn ông các người thèm muốn.
– Cô ta có phong cách đó nên giả bộ cũng giống thật. Còn em giả bộ thanh cao giống y như nhựa mạ vàng, vậy mới đúng là giả bộ.
Tô Khả Tinh nổi giận đùng đùng, giằng mạnh khỏi tay Lý Kỳ Vân rồi quay người đi thẳng.
Lý Kỳ Vân cười đê tiện đi theo Tô Khả Tinh:
– Mới rồi anh có trông thấy Đường Hựu Đình, uống say khướt rồi, anh đứng trước mặt nó cũng không nhận ra…
Bước chân Tô Khả Tinh chợt dừng lại:
– Anh ấy ở đâu?
– Phòng bao số năm.
Tô Khả Tinh lập tức chuyển hướng. Lý Kỳ Vân khịt khịt mũi, cười đắc ý.
Minh Vi gọi điện thoại xong liền quay lại phòng bao, xong không thấy bóng dáng Đường Hựu Đình đâu. Cô lay gọi Diêu Cánh:
– Đường Hựu Đình đi đâu rồi?
– Chắc là nhà vệ sinh. – Diêu Cánh lơ mơ.
Minh Vi liền đi ra ngoài tìm Đường Hựu Đình.
Cánh cửa phòng bao số bảy ngay cạnh đó đang hé mở, bên trong tối om, có giọng con gái rên rỉ trong đó. Minh Vi coi thường, lắc đầu đi tiếp, song đã nghe thấy một tiếng: “Hựu Đình…”.
Cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, từ từ quay người lại, khẽ đẩy cánh cửa đang nửa đóng nửa mở đó ra.
Trong bóng tối mờ mờ, có hai người đang quấn lấy nhau trên sa-lông. Tiếng thở nặng nề của người đàn ông bện xoắn lấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ, khi lọt vào tai Minh Vi trở thành một thứ âm thanh ma quỷ.
Tô Khả Tinh áo quần trễ nải, ngồi trên người Đường Hựu Đình, đôi chân trắng quặp lấy lưng anh. Thấy Minh Vi đi vào cô ta vẫn ngồi yên ôm lấy Đường Hựu Đình mà hôn. Đường Hựu Đình nằm trên ghế vô tri vô giác, quần áo còn nguyên trên người.
Năm đó, Minh Vi có thể xông vào nói lý với Cố Thành Quân và Chân Tích thì giờ đây, cũng sẽ không bưng mặt khóc rồi chạy ra giống như các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Bộ não bừng bừng phẫn nộ của cô còn giữ được lý trí, song vẫn tới mức chuyện gì cũng có thể làm. Cô đưa chân đá bay những chiếc vỏ bia rỗng, sải bước đi thẳng tới, nắm lấy cánh tay của Tô Khả Tinh rồi kéo cô ta ra khỏi người Đường Hựu Đình.
Tô Khả Tinh đang khoái trá, bất ngờ bị Minh Vi kéo ngã nhoài ra đất. Cô ta kêu lên một tiếng, đứng bật dậy nhào đến chỗ Minh Vi. Minh Vi hoàn toàn không khách sáo, tát thẳng vào mặt Tô Khả Tinh. Không biết có phải bị đánh tới mức mê muội không mà Tô Khả Tinh đứng đờ ra đó không dám nhúc nhích thêm.
Đường Hựu Đình vẫn nằm mơ mơ màng màng trên sa-lông. Minh Vi nhìn thấy áo quần anh xộc xệch, trong đầu nổ đến ùng mộ tiếng, nước mắt trào ra như bị đấm vào mũi vậy.
Cô không buồn lau nước mắt mà cởi ngay áo khoác của mình đắp lên người anh rồi kéo dậy.
Đường Hựu Đình chỉ cảm thấy trời đất quay mòng mòng, đầu đau như muốn vỡ ra, không kịp nghĩ ngợi gì đã đẩy người đang kéo mình một cái. Minh Vi ngã ngửa ra sau, đập ngay đầu vào cạnh chiếc bàn trà làm bằng đá.
Lúc đó Minh Vi chỉ thấy hơi tê tê mà không quá đau. Nước mắt lập tức bốc hơi đâu hết, cô nhổm dậy túm lấy cổ áo Đường Hựu Đình rồi ra sức lắc.
– Đường Hựu Đình, anh không muốn chết thì dậy ngay cho tôi.
Đường Hựu Đình nghe thấy tiếng Minh Vi, còn kéo tay cô.
– Đừng đi mà, đến đây…
Tô Khả Tinh đang ngồi dưới đất bỗng nhiên bật cười ha hả.
Dù có muộn nhưng Minh Vi vẫn nhận ra điều bất thường. Cô gạt tay Đường Hựu Đình ra, kéo tay Tô Khả Tinh lại, lục tìm trên người cô ta, cuối cùng thấy một gói bột nhỏ màu trắng rơi dưới thảm.
Nhìn gói bột trong tay, tim Minh Vi gần như ngừng đập. Cô lại nhìn lên cốc trà đổ nghiêng trên bàn, đã hiểu được xảy ra chuyện gì.
– Cô cho anh ấy uống cái gì? – Minh Vi túm lấy Tô Khả Tinh hỏi.
Tô Khả Tinh cũng đang trong trạng thái lơ mơ, chỉ ra sức cười mà không nói.
Minh Vi bỏ cô ta đó, chỉnh trang lại quần áo cho Đường Hựu Đình sau đó lấy hết sức mình đỡ anh đi ra khỏi căn phòng.
Vừa đi tới cửa, hai người bọn họ đã bị Lý Kỳ Vân chặn lại.
– Hai người định đi đâu vậy? – Lý Kỳ Vân đưa tay ra đỡ Đường Hựu Đình.
Minh Vi lạnh lùng gạt tay anh ta ra.
– Đường Hựu Đình uống say rồi, tôi đưa anh ấy về.
Lý Kỳ Vân cười cười, sau đó lui lại nhường đường.
Minh Vi gọi nhân viên phục vụ giúp mình đưa Đường Hựu Đình ra sảnh ngồi chờ. Chừng mười phút sau, Tiểu Hoàng đến nơi, cõng Đường Hựu Đình đã say mèm lên xe.
Khi ra tới bên ngoài quán bar, có đèn đường chiếu xuống, Tiểu Hoàng mới hốt hoảng kêu lên:
– Minh Vi, sao mặt cô lại có máu thế kia?
Lúc này Minh Vi mới nhận ra trên mặt mình ươn ướt, tưởng mồ hôi nhưng hóa ra là máu. Góc trán cô đang ngấm ngầm đau, chắc chắn là do cú ngã vừa rồi trong phòng. Minh Vi định lấy khăn giấy ra lau mặt, mới nhớ ra túi xách vẫn để ở bên trong.
Dặn dò Tiểu Hoàng chăm sóc Đường Hựu Đình xong, Minh Vi quay vào quán bar lấy túi. Khi đi qua hành lang vào dãy phòng bao, cô gặp Lý Kỳ Vân xách chiếc túi của mình đi tới.
– May mà kịp đưa cho cô. Tôi còn tưởng cô đã đi rồi.
Minh Vi cầm lấy túi, quay người vừa đi được hai bước bỗng có người giữ tay kéo trở lại, sau đó ấn vào tường.
– Buông ra! – Minh Vi gằn giọng cảnh cáo.
Lý Kỳ Vân nở nụ cười như có như không:
– Cứ vậy là đi không nói được một lời cảm ơn. Tôi phải kiếm một chút lễ tạ của cô chứ.
Nói rồi anh ta ghé sát khuôn mặt đầy mùi rượu đến. Minh Vi kinh tởm tránh đi, song đôi môi ẩm ướt đã chạm vào tai. Cô liền cảm thấy buồn nôn, lấy hết sức giằng co để thoát ra. Song Lý Kỳ Vân cao mét tám, để giữ Minh Vi lại không cần tốn chút sức lực nào. Anh ta vừa hôn bừa bãi, còn tay đã thò vào bên trong áo Minh Vi.
Minh Vi nổi giận thực sự, đập mạnh trán mình vào mũi Lý Kỳ Vân, sau đó nhân lúc anh ta ôm mặt lùi về sau, co chân đá thật lực vào hạ bộ. Chiêu này Đường Hựu Đình đã dạy cô lúc rảnh rỗi, không ngờ có thể phát huy tác dụng ở đây.
Lý Kỳ Vân kêu lên thảm thiết, vừa kêu vừa chửi. Minh Vi thầm nghĩ đêm nay đúng là bách quỷ xuất hành, thật quái đản.
Cô bỏ mặt Lý Kỳ Vân ở đó, chạy vọt ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã thấy mấy nhân viên cảnh sát đón đầu. Minh Vi còn đang do dự không biết có nên kêu cứu không thì một viên cảnh sát đã soi đèn pin thẳng vào mặt cô, quát:
– Không được động đậy, quỳ xuống đó.
Là chuyện gì đây?
Minh Vi sững sờ đứng im tại chỗ, chỉ một giây sau đã bị một viên cảnh sát ấn sát vào tường. Vết thương trên trán đập mạnh vào tường tạo nên một cơn đau khủng khiếp, chất dịch ấm nóng lại một lần nữa trào ra.
Minh Vi cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng cô chỉ tham gia lễ hội Halloween, tại sao có cảnh sát đến kiểm tra thế này?
Song cô nhanh chóng có được câu trả lời
– Có tin báo nhiều người đang tụ tập dùng ma túy ở đây, chúng tôi phải kiểm tra tất cả những người bị tình nghi.
Nhớ lại gói bột màu trắng lấy ra từ người Tô Khả Tinh, Minh Vi trở nên căng thẳng. Ngay lập tức cô nhận ra rằng phiền phức đang thực sự nhằm vào cô.
– Đây là cái gì? – Một viên cảnh sát lục tìm trong túi Minh Vi rồi lấy ra một gói bột màu trắng.
Tim Minh Vi thắt lại, máu toàn thân dường như ngừng chảy. Vừa rồi khi kiểm tra trong túi, rõ ràng cô không hề thấy thứ này.
Lý Kỳ Vân?
Lý Kỳ Vân khi đó đang ngồi ở đằng xa nhìn Minh Vi nở nụ cười lạnh lẽo.
Minh Vi liền hiểu hết mọi chuyện.
Không phải Đường Hựu Đình, mà chính là cô.
Bọn họ vô tình đã vướng phải một tấm lưới đen quá lớn, không sao thoát nổi.
Cố Thành Quân nhanh chóng xuống xe, mắt không giấu nổi vẻ lo lắng và sốt ruột. Anh vẫn còn mặc bộ vest dự tiệc chiêu đãi, thắt cà vạt đen, trên khuôn mặt như phủ một bóng đen u ám, toàn thân trông như một con dao đã rút ra khỏi vỏ.
Đám phóng viên đông nghịt bị các nhân viên bảo vệ chặn lại bên ngoài cổng sắt, Cố Thành Quân coi như không nghe thấy vô số câu hỏi đang ập đến, sải bước đi vào tòa nhà văn phòng công ty. Thư ký đi nhanh đến đón anh, sém chút nữa bị xô ngã trong những tiếng ồn ào huyên náo.
– Có đúng Chu Minh Vi bị bắt vì tàng trữ ma túy không?
– Chu Minh Vi có từng sử dùng ma túy không? Chủ tịch Cố có biết việc này không?
– Còn nghệ sĩ nào của Vĩnh Thành liên quan đến vụ việc đó không?
– Anh định xử trí như thế nào với Chu Minh Vi?
Từ lúc nhận được thông tin này mồ hôi chưa hề ngừng túa ra trên người của thư ký. Làm việc cùng Cố Thành Quân bao nhiêu năm nay, anh biết rất rõ sự trầm ngâm của Cố Thành Quân lúc này là dấu hiệu báo trước của một cơn bão lớn. Mỗi đường nét co rút lại trên khuôn mặt Cố Thành Quân đều cho thấy anh đang cố nén lại sự phẫn nộ điên cuồng trong lòng.
Trời còn chưa sáng, vẫn chưa tới giờ làm việc, trong công ty vắng lặng không người, chỉ có các lãnh đạo cấp cao và người quản lý các bộ phận có liên quan đến họp, không khí vô cùng căng thẳng.
Cố Thành Quân vừa nới lỏng bớt cà vạt, vừa cởi hết cúc áo vest ra. Anh bị gọi về từ bữa tiệc chiêu đãi nhân lễ Halloween của một người nổi tiếng. Bữa tiệc thâu đêm suốt sáng đã khiến anh vô cùng mệt mỏi, cứ để nguyên quần áo nằm nghỉ trong phòng khách, sau đó được thư ký gọi dậy.
– Anh Cố, Chu Minh Vi có chuyện rồi.
Cố Thành Quân vẫn còn nhớ cảm giác như bị hắt cả một chậu nước lạnh ngắt lên đầu khi đó. Anh vừa lo lắng vừa sợ hãi. Lo lắng vì chuyện chí mạng đó của Chu Minh Vi, còn sợ hãi là bởi mình đã căng thẳng tới mức này vì người con gái ấy.
– Nói đi. – Cố Thành Quân đón lấy cốc trà, ấn ấn vào huyệt thái dương, sau đó nhìn các nhân viên đang ngồi quanh bàn họp.
Người quản lý của Minh Vi nói trước:
– Tối qua Minh Vi và Đường Hựu Đình đến chơi ở quán bar “Bắc cực tinh” trên đường Đông Phong.
Cố Thành Quân gật đầu. “Bắc cực tinh” là quán bar do một người trong giới nghệ sĩ mở, rất nhiều người trong giới đều là khách thường xuyên ở đây, thỉnh thoảng Cố Thành Quân cũng có ghé qua.
– Minh Vi cho Lý Trân nghỉ, cuối buổi trợ lý của Đường Hựu Đình là Hoàng Văn Kiệt đánh xe đến đón bọn họ. Tôi cũng hỏi Hoàng Văn Kiệt, cậu ấy nói Đường Hựu Đình uống say, Minh Vi đưa cậu ấy ra xe, sau đó quay lại lấy túi xách, đúng lúc cảnh sát ập vào kiểm tra, không biết thế nào lại bắt cô ấy…
Một cảm xúc phức tạp bao gồm cả sự giận dữ cuộn trào lên trong lòng Cố Thành Quân:
– Thế còn Đường Hựu Đình?
Lưu Triệu toát mồ hôi trộm:
– Cậu ấy uống nhiều, giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tiếng chuông điện thoại kịp thời vang lên chặn đứng cơn giận dữ của Cố Thành Quân. Cố Thành Quân xem số thấy Chân Tích gọi đến không buồn nghĩ ngợi, nhấn nút từ chối cuộc gọi luôn. Chân Tích gọi lại một lần nữa, anh vẫn không bắt máy. Cứ vậy lặp lại mấy lần, những người dự họp mỗi người mang một sắc thái khác, đưa mắt nhìn nhau.
Chân Tích cuối cùng cũng đầu hàng, chỉ gửi tin nhắn đến: “Để tránh nghi ngờ, nên nói rõ trước: Không phải em làm”.
Cố Thành Quân bực bội vứt mạnh chiếc điện thoại sang bên cạnh, trợ lý vội vàng cuống quít đỡ ngay lấy.
– Bảo luật sư Vương đến đó, bất kể tốn bao nhiêu tiền, đầu tiên phải đưa Minh Vi ra khỏi nhà giam đã rồi tính tiếp.
– Nên như vậy. – Giám đốc sản xuất thở dài. – Sự việc này gây ảnh hưởng quá lớn. Chủ tịch, tôi biết công ty gây dựng được một Chu Minh Vi như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng có những lúc vẫn phải thí tốt để cứu tướng. Ai bảo cô ấy không biết giữ mình…
– Sự việc rốt cuộc như thế nào hiện giờ vẫn chưa có kết luận! – Người quản lý của Minh Vi, chị Vương bất mãn kêu lên. Là người quản lý của Minh Vi, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, chị ta không chấp nhận từ bỏ sớm. – Bình thường Minh Vi rất kỷ luật, giữ mình thanh sạch, không có lý gì tự nhiên lại sử dụng ma túy. Ngày nào tôi cũng đi theo cô ấy, chưa từng thấy cô ấy có thói quen xấu nào.
– Chỗ ma túy đó của cô ấy hay ai khác đâu có gì khác nhau? – Giám đốc sản xuất nói lạnh tanh. – Nếu không phải của cô ấy càng phiền toái hơn. Bị người ta cố tình hãm hại, ngay cả có quay lại rửa sạch cũng đã đủ tai tiếng xấu rồi.
Thư ký lúc đó mới ngập ngừng nói nhỏ:
– Chủ tịch, điện thoại của ông Trần.
Đó là nhà sản xuất phim “Bạch lộ”.
Hai bàn tay của Cố Thành Quân đan lại để dưới cằm, trong mắt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt.
– Nói với ông Trần là tôi xử lý xong mọi việc nội bộ sẽ gọi cho ông ấy. – Cố Thành Quân nói. – Trước tiên chúng ta đừng tranh cãi nữa, đợi khi có kết quả điều tra hãy nói. Tôi muốn khẳng định một điều này: “Nếu ai dám động vào người của Vĩnh Thành, tôi sẽ bắt họ phải trả giá gấp nhiều lần”.
Thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị xưa nay ít khi bày tỏ cảm xúc ra mặt như vậy, lại còn nói những lời lạnh lùng nghiệt ngã, mang đầy vẻ căm hận đó, tất cả nhân viên ngồi trong phòng họp đều không lạnh cũng run. Riêng chị Vương ngoài sự sợ hãi lại thầm vui mừng, xem tình hình này chắc chắn Cố Thành Quân muốn giữ Minh Vi lại.
Đường Hựu Đình lăn lộn mấy lần, cuối cùng ngồi được dậy. Đầu đau như muốn vỡ ra, anh nghiến răng nghiến lợi bóp vào huyệt thái dương, sau đó ngáp dài một cái.
Có người ngồi bên cạnh giường hắng một tiếng. Đường Hựu Đình mở to mắt ra nhìn.
– Anh Lưu, sao anh lại ở trong phòng tôi? – Đường Hựu Đình lại nhìn thấy cả Tiểu Hoàng. – Văn Kiệt cũng ở đây à?
Lưu Triệu thở dài một tiếng:
– Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
– Đừng nói nữa, tôi biết rồi. – Đường Hựu Đình đáp.
– Cậu biết rồi?
Đường Hựu Đình cười cười:
– Tôi cam đoan lần sau không uống nhiều như vậy. Thực ra không phải tại tôi, tại bọn Diêu Cánh cứ cố chuốc…
– Anh Hựu Đình. – Tiểu Hoàng ngắt ngang lời. – Không phải chuyện đó, là Chu Minh Vi đã có chuyện rồi.
Bàn tay đang xoa đầu của Đường Hựu Đình liền dừng ngay, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt dần tụ lại.
– Cậu bảo sao?
Lưu Triệu nói:
– Cô ấy đưa cậu ra ngoài xong liền quay vào quán bar lấy túi. Không biết vì sao cảnh sát chống ma túy đến, nói là trong túi cô ấy có heroin.
Đường Hựu Đình chỉ thấy nổ oành một tiếng bên tai, cảm giác như nghe rõ nhưng lại như không nghe thấy gì. Máu huyết trong người đông cứng, trong đầu như có cưa điện kéo qua kéo lại, khiến tâm trí anh bị cưa vụn hết ra.
Nụ hôn mang hương vị rượu, thơm tho của Minh Vi tối qua vẫn còn phảng phất trên môi. Sao tất cả điều đó giờ giống như đóa quỳnh chi nở chốc lát trong đêm tối, khi mặt trời bừng dậy, hiện thực mới tàn khốc biết bao.
Đường Hựu Đình lập tức tung chăn xuống giường. Đầu anh vẫn còn choáng váng, song nhất quyết không để Tiểu Hoàng đỡ, gấp gáp lao ngay ra cửa.
Lưu Triệu chặn đường Đường Hựu Đình lại:
– Cậu đừng manh động. Vương luật sư đã đến bảo lãnh cho Minh Vi ra rồi. Hơn nữa sự việc này đã ồn ào tới mức không thể thu xếp ổn thỏa ngay đâu, cậu đến đó chỉ lửa đổ thêm dầu thôi. Hôm qua không ít người nhìn thấy cậu ở cùng với Minh Vi, không chừng chỉ lát nữa sẽ được gọi lên. Những lúc thế này cậu nên kín đáo và thận trọng mới được.
Đường Hựu Đình lạnh lùng gạt Lưu Triệu ra. Sắc mặt anh nhợt nhạt như tờ giấy trắng, môi không còn giọt máu, hai mắt đen sẫm lại. Anh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ có bàn tay đang đặt trên nắm đấm cửa vẫn không ngừng run lên là để lộ ra cảm xúc.
– Đây là lúc để tôi khoanh tay đứng nhìn sao?
– Vậy cậu đi đến đó giúp được gì? – Lưu Triệu hỏi. – Cứ cho là cậu đi ra trước giới truyền thông và nói Minh Vi là bạn gái cậu, cậu tin cô ấy trong sạch, việc đó có giúp gì được Minh Vi không?
Tiểu Hoàng cũng góp lời khuyên ngăn:
– Anh, việc này kỳ quặc quá, chắc chắn đã có người cố ý hãm hại Minh Vi. Chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong bóng tối, đúng là muốn đề phòng cũng khó. Những lúc thế này phải án binh bất động, để làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói.
Đường Hựu Đình mím chặt môi, buông tay khỏi cửa.
– Minh Vi vẫn bị tạm giữ?
– Chắc luật sư Vương đã bảo lãnh cho cô ấy ra được rồi. – Lưu Triệu đáp.
Đường Hựu Đình gật đầu:
– Cố Thành Quân biết rồi phải không?
– Trời chưa sáng anh ấy đã biết rồi, lập tức triệu tập chúng tôi họp gấp.
– Vậy mà hai người không đánh thức tôi dậy.
– Cũng gọi rồi nhưng có đánh thức được cậu đâu. – Lưu Triệu bất mãn nói.
Đường Hựu Đình hối hận nhắm mắt lại.
– Tôi đi gặp Cố Thành Quân. – Anh nói. – Tôi cần nói chuyện với anh ta.
Đó là một bộ phim hiện đại xoay quanh chủ đề tình yêu và hôn nhân lãng mạn, có tên “Thỏa thuận hạnh phúc”, kể về những buồn vui sướng khổ trong cuộc sống nơi thành thị của cặp vợ chồng làm công ăn lương người ngoại tỉnh. Nhận được kịch bản này hồi đầu năm, sau khi đọc xong Minh Vi đã thích ngay. Nhà đầu tư và đạo diễn cũng thử vai với rất nhiều nam diễn viên nhưng không thấy ai phù hợp, Minh Vi bèn đề cử Đường Hựu Đình.
Bên phía nhà sản xuất khi nghe nói tới ngôi sao lớn Đường Hựu Đình cũng rất hứng thú, song vẫn phải cân nhắc vì ngoại hình quá nổi bật của anh không thực sự phù hợp với một viên chức bình thường. Biết vậy, Đường Hựu Đình lập tức chấp nhận phối hợp tuyệt đối với chuyên gia tạo hình, không chỉ để râu mà còn mặc quần soóc, đi dép xỏ ngón. Ánh mắt anh cũng thay đổi, giống như bộ dạng một nhân viên kỹ thuật suốt ngày vùi đầu vào máy tính. Dù rằng vẫn đẹp trai hơn nhân vật nguyên mẫu trong kịch bản rất nhiều, nhưng như vậy có thể thu hút được đông đảo khán giả trẻ.
Duyệt hai nhân vật chính được chốt là Minh Vi và Đường Hựu Đình. Dự án làm phim đó được tiến hành gấp, chính thức bấm máy vào giữa mùa hè cùng năm.
Nhân vật nữ chính mà Minh Vi thủ vai là Diệp San San, một cô gái có tính cách đặc biệt thú vị. Tuy là dân tỉnh lẻ sống giữa thành phố lớn, công việc vất vả, nhiều áp lực nặng nề, lại còn phải đối mặt với muôn vàn khó khăn khác, nhưng cô luôn tìm được cách đem đến cho cuộc sống vợ chồng những niềm vui bất ngờ. Còn nhân vật nam chính là một nhân viên kỹ thuật, dù trông bề ngoài có vẻ hiền lành chân chất, song thực ra vô cùng tinh tế, thật thà chăm chỉ và nhất là rất nghe lời vợ.
Hai người quen nhau từ thời đại học, tốt nghiệp ra trường làm đám cưới, sau đó ở lại thành phố kiếm việc làm. Bọn họ sống trong một căn hộ thuê, sử dụng nhà vệ sinh chung, ăn cơm trên một chiếc bàn gấp, còn chiếc giường kiêm luôn chức năng chiếc sa-lông khi ngồi xem ti vi. Cuối tuần hai vợ chồng cùng đi dạo phố, mua một chai nước ép trái cây cũng phải chọn lựa cân nhắc mãi. Cuối tháng nhận lương chồng lại đưa vợ đi xem phim rạp.
Cuộc sống nghèo khó nhưng hạnh phúc cũng có lúc xảy ra sóng gió. Vì giấu kín chuyện đã kết hôn nên nhân vật nữ chính thông minh hoạt bát được Giám đốc công ty để ý tới. Vị Giám đốc này bắt đầu theo đuổi cô một cách nhiệt thành, khiến cho nhân vật nam chính nổi giận. Còn nhân vật nữ chính vì không muốn có con sớm, thêm vào đó là chuyện mua nhà nên nảy sinh mâu thuẫn với chồng. Chồng tự ti, vợ ấm ức, nên cuối cùng cãi nhau một trận to.
Nhân vật nam chính cúi đầu thất vọng bỏ đi, gặp ngay cô bạn học cũ. Cô bạn này vốn vẫn có tình cảm với nhân vật nam chính từ thời đi học nên mượn cớ giúp đỡ anh cải thiện quan hệ với vợ, đã biến anh thành một con người khác. Nhân vật nam chính thay hình đổi dạng trở nên vô cùng đẹp trai, tỏa sáng lung linh. Song người vợ, vì thấy bên cạnh chồng mình có một người phụ nữ khác, đã nổi giận đùng đùng. Vì vậy, những vấn đề nan giải khác lại nảy sinh…
Địa điểm quay bộ phim truyền hình dài hai mươi hai tập này là một thành phố xinh đẹp bên bờ biển phía Nam. Mùa hạ ở phương nam vô cùng nóng bức, tất cả các thành viên đoàn làm phim đều kêu ca than vãn triền miên. Minh Vi cùng các diễn viên khác phải phơi mình dưới nắng để quay, ngoài việc bị nóng còn thường xuyên phải trang điểm lại vì mồ hôi làm trôi hết phấn son.
Đường Hựu Đình thấy vậy pha trò:
– Tôi uống xong một cốc nước, cảm thấy như từng lỗ chân lông đều thành một vòi phun nước phun ra vậy.
Kịch bản được viết rất nhẹ nhàng, linh hoạt, cho nên trong quá trình quay phim khô khan nhàm chán cũng có những khoảnh khắc vui vẻ. Quay được hơn một tháng tiết trời chuyển sang thu, hơi nóng giảm đi nhiều, không khí trở nên dễ chịu hơn.
Vì cả hai đều là nhân vật chính nên hiếm khi không có cảnh quay, nhưng hễ được rảnh rỗi là Đường Hựu Đình lại hẹn hò Minh Vi ra ngoài chơi. Bọn họ cũng không có gan để đường hoàng đi giữa thanh thiên bạch nhật, phải đợi đến khi bóng tối bắt đầu buông xuống, lúc gió biển ùa vào làm dịu bớt cái nóng trong thành phố, mới tay trong tay đi dạo trên bãi biển phía sau khách sạn.
Đường chân trời vẫn còn ánh lên sắc hồng của mặt trời, chiếu trên từng con sóng nhấp nhô trông hệt như một cảnh mộng. Bãi biển lúc hoàng hôn đông nghịt người ra hóng mát. Đường Hựu Đình yên tâm cầm chặt tay Minh Vi rồi đi men theo bãi biển.
Đến khi đi tới chỗ vắng bóng người, bọn họ mới dám dừng lại. Nước biển còn hơi ấm xô vào bàn chân, cát mềm phủ lấp trên chân. Những chiếc vỏ sò trắng nổi bật trên nền cát sẫm. Minh Vi cúi xuống nhặt, Đường Hựu Đình bất ngờ bế thốc cô lên từ phía sau.
Minh Vi kêu lên oai oái, tiếng cười tràn ngập niềm vui. Đường Hựu Đình bế cô xoay mấy vòng mới chịu bỏ xuống, sau đó co giò chạy. Minh Vi bị anh quay đến chóng cả mặt, lảo đảo một lúc mới xác định được phương hướng, bèn thở hổn hển đuổi theo.
Đường Hựu Đình vừa chạy vừa cười hỉ hả:
– Đến đây mà đuổi này! Đuổi anh đi này.
Minh Vi không nói được tiếng nào, cười tới mức không còn sức để chạy. Đường Hựu Đình thấy vậy bèn quay ngược lại, đến gần hỏi:
– Thế nào, em Lâm(*), tối nay ăn cua nhiều quá nên bây giờ không chạy nổi nữa à?
(*) Trong chuyện “Hồng lâu mộng”, Giả Bảo Ngọc thường gọi Lâm Đại Ngọc là “Em Lâm”.
Minh Vi lựa đúng thời cơ thò chân ra gạt, Đường Hựu Đình không để ý nên ngã lăn ra. Minh Vi cười vang, ngồi xuống người anh trêu chọc:
– Anh mới ăn nhiều ấy. Chạy xa rồi còn quay trở lại. Em chưa từng thấy ai ngốc đến vậy.
Đường Hựu Đình nhổm dậy lật ngược người ép Minh Vi xuống dưới.
Minh Vi sợ quá vội vàng đẩy anh ra:
– Anh liều thật! Anh xem đây là chỗ nào? Thanh thiên bạch nhật thế này mà anh dám đồi phong bại tục hả.
– Bây giờ nói câu này cũng muộn rồi, sư thái, sư thái hãy phục tùng bần đạo đi! – Đường Hựu Đình cắn vào má Minh Vi một cái, nhưng không ngờ lại được đầy mồm cát. Anh phun phì phì, còn Minh Vi vừa cười vừa lách người chui ra, sau đó kéo anh cùng dậy.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi bước xuống mép nước. Ánh mặt trời cuối cùng cũng chìm hẳn xuống dưới làn nước mênh mông, mặt biển sẫm đen, chỉ còn những con sóng nhấp nhô phản chiếu ánh đèn hắt xuống từ trên bờ biển. Bọn họ cứ đi mãi cho tới khi nước ngập qua đầu gối.
Đường Hựu Đình đột nhiên hỏi:
– Nếu như anh không dừng lại, em có theo anh đi tiếp không?
Minh Vi nhìn ra ngoài biển, sau đó quay sang mỉm cười với anh:
– Em sẽ kéo anh lại, đưa anh quay vào bờ.
Trong bóng tối, đáy mắt cô lấp lánh những tia sáng nhỏ xíu, khiến đôi mắt sáng lên như hai vì sao nhỏ
Đường Hựu Đình ôm ngang eo Minh Vi, kéo cô lại gần mình. Cơ thể hai người gần như hòa vào làm một. Minh Vi đưa những ngón tay ướt nước biển lên khẽ chạm vào khuôn mặt người yêu rồi di chuyển theo những đường nét tinh tế của anh.
– Hựu Đình, em thích anh. – Giọng Minh Vi nghe mong manh trong tiếng sóng, nhưng lại vang lên hết sức rõ ràng trong tai Đường Hựu Đình. – Không phải vì anh là một ngôi sao lớn, vì anh là người nổi tiếng, mà chỉ vì anh là anh.
Đường Hựu Đình nhìn Minh Vi chăm chú:
– Em thích anh ở chỗ nào?
Minh Vi dí ngón tay trỏ vào trán anh:
– Thích những tính xấu của anh.
Sau đó lại chỉ vào mũi:
– Thích sự tự tin ngang tàng của anh.
Chỉ vào môi:
– Thích anh vừa đẹp trai lại vừa tình cảm…
Đường Hựu Đình cúi xuống hôn lên tay Minh Vi, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai người bọn họ cứ đứng vậy trong làn nước biển, ôm hôn nhau. Những cơn sóng liên tục ập vào người cũng không thể dập tắt nhiệt tâm mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Trên thế gian khi ấy dường như chỉ còn lại có mình bọn họ.
Cơ thể áp sát vào nhau như vậy nên Minh Vi lập tức nhận ra sự thay đổi của Đường Hựu Đình. Bọn họ thở hổn hển buông nhau ra, hai đôi mắt đều sáng lên lấp lánh trong bóng tối với đầy ham muốn dâng tràn.
Với tâm hồn của một người phụ nữ đã ba mươi tuổi, Minh Vi dĩ nhiên không ngỡ ngàng tới mức làm ra vẻ xấu hổ với chuyện này. Đường Hựu Đình là một người đàn ông bình thường, cô cũng là một người phụ nữ bình thường, việc trai gái lên giường với nhau chẳng phải bí ẩn gì mà nhân loại chưa giải được.
Con tim hai người vốn nhạy cảm nên lập tức hiểu ngay. Đường Hựu Đình kéo thẳng Minh Vi vào bờ, mặt Minh Vi nóng bừng bừng, cắn môi cười mà như không, để mặc anh lôi đi.
Hai người qua lại với nhau đã hơn ba tháng, anh chàng này vẫn luôn giữ gìn hết mực, tay chân không dám động chạm lung tung, hóa ra toàn vờ vịt hết. Bóc lớp vỏ bên ngoài ra thì bên trong cũng giống như tất cả những người đàn ông khác, cùng là những tên háo sắc cả.
Minh Vi còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Đường Hựu Đình lảo đảo rồi… biến mất.
Minh Vi nhìn bàn tay trống trải của mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, bỗng thấy một bàn tay vươn lên trên mặt nước, hệt như trong phim kinh dị. Minh Vi sợ quá lùi lại hai bước, vì không đứng vững nên cũng ngã ngồi xuống nước.
Chờ đến khi cô vật lộn để đứng được lên, đã thấy Đường Hựu Đình cũng đã đứng được lên một cách vất vả, đang ngoác miệng ra mắng:
– Đứa chết tiệt nào đào cái hố to tướng ở đây, thủy triều lên có khác gì chôn sống người ta.
Minh Vi nhìn Đường Hựu Đình, cả hai trông đều lếch thếch như gà rơi xuống nước. Cô phì một tiếng rồi bật cười ha ha.
Đường Hựu Đình vẫn còn chưa hết tức, quay sang dặn dò:
– Không được nói với người khác, biết chưa?
– Lại đe dọa em nữa. – Minh Vi không chấp. – Bạn trai của mình gặp phải chuyện mất mặt như vậy, em đương nhiên không định để nó lại trong đầu rồi.
Hai người về khách sạn trong tình trạng ướt lướt thướt, may dọc đường không gặp người quen. Minh Vi tắm xong, nghĩ thế nào lại mặc bộ đồ lót đẹp nhất, sau đó còn xịt cả nước hoa.
Tiếng gõ cửa làm tim cô giật thót. Cô nhón chân đi đến bên cửa, hít sâu một hơi sau đó mở ra.
– Chị Minh Vi? Sao vậy? – Lý Trân nhìn cô, không hiểu ra làm sao. – Làm gì mà tươi cười chào đón thế, có chuyện gì tốt lành à?
Nụ cười của Minh Vi chết cứng:
– Không có gì… Em tìm chị có việc gì?
– À, biên kịch bảo em mang kịch bản đã được sửa xong đến cho chị, là cảnh quay của ngày mai. Em thấy đoạn sửa chữa cũng nhiều lắm, đêm nay chị lại bận rồi…
Đang nói chuyện thấy Đường Hựu Đình đẩy cửa ra, mặt hớn hở bước vào. Minh Vi và Lý Trân đồng thời quay đầu lại nhìn, khiến anh dừng ngay lại.
– Anh Hựu Đình? – Lý Trân nghi hoặc. – Hóa ra anh đến đây. Anh Lưu đang tìm anh. Kịch bản có chút thay đổi, đêm nay anh cũng phải đọc lại mới được.
Đường Hựu Đình chửi thầm một tiếng, sau đó nhìn Minh Vi bằng ánh mắt rưng rưng muốn khóc. Minh Vi giơ quyển kịch bản trong tay lên, nhăn mặt nhăn mày nhún vai. Đường Hựu Đình cũng thất vọng buông thõng tay xuống. Minh Vi cố nén cười, đẩy anh ra khỏi cửa.
Đường Hựu Đình nghiến răng:
– Lần sau, hừm…
– Lần sau sẽ không để anh trở tay dễ dàng như thế này đâu. – Minh Vi hôn gió rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Tim cô vẫn đang đập dữ dội trong lồng ngực, máu huyết toàn thân cuộn sôi lên. Cảm giác kích thích mạnh mẽ này từ trước đến nay cô chưa từng có bao giờ. Ngay cả hồi mới cưới Cố Thành Quân cô cũng chưa từng kích động đến mức này. Có lẽ là vì trái tim yếu ớt không đủ sức chịu đựng bất cứ trạng thái xúc động mạnh nào nên hai người bọn họ chưa từng động chạm vào nhau dữ dội bao giờ.
Đường Hựu Đình đã mang đến cho cô một tình yêu hoàn toàn mới mẻ. Minh Vi chưa khi nào thấy mình vui như vậy.
Sau khi “Thỏa thuận hạnh phúc” quay xong, Minh Vi và Đường Hựu Đình về lại công ty, thành phố Phương Bắc này đã bước vào giữa mùa thu.
Đường Hựu Đình lập tức lao vào với công việc làm đại diện cho hãng điện thoại, vô cùng bận rộn. Trong khi đó Minh Vi cũng đi ghi hình cho một chương trình giới thiệu món ăn ngon, về tới nơi được nghỉ có một ngày lại phải bay đi chỗ khác.
Đến tận ngày quay quảng cáo, Đường Hựu Đình mới biết diễn viên nữ phối hợp với mình là Tô Khả Tinh.
Tô Khả Tinh bê một cốc đồ uống chức năng đến, đặt vào trong tay Đường Hựu Đình bằng một động tác hết sức uyển chuyển rồi cười ngoan ngoãn, nói:
– Đường sư huynh, đã lâu không gặp. Lần này quay quảng cáo mong anh hãy giúp đỡ em.
Đường Hựu Đình bỏ qua lễ tiết, gật đầu:
– Đều là người cùng công ty, đương nhiên phải vậy rồi.
Tô Khả Tinh vui mừng hớn hở, tiện thể ngồi sát vào gần Đường Hựu Đình. Tiểu Hoàng trông thấy vậy liền cau mày:
– Sư huynh, tối nay anh có rảnh không? Mấy đứa bọn em định sau khi quay xong sẽ đi ăn đêm. Bọn họ biết một quán nấu cháo dưỡng sinh ngon lắm, có thể làm đẹp da, lại bổ sung khí huyết. Sư huynh nên đi thử xem.
– Cũng vẫn chưa biết sẽ quay đến mấy giờ. – Đường Hựu Đình không để tâm. – Sáng sớm mai đã phải bay về Bắc Kinh, đêm nay ngủ sớm một chút, ngủ sớm tốt cho sức khỏe. Cô cũng vậy đi.
Tô Khả Tinh mất hứng, bĩu môi:
– Em nghe nói lần trước Minh Vi cũng đến ăn ở quán này, cậu ấy khen ngon mà.
Tay Đường Hựu Đình đang lật giở kịch bản chợt dừng lại, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả Tinh:
– Thế sao? Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ?
Tô Khả Tinh ghen lộn lên trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười:
– Cậu ấy thích ăn nhất món cháo lươn rau cần ở đây.
Mắt Đường Hựu Đình sáng lên, song không nói gì.
Việc quay quảng cáo đến tận nửa đêm mới xong. Sáng hôm sau ở sân bay, khi đang đứng chờ trợ lý làm thủ tục gửi hành lý, Tô Khả Tinh trông thấy Tiểu Hoàng, trợ lý của Đường Hựu Đình, cũng gửi một hộp cách nhiệt được đóng gói kỹ vào trong hành lý.
Cô ta đứng nghịch chiếc điện thoại, song không thể không cười nhạt một tiếng.
Minh Vi mệt mỏi đi vào nhà ăn của công ty. Cô vừa kết thúc việc ghi hình cho chương trình ẩm thực, khi quay về còn họp với người quản lý nên xong cũng đã muộn. Lúc này đồ ăn đều nguội lạnh, Minh Vi bụng đói cồn cào đành chọn bừa mấy món.
Khi đang chuẩn bị cúi đầu xuống ăn thì đĩa cơm bị ai đó lôi đi mất. Một chiếc hộp giữ nhiệt được đưa ra trước mặt Minh Vi.
– Đây là gì vậy? – Minh Vi tò mò nhìn Đường Hựu Đình.
– Là món em thích ăn nhất. – Đường Hựu Đình trông cũng mệt nhoài vì chuyến bay. – Mau ăn đi không nguội hết bây giờ.
Minh Vi cười ấm áp, mở nắp hộp ra. Khi vừa nhìn thấy món cháo bên trong hộp, khuôn mặt cô lập tức trở nên lúng túng và ngạc nhiên.
– Cháo lươn rau cần sao?
– Có thích không? – Đường Hựu Đình hớn hở. – Anh nghe nói em thích ăn loại cháo này nên cố tình mua về.
– Ai nói thế?
– Tô Khả Tinh.
Thảo nào. Minh Vi hiểu ra, mỉm cười.
Cô không phải là người kén ăn, song không thích mỗi món lươn, lại đặc biệt ghét mùi vị rau cần. Điều này Tô Khả Tinh thừa biết nên mới cố ý làm như vậy.
– Sao thế? – Đường Hựu Đình nhận thấy có sự khác thường.
– Không có gì. – Minh Vi múc một bát, sau đó xúc từng thìa lớn lên ăn.
– Ừm, quả nhiên rất ngon. – Minh Vi nheo mắt cười. – Anh thật là tốt bụng.
Mặt Đường Hựu Đình dần xám lại.
– Được rồi, đừng ăn nữa.
Đường Hựu Đình đưa tay ra giữ lấy chiếc bát của Minh Vi.
– Anh sao vậy? Cháo ngon mà? – Minh Vi bồn chồn. – Anh không cho độc vào trong cháo chứ?
Đường Hựu Đình giật lấy chiếc thìa trong tay Minh Vi rồi vứt lên trên bàn:
– Không thích ăn thì đừng ăn.
– Ai bảo là em không thích ăn?
– Mắt anh có mù đâu, diễn xuất của em cũng tệ lắm. – Đường Hựu Đình bực bội nói. – Là Tô Khả Tinh lừa anh, đúng không?
Minh Vi bối rối cười mấy tiếng:
– Chỉ là em không thích mùi vị của rau cần, ăn vào cũng đâu chết người. Đừng để lãng phí đồ ăn, nào, để em lấy luôn cho anh một bát.
Mặt Đường Hựu Đình vẫn nặng chịch.
– Sao vậy, Đường thiếu gia. – Minh Vi nhìn anh. – Còn muốn em đút cho anh nữa hay sao?
Đường Hựu Đình đột nhiên cười phóng túng:
– Việc này có thể cân nhắc được.
Minh Vi đá chân Đường Hựu Đình dưới gầm bàn:
– Đây là nhà ăn, anh nhìn lại xem là chỗ nào đã rồi hãy giở trò.
Đường Hựu Đình cau mày xoa gối:
– Con tiểu yêu Tô Khả Tinh đó, mình thấy cô ta không chịu yên phận rồi.
– So đo tính toán với một người như vậy làm gì? – Minh Vi không bận tâm. – Cô ta vẫn luôn ghen tị với em nên mới giở trò như vậy để làm khó cho chúng ta. Không gây ra hậu quả gì lớn, cũng không cần làm to chuyện. Anh đừng để tâm, sau này chú ý hơn một chút là được. Hơn nữa, tấm lòng trung thành của ngươi, ai gia đã hiểu hết rồi, sau này sẽ trọng thưởng.
Đường Hựu Đình vui vẻ nở nụ cười, sau đó chia cháo với Minh Vi ăn hết.
Có điều, cả hai người đều không biết những chuyện bất thường vẫn đang đợi họ phía trước. Chúng hoàn toàn vượt xa so với hộp cháo lươn đó, giống như một quả mìn, có thể tàn phá tan tành cuộc đời của tất cả mọi người.
Không khí lạnh mang theo những cơn mưa thu dần dần vào thành phố. Tỉnh dậy sau một đêm đã thấy bên ngoài lá rụng đầy sân. Thời gian hối hả trôi đi, chớp mắt lễ Halloween lại đến. Minh Vi và Đường Hựu Đình đều đang rảnh rỗi, được mấy người bạn mời, nên đến một quán bar giới nghệ sĩ thường tụ tập để chơi.
Bên trong quán bar náo nhiệt với những bóng ma từ sớm, vô số ma phương Tây đội tóc giả, mặc những chiếc áo rộng thùng thình đứng chắn trước quầy bar. Các ma phương Đông với những chiếc mũ chóp cao, mặc trang phục đời Thanh tung hoành trên sân khấu. Còn có mấy Thần chết, yêu quái và cả nhân vật hoạt hình (không biết bọn họ đến đây làm gì) đi qua đi lại chốn thiên đường.
Đường Hựu Đình mở một đường máu giữa đám ma phương Tây mang về hai ly cocktail Bloody Mary. Minh Vi uống một ngụm, lập tức nhăn hết mặt lại vì sốc. Đường Hựu Đình cúi đầu cười, cầm lấy ly rượu trong tay cô rồi thuận thế hôn lên đôi môi vẫn còn thơm mùi rượu của cô.
– Đừng… – Minh Vi đẩy anh ra. – Cẩn thận bị trông thấy.
– Tối mù tối mịt thế này, ai nhìn được.
Đường Hựu Đình nói đúng, đèn trong quán bar chỉ lờ mờ, ngay cả ở khoảng cách gần cũng khó phân biệt rồi.
Chủ quán bar là một người đàn ông béo mập, hóa trang thành một quả bí ngô, trong tay cầm theo cả xấp mặt nạ yêu quái, thấy khách nào không hóa trang lập tức dúi ngay cho một chiếc. Đường Hựu Đình đi qua đó lấy hai chiếc, đưa cho Minh Vi một.
Minh Vi đeo chiếc mặt nạ gà gô, nhìn thấy Đường Hựu Đình đeo mặt nạ đầu lâu liền cười ngất:
– Thế này đến cả em cũng chẳng nhận ra anh.
– Vậy thì tốt. – Đường Hựu Đình ôm lấy eo Minh Vi, ép sát cô vào tường. Anh hơi nhấc chiếc mặt nạ lên sau đó hôn riết môi cô.
Hai tay Minh Vi bám lấy vai Đường Hựu Đình, cô nhắm nghiền mắt lại, cảm nhận độ nén và cả nhiệt độ như thiêu đốt trên môi mình, cảm nhận sự ấm nóng của cơ thể đang ghì sát lấy cơ thể mình. Tất cả sự huyên náo trong quán bar đột nhiên biến mất, bên tay cô chỉ còn tiếng thở, tiếng tim đập và cả tiếng máu đang chảy rần rật trong huyết quản của hai người bọn họ. Trời đất xoay vần, cô thấy chân mình mềm nhũn, đầu choáng váng, chỉ có cách tựa vào cánh tay mạnh mẽ đang ôm chặt lấy cô để không bị ngã lăn ra đất.
– Anh yêu em. – Đường Hựu Đình kết thúc nụ hôn dài dằng dặc xong vẫn chưa vừa ý, những nụ hôn nhỏ vẫn tiếp tục buông rơi trên khuôn mặt, trên đôi môi của Minh Vi. – Anh thực sự rất yêu em. Em nói xem, vì sao em lại tuyệt vời đến thế? Có phải em đã phù phép gì với anh không?
Minh Vi ôm lấy cổ Đường Hựu Đình, ghé sát vào tai anh khẽ cười hết sức ngọt ngào:
– Phải đấy, em đã ếm bùa anh rồi. Anh yêu em bao nhiêu em cũng yêu anh nhiều như vậy.
Đường Hựu Đình cúi xuống ôm siết lấy Minh Vi, tựa khuôn mặt mình lên trán cô, thở dài.
– Hạnh phúc quá, tới mức không giống thật.
– Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. – Minh Vi vuốt vuốt những sợi tóc sau gáy anh. – Ngay giờ phút này có thể được ở bên nhau là tốt rồi.
– Hựu Đình, Minh Vi, bên này. – Diêu Cánh vậy tay về phía họ. Trước đó Đường Hựu Đình đã giới thiệu Minh Vi với người bạn thân này của mình hết sức nghiêm túc. Diêu Cánh biết người con gái này có ý nghĩa đặc biệt với Đường Hựu Đình nên luôn tôn trọng cô.
– Mấy anh em đều đang ngồi uống rượu trong phòng bao rồi. Có mỗi mình cậu không còn độc thân, chờ lát nữa chắc bị chuốc rượu chết thôi. – Diêu Cánh cười ranh mãnh.
– Mình mà sợ bọn họ ấy hả? – Đường Hựu Đình phản đối.
Anh buông Minh Vi ra nhưng vẫn cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó kéo cô đi sang bên đó.
Đêm hôm ấy tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Đường Hựu Đình uống khá nhiều rượu. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Minh Vi liền đứng dậy đi ra bên ngoài cho thoáng, tiện thể gọi điện thoại cho trợ lý bảo tới đón họ về.
Khi đi qua một cột trụ trong quán bar, Minh Vi chạm mặt với một cô gái hóa trang thành hầu gái. Định thần nhìn lại, là Tô Khả Tinh.
– Cậu cũng đến đây chơi sao? – Tô Khả Tinh nhận ngay ra Minh Vi. – Trời, mọi người đều hóa trang cả nên đến người quen cũng chẳng nhận ra. Đường Hựu Đình có đến đây không?
Minh Vi biết Tô Khả Tinh đã rõ quan hệ giữa cô và Đường Hựu Đình nên cũng không giấu giếm.
– Anh ấy đang ngồi cùng bạn. Cậu đến đây…
– Mình đến cùng hội Lý Kỳ Vân. Các cậu ngồi ở phòng bao nào?
Minh Vi không muốn để Tô Khả Tinh vào đó nên nói:
– Bọn mình cũng đang định về. Sáng sớm ngày mai đã có việc rồi.
– Người nổi tiếng bận rộn thật. – Tô Khả Tinh nở nụ cười quái đản. Cô ta hóa trang khuôn mặt thành Loli đẫm máu nên trông phát sợ, thêm nụ cười quái đản này quả thực khiến cho Minh Vi thấy nổi da gà.
– Tìm thấy em rồi. – Một người đàn ông đi tới giữ lấy vai Tô Khả Tinh. – Đang chơi nửa chừng mà bỏ đi, thật không lịch sự chút nào.
Mặt Tô Khả Tinh lộ vẻ chán ghét:
– Em chỉ đi tìm nhà vệ sinh thôi.
Người đàn ông đó cười ha ha, rõ ràng đã say.
– A, đây chẳng phải là Chu Minh Vi tiểu thư, đương kim hoa đán của Vĩnh Thành sao?
Minh Vi khi đó mới nhận ra người đàn ông gầy gò nhợt nhạt này là Lý Kỳ Vân.
Sau sự kiện hai thành viên rời khỏi nhóm hồi năm ngoái, “Cực quang Boy” bị ảnh hưởng không nhỏ, đến giờ vẫn chưa gượng dậy được. Đầu năm nay Lý Kỳ Vân cho ra một album cá nhân, song lượng phát hành thê thảm. Anh ta cũng tham gia đóng phim truyền hình nhưng thiếu khả năng diễn xuất nên trước sau chỉ toàn nhận mấy vai phụ. Giờ tuổi cũng đã nhiều, nếu không thoát ra được hình ảnh thần tượng để chuyển sang thực chất hơn, tiền đồ quả đáng lo.
– Lý sư huynh. – Minh Vi khách sáo gật đầu chào. – Tôi không làm phiền hai người nữa. Lễ Halloween vui vẻ.
Lý Kỳ Vân nhìn theo bóng Minh Vi, miệng huýt sáo:
– Yo, đúng là tuyết liên mọc trên đỉnh núi cao, khiến cho người ta yêu mến.
– Ngậm cái mồm chó của anh lại. – Tô Khả Tinh liếc nhìn Lý Kỳ Vân ghê tởm. – Chu Minh Vi giỏi nhất trong việc làm bộ thanh cao, đúng là thứ bọn đàn ông các người thèm muốn.
– Cô ta có phong cách đó nên giả bộ cũng giống thật. Còn em giả bộ thanh cao giống y như nhựa mạ vàng, vậy mới đúng là giả bộ.
Tô Khả Tinh nổi giận đùng đùng, giằng mạnh khỏi tay Lý Kỳ Vân rồi quay người đi thẳng.
Lý Kỳ Vân cười đê tiện đi theo Tô Khả Tinh:
– Mới rồi anh có trông thấy Đường Hựu Đình, uống say khướt rồi, anh đứng trước mặt nó cũng không nhận ra…
Bước chân Tô Khả Tinh chợt dừng lại:
– Anh ấy ở đâu?
– Phòng bao số năm.
Tô Khả Tinh lập tức chuyển hướng. Lý Kỳ Vân khịt khịt mũi, cười đắc ý.
Minh Vi gọi điện thoại xong liền quay lại phòng bao, xong không thấy bóng dáng Đường Hựu Đình đâu. Cô lay gọi Diêu Cánh:
– Đường Hựu Đình đi đâu rồi?
– Chắc là nhà vệ sinh. – Diêu Cánh lơ mơ.
Minh Vi liền đi ra ngoài tìm Đường Hựu Đình.
Cánh cửa phòng bao số bảy ngay cạnh đó đang hé mở, bên trong tối om, có giọng con gái rên rỉ trong đó. Minh Vi coi thường, lắc đầu đi tiếp, song đã nghe thấy một tiếng: “Hựu Đình…”.
Cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, từ từ quay người lại, khẽ đẩy cánh cửa đang nửa đóng nửa mở đó ra.
Trong bóng tối mờ mờ, có hai người đang quấn lấy nhau trên sa-lông. Tiếng thở nặng nề của người đàn ông bện xoắn lấy tiếng rên rỉ của người phụ nữ, khi lọt vào tai Minh Vi trở thành một thứ âm thanh ma quỷ.
Tô Khả Tinh áo quần trễ nải, ngồi trên người Đường Hựu Đình, đôi chân trắng quặp lấy lưng anh. Thấy Minh Vi đi vào cô ta vẫn ngồi yên ôm lấy Đường Hựu Đình mà hôn. Đường Hựu Đình nằm trên ghế vô tri vô giác, quần áo còn nguyên trên người.
Năm đó, Minh Vi có thể xông vào nói lý với Cố Thành Quân và Chân Tích thì giờ đây, cũng sẽ không bưng mặt khóc rồi chạy ra giống như các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Bộ não bừng bừng phẫn nộ của cô còn giữ được lý trí, song vẫn tới mức chuyện gì cũng có thể làm. Cô đưa chân đá bay những chiếc vỏ bia rỗng, sải bước đi thẳng tới, nắm lấy cánh tay của Tô Khả Tinh rồi kéo cô ta ra khỏi người Đường Hựu Đình.
Tô Khả Tinh đang khoái trá, bất ngờ bị Minh Vi kéo ngã nhoài ra đất. Cô ta kêu lên một tiếng, đứng bật dậy nhào đến chỗ Minh Vi. Minh Vi hoàn toàn không khách sáo, tát thẳng vào mặt Tô Khả Tinh. Không biết có phải bị đánh tới mức mê muội không mà Tô Khả Tinh đứng đờ ra đó không dám nhúc nhích thêm.
Đường Hựu Đình vẫn nằm mơ mơ màng màng trên sa-lông. Minh Vi nhìn thấy áo quần anh xộc xệch, trong đầu nổ đến ùng mộ tiếng, nước mắt trào ra như bị đấm vào mũi vậy.
Cô không buồn lau nước mắt mà cởi ngay áo khoác của mình đắp lên người anh rồi kéo dậy.
Đường Hựu Đình chỉ cảm thấy trời đất quay mòng mòng, đầu đau như muốn vỡ ra, không kịp nghĩ ngợi gì đã đẩy người đang kéo mình một cái. Minh Vi ngã ngửa ra sau, đập ngay đầu vào cạnh chiếc bàn trà làm bằng đá.
Lúc đó Minh Vi chỉ thấy hơi tê tê mà không quá đau. Nước mắt lập tức bốc hơi đâu hết, cô nhổm dậy túm lấy cổ áo Đường Hựu Đình rồi ra sức lắc.
– Đường Hựu Đình, anh không muốn chết thì dậy ngay cho tôi.
Đường Hựu Đình nghe thấy tiếng Minh Vi, còn kéo tay cô.
– Đừng đi mà, đến đây…
Tô Khả Tinh đang ngồi dưới đất bỗng nhiên bật cười ha hả.
Dù có muộn nhưng Minh Vi vẫn nhận ra điều bất thường. Cô gạt tay Đường Hựu Đình ra, kéo tay Tô Khả Tinh lại, lục tìm trên người cô ta, cuối cùng thấy một gói bột nhỏ màu trắng rơi dưới thảm.
Nhìn gói bột trong tay, tim Minh Vi gần như ngừng đập. Cô lại nhìn lên cốc trà đổ nghiêng trên bàn, đã hiểu được xảy ra chuyện gì.
– Cô cho anh ấy uống cái gì? – Minh Vi túm lấy Tô Khả Tinh hỏi.
Tô Khả Tinh cũng đang trong trạng thái lơ mơ, chỉ ra sức cười mà không nói.
Minh Vi bỏ cô ta đó, chỉnh trang lại quần áo cho Đường Hựu Đình sau đó lấy hết sức mình đỡ anh đi ra khỏi căn phòng.
Vừa đi tới cửa, hai người bọn họ đã bị Lý Kỳ Vân chặn lại.
– Hai người định đi đâu vậy? – Lý Kỳ Vân đưa tay ra đỡ Đường Hựu Đình.
Minh Vi lạnh lùng gạt tay anh ta ra.
– Đường Hựu Đình uống say rồi, tôi đưa anh ấy về.
Lý Kỳ Vân cười cười, sau đó lui lại nhường đường.
Minh Vi gọi nhân viên phục vụ giúp mình đưa Đường Hựu Đình ra sảnh ngồi chờ. Chừng mười phút sau, Tiểu Hoàng đến nơi, cõng Đường Hựu Đình đã say mèm lên xe.
Khi ra tới bên ngoài quán bar, có đèn đường chiếu xuống, Tiểu Hoàng mới hốt hoảng kêu lên:
– Minh Vi, sao mặt cô lại có máu thế kia?
Lúc này Minh Vi mới nhận ra trên mặt mình ươn ướt, tưởng mồ hôi nhưng hóa ra là máu. Góc trán cô đang ngấm ngầm đau, chắc chắn là do cú ngã vừa rồi trong phòng. Minh Vi định lấy khăn giấy ra lau mặt, mới nhớ ra túi xách vẫn để ở bên trong.
Dặn dò Tiểu Hoàng chăm sóc Đường Hựu Đình xong, Minh Vi quay vào quán bar lấy túi. Khi đi qua hành lang vào dãy phòng bao, cô gặp Lý Kỳ Vân xách chiếc túi của mình đi tới.
– May mà kịp đưa cho cô. Tôi còn tưởng cô đã đi rồi.
Minh Vi cầm lấy túi, quay người vừa đi được hai bước bỗng có người giữ tay kéo trở lại, sau đó ấn vào tường.
– Buông ra! – Minh Vi gằn giọng cảnh cáo.
Lý Kỳ Vân nở nụ cười như có như không:
– Cứ vậy là đi không nói được một lời cảm ơn. Tôi phải kiếm một chút lễ tạ của cô chứ.
Nói rồi anh ta ghé sát khuôn mặt đầy mùi rượu đến. Minh Vi kinh tởm tránh đi, song đôi môi ẩm ướt đã chạm vào tai. Cô liền cảm thấy buồn nôn, lấy hết sức giằng co để thoát ra. Song Lý Kỳ Vân cao mét tám, để giữ Minh Vi lại không cần tốn chút sức lực nào. Anh ta vừa hôn bừa bãi, còn tay đã thò vào bên trong áo Minh Vi.
Minh Vi nổi giận thực sự, đập mạnh trán mình vào mũi Lý Kỳ Vân, sau đó nhân lúc anh ta ôm mặt lùi về sau, co chân đá thật lực vào hạ bộ. Chiêu này Đường Hựu Đình đã dạy cô lúc rảnh rỗi, không ngờ có thể phát huy tác dụng ở đây.
Lý Kỳ Vân kêu lên thảm thiết, vừa kêu vừa chửi. Minh Vi thầm nghĩ đêm nay đúng là bách quỷ xuất hành, thật quái đản.
Cô bỏ mặt Lý Kỳ Vân ở đó, chạy vọt ra ngoài, nhưng chưa được mấy bước đã thấy mấy nhân viên cảnh sát đón đầu. Minh Vi còn đang do dự không biết có nên kêu cứu không thì một viên cảnh sát đã soi đèn pin thẳng vào mặt cô, quát:
– Không được động đậy, quỳ xuống đó.
Là chuyện gì đây?
Minh Vi sững sờ đứng im tại chỗ, chỉ một giây sau đã bị một viên cảnh sát ấn sát vào tường. Vết thương trên trán đập mạnh vào tường tạo nên một cơn đau khủng khiếp, chất dịch ấm nóng lại một lần nữa trào ra.
Minh Vi cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng cô chỉ tham gia lễ hội Halloween, tại sao có cảnh sát đến kiểm tra thế này?
Song cô nhanh chóng có được câu trả lời
– Có tin báo nhiều người đang tụ tập dùng ma túy ở đây, chúng tôi phải kiểm tra tất cả những người bị tình nghi.
Nhớ lại gói bột màu trắng lấy ra từ người Tô Khả Tinh, Minh Vi trở nên căng thẳng. Ngay lập tức cô nhận ra rằng phiền phức đang thực sự nhằm vào cô.
– Đây là cái gì? – Một viên cảnh sát lục tìm trong túi Minh Vi rồi lấy ra một gói bột màu trắng.
Tim Minh Vi thắt lại, máu toàn thân dường như ngừng chảy. Vừa rồi khi kiểm tra trong túi, rõ ràng cô không hề thấy thứ này.
Lý Kỳ Vân?
Lý Kỳ Vân khi đó đang ngồi ở đằng xa nhìn Minh Vi nở nụ cười lạnh lẽo.
Minh Vi liền hiểu hết mọi chuyện.
Không phải Đường Hựu Đình, mà chính là cô.
Bọn họ vô tình đã vướng phải một tấm lưới đen quá lớn, không sao thoát nổi.
Cố Thành Quân nhanh chóng xuống xe, mắt không giấu nổi vẻ lo lắng và sốt ruột. Anh vẫn còn mặc bộ vest dự tiệc chiêu đãi, thắt cà vạt đen, trên khuôn mặt như phủ một bóng đen u ám, toàn thân trông như một con dao đã rút ra khỏi vỏ.
Đám phóng viên đông nghịt bị các nhân viên bảo vệ chặn lại bên ngoài cổng sắt, Cố Thành Quân coi như không nghe thấy vô số câu hỏi đang ập đến, sải bước đi vào tòa nhà văn phòng công ty. Thư ký đi nhanh đến đón anh, sém chút nữa bị xô ngã trong những tiếng ồn ào huyên náo.
– Có đúng Chu Minh Vi bị bắt vì tàng trữ ma túy không?
– Chu Minh Vi có từng sử dùng ma túy không? Chủ tịch Cố có biết việc này không?
– Còn nghệ sĩ nào của Vĩnh Thành liên quan đến vụ việc đó không?
– Anh định xử trí như thế nào với Chu Minh Vi?
Từ lúc nhận được thông tin này mồ hôi chưa hề ngừng túa ra trên người của thư ký. Làm việc cùng Cố Thành Quân bao nhiêu năm nay, anh biết rất rõ sự trầm ngâm của Cố Thành Quân lúc này là dấu hiệu báo trước của một cơn bão lớn. Mỗi đường nét co rút lại trên khuôn mặt Cố Thành Quân đều cho thấy anh đang cố nén lại sự phẫn nộ điên cuồng trong lòng.
Trời còn chưa sáng, vẫn chưa tới giờ làm việc, trong công ty vắng lặng không người, chỉ có các lãnh đạo cấp cao và người quản lý các bộ phận có liên quan đến họp, không khí vô cùng căng thẳng.
Cố Thành Quân vừa nới lỏng bớt cà vạt, vừa cởi hết cúc áo vest ra. Anh bị gọi về từ bữa tiệc chiêu đãi nhân lễ Halloween của một người nổi tiếng. Bữa tiệc thâu đêm suốt sáng đã khiến anh vô cùng mệt mỏi, cứ để nguyên quần áo nằm nghỉ trong phòng khách, sau đó được thư ký gọi dậy.
– Anh Cố, Chu Minh Vi có chuyện rồi.
Cố Thành Quân vẫn còn nhớ cảm giác như bị hắt cả một chậu nước lạnh ngắt lên đầu khi đó. Anh vừa lo lắng vừa sợ hãi. Lo lắng vì chuyện chí mạng đó của Chu Minh Vi, còn sợ hãi là bởi mình đã căng thẳng tới mức này vì người con gái ấy.
– Nói đi. – Cố Thành Quân đón lấy cốc trà, ấn ấn vào huyệt thái dương, sau đó nhìn các nhân viên đang ngồi quanh bàn họp.
Người quản lý của Minh Vi nói trước:
– Tối qua Minh Vi và Đường Hựu Đình đến chơi ở quán bar “Bắc cực tinh” trên đường Đông Phong.
Cố Thành Quân gật đầu. “Bắc cực tinh” là quán bar do một người trong giới nghệ sĩ mở, rất nhiều người trong giới đều là khách thường xuyên ở đây, thỉnh thoảng Cố Thành Quân cũng có ghé qua.
– Minh Vi cho Lý Trân nghỉ, cuối buổi trợ lý của Đường Hựu Đình là Hoàng Văn Kiệt đánh xe đến đón bọn họ. Tôi cũng hỏi Hoàng Văn Kiệt, cậu ấy nói Đường Hựu Đình uống say, Minh Vi đưa cậu ấy ra xe, sau đó quay lại lấy túi xách, đúng lúc cảnh sát ập vào kiểm tra, không biết thế nào lại bắt cô ấy…
Một cảm xúc phức tạp bao gồm cả sự giận dữ cuộn trào lên trong lòng Cố Thành Quân:
– Thế còn Đường Hựu Đình?
Lưu Triệu toát mồ hôi trộm:
– Cậu ấy uống nhiều, giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tiếng chuông điện thoại kịp thời vang lên chặn đứng cơn giận dữ của Cố Thành Quân. Cố Thành Quân xem số thấy Chân Tích gọi đến không buồn nghĩ ngợi, nhấn nút từ chối cuộc gọi luôn. Chân Tích gọi lại một lần nữa, anh vẫn không bắt máy. Cứ vậy lặp lại mấy lần, những người dự họp mỗi người mang một sắc thái khác, đưa mắt nhìn nhau.
Chân Tích cuối cùng cũng đầu hàng, chỉ gửi tin nhắn đến: “Để tránh nghi ngờ, nên nói rõ trước: Không phải em làm”.
Cố Thành Quân bực bội vứt mạnh chiếc điện thoại sang bên cạnh, trợ lý vội vàng cuống quít đỡ ngay lấy.
– Bảo luật sư Vương đến đó, bất kể tốn bao nhiêu tiền, đầu tiên phải đưa Minh Vi ra khỏi nhà giam đã rồi tính tiếp.
– Nên như vậy. – Giám đốc sản xuất thở dài. – Sự việc này gây ảnh hưởng quá lớn. Chủ tịch, tôi biết công ty gây dựng được một Chu Minh Vi như vậy cũng không dễ dàng gì, nhưng có những lúc vẫn phải thí tốt để cứu tướng. Ai bảo cô ấy không biết giữ mình…
– Sự việc rốt cuộc như thế nào hiện giờ vẫn chưa có kết luận! – Người quản lý của Minh Vi, chị Vương bất mãn kêu lên. Là người quản lý của Minh Vi, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, chị ta không chấp nhận từ bỏ sớm. – Bình thường Minh Vi rất kỷ luật, giữ mình thanh sạch, không có lý gì tự nhiên lại sử dụng ma túy. Ngày nào tôi cũng đi theo cô ấy, chưa từng thấy cô ấy có thói quen xấu nào.
– Chỗ ma túy đó của cô ấy hay ai khác đâu có gì khác nhau? – Giám đốc sản xuất nói lạnh tanh. – Nếu không phải của cô ấy càng phiền toái hơn. Bị người ta cố tình hãm hại, ngay cả có quay lại rửa sạch cũng đã đủ tai tiếng xấu rồi.
Thư ký lúc đó mới ngập ngừng nói nhỏ:
– Chủ tịch, điện thoại của ông Trần.
Đó là nhà sản xuất phim “Bạch lộ”.
Hai bàn tay của Cố Thành Quân đan lại để dưới cằm, trong mắt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt.
– Nói với ông Trần là tôi xử lý xong mọi việc nội bộ sẽ gọi cho ông ấy. – Cố Thành Quân nói. – Trước tiên chúng ta đừng tranh cãi nữa, đợi khi có kết quả điều tra hãy nói. Tôi muốn khẳng định một điều này: “Nếu ai dám động vào người của Vĩnh Thành, tôi sẽ bắt họ phải trả giá gấp nhiều lần”.
Thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị xưa nay ít khi bày tỏ cảm xúc ra mặt như vậy, lại còn nói những lời lạnh lùng nghiệt ngã, mang đầy vẻ căm hận đó, tất cả nhân viên ngồi trong phòng họp đều không lạnh cũng run. Riêng chị Vương ngoài sự sợ hãi lại thầm vui mừng, xem tình hình này chắc chắn Cố Thành Quân muốn giữ Minh Vi lại.
Đường Hựu Đình lăn lộn mấy lần, cuối cùng ngồi được dậy. Đầu đau như muốn vỡ ra, anh nghiến răng nghiến lợi bóp vào huyệt thái dương, sau đó ngáp dài một cái.
Có người ngồi bên cạnh giường hắng một tiếng. Đường Hựu Đình mở to mắt ra nhìn.
– Anh Lưu, sao anh lại ở trong phòng tôi? – Đường Hựu Đình lại nhìn thấy cả Tiểu Hoàng. – Văn Kiệt cũng ở đây à?
Lưu Triệu thở dài một tiếng:
– Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
– Đừng nói nữa, tôi biết rồi. – Đường Hựu Đình đáp.
– Cậu biết rồi?
Đường Hựu Đình cười cười:
– Tôi cam đoan lần sau không uống nhiều như vậy. Thực ra không phải tại tôi, tại bọn Diêu Cánh cứ cố chuốc…
– Anh Hựu Đình. – Tiểu Hoàng ngắt ngang lời. – Không phải chuyện đó, là Chu Minh Vi đã có chuyện rồi.
Bàn tay đang xoa đầu của Đường Hựu Đình liền dừng ngay, anh chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt dần tụ lại.
– Cậu bảo sao?
Lưu Triệu nói:
– Cô ấy đưa cậu ra ngoài xong liền quay vào quán bar lấy túi. Không biết vì sao cảnh sát chống ma túy đến, nói là trong túi cô ấy có heroin.
Đường Hựu Đình chỉ thấy nổ oành một tiếng bên tai, cảm giác như nghe rõ nhưng lại như không nghe thấy gì. Máu huyết trong người đông cứng, trong đầu như có cưa điện kéo qua kéo lại, khiến tâm trí anh bị cưa vụn hết ra.
Nụ hôn mang hương vị rượu, thơm tho của Minh Vi tối qua vẫn còn phảng phất trên môi. Sao tất cả điều đó giờ giống như đóa quỳnh chi nở chốc lát trong đêm tối, khi mặt trời bừng dậy, hiện thực mới tàn khốc biết bao.
Đường Hựu Đình lập tức tung chăn xuống giường. Đầu anh vẫn còn choáng váng, song nhất quyết không để Tiểu Hoàng đỡ, gấp gáp lao ngay ra cửa.
Lưu Triệu chặn đường Đường Hựu Đình lại:
– Cậu đừng manh động. Vương luật sư đã đến bảo lãnh cho Minh Vi ra rồi. Hơn nữa sự việc này đã ồn ào tới mức không thể thu xếp ổn thỏa ngay đâu, cậu đến đó chỉ lửa đổ thêm dầu thôi. Hôm qua không ít người nhìn thấy cậu ở cùng với Minh Vi, không chừng chỉ lát nữa sẽ được gọi lên. Những lúc thế này cậu nên kín đáo và thận trọng mới được.
Đường Hựu Đình lạnh lùng gạt Lưu Triệu ra. Sắc mặt anh nhợt nhạt như tờ giấy trắng, môi không còn giọt máu, hai mắt đen sẫm lại. Anh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ có bàn tay đang đặt trên nắm đấm cửa vẫn không ngừng run lên là để lộ ra cảm xúc.
– Đây là lúc để tôi khoanh tay đứng nhìn sao?
– Vậy cậu đi đến đó giúp được gì? – Lưu Triệu hỏi. – Cứ cho là cậu đi ra trước giới truyền thông và nói Minh Vi là bạn gái cậu, cậu tin cô ấy trong sạch, việc đó có giúp gì được Minh Vi không?
Tiểu Hoàng cũng góp lời khuyên ngăn:
– Anh, việc này kỳ quặc quá, chắc chắn đã có người cố ý hãm hại Minh Vi. Chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong bóng tối, đúng là muốn đề phòng cũng khó. Những lúc thế này phải án binh bất động, để làm rõ mọi chuyện rồi hãy nói.
Đường Hựu Đình mím chặt môi, buông tay khỏi cửa.
– Minh Vi vẫn bị tạm giữ?
– Chắc luật sư Vương đã bảo lãnh cho cô ấy ra được rồi. – Lưu Triệu đáp.
Đường Hựu Đình gật đầu:
– Cố Thành Quân biết rồi phải không?
– Trời chưa sáng anh ấy đã biết rồi, lập tức triệu tập chúng tôi họp gấp.
– Vậy mà hai người không đánh thức tôi dậy.
– Cũng gọi rồi nhưng có đánh thức được cậu đâu. – Lưu Triệu bất mãn nói.
Đường Hựu Đình hối hận nhắm mắt lại.
– Tôi đi gặp Cố Thành Quân. – Anh nói. – Tôi cần nói chuyện với anh ta.
Bình luận facebook