• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ảnh Hậu Tái Sinh (5 Viewers)

  • ✩ Chương 2: Đám tang ✩

Giờ là cuối tháng Tám, thành phố nằm ở phương Bắc này vẫn chưa bước sang mùa thu, song cái nắng hè dữ dội đã dịu bớt đi.

Nhà Chu Minh Vi ở con đường vành đai số 5 phía Tây thành phố, gần tới ngoại ô. Từ sau lần đó, bà Vương quản lý con gái rất chặt, sợ cô vẫn nghĩ quẩn. Minh Vi phải uốn lưỡi mấy lần mới được mẹ đồng ý cho đi chơi với Giai Ni.

Tàu điện ngầm lao vun vút qua đường sắt trên không, những tòa nhà chọc trời nhanh chóng nằm lại phía sau, đến nơi nào cũng thấy những cảnh tượng phồn hoa sầm uất. Thành phố nơi Trương Minh Vi đã sống suốt hai mươi tám năm nay bỗng chốc trở nên mới mẻ trong con mắt của Chu Minh Vi.

Khi trước, cô thường ngồi trong xe hơi sang trọng và thoải mái, có tài xế riêng, trong xe còn có đồ uống và cả ti vi vệ tinh. Mỗi lần đi từ phía đông sang phía tây thành phố, tới gót giày cũng không dính một hạt bụi. Còn giờ đây, Chu Minh Vi đứng chen chúc trong toa tàu điện, bên cạnh là những viên chức làm công ăn lương mình đẫm mồ hôi, phía sau là một đám nữ sinh trò chuyện ồn ào, máy lạnh của toa tàu thổi vù vù khiến cô hắt hơi.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy thỏa mãn, kiếp trước dù sống hai mươi tám năm, nhưng ít ra cũng có mười tám năm được ăn sung mặc sướng, nuông chiều hết mực. Phải biết rằng có bao nhiêu người trong suốt cuộc đời không được sống sung sướng như vậy đến một ngày.

Trụ sở chính của Vĩnh Thành là một tòa nhà bốn tầng màu xám, không lấy gì làm bắt mắt nếu so với tòa nhà cao ốc ở hai bên, vả lại nếu không có một đám con gái ầm ĩ đang vây bên ngoài thì cũng không có người đi đường nào chú ý tới chỗ này.

Từ xa đã thấy mấy cô gái đang giơ cao biểu ngữ và băng rôn cùng hô vang:

– Thành Quân, Thành Quân, đừng đau lòng quá!! Bọn em vẫn luôn ở đây! Bọn em mãi yêu anh!

Cảnh tượng như vậy cô đã từng thấy rất nhiều lần khi vẫn còn ở bên cạnh Thành Quân, nên giờ không mấy ngạc nhiên. Giai Ni đứng bên cạnh lè lưỡi:

– Chả trách có nhiều người tranh giành nhau tới vỡ đầu để được làm ngôi sao lớn như vậy. Vợ vừa mới chết, đã có nhiều cô gái trẻ trung lao đến bù đắp chỗ trống ngay.

Minh Vi bất giác cười cay đắng:

– Cậu có biết hồi trước vợ anh ta phải qua năm ải chém sáu tướng mới có được anh ta không?

– Cố Thành Quân đẹp trai thế, được các cô gái tranh cướp nhau cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. – Giai Ni bật cười. – Minh Vi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?

– Mình chỉ muốn xem một chút thôi. – Ánh mắt Minh Vi bỗng trở nên dịu dàng.

Đây là công ty do bố cô một tay gây dựng nên, chính là để cho cô con gái ham mê điện ảnh có đất phát huy sở trường.

Năm đó bố cô vẫn còn trẻ, bị trúng gió khi say rượu nên đột quỵ, qua đời. Minh Vi hai mươi tuổi, kỳ nữa mới tốt nghiệp, bỗng chốc trở nên một thân một mình không biết nương tựa vào ai, lại còn bị các giám đốc khác trong công ty coi thường vì ít tuổi. Khi đó Thành Quân đã có chút danh tiếng, quan hệ với Minh Vi rất tốt. Trong khi ai cũng xem thường Minh Vi, chỉ có mình anh là dám đứng lên giúp đỡ cô ổn định mọi mặt tình hình, nắm giữ lấy công ty.

Thời gian đó Minh Vi cảm kích vô cùng. Bình thường đã thích anh, sau lần đó càng quyết tâm với tình cảm của mình.

Dẫu vậy, Minh Vi cũng không dám nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước để bày tỏ tình cảm với Thành Quân, trái lại, anh chính là người chủ động nói với cô:

– Anh với em qua lại lâu như vậy, hai bên đều rất hiểu tính cách của nhau. Anh hỏi em một cách nghiêm túc: “Chúng ta cưới nhau có được không?”.

Khi đó Minh Vi vui sướng tới mức trái tim gần như không chịu nổi.

Giờ đây Trương Minh Vi đã chết, lại chưa có con nên cổ phần của cô đương nhiên thuộc về Cố Thành Quân. Cố Thành Quân nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Vĩnh Thành, một ông vua không vương miện. Vậy mới nói ba vận may lớn của đời người: thăng quan, phát tài, vợ chết, Cố Thành Quân bỗng nhiên có tất cả. Bên ngoài đã có các fan hâm mộ kêu trời kêu đất cảm thông, bên trong không biết anh ta và Chân Tích đang vụng trộm hưởng lạc ở chỗ nào.

Đám đông ồn ào chợt trở nên hỗn loạn, các fan hâm mộ líu ríu dạt ra cả phía sau. Một chiếc Porsche màu đen từ trong công ty chạy ra. Đám con gái đó như sực tỉnh, vây lấy chiếc xe la hét: “Thành Quân! Thành Quân! Cố Thành Quân! Ở trong này, trong này”.

Giai Ni kéo tay Minh Vi khi đó đang đứng thẫn thờ lùi về phía sau mấy bước, đúng lúc chiếc xe ngoặt qua, chỉ còn chút nữa là đâm vào họ. Minh Vi giật mình, suýt ngã. Chiếc xe phanh kít lại, phát ra một âm thanh chói tai.

– Làm ơn tránh ra một chút. Tránh ra một chút.

Tài xế khá lịch sự, chỉ hét lên hai câu thiếu kiên nhẫn đó. Các nhân viên bảo vệ lập tức chạy đến gạt Giai Ni và Minh Vi ra.

Cửa kính sau của xe từ từ hạ xuống, gây ra một chuỗi tiếng kêu la chói tai. Cố Thành Quân mặc cả một bộ vest màu đen, đeo kính râm ngồi bên trong, chỉ để lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp xoay nghiêng. Anh không bộc lộ cảm xúc gì, cũng không để ý tiếng kêu của các fan hâm mộ, lơ đãng hỏi Minh Vi:

– Cô có bị thương không?

Minh Vi đờ người ra như tượng gỗ, mình Giai Ni phản ứng kịp, vội vàng cười nói:

– Không sao! Chúng tôi không sao cả!

Cố Thành Quân gật đầu, ngoảnh mặt đi không nhìn họ nữa. Cửa kính từ từ đóng lại, sau đó chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời đi. Đám đông hâm mộ vẫn trong trạng thái kích động lập tức chạy đuổi theo, nhờ vậy cổng công ty yên bình trở lại.

Giai Ni đẩy Minh Vi bằng giọng đầy hào hứng:

– Ôi trời ơi, người thật còn đẹp trai hơn cả trong phim! Lại còn dịu dàng tình cảm nữa! Thảo nào chị họ mình thích anh ta đến vậy. Mình phải gọi điện thoại ngay cho chị ấy, bảo với chị ấy rằng mình đã tận mắt thấy Cố Thành Quân mới được.

Minh Vi lẳng lặng nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất, một nụ cười lạnh giá hiện lên trên khóe môi.

Lẽ dĩ nhiên anh không thể nhận ra cô.

Nắm quyền quản lý Vĩnh Thành trong tay, đầu đội vương miện của ảnh đế, cả danh và lợi đều thuộc về Cố Thành Quân. Đến người vợ kết tóc se tơ anh ta còn có thể vứt bỏ, vậy quan tâm gì đến một cô gái xa lạ.

Minh Vi nhắm nghiền mắt, khi mở ra tất cả đã trở nên bình thường.

Cô quay người bước đi, Giai Ni bỏ điện thoại xuống tất tả chạy theo:

– Vi Vi, mình bảo này, chị họ của mình nói chị ấy tìm được một công việc làm thêm, họ cần hai nữ sinh viên, hỏi bọn mình có làm được không. Chính là làm trong Vĩnh Thành…

Minh Vi khựng lại:

– Vĩnh Thành?

– Phải. Mà cậu có biết làm gì không? – Giai Ni mở to mắt, thấp giọng nói với vẻ hưng phấn thần bí. – Phục vụ trong tang lễ của vợ Cố Thành Quân.

Toàn thân Minh Vi khẽ run lên:

– Mình… Tang lễ của trương Minh Vi sao?

– Phải… Nói ra cô ấy cũng trùng tên với cậu, thật không thấy may mắn. Song nói đi cũng phải nói lại, dù tiền công không cao nhưng lại có thể nhìn thấy nhiều minh tinh. Vợ của Cố Thành Quân qua đời, chắc chắn sẽ có vô số người nổi tiếng đến đưa tang.

– Bao giờ làm?

– Hôm nay đến phỏng vấn, ngày mai bắt đầu làm, vị trí lễ tân đón khách. Chỗ này do chị họ mình nhờ cậy người quen xin được, đáng lẽ người ta dùng nhân viên trong công ty. Cậu có đi không?

– Mình đi! – Minh Vi buột miệng nói, giọng chắc nịch.

– Ừ, được. – Giai Ni hơi sốc vì bộ dạng quyết liệt của Minh Vi. – Để mình nhắn tin trả lời chị ấy.

Chị họ của Giai Ni, Tống Mẫn, là một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, làm việc gì cũng nhanh nhanh chóng chóng, giống hệt bản tính của Giai Ni. Tống Mẫn đưa Minh Vi và Giai Ni vào công ty gặp người phỏng vấn. Địa điểm phỏng vấn ngay tại trụ sở công ty Vĩnh Thành. Đã gần hai chủ nhật trôi qua kể từ sau biến cố, Minh Vi mới quay lại nới này lần đầu tiên.

Vừa bước chân vào bên trong, Minh Vi chết lặng người. Tất cả hoa và cây cảnh trong công ty được thay bằng hoa trắng, những bức tranh với nhiều màu sắc tươi sáng bị dỡ xuống, các nhân viên đều mặc trang phục màu đen. Ngay trên cửa thang máy ở đại sảnh chính có treo một bức hình của Trương Minh Vi. Trong sảnh vang lên một điệu nhạc buồn thương, biến nơi này thành một linh đường.

Cố Thành Quân đang làm trò gì? Khó khăn lắm mới giết chết được cô vợ phiền phức, anh chẳng vui mừng quá, hay định dùng cách này để biểu đạt nỗi vui sướng trong lòng? Biết đâu đây lại là chủ ý của Chân Tích? Nói cho cùng thì cô ta, từ thân phận kẻ thứ ba, đã nghiễm nhiên trở thành chính thất một cách dễ dàng, được cả đàn ông mình thích lẫn gia sản kếch xù, chắc sợ miệng lưỡi thế gian nên mới cố gắng dùng đủ mọi cách để bày tỏ lòng tiếc thương của mình trước cái chết của Trương Minh Vi.

Quá trình phỏng vấn không có gì, người phỏng vấn là chỗ quen biết của Tống Mẫn nên hỏi qua loa vài câu đã ghi tên họ vào danh sách, sau đó thông báo sáng hôm sau đến nhận việc.

Trước khi về Minh Vi hỏi thêm một câu:

– Cố phu nhân được an táng ở đâu?

Nhân viên phụ trách tuyển người nói:

– Ở nghĩa trang Phật Sơn, cùng chỗ chôn cất với bố mẹ cô ấy.

– Ôi cả nhà đều chết hết rồi ư? – Tống Giai Ni buột miệng.

Nhân viên đó liếc nhìn Giai Ni với vẻ không vui:

– Chủ tịch Trương của chúng tôi xấu số, nhưng không đến lượt các cô bàn tán.

Chỉ là một nhân viên quèn, từ trước đến nay Minh Vi chưa từng thấy mặt, lại càng không biết tên cô ta. Song thấy có người bảo vệ mình như vậy, cô cảm nhận được sự ấm áp mình từng có trước kia.

Rời khỏi phòng họp của bộ phận nhân sự, Minh Vi rẽ sang bên trái theo thói quen, đi vào một hành lang dài. Đây là con đường ngắn nhất để về phòng mình mà cô vẫn thường đi. Một dãy hành lang hun hút, hai bên tường treo đầy các khung hình. Ảnh trong phim, các album âm nhạc trong phim, hình chụp khi nhận giải…

Những năm qua Vĩnh Thành đã đào tạo được hàng chục ngôi sao điện ảnh, song không có bất kì ai có đủ tư cách để được treo một tấm poster hình của mình trên hành lang này. Mỗi tấm poster đều ghi một cái tên nổi như cồn hoặc những thành công của một người nghệ sĩ.

– Cố Thành Quân! – Tống Mẫn dán mắt vào một tấm poster, kêu lên phấn chấn. – Oa! Đây là tấm poster phim “Người tình” anh ấy đóng, bản này số lượng hạn chế nên ít lắm.

Trong bức hình là cảnh sông nước Mê Kông lấp lánh dưới ánh chiều tà, một người đàn ông Đông phương mặc chiếc áo sơ mi trắng cúi đầu, khuôn mặt đẹp trai trầm ngâm. Một thiếu nữ Pháp với sắc đẹp mê mẫn lòng người ôm lấy anh ta từ phía sau, đầu khẽ tựa trên vai anh ta. Mái tóc quăn dài bồng bềnh của thiếu nữ buông lơi trên tấm lưng trần, ánh mắt ngất say. Hiệu ứng màu sắc và cấu tứ đặc biệt khiến bức hình nhuốm một bầu không khí mơ hồ đầy quyến rũ.

– Cố Thành Quân quả thực quá đẹp trai. – Vẻ ngây ngất hiện trên khuôn mặt Tống Mẫn. – Diễn xuất của anh ấy trong phim phải nói là tự nhiên, cơ thể thật tuyệt.

Cứ ngây ngất đi, ngây ngất hết mình đi, những cô gái không biết mùi đời.

Minh Vi nhìn cô bé ánh mắt bàng quan.

Người đàn ông mà các em ái mộ bên ngoài là vàng ngọc nhưng thực ra bên trong lại thối nát. Nhìn tưởng thanh cao nho nhã, nhưng thực ra đây là âm mưu gian giảo, lại còn bạc tình bạc nghĩa. Vậy nên, có người đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình đây này.

Minh Vi cúi đầu buồn bã ra khỏi công ty. Giữa đường Tống Mẫn chia tay hai người bọn họ, Giai Ni cùng Minh Vi về nhà ăn cơm.

Vừa vào đến khu tập thể, từ xa trông thấy một nam sinh dáng người cao lớn đứng dưới sân. Cậu ta nhìn thấy Minh Vi liền hằm hằm đi tới. Minh Vi nhìn khuôn mặt non nớt đầy tức giận đó, không biết phải làm gì.

– Anh gọi vào điện thoại di động của em, sao em không bắt máy? – Nam sinh phủ đầu bằng một câu trách móc. – Anh nghe nói em đã khỏi ốm lâu rồi, vậy sao không liên lạc với anh lấy một lần? Ngày mai anh quay lại trường, em cũng không muốn đi tiễn sao?

Minh Vi còn chưa kịp nói, Giai Ni đã nhảy vọt tới, chỉ thẳng vào mặt nam sinh đó, quát mắng:

– Trần Chí Hàng, cậu có còn là đàn ông không? Khi Vi Vi bị ốm nằm trong bệnh viện thì cậu chết ở đâu? Cậu ấy ra viện mấy ngày rồi cậu còn không đến thăm? Bây giờ mới chạy đến đây định giở trò gì? Cậu vẫn còn thể diện sao?

Hóa ra nam sinh mặt còn trứng cá này là cậu bạn trai bí mật của Chu Minh Vi.

Hồi Trương Minh Vi còn sống, chồng và bạn bè đều là các bậc mỹ nam nhất đẳng, ở bất cứ chỗ nào trong công ty cũng có thể gặp được các nghệ sĩ hoặc thực tập sinh trẻ trung xinh đẹp. Tuy cô không phải người có quan hệ rộng rãi, song mối quan hệ với những người đẹp lại không hề ít. Đối với tên Trần Chí Hàng này mà nói, từ ngoại hình đến phong cách, đều không đáng nhắc đến.

Nói cho cùng, Chu Minh Vi vẫn là một cô gái nhỏ tuổi, gu thẩm mỹ vẫn chưa hình thành hết. Tuy vậy, việc cô chọn Cố Thành Quân cũng không khá khẩm hơn cô bé này bao nhiêu, còn cười người cái nỗi gì?

Trần Chí Hàng bị Giai Ni tấn công dồn dập, nhất thời không nói lại được, mãi lâu sau mới ngập ngừng:

– Tôi… Tôi nói với Minh Vi, liên quan gì tới cậu?

Tống Giai Ni quay sang nhìn Minh Vi, hết sức nháy mắt ra hiệu.

Chu Minh Vi cười cười, nhìn Trần Chí Hàng:

– Anh sắp quay lại trường à? Vậy đi vui vẻ nhé. Tôi phải đi làm, không tiễn anh được.

Trần Chí hàng rõ ràng không ngờ Chu Minh Vi lại có thể dứt bỏ mình một cách dễ dàng như vậy, kinh ngạc lắp bắp:

– Em… Nghe nói em lại thi trượt đúng không? Hồi đó anh từng bảo nếu em không đỗ được Đại học Bắc Kinh, chúng ta sẽ chia tay. Chính là em cầu xin anh nên anh mới cho em thêm một năm. Lần này…

– Vậy chia tay đi. – Minh Vi nói nhẹ như không. – Tôi không đủ khả năng với tới đại học Bắc Kinh, anh cũng không nhất thiết phải đợi tôi. Như vậy để sau này, nếu anh có gặp trắc trở gì trong cuộc sống cũng không oán thán mà đổ lên đầu tôi rằng “hồi đó tất cả đều là vì em”. Tôi không gánh nổi gánh nặng cuộc đời anh đâu, có đúng không Trần Chí Hàng? Chu Minh Vi với anh không có duyên phận, trước đây là do cô ấy hồ đồ, còn bây giờ nghĩ thông suốt rồi. Người ta có tụ thì có tan, ai đi đường nấy, tạm biệt anh, tốt nhất là đừng gặp lại nhau.

Nói xong, Minh Vi kéo tay Giai Ni đi lên cầu thang, bước đi nhanh nhẹn, đường hoàng dứt khoát, không hề lưu luyến.

Trần Chí Hàng mắt chữ A mồm chữ O đứng đờ người ra đó, không nói lại được câu nào. Người con gái này dường như đã có một sự sống hoàn toàn mới, ánh mắt sắc sảo, bộc lộ một vẻ thông minh và chín chắn, không còn là cô nữ sinh cứng nhắc thật thà như trước.

Cậu ta hoàn toàn biết mình không còn điều khiển được người con gái này nữa.

– Cậu quyết định rồi à? – Giai Ni nhìn theo bóng Trần Chí Hàng qua cửa sổ. – Trước đây, rõ ràng cậu bị cậu ta làm cho mê muội tới mức hồn siêu phách lạc, cả trường đều biết.

Minh Vi nói:

– Chuyện tình yêu của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi có thể khắc cốt ghi tâm được bao nhiêu? Ngủ một giấc tỉnh dậy đã cảm thấy không còn gì lưu luyến nữa rồi. Giờ mình đã nghĩ thông.

– Cậu ốm một trận mà như lớn thêm mấy tuổi. – Giai Ni bật cười. – Nhưng thấy cậu như vậy, mình yên tâm rồi.

Tối hôm đó Minh Vi thu dọn phòng ngủ của mình, cô gom hết sách vở của Chu Minh Vi để lại cất xuống gầm giường. Căn phòng bỗng chốc trở nên gọn gàng, ngăn nắp hơn nhiều, cảm giác bức bách ban đầu do những chồng sách vở đó mang lại biến mất.

Chu Minh Vi đã sống một cuộc đời đầy những áp lực và mơ hồ, nếu như cho cô bé ấy cơ hội quay lại, không biết sẽ hối hận đến mức nào. Giờ đây Trương Minh Vi đã trở thành Chu Minh Vi, hãy tận dụng cơ hội quý giá này để làm những việc mà mình muốn làm, đi con đường mình muốn đi. Quá khứ của Chu Minh Vi không thể ảnh hưởng đến cô được nữa.

Minh Vi tắm xong bèn đứng trước gương trong nhà tắm để đánh giá lại bản thân mình bây giờ.

Chu Minh Vi là một cô gái trẻ trung, thậm chí còn xinh đẹp. Dù hiện giờ khí sắc chưa tốt lên, lại hơi gầy, nhưng có thể thấy cô được thừa hưởng di truyền từ bà Vương ở làn da trắng trẻo và khuôn mặt thanh tú.

Minh Vi có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, các đường nét đều gọn gàng, xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt phượng trong sáng, long lanh sắc nước, nhìn vào sâu thăm thẳm. Mang một chút cảm xúc, trong đôi mắt đó như ẩn chứa một câu chuyện làm mê mẩn lòng người.

Thêm vào đó, Chu Minh Vi lại có dáng cao dong dỏng, chừng một mét sáu tám, cơ thể thon thả cân đối, làn da tuổi thanh xuân trắng mịn.

Trương Minh Vi vốn không phải một cô gái xinh đẹp, chiều cao không được như Chu Minh Vi, cũng không có đôi mắt đẹp như vậy. Thứ duy nhất cô có là một làn da trắng, tính tình hiền hậu, hào phóng và một gia sản kếch xù.

Không có ngoại hình xinh đẹp, cũng không có một cơ thể khỏe mạnh, song Trương Minh Vi lại thích điện ảnh, khao khát được trở thành diễn viên. Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên cô đành từ bỏ ước mơ để chọn học ngành lịch sử sân khấu.

Trong phòng tắm nóng ngột ngạt, Minh Vi lau đi hơi nước đọng trên mặt gương rồi bắt đầu mỉm cười với người trong đó. Ban đầu chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, xa cách và khách sáo. Sau đó trở thành một nụ cười nóng bỏng và thiết tha. Trong mắt là một sắc thái cực kì gợi cảm. Khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, sóng mắt đong đưa, khẽ nháy một cái đầy vẻ bỡn cợt.

Tuyệt vời.

Nụ cười dần đông cứng lại, đôi mắt mở to, thoắt cái đã thành vẻ ngạc nhiên, đôi môi hơi hé mở. Cảm giác không thể nào tin nổi, chấn động và thêm vẻ sợ hãi, king hoàng. Sau đó vẻ đau thương hiện lên, thế chỗ cho tất cả biểu cảm khác. Đôi môi mấp máy, song không phát ra tiếng. Nước mắt đã dâng đầy rồi chầm chậm, chầm chậm ứa ra từ khóe mắt….

Chỉ một giây sau, tất cả cảm xúc đó biến mất, giống như bị một bàn tay to bè gạt phăng đi vậy.

Minh Vi dùng khăn bông lau mặt, hít một hơi thật sâu.

Rất tốt, biểu cảm của Chu Minh Vi phong phú, dễ kiểm soát, sức lan tỏa mạnh mẽ. Đặc biệt, cô bé này khi nở nụ cười trông ngây thơ, trong sáng, nhưng lại có thể tạo ra vẻ phong tình quyến rũ. Khi bật khóc, các cơ mặt không bị biến động theo quá nhiều nhưng lại rất hiệu quả ở việc khiến người khác thương cảm theo, rõ ràng biết cách gây xúc động lòng người. Với con mắt bao năm trong nghề tuyển chọn diễn viên của cô, cô bé Chu Minh Vi quả thực là một hạt giống tốt. Cô bé lại ít tuổi, có thể từ từ gọt giũa, tương lai chắc chắn rất có tiền đồ.

Có lẽ đây chính là sự bù đắp của ông trời giành cho cô. Lấy lại tấm thân bệnh tật, đổi cho cô một cơ thể khỏe mạnh, còn nữa, một tương lai tươi đẹp.

Ngày hôm sau, Minh Vi dậy từ sớm, cùng Giai Ni đến nhà tang lễ đúng giờ hẹn. Cả hai thay đồng phục màu đen được phát, sau đó bắt đầu kê bàn đón khách.

Bước vào trong linh đường, Minh Vi ngước mắt nhìn lên tấm hình đen trắng được treo ngay trên nền vải trắng. Trong bức hình, cô đang cười đến rạng rỡ. Vẫn là khuôn mặt của mình, nhưng làn da đã trở nên nhẵn mịn hơn, các đường nét cũng gọn gàng hơn. Rõ ràng bức ảnh đã được xử lý qua photoshop, vì vậy trông còn đẹp hơn ngay cả khi cô còn sống.

Trên đời này hẳn không mấy ai có cơ hội nhìn thấy ảnh mình trở thành ảnh thờ treo trong linh đường như cô. Đặc biệt là trên bục còn cả cỗ quan tài lớn màu đen, di thể của Chủ tịch Trương Minh Vi được đặt bên trong đó, đang chờ người đến cúi đầu khóc lóc tiếc thương.

Minh Vi quan sát kĩ cỗ quan tài, sau khi khẳng định đó là hàng hạng nhất mới thấy nhẹ nhõm. Nghĩ Cố Thành Quân có vẻ không phải kẻ bủn xỉn trong những chuyện thế này.

Giai Ni đột nhiên hào hứng huých khuỷu tay vào người Minh Vi, sau đó nháy mắt nhìn ra cửa.

Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa linh đường, gây nên một sự xáo động nho nhỏ bên trong. Cố Thành Quân vẫn mặc một bộ vest màu đen, đeo băng tang đen, chỉ có điều không mang kính râm, nhìn thấy rõ một quầng thâm dưới mắt.

Mấy ngày nay Minh Vi đều trằn trọc khó ngủ, xem bộ dáng kia Cố Thành Quân cũng ngủ không yên giấc. Sao vậy, chẳng lẽ hưng phấn quá, đêm nào cũng thức đếm tiền, đến nỗi không ngủ được?

Minh Vi cười nhạt.

Quan tài đã được đóng kín, bên cạnh bày rất nhiều cúc trắng và bách hợp, phía trước có mâm quả và trà để cúng, ánh nến cháy bập bùng. Tiếng nhạc tiễn đưa được chỉnh ở âm lượng vừa phải, đủ để tạo không gian cho khách đến viếng có thể thì thầm to nhỏ với nhau.

Cố Thành Quân châm mấy nén hương, sau đó cắm vào trong bát rồi quỳ xuống.

Nhiều người thấy vậy liền dừng việc mình đang làm lại, nhìn về hướng đó.

Dưới ánh đèn trần hắt xuống, khuôn mặt đẹp trai của anh hiện rõ vẻ mệt mỏi. Dừng lại một lúc, Thành Quân khẽ thở dài một tiếng, sau đó đứng lên.

Triệu Hữu Lượng, người quản lý của Cố Thành Quân đi tới to nhỏ mấy câu, anh gật đầu, đưa mắt nhìn lên di ảnh Minh Vi rồi cùng Hữu Lượng đi ra.

Từ đầu tới cuối anh không nói một lời nào. Minh Vi nhìn chăm chú theo hướng chồng mình đi ra, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Sáu năm chung sống với nhau, cuối cùng người chết nết tàn, đường chia hai lối.

Vì biết mình mang bệnh nên cô cũng từng nghĩ, giả sử nếu cô chết đi, Thành Quân sẽ có phản ứng như thế nào. Chắc anh sẽ đau khổ và suy sụp, tiều tụy khóc thương. Khi đó, chắc anh sẽ vứt bỏ tất cả, không còn là một diễn viên mà chỉ là một người chồng mất vợ. Anh sẽ quỳ trước linh cữu của cô khóc ầm lên, sẽ tưởng nhớ đến cô hàng đêm, rồi thỉnh thoảng nhớ đến cô lại một mình cười đau xót.

Còn giờ đây, xem ra những suy đoán cảm tính của phụ nữ đều không thực tế.

Cố Thành Quân mà Minh Vi nhìn thấy hôm nay vẫn là một người đàn ông đeo mặt nạ. Kín đáo và kiềm chế, thâm trầm và bình tĩnh, hoàn toàn giống lúc bình thường. Cái chết của vợ rõ ràng đã không khiến cho anh quá đau buồn.

Khách khứa đến viếng tang bắt đầu theo nhau vào linh đường. Danh tiếng của Trương Minh Vi trong giới giải trí được coi là đáng kể, không mắc oán cũng không nợ ân ai, mọi người lại nể mặt Cố Thành Quân nên rất nhiều ngôi sao lớn trước đây từng qua lại với công ty đều có mặt, đưa hoa đến viếng. Những khuôn mặt có quen có lạ đó, bất kể là thực lòng hay giả dối, đều thể hiện vẻ buồn đau thương tiếc. Mắt nhìn lễ truy điệu với đầy trăng sao lấp lánh, thói hư vinh không khỏi trỗi dậy trong lòng Minh Vi, khiến cô chợt cảm thấy mình sống trên đời cũng không vô ích.

Cố Thành Quân trong vai người chồng mất vợ, đứng đó đón nhận những lời quan tâm an ủi của mọi người. Sắc mặt anh cũng nặng nề, bất kể ai nhìn vào cũng có thể nghĩ rằng anh đang cố gắng kiềm chế nỗi buồn đau thương mất mát của mình. Bức tượng vàng ảnh đế được trao cho Cố Thành Quân quả thật đáng đồng tiền bát gạo.

Minh Vi không thể đứng nhìn tiếp, bèn kiếm cớ rời khỏi linh đường.

Ở bên ngoài nhộn nhạo hơn bên trong linh đường gấp trăm lần. Phía ngoài lan can sắt là một đám đông ồn ào, các phóng viên mang theo micro, các fan hâm mộ giơ cao những tấm biển, chẳng khác nào những con sói bị đói rã trên thảo nguyên hau háu nhìn vào nhất cử nhất động bên trong. Chỉ cần một dấu hiệu dịch chuyển nhỏ bên trong, bên ngoài lập tức sục sôi lên như có bạo động vũ trang. Thật tiếc vì người chết là vợ của ngôi sao, không phải chính ngôi sao, cho nên fan hâm mộ chỉ phấn khích kêu gào mà không khóc lóc thảm thương.

Đang đầy cảm xúc, đám đông bỗng trở nên hỗn loạn. Các fan hâm mộ điên cuồng la hét xô đẩy nhau.

Chắc chắn lại là một đại minh tinh nào đó vừa giá đáo.

Minh Vi còn đang lọc danh sách trong đầu, đã thấy một chiếc BMW đi xuyên qua đám người nhộn nhạo rồi dừng lại, một dáng người cao ráo xuất hiện ngay trước mắt cô.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo sơ mi màu đen bó sát người với quần âu, thắt cà vạt màu trắng bạc, cặp kính râm che kín gần nửa khuôn mặt. Ánh mặt trời mùa hạ chiếu thẳng vào khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, tạo thành một bóng râm dày đặc.

“Hựu Đình! Hựu Đình!”, đám fan hâm mộ bên ngoài lan can sắt bắt đầu mất kiểm soát.

Đường Hựu Đình ngẩng mặt nhìn về phía đó, giơ tay lên vẫy vẫy, chiếc nhẫn kim loại lấp lánh trên ngón tay trỏ. Sau đó, anh ta đi vào linh đường dưới sự bảo vệ của đoàn hộ tống trong tiếng gào thét đến vỡ tai của đám fan.

Minh Vi trợn tròn mắt, đờ người nhìn cảnh tượng đó, mắt nhìn dán theo cho tới khi bóng người cao gầy của anh ta mất hút sau cánh cửa.

Đến viếng tang mà cũng làm như khi xuất hiện trên thảm đỏ, e rằng cả thế gian này duy nhất chỉ có một người đó là Đường Hựu Đình làm được vậy. Hành sự khác người, tùy tiện và xấc xược, không buồn quan tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không đếm xỉa xem dư luận nói gì.

– Quả nhiên là Đường Hựu Đình đã đến. – Minh Vi nghe thấy các nhân viên thấp giọng thì thầm. – Xem ra việc công ty định kí hợp đồng với anh ta là thật.

– Chẳng phải lúc còn sống Chủ tịch Trương đã bàn đến chuyện này hay sao? Không biết đã kí hợp đồng chưa?

– Chắc là xong rồi. Từ khi Legend giải tán đến nay, không biết bao nhiêu công ty đã muốn khai thác Hựu Đình. Lần này công ty mình đã dốc vốn vào rồi…

– Đây là chỗ để các cô nói chuyện phiếm sao? – Giọng nói nghiêm khắc của giám đốc Lưu không biết từ đâu vang lên. – Nhiều khách khứa như vậy không lo đi tiếp, đứng đây ngắm cảnh hay sao? Đừng nghĩ rằng Chủ tịch Trương không còn nữa thì kỉ luật công ty sẽ bị buông lỏng. Những người vi phạm đều phải cuốn gói ra đi theo quy định hết.

Hai nữ nhân viên hoảng hồn tản đi. Minh Vi cũng đi theo họ vào trong linh đường.

Vào đến bên trong, Đường Hựu Đình bỏ kính râm ra. Trước ánh mắt mọi người, Cố Thành Quân bước tới đó với sắc mặt nặng nề.

– Anh Đường. – Cố Thành Quân thấp giọng chào. – Cảm ơn anh đã đến lễ tang.

Đường Hự Đình nghiêng người đáp lễ, nở một nụ cười đúng mực, trông vẻ mặt hơi thương xót:

– Mong chủ tịch đừng quá đau buồn. Tôi và chị Trương dù chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần, nhưng tôi đánh giá rất cao cách đối nhân xử thế của chị ấy. Thật đáng tiếc vì chị ấy ra đi khi còn trẻ như vậy, hy vọng anh sẽ sớm lấy lại tinh thần.

Mặt Cố Thành Quân nhẹ nhõm hơn một chút, nói:

– Nếu như Minh Vi có linh thiêng, nhìn thấy anh chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Đường Hựu Đình cũng đáp lại bằng một câu cửa miệng hết sức quen tai:

– Anh Cố phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận, chị Trương chắc cũng không muốn anh vất vả thế này đâu.

Minh Vi lặng lẽ đứng một bên, tránh sau lưng mọi người nghe những câu họ nói, không thể không nổi da gà khắp người. Những người không biết chuyện nếu nghe được thế nào cũng cho rằng cô và Đường Hựu Đình rất thân thiết với nhau, thậm chí là bạn bè tâm đầu ý hợp. Ai biết bọn họ mới gặp nhau có mấy lần, quả thực chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần đó thôi. Là do Minh Vi đang muốn đưa Hựu Đình về đầu quân cho Vĩnh Thành.

Ban nhạc Legend mà Hựu Đình tham gia khi đó là ban nhạc đang được ưa chuộng nhất trong giới, nhưng do một thành viên trong nhóm tự sát, nên dù đã cố sắp xếp lại vẫn giải tán sau hơn nửa năm. Là giọng hát chính trong ban nhạc, con người Hựu Đình luôn kiêu căng đứng trên cao trông xuống, sau khi ban nhạc được giải tán, anh ta nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm để mọi người giành lấy.

Minh Vi đã nhắm tới Đường Hựu Đình từ khá lâu. Đường Hựu Đình có ngoại hình đẹp, giọng hát truyền cảm, phong cách tự coi là số một, con người cũng thông minh nhanh nhẹn. Trong tương lai bất kể là hát hay đóng phim, tiền đồ cũng được xem là vô hạn.

Tuy Minh Vi từng thấy Đường Hựu Đình trong TV, biết đây là một ca sĩ có ngoại hình như tranh vẽ, nhưng khi lần đầu tiên người thật xuất hiện trước mắt, cô vẫn không khỏi thầm kinh ngạc vì vẻ hoàn hảo đó.

Đường Hựu Đình sở hữu một làn da mịn, một khuôn mặt với các đường nét tinh tế, môi đỏ hồng, răng trắng bóng, đôi mắt như cánh hoa đào, khi nhìn người khác luôn phảng phất nét cười. Minh Vi đã từng thẩm định qua biết bao người, tuy không tới mức chóng mặt nhũn chân, song tim cũng đập dồn dập lên mấy nhịp.

Thời điểm đó Đường Hựu Đình đang nổi như cồn, là ngôi sao hot nhất, nên dù ngoài mặt có cười rạng rỡ đến đâu, nhưng trong đáy mắt trước sau vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo. Tuy hơi xem thường những điều kiện Minh Vi đưa ra, nhưng anh ta vẫn không để lộ ra mà chỉ mím môi cười nhạt. Minh Vi không phải không nhận ra sự kiêu ngạo và tự tôn trong mắt Đường Hựu Đình, song cô tỏ ra không quan tâm đến điều đó. Chỉ có nghệ sĩ đang nổi danh mới có sự ngạo mạn đó, và cũng chỉ có nghệ sĩ đang ăn khách mới có thể kiếm tiền về cho công ty.

Vì công ty đã quyết tâm có được Hựu Đình, nên Minh Vi không ngừng tăng số tiền đầu tư lên. Khi đó Thành Quân tỏ ra không mấy vừa lòng với việc này, cho rằng Đường Hựu Đình không xứng với mức giá cao như vậy.

Minh Vi còn nhớ lúc đó cô cười an ủi chồng:

– Anh là diễn viên, cậu ta là ca sĩ nhạc thị trường, nước giếng không phạm nước sông đâu.

Tuy nhiên trước khi Legend giải tán, Đường Hựu Đình đã tổ chức một show diễn cá nhân mang tính chất thăm dò, tổng cộng hai đêm diễn là mười lăm nghìn vé, phòng vé chỉ mở trong vòng nửa ngày đã bán hết veo. Riêng con số này đã đủ làm người trong giới phải cứng lưỡi.

Minh Vi nhớ cô và Đương Hựu Đình đã bàn tới các chi tiết của hợp đồng, người quản lý của Đường Hựu Đình đã mang hợp đồng về nhà xem lại, còn Minh Vi theo chồng đi dự liên hoan phim. Sau lần ấy cô gặp nạn, đến thân mình còn lo chưa xong, đâu còn nghĩ gì tới thương vụ đó.

Việc Đường Hựu Đình xuất hiện trong tang lễ nằm ngoài dự liệu của Minh Vi. Anh ta là một người thận trọng, người quản lý lại rất thành thạo, cũng giống như Cố Thành Quân, mỗi khi xuất hiện trước công chúng thế nào cũng phải có một ý định nào đó, từ trước đến nay chắc chắn không làm những việc thừa thãi vô dụng bao giờ.

Việc này phải chăng cho thấy anh ta đã đồng ý chuyển sang đầu quân cho Vĩnh Thành?

Minh Vi cứ đứng ngơ ngẫm nghĩ hồi lâu rồi tự nhiên cười cay đắng. Giờ này Đường Hựu Đình ký hợp đồng hay không đâu liên quan đến cô nữa? Mọi thứ trong công ty này đều đã là của Cố Thành Quân rồi.

Trò chuyện mấy câu với Đường Hựu Đình, Cố Thành Quân quay sang phía Minh Vi đang đứng, vẫy tay gọi:

– Cô đưa anh Đường ra viếng đi.

Minh Vi ngẩn người, Giai Ni đứng bên cạnh khẽ đẩy một cái, cô mới sực tỉnh, cúi đầu đưa Đường Hựu Đình ra trước linh cữu.

Đường Hựu Đình đến trước linh cữu của Trương Minh Vi, nhìn chăm chú khuôn mặt người phụ nữ đang cười hết mực dịu dàng trong tấm ảnh đen trắng, trầm mặc hồi lâu sau đó khẽ thở dài.

Lúc ấy Minh Vi thấy vẻ tiếc thương hiện lên trong mắt anh ta. Trong lòng chấn động, cô lên tiếng hỏi như bị ma xui quỷ khiến:

– Có vẻ như tình cảm giữa anh Đường và Chủ tịch Trương của chúng tôi rất tốt phải không?

Khi đó Đường Hựu Đình mới quay sang nhìn Minh Vi.

Một cô gái với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt ướt tỏ vẻ vô cùng xúc động đang nhìn anh.

Đường Hựu Đình hơi nhíu mày, chậm rãi nói:

– Chủ tịch Trương đối xử với mọi người thẳng thắn nồng hậu, chân thành, quảng đại, có trách nhiệm và đáng tin cậy. Chị ấy có thứ mà người khác khó lòng mà có được, đó không là so đo tính toán, lòng dạ giản đơn. Trong giới giải trí này, đúng là không thể tìm được người thứ hai. Tiếc rằng một người phụ nữ tốt lại bạc mệnh như vậy….

Giọng nói của Hựu Đình nghe đầy vẻ tiếc thương và đau xót, khiến trái tim Minh Vi cũng run rẩy sống mũi cay xè.

Giờ đây Minh Vi cũng coi như nhìn thông suốt được mọi việc. Ngay cả người chồng ngoại tình còn có thể mang bộ mặt nghĩa nặng tình sâu để tổ chức tang lễ cho mình, thì những kẻ qua đường đạo đức giả mở miệng nói ra những mối quan hệ tốt đẹp với cô cũng đâu có gì, cô chẳng buồn coi thường họ nữa.

Song Đường Hựu Đình không cố tỏ ra thân thiết, trái lại, anh ta đứng ở vị trí khách quan nói ra những lời tốt đẹp về cô hết sức công bằng, vừa hay, còn sử dụng những từ mà nếu cần tự khen mình, Minh Vi cũng sẽ dùng đến. Hành động đó chẳng khác nào quả táo vàng rơi xuống chiếc rọ bạc, không thể thân thiết hơn. Những tâm sự chất chứa trong lòng Minh Vi mấy ngày qua nhờ vậy mà vơi đi ít nhiều, bỗng nhiên cô lại nhìn Hựu Đình với con mắt khác.

Con người này nếu không phải cực kì thông minh, thì quả thực rất hiểu cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ảnh Hậu Tái Lâm
  • Khương Ngọc
Chương 58
Ảnh Hậu Trùng Sinh
  • Trân Trân Hữu Nhĩ
Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!
ẢNH HẬU LÀM QUÂN TẨU
  • Đông Nhật Nãi Trà

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom