-
✩ Chương 6: Vào nghề ✩
Xe nhanh chóng tới nơi, chị Lưu giục Minh Vi:
– Mau lên, chúng ta muộn giờ rồi. Làm sao cứ như người mất hồn thế? Xem ra sức hấp dẫn của Chủ tịch Cố lớn thật. Hễ nhắc đến tên anh ấy là bọn con gái đều hồn xiêu phách lạc.
Minh Vi cố nặn ra nụ cười, sau đó cùng chị Lưu đi vào tòa nhà.
– Chị Lưu… – Minh Vi đắn đo. – Chủ tịch Cố…
– Hôm nay anh ấy không đến. – Chị Lưu liếc xéo Minh Vi. – Thứ nhất anh ấy không phải là đạo diễn, thứ hai không phải là nhà sản xuất, sao phải đến để chọn một nhân vật nhỏ? Mấy cô gái trẻ các cô thật là…
Đoạn cuối câu còn kéo dài, ngụ ý các cô gái trẻ “háo sắc” bây giờ thật không có gì để nói.
Bên trong phòng chờ có mấy cô gái xinh xắn đang ngồi rải rác, đều sàn với tuổi Minh Vi. Chị Lưu bảo Minh Vi ngồi chờ ở đó, còn mình thì đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trong phòng hết sức yên tĩnh, đám con gái chỉ nhìn nhau như ngầm đánh giá đối phương, không chuyện trò gì. Khi đó tâm trạng kích động của Minh Vi vừa lắng xuống, cô cúi đầu đọc kịch bản.
Bốn chữ “Cố viên xuân thu” màu đen nổi bật trên nền giấy trắng khiến Minh Vi tức mắt. Cô nhắm mắt lại theo phản xạ, gấp cuốn kịch bản, một lúc sau mới mở mắt ra.
Không ngờ là “Cố viên xuân thu”, kịch bản trước khi qua đời không lâu cô đã ra sức động viên Cố Thành Quân nhận. Khi đó Cố Thành Quân không mấy hứng thú vì đây là phim truyền hình nhiều tập. Còn giờ đây, sao anh lại thay đổi ý kiến?
“Cố viên xuân thu” kể về câu chuyện của Tần Thương(*). Cố Thành Quân vào vai Lý Ngọc Long, một thương gia kinh doanh tiền ở Sơn Tây. Cuối đời Thanh, Tần Thương bắt đầu suy yếu, thêm vào đó, Trung Quốc lại bất ổn cả trong lẫn ngoài. Được tiếp thu nền giáo dục phương Tây, Lý Ngọc Long và mấy người bạn cùng chí hướng đã hợp sức với nhau, cố gắng đảo ngược cục diện đang vô cùng hỗn loạn để chấn hưng lại nghề đổi tiền ở Sơn Tây.
(*) Một hãng buôn nổi tiếng ở Sơn Tây đời Minh – Thanh, hơn 500 năm về trước, kinh doanh trong lãnh vực tiền tệ và buôn muối
Lấy tinh thần cứu quốc làm tư tưởng chủ đạo, bộ phim này thực sự là một lựa chọn phù hợp với một diễn viên như Cố Thành Quân. Bên cạnh đó, các diễn viên khác trong phim cũng là những nhân vật có tiếng trong làng giải trí Trung Quốc. Đạo diễn nổi tiếng, một nhà sản xuất và đội ngũ truyền thông lớn mạnh, lại được đài truyền hình Bắc Kinh đầu tư, cho nên bộ phim này hứa hẹn sẽ trở thành một bộ phim dài tập có tiếng vang lớn.
Cố Thành Quân chắc cuối cùng cũng nhận thấy một kịch bản tốt như vậy không thể bỏ qua.
Nhân vật nữ chính là người vợ được lấy về qua mai mối của Lý Ngọc Long. Lý Ngọc Long ban đầu không muốn lấy cô ta, nhưng trong cuộc sống hai người đã dần nảy sinh tình cảm. Vợ chồng đồng cam cộng khổ, viết nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
Còn nhân vật Minh Vi đến thử vai là một cách cách nhà Thanh, rất yêu Lý Ngọc Long luôn tìm cách quấn lấy anh, thậm chí còn nhờ tới cả ý chỉ của Từ Hy thái hậu để chia rẽ vợ chồng Lý.
Chọn một diễn viên chưa ai biết tới vào vai kẻ thứ ba đáng ghét là chuyện dễ hiểu. Dù khán giả nhanh chóng quên mất vai diễn này, song nhìn từ góc độ khác, bị người ta ghét vẫn còn tốt hơn bị người ta lãng quên. Ấn tượng mà các vai diễn phản diện mang tới cho công chúng luôn sâu sắc đến bất ngờ.
Ngồi đọc kịch bản một lần nữa, Minh Vi không khỏi cười nhạt.
Cố Thành Quân bội tín, quên tình nghĩa mà đi ngoại tình, làm vợ mình tức chết, rồi sau đó nắm hết quyền hành trong công ty. Một con người như vậy lại vào vai người chồng yêu vợ thiết tha, kiên quyết không chấp nhận có kẻ thứ ba, lẽ nào bản thân anh ta lại không thấy xấu hổ?
Song anh vẫn nhận kịch bản này, anh vẫn đối mặt với nhân vật nữ chính để nói những lời yêu thương thắm thiết. Anh không cảm thấy những cơn gió lạnh thổi sau lưng, giữa đêm khuya có người đứng cạnh giường nhìn mình sao?
Nghĩ tới đó, Minh Vi lại ước giá mình không được tái sinh dưới cơ thể Chu Minh Vi mà biến thành một hồn ma phiêu bạt, ám ảnh Cố Thành Quân suốt đời. Chốc chốc cô lại thổi một luồng hơi lạnh vào gáy anh, nửa đêm lật đổ chiếc tủ trên mái nhà tạo ra những âm thanh khủng khiếp, còn khi Cố Thành Quân chụp ảnh, cô sẽ hiện lên để bóng ma xuất hiện trên tấm hình…
“Số mười lăm, Chu Minh Vi?”, một nhân viên bước ra ngoài phòng chờ gọi tên.
Minh Vi thở mạnh một hơi rồi đứng lên đi vào bên trong.
Lần phỏng vấn này rất đơn giản, đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên bảo Minh Vi đi lại mấy bước trong phòng, sau đó yêu cầu cô đọc một đoạn kịch bản, cuối cùng diễn thêm một tiểu cảnh.
Đó chính là đoạn giữa Lý Ngọc Long với cách cách.
Biểu hiện của người con gái si tình đến phát điên đó dĩ nhiên không thể làm khó Minh Vi. Cô chuẩn bị qua một chút, ôm lấy tay, hơi cúi đầu nghiêng sang một bên, mím môi lại mà cười. Một động tác rất nhỏ nhưng đã thể hiện hết sức rõ ràng vẻ hồn nhiên của một công chúa được nuông chiều.
“Ta biết chàng không thích ta, nhưng ta thích chàng là đủ rồi”, Minh Vi nói giọng nũng nịu và ngạo mạn, làm nổi bật tính cách của công chúa, “Ngoài Vinh Ninh cách cách ta ra, trong thiên hạ này còn ai có thể xứng đôi với chàng? Vợ chàng chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ quê mùa, thật đáng thương cho chàng khi phải chịu đựng một người thô lậu như thế. Những thứ cô ta có thể cho chàng, ta cũng có thể cho chàng. Những thứ cô ta không thể cho chàng, ta vẫn có thể cho, Ngọc Long, ta thật lòng mà…”
Lời thoại tới đó dừng, chuyển sang lời của nhân vật nam. Anh ta cắt ngang lời cách cách, bảo vệ vợ mình.
Cách cách bị cự tuyệt, thoạt tiên vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt, sau đó lúng túng, tiếp đó là phẫn nộ, cuối cùng trở lại bình tĩnh. Cô ta nghiến chặt răng, các cơ trên mặt hơi co lại, trông như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng trong mắt hiện lên sự căm giận và không cam lòng.
Sau cảnh đó, đạo diễn không khỏi nhìn Minh Vi với con mắt khác.
Mười mấy cô gái vào thử vai trước đó không ai làm được như vậy, chỉ qua mấy động tác đơn giản đã có thể biểu đạt tận cùng cảm xúc vô cùng sinh động. Cô gái này rõ ràng nhìn qua xinh xắn nhu mì, nhưng khi bộc lộ ra vẻ hận thù lại cực kì độc ác khiến cho người xem không khỏi rùng mình.
– Chu Minh Vi… Trước đó em đã từng tham gia bộ phim nào chưa?
Minh Vi khi đó lấy lại vẻ dịu dàng, lắc đầu:
– Ngoài việc tham gia MV của Đường Hựu Đình ra em chỉ đóng vũ kịch ở nhà trường.
Đạo diễn gật đầu lẩm nhẩm: Đây quả là hạt giống tốt.
Viên trợ lý ngồi bên cạnh đạo diễn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau lưng Minh Vi, lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng lên.
– Anh Cố, sao anh lại đến đây?
Đạo diễn cùng các nhân viên khác có mặt trong phòng đều ngạc nhiên đứng dậy chào đón ảnh đế “giá đáo”.
Minh Vi đứng yên lặng giữa phòng. Mọi người đi lướt qua cô ra phía cửa phòng, bắt đầu chuyện trò rôm rả, tâng bốc Cố Thành Quân. Cô nghe thấy chất giọng chắc chắn và trầm thấp vang lên.
– Tôi đến tìm đạo diễn có chút việc, tiện thể đi qua đây xem casting luôn.
Giọng điệu thân thiện dễ gần, khi nói câu này chắc chắn trên mặt anh còn có một nụ cười. Một đường cong tinh tế, khóe mắt khẽ nheo lại, mắt trong như nước mùa thu.
Minh Vi đứng sau lưng mọi người nhìn ra đó bằng ánh mắt lạnh lùng.
– Quấy rầy phỏng vấn của các bạn phải không? – Cố Thành Quân vui vẻ nhẹ nhàng hỏi.
– Không đâu, không đâu. Vừa kết thúc với cô bé này xong. – Trợ lý đạo diễn vẫy tay với Minh Vi. – Cô Chu, không còn việc gì nữa, cô có thể về chờ thông tin của chúng tôi.
Minh Vi nghe câu nói này, chẳng khác nào lời phúc âm cửa đức Chúa trời. Cô cúi người xuống chào, sau đó hạ thấp đầu đi ra cửa.
Mái tóc xõa xuống che lấp đi phần lớn tầm nhìn, cô chỉ có thể trông thấy chân của mọi người.
Đôi giày gia đã hơi cũ…
Đôi giày đó cô đã thuê người đóng cho anh ngày trước. Ở đế giày còn có nhãn hiệu “CTQ” nhỏ xíu. Lúc đầu khi nhìn thấy, Cố Thành Quân còn cảm giác hơi buồn cười: “Ai lại đi thêu tên lên đế giày thế này? Có phải ở nhà trẻ mà sợ các bạn khác đi nhầm giày của mình đâu”.
Minh Vi nhìn sang chỗ khác đi lướt qua vai người đó.
– Đợi chút!
Bàn tay chuẩn bị đặt lên nắm đấm cửa chợt dừng lại. Minh Vi đứng sững ở đó như bị trúng một lời phù phép.
Có tiếng bước chân đi tới sau lưng cô:
– Cô là?
– Chu Minh Vi, anh Cố gọi cô đấy. – Trợ lý chêm vào một câu.
Toàn thân cứng ngắc, Minh Vi từ từ quay đầu lại. Cô cụp mắt nhìn xuống đất, đứng trước mặt Cố Thành Quân với vẻ ngoan ngoãn và vô hại, tựa một chú chim non.
Khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gan tấc mang một nét cười dịu dàng rất ngoại giao. Các nét trên khuôn mặt đều cười, song trong đáy mắt là một vẻ lạnh lùng xa cách.
Tất cả đều không hề thay đổi, vẫn là cái bộ dạng đóng kịch hồi đó, ngay cả cung độ khóe môi cũng được kiểm soát đúng tiêu chuẩn. Ngoài việc gầy và đen hơn một chút, tới kiểu tóc vẫn giống như nửa năm trước. Anh thậm chí còn mặc cả bộ vest và đi đôi giày cô mua cho khi trước, đeo chiếc đồng hồ cô tặng, còn có cả ….
Cả nhẫn cưới.
Chiếc nhẫn bạch kim đó vẫn sáng bóng trên ngón tay áp út của anh.
– Vừa nãy tôi đã xem cô diễn, thấy rất tuyệt. – Giọng nói của Cố Thành Quân vẫn nồng ấm, dịu dàng, dường như sợ làm cho đối phương giật mình.
Anh đang khen ngợi cô?
Minh Vi quả thực không nhịn được nữa, cuối cùng phải bật cười. Một nụ cười chứa đựng sự mỉa mai và cay đắng.
Suốt mười năm qua, Trương Minh Vi cô một lòng một dạ ở bên Cố Thành Quân, sử dụng mọi cách thức để tạo ra cơ hội cho anh, mang đến cho anh một vũ đài thể hiện được bản thân mình. Song có điều chắc chắn rằng Cố Thành Quân không hề biết, người phụ nữ luôn ở bên cạnh anh cũng có tâm hồn của một diễn viên. Cô cũng có thể đứng trên sân khấu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ của chính mình.
Minh Vi từ từ cúi người xuống, nói:
– Cảm ơn Chủ tịch, em sẽ cố gắng.
Nụ cười đầy vẻ giễu cợt của cô gái khiến Cố Thành Quân thầm cảm thấy mất vui:
– Cô là người của Vĩnh Thành nhỉ. Họ nói với tôi rằng lần này sẽ có người của Vĩnh Thành đến casting, hẳn là cô đây.
Đạo diễn lựa theo ý Cố Thành Quân, cất lời khen:
– Các thực tập sinh ở công ty anh Cố đều rất xuất sắc. Cô gái này cũng đã thể hiện rất tốt khi thử vai.
Nghe vậy nhưng Cố Thành Quân chỉ nói với vẻ hết sức thờ ơ:
– Cứ tiếp tục cố gắng nhé. Tôi trông đợi ở sự thể hiện của cô sau này.
Minh Vi cười thầm, vậy mong anh cứ từ từ trông đợi.
Cô cúi người chào, sau đó quay ra cửa.
Cố Thành Quân dõi theo bóng Minh Vi cho tới khi cô biến mất sau cánh cửa phòng.
Đạo diễn hỏi:
– Anh Cố có muốn ở lại xem thử vai nữa không?
– Không thể làm phiền mọi người. – Cố Thành Quân cười nhã nhặn. – Tôi đi tìm đạo diễn Trần, các bạn cứ làm việc tiếp.
Ra khỏi phòng thử vai, Cố Thành Quân nhìn dọc khắp hành lang nhưng không thấy bóng dáng Minh Vi đâu.
– Hôm nay thử vai nhân vật nào?
– Vinh Ninh cách cách. – Trợ lý trả lời.
Cố Thành Quân như nghĩ ngợi điều gì, sau đó bất giác nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Đó là thói quen mới hình thành ở anh từ sau khi Trương Minh Vi qua đời.
Đường Hựu Đình cầm chiếc khay rồi đi chọn các món đặt trên các bàn đồ ăn tự chọn trong nhà ăn của công ty. Mọi người, bất kẻ nhân viên phục vụ trong nhà ăn hay thực tập sinh, đều dõi theo từng động tác của anh. Bọn con gái không kiềm chế nổi, hào hứng bàn tán xì xào.
Tiểu Hoàng đi theo sau Đường Hựu Đình, cằn nhằn như bà mẹ già:
– Anh Lưu nói không cho anh ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, đồ ngọt, nước sốt nhiều năng lượng. Đồ nướng cũng không được ăn.
– Nói xong chưa vậy? – Đường Hựu Đình miễn cưỡng, không nỡ bỏ chiếc bánh ngọt việt quất trong tay mình xuống. – Đi, đi mua giúp tôi một cốc trà sữa về đây.
– Trà sữa cũng không được uống. – Tiểu Hoàng chấp hành nghiêm túc lời dặn dò của người quản lý. – Em sẽ mua cho anh một cốc đồ uống dinh dưỡng, anh không được ăn lung tung bừa bãi đâu đấy.
– Coi tôi là con chó chắc? – Đường Hựu Đình mất kiên nhẫn lườm Tiểu Hoàng một cái. Đây là chiêu bài cũ của Đường Hựu Đình, trông hết sức ngang ngược nhưng đã lâu không sử dụng tới.
Thấy Tiểu Hoàng đi ra khỏi nhà ăn, Đường Hựu Đình lập tức thêm một thìa nước sốt to tướng vào đĩa salad, sau đó quay sang bên, thò tay với chiếc bánh ban nãy vừa mới bỏ xuống.
Một bàn tay trắng muốt đã cầm lấy chiếc bánh sớm hơn Đường Hựu Đình vài giây.
Đường Hựu Đình sững người, ngẩng đầu lên liền gặp ngay Minh Vi.
– Đường sư huynh. – Minh Vi đã trông thấy Đường Hựu Đình từ nãy nên không tỏ ra kinh ngạc.
Đường Hựu Đình hết nhìn chiếc bánh trên khay của Minh Vi, lại nhìn chiếc khay để đồ điểm tâm đã trống rỗng trên bàn. Ánh mắt quay trở lại khuôn mặt Minh Vi mang theo mấy phần giận giữ.
Minh Vi cười ngại ngùng. Không lẽ chỉ vì một miếng bánh mà anh ta lại trở mặt với cô?
Tuy nhiên vẻ mặt Đường Hựu Đình rõ ràng đang nói với Minh Vi rằng điều này rất có thể xảy ra.
Cô bất lực thở dài một tiếng, sau đó trả chiếc bánh vào khay của Đường Hựu Đình.
– Cung kính mời anh, xin anh nhận cho.
Đường Hựu Đình thỏa mãn ừm một tiếng, rồi cầm chiếc bánh lên cắn luôn một miếng bánh, tiếp tục nhanh tay gắp cánh gà, chân gà nướng và sườn gà chiên vào khay của mình.
– Nghe nói cô đi casting hả?
– Sao anh biết? – Minh Vi ngạc nhiên. – Chỉ là một vai nhỏ trong phim truyền hình dài tập thôi.
– Đã nhận được chưa?
– Chị Lưu nói chắc được tám mươi chín mươi phần trăm rồi.
– À. – Đường Hựu Đình gật đầu.
Minh Vi chợt nhớ ra một việc nói:
– Lượng phát hành single của sư huynh cao thật đấy, nghe nói giờ còn liên tục giữ vị trí hàng đầu trong các bảng xếp hạng nữa. Chúc mừng sư huynh.
– Cũng tạm được. – Môi Đường Hựu Đình hé mở một nụ cười. – Khi nào phát hành album mà cũng giữ được phong độ như vậy thì tốt.
Minh Vi thầm thè lưỡi. Một đĩa đơn chiếm vị trí hàng đầu suốt hai tháng, nếu album cũng vậy chắc các ca sĩ khác không còn đất sống nữa?
– Phải rồi, có phải bộ phim cô tham gia là bộ phim mà Cố Thành Quân sắp đóng không?
– Đúng, là bộ “Cố viên xuân thu”.
– Nghe nói Chân Tích vào vai nữ chính. – Đường Hựu Đình nhân thể nói luôn.
Tay Minh Vi chợt run bắn lên, chiếc đĩa trên khay kêu lách cách.
Đường Hựu Đình nhìn khuôn mặt dần trở nên trắng bợt của Minh Vi với vẻ không hiểu, đang định hỏi xem có phải cô thấy trong người khó chịu, nhưng rồi chợt nhớ ra cảnh tượng mình gặp hôm đến dự lễ tang của Trương Minh Vi. Cô gái đó rõ ràng toàn thân run bắn lên, ngọn lửa giận dữ cháy bừng bừng trong mắt, song vẫn có thể nói những lời cuồng si để xin chữ kí của Chân Tích. Còn ánh mắt cô khi ấy quay đầu lại nhìn bức di ảnh của Trương Minh Vi càng khiến người ta phải nghĩ ngợi.
– Ra đây đi. – Đường Hựu Đình nói. – Chúng ta ra đây ngồi nói chuyện.
Minh Vi ngập ngừng một chút, rồi đi theo Đường Hựu Đình trước ánh mắt tròng trọc của mọi người.
Đường Hựu Đình tìm một bàn cạnh cửa sổ, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
– Có một chuyện lâu nay tôi rất tò mò. Hôm tang lễ của Chủ tịch Trương sao cô lại ở đó?
Minh Vi cúi đầu nói:
– Khi đó tôi đã nghĩ tới việc vào Vĩnh Thành, đúng lúc người ta cần người giúp việc trong đám tang nên tranh thủ làm thêm.
– Cô là fan hâm mộ của Chân Tích?
Minh Vi nhớ lại hành động của mình hôm tang lễ nên đành miễn cường cười ừm một tiếng:
– Rất thích.
Đường Hựu Đình không tin chuyện đó, song không muốn bóc mẽ Minh Vi:
– Cô diễn vai gì trong “Cố viên xuân thu”?
Minh Vi đáp lại với vẻ thờ ơ:
– Là một kẻ thứ ba, dằn vặt chán cuối cùng trở thành bia đỡ đạn.
– Cho tôi xem kịch bản nào.
Các nhân viên trong ê kíp làm phim bên đó đã dặn không được tùy tiện cho người ngoài xem kịch bản, nhưng vì không coi Đường Hựu Đình là người ngoài nên Minh Vi vui vẻ lấy tập kịch bản trong túi đưa cho anh.
Vinh Ninh cách cách đích xác là một nhân vật được đưa vào nhằm tôn lên tấm chân tình gắn bó sắt son của nhân vật nam, nữ chính. Nhiệm vụ của nàng ấy trong bộ phim là ra sức quyến rũ Lý Ngọc Long, sau đó tìm mọi cách chia lìa vợ chồng họ. Đối với nhân vật nữ chính, Vinh Ninh có một mối căm hận sâu sắc, luôn tìm cách khiêu khích, gây khó dễ. Vì thân phận cao quý của Vinh Ninh, nên vai nữ chính chỉ có thể nhẫn nhịn nhượng bộ. Từ đầu đến cuối Vinh Ninh cách cách tung ra mọi mưu kế hiểm độc để đấu với vợ Lý Ngọc Long, phá vỡ hạnh phúc gia đình anh ta. Cuối cùng, khi triều đại nhà Thanh sụp đổ, vương quyền không còn nữa, Vinh Ninh rơi vào chốn bụi trần.
Tuy nhiên nhà biên kịch vẫn còn niệm tình, sau này cho Vinh Ninh được một nhân vật nam phụ khác cảm hóa, giác ngộ, tham gia cách mạng, cuối cùng hy sinh trước họng súng của quân Nhật.
Đường Hựu Đình đọc một lượt tới đoạn giới thiệu nhân vật, sau đó cười trước nỗi khổ của người khác:
– Vẫn còn được. Số phận của nhân vật này tự kết nối thành một sợi dây xuyên suốt từ đầu đến cuối. Mà khi đã ghét như vậy, khán giả sẽ nhớ đến tên cô, muốn quên cũng khó. Xuất hiện trong tất cả bao nhiêu tập?
– Mười tập, chiếm một phần ba của bộ phim.
– Hơn nữa, toàn được đối đầu với nhân vật nam nữ chính. – Đường Hựu Đình ăn xong miếng sườn gà chiên, bắt đầu chuyển sang cánh nướng. – Cô còn có gì không hài lòng?
– Tôi đâu bảo mình không hài lòng? – Minh Vi nghiến răng. – Được diễn chung với hai thần tượng của mình là Cố Thành Quân và Chân Tích, tôi cảm thấy may mắn tự đáy lòng. Được đóng chung với tiền bối, tôi chắc chắn sẽ học hỏi thêm được nhiều điều, nó sẽ giúp ích nhiều cho tương lai của tôi.
Đường Hựu Đình tấn công không chút nể nang:
– Với vai diễn này cô không đến lượt đi dự họp báo đâu, có thể bỏ những câu nói đó đi.
Minh Vi cười khổ sở:
– Tôi không quan tâm.
Kiếp trước Chân Tích là kẻ thứ ba, kẻ đã cướp chồng cô. Kiếp này cô trở thành người thứ ba trong phim, muốn cướp chồng Chân Tích. Song đối tượng để cướp không hề thay đổi, vẫn là Cố Thành Quân.
Đường Hựu Đình ném chiếc xương gà đã gặm nhẵn đi, mỉm cười nhìn Minh Vi chằm chằm. Minh Vi bị cái nhìn đó làm cho sởn tóc gáy, đang định hỏi đã thấy ngón tay đầy dầu mỡ của Đường Hựu Đình chỉ thẳng vào mũi.
– Cô, thích Cố Thành Quân đúng không?
Minh Vi giật mình, miệng định phản đối nhưng trên mặt đã làm phản, đỏ lựng rồi chuyển sang trắng toát.
Ngay tới bản thân cô cũng ngạc nhiên.
Minh Vi tưởng rằng tình cảm của mình và Cố Thành Quân đã tiêu tan như mây khói từ lâu, nhưng khi Đường Hựu Đình nhắc tới chuyện này, trái tim cô vẫn đạp rộn ràng một cách hoàn toàn trung thực.
Nếu không yêu, căm hận bắt nguồn từ đâu? Cô hận Cố Thành Quân, nên cô vẫn còn yêu. Có phải không?
Sắc mặt Minh Vi cuối cùng trở thành một màu trắng toát, trong đôi mắt đen là một khoảng mờ mịt lạc thần.
Đường Hựu Đình bị bộ dạng hồn siêu phách lạc của cô làm cho khiếp đảm. Không biết vì sao nhưng anh chợt cảm thấy hối hận vì câu nói đùa vừa rồi của mình.
– Không sao chứ? – Đường Hựu Đình bất giác hỏi Minh Vi bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất mà từ trước tới nay anh chưa nói bao giờ. – Có phải tôi nói sai chỗ nào hay không?
Minh Vi ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn xoáy vào Đường Hựu Đình bằng ánh mắt yếu đuối và bất lực.
Đường Hựu Đình nặn óc móc gan ra để tìm từ:
– Chỉ là tôi nói đùa thôi. Chẳng phải fan hâm mộ của Cố Thành Quân tới cả triệu người trên toàn quốc hay sao? Thích anh ta thì có gì là không phải. Tôi không có ý lấy cô ra làm trò cười đâu.
Đường Hựu Đình miễn cưỡng xoa dịu, Minh Vi cũng không so đo nữa, thu lại ánh mắt đầy oán trách.
– Tuy nhiên… – Đường Hựu Đình bỗng nhớ ra một chuyện. – Hôm tổ chức tang lễ, cô cố tình giam tôi trong nhà vệ sinh, ép tôi phải nói những điều tốt đẹp về chị Trương Minh Vi vì sao vậy?
Minh Vi suýt chút nữa phun ra ngụm canh vừa cho vào miệng. Đường Hựu Đình đưa cho cô một tờ khăn giấy bằng vẻ hết sức dịu hiền.
– Này, lau miệng đi. Sau đó nói rõ cho tôi xem.
Minh Vi không biết phải làm thế nào nữa, đành giở đúng bài đã từng áp dụng với Đàm Lập Đạt ra.
– Trước kia tôi có quen với chị Trương, từng được chị ấy khuyên bảo nên vẫn rất ngưỡng mộ chị ấy.
– Hóa ra người cô ngưỡng mộ không phải Cố Thành Quân, mà là vợ anh ta?
– Chị Trương Minh Vi là một người rất tốt. – Minh Vi mạnh dạn tự khen bản thân. – Lẽ nào những lời anh nói trước linh đường hôm đó đều là giả dối?
Ánh mắt Đường Hựu Đình chợt mềm dịu lại, trong giọng nói chứa đựng vẻ dịu dàng và thương xót.
– Trương Minh Vi là chị học cùng đại học với tôi. Tôi không nói lung tung đâu, nhưng tôi thật sự rất thích chị ấy.
Nghe vậy Minh Vi mới nhớ ra đúng là Đường Hựu Đình học cùng trường với cô, hình như dưới hai hay ba khóa gì đó.
– Anh và chị ấy đã gặp nhau ở Đại học?
– Đã từng gặp. – Ánh mắt của Đường Hựu Đình hướng ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói nghe rất nhẹ. – Chắc chắn chị ấy không nhớ tôi. Trái lại, tôi luôn nhớ đến chị ấy.
Minh Vi nghe nói vậy cố vắt óc ra nghĩ, nhưng quả thực cô không nhớ nổi đã gặp Đường Hựu Đình ở đại học khi nào. Cũng phải thôi, khi đó cô toàn tâm toàn ý nghĩ đến Cố Thành Quân, việc không thấy bất cứ một người con trai nào khác là điều dĩ nhiên.
– Chị ấy… khi đó trông chị ấy như thế nào?
– Không khác gì mấy so với sau này, hình dáng bên ngoài gần như không thay đổi. Sức khỏe của chị ấy không tốt, cô biết rồi đấy, nhưng con người lúc nào cũng tràn đầy nghị lực. Tính tình rộng rãi và hào phóng, đối nhân xử thế rất tốt. – Những từ ngữ Đường Hựu Đình khen Minh Vi hoàn toàn xuất phát từ thực tâm. – Khi chị ấy đến tìm tôi mời về Vĩnh Thành, tôi đã rất vui, muốn được hợp tác lâu dài với chị ấy. Ai ngờ chị ấy lại ra đi đột ngột như thế…
– Vậy, hồi đại học hai người có kết thành bạn thân không?
Đường Hựu Đình quay mặt lại, liếc xéo Minh Vi một cái, dáng vẻ ngạo mạn lập tức xuất hiện.
– Nếu kết thành bạn thân, chị ấy có thể không nhớ ra tôi không?
Minh Vi cười giễu:
– Vậy tại sao trong tang lễ chị ấy anh lại làm ra vẻ thâm tình hệt như mất đi một người bạn vong niên.
– Tang lễ của chị ấy chẳng phải là một chương trình biểu diễn hay sao? – Đường Hựu Đình bắt đầu ăn đến chân gà. – Bất kể có bao nhiêu người giả dối, chí ít sự khen ngợi của tôi với chị ấy là thật, vậy là đủ rồi.
Minh Vi còn muốn nói tiếp nhưng thấy Đường Hựu Đình bỗng nhét chiếc chân gà đang gặm dở vào tay mình, sau đó gạt hết salad với nước sốt trong đĩa của anh sang của cô.
Còn đang ngạc nhiên, chợt nghe tiếng Tiểu Hoàng vang lên phía sau:
– Anh Hựu Đình, không có loại nước sô-đa anh thích đâu, em mua cái này anh xem có được không?
Đường Hựu Đình chậm rãi bỏ khăn ăn xuống, đôi môi mấy giây trước đó còn dính đầy dầu mỡ đã được lau sạch bong. Anh nhìn vào chai nước, vẻ chán ghét hiện lên trên khuôn mặt, sau đó bắt đầu chê bôi đủ kiểu.
– Đây chẳng phải là nước soda Trương Anh Trí làm đại diện sao? Đường Hựu Đình làm sao có thể uống nước soda do người khác làm đại diện được? Thông tin này được truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người nói tôi ôm chân anh ta. Việc lần trước tôi dùng điện thoại do Tống Hạo làm đại diện, đến bây giờ vẫn còn có người nói.
Tiểu Hoàng lúng túng.
– Nhưng đây chỉ là nước thôi mà.
– Mang đi, mua thứ khác. – Đường Hựu Đình chầm chậm nhai cọng cần tây.
Minh Vi lúc đó quả thực vô cùng khâm phục khả năng nghe lời đoán ý của mình. Cô đẩy cốc trà sửa của mình về phía Đường Hựu Đình.
– Sư huynh, cái này tôi vẫn chưa uống, chi bằng xin kính anh có được không?
Đường Hựu Đình mím môi cười.
– Nếu cô đã có thành ý như vậy, tôi đành miễn cưỡng mà nhận. Bình thường tôi không uống thứ có năng lượng cao như vậy đâu.
– Vâng, vâng. – Minh Vi cũng tung hứng nhịp nhàng. – Huynh lúc nào cũng nể mặt tôi, đây cũng là phúc phận của cốc trà sữa này.
Đường Hựu Đình đứng lên trong tiếng thở dài của Tiểu Hoàng:
– Không phải tôi nói cô đâu nhé, Chu sư muội, các món chiên dầu mỡ với nước sốt đều là thực phẩm năng lượng cao, nghệ sĩ cần phải giữ gìn hình thể, ít ăn những thứ này thôi mới được.
– Sư huynh dạy rất phải. – Minh Vi cảm thấy mình sắp thành thánh nhân đến nơi rồi.
Đường Hựu Đình hài lòng gật đầu:
– Tôi đi đây, cô hãy cố gắng lên, diễn cho tốt nhé.
Tiểu Hoàng vội vàng bê chiếc khay mà Đường Hựu Đình bỏ lại lên, tranh thủ hỏi:
– Anh ấy ăn bao nhiêu rồi?
Minh Vi chỉ vào hai miếng nướng và một chiếc chân gà gặm dở
– Thật không làm sao mà đề phòng được…- Tiểu Hoàng cười khổ sở rồi quay đi.
Mấy ngày sau, ê kip làm phim cuối cùng cũng gửi thông báo về, Minh Vi được nhận vai Vinh Ninh cách cách.
Một người mới hoàn toàn có thể may mắn tham gia “Cố viên xuân thu”, dù chỉ là một vai phụ rất nhỏ, nhưng được xuất hiện trong các cảnh quay với Cố Thành Quân và Chân Tích, như vậy đã đủ khiến những người xung quanh ghen tị. Cho nên trong một khoảng thời gian, tất cả những người quen biết Minh Vi không ai là không nhìn cô với anh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.
Minh Vi, vốn đã từng bao năm sống giữa vòng danh lợi này, tận mắt chứng kiến sự thăng trầm của không biết bao nghệ sĩ, đến hôm nay mới được tự bản thân chiêm nghiệm, sau một hồi hào hứng lại trở nên hết sức bình thản.
Cô không khỏi nghĩ đến Chân Tích. Còn nhớ năm đó khi ra sức lăng xê cho Chân Tích, chính Minh Vi là người giao tận tay Chân Tích tập kịch bản “Thiên sử quốc độ” bộ phim giúp Chân Tích thành danh sau một đêm. Khi đó, chính cô đã dặn dò Chân Tích đừng khoe khoang trước mặt mọi người. Chân Tích nói, trong giới giải trí đầy danh lợi, những người chiến thắng luôn bị mọi người đố kị, có kín đáo hay huênh hoang cũng không khác nhau là mấy. Con người ta cũng chỉ được vinh quang vài năm, nếu không thể tận hưởng sẽ có lỗi với phần đời cô tịch ngày sau.
Khi Chân Tích nói những câu này, Minh Vi thấy cô ta hơi có phần xấc láo. Nhưng đến hôm nay, khi cô đứng vào địa vị Chân Tích năm đó, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy cô ta có vẻ đã nhìn thấu suốt.
Hồng nhan chóng già, chẳng phải bọn cô chỉ rực rỡ được một thời gian ngắn hay sao?
Người mới chưa đủ tiêu chuẩn có xe của đoàn làm phin đến đón, nên hôm họp đoàn, Minh Vi phải ra bến xe buýt chờ từ sáng sớm. Khi lái xe ra khỏi cổng chính của công ty, Cố Thành Quân liễn trông thấy cô gái đứng ở điểm chờ xe buýt ở đối diện bên kia đường, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn trông hết sức quen thuộc.
Đó là Chu Minh Vi.
Cô mặc chiếc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ màu đỏ tươi. Màu đỏ tôn thêm nước da trắng hồng, đôi mắt Minh Vi sáng trong veo.
Buổi sáng đầu xuân trời lạnh tới mức mọi thứ đều đông cứng lại. Minh Vi đứng giẫm chân tại chỗ cho đỡ lạnh, hai tay đưa lên miệng hà hơi ấm. Cố Thành Quân nhìn thấy cô lạnh tới mức toàn thân run rẩy, liền quặt vô lăng, lái xe lên phía trước.
– Lên xe đi, tôi đưa em đi cùng luôn.
Minh Vi không hiểu vì sao Cố Thành Quân tỏ ra tích cực như vậy. Bao nhiều năm làm vợ chồng với nhau, cô ít ra luôn biết Cố Thành Quân luôn giữ một khoảng cách nhất định với các cô gái trẻ trong công ty. Vì sở thích của anh ta hơi cầu kì, hơn nữa cũng để tránh mọi điều phiền toái.
Minh Vi hơi do dự, mấy giây sau nói:
– Cảm ơn thầy Cố. Thầy cũng đi đến buổi họp của đoàn làm phim ạ?
Cố Thành Quân gật đầu một cách đúng mực, sau đó nhắc Minh Vi:
– Lên xe đi, dù sao cũng tiện đường.
Minh Vi không tiện chối từ, cuối cùng đành lên xe.
Không khí ấm ấp trên xe khiến cho đôi chân đông cứng dần có cảm giác. Minh Vi ngồi gò bó ở trên ghế sau, lặng im không nói. Chiếc xe đi với tốc độ nhanh qua đường cao tốc vành đai của thành phố, cảnh tượng tiêu điều củ mùa đông lướt qua vùn vụt ở bên ngoài.
Cố Thành Quân nhìn Minh Vi qua gương chiếu hậu
– Chu Minh Vi, em đã học thuộc kịch bản chưa?
Minh Vi gật đầu.
– Em đã thuộc được nửa đầu rồi ạ.
– Lần đầu tiên đóng phim, lời thoại lại khá nhiều, em nhất định phải tập trước cho tốt đấy.
– Vâng, thưa thầy. – Minh Vi ngoan ngoãn trả lời.
Cố Thành Quân không thể không nhìn Minh Vi thêm vài lần. Cô gái ấy giữ thái độ kính cẩn, nói năng thuận theo ý người khác, song lại luôn có một vẻ gì đó lạnh lùng xa cách. Nếu nói là tính tình lạnh lẽo cũng không phải, phong cách mềm mại nhu mì của cô khiến cho người ta không thể không muốn đến gần. Một người con gái vừa nóng vừa lạnh như thế này luôn hấp dẫn đàn ông một cách tự nhiên.
Cố Thành Quân nghĩ tới đó, bất giác khẽ lắc đầu cười cay đắng. Hôm nay anh làm sao vậy, đột nhiên lại nghiên cứu kĩ về một cô gái không hề liên quan đến mình?
Chân Tích vừa xuống xe thì thấy chiếc xe của Cố Thành Quân đi đến. Cô mỉm cười xuống xe, định bước tới chào hỏi một tiếng, song đã lập tức trông thấy có một cô gái ngồi ở ghế sau. Chân Tích nhướn mày, giữ nút mở cửa thang máy rồi chờ bọn họ đi tới.
Minh Vi đưa mắt nhìn lướt qua Chân Tích, sau đó cúi đầu chào:
– Chị Chân.
– Là ai vậy? Người của công ty à? – Chân Tích hỏi. Sau lễ tang lần đó, cả phong cách và kiểu tóc của Minh Vi đều thay đổi nhiều nên Chân Tích không nhận ra cô.
Cố Thành Quân trả lời:
– Là diễn viên đóng vai Vinh Ninh.
– Hóa ra là cô. – Chân Tích nhìn Minh Vi cười. – Sao căng thẳng thế làm gì? Tôi không ăn thịt cô đâu. Trong phim cô còn ghê gớm hơn cả tôi nữa kia.
Minh Vi vẫn cúi gằm mặt, nói nhỏ:
– Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, có nhiều chỗ còn chưa biết, mong chị Chân chỉ bảo thêm.
– Cô bé này quả nhiên là biết điều. – Chân Tích bắt đầu cảm thấy hứng thú. – Tên cô là gì?
Minh Vi cười khẩy một tiếng trong lòng, vừa mở miệng định đáp nhưng Cố Thành Quân đã cướp lời:
– Gọi cô ấy là Tiểu Chu được rồi.
– Như vậy nghe miễn cưỡng quá. – Chân Tích không hài lòng hỏi Minh Vi. – Tên đầy đủ của cô là gì?
Minh Vi chợt mở miệng nhưng thang máy chợt kêu “Đinh” một tiếng, dừng lại đúng tầng có phòng họp báo.
Đạo diễn và nhà sản xuất đều đã chờ ở trong hội trường. Sau một hồi chuyện trò huyên náo, mọi người mới ngồi xuống vị trí của mình bàn đến việc chung. Minh Vi và mấy diễn viên đóng vai phụ ngồi cùng một góc. Trong buổi họp này bọn họ cũng chỉ là những người quan sát, không có vai trò phát ngôn.
Ngồi bên cạnh Minh Vi là một diễn viên hạng ba đóng vai em họ của nhân vật nam chính trong phim. Ngồi không mãi cũng chán nên anh ta quay sang hỏi chuyện Minh Vi.
– Cô biết không, nghe nói vai em trai của nhân vật nữ chính đang để dành cho một người ở công ty Vĩnh Thành đấy, hiện giờ vẫn chưa có ai nhận.
– Tôi không biết việc này. – Minh Vi mỉm cười.
– Mới còn đang là thực tập sinh mà đã được nhận một vai quan trọng như vậy, Chủ tịch Cố của các cô đúng là người đào tạo giỏi thật.
Câu nói đầy ẩn ý của anh ta khiến Minh Vi cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên cô vẫn giữ nguyên nụ cười.
– Ở công ty nhiều người như vậy, nếu muốn thành công thì ngoài vận may ra còn phải có thực tài, phải học cho ra học nữa.
Người đó cười hai tiếng:
– Thật thế ư?
Ánh mắt và nụ cười phù phiếm của nam diễn viên đó cùng với vẻ thiếu kiên nhẫn và cố chịu đựng của Minh Vi, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Cố Thành Quân đang ngồi cách khá xa.
Chân Tích nhìn theo hướng ánh mắt của Thành Quân, thấy có tới mấy nữ diễn viên trẻ trung xinh đẹp đóng vai phụ nên cũng không biết người Cố Thành Quân nhìn là ai.
– Hôm nay tạm bàn đến đây đã nhé! – Đạo diễn hài lòng đứng dậy. – Hầu hết những người có mặt tại đây ngày mai sẽ phải ra phim trường, ba ngày nữa sẽ chính thức bấm máy. Hy vọng các vị sẽ tham dự trong trạng thái tốt nhất.
Đạo diễn quay sang hạ giọng hỏi Cố Thành Quân:
– Đường Hựu Đình có thể đóng được vai Tống Tử Thành, em trai của nhân vật nữ chính không?
– Hiện giờ cậu ấy đang toàn tâm toàn ý cho album mới nên cũng không mấy hứng thú với việc đóng phim truyền hình.
– Vai diễn này cũng không nặng lắm, nhưng lại là một vai chính diện hiếm có. – Đạo diễn nói. – Nếu là trước đây, chúng tôi cũng không kiếm một ca sĩ thần tượng như cậu ấy đâu. Song bây giờ tất cả đều thay đổi quá nhiều, nếu không theo kịp nhịp phách ấy là hỏng ngay. Nói thật, tôi cũng không hy vọng cậu ấy có kỹ năng diễn xuất tốt, cái tôi thấy được chính là phong cách của cậu ấy thôi.
Cố Thành Quân cười ra vẻ hiểu ý:
– Phong cách chính là của cải. Ngay cả tôi cũng phải để ý sắc mặt của cậu ấy nữa là.
– Cũng đừng dễ dãi quá. – Đạo diễn Trần nói. – Tìm hiểu một chút về cách thức ngày trước vợ cậu quản lý nghệ sĩ ấy. Cô ấy đúng là một người có năng lực, đáng tiếc là… Ôi, xem tôi này, sao lại nhắc đến chuyện đó kia chứ?
Tuy nhiên lúc này Cố Thành Quân đã quay mặt sang một góc khác của phòng hội nghị có ý kiếm tìm. Minh Vi đã đứng lên, đang mặc áo khoác vào. Một nhân viên nam hăng hái đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ, Minh Vi ngại ngùng nhìn anh ta cười.
Cùng đi với mọi người ra khỏi phòng hội nghị, Minh Vi cố ý đi chậm lại hai bước để chờ Chân Tích.
– Chị Chân, chắc chị là người trong nhóm đầu tiên đến phim trường đúng không? – Minh Vi hỏi.
– Tôi cũng chưa vội. – Chân Tích đáp. – Thầy Cố của các cô sẽ đi trước với các cô. Phải rồi, rốt cuộc tên đầy đủ của cô là gì?
Minh Vi khẽ mỉm cười, nói một cách thoải mái:
– Tôi là Chu Minh Vi.
Nói xong cô sung sướng nhìn sắc mặt của Chân Tích trở nên trắng nhợt vì nghe thấy cái tên đó.
Toàn thân cứng ngắc, mãi lâu sau Chân Tích mới hỏi lại được.
– Gì kia?
– Chị Chân, chị không sao chứ? – Minh Vi hỏi với vẻ quan tâm, đưa tay ra đỡ cô ta.
Chân Tích gạt tay Minh Vi theo phản xạ.
Ánh mắt ngạc nhiên và không hiểu của cô gái khiến Chân Tích lập tức sực tỉnh. Cô ta hít một hơi sâu rồi nói tiếp:
– Đột nhiên nghe thấy tên cô nên tôi hơi bị sốc.
Minh Vi cười bối rối:
– Mọi người ai cũng nói vậy. Tên tôi vô tình trùng với tên vợ thầy Cố.
Chân Tích nhìn Minh Vi bằng ánh mắt sắc như dao:
– Cô không nghĩ đến chuyện đổi một cái tên khác sao? Cô như vậy sẽ khiến Cố Thành Quân khó xử.
Minh Vi cười mỉa mai trong bụng, song ngoài miệng vẫn nói hết sức nhẹ nhàng, mềm mại:
– Thầy Cố chưa từng nhắc đến chuyện đó.
Lúc đó nhân vật nam chính cũng đã đi tới nơi:
– Mọi người đều ở đây à? Trần đạo diễn mời ăn trưa, Minh Vi cũng đi luôn đi.
Chân Tích không thể không rùng mình một cái. Trong hành lang rất ấm, song cô ta vẫn cảm thấy từng cơn gió lạnh thốc sau lưng.
Tiếng gọi của Cố Thành Quân nghe quen thuộc biết bao. Trong suốt sáu năm qua anh ấy đã dùng giọng điệu đó để gọi người phụ nữ kia. Vẫn hai chữ đó, tình cảm cũng y như vậy.
Minh Vi nhanh ý, lịch sự cúi người:
– Ba giờ chiều nay em đã phải đến trường quay, bây giờ muốn về ký túc chuẩn bị một chút.
Cố Thành Quân lập tức hiểu ý nên không cố giữ cô.
Minh Vi nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Chân Tích khẽ mỉm cười, sau đó quay người đi vào thang máy.
Phải một lúc sau Chân Tích mới bình tĩnh trở lại.
– Thành Quân, cô ta trùng tên với Trương Minh Vi? Vậy mà anh còn nhận vào công ty. Rốt cuộc anh biến thái đến mức nào?
Tâm trạng đang vui của Cố Thành Quân bị một câu nói không suy nghĩ của Chân Tích làm cho tiêu tan. Anh không khỏi cảm thấy bực mình.
– Tên của người ta là do bố mẹ đặt, cô ấy đâu có lỗi. Em cũng không nhất thiết phải gây phiền toái như vậy.
– Em cảm thấy kì lạ là vì em là người bình thường. – Chân Tích tỏ ra chán ghét. – Hôm nay vì một cái tên mà nâng đỡ một người mới, ngày mai lại vì một khuôn mặt mà nâng đỡ một người khác nữa.
– Đừng nghĩ anh là người phù phiếm như vậy.
– Vậy thay cái người cũng tên là Minh Vi đó đi. – Chân Tích nói gay gắt.
– Cô ấy không có lỗi gì vì sao phải thay? – Cố Thành Quân cắt ngang một cách quả quyết. – Anh sẽ không tùy tiện chơi đùa với số phận người khác như thế đâu.
Chân Tích cười nhạt:
– Số phận của Trương Minh Vi chẳng phải đã bị anh chơi đùa tới mức bị hủy hoại còn gì. Cái bộ dạng thương thay cho người khác đó của anh, em nhìn đến chán ngấy rồi.
Cố Thành Quân cuối cùng cũng phát điên, không cùng tranh luận với cô ta, quay người sải bước bỏ đi.
Chân Tích giận giữ đúng nguyên tại chỗ nhìn theo cho đến khi bóng Cố Thành Quân khuất hẳn mới buông lỏng hàm răng vẫn nghiến lại nãy giờ thở dài một tiếng: “Sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng cãi cọ…”
Tình cảm có đậm sâu hơn nữa cũng không thể chịu đựng được sự thử thách của thời gian, không thể chịu được sự giày vò của âm mưu. Tình yêu cũng giống như san hô, chỉ có thể lớn lên tinh khiết dưới làn nước biển được ánh mặt trời rọi soi lấp lánh.
Khi đó Minh Vi đang ngồi lắc la lắc lư trên xe buýt. Cô đeo tai nghe, bật bài hát của Đường Hựu Đình, tận hưởng giọng ca đầy sức hút của anh hát những lời ca tuyệt đẹp, khẽ hát theo trong một niềm vui dịu nhẹ.
Cuối cùng sự báo thù cũng bắt đầu. Cô thấy đau, nhưng cũng đầy sung sướng.
– Mau lên, chúng ta muộn giờ rồi. Làm sao cứ như người mất hồn thế? Xem ra sức hấp dẫn của Chủ tịch Cố lớn thật. Hễ nhắc đến tên anh ấy là bọn con gái đều hồn xiêu phách lạc.
Minh Vi cố nặn ra nụ cười, sau đó cùng chị Lưu đi vào tòa nhà.
– Chị Lưu… – Minh Vi đắn đo. – Chủ tịch Cố…
– Hôm nay anh ấy không đến. – Chị Lưu liếc xéo Minh Vi. – Thứ nhất anh ấy không phải là đạo diễn, thứ hai không phải là nhà sản xuất, sao phải đến để chọn một nhân vật nhỏ? Mấy cô gái trẻ các cô thật là…
Đoạn cuối câu còn kéo dài, ngụ ý các cô gái trẻ “háo sắc” bây giờ thật không có gì để nói.
Bên trong phòng chờ có mấy cô gái xinh xắn đang ngồi rải rác, đều sàn với tuổi Minh Vi. Chị Lưu bảo Minh Vi ngồi chờ ở đó, còn mình thì đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trong phòng hết sức yên tĩnh, đám con gái chỉ nhìn nhau như ngầm đánh giá đối phương, không chuyện trò gì. Khi đó tâm trạng kích động của Minh Vi vừa lắng xuống, cô cúi đầu đọc kịch bản.
Bốn chữ “Cố viên xuân thu” màu đen nổi bật trên nền giấy trắng khiến Minh Vi tức mắt. Cô nhắm mắt lại theo phản xạ, gấp cuốn kịch bản, một lúc sau mới mở mắt ra.
Không ngờ là “Cố viên xuân thu”, kịch bản trước khi qua đời không lâu cô đã ra sức động viên Cố Thành Quân nhận. Khi đó Cố Thành Quân không mấy hứng thú vì đây là phim truyền hình nhiều tập. Còn giờ đây, sao anh lại thay đổi ý kiến?
“Cố viên xuân thu” kể về câu chuyện của Tần Thương(*). Cố Thành Quân vào vai Lý Ngọc Long, một thương gia kinh doanh tiền ở Sơn Tây. Cuối đời Thanh, Tần Thương bắt đầu suy yếu, thêm vào đó, Trung Quốc lại bất ổn cả trong lẫn ngoài. Được tiếp thu nền giáo dục phương Tây, Lý Ngọc Long và mấy người bạn cùng chí hướng đã hợp sức với nhau, cố gắng đảo ngược cục diện đang vô cùng hỗn loạn để chấn hưng lại nghề đổi tiền ở Sơn Tây.
(*) Một hãng buôn nổi tiếng ở Sơn Tây đời Minh – Thanh, hơn 500 năm về trước, kinh doanh trong lãnh vực tiền tệ và buôn muối
Lấy tinh thần cứu quốc làm tư tưởng chủ đạo, bộ phim này thực sự là một lựa chọn phù hợp với một diễn viên như Cố Thành Quân. Bên cạnh đó, các diễn viên khác trong phim cũng là những nhân vật có tiếng trong làng giải trí Trung Quốc. Đạo diễn nổi tiếng, một nhà sản xuất và đội ngũ truyền thông lớn mạnh, lại được đài truyền hình Bắc Kinh đầu tư, cho nên bộ phim này hứa hẹn sẽ trở thành một bộ phim dài tập có tiếng vang lớn.
Cố Thành Quân chắc cuối cùng cũng nhận thấy một kịch bản tốt như vậy không thể bỏ qua.
Nhân vật nữ chính là người vợ được lấy về qua mai mối của Lý Ngọc Long. Lý Ngọc Long ban đầu không muốn lấy cô ta, nhưng trong cuộc sống hai người đã dần nảy sinh tình cảm. Vợ chồng đồng cam cộng khổ, viết nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
Còn nhân vật Minh Vi đến thử vai là một cách cách nhà Thanh, rất yêu Lý Ngọc Long luôn tìm cách quấn lấy anh, thậm chí còn nhờ tới cả ý chỉ của Từ Hy thái hậu để chia rẽ vợ chồng Lý.
Chọn một diễn viên chưa ai biết tới vào vai kẻ thứ ba đáng ghét là chuyện dễ hiểu. Dù khán giả nhanh chóng quên mất vai diễn này, song nhìn từ góc độ khác, bị người ta ghét vẫn còn tốt hơn bị người ta lãng quên. Ấn tượng mà các vai diễn phản diện mang tới cho công chúng luôn sâu sắc đến bất ngờ.
Ngồi đọc kịch bản một lần nữa, Minh Vi không khỏi cười nhạt.
Cố Thành Quân bội tín, quên tình nghĩa mà đi ngoại tình, làm vợ mình tức chết, rồi sau đó nắm hết quyền hành trong công ty. Một con người như vậy lại vào vai người chồng yêu vợ thiết tha, kiên quyết không chấp nhận có kẻ thứ ba, lẽ nào bản thân anh ta lại không thấy xấu hổ?
Song anh vẫn nhận kịch bản này, anh vẫn đối mặt với nhân vật nữ chính để nói những lời yêu thương thắm thiết. Anh không cảm thấy những cơn gió lạnh thổi sau lưng, giữa đêm khuya có người đứng cạnh giường nhìn mình sao?
Nghĩ tới đó, Minh Vi lại ước giá mình không được tái sinh dưới cơ thể Chu Minh Vi mà biến thành một hồn ma phiêu bạt, ám ảnh Cố Thành Quân suốt đời. Chốc chốc cô lại thổi một luồng hơi lạnh vào gáy anh, nửa đêm lật đổ chiếc tủ trên mái nhà tạo ra những âm thanh khủng khiếp, còn khi Cố Thành Quân chụp ảnh, cô sẽ hiện lên để bóng ma xuất hiện trên tấm hình…
“Số mười lăm, Chu Minh Vi?”, một nhân viên bước ra ngoài phòng chờ gọi tên.
Minh Vi thở mạnh một hơi rồi đứng lên đi vào bên trong.
Lần phỏng vấn này rất đơn giản, đạo diễn phụ trách tuyển diễn viên bảo Minh Vi đi lại mấy bước trong phòng, sau đó yêu cầu cô đọc một đoạn kịch bản, cuối cùng diễn thêm một tiểu cảnh.
Đó chính là đoạn giữa Lý Ngọc Long với cách cách.
Biểu hiện của người con gái si tình đến phát điên đó dĩ nhiên không thể làm khó Minh Vi. Cô chuẩn bị qua một chút, ôm lấy tay, hơi cúi đầu nghiêng sang một bên, mím môi lại mà cười. Một động tác rất nhỏ nhưng đã thể hiện hết sức rõ ràng vẻ hồn nhiên của một công chúa được nuông chiều.
“Ta biết chàng không thích ta, nhưng ta thích chàng là đủ rồi”, Minh Vi nói giọng nũng nịu và ngạo mạn, làm nổi bật tính cách của công chúa, “Ngoài Vinh Ninh cách cách ta ra, trong thiên hạ này còn ai có thể xứng đôi với chàng? Vợ chàng chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ quê mùa, thật đáng thương cho chàng khi phải chịu đựng một người thô lậu như thế. Những thứ cô ta có thể cho chàng, ta cũng có thể cho chàng. Những thứ cô ta không thể cho chàng, ta vẫn có thể cho, Ngọc Long, ta thật lòng mà…”
Lời thoại tới đó dừng, chuyển sang lời của nhân vật nam. Anh ta cắt ngang lời cách cách, bảo vệ vợ mình.
Cách cách bị cự tuyệt, thoạt tiên vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt, sau đó lúng túng, tiếp đó là phẫn nộ, cuối cùng trở lại bình tĩnh. Cô ta nghiến chặt răng, các cơ trên mặt hơi co lại, trông như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng trong mắt hiện lên sự căm giận và không cam lòng.
Sau cảnh đó, đạo diễn không khỏi nhìn Minh Vi với con mắt khác.
Mười mấy cô gái vào thử vai trước đó không ai làm được như vậy, chỉ qua mấy động tác đơn giản đã có thể biểu đạt tận cùng cảm xúc vô cùng sinh động. Cô gái này rõ ràng nhìn qua xinh xắn nhu mì, nhưng khi bộc lộ ra vẻ hận thù lại cực kì độc ác khiến cho người xem không khỏi rùng mình.
– Chu Minh Vi… Trước đó em đã từng tham gia bộ phim nào chưa?
Minh Vi khi đó lấy lại vẻ dịu dàng, lắc đầu:
– Ngoài việc tham gia MV của Đường Hựu Đình ra em chỉ đóng vũ kịch ở nhà trường.
Đạo diễn gật đầu lẩm nhẩm: Đây quả là hạt giống tốt.
Viên trợ lý ngồi bên cạnh đạo diễn ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau lưng Minh Vi, lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lập tức đứng lên.
– Anh Cố, sao anh lại đến đây?
Đạo diễn cùng các nhân viên khác có mặt trong phòng đều ngạc nhiên đứng dậy chào đón ảnh đế “giá đáo”.
Minh Vi đứng yên lặng giữa phòng. Mọi người đi lướt qua cô ra phía cửa phòng, bắt đầu chuyện trò rôm rả, tâng bốc Cố Thành Quân. Cô nghe thấy chất giọng chắc chắn và trầm thấp vang lên.
– Tôi đến tìm đạo diễn có chút việc, tiện thể đi qua đây xem casting luôn.
Giọng điệu thân thiện dễ gần, khi nói câu này chắc chắn trên mặt anh còn có một nụ cười. Một đường cong tinh tế, khóe mắt khẽ nheo lại, mắt trong như nước mùa thu.
Minh Vi đứng sau lưng mọi người nhìn ra đó bằng ánh mắt lạnh lùng.
– Quấy rầy phỏng vấn của các bạn phải không? – Cố Thành Quân vui vẻ nhẹ nhàng hỏi.
– Không đâu, không đâu. Vừa kết thúc với cô bé này xong. – Trợ lý đạo diễn vẫy tay với Minh Vi. – Cô Chu, không còn việc gì nữa, cô có thể về chờ thông tin của chúng tôi.
Minh Vi nghe câu nói này, chẳng khác nào lời phúc âm cửa đức Chúa trời. Cô cúi người xuống chào, sau đó hạ thấp đầu đi ra cửa.
Mái tóc xõa xuống che lấp đi phần lớn tầm nhìn, cô chỉ có thể trông thấy chân của mọi người.
Đôi giày gia đã hơi cũ…
Đôi giày đó cô đã thuê người đóng cho anh ngày trước. Ở đế giày còn có nhãn hiệu “CTQ” nhỏ xíu. Lúc đầu khi nhìn thấy, Cố Thành Quân còn cảm giác hơi buồn cười: “Ai lại đi thêu tên lên đế giày thế này? Có phải ở nhà trẻ mà sợ các bạn khác đi nhầm giày của mình đâu”.
Minh Vi nhìn sang chỗ khác đi lướt qua vai người đó.
– Đợi chút!
Bàn tay chuẩn bị đặt lên nắm đấm cửa chợt dừng lại. Minh Vi đứng sững ở đó như bị trúng một lời phù phép.
Có tiếng bước chân đi tới sau lưng cô:
– Cô là?
– Chu Minh Vi, anh Cố gọi cô đấy. – Trợ lý chêm vào một câu.
Toàn thân cứng ngắc, Minh Vi từ từ quay đầu lại. Cô cụp mắt nhìn xuống đất, đứng trước mặt Cố Thành Quân với vẻ ngoan ngoãn và vô hại, tựa một chú chim non.
Khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gan tấc mang một nét cười dịu dàng rất ngoại giao. Các nét trên khuôn mặt đều cười, song trong đáy mắt là một vẻ lạnh lùng xa cách.
Tất cả đều không hề thay đổi, vẫn là cái bộ dạng đóng kịch hồi đó, ngay cả cung độ khóe môi cũng được kiểm soát đúng tiêu chuẩn. Ngoài việc gầy và đen hơn một chút, tới kiểu tóc vẫn giống như nửa năm trước. Anh thậm chí còn mặc cả bộ vest và đi đôi giày cô mua cho khi trước, đeo chiếc đồng hồ cô tặng, còn có cả ….
Cả nhẫn cưới.
Chiếc nhẫn bạch kim đó vẫn sáng bóng trên ngón tay áp út của anh.
– Vừa nãy tôi đã xem cô diễn, thấy rất tuyệt. – Giọng nói của Cố Thành Quân vẫn nồng ấm, dịu dàng, dường như sợ làm cho đối phương giật mình.
Anh đang khen ngợi cô?
Minh Vi quả thực không nhịn được nữa, cuối cùng phải bật cười. Một nụ cười chứa đựng sự mỉa mai và cay đắng.
Suốt mười năm qua, Trương Minh Vi cô một lòng một dạ ở bên Cố Thành Quân, sử dụng mọi cách thức để tạo ra cơ hội cho anh, mang đến cho anh một vũ đài thể hiện được bản thân mình. Song có điều chắc chắn rằng Cố Thành Quân không hề biết, người phụ nữ luôn ở bên cạnh anh cũng có tâm hồn của một diễn viên. Cô cũng có thể đứng trên sân khấu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ của chính mình.
Minh Vi từ từ cúi người xuống, nói:
– Cảm ơn Chủ tịch, em sẽ cố gắng.
Nụ cười đầy vẻ giễu cợt của cô gái khiến Cố Thành Quân thầm cảm thấy mất vui:
– Cô là người của Vĩnh Thành nhỉ. Họ nói với tôi rằng lần này sẽ có người của Vĩnh Thành đến casting, hẳn là cô đây.
Đạo diễn lựa theo ý Cố Thành Quân, cất lời khen:
– Các thực tập sinh ở công ty anh Cố đều rất xuất sắc. Cô gái này cũng đã thể hiện rất tốt khi thử vai.
Nghe vậy nhưng Cố Thành Quân chỉ nói với vẻ hết sức thờ ơ:
– Cứ tiếp tục cố gắng nhé. Tôi trông đợi ở sự thể hiện của cô sau này.
Minh Vi cười thầm, vậy mong anh cứ từ từ trông đợi.
Cô cúi người chào, sau đó quay ra cửa.
Cố Thành Quân dõi theo bóng Minh Vi cho tới khi cô biến mất sau cánh cửa phòng.
Đạo diễn hỏi:
– Anh Cố có muốn ở lại xem thử vai nữa không?
– Không thể làm phiền mọi người. – Cố Thành Quân cười nhã nhặn. – Tôi đi tìm đạo diễn Trần, các bạn cứ làm việc tiếp.
Ra khỏi phòng thử vai, Cố Thành Quân nhìn dọc khắp hành lang nhưng không thấy bóng dáng Minh Vi đâu.
– Hôm nay thử vai nhân vật nào?
– Vinh Ninh cách cách. – Trợ lý trả lời.
Cố Thành Quân như nghĩ ngợi điều gì, sau đó bất giác nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Đó là thói quen mới hình thành ở anh từ sau khi Trương Minh Vi qua đời.
Đường Hựu Đình cầm chiếc khay rồi đi chọn các món đặt trên các bàn đồ ăn tự chọn trong nhà ăn của công ty. Mọi người, bất kẻ nhân viên phục vụ trong nhà ăn hay thực tập sinh, đều dõi theo từng động tác của anh. Bọn con gái không kiềm chế nổi, hào hứng bàn tán xì xào.
Tiểu Hoàng đi theo sau Đường Hựu Đình, cằn nhằn như bà mẹ già:
– Anh Lưu nói không cho anh ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, đồ ngọt, nước sốt nhiều năng lượng. Đồ nướng cũng không được ăn.
– Nói xong chưa vậy? – Đường Hựu Đình miễn cưỡng, không nỡ bỏ chiếc bánh ngọt việt quất trong tay mình xuống. – Đi, đi mua giúp tôi một cốc trà sữa về đây.
– Trà sữa cũng không được uống. – Tiểu Hoàng chấp hành nghiêm túc lời dặn dò của người quản lý. – Em sẽ mua cho anh một cốc đồ uống dinh dưỡng, anh không được ăn lung tung bừa bãi đâu đấy.
– Coi tôi là con chó chắc? – Đường Hựu Đình mất kiên nhẫn lườm Tiểu Hoàng một cái. Đây là chiêu bài cũ của Đường Hựu Đình, trông hết sức ngang ngược nhưng đã lâu không sử dụng tới.
Thấy Tiểu Hoàng đi ra khỏi nhà ăn, Đường Hựu Đình lập tức thêm một thìa nước sốt to tướng vào đĩa salad, sau đó quay sang bên, thò tay với chiếc bánh ban nãy vừa mới bỏ xuống.
Một bàn tay trắng muốt đã cầm lấy chiếc bánh sớm hơn Đường Hựu Đình vài giây.
Đường Hựu Đình sững người, ngẩng đầu lên liền gặp ngay Minh Vi.
– Đường sư huynh. – Minh Vi đã trông thấy Đường Hựu Đình từ nãy nên không tỏ ra kinh ngạc.
Đường Hựu Đình hết nhìn chiếc bánh trên khay của Minh Vi, lại nhìn chiếc khay để đồ điểm tâm đã trống rỗng trên bàn. Ánh mắt quay trở lại khuôn mặt Minh Vi mang theo mấy phần giận giữ.
Minh Vi cười ngại ngùng. Không lẽ chỉ vì một miếng bánh mà anh ta lại trở mặt với cô?
Tuy nhiên vẻ mặt Đường Hựu Đình rõ ràng đang nói với Minh Vi rằng điều này rất có thể xảy ra.
Cô bất lực thở dài một tiếng, sau đó trả chiếc bánh vào khay của Đường Hựu Đình.
– Cung kính mời anh, xin anh nhận cho.
Đường Hựu Đình thỏa mãn ừm một tiếng, rồi cầm chiếc bánh lên cắn luôn một miếng bánh, tiếp tục nhanh tay gắp cánh gà, chân gà nướng và sườn gà chiên vào khay của mình.
– Nghe nói cô đi casting hả?
– Sao anh biết? – Minh Vi ngạc nhiên. – Chỉ là một vai nhỏ trong phim truyền hình dài tập thôi.
– Đã nhận được chưa?
– Chị Lưu nói chắc được tám mươi chín mươi phần trăm rồi.
– À. – Đường Hựu Đình gật đầu.
Minh Vi chợt nhớ ra một việc nói:
– Lượng phát hành single của sư huynh cao thật đấy, nghe nói giờ còn liên tục giữ vị trí hàng đầu trong các bảng xếp hạng nữa. Chúc mừng sư huynh.
– Cũng tạm được. – Môi Đường Hựu Đình hé mở một nụ cười. – Khi nào phát hành album mà cũng giữ được phong độ như vậy thì tốt.
Minh Vi thầm thè lưỡi. Một đĩa đơn chiếm vị trí hàng đầu suốt hai tháng, nếu album cũng vậy chắc các ca sĩ khác không còn đất sống nữa?
– Phải rồi, có phải bộ phim cô tham gia là bộ phim mà Cố Thành Quân sắp đóng không?
– Đúng, là bộ “Cố viên xuân thu”.
– Nghe nói Chân Tích vào vai nữ chính. – Đường Hựu Đình nhân thể nói luôn.
Tay Minh Vi chợt run bắn lên, chiếc đĩa trên khay kêu lách cách.
Đường Hựu Đình nhìn khuôn mặt dần trở nên trắng bợt của Minh Vi với vẻ không hiểu, đang định hỏi xem có phải cô thấy trong người khó chịu, nhưng rồi chợt nhớ ra cảnh tượng mình gặp hôm đến dự lễ tang của Trương Minh Vi. Cô gái đó rõ ràng toàn thân run bắn lên, ngọn lửa giận dữ cháy bừng bừng trong mắt, song vẫn có thể nói những lời cuồng si để xin chữ kí của Chân Tích. Còn ánh mắt cô khi ấy quay đầu lại nhìn bức di ảnh của Trương Minh Vi càng khiến người ta phải nghĩ ngợi.
– Ra đây đi. – Đường Hựu Đình nói. – Chúng ta ra đây ngồi nói chuyện.
Minh Vi ngập ngừng một chút, rồi đi theo Đường Hựu Đình trước ánh mắt tròng trọc của mọi người.
Đường Hựu Đình tìm một bàn cạnh cửa sổ, hai người ngồi xuống đối diện nhau.
– Có một chuyện lâu nay tôi rất tò mò. Hôm tang lễ của Chủ tịch Trương sao cô lại ở đó?
Minh Vi cúi đầu nói:
– Khi đó tôi đã nghĩ tới việc vào Vĩnh Thành, đúng lúc người ta cần người giúp việc trong đám tang nên tranh thủ làm thêm.
– Cô là fan hâm mộ của Chân Tích?
Minh Vi nhớ lại hành động của mình hôm tang lễ nên đành miễn cường cười ừm một tiếng:
– Rất thích.
Đường Hựu Đình không tin chuyện đó, song không muốn bóc mẽ Minh Vi:
– Cô diễn vai gì trong “Cố viên xuân thu”?
Minh Vi đáp lại với vẻ thờ ơ:
– Là một kẻ thứ ba, dằn vặt chán cuối cùng trở thành bia đỡ đạn.
– Cho tôi xem kịch bản nào.
Các nhân viên trong ê kíp làm phim bên đó đã dặn không được tùy tiện cho người ngoài xem kịch bản, nhưng vì không coi Đường Hựu Đình là người ngoài nên Minh Vi vui vẻ lấy tập kịch bản trong túi đưa cho anh.
Vinh Ninh cách cách đích xác là một nhân vật được đưa vào nhằm tôn lên tấm chân tình gắn bó sắt son của nhân vật nam, nữ chính. Nhiệm vụ của nàng ấy trong bộ phim là ra sức quyến rũ Lý Ngọc Long, sau đó tìm mọi cách chia lìa vợ chồng họ. Đối với nhân vật nữ chính, Vinh Ninh có một mối căm hận sâu sắc, luôn tìm cách khiêu khích, gây khó dễ. Vì thân phận cao quý của Vinh Ninh, nên vai nữ chính chỉ có thể nhẫn nhịn nhượng bộ. Từ đầu đến cuối Vinh Ninh cách cách tung ra mọi mưu kế hiểm độc để đấu với vợ Lý Ngọc Long, phá vỡ hạnh phúc gia đình anh ta. Cuối cùng, khi triều đại nhà Thanh sụp đổ, vương quyền không còn nữa, Vinh Ninh rơi vào chốn bụi trần.
Tuy nhiên nhà biên kịch vẫn còn niệm tình, sau này cho Vinh Ninh được một nhân vật nam phụ khác cảm hóa, giác ngộ, tham gia cách mạng, cuối cùng hy sinh trước họng súng của quân Nhật.
Đường Hựu Đình đọc một lượt tới đoạn giới thiệu nhân vật, sau đó cười trước nỗi khổ của người khác:
– Vẫn còn được. Số phận của nhân vật này tự kết nối thành một sợi dây xuyên suốt từ đầu đến cuối. Mà khi đã ghét như vậy, khán giả sẽ nhớ đến tên cô, muốn quên cũng khó. Xuất hiện trong tất cả bao nhiêu tập?
– Mười tập, chiếm một phần ba của bộ phim.
– Hơn nữa, toàn được đối đầu với nhân vật nam nữ chính. – Đường Hựu Đình ăn xong miếng sườn gà chiên, bắt đầu chuyển sang cánh nướng. – Cô còn có gì không hài lòng?
– Tôi đâu bảo mình không hài lòng? – Minh Vi nghiến răng. – Được diễn chung với hai thần tượng của mình là Cố Thành Quân và Chân Tích, tôi cảm thấy may mắn tự đáy lòng. Được đóng chung với tiền bối, tôi chắc chắn sẽ học hỏi thêm được nhiều điều, nó sẽ giúp ích nhiều cho tương lai của tôi.
Đường Hựu Đình tấn công không chút nể nang:
– Với vai diễn này cô không đến lượt đi dự họp báo đâu, có thể bỏ những câu nói đó đi.
Minh Vi cười khổ sở:
– Tôi không quan tâm.
Kiếp trước Chân Tích là kẻ thứ ba, kẻ đã cướp chồng cô. Kiếp này cô trở thành người thứ ba trong phim, muốn cướp chồng Chân Tích. Song đối tượng để cướp không hề thay đổi, vẫn là Cố Thành Quân.
Đường Hựu Đình ném chiếc xương gà đã gặm nhẵn đi, mỉm cười nhìn Minh Vi chằm chằm. Minh Vi bị cái nhìn đó làm cho sởn tóc gáy, đang định hỏi đã thấy ngón tay đầy dầu mỡ của Đường Hựu Đình chỉ thẳng vào mũi.
– Cô, thích Cố Thành Quân đúng không?
Minh Vi giật mình, miệng định phản đối nhưng trên mặt đã làm phản, đỏ lựng rồi chuyển sang trắng toát.
Ngay tới bản thân cô cũng ngạc nhiên.
Minh Vi tưởng rằng tình cảm của mình và Cố Thành Quân đã tiêu tan như mây khói từ lâu, nhưng khi Đường Hựu Đình nhắc tới chuyện này, trái tim cô vẫn đạp rộn ràng một cách hoàn toàn trung thực.
Nếu không yêu, căm hận bắt nguồn từ đâu? Cô hận Cố Thành Quân, nên cô vẫn còn yêu. Có phải không?
Sắc mặt Minh Vi cuối cùng trở thành một màu trắng toát, trong đôi mắt đen là một khoảng mờ mịt lạc thần.
Đường Hựu Đình bị bộ dạng hồn siêu phách lạc của cô làm cho khiếp đảm. Không biết vì sao nhưng anh chợt cảm thấy hối hận vì câu nói đùa vừa rồi của mình.
– Không sao chứ? – Đường Hựu Đình bất giác hỏi Minh Vi bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất mà từ trước tới nay anh chưa nói bao giờ. – Có phải tôi nói sai chỗ nào hay không?
Minh Vi ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn xoáy vào Đường Hựu Đình bằng ánh mắt yếu đuối và bất lực.
Đường Hựu Đình nặn óc móc gan ra để tìm từ:
– Chỉ là tôi nói đùa thôi. Chẳng phải fan hâm mộ của Cố Thành Quân tới cả triệu người trên toàn quốc hay sao? Thích anh ta thì có gì là không phải. Tôi không có ý lấy cô ra làm trò cười đâu.
Đường Hựu Đình miễn cưỡng xoa dịu, Minh Vi cũng không so đo nữa, thu lại ánh mắt đầy oán trách.
– Tuy nhiên… – Đường Hựu Đình bỗng nhớ ra một chuyện. – Hôm tổ chức tang lễ, cô cố tình giam tôi trong nhà vệ sinh, ép tôi phải nói những điều tốt đẹp về chị Trương Minh Vi vì sao vậy?
Minh Vi suýt chút nữa phun ra ngụm canh vừa cho vào miệng. Đường Hựu Đình đưa cho cô một tờ khăn giấy bằng vẻ hết sức dịu hiền.
– Này, lau miệng đi. Sau đó nói rõ cho tôi xem.
Minh Vi không biết phải làm thế nào nữa, đành giở đúng bài đã từng áp dụng với Đàm Lập Đạt ra.
– Trước kia tôi có quen với chị Trương, từng được chị ấy khuyên bảo nên vẫn rất ngưỡng mộ chị ấy.
– Hóa ra người cô ngưỡng mộ không phải Cố Thành Quân, mà là vợ anh ta?
– Chị Trương Minh Vi là một người rất tốt. – Minh Vi mạnh dạn tự khen bản thân. – Lẽ nào những lời anh nói trước linh đường hôm đó đều là giả dối?
Ánh mắt Đường Hựu Đình chợt mềm dịu lại, trong giọng nói chứa đựng vẻ dịu dàng và thương xót.
– Trương Minh Vi là chị học cùng đại học với tôi. Tôi không nói lung tung đâu, nhưng tôi thật sự rất thích chị ấy.
Nghe vậy Minh Vi mới nhớ ra đúng là Đường Hựu Đình học cùng trường với cô, hình như dưới hai hay ba khóa gì đó.
– Anh và chị ấy đã gặp nhau ở Đại học?
– Đã từng gặp. – Ánh mắt của Đường Hựu Đình hướng ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói nghe rất nhẹ. – Chắc chắn chị ấy không nhớ tôi. Trái lại, tôi luôn nhớ đến chị ấy.
Minh Vi nghe nói vậy cố vắt óc ra nghĩ, nhưng quả thực cô không nhớ nổi đã gặp Đường Hựu Đình ở đại học khi nào. Cũng phải thôi, khi đó cô toàn tâm toàn ý nghĩ đến Cố Thành Quân, việc không thấy bất cứ một người con trai nào khác là điều dĩ nhiên.
– Chị ấy… khi đó trông chị ấy như thế nào?
– Không khác gì mấy so với sau này, hình dáng bên ngoài gần như không thay đổi. Sức khỏe của chị ấy không tốt, cô biết rồi đấy, nhưng con người lúc nào cũng tràn đầy nghị lực. Tính tình rộng rãi và hào phóng, đối nhân xử thế rất tốt. – Những từ ngữ Đường Hựu Đình khen Minh Vi hoàn toàn xuất phát từ thực tâm. – Khi chị ấy đến tìm tôi mời về Vĩnh Thành, tôi đã rất vui, muốn được hợp tác lâu dài với chị ấy. Ai ngờ chị ấy lại ra đi đột ngột như thế…
– Vậy, hồi đại học hai người có kết thành bạn thân không?
Đường Hựu Đình quay mặt lại, liếc xéo Minh Vi một cái, dáng vẻ ngạo mạn lập tức xuất hiện.
– Nếu kết thành bạn thân, chị ấy có thể không nhớ ra tôi không?
Minh Vi cười giễu:
– Vậy tại sao trong tang lễ chị ấy anh lại làm ra vẻ thâm tình hệt như mất đi một người bạn vong niên.
– Tang lễ của chị ấy chẳng phải là một chương trình biểu diễn hay sao? – Đường Hựu Đình bắt đầu ăn đến chân gà. – Bất kể có bao nhiêu người giả dối, chí ít sự khen ngợi của tôi với chị ấy là thật, vậy là đủ rồi.
Minh Vi còn muốn nói tiếp nhưng thấy Đường Hựu Đình bỗng nhét chiếc chân gà đang gặm dở vào tay mình, sau đó gạt hết salad với nước sốt trong đĩa của anh sang của cô.
Còn đang ngạc nhiên, chợt nghe tiếng Tiểu Hoàng vang lên phía sau:
– Anh Hựu Đình, không có loại nước sô-đa anh thích đâu, em mua cái này anh xem có được không?
Đường Hựu Đình chậm rãi bỏ khăn ăn xuống, đôi môi mấy giây trước đó còn dính đầy dầu mỡ đã được lau sạch bong. Anh nhìn vào chai nước, vẻ chán ghét hiện lên trên khuôn mặt, sau đó bắt đầu chê bôi đủ kiểu.
– Đây chẳng phải là nước soda Trương Anh Trí làm đại diện sao? Đường Hựu Đình làm sao có thể uống nước soda do người khác làm đại diện được? Thông tin này được truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người nói tôi ôm chân anh ta. Việc lần trước tôi dùng điện thoại do Tống Hạo làm đại diện, đến bây giờ vẫn còn có người nói.
Tiểu Hoàng lúng túng.
– Nhưng đây chỉ là nước thôi mà.
– Mang đi, mua thứ khác. – Đường Hựu Đình chầm chậm nhai cọng cần tây.
Minh Vi lúc đó quả thực vô cùng khâm phục khả năng nghe lời đoán ý của mình. Cô đẩy cốc trà sửa của mình về phía Đường Hựu Đình.
– Sư huynh, cái này tôi vẫn chưa uống, chi bằng xin kính anh có được không?
Đường Hựu Đình mím môi cười.
– Nếu cô đã có thành ý như vậy, tôi đành miễn cưỡng mà nhận. Bình thường tôi không uống thứ có năng lượng cao như vậy đâu.
– Vâng, vâng. – Minh Vi cũng tung hứng nhịp nhàng. – Huynh lúc nào cũng nể mặt tôi, đây cũng là phúc phận của cốc trà sữa này.
Đường Hựu Đình đứng lên trong tiếng thở dài của Tiểu Hoàng:
– Không phải tôi nói cô đâu nhé, Chu sư muội, các món chiên dầu mỡ với nước sốt đều là thực phẩm năng lượng cao, nghệ sĩ cần phải giữ gìn hình thể, ít ăn những thứ này thôi mới được.
– Sư huynh dạy rất phải. – Minh Vi cảm thấy mình sắp thành thánh nhân đến nơi rồi.
Đường Hựu Đình hài lòng gật đầu:
– Tôi đi đây, cô hãy cố gắng lên, diễn cho tốt nhé.
Tiểu Hoàng vội vàng bê chiếc khay mà Đường Hựu Đình bỏ lại lên, tranh thủ hỏi:
– Anh ấy ăn bao nhiêu rồi?
Minh Vi chỉ vào hai miếng nướng và một chiếc chân gà gặm dở
– Thật không làm sao mà đề phòng được…- Tiểu Hoàng cười khổ sở rồi quay đi.
Mấy ngày sau, ê kip làm phim cuối cùng cũng gửi thông báo về, Minh Vi được nhận vai Vinh Ninh cách cách.
Một người mới hoàn toàn có thể may mắn tham gia “Cố viên xuân thu”, dù chỉ là một vai phụ rất nhỏ, nhưng được xuất hiện trong các cảnh quay với Cố Thành Quân và Chân Tích, như vậy đã đủ khiến những người xung quanh ghen tị. Cho nên trong một khoảng thời gian, tất cả những người quen biết Minh Vi không ai là không nhìn cô với anh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kị.
Minh Vi, vốn đã từng bao năm sống giữa vòng danh lợi này, tận mắt chứng kiến sự thăng trầm của không biết bao nghệ sĩ, đến hôm nay mới được tự bản thân chiêm nghiệm, sau một hồi hào hứng lại trở nên hết sức bình thản.
Cô không khỏi nghĩ đến Chân Tích. Còn nhớ năm đó khi ra sức lăng xê cho Chân Tích, chính Minh Vi là người giao tận tay Chân Tích tập kịch bản “Thiên sử quốc độ” bộ phim giúp Chân Tích thành danh sau một đêm. Khi đó, chính cô đã dặn dò Chân Tích đừng khoe khoang trước mặt mọi người. Chân Tích nói, trong giới giải trí đầy danh lợi, những người chiến thắng luôn bị mọi người đố kị, có kín đáo hay huênh hoang cũng không khác nhau là mấy. Con người ta cũng chỉ được vinh quang vài năm, nếu không thể tận hưởng sẽ có lỗi với phần đời cô tịch ngày sau.
Khi Chân Tích nói những câu này, Minh Vi thấy cô ta hơi có phần xấc láo. Nhưng đến hôm nay, khi cô đứng vào địa vị Chân Tích năm đó, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy cô ta có vẻ đã nhìn thấu suốt.
Hồng nhan chóng già, chẳng phải bọn cô chỉ rực rỡ được một thời gian ngắn hay sao?
Người mới chưa đủ tiêu chuẩn có xe của đoàn làm phin đến đón, nên hôm họp đoàn, Minh Vi phải ra bến xe buýt chờ từ sáng sớm. Khi lái xe ra khỏi cổng chính của công ty, Cố Thành Quân liễn trông thấy cô gái đứng ở điểm chờ xe buýt ở đối diện bên kia đường, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn trông hết sức quen thuộc.
Đó là Chu Minh Vi.
Cô mặc chiếc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ màu đỏ tươi. Màu đỏ tôn thêm nước da trắng hồng, đôi mắt Minh Vi sáng trong veo.
Buổi sáng đầu xuân trời lạnh tới mức mọi thứ đều đông cứng lại. Minh Vi đứng giẫm chân tại chỗ cho đỡ lạnh, hai tay đưa lên miệng hà hơi ấm. Cố Thành Quân nhìn thấy cô lạnh tới mức toàn thân run rẩy, liền quặt vô lăng, lái xe lên phía trước.
– Lên xe đi, tôi đưa em đi cùng luôn.
Minh Vi không hiểu vì sao Cố Thành Quân tỏ ra tích cực như vậy. Bao nhiều năm làm vợ chồng với nhau, cô ít ra luôn biết Cố Thành Quân luôn giữ một khoảng cách nhất định với các cô gái trẻ trong công ty. Vì sở thích của anh ta hơi cầu kì, hơn nữa cũng để tránh mọi điều phiền toái.
Minh Vi hơi do dự, mấy giây sau nói:
– Cảm ơn thầy Cố. Thầy cũng đi đến buổi họp của đoàn làm phim ạ?
Cố Thành Quân gật đầu một cách đúng mực, sau đó nhắc Minh Vi:
– Lên xe đi, dù sao cũng tiện đường.
Minh Vi không tiện chối từ, cuối cùng đành lên xe.
Không khí ấm ấp trên xe khiến cho đôi chân đông cứng dần có cảm giác. Minh Vi ngồi gò bó ở trên ghế sau, lặng im không nói. Chiếc xe đi với tốc độ nhanh qua đường cao tốc vành đai của thành phố, cảnh tượng tiêu điều củ mùa đông lướt qua vùn vụt ở bên ngoài.
Cố Thành Quân nhìn Minh Vi qua gương chiếu hậu
– Chu Minh Vi, em đã học thuộc kịch bản chưa?
Minh Vi gật đầu.
– Em đã thuộc được nửa đầu rồi ạ.
– Lần đầu tiên đóng phim, lời thoại lại khá nhiều, em nhất định phải tập trước cho tốt đấy.
– Vâng, thưa thầy. – Minh Vi ngoan ngoãn trả lời.
Cố Thành Quân không thể không nhìn Minh Vi thêm vài lần. Cô gái ấy giữ thái độ kính cẩn, nói năng thuận theo ý người khác, song lại luôn có một vẻ gì đó lạnh lùng xa cách. Nếu nói là tính tình lạnh lẽo cũng không phải, phong cách mềm mại nhu mì của cô khiến cho người ta không thể không muốn đến gần. Một người con gái vừa nóng vừa lạnh như thế này luôn hấp dẫn đàn ông một cách tự nhiên.
Cố Thành Quân nghĩ tới đó, bất giác khẽ lắc đầu cười cay đắng. Hôm nay anh làm sao vậy, đột nhiên lại nghiên cứu kĩ về một cô gái không hề liên quan đến mình?
Chân Tích vừa xuống xe thì thấy chiếc xe của Cố Thành Quân đi đến. Cô mỉm cười xuống xe, định bước tới chào hỏi một tiếng, song đã lập tức trông thấy có một cô gái ngồi ở ghế sau. Chân Tích nhướn mày, giữ nút mở cửa thang máy rồi chờ bọn họ đi tới.
Minh Vi đưa mắt nhìn lướt qua Chân Tích, sau đó cúi đầu chào:
– Chị Chân.
– Là ai vậy? Người của công ty à? – Chân Tích hỏi. Sau lễ tang lần đó, cả phong cách và kiểu tóc của Minh Vi đều thay đổi nhiều nên Chân Tích không nhận ra cô.
Cố Thành Quân trả lời:
– Là diễn viên đóng vai Vinh Ninh.
– Hóa ra là cô. – Chân Tích nhìn Minh Vi cười. – Sao căng thẳng thế làm gì? Tôi không ăn thịt cô đâu. Trong phim cô còn ghê gớm hơn cả tôi nữa kia.
Minh Vi vẫn cúi gằm mặt, nói nhỏ:
– Đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, có nhiều chỗ còn chưa biết, mong chị Chân chỉ bảo thêm.
– Cô bé này quả nhiên là biết điều. – Chân Tích bắt đầu cảm thấy hứng thú. – Tên cô là gì?
Minh Vi cười khẩy một tiếng trong lòng, vừa mở miệng định đáp nhưng Cố Thành Quân đã cướp lời:
– Gọi cô ấy là Tiểu Chu được rồi.
– Như vậy nghe miễn cưỡng quá. – Chân Tích không hài lòng hỏi Minh Vi. – Tên đầy đủ của cô là gì?
Minh Vi chợt mở miệng nhưng thang máy chợt kêu “Đinh” một tiếng, dừng lại đúng tầng có phòng họp báo.
Đạo diễn và nhà sản xuất đều đã chờ ở trong hội trường. Sau một hồi chuyện trò huyên náo, mọi người mới ngồi xuống vị trí của mình bàn đến việc chung. Minh Vi và mấy diễn viên đóng vai phụ ngồi cùng một góc. Trong buổi họp này bọn họ cũng chỉ là những người quan sát, không có vai trò phát ngôn.
Ngồi bên cạnh Minh Vi là một diễn viên hạng ba đóng vai em họ của nhân vật nam chính trong phim. Ngồi không mãi cũng chán nên anh ta quay sang hỏi chuyện Minh Vi.
– Cô biết không, nghe nói vai em trai của nhân vật nữ chính đang để dành cho một người ở công ty Vĩnh Thành đấy, hiện giờ vẫn chưa có ai nhận.
– Tôi không biết việc này. – Minh Vi mỉm cười.
– Mới còn đang là thực tập sinh mà đã được nhận một vai quan trọng như vậy, Chủ tịch Cố của các cô đúng là người đào tạo giỏi thật.
Câu nói đầy ẩn ý của anh ta khiến Minh Vi cảm thấy không thoải mái, tuy nhiên cô vẫn giữ nguyên nụ cười.
– Ở công ty nhiều người như vậy, nếu muốn thành công thì ngoài vận may ra còn phải có thực tài, phải học cho ra học nữa.
Người đó cười hai tiếng:
– Thật thế ư?
Ánh mắt và nụ cười phù phiếm của nam diễn viên đó cùng với vẻ thiếu kiên nhẫn và cố chịu đựng của Minh Vi, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Cố Thành Quân đang ngồi cách khá xa.
Chân Tích nhìn theo hướng ánh mắt của Thành Quân, thấy có tới mấy nữ diễn viên trẻ trung xinh đẹp đóng vai phụ nên cũng không biết người Cố Thành Quân nhìn là ai.
– Hôm nay tạm bàn đến đây đã nhé! – Đạo diễn hài lòng đứng dậy. – Hầu hết những người có mặt tại đây ngày mai sẽ phải ra phim trường, ba ngày nữa sẽ chính thức bấm máy. Hy vọng các vị sẽ tham dự trong trạng thái tốt nhất.
Đạo diễn quay sang hạ giọng hỏi Cố Thành Quân:
– Đường Hựu Đình có thể đóng được vai Tống Tử Thành, em trai của nhân vật nữ chính không?
– Hiện giờ cậu ấy đang toàn tâm toàn ý cho album mới nên cũng không mấy hứng thú với việc đóng phim truyền hình.
– Vai diễn này cũng không nặng lắm, nhưng lại là một vai chính diện hiếm có. – Đạo diễn nói. – Nếu là trước đây, chúng tôi cũng không kiếm một ca sĩ thần tượng như cậu ấy đâu. Song bây giờ tất cả đều thay đổi quá nhiều, nếu không theo kịp nhịp phách ấy là hỏng ngay. Nói thật, tôi cũng không hy vọng cậu ấy có kỹ năng diễn xuất tốt, cái tôi thấy được chính là phong cách của cậu ấy thôi.
Cố Thành Quân cười ra vẻ hiểu ý:
– Phong cách chính là của cải. Ngay cả tôi cũng phải để ý sắc mặt của cậu ấy nữa là.
– Cũng đừng dễ dãi quá. – Đạo diễn Trần nói. – Tìm hiểu một chút về cách thức ngày trước vợ cậu quản lý nghệ sĩ ấy. Cô ấy đúng là một người có năng lực, đáng tiếc là… Ôi, xem tôi này, sao lại nhắc đến chuyện đó kia chứ?
Tuy nhiên lúc này Cố Thành Quân đã quay mặt sang một góc khác của phòng hội nghị có ý kiếm tìm. Minh Vi đã đứng lên, đang mặc áo khoác vào. Một nhân viên nam hăng hái đưa cho cô chiếc khăn quàng cổ, Minh Vi ngại ngùng nhìn anh ta cười.
Cùng đi với mọi người ra khỏi phòng hội nghị, Minh Vi cố ý đi chậm lại hai bước để chờ Chân Tích.
– Chị Chân, chắc chị là người trong nhóm đầu tiên đến phim trường đúng không? – Minh Vi hỏi.
– Tôi cũng chưa vội. – Chân Tích đáp. – Thầy Cố của các cô sẽ đi trước với các cô. Phải rồi, rốt cuộc tên đầy đủ của cô là gì?
Minh Vi khẽ mỉm cười, nói một cách thoải mái:
– Tôi là Chu Minh Vi.
Nói xong cô sung sướng nhìn sắc mặt của Chân Tích trở nên trắng nhợt vì nghe thấy cái tên đó.
Toàn thân cứng ngắc, mãi lâu sau Chân Tích mới hỏi lại được.
– Gì kia?
– Chị Chân, chị không sao chứ? – Minh Vi hỏi với vẻ quan tâm, đưa tay ra đỡ cô ta.
Chân Tích gạt tay Minh Vi theo phản xạ.
Ánh mắt ngạc nhiên và không hiểu của cô gái khiến Chân Tích lập tức sực tỉnh. Cô ta hít một hơi sâu rồi nói tiếp:
– Đột nhiên nghe thấy tên cô nên tôi hơi bị sốc.
Minh Vi cười bối rối:
– Mọi người ai cũng nói vậy. Tên tôi vô tình trùng với tên vợ thầy Cố.
Chân Tích nhìn Minh Vi bằng ánh mắt sắc như dao:
– Cô không nghĩ đến chuyện đổi một cái tên khác sao? Cô như vậy sẽ khiến Cố Thành Quân khó xử.
Minh Vi cười mỉa mai trong bụng, song ngoài miệng vẫn nói hết sức nhẹ nhàng, mềm mại:
– Thầy Cố chưa từng nhắc đến chuyện đó.
Lúc đó nhân vật nam chính cũng đã đi tới nơi:
– Mọi người đều ở đây à? Trần đạo diễn mời ăn trưa, Minh Vi cũng đi luôn đi.
Chân Tích không thể không rùng mình một cái. Trong hành lang rất ấm, song cô ta vẫn cảm thấy từng cơn gió lạnh thốc sau lưng.
Tiếng gọi của Cố Thành Quân nghe quen thuộc biết bao. Trong suốt sáu năm qua anh ấy đã dùng giọng điệu đó để gọi người phụ nữ kia. Vẫn hai chữ đó, tình cảm cũng y như vậy.
Minh Vi nhanh ý, lịch sự cúi người:
– Ba giờ chiều nay em đã phải đến trường quay, bây giờ muốn về ký túc chuẩn bị một chút.
Cố Thành Quân lập tức hiểu ý nên không cố giữ cô.
Minh Vi nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Chân Tích khẽ mỉm cười, sau đó quay người đi vào thang máy.
Phải một lúc sau Chân Tích mới bình tĩnh trở lại.
– Thành Quân, cô ta trùng tên với Trương Minh Vi? Vậy mà anh còn nhận vào công ty. Rốt cuộc anh biến thái đến mức nào?
Tâm trạng đang vui của Cố Thành Quân bị một câu nói không suy nghĩ của Chân Tích làm cho tiêu tan. Anh không khỏi cảm thấy bực mình.
– Tên của người ta là do bố mẹ đặt, cô ấy đâu có lỗi. Em cũng không nhất thiết phải gây phiền toái như vậy.
– Em cảm thấy kì lạ là vì em là người bình thường. – Chân Tích tỏ ra chán ghét. – Hôm nay vì một cái tên mà nâng đỡ một người mới, ngày mai lại vì một khuôn mặt mà nâng đỡ một người khác nữa.
– Đừng nghĩ anh là người phù phiếm như vậy.
– Vậy thay cái người cũng tên là Minh Vi đó đi. – Chân Tích nói gay gắt.
– Cô ấy không có lỗi gì vì sao phải thay? – Cố Thành Quân cắt ngang một cách quả quyết. – Anh sẽ không tùy tiện chơi đùa với số phận người khác như thế đâu.
Chân Tích cười nhạt:
– Số phận của Trương Minh Vi chẳng phải đã bị anh chơi đùa tới mức bị hủy hoại còn gì. Cái bộ dạng thương thay cho người khác đó của anh, em nhìn đến chán ngấy rồi.
Cố Thành Quân cuối cùng cũng phát điên, không cùng tranh luận với cô ta, quay người sải bước bỏ đi.
Chân Tích giận giữ đúng nguyên tại chỗ nhìn theo cho đến khi bóng Cố Thành Quân khuất hẳn mới buông lỏng hàm răng vẫn nghiến lại nãy giờ thở dài một tiếng: “Sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng cãi cọ…”
Tình cảm có đậm sâu hơn nữa cũng không thể chịu đựng được sự thử thách của thời gian, không thể chịu được sự giày vò của âm mưu. Tình yêu cũng giống như san hô, chỉ có thể lớn lên tinh khiết dưới làn nước biển được ánh mặt trời rọi soi lấp lánh.
Khi đó Minh Vi đang ngồi lắc la lắc lư trên xe buýt. Cô đeo tai nghe, bật bài hát của Đường Hựu Đình, tận hưởng giọng ca đầy sức hút của anh hát những lời ca tuyệt đẹp, khẽ hát theo trong một niềm vui dịu nhẹ.
Cuối cùng sự báo thù cũng bắt đầu. Cô thấy đau, nhưng cũng đầy sung sướng.
Bình luận facebook