Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Kiếm rời vỏ.
Cú giẫm của Lâm Nhiệm đã khiến bao nhiêu xương cốt đứt đoạn, bàn tay hắn ta cũng trở thành một bãi thịt nát bấy.
Tống Tử Viện chứng kiến mà thấy tim co quắp lại, hoàn toàn không biết phải làm gì với người thanh niên này.
"Hạ Hiểu Y sẽ được đưa đến ngay, nhưng... hôm nay anh đả thương nhiều người như vậy, chi nhánh giám sát Bắc An sẽ không tha cho anh”, chị ta nói.
"Chi nhánh giám sát? Không phải họ nên bỏ tù hạng lưu manh cưỡng đoạt con nhà lành trước sao?", Lâm Nhiệm cất giọng lạnh lùng.
Tống Tử Viện hít vào một hơi, ép bản thân phải giữ bình tĩnh: “Đúng sai thế nào, cứ chờ họ đến rồi sẽ rõ”.
Lâm Nhiệm bật ra một tiếng cười khinh miệt: “Được, vậy tôi chờ”.
Dưới sân khấu, Hàn Hà Duyên ôm ngực nhìn người thanh niên đứng bên trên, thân hình không kiềm được từng đợt run rẩy.
Người ngoài có lẽ không biết chân tướng, nhưng ông ta thì có!
Võ giả cấp A đương nhiên rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể đạp bay ông ta chỉ với một cước! Đứng trước người này, ông ta hoàn toàn không có lấy nửa phần chiến thắng!
Sức chiến đấu bộc phát trong nháy mắt đó... tuyệt đối không chỉ đến cấp A!
Chi nhánh giám sát Bắc An thật sự có thể khống chế một siêu cường giả như vậy sao?
Hàn Hà Duyên giờ phút này chỉ thấy hối hận đến xanh ruột. Người hành tẩu giang hồ nhiều năm như ông ta đương nhiên biết được cao thủ trẻ tuổi như Lâm Nhiệm sẽ có tiền đồ xán lạn thế nào, bảo quỳ xuống cung phụng còn không kịp, vậy mà nhà họ Tống này lại cứ một hai phải chọc vào, đúng là không ngại sống lâu mà!
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, sau đó là một giọng nói chất chứa phẫn nộ vang lên.
"Kẻ nào dám ngang nhiên hành hung người khác giữa chốn công cộng?"
Nghe được âm thanh này, Tống Tử Viện và những người khác trong nhà họ Tống chợt cảm thấy yên lòng.
Bởi vì chủ nhân của nó chính là Giám sát trưởng đương nhiệm của chi nhánh giám sát Bắc An - Tề Dương Cát.
Phải công nhận gia đình giàu nhất thành phố đúng là có mặt mũi, lễ cưới bị người phá đám thôi mà cũng thỉnh được vị Giám sát trưởng này đến.
Đại Hạ ngày nay thịnh hành võ phong, thứ hạng của chi nhánh giám sát các thành phố đã nhảy vọt lên tốp đầu của hệ thống quản lý, khiến địa vị của Giám sát trưởng chỉ đứng sau cán bộ hành chính cao cấp nhất.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mang theo quả đầu hói và cái bụng phệ, người mặc trang phục của chi nhánh giám sát xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây chính là Tề Dương Cát, nhân vật sở hữu quyền thế cực lớn ở Bắc An hiện nay.
Sự có mặt của người tầm cỡ bực này khiến quan khác lễ cưới không kiềm được những tiếng hít hà xuýt xoa.
Âm thanh ấy rơi vào tai, Tề Dương Cát cười thầm, lộ rõ vẻ thích ý.
Phía sau gã ta, một đội ngũ chiến sĩ mặc quân phục đen, đeo mặt nạ nối gót tiến vào.
Từng người đều có một thanh bội kiếm giắt bên hông, tay cầm trường thương, toàn thân toát ra sát ý nồng nặc.
Sự xuất hiện của họ lại khiến nhiều người hít ngược một hơi lạnh lẽo.
Bởi vì họ chính là đội giám sát đặc biệt!
Chi nhánh giám sát phân làm hai đội ngũ chính là đội giám sát an ninh và đội giám sát đặc biệt, trong đó đội trước phụ trách bảo vệ an ninh trật tự ngày thường trong thành phố, còn đội sau là lực lượng tinh nhuệ chỉ được điều động trong thời chiến, tương đương với lính đặc nhiệm của chi nhánh giám sát!
Chỉ một hôn lễ mà có thể khiến đội giám sát đặc biệt ra quân mặc kệ quy chế, có thể thấy mặt mũi nhà họ Tống lớn đến nhường nào!
"Giám sát trưởng và đội giám sát đặc biệt đến thì mày chết chắc rồi! Bị bắt vào trong đó không chết cũng mất một lớp da!", Tống Viễn Đông cố nén cơn đau, há miệng phun những lời oán độc về phía Lâm Nhiệm.
Hoàn toàn quên mất tính mạng mình còn nằm trong tay anh.
"Này, cậu là kẻ gây sự ở đây à?" Giám sát trưởng Tề Dương Cát nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Có biết hôm nay là ngày cưới của cậu Tống không hả?!"
Tình trạng thê thảm của Tống Viễn Đông khiến chân mày gã ta giật giật. Đã bao năm rồi chưa từng thấy ai ra tay tàn nhẫn đến vậy!
Tống Tử Viện đứng bên nhắc nhở: “Giám sát trưởng cẩn thận, ngay cả Hàn đại sư cũng bị tên này đánh bại dễ dàng!"
Tề Dương Cát nghe đến đây mới nhận ra người đang nằm sõng soài, không ngừng ho ra máu kia chính là Tông sư Bắc An Hàn Hà Duyên!
"Sao lại thế được? Một thằng ranh vắt mũi chưa sạch sao có thể thắng được Hàn đại sư?", gã khó tin vô cùng.
Nhưng sự thật lại sừng sững trước mắt.
Tống Tử Viện thấy Tề Dương Cát không xem chuyện này ra gì bèn nhắc tiếp: “Tất cả là thật, Giám sát trưởng Tề! Hàn đại sư bị người này đánh bại chỉ trong một chiêu! Xin hãy cẩn thận!"
"Vậy à?", Tề Dương Cát cười nhạt: “Không ngờ Hàn đại sư cũng chỉ là con hổ giấy, nhìn được dùng không được, chỉ chạm nhẹ là rách nhỉ?"
Hàn Hà Duyên bị những lời này chọc giận đến phát run, mặt già lúc xanh lúc trắng, không nhịn được mà chửi thầm: “Ha ha, để tao xem bọn giám sát đần độn chúng mày có làm được gì siêu cao thủ rất có thể đã đạt đến đỉnh cấp A này không!"
Lâm Nhiệm cất giọng lạnh lùng với Tề Dương Cát: “Tên Tống Viễn Đông này cưỡng ép con gái nhà lành, làm đủ mọi chuyện xấu, chẳng lẽ chi nhánh giám sát cứ mặc kệ?"
Tề Dương Cát xòe tay: “Những thứ mi nói, ta căn bản không hề nhìn thấy. Ta chỉ biết cậu Tống là người hiền lành, hay làm từ thiện, là tấm gương sáng cho thanh niên thời nay!"
Gã ta trợn mắt nói láo mà không hề có chút hổ thẹn, lại nhìn người thanh niên đang giẫm lên tay Tống Viễn Đông: “Còn mi, dám hành hung cậu Tống chắc chắn sẽ phải trả giá đắt! Đội trưởng Lý, anh và đội giám sát đặc biệt lập tức bắt tên này lại cho tôi!"
Gã ta không hề hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao, không cần biết Tống Viễn Đông đã làm ra chuyện thất đức này, vừa mở miệng đã ra lệnh bắt bỏ Lâm Nhiệm.
Nhưng lệnh đã hô xong nửa ngày trời, Tề Dương Cát mới phát hiện đội trưởng vừa nhậm chức của đội giám sát đặc biệt - Lý Phóng Minh - lại chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một phân.
Không, nói đúng hơn là anh ta đang nhìn Lâm Nhiệm không chớp mắt, mặt đầy vẻ khó tin, ngón tay còn đang khẽ run.
Tuy rằng đội trưởng Lý đang mang mặt nạ che kín miệng mũi, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra nội tâm anh ta đang dao động mãnh liệt.
Giám sát trưởng Tề thấy Lý Phóng Minh đứng bất động thì nhíu mày, nói với chút bất mãn: “Đội trưởng Lý! Anh đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau bắt tên khốn kiếp dám gây rối trật tự Bắc An đi?"
Choang!
Một giây sau, bội kiếm của Lý Phóng Minh rời vỏ.
Ánh sáng lạnh buốt lóe lên khiến vô số khách mời cảm thấy nhói mắt.
Nhưng điều khiến họ nghẹn họng trân trối nhất là thanh kiếm của vị đội trưởng này không hướng về Lâm Nhiệm, ngược lại đang gác ngang cổ họng Tề Dương Cát!
Chương 7: Quân nhân.
Hành động của đội trưởng Lý Phóng Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người có mặt.
Việc quân đội phái một đội trưởng mới xuống đội giám sát đặc biệt thành phố Bắc An dạo trước không phải chuyện gì bí mật, nhưng lại không có bao nhiêu người biết vị đội trưởng này có lý lịch ra sao.
Nào ngờ anh ta lại hổ báo đến độ ngang nhiên gác kiếm lên cổ cấp trên của mình?!
Nên nói là ngu ngốc lỗ mãng hay dũng mãnh hiên ngang đây?
Các đội viên đội giám sát đặc biệt còn lại cũng hoàn toàn ngây ngẩn trước những gì đang diễn ra.
Lâm Nhiệm thấy vậy thì lặng lẽ cong môi, đôi mắt toát ra chút hoài niệm. Tống Viễn Đông thì ngây ra như phỗng, nỗi sợ hãi càng đè nặng trong đáy mắt.
Cảm giác lạnh buốt tỏa ra từ lưỡi kiếm dán vào yết hầu khiến cả người Tề Dương Cát căng cứng.
"Anh... anh định làm gì hả? Mẹ nó! Lý Phóng Minh, bỏ kiếm xuống ngay!"
Nhưng Tề Dương Cát không những không thể làm anh ta nghe lời, ngược lại chỉ kích thích thêm sát ý trào dâng rõ rệt.
"Ai dám đụng đến người này, tôi sẽ lấy mạng kẻ ấy!", Lý Phóng Minh lạnh giọng nói: “Kể cả ông, Giám sát trưởng Tề”.
Sát khí nồng nặc tản ra từ người anh ta khiến bầu không khí trong phòng tiệc như đọng lại, không ai dám cho rằng anh ta đang nói đùa.
"Lý Phóng Minh! Anh dám trái lệnh cấp trên!", Tề Dương Cát run run cất giọng: “Anh có tin tôi lập tức hạ lệnh tống anh vào nhà tù Bắc An không hả?!"
"Ha, vậy hạ đi, nếu ông có thể”, Lý Phóng Minh đáp lại bằng một tiếng cười khẩy trước khi nhích cổ tay, để lưỡi kiếm rạch một đường.
Cần cổ Tề Dương Cát lập tức bị nạo đi một tầng da khiến chất lỏng màu đỏ rỉ ra ướt đẫm.
Đổ máu rồi!
Lý Phóng Minh hoàn toàn không đặt địa vị Tề Dương Cát vào mắt mà trực tiếp trở mặt!
Thế là những người khác bắt đầu suy đoán xem thân phận của Lâm Nhiệm rốt cuộc là gì mà có thể khiến đội trưởng đội giám sát đặc biệt có thái độ bực này, thậm chí nhiều người còn cho rằng chị em nhà họ Tống hôm nay sẽ không còn mạng mà trở về.
"Lập tức cút về chi nhánh giám sát. Về sau ông mà còn dám gây sự với người này nữa, tôi đảm bảo sẽ giết”, Lý Phóng Minh vung kiếm sang ngang, lạnh lùng lặp lại: “Nhớ kỹ chưa, Giám sát trưởng Tề?"
"Mày... Đồ ngạo mạn, mày dám trái lệnh... Đợi tao trở về... sẽ báo cấp trên phái người đến bắt mày!", Tề Dương Cát rít lên: “Mày dám làm phản!"
Sát khí lẫm liệt của Lý Phóng Minh khiến Tề Dương Cát hoảng sợ không thôi, sau khi gào thét vài câu cho có khí thế thì quay đầu chạy thẳng, trông ủ rũ xám xịt vô cùng.
"Giám sát trưởng Tề! Xin dừng bước...”, Tống Tử Viện gần như dại ra khi thấy chống lưng rời đi.
Cô ta cứ tưởng ba tầng bảo hiểm là đã đủ để giải quyết người thanh niên phá đám, nhưng tình hình hiện tại cho thấy nhà họ Tống không hề có cơ hội chiến thắng, ngược lại mọi chuyện còn có chiều hướng chuyển biến càng nghiêm trọng hơn!
Lúc này, Lý Phóng Minh thu kiếm về, xoay gót về phía Lâm Nhiệm.
Tay phải anh ta vung lên đặt ngang chân mày, tạo thành kiểu chào của quân đội.
Từng con người có mặt đều cảm nhận được sự nghiêm túc và trang trọng toát ra từ cử chỉ của Lý Phóng Minh.
Một cử chỉ mang đầy ý kính nể.
Có tin đồn rằng đội trưởng đội giám sát đặc biệt ở các thành phố đều là sĩ quan cấp cao đi ra từ quân đội, rất nhiều người đều từng ra tiền tuyến. Khí thế của Lý Phóng Minh đã chứng tỏ điều này, nhưng một đội trưởng tiền đồ vô lượng như anh ta vậy mà lại hết sức cung kính với một thanh niên chỉ ngoài hai mươi thì thật là điều khó hiểu!
Lâm Nhiệm vốn cũng định chào lại nhưng vừa nâng tay lên thì sực nhớ mình bây giờ đã không còn là quân nhân.
Nhưng có những thói quen đã được khắc vào xương cốt, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, cho dù trên người có còn mặc quân phục hay không.
Một ngày là quân nhân, vĩnh viễn là quân nhân.
Thế là anh hạ tay xuống, khẽ gật đầu với Lý Phóng Minh rồi lại tung cước vào bên sườn Tống Viễn Đông.
Cả người hắn ta bị nhấc bổng lên trước khi nặng nề đáp xuống cạnh chân Lý Phóng Minh, chỉ kịp ré lên một tiếng rồi bất tỉnh.
"Mang nó đi”, Lâm Nhiệm hờ hững phân phó: “Quân dã chiến đang bảo vệ tiền tuyến biên giới phía Bắc, nhưng không ngờ một thành phố ở khu vực này lại đầy chướng khí như vậy, cũng nên thanh lọc một phen”.
Giọng nói vang lên đầy lãnh đạm nhưng lại mang theo cảm giác chắc chắn khiến người nghe không cách nào chất vấn.
"Rõ!", Lý Phóng Minh đáp đầy trang trọng.
Trước khi quay sang gắt lên với đội viên gần đó: “Dẫn Tống Viễn Đông đi, thẩm tra cho kỹ vào!"
Lúc này, Hạ Hiểu Y cũng đã được đưa đến. Cô gái cao gần một mét bảy, cả người đậm nét nét thanh xuân trẻ trung, tóc tết thành hai chiếc đuôi ngựa đi kèm đôi chân dài miên man bắt mắt, hẳn cũng là hoa khôi nổi tiếng trong trường.
Cô gái thường này hoạt bát sáng sủa này vậy mà đang rơi lệ đầy mặt, trên tay chân còn in hằn vết trói đỏ đậm.
Có thể thấy Hạ Hiểu Y đã bị Tống Viễn Đông hạn chế hoạt động trong những ngày qua, thậm chí còn có thể bị đối xử tệ hại.
"Hiểu Y!"
Hạ Thiên Kỷ thấy em gái thì lập tức xách váy cưới, lao tới ôm chặt lấy cô ấy: “Không sao rồi, không sao cả rồi...”
"Chị! Chị có sao không? Em lo cho chị quá...”, Hạ Hiểu Y nhào vào lòng chị, khóc không thành tiếng.
Bắt cóc và giam cầm có thể để lại bóng ma tâm lý vô cùng nặng nề cho một cô gái mười bảy tuổi!
Tống Tử Viện chỉ đành chôn chặt mọi cảm xúc, nói với Lâm Nhiệm: “Hạ Hiểu Y đã được đưa đến, anh cũng đã trút giận, chúng ta xem như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì được chứ?"
Lâm Nhiệm bật cười, nhưng ý cười không chạm được đến đáy mắt lạnh lẽo.
Bởi vì anh đã nhìn thấy vết trói trên tay Hạ Hiểu Y.
"Tống Tử Viện, cô tưởng mọi chuyện chấm dứt ở đây được sao?", anh thẳng thắn nêu tên đối phương ra.
Làm Tống Tử Viện không khỏi giật mình.
Người này không đến tay không, anh ta có chuẩn bị từ trước!
"Không thì thế nào? Tôi nhắc lại cho anh biết, nơi này là thành phố Bắc An, nếu anh còn dám tiếp tục hành xử ngang ngược...”
Lời còn chưa dứt, đã có ánh kiếm ác liệt lóe lên trước mặt cô ta.
Người ra tay chính là đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh!
Chương 8: Tôi muốn một lời giải thích.
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, thanh kiếm lập tức bắn ra ngoài.
Nó như một tia chớp bạc vụt ngang gò má, tước mất một vài sợi tóc bên tai cô ta trước khi cắm phập vào cột nhà cách đó mấy mét.
Tống Tử Viện có thể ngửi được mùi vị của cái chết quẩn quanh chóp mũi.
Thân hình cô ta không khỏi run bắn lên, da gà da vịt nổi rần rật.
Vào giây phút lưỡi kiếm kề sát vụt qua, cô ta hoàn toàn tin rằng vị đội trưởng vừa nhậm chức này sẽ giết mình tại chỗ!
"Nếu tôi nghe không lầm thì cô Tống đây vừa uy hiếp vị này”, từng câu từng chữ Lý Phóng Minh phun ra đều rét tận xương tủy: “Đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai, bằng không chớ trách đao kiếm vô tình!"
Người trở về từ chiến trường luôn mang theo khí thế khác biệt với những người còn lại. Mà giờ phút này, khí thế của Lý Phóng Minh đã được giải phóng toàn bộ, khiến những người bình thường không thốt ra được lời nào.
Tống Tử Viện cắn chặt môi, mặt trắng bệch như ma, hai tay không ngừng run rẩy.
"Thu quân!"
Lý Phóng Minh rút thanh kiếm ra khỏi cây cột, nói với cấp dưới: “Mang Tống Viễn Đông trở về! Ngoài ra chúng tôi sẽ mời tiểu thư Tống Tử Viện đến phối hợp điều tra bất kỳ lúc nào, mong cô đừng tùy tiện rời khỏi Bắc An”.
Tống Tử Viện vẫn cố làm ra vẻ cứng cỏi, không chịu nhận thua, run run cất giọng: “Đội trưởng Lý, anh làm thế này rồi ăn nói ra sao với Giám sát trưởng Tề hả? Anh sẽ bị đuổi cổ khỏi đội giám sát đặc biệt!"
Bước chân dừng lại, Lý Phóng Minh cười nhạt: “Có lẽ sau hôm nay, Giám sát trưởng sẽ không còn mang họ Tề nữa”.
Một tin chấn động!
Giám sát trưởng sẽ rơi đài sau hôm nay ư?
Nghe chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khách khứa có mặt không ai dám hoài nghi.
Bọn họ chỉ đang suy đoán con rồng sang sông đang đứng trên sân khấu kia là ai? Là ai mà có quyền lực đến vậy?
Dưới mọi ánh mắt chú mục, Lý Phóng Minh không ở lại ôn chuyện cùng Lâm Nhiệm mà chỉ nâng tay lên chào lần nữa rồi đi mất.
Để lại phòng tiệc im lặng như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt hơi hòa hoãn lại, Lâm Nhiệm quay sang Hạ Thiên Kỷ: “Không sao, chúng ta cùng đưa Hiểu Y trở về”.
Cô gái với đôi mắt với ầng ậng nước trịnh trọng gật đầu.
Hạ Thiên Kỷ biết, kể từ hôm nay trở đi sẽ không có ai dám ức hiếp chị em cô nữa, những ngày sống như đi trên lớp băng mỏng trước kia cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.
Trịnh Kim Cương ngồi ngây ra như một bức tượng trên ghế, tự biết đời mình thế là hết rồi, nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Vốn hy vọng có thể bán Hạ Thiên Kỷ đi để xóa nợ, nào ngờ mọi kế hoạch đều tan thành bọt nước!
...
Trong căn phòng xép trên tầng cao nhất của một tòa chung cư cũ kỹ nọ, bốn bề đơn sơ thiếu thốn, khắp trần nhà đầy rẫy vết mưa thấm dột.
Đây là nơi Hạ Thiên Kỷ và Hạ Hiểu Y sống nương tựa vào nhau, tuy vật dụng đều mộc mạc xưa cũ nhưng được bài trí gọn gàng, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện chúng bị một lớp bụi mỏng phủ lên.
Trong hai tuần Hạ Hiểu Y mất tích, Hạ Thiên Kỷ đã phải chịu đựng áp lực quá lớn, có trời mới biết cô làm cách nào mà vượt qua.
Căn phòng thô sơ đập vào mắt khiến trái tim Lâm Nhiệm như bị kim chích, tràn ngập nỗi tự trách.
Hạ Thiên Minh lập bao nhiêu chiến công nơi tiền tuyến, thậm chí còn dâng hiến cả sinh mệnh, vậy mà thân nhân của anh lại phải chịu cảnh bị người ức hiếp.
"Tại tao đến trễ”, Lâm Nhiệm nhỏ giọng thì thầm.
Hai nắm tay anh siết chặt lại, móng tay găm vào da thịt cũng không hay biết.
Hạ Hiểu Y ngày thường lạc quan sáng sủa bao nhiêu, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng sợ. Cô ấy nắm lấy vạt áo chị mình không buông, đến nỗi các khớp ngón tay đã trắng bệch, không ngừng lặp đi lặp lại: “Chị đừng làm vợ tên khốn kia, em không muốn chị đi theo Tống Viễn Đông...”
Trái tim quặn lại, Hạ Thiên Kỷ vòng tay ôm Hạ Hiểu Y, thì thầm những lời an ủi. Cô biết em gái mình ắt hẳn đã liên tục phản kháng Tống Viễn Đông suốt thời gian qua, không có một khắc nhượng bộ.
Một cô bé mười bảy tuổi có thể làm được đến vậy đã là không dễ dàng gì.
Lâm Nhiệm chợt nói: “Thiên Kỷ, em với Hiểu Y mấy ngày nay cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi. Có anh ở đây, sẽ không còn gì xảy ra nữa”.
Đôi mắt Hạ Thiên Kỷ lại dâng lên một tầng hơi nước, mấp máy môi hỏi: “Anh thật sự là anh Lâm Nhiệm sao?"
Thoát khỏi nanh vuốt Tống Viễn Đông, được trở về nhà của chính mình, mọi chuyện xảy ra quá mông lung không thực như đã cách một đời.
Ánh mắt mịt mờ của Hạ Thiên Kỷ khiến Lâm Nhiệm đau lòng không thôi, nhưng vẫn nhoẻn cười: “Ừ, anh vẫn luôn còn sống, bây giờ đã hết thời hạn bảo mật nên trở về đây”.
Một lý do không tính là quá khiên cưỡng.
"Cảm ơn anh”, Hạ Thiên Kỷ đưa mu bàn tay lên lau nước mắt: “Hôm nay nếu không có anh...”
Lâm Nhiệm vỗ nhẹ lên cánh tay cô, ôn hòa nói: “Người nhà với nhau mà ơn nghĩa gì? Đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để anh lo”.
Hạ Thiên Kỷ gật đầu: “Dạ”.
Rồi nói với em gái vẫn đang hốt hoảng không thôi: “Hiểu Y, chị em mình nghe lời anh đi ngủ nhé, tỉnh dậy rồi mình bỏ hết những chuyện phiền toái kia lại phía sau, được không em?"
Hạ Hiểu Y năm năm trước chỉ mới mười hai tuổi, chỉ có ấn tượng mơ hồ về buổi lễ tang được truyền hình trực tiếp kia.
Nghe lời chị nói, cô ấy thật thà gật đầu, đôi mắt vẫn chưa tìm lại được vẻ hoạt bát xưa kia.
Có lẽ vì tảng đá nặng trĩu đã được buông xuống, hai cô gái thả lỏng tinh thần, không bao lâu đã ngủ say. Chắc đây cũng là giấc ngủ yên ổn nhất trong nhiều năm qua của họ.
Lâm Nhiệm đứng canh giữ trước phòng ngủ. Anh quan sát căn phòng tồi tàn xập xệ với đôi mắt đầy áy náy lẫn tự trách, nhưng ánh mắt lại mềm mại hẳn đi khi nhìn hai cô gái trong giấc nồng.
"Anh sẽ bảo vệ các em, như anh ruột của các em vậy”, Lâm Nhiệm thì thầm.
Anh thật không dám tưởng tượng nếu hôm nay mình không xuất hiện, hoặc đến trễ hơn một chút thôi, hai chị em này sẽ gặp phải số mệnh bi thảm nhường nào.
"Lão Hạ ơi", anh hạ giọng: “Mày yên tâm. Máu của mày đã đổ hết vì đất nước này, tao tuyệt đối sẽ không để mày phải khóc ở thế giới bên kia”.
Đoạn anh đi lên sân thượng, rút điện thoại ra, nhập vào một dãy số dài.
Đó là một chuỗi những con số vô cùng đặc biệt, dường như không tuân theo quy tắc số điện thoại của Đại Hạ.
Đầu dây bên kia nhấc lên, giọng Lâm Nhiệm lạnh đi đến vô cực, từng lời từng chữ thốt ra như kỷ băng hà ập đến.
"Tôi đã trở lại, nhưng tôi rất không hài lòng”.
"Vì sao không hài lòng?", người bên kia hỏi lại với vẻ nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cậu trở về mà không nói với chúng tôi một tiếng?"
Lâm Nhiệm bỏ ngoài tai những lời này. Ánh mắt anh như hóa thành lưỡi dao băng, chất chứa tuyết đọng vĩnh viễn không tan: “Tôi cần một câu trả lời hợp lý, nếu không đáp được... Tôi sẽ lập cầm kiếm tìm đến tận nơi!"
Chương 9: Cú điện thoại
Sau khi nhóm Lâm Nhiệm đi rồi, Tống Tử Viện tức tốc gọi điện thoại cho cha mình là Tống Lương Minh đang ở nước ngoài, một năm một mười kể lại hết những gì vừa xảy ra.
Tống Lương Minh là người nuông chiều con trai từ bé đến lớn, cho dù Tống Viễn Đông bao năm qua đã làm xằng làm bậy, khiến bao cô gái Bắc An đeo ba lô ngược, ông ta cũng chưa từng quản giáo.
Thậm chí biết được Tống Viễn Đông làm đám cưới chỉ là cái danh, còn đùa bỡn người khác mới là thật, Tống Lương Minh cũng mắt điếc tai ngơ, mặc cho con mình bày trò.
Nhưng lần này thì hắn ta đụng phải thứ khó xơi rồi!
Nghe con gái báo cáo tình hình xong, ông ta và vợ Lữ Nghệ Vi trao nhau cái nhìn, đều thấy được cơn phẫn nộ lẫn nặng nề đan xen.
"Tử Viện, trước mắt đừng hành động thiếu suy nghĩ. Người kia nếu có quan hệ thân thiết với đội trưởng đội giám sát đặc biệt như con nói thì hẳn phải xuất thân từ quân đội”, Tống Lương Minh nói với đôi mắt u tối: “Nhưng con rồng sang sông ấy sẽ không phách lối được bao lâu ở Bắc An đâu”.
Tống Tử Viện: “Nhưng em bị đội giám sát đặc biệt bắt đi rồi bố, nó còn bị thương nặng nữa, con sợ...”
Sắc mặt Tống Lương Minh tối đi thêm vài phần: “Bố tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ đứa nào đụng tới Viễn Đông! Bố mẹ đang đàm phán về một hạng mục quan trọng liên quan đến quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh, khi nào xong rồi sẽ lập tức trở về. Mọi chuyện để bố về rồi nói sau!"
Tống Tử Viện vừa nghe ba chữ "mỏ Nguyên Tinh" đã nhận ra ngay tầm quan trọng của thương vụ này.
Nhiều năm trước, con người đã có một phát hiện trọng đại liên quan đến loại năng lượng đặc thù mang tên "Nguyên Lực", giúp cơ thể người có thể hấp thu được thứ sức mạnh vừa thuần chất lại nguyên thủy ấy, cải thiện thể chất lên một tầm cao mới. Từ đó rất nhiều người mới trở thành võ giả, bước lên con đường khai thác tiềm lực bản thân, tựa như trở về thuở ban sơ nhất.
Nguyên Lực nằm trong một loại khoáng thạch có tên Nguyên Tinh, trữ lượng mỏ khoáng dồi dào trên toàn thế giới đã biến nó thành tài nguyên quân sự đặc biệt nhất hiện tại. Con cháu nhà giàu có thường bỏ tiền ra mua nước Nguyên Tinh chiết xuất ra từ trong mỏ, dùng Nguyên Lực trong đó để tẩm bổ thân thể, củng cố nền tảng võ đạo, nếu có thể trở thành võ giả thì lại càng tốt hơn.
Tầng lớp bình dân thì căn bản không đủ sức chi trả để sử dụng dịch Nguyên Tinh lâu dài, có thể thấy "văn bần võ phú" quả nhiên chuẩn xác ở mọi nơi.
Nếu nhà họ Tống có được một phần quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh thì danh hiệu nhà giàu số một Bắc An đã là gì, biết đâu còn có thể xưng bá toàn bộ năm tỉnh Bắc An ấy chứ!
"Bố sẽ gọi cho chủ tịch thành phố Bắc An, nhờ ông ấy bảo lãnh cho Viễn Đông”, Tống Lương Minh hạ giọng: “Tên đội trưởng kia có ngạo mạn đến đâu thì cũng phải nể mặt chủ tịch thành phố chứ hả?"
Tống Tử Viện nhớ lại bản lĩnh trác tuyệt của Lâm Nhiệm lẫn thanh kiếm sượt qua gò má mình, thấp thỏm nói: “Bố, con sợ là bọn họ cũng không xem chủ tịch Bắc An ra gì đâu, hay là nhờ chủ tịch tỉnh...”
Giọng Tống Lương Minh lập tức lạnh đi: “Đã bảo đừng vội vàng manh động, đợi bố về rồi nói”.
Cúp điện thoại rồi, ông ta quay sang nói với vợ: “Lần này gặp phải đối thủ khó xơi rồi. Tên kia có thể ung dung thắng được Hàn Hà Duyên như vậy, xem ra phải bỏ bộn tiền mời siêu cao thủ mới có thể giải quyết”.
"Cứ đợi đấy. Nó dám đụng vào con tôi, tôi sẽ bắt nó phải trả giá đắt!", sắc mặt Lữ Nghệ Vi rét buốt như băng, trong mắt là vẻ ác độc sâu đậm: “Cả cái con Hạ Thiên Kỷ nữa, mỹ nhân số một Bắc An gì chứ, tôi sẽ cho nó biết hủy dung là thế nào!"
Trong mắt bà ta, Hạ Thiên Kỷ được Tống Viễn Đông để ý đến đã là phúc phận mấy đời nhà cô, vậy mà cô không thích rượu mời, chỉ muốn uống rượu phạt, đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại Tống Lương Minh lại vang lên.
Người gọi đến chính là Chủ tịch thành phố Bắc An hiện tại - Vương Lục Chấn!
Tống Lương Minh còn vốn định điện cho người này, nhờ ông ta đưa Tống Viễn Đông ra khỏi phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt, nào ngờ đối phương lại chủ động liên lạc trước, tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp.
Một dự cảm không lành trỗi dậy trong lòng ông ta.
"Chủ tịch Vương, tôi nghe nói...”
Tống Lương Minh nhận cuộc gọi, vừa mở miệng được vài chữ đã bị bên kia ngắt lời.
"Lần này ông gây họa lớn rồi ông Tống, giải quyết không dễ”.
Trong giọng Vương Lục Chấn không còn mang theo vẻ xởi lởi thân quen ngày xưa, thậm chí còn có thể nghe ra ông ta đang cố gắng giữ khoảng cách hết sức có thể.
Lửa giận Tống Lương Minh lập tức nhen nhóm bùng lên, nhưng còn e ngại thân phận đối phương nên chỉ có thể dằn lại: “Chủ tịch à, con tôi bị đánh cho thương tích nặng nề, lại còn bị đội giám sát đặc biệt bắt đi mà chưa rõ đầu đuôi đen trắng ra sao. Xem anh em ta quen biết bấy lâu nay, ông phải giúp tôi một tay”.
Vương Lục Chấn lại thấp giọng nói: “Chuyện này tôi thật sự không giúp được. Con ông lần này đã đi quá giới hạn, không những uy hiếp con tin mà còn bắt cưới người khác. Chủ tịch tôi đây trước giờ mắt nhắm mắt mở cho qua đã là nể mặt ông rồi”.
Nói đến đây, giọng ông ta trở nên nhạt đi như đang phật ý.
"Chủ tịch Vương, ông không thấy nói như vậy là đang qua cầu rút ván à?", Tống Lương Minh lạnh lùng vặc lại: “Chẳng lẽ ông đã quên ban đầu khi mới nhậm chức, nhà chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu để giúp ông làm việc?"
"Thích thì tôi trả! Ông tỉnh lại đi ông Tống, nếu không phải do ông mặc kệ con mình làm bậy thì con rồng sang sông này có cơ hội làm Bắc An dậy sống thế này sao?", Vương Lục Chấn gằn giọng: “Tôi cũng không ngại cho ông biết, Tổng bộ giám sát ở Thủ đô đã ra lệnh bắt giam rồi!"
Tống Lương Minh sửng sốt: “Chuyện này vang đến tận Tổng bộ sao? Bọn họ tự mình ra lệnh bắt thằng khốn đánh con tôi?"
"Không, ngược lại mới đúng”, một câu này của Vương Lục Chấn khiến trái tim Tống Lương Minh như rơi xuống đáy cốc: “Người bị bắt là Giám sát trưởng Bắc An Tề Dương Cát! Tổng bộ giám sát đã hạ lệnh áp giải ông ta về Thủ đô trong hai mươi tư giờ!"
Rồi lại bổ sung một câu: “Người chịu trách nhiệm áp giải chính là tôi, Chủ tịch Bắc An”.
Cốp!
Tống Lương Minh cả kinh, bàn tay lỏng ra khiến chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất.
...
Chương 10: Anh là anh hai em
Sự xuất hiện của Lâm Nhiệm không khác gì một trận địa chấn lan khắp Bắc An.
Tin tức luôn là thứ được truyền đi rất nhanh, chẳng bao lâu cả thành phố đều biết chuyện Tống Viễn Đông bị đánh ngay tại hôn lễ.
Phản ứng của họ là vỗ tay đầy khoái trá.
Bấy lâu nay ai cũng chướng mắt hành vi ngang ngược trắng trợn của nhà họ Tống nhưng lại không dám làm gì, cuối cùng cũng có người ra mặt thay họ rồi!
"Nghe nói anh chàng kia còn trẻ lắm, có khi chính là người của tổ giám sát bí mật trong quân đội! Tên Tống Viễn Đông chọc ai không chọc, lại chọc phải người cấp cao này, đúng là đáng kiếp!"
"Không tin được! Đến Hàn đại sư mà còn bị đánh bại dễ như bỡn! Tôi cứ tưởng ông ấy vô địch rồi chứ!”
"Nghe nói nhà họ Tống dính líu đến vụ mua bán phi pháp ở biên giới, Tổng bộ giám sát đã cho thành lập tổ điều tra, phỏng chừng bọn nó sắp tiêu rồi!"
"Không, tôi nghĩ bọn họ không dễ gì bỏ cuộc đâu. Tống Lương Minh nổi tiếng chiều con mà, biết đâu đang lên kế hoạch trả thù dữ dội...”
Câu chuyện này đã trở thành đề tài trên bàn cơm của người dân khắp Bắc An.
Nữ chính trong đó - Hạ Thiên Kỷ lại trải qua một giấc ngủ ngon chưa từng có, thẳng đến trời sáng bừng mới chậm rãi tỉnh dậy.
Cô rời giường, nghe có âm thanh từ nhà bếp mới phát hiện ra đó là Lâm Nhiệm đang mặc tạp dề hầm canh trong đó.
Nhìn dáng vẻ anh hiện tại, có ai dám nghĩ đây chính là nhân vật khát máu từng đuổi giết sư đoàn bộ binh Haider suốt mấy chục nghìn dặm đâu, nói là anh hàng xóm dịu dàng nhà bên còn đáng tin hơn.
Thấy Hạ Thiên Kỷ đứng bên cửa, anh cười nói: “Dậy rồi hả em? Cháo gà cũng sắp chín tới”.
"Dạ, Hiểu Y mấy hôm nay căng thẳng quá nên còn ngủ”, Hạ Thiên Kỷ nhìn nồi cháo nóng bốc hơi nghi ngút, ngửi hương thơm nồng nàn trong mũi, bất giác lại muốn rơi lệ.
Đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác mình đang ở nhà?
"Anh Lâm Nhiệm định ở lại Bắc An trong bao lâu?", cô hỏi.
Chỉ sợ đây là một giấc mộng.
Hạ Thiên Kỷ mặc đồ ngủ trắng tinh, tóc dài để rũ, tuy chưa rửa mặt chải đầu đàng hoàng nhưng lại mang đến cảm giác ở nhà hiếm thấy những lúc thường ngày, không chói lòa lấp lánh mà êm dịu động lòng người.
Lâm Nhiệm vừa múc cháo ra chén vừa cười đáp: “Hiểu Y sắp thi Đại học đúng không? Đợi con bé thi đậu rồi anh sẽ đi”.
Ý tứ thế nào đã quá rõ ràng.
Anh sẽ tiếp tục ở lại Bắc An cho đến khi Hạ Hiểu Y vào Đại học.
Đảm bảo nhà họ Tống tuyệt đối không thể làm nên trò trống gì.
"Cảm ơn anh”, Hạ Thiên Kỷ sao lại không nhận ra tấm lòng của anh, nhất thời chỉ cảm thấy cảm động vô cùng.
Nhưng tính tới tính lui, từ giờ đến kỳ thi tốt nghiệp cuối năm chỉ còn hơn một tháng, cho dù có thêm nghỉ hè thì thời gian Lâm Nhiệm ở lại cũng sẽ không vượt quá ba tháng.
Lâm Nhiệm hỏi cô: “Em có kế hoạch gì sau khi Hiểu Y thi đậu không?"
Hạ Thiên Kỷ cắn nhẹ vào môi, trong mắt toát ra vẻ kiên định: “Em muốn vào quân đội”.
"Tòng quân?", Lâm Nhiệm có một thoáng ngạc nhiên trước những lời này, nhưng chợt nhớ đến Hạ Thiên Minh thì hiểu ra được động cơ của Hạ Thiên Kỷ, không khỏi thấy bội phục vô cùng.
"Thật ra thì với gương mặt này, em có thể có được một cuộc sống bao người ao ước, nhưng...”, anh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tòng quân rất cực khổ, cũng rất nguy hiểm”.
Hạ Thiên Kỷ không chút tránh né, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn: “Từ ngày anh hai qua đời, em đã lập chí phải vào quân đội. Em muốn trở nên giống như anh ấy... và giống như anh Lâm Nhiệm”.
Em cũng muốn được như các anh, có thể đứng ra bảo vệ người cần được bảo vệ.
Câu nói của Hạ Thiên Kỷ khiến cảm xúc Lâm Nhiệm bất chợt dâng lên, một lọat những cảnh tượng từng trải qua trên chiến trường xuất hiện trước mắt.
Bội phục thì bội phục, nhưng anh vẫn không yên lòng: “Em nên suy nghĩ kỹ càng, em hoàn toàn có thể...”
Lời anh còn chưa dứt, Hạ Thiên Kỷ đã lắc đầu: “Anh Lâm Nhiệm, sau ngày hôm qua, quyết tâm của em chỉ càng được hun đúc thêm, sẽ không bao giờ thay đổi. Đời người ngắn lắm, em muốn làm gì đó thật sự có ý nghĩa”.
Lâm Nhiệm cười rộ lên, một nụ cười buồn bã: “Anh có thể thấy hình bóng của anh hai em trên người em. Hai anh em quả thật rất giống nhau”.
Cũng quả quyết, cũng ương ngạnh, cũng giàu lòng trách nhiệm như nhau.
Hạ Thiên Kỷ lại cắn môi tỏ vẻ chần chừ.
"Thiên Kỷ, em muốn gì cứ việc nói ra. Anh và anh hai em là bạn bè vào sinh ra tử, em cứ xem anh như người trong nhà là được”, Lâm Nhiệm nói: “Em nói đi”.
"Vậy... Anh Lâm Nhiệm”, ánh mắt Hạ Thiên Kỷ đọng lại: “Nếu em vượt qua sát hạch tòng quân, xin anh hãy giúp em chăm sóc Hiểu Y”.
Lâm Nhiệm bật cười: “Không thành vấn đề. Anh đã nghĩ kỹ rồi, em có không tòng quân thì anh cũng sẽ chăm sóc em luôn”.
Có lẽ chỉ có mình anh mới có tư cách nói ra những lời này, đổi lại là ai khác chắc đã bị mắng là bỉ ổi.
Bởi vì cặp chị em Hạ Thiên Kỷ - Hạ Hiểu Y đi theo hai phong cách khác nhau này vốn đã rất nổi tiếng ở Bắc An, có không biết bao nhiêu người mơ mộng muốn hái cả hai đóa hoa xinh đẹp ấy.
Hạ Thiên Kỷ nghe vậy thì lộ ra một nụ cười yên lòng, thậm chí còn không ý thức được hai gò má mình đã thoáng đỏ lên.
Động tác của Lâm Nhiệm chợt khựng lại. Anh ngẩng đầu lên khỏi nồi cháo nghi ngút, nói: “Thiên Kỷ, nếu em không ngại thì từ nay về sau, anh chính là anh hai của em và Hiểu Y”.
"Dạ, anh hai”.
Hạ Thiên Kỷ nhỏ giọng đáp lại với đôi mắt ửng hồng.
Xưng hô xa lạ rồi lại thân quen vô cùng.
Cô nếm thử một ngụm cháo nóng hổi, cảm nhận được mùi vị đậm đà thơm phức chảy thẳng vào tim, khiến đáy lòng ấm áp đến muốn bật khóc.
Cú giẫm của Lâm Nhiệm đã khiến bao nhiêu xương cốt đứt đoạn, bàn tay hắn ta cũng trở thành một bãi thịt nát bấy.
Tống Tử Viện chứng kiến mà thấy tim co quắp lại, hoàn toàn không biết phải làm gì với người thanh niên này.
"Hạ Hiểu Y sẽ được đưa đến ngay, nhưng... hôm nay anh đả thương nhiều người như vậy, chi nhánh giám sát Bắc An sẽ không tha cho anh”, chị ta nói.
"Chi nhánh giám sát? Không phải họ nên bỏ tù hạng lưu manh cưỡng đoạt con nhà lành trước sao?", Lâm Nhiệm cất giọng lạnh lùng.
Tống Tử Viện hít vào một hơi, ép bản thân phải giữ bình tĩnh: “Đúng sai thế nào, cứ chờ họ đến rồi sẽ rõ”.
Lâm Nhiệm bật ra một tiếng cười khinh miệt: “Được, vậy tôi chờ”.
Dưới sân khấu, Hàn Hà Duyên ôm ngực nhìn người thanh niên đứng bên trên, thân hình không kiềm được từng đợt run rẩy.
Người ngoài có lẽ không biết chân tướng, nhưng ông ta thì có!
Võ giả cấp A đương nhiên rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể đạp bay ông ta chỉ với một cước! Đứng trước người này, ông ta hoàn toàn không có lấy nửa phần chiến thắng!
Sức chiến đấu bộc phát trong nháy mắt đó... tuyệt đối không chỉ đến cấp A!
Chi nhánh giám sát Bắc An thật sự có thể khống chế một siêu cường giả như vậy sao?
Hàn Hà Duyên giờ phút này chỉ thấy hối hận đến xanh ruột. Người hành tẩu giang hồ nhiều năm như ông ta đương nhiên biết được cao thủ trẻ tuổi như Lâm Nhiệm sẽ có tiền đồ xán lạn thế nào, bảo quỳ xuống cung phụng còn không kịp, vậy mà nhà họ Tống này lại cứ một hai phải chọc vào, đúng là không ngại sống lâu mà!
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, sau đó là một giọng nói chất chứa phẫn nộ vang lên.
"Kẻ nào dám ngang nhiên hành hung người khác giữa chốn công cộng?"
Nghe được âm thanh này, Tống Tử Viện và những người khác trong nhà họ Tống chợt cảm thấy yên lòng.
Bởi vì chủ nhân của nó chính là Giám sát trưởng đương nhiệm của chi nhánh giám sát Bắc An - Tề Dương Cát.
Phải công nhận gia đình giàu nhất thành phố đúng là có mặt mũi, lễ cưới bị người phá đám thôi mà cũng thỉnh được vị Giám sát trưởng này đến.
Đại Hạ ngày nay thịnh hành võ phong, thứ hạng của chi nhánh giám sát các thành phố đã nhảy vọt lên tốp đầu của hệ thống quản lý, khiến địa vị của Giám sát trưởng chỉ đứng sau cán bộ hành chính cao cấp nhất.
Sau đó, một người đàn ông trung niên mang theo quả đầu hói và cái bụng phệ, người mặc trang phục của chi nhánh giám sát xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây chính là Tề Dương Cát, nhân vật sở hữu quyền thế cực lớn ở Bắc An hiện nay.
Sự có mặt của người tầm cỡ bực này khiến quan khác lễ cưới không kiềm được những tiếng hít hà xuýt xoa.
Âm thanh ấy rơi vào tai, Tề Dương Cát cười thầm, lộ rõ vẻ thích ý.
Phía sau gã ta, một đội ngũ chiến sĩ mặc quân phục đen, đeo mặt nạ nối gót tiến vào.
Từng người đều có một thanh bội kiếm giắt bên hông, tay cầm trường thương, toàn thân toát ra sát ý nồng nặc.
Sự xuất hiện của họ lại khiến nhiều người hít ngược một hơi lạnh lẽo.
Bởi vì họ chính là đội giám sát đặc biệt!
Chi nhánh giám sát phân làm hai đội ngũ chính là đội giám sát an ninh và đội giám sát đặc biệt, trong đó đội trước phụ trách bảo vệ an ninh trật tự ngày thường trong thành phố, còn đội sau là lực lượng tinh nhuệ chỉ được điều động trong thời chiến, tương đương với lính đặc nhiệm của chi nhánh giám sát!
Chỉ một hôn lễ mà có thể khiến đội giám sát đặc biệt ra quân mặc kệ quy chế, có thể thấy mặt mũi nhà họ Tống lớn đến nhường nào!
"Giám sát trưởng và đội giám sát đặc biệt đến thì mày chết chắc rồi! Bị bắt vào trong đó không chết cũng mất một lớp da!", Tống Viễn Đông cố nén cơn đau, há miệng phun những lời oán độc về phía Lâm Nhiệm.
Hoàn toàn quên mất tính mạng mình còn nằm trong tay anh.
"Này, cậu là kẻ gây sự ở đây à?" Giám sát trưởng Tề Dương Cát nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Có biết hôm nay là ngày cưới của cậu Tống không hả?!"
Tình trạng thê thảm của Tống Viễn Đông khiến chân mày gã ta giật giật. Đã bao năm rồi chưa từng thấy ai ra tay tàn nhẫn đến vậy!
Tống Tử Viện đứng bên nhắc nhở: “Giám sát trưởng cẩn thận, ngay cả Hàn đại sư cũng bị tên này đánh bại dễ dàng!"
Tề Dương Cát nghe đến đây mới nhận ra người đang nằm sõng soài, không ngừng ho ra máu kia chính là Tông sư Bắc An Hàn Hà Duyên!
"Sao lại thế được? Một thằng ranh vắt mũi chưa sạch sao có thể thắng được Hàn đại sư?", gã khó tin vô cùng.
Nhưng sự thật lại sừng sững trước mắt.
Tống Tử Viện thấy Tề Dương Cát không xem chuyện này ra gì bèn nhắc tiếp: “Tất cả là thật, Giám sát trưởng Tề! Hàn đại sư bị người này đánh bại chỉ trong một chiêu! Xin hãy cẩn thận!"
"Vậy à?", Tề Dương Cát cười nhạt: “Không ngờ Hàn đại sư cũng chỉ là con hổ giấy, nhìn được dùng không được, chỉ chạm nhẹ là rách nhỉ?"
Hàn Hà Duyên bị những lời này chọc giận đến phát run, mặt già lúc xanh lúc trắng, không nhịn được mà chửi thầm: “Ha ha, để tao xem bọn giám sát đần độn chúng mày có làm được gì siêu cao thủ rất có thể đã đạt đến đỉnh cấp A này không!"
Lâm Nhiệm cất giọng lạnh lùng với Tề Dương Cát: “Tên Tống Viễn Đông này cưỡng ép con gái nhà lành, làm đủ mọi chuyện xấu, chẳng lẽ chi nhánh giám sát cứ mặc kệ?"
Tề Dương Cát xòe tay: “Những thứ mi nói, ta căn bản không hề nhìn thấy. Ta chỉ biết cậu Tống là người hiền lành, hay làm từ thiện, là tấm gương sáng cho thanh niên thời nay!"
Gã ta trợn mắt nói láo mà không hề có chút hổ thẹn, lại nhìn người thanh niên đang giẫm lên tay Tống Viễn Đông: “Còn mi, dám hành hung cậu Tống chắc chắn sẽ phải trả giá đắt! Đội trưởng Lý, anh và đội giám sát đặc biệt lập tức bắt tên này lại cho tôi!"
Gã ta không hề hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao, không cần biết Tống Viễn Đông đã làm ra chuyện thất đức này, vừa mở miệng đã ra lệnh bắt bỏ Lâm Nhiệm.
Nhưng lệnh đã hô xong nửa ngày trời, Tề Dương Cát mới phát hiện đội trưởng vừa nhậm chức của đội giám sát đặc biệt - Lý Phóng Minh - lại chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một phân.
Không, nói đúng hơn là anh ta đang nhìn Lâm Nhiệm không chớp mắt, mặt đầy vẻ khó tin, ngón tay còn đang khẽ run.
Tuy rằng đội trưởng Lý đang mang mặt nạ che kín miệng mũi, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra nội tâm anh ta đang dao động mãnh liệt.
Giám sát trưởng Tề thấy Lý Phóng Minh đứng bất động thì nhíu mày, nói với chút bất mãn: “Đội trưởng Lý! Anh đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau bắt tên khốn kiếp dám gây rối trật tự Bắc An đi?"
Choang!
Một giây sau, bội kiếm của Lý Phóng Minh rời vỏ.
Ánh sáng lạnh buốt lóe lên khiến vô số khách mời cảm thấy nhói mắt.
Nhưng điều khiến họ nghẹn họng trân trối nhất là thanh kiếm của vị đội trưởng này không hướng về Lâm Nhiệm, ngược lại đang gác ngang cổ họng Tề Dương Cát!
Chương 7: Quân nhân.
Hành động của đội trưởng Lý Phóng Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người có mặt.
Việc quân đội phái một đội trưởng mới xuống đội giám sát đặc biệt thành phố Bắc An dạo trước không phải chuyện gì bí mật, nhưng lại không có bao nhiêu người biết vị đội trưởng này có lý lịch ra sao.
Nào ngờ anh ta lại hổ báo đến độ ngang nhiên gác kiếm lên cổ cấp trên của mình?!
Nên nói là ngu ngốc lỗ mãng hay dũng mãnh hiên ngang đây?
Các đội viên đội giám sát đặc biệt còn lại cũng hoàn toàn ngây ngẩn trước những gì đang diễn ra.
Lâm Nhiệm thấy vậy thì lặng lẽ cong môi, đôi mắt toát ra chút hoài niệm. Tống Viễn Đông thì ngây ra như phỗng, nỗi sợ hãi càng đè nặng trong đáy mắt.
Cảm giác lạnh buốt tỏa ra từ lưỡi kiếm dán vào yết hầu khiến cả người Tề Dương Cát căng cứng.
"Anh... anh định làm gì hả? Mẹ nó! Lý Phóng Minh, bỏ kiếm xuống ngay!"
Nhưng Tề Dương Cát không những không thể làm anh ta nghe lời, ngược lại chỉ kích thích thêm sát ý trào dâng rõ rệt.
"Ai dám đụng đến người này, tôi sẽ lấy mạng kẻ ấy!", Lý Phóng Minh lạnh giọng nói: “Kể cả ông, Giám sát trưởng Tề”.
Sát khí nồng nặc tản ra từ người anh ta khiến bầu không khí trong phòng tiệc như đọng lại, không ai dám cho rằng anh ta đang nói đùa.
"Lý Phóng Minh! Anh dám trái lệnh cấp trên!", Tề Dương Cát run run cất giọng: “Anh có tin tôi lập tức hạ lệnh tống anh vào nhà tù Bắc An không hả?!"
"Ha, vậy hạ đi, nếu ông có thể”, Lý Phóng Minh đáp lại bằng một tiếng cười khẩy trước khi nhích cổ tay, để lưỡi kiếm rạch một đường.
Cần cổ Tề Dương Cát lập tức bị nạo đi một tầng da khiến chất lỏng màu đỏ rỉ ra ướt đẫm.
Đổ máu rồi!
Lý Phóng Minh hoàn toàn không đặt địa vị Tề Dương Cát vào mắt mà trực tiếp trở mặt!
Thế là những người khác bắt đầu suy đoán xem thân phận của Lâm Nhiệm rốt cuộc là gì mà có thể khiến đội trưởng đội giám sát đặc biệt có thái độ bực này, thậm chí nhiều người còn cho rằng chị em nhà họ Tống hôm nay sẽ không còn mạng mà trở về.
"Lập tức cút về chi nhánh giám sát. Về sau ông mà còn dám gây sự với người này nữa, tôi đảm bảo sẽ giết”, Lý Phóng Minh vung kiếm sang ngang, lạnh lùng lặp lại: “Nhớ kỹ chưa, Giám sát trưởng Tề?"
"Mày... Đồ ngạo mạn, mày dám trái lệnh... Đợi tao trở về... sẽ báo cấp trên phái người đến bắt mày!", Tề Dương Cát rít lên: “Mày dám làm phản!"
Sát khí lẫm liệt của Lý Phóng Minh khiến Tề Dương Cát hoảng sợ không thôi, sau khi gào thét vài câu cho có khí thế thì quay đầu chạy thẳng, trông ủ rũ xám xịt vô cùng.
"Giám sát trưởng Tề! Xin dừng bước...”, Tống Tử Viện gần như dại ra khi thấy chống lưng rời đi.
Cô ta cứ tưởng ba tầng bảo hiểm là đã đủ để giải quyết người thanh niên phá đám, nhưng tình hình hiện tại cho thấy nhà họ Tống không hề có cơ hội chiến thắng, ngược lại mọi chuyện còn có chiều hướng chuyển biến càng nghiêm trọng hơn!
Lúc này, Lý Phóng Minh thu kiếm về, xoay gót về phía Lâm Nhiệm.
Tay phải anh ta vung lên đặt ngang chân mày, tạo thành kiểu chào của quân đội.
Từng con người có mặt đều cảm nhận được sự nghiêm túc và trang trọng toát ra từ cử chỉ của Lý Phóng Minh.
Một cử chỉ mang đầy ý kính nể.
Có tin đồn rằng đội trưởng đội giám sát đặc biệt ở các thành phố đều là sĩ quan cấp cao đi ra từ quân đội, rất nhiều người đều từng ra tiền tuyến. Khí thế của Lý Phóng Minh đã chứng tỏ điều này, nhưng một đội trưởng tiền đồ vô lượng như anh ta vậy mà lại hết sức cung kính với một thanh niên chỉ ngoài hai mươi thì thật là điều khó hiểu!
Lâm Nhiệm vốn cũng định chào lại nhưng vừa nâng tay lên thì sực nhớ mình bây giờ đã không còn là quân nhân.
Nhưng có những thói quen đã được khắc vào xương cốt, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, cho dù trên người có còn mặc quân phục hay không.
Một ngày là quân nhân, vĩnh viễn là quân nhân.
Thế là anh hạ tay xuống, khẽ gật đầu với Lý Phóng Minh rồi lại tung cước vào bên sườn Tống Viễn Đông.
Cả người hắn ta bị nhấc bổng lên trước khi nặng nề đáp xuống cạnh chân Lý Phóng Minh, chỉ kịp ré lên một tiếng rồi bất tỉnh.
"Mang nó đi”, Lâm Nhiệm hờ hững phân phó: “Quân dã chiến đang bảo vệ tiền tuyến biên giới phía Bắc, nhưng không ngờ một thành phố ở khu vực này lại đầy chướng khí như vậy, cũng nên thanh lọc một phen”.
Giọng nói vang lên đầy lãnh đạm nhưng lại mang theo cảm giác chắc chắn khiến người nghe không cách nào chất vấn.
"Rõ!", Lý Phóng Minh đáp đầy trang trọng.
Trước khi quay sang gắt lên với đội viên gần đó: “Dẫn Tống Viễn Đông đi, thẩm tra cho kỹ vào!"
Lúc này, Hạ Hiểu Y cũng đã được đưa đến. Cô gái cao gần một mét bảy, cả người đậm nét nét thanh xuân trẻ trung, tóc tết thành hai chiếc đuôi ngựa đi kèm đôi chân dài miên man bắt mắt, hẳn cũng là hoa khôi nổi tiếng trong trường.
Cô gái thường này hoạt bát sáng sủa này vậy mà đang rơi lệ đầy mặt, trên tay chân còn in hằn vết trói đỏ đậm.
Có thể thấy Hạ Hiểu Y đã bị Tống Viễn Đông hạn chế hoạt động trong những ngày qua, thậm chí còn có thể bị đối xử tệ hại.
"Hiểu Y!"
Hạ Thiên Kỷ thấy em gái thì lập tức xách váy cưới, lao tới ôm chặt lấy cô ấy: “Không sao rồi, không sao cả rồi...”
"Chị! Chị có sao không? Em lo cho chị quá...”, Hạ Hiểu Y nhào vào lòng chị, khóc không thành tiếng.
Bắt cóc và giam cầm có thể để lại bóng ma tâm lý vô cùng nặng nề cho một cô gái mười bảy tuổi!
Tống Tử Viện chỉ đành chôn chặt mọi cảm xúc, nói với Lâm Nhiệm: “Hạ Hiểu Y đã được đưa đến, anh cũng đã trút giận, chúng ta xem như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì được chứ?"
Lâm Nhiệm bật cười, nhưng ý cười không chạm được đến đáy mắt lạnh lẽo.
Bởi vì anh đã nhìn thấy vết trói trên tay Hạ Hiểu Y.
"Tống Tử Viện, cô tưởng mọi chuyện chấm dứt ở đây được sao?", anh thẳng thắn nêu tên đối phương ra.
Làm Tống Tử Viện không khỏi giật mình.
Người này không đến tay không, anh ta có chuẩn bị từ trước!
"Không thì thế nào? Tôi nhắc lại cho anh biết, nơi này là thành phố Bắc An, nếu anh còn dám tiếp tục hành xử ngang ngược...”
Lời còn chưa dứt, đã có ánh kiếm ác liệt lóe lên trước mặt cô ta.
Người ra tay chính là đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh!
Chương 8: Tôi muốn một lời giải thích.
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, thanh kiếm lập tức bắn ra ngoài.
Nó như một tia chớp bạc vụt ngang gò má, tước mất một vài sợi tóc bên tai cô ta trước khi cắm phập vào cột nhà cách đó mấy mét.
Tống Tử Viện có thể ngửi được mùi vị của cái chết quẩn quanh chóp mũi.
Thân hình cô ta không khỏi run bắn lên, da gà da vịt nổi rần rật.
Vào giây phút lưỡi kiếm kề sát vụt qua, cô ta hoàn toàn tin rằng vị đội trưởng vừa nhậm chức này sẽ giết mình tại chỗ!
"Nếu tôi nghe không lầm thì cô Tống đây vừa uy hiếp vị này”, từng câu từng chữ Lý Phóng Minh phun ra đều rét tận xương tủy: “Đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai, bằng không chớ trách đao kiếm vô tình!"
Người trở về từ chiến trường luôn mang theo khí thế khác biệt với những người còn lại. Mà giờ phút này, khí thế của Lý Phóng Minh đã được giải phóng toàn bộ, khiến những người bình thường không thốt ra được lời nào.
Tống Tử Viện cắn chặt môi, mặt trắng bệch như ma, hai tay không ngừng run rẩy.
"Thu quân!"
Lý Phóng Minh rút thanh kiếm ra khỏi cây cột, nói với cấp dưới: “Mang Tống Viễn Đông trở về! Ngoài ra chúng tôi sẽ mời tiểu thư Tống Tử Viện đến phối hợp điều tra bất kỳ lúc nào, mong cô đừng tùy tiện rời khỏi Bắc An”.
Tống Tử Viện vẫn cố làm ra vẻ cứng cỏi, không chịu nhận thua, run run cất giọng: “Đội trưởng Lý, anh làm thế này rồi ăn nói ra sao với Giám sát trưởng Tề hả? Anh sẽ bị đuổi cổ khỏi đội giám sát đặc biệt!"
Bước chân dừng lại, Lý Phóng Minh cười nhạt: “Có lẽ sau hôm nay, Giám sát trưởng sẽ không còn mang họ Tề nữa”.
Một tin chấn động!
Giám sát trưởng sẽ rơi đài sau hôm nay ư?
Nghe chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khách khứa có mặt không ai dám hoài nghi.
Bọn họ chỉ đang suy đoán con rồng sang sông đang đứng trên sân khấu kia là ai? Là ai mà có quyền lực đến vậy?
Dưới mọi ánh mắt chú mục, Lý Phóng Minh không ở lại ôn chuyện cùng Lâm Nhiệm mà chỉ nâng tay lên chào lần nữa rồi đi mất.
Để lại phòng tiệc im lặng như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt hơi hòa hoãn lại, Lâm Nhiệm quay sang Hạ Thiên Kỷ: “Không sao, chúng ta cùng đưa Hiểu Y trở về”.
Cô gái với đôi mắt với ầng ậng nước trịnh trọng gật đầu.
Hạ Thiên Kỷ biết, kể từ hôm nay trở đi sẽ không có ai dám ức hiếp chị em cô nữa, những ngày sống như đi trên lớp băng mỏng trước kia cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.
Trịnh Kim Cương ngồi ngây ra như một bức tượng trên ghế, tự biết đời mình thế là hết rồi, nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Vốn hy vọng có thể bán Hạ Thiên Kỷ đi để xóa nợ, nào ngờ mọi kế hoạch đều tan thành bọt nước!
...
Trong căn phòng xép trên tầng cao nhất của một tòa chung cư cũ kỹ nọ, bốn bề đơn sơ thiếu thốn, khắp trần nhà đầy rẫy vết mưa thấm dột.
Đây là nơi Hạ Thiên Kỷ và Hạ Hiểu Y sống nương tựa vào nhau, tuy vật dụng đều mộc mạc xưa cũ nhưng được bài trí gọn gàng, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện chúng bị một lớp bụi mỏng phủ lên.
Trong hai tuần Hạ Hiểu Y mất tích, Hạ Thiên Kỷ đã phải chịu đựng áp lực quá lớn, có trời mới biết cô làm cách nào mà vượt qua.
Căn phòng thô sơ đập vào mắt khiến trái tim Lâm Nhiệm như bị kim chích, tràn ngập nỗi tự trách.
Hạ Thiên Minh lập bao nhiêu chiến công nơi tiền tuyến, thậm chí còn dâng hiến cả sinh mệnh, vậy mà thân nhân của anh lại phải chịu cảnh bị người ức hiếp.
"Tại tao đến trễ”, Lâm Nhiệm nhỏ giọng thì thầm.
Hai nắm tay anh siết chặt lại, móng tay găm vào da thịt cũng không hay biết.
Hạ Hiểu Y ngày thường lạc quan sáng sủa bao nhiêu, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng sợ. Cô ấy nắm lấy vạt áo chị mình không buông, đến nỗi các khớp ngón tay đã trắng bệch, không ngừng lặp đi lặp lại: “Chị đừng làm vợ tên khốn kia, em không muốn chị đi theo Tống Viễn Đông...”
Trái tim quặn lại, Hạ Thiên Kỷ vòng tay ôm Hạ Hiểu Y, thì thầm những lời an ủi. Cô biết em gái mình ắt hẳn đã liên tục phản kháng Tống Viễn Đông suốt thời gian qua, không có một khắc nhượng bộ.
Một cô bé mười bảy tuổi có thể làm được đến vậy đã là không dễ dàng gì.
Lâm Nhiệm chợt nói: “Thiên Kỷ, em với Hiểu Y mấy ngày nay cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi. Có anh ở đây, sẽ không còn gì xảy ra nữa”.
Đôi mắt Hạ Thiên Kỷ lại dâng lên một tầng hơi nước, mấp máy môi hỏi: “Anh thật sự là anh Lâm Nhiệm sao?"
Thoát khỏi nanh vuốt Tống Viễn Đông, được trở về nhà của chính mình, mọi chuyện xảy ra quá mông lung không thực như đã cách một đời.
Ánh mắt mịt mờ của Hạ Thiên Kỷ khiến Lâm Nhiệm đau lòng không thôi, nhưng vẫn nhoẻn cười: “Ừ, anh vẫn luôn còn sống, bây giờ đã hết thời hạn bảo mật nên trở về đây”.
Một lý do không tính là quá khiên cưỡng.
"Cảm ơn anh”, Hạ Thiên Kỷ đưa mu bàn tay lên lau nước mắt: “Hôm nay nếu không có anh...”
Lâm Nhiệm vỗ nhẹ lên cánh tay cô, ôn hòa nói: “Người nhà với nhau mà ơn nghĩa gì? Đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để anh lo”.
Hạ Thiên Kỷ gật đầu: “Dạ”.
Rồi nói với em gái vẫn đang hốt hoảng không thôi: “Hiểu Y, chị em mình nghe lời anh đi ngủ nhé, tỉnh dậy rồi mình bỏ hết những chuyện phiền toái kia lại phía sau, được không em?"
Hạ Hiểu Y năm năm trước chỉ mới mười hai tuổi, chỉ có ấn tượng mơ hồ về buổi lễ tang được truyền hình trực tiếp kia.
Nghe lời chị nói, cô ấy thật thà gật đầu, đôi mắt vẫn chưa tìm lại được vẻ hoạt bát xưa kia.
Có lẽ vì tảng đá nặng trĩu đã được buông xuống, hai cô gái thả lỏng tinh thần, không bao lâu đã ngủ say. Chắc đây cũng là giấc ngủ yên ổn nhất trong nhiều năm qua của họ.
Lâm Nhiệm đứng canh giữ trước phòng ngủ. Anh quan sát căn phòng tồi tàn xập xệ với đôi mắt đầy áy náy lẫn tự trách, nhưng ánh mắt lại mềm mại hẳn đi khi nhìn hai cô gái trong giấc nồng.
"Anh sẽ bảo vệ các em, như anh ruột của các em vậy”, Lâm Nhiệm thì thầm.
Anh thật không dám tưởng tượng nếu hôm nay mình không xuất hiện, hoặc đến trễ hơn một chút thôi, hai chị em này sẽ gặp phải số mệnh bi thảm nhường nào.
"Lão Hạ ơi", anh hạ giọng: “Mày yên tâm. Máu của mày đã đổ hết vì đất nước này, tao tuyệt đối sẽ không để mày phải khóc ở thế giới bên kia”.
Đoạn anh đi lên sân thượng, rút điện thoại ra, nhập vào một dãy số dài.
Đó là một chuỗi những con số vô cùng đặc biệt, dường như không tuân theo quy tắc số điện thoại của Đại Hạ.
Đầu dây bên kia nhấc lên, giọng Lâm Nhiệm lạnh đi đến vô cực, từng lời từng chữ thốt ra như kỷ băng hà ập đến.
"Tôi đã trở lại, nhưng tôi rất không hài lòng”.
"Vì sao không hài lòng?", người bên kia hỏi lại với vẻ nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cậu trở về mà không nói với chúng tôi một tiếng?"
Lâm Nhiệm bỏ ngoài tai những lời này. Ánh mắt anh như hóa thành lưỡi dao băng, chất chứa tuyết đọng vĩnh viễn không tan: “Tôi cần một câu trả lời hợp lý, nếu không đáp được... Tôi sẽ lập cầm kiếm tìm đến tận nơi!"
Chương 9: Cú điện thoại
Sau khi nhóm Lâm Nhiệm đi rồi, Tống Tử Viện tức tốc gọi điện thoại cho cha mình là Tống Lương Minh đang ở nước ngoài, một năm một mười kể lại hết những gì vừa xảy ra.
Tống Lương Minh là người nuông chiều con trai từ bé đến lớn, cho dù Tống Viễn Đông bao năm qua đã làm xằng làm bậy, khiến bao cô gái Bắc An đeo ba lô ngược, ông ta cũng chưa từng quản giáo.
Thậm chí biết được Tống Viễn Đông làm đám cưới chỉ là cái danh, còn đùa bỡn người khác mới là thật, Tống Lương Minh cũng mắt điếc tai ngơ, mặc cho con mình bày trò.
Nhưng lần này thì hắn ta đụng phải thứ khó xơi rồi!
Nghe con gái báo cáo tình hình xong, ông ta và vợ Lữ Nghệ Vi trao nhau cái nhìn, đều thấy được cơn phẫn nộ lẫn nặng nề đan xen.
"Tử Viện, trước mắt đừng hành động thiếu suy nghĩ. Người kia nếu có quan hệ thân thiết với đội trưởng đội giám sát đặc biệt như con nói thì hẳn phải xuất thân từ quân đội”, Tống Lương Minh nói với đôi mắt u tối: “Nhưng con rồng sang sông ấy sẽ không phách lối được bao lâu ở Bắc An đâu”.
Tống Tử Viện: “Nhưng em bị đội giám sát đặc biệt bắt đi rồi bố, nó còn bị thương nặng nữa, con sợ...”
Sắc mặt Tống Lương Minh tối đi thêm vài phần: “Bố tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ đứa nào đụng tới Viễn Đông! Bố mẹ đang đàm phán về một hạng mục quan trọng liên quan đến quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh, khi nào xong rồi sẽ lập tức trở về. Mọi chuyện để bố về rồi nói sau!"
Tống Tử Viện vừa nghe ba chữ "mỏ Nguyên Tinh" đã nhận ra ngay tầm quan trọng của thương vụ này.
Nhiều năm trước, con người đã có một phát hiện trọng đại liên quan đến loại năng lượng đặc thù mang tên "Nguyên Lực", giúp cơ thể người có thể hấp thu được thứ sức mạnh vừa thuần chất lại nguyên thủy ấy, cải thiện thể chất lên một tầm cao mới. Từ đó rất nhiều người mới trở thành võ giả, bước lên con đường khai thác tiềm lực bản thân, tựa như trở về thuở ban sơ nhất.
Nguyên Lực nằm trong một loại khoáng thạch có tên Nguyên Tinh, trữ lượng mỏ khoáng dồi dào trên toàn thế giới đã biến nó thành tài nguyên quân sự đặc biệt nhất hiện tại. Con cháu nhà giàu có thường bỏ tiền ra mua nước Nguyên Tinh chiết xuất ra từ trong mỏ, dùng Nguyên Lực trong đó để tẩm bổ thân thể, củng cố nền tảng võ đạo, nếu có thể trở thành võ giả thì lại càng tốt hơn.
Tầng lớp bình dân thì căn bản không đủ sức chi trả để sử dụng dịch Nguyên Tinh lâu dài, có thể thấy "văn bần võ phú" quả nhiên chuẩn xác ở mọi nơi.
Nếu nhà họ Tống có được một phần quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh thì danh hiệu nhà giàu số một Bắc An đã là gì, biết đâu còn có thể xưng bá toàn bộ năm tỉnh Bắc An ấy chứ!
"Bố sẽ gọi cho chủ tịch thành phố Bắc An, nhờ ông ấy bảo lãnh cho Viễn Đông”, Tống Lương Minh hạ giọng: “Tên đội trưởng kia có ngạo mạn đến đâu thì cũng phải nể mặt chủ tịch thành phố chứ hả?"
Tống Tử Viện nhớ lại bản lĩnh trác tuyệt của Lâm Nhiệm lẫn thanh kiếm sượt qua gò má mình, thấp thỏm nói: “Bố, con sợ là bọn họ cũng không xem chủ tịch Bắc An ra gì đâu, hay là nhờ chủ tịch tỉnh...”
Giọng Tống Lương Minh lập tức lạnh đi: “Đã bảo đừng vội vàng manh động, đợi bố về rồi nói”.
Cúp điện thoại rồi, ông ta quay sang nói với vợ: “Lần này gặp phải đối thủ khó xơi rồi. Tên kia có thể ung dung thắng được Hàn Hà Duyên như vậy, xem ra phải bỏ bộn tiền mời siêu cao thủ mới có thể giải quyết”.
"Cứ đợi đấy. Nó dám đụng vào con tôi, tôi sẽ bắt nó phải trả giá đắt!", sắc mặt Lữ Nghệ Vi rét buốt như băng, trong mắt là vẻ ác độc sâu đậm: “Cả cái con Hạ Thiên Kỷ nữa, mỹ nhân số một Bắc An gì chứ, tôi sẽ cho nó biết hủy dung là thế nào!"
Trong mắt bà ta, Hạ Thiên Kỷ được Tống Viễn Đông để ý đến đã là phúc phận mấy đời nhà cô, vậy mà cô không thích rượu mời, chỉ muốn uống rượu phạt, đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại Tống Lương Minh lại vang lên.
Người gọi đến chính là Chủ tịch thành phố Bắc An hiện tại - Vương Lục Chấn!
Tống Lương Minh còn vốn định điện cho người này, nhờ ông ta đưa Tống Viễn Đông ra khỏi phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt, nào ngờ đối phương lại chủ động liên lạc trước, tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp.
Một dự cảm không lành trỗi dậy trong lòng ông ta.
"Chủ tịch Vương, tôi nghe nói...”
Tống Lương Minh nhận cuộc gọi, vừa mở miệng được vài chữ đã bị bên kia ngắt lời.
"Lần này ông gây họa lớn rồi ông Tống, giải quyết không dễ”.
Trong giọng Vương Lục Chấn không còn mang theo vẻ xởi lởi thân quen ngày xưa, thậm chí còn có thể nghe ra ông ta đang cố gắng giữ khoảng cách hết sức có thể.
Lửa giận Tống Lương Minh lập tức nhen nhóm bùng lên, nhưng còn e ngại thân phận đối phương nên chỉ có thể dằn lại: “Chủ tịch à, con tôi bị đánh cho thương tích nặng nề, lại còn bị đội giám sát đặc biệt bắt đi mà chưa rõ đầu đuôi đen trắng ra sao. Xem anh em ta quen biết bấy lâu nay, ông phải giúp tôi một tay”.
Vương Lục Chấn lại thấp giọng nói: “Chuyện này tôi thật sự không giúp được. Con ông lần này đã đi quá giới hạn, không những uy hiếp con tin mà còn bắt cưới người khác. Chủ tịch tôi đây trước giờ mắt nhắm mắt mở cho qua đã là nể mặt ông rồi”.
Nói đến đây, giọng ông ta trở nên nhạt đi như đang phật ý.
"Chủ tịch Vương, ông không thấy nói như vậy là đang qua cầu rút ván à?", Tống Lương Minh lạnh lùng vặc lại: “Chẳng lẽ ông đã quên ban đầu khi mới nhậm chức, nhà chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu để giúp ông làm việc?"
"Thích thì tôi trả! Ông tỉnh lại đi ông Tống, nếu không phải do ông mặc kệ con mình làm bậy thì con rồng sang sông này có cơ hội làm Bắc An dậy sống thế này sao?", Vương Lục Chấn gằn giọng: “Tôi cũng không ngại cho ông biết, Tổng bộ giám sát ở Thủ đô đã ra lệnh bắt giam rồi!"
Tống Lương Minh sửng sốt: “Chuyện này vang đến tận Tổng bộ sao? Bọn họ tự mình ra lệnh bắt thằng khốn đánh con tôi?"
"Không, ngược lại mới đúng”, một câu này của Vương Lục Chấn khiến trái tim Tống Lương Minh như rơi xuống đáy cốc: “Người bị bắt là Giám sát trưởng Bắc An Tề Dương Cát! Tổng bộ giám sát đã hạ lệnh áp giải ông ta về Thủ đô trong hai mươi tư giờ!"
Rồi lại bổ sung một câu: “Người chịu trách nhiệm áp giải chính là tôi, Chủ tịch Bắc An”.
Cốp!
Tống Lương Minh cả kinh, bàn tay lỏng ra khiến chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất.
...
Chương 10: Anh là anh hai em
Sự xuất hiện của Lâm Nhiệm không khác gì một trận địa chấn lan khắp Bắc An.
Tin tức luôn là thứ được truyền đi rất nhanh, chẳng bao lâu cả thành phố đều biết chuyện Tống Viễn Đông bị đánh ngay tại hôn lễ.
Phản ứng của họ là vỗ tay đầy khoái trá.
Bấy lâu nay ai cũng chướng mắt hành vi ngang ngược trắng trợn của nhà họ Tống nhưng lại không dám làm gì, cuối cùng cũng có người ra mặt thay họ rồi!
"Nghe nói anh chàng kia còn trẻ lắm, có khi chính là người của tổ giám sát bí mật trong quân đội! Tên Tống Viễn Đông chọc ai không chọc, lại chọc phải người cấp cao này, đúng là đáng kiếp!"
"Không tin được! Đến Hàn đại sư mà còn bị đánh bại dễ như bỡn! Tôi cứ tưởng ông ấy vô địch rồi chứ!”
"Nghe nói nhà họ Tống dính líu đến vụ mua bán phi pháp ở biên giới, Tổng bộ giám sát đã cho thành lập tổ điều tra, phỏng chừng bọn nó sắp tiêu rồi!"
"Không, tôi nghĩ bọn họ không dễ gì bỏ cuộc đâu. Tống Lương Minh nổi tiếng chiều con mà, biết đâu đang lên kế hoạch trả thù dữ dội...”
Câu chuyện này đã trở thành đề tài trên bàn cơm của người dân khắp Bắc An.
Nữ chính trong đó - Hạ Thiên Kỷ lại trải qua một giấc ngủ ngon chưa từng có, thẳng đến trời sáng bừng mới chậm rãi tỉnh dậy.
Cô rời giường, nghe có âm thanh từ nhà bếp mới phát hiện ra đó là Lâm Nhiệm đang mặc tạp dề hầm canh trong đó.
Nhìn dáng vẻ anh hiện tại, có ai dám nghĩ đây chính là nhân vật khát máu từng đuổi giết sư đoàn bộ binh Haider suốt mấy chục nghìn dặm đâu, nói là anh hàng xóm dịu dàng nhà bên còn đáng tin hơn.
Thấy Hạ Thiên Kỷ đứng bên cửa, anh cười nói: “Dậy rồi hả em? Cháo gà cũng sắp chín tới”.
"Dạ, Hiểu Y mấy hôm nay căng thẳng quá nên còn ngủ”, Hạ Thiên Kỷ nhìn nồi cháo nóng bốc hơi nghi ngút, ngửi hương thơm nồng nàn trong mũi, bất giác lại muốn rơi lệ.
Đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác mình đang ở nhà?
"Anh Lâm Nhiệm định ở lại Bắc An trong bao lâu?", cô hỏi.
Chỉ sợ đây là một giấc mộng.
Hạ Thiên Kỷ mặc đồ ngủ trắng tinh, tóc dài để rũ, tuy chưa rửa mặt chải đầu đàng hoàng nhưng lại mang đến cảm giác ở nhà hiếm thấy những lúc thường ngày, không chói lòa lấp lánh mà êm dịu động lòng người.
Lâm Nhiệm vừa múc cháo ra chén vừa cười đáp: “Hiểu Y sắp thi Đại học đúng không? Đợi con bé thi đậu rồi anh sẽ đi”.
Ý tứ thế nào đã quá rõ ràng.
Anh sẽ tiếp tục ở lại Bắc An cho đến khi Hạ Hiểu Y vào Đại học.
Đảm bảo nhà họ Tống tuyệt đối không thể làm nên trò trống gì.
"Cảm ơn anh”, Hạ Thiên Kỷ sao lại không nhận ra tấm lòng của anh, nhất thời chỉ cảm thấy cảm động vô cùng.
Nhưng tính tới tính lui, từ giờ đến kỳ thi tốt nghiệp cuối năm chỉ còn hơn một tháng, cho dù có thêm nghỉ hè thì thời gian Lâm Nhiệm ở lại cũng sẽ không vượt quá ba tháng.
Lâm Nhiệm hỏi cô: “Em có kế hoạch gì sau khi Hiểu Y thi đậu không?"
Hạ Thiên Kỷ cắn nhẹ vào môi, trong mắt toát ra vẻ kiên định: “Em muốn vào quân đội”.
"Tòng quân?", Lâm Nhiệm có một thoáng ngạc nhiên trước những lời này, nhưng chợt nhớ đến Hạ Thiên Minh thì hiểu ra được động cơ của Hạ Thiên Kỷ, không khỏi thấy bội phục vô cùng.
"Thật ra thì với gương mặt này, em có thể có được một cuộc sống bao người ao ước, nhưng...”, anh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tòng quân rất cực khổ, cũng rất nguy hiểm”.
Hạ Thiên Kỷ không chút tránh né, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn: “Từ ngày anh hai qua đời, em đã lập chí phải vào quân đội. Em muốn trở nên giống như anh ấy... và giống như anh Lâm Nhiệm”.
Em cũng muốn được như các anh, có thể đứng ra bảo vệ người cần được bảo vệ.
Câu nói của Hạ Thiên Kỷ khiến cảm xúc Lâm Nhiệm bất chợt dâng lên, một lọat những cảnh tượng từng trải qua trên chiến trường xuất hiện trước mắt.
Bội phục thì bội phục, nhưng anh vẫn không yên lòng: “Em nên suy nghĩ kỹ càng, em hoàn toàn có thể...”
Lời anh còn chưa dứt, Hạ Thiên Kỷ đã lắc đầu: “Anh Lâm Nhiệm, sau ngày hôm qua, quyết tâm của em chỉ càng được hun đúc thêm, sẽ không bao giờ thay đổi. Đời người ngắn lắm, em muốn làm gì đó thật sự có ý nghĩa”.
Lâm Nhiệm cười rộ lên, một nụ cười buồn bã: “Anh có thể thấy hình bóng của anh hai em trên người em. Hai anh em quả thật rất giống nhau”.
Cũng quả quyết, cũng ương ngạnh, cũng giàu lòng trách nhiệm như nhau.
Hạ Thiên Kỷ lại cắn môi tỏ vẻ chần chừ.
"Thiên Kỷ, em muốn gì cứ việc nói ra. Anh và anh hai em là bạn bè vào sinh ra tử, em cứ xem anh như người trong nhà là được”, Lâm Nhiệm nói: “Em nói đi”.
"Vậy... Anh Lâm Nhiệm”, ánh mắt Hạ Thiên Kỷ đọng lại: “Nếu em vượt qua sát hạch tòng quân, xin anh hãy giúp em chăm sóc Hiểu Y”.
Lâm Nhiệm bật cười: “Không thành vấn đề. Anh đã nghĩ kỹ rồi, em có không tòng quân thì anh cũng sẽ chăm sóc em luôn”.
Có lẽ chỉ có mình anh mới có tư cách nói ra những lời này, đổi lại là ai khác chắc đã bị mắng là bỉ ổi.
Bởi vì cặp chị em Hạ Thiên Kỷ - Hạ Hiểu Y đi theo hai phong cách khác nhau này vốn đã rất nổi tiếng ở Bắc An, có không biết bao nhiêu người mơ mộng muốn hái cả hai đóa hoa xinh đẹp ấy.
Hạ Thiên Kỷ nghe vậy thì lộ ra một nụ cười yên lòng, thậm chí còn không ý thức được hai gò má mình đã thoáng đỏ lên.
Động tác của Lâm Nhiệm chợt khựng lại. Anh ngẩng đầu lên khỏi nồi cháo nghi ngút, nói: “Thiên Kỷ, nếu em không ngại thì từ nay về sau, anh chính là anh hai của em và Hiểu Y”.
"Dạ, anh hai”.
Hạ Thiên Kỷ nhỏ giọng đáp lại với đôi mắt ửng hồng.
Xưng hô xa lạ rồi lại thân quen vô cùng.
Cô nếm thử một ngụm cháo nóng hổi, cảm nhận được mùi vị đậm đà thơm phức chảy thẳng vào tim, khiến đáy lòng ấm áp đến muốn bật khóc.
Bình luận facebook