Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
CHƯƠNG 17: ĐỪNG CHO BÀ ẤY CÁI GÌ HẾT
Về chân tướng chuyện Diệp Văn Văn rời khỏi Lệ Trùng Khánh , cô chỉ nói ông Lệ tìm cô chứ không nói trước đó mẹ mình đã tìm ông Lệ đòi một khoản tiền không nhỏ.
Lệ Trùng Khánh chưa bao giờ biết Diệp Văn Văn có một người mẹ tệ hại như vậy, bây giờ sau khi chia tay gần năm năm, anh lại sẽ biết sao?
Diệp Văn Văn đang đau khổ và suy nghĩ linh tinh, điện thoại cuối cùng đã được kết nối.
“Lệ Trùng Khánh, mẹ tôi đang ở chỗ anh à?” Diệp Văn Văn lấy hết can đảm nói.
“Ở đây.” Lệ Trùng Khánh im lặng một lát mới khẽ trả lời.
“Anh đừng đưa tiền cho bà ấy, bà ấy tìm anh đòi cái gì cũng đừng cho!” Tim Diệp Văn Văn thắt lại.
Đầu bên kia, Lệ Trùng Khánh im lặng một lát mới nói: “Anh đã cho rồi.”
Trong nháy mắt, Diệp Văn Văn cảm thấy lạnh thấu tim, khớp bàn tay cầm điện thoại cũng bắt đầu trắng bệch.
“Bà ấy tìm anh đòi bao nhiêu, em viết giấy nợ cho anh…” Diệp Văn Văn quẫn bách nói.
Lệ Trùng Khánh thở dài, giọng vẫn yếu ớt: “Coi như anh bồi thường cho em, không cần trả lại.”
“Việc nào ra việc ấy, tiền không thể so sánh được với tổn thương anh gây ra cho tôi!” Diệp Văn Văn chống lại định nghĩa của Lệ Trùng Khánh .
“Anh phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh…” Giọng nói của Lệ Trùng Khánh đột nhiên trở nên thê lương.
“Kiếp sau đi.” Diệp Văn Văn nghe giọng nói của Lệ Trùng Khánh , trong lòng buồn bực tới phát hoảng.
Lệ Trùng Khánh lại thở dài, giọng nói trở nên bình tĩnh: “Số 29 đường Đông Lâm, mẹ em vẫn còn ở đây.”
“Cảm ơn.” Diệp Văn Văn giơ tay vẫy taxi rồi cúp máy.
Trên đường đi, Diệp Văn Văn vẫn luôn suy nghĩ xem lát nữa phải làm sao bảo mẹ trả tiền lại cho nhà họ Lệ, bất kể thế nào cô cũng không cho phép mẹ kiếm tiền bằng cách này nữa.
Khi đến nơi, Diệp Văn Văn lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền cho lái xe qua pay nhưng tài xế nhấn mạnh chỉ lấy tiền mặt.
Thế này thì khó cho Diệp Văn Văn rồi. Trên người cô không một xu dính túi, chỉ có thể trả bằng điện thoại.
“Tôi không chơi thứ của đám trẻ tuổi các cô, tôi chỉ cần tiền mặt.” Tài xế là một người lớn tuổi, vẻ mặt chất phác và cố chấp.
Diệp Văn Văn không thể làm gì được, chỉ có thể xuống xe gọi điện thoại cho mẹ, hi vọng bà ấy có thể đưa tiền cho mình trả tiền xe.
Điện thoại còn chưa được kết nối, cô đã thấy Đỗ Nghiêm Cẩn cầm túi rác đi ra, vừa khéo cũng nhìn thấy cô.
Tài xế không biết quan hệ của các cô, lớn tiếng la hét, yêu cầu Đỗ Nghiêm Cẩn trả tiền giúp cô.
Sắc mặt Diệp Văn Văn rất khó coi. Sau khi Đỗ Nghiêm Cẩn trả tiền xe, nhìn về phía Diệp Văn Văn với vẻ mặt khó tả.
“Mẹ cô vừa chân trước tìm tới anh Trùng Khánh đòi tiền, cô cũng theo sát tới đòi tiền à?”
Giọng Đỗ Nghiêm Cẩn cũng không tốt lắm, cản ở cửa không cho cô vào nhà.
“Xin lỗi, tôi tới đưa mẹ tôi đi, sau đó sẽ xin lỗi…” Diệp Văn Văn đã hạ thấp phong thái tới mức thấp nhất.
“Hừ, Diệp Văn Văn, tôi thật không biết anh Trùng Khánh coi trọng cô ở điểm nào? Hai người đã chia tay nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn nhớ cô mãi không quên…” Đỗ Nghiêm Cẩn thấy cô như vậy lại càng tức hơn.
“Xin lỗi, sau này tôi sẽ không tới làm phiền cô và Lệ Trùng Khánh nữa, thật sự xin lỗi…” Diệp Văn Văn cúi đầu nói.
Đỗ Nghiêm Cẩn khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của Diệp Văn Văn có gì đó không đúng.
“Cô sẽ không cho rằng tôi là bạn gái của anh Trùng Khánh chứ?”
Diệp Văn Văn kinh ngạc ngẩng đầu. Chẳng lẽ không phải sao?
“Tôi chỉ là em họ kiêm bác sĩ tâm lý của của anh Trùng Khánh thôi.”
Khi Đỗ Nghiêm Cẩn nói câu cuối cùng rõ ràng đã hạ thấp giọng, vẻ mặt cũng trở nên bi thương và sa sút.
“Bác sĩ tâm lý?”
Lần này Diệp Văn Văn thật sự bối rối. Sao cô không biết Lệ Trùng Khánh có bệnh tâm lý gì đến mức phải khám bác sĩ?
Về chân tướng chuyện Diệp Văn Văn rời khỏi Lệ Trùng Khánh , cô chỉ nói ông Lệ tìm cô chứ không nói trước đó mẹ mình đã tìm ông Lệ đòi một khoản tiền không nhỏ.
Lệ Trùng Khánh chưa bao giờ biết Diệp Văn Văn có một người mẹ tệ hại như vậy, bây giờ sau khi chia tay gần năm năm, anh lại sẽ biết sao?
Diệp Văn Văn đang đau khổ và suy nghĩ linh tinh, điện thoại cuối cùng đã được kết nối.
“Lệ Trùng Khánh, mẹ tôi đang ở chỗ anh à?” Diệp Văn Văn lấy hết can đảm nói.
“Ở đây.” Lệ Trùng Khánh im lặng một lát mới khẽ trả lời.
“Anh đừng đưa tiền cho bà ấy, bà ấy tìm anh đòi cái gì cũng đừng cho!” Tim Diệp Văn Văn thắt lại.
Đầu bên kia, Lệ Trùng Khánh im lặng một lát mới nói: “Anh đã cho rồi.”
Trong nháy mắt, Diệp Văn Văn cảm thấy lạnh thấu tim, khớp bàn tay cầm điện thoại cũng bắt đầu trắng bệch.
“Bà ấy tìm anh đòi bao nhiêu, em viết giấy nợ cho anh…” Diệp Văn Văn quẫn bách nói.
Lệ Trùng Khánh thở dài, giọng vẫn yếu ớt: “Coi như anh bồi thường cho em, không cần trả lại.”
“Việc nào ra việc ấy, tiền không thể so sánh được với tổn thương anh gây ra cho tôi!” Diệp Văn Văn chống lại định nghĩa của Lệ Trùng Khánh .
“Anh phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh…” Giọng nói của Lệ Trùng Khánh đột nhiên trở nên thê lương.
“Kiếp sau đi.” Diệp Văn Văn nghe giọng nói của Lệ Trùng Khánh , trong lòng buồn bực tới phát hoảng.
Lệ Trùng Khánh lại thở dài, giọng nói trở nên bình tĩnh: “Số 29 đường Đông Lâm, mẹ em vẫn còn ở đây.”
“Cảm ơn.” Diệp Văn Văn giơ tay vẫy taxi rồi cúp máy.
Trên đường đi, Diệp Văn Văn vẫn luôn suy nghĩ xem lát nữa phải làm sao bảo mẹ trả tiền lại cho nhà họ Lệ, bất kể thế nào cô cũng không cho phép mẹ kiếm tiền bằng cách này nữa.
Khi đến nơi, Diệp Văn Văn lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền cho lái xe qua pay nhưng tài xế nhấn mạnh chỉ lấy tiền mặt.
Thế này thì khó cho Diệp Văn Văn rồi. Trên người cô không một xu dính túi, chỉ có thể trả bằng điện thoại.
“Tôi không chơi thứ của đám trẻ tuổi các cô, tôi chỉ cần tiền mặt.” Tài xế là một người lớn tuổi, vẻ mặt chất phác và cố chấp.
Diệp Văn Văn không thể làm gì được, chỉ có thể xuống xe gọi điện thoại cho mẹ, hi vọng bà ấy có thể đưa tiền cho mình trả tiền xe.
Điện thoại còn chưa được kết nối, cô đã thấy Đỗ Nghiêm Cẩn cầm túi rác đi ra, vừa khéo cũng nhìn thấy cô.
Tài xế không biết quan hệ của các cô, lớn tiếng la hét, yêu cầu Đỗ Nghiêm Cẩn trả tiền giúp cô.
Sắc mặt Diệp Văn Văn rất khó coi. Sau khi Đỗ Nghiêm Cẩn trả tiền xe, nhìn về phía Diệp Văn Văn với vẻ mặt khó tả.
“Mẹ cô vừa chân trước tìm tới anh Trùng Khánh đòi tiền, cô cũng theo sát tới đòi tiền à?”
Giọng Đỗ Nghiêm Cẩn cũng không tốt lắm, cản ở cửa không cho cô vào nhà.
“Xin lỗi, tôi tới đưa mẹ tôi đi, sau đó sẽ xin lỗi…” Diệp Văn Văn đã hạ thấp phong thái tới mức thấp nhất.
“Hừ, Diệp Văn Văn, tôi thật không biết anh Trùng Khánh coi trọng cô ở điểm nào? Hai người đã chia tay nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn nhớ cô mãi không quên…” Đỗ Nghiêm Cẩn thấy cô như vậy lại càng tức hơn.
“Xin lỗi, sau này tôi sẽ không tới làm phiền cô và Lệ Trùng Khánh nữa, thật sự xin lỗi…” Diệp Văn Văn cúi đầu nói.
Đỗ Nghiêm Cẩn khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của Diệp Văn Văn có gì đó không đúng.
“Cô sẽ không cho rằng tôi là bạn gái của anh Trùng Khánh chứ?”
Diệp Văn Văn kinh ngạc ngẩng đầu. Chẳng lẽ không phải sao?
“Tôi chỉ là em họ kiêm bác sĩ tâm lý của của anh Trùng Khánh thôi.”
Khi Đỗ Nghiêm Cẩn nói câu cuối cùng rõ ràng đã hạ thấp giọng, vẻ mặt cũng trở nên bi thương và sa sút.
“Bác sĩ tâm lý?”
Lần này Diệp Văn Văn thật sự bối rối. Sao cô không biết Lệ Trùng Khánh có bệnh tâm lý gì đến mức phải khám bác sĩ?
Bình luận facebook