Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
CHƯƠNG 22: CHO NHÀ HỌ QUÁCH CHÚT MÀU SẮC
Diệp Văn Văn ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trong xe.
“Sao cô biết tôi ở đây…” Diệp Văn Văn hỏi Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Dù gì Nam Thành cũng là thành phố nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, tôi không có chút bản lĩnh này thì còn sống thế nào được?”
Giọng điệu Đỗ Nghiêm Cẩn không quá tốt nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Văn Văn đã không còn sự thù địch nữa.
Diệp Văn Văn lên xe, mặc cho Đỗ Nghiêm Cẩn chở cô đến một khu căn hộ cao cấp.
“Đây là cái ổ nhỏ của tôi, cô tạm thời ở lại đây đi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn nhiệt tình dẫn Diệp Văn Văn vào trong căn hộ, sau đó lấy ra một bộ váy ngủ được gấp gọn gàng, đưa cho cô.
“Đây là váy ngủ mới, tôi chỉ vừa giặt còn chưa mặc lần nào đâu.”
Diệp Văn Văn cảm giác không thích ứng được khi thấy Đỗ Nghiêm Cẩn đột nhiên quá mức quan tâm mình như vậy, luôn cảm thấy còn có chuyện lớn sắp xảy ra.
“Cô muốn nói gì với tôi, cứ việc nói thẳng đi.” Diệp Văn Văn không nhận lấy cái váy kia, đứng yên tại chỗ với vẻ câu nệ.
“Cô đừng căng thẳng như vậy. Anh Trùng Khánh không biết tôi tới tìm cô đâu.” Đỗ Nghiêm Cẩn mỉm cười.
Mắt Diệp Văn Văn lập lòe nhưng chân không hề di chuyển.
Đỗ Nghiêm Cẩn thấy cô cảnh giác như vậy thì giơ tay kéo cô ngồi xuống sô pha.
“Hành lý của cô đều bị Quách Hữu cướp đi, đúng không?”
Lời Đỗ Nghiêm Cẩn nói làm Diệp Văn Văn rất kinh ngạc. Sao cô ấy biết được chuyện này?
“Ngày mai, có thể nhà họ Quách sẽ chuyển nhà, cho nên cô không cần sợ anh ta nữa, cũng không cần lo anh ta không trả lại hành lý.” Đỗ Nghiêm Cẩn đã đoán trước được vẻ mặt của Diệp Văn Văn sẽ như vậy.
“Vì sao?” Diệp Văn Văn không hiểu.
Đỗ Nghiêm Cẩn nhún vai: “Buổi chiều tôi đã nói cho anh biết nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của cô, anh ấy lập tức quyết định phải cho nhà họ Quách chút sắc màu.”
Diệp Văn Văn gấp đến mức đang ngồi trên ghế sô pha chợt đứng phắt dậy. Bất kể thế nào, mình cũng không thể lại kéo Lệ Trùng Khánh liên lụy vào được.
“Cô đừng vội, nghe tôi nói hết đã.” Đỗ Nghiêm Cẩn cố chấp kéo Diệp Văn Văn ngồi xuống, còn mở nắp chai nước khoáng ra, đưa tới trong tay cô.
“Nếu năm đó hai người không chia tay, bây giờ chắc hẳn con đã biết chạy đi mua nước tương rồi.” Đỗ Nghiêm Cẩn mở một chai nước khác, sau đó chậm rãi uống.
“Cám ơn cô bằng lòng nói cho tôi biết những chuyện anh ấy gặp phải trong năm năm qua, để tôi biết sau khi tôi rời đi đã gây tổn thương lớn đối với anh ấy thế nào.” Diệp Văn Văn nắm thật chặt chai nước trong tay, khẽ nói.
“Thật ra đến bây giờ cô vẫn còn yêu anh tôi, đúng không?” Đỗ Nghiêm Cẩn nghiêm túc nhìn vẻ mặt Diệp Văn Văn, đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Diệp Văn Văn thay đổi, hít thở cũng khó khăn nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại.
“Tùy cô đoán thế nào cũng được.” Cảm giác của cô đối với Lệ Trùng Khánh chỉ có thể hình dung bằng hai chữ phức tạp.
“Tôi biết một ít hành động kỳ lạ của anh ấy đã gây tổn thương rất lớn cho cô bất kể là trên tinh thần hay thể xác… Nhưng anh ấy cũng không có ác ý, chỉ quá yêu cô thôi, không phải sao?” Đỗ Nghiêm Cẩn chậm rãi nói.
Diệp Văn Văn thoáng nhíu mày, không biết nên nói tiếp thế nào.
Lệ Trùng Khánh từng nói không yêu. Nhưng khi anh xuất hiện với mặt tối lại không chỉ một lần từng nói yêu cô.
Rốt cuộc cô có thể tin người nào chứ?
“Tôi không biết cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh tôi nhưng tôi hi vọng cô có thể giúp đỡ anh ấy.” Đỗ Nghiêm Cẩn nói ra lời nhờ cậy của mình.
Diệp Văn Văn nhướng mày: “Giúp anh ấy à?”
“Bây giờ anh ấy vẫn phải thường xuyên dùng thuốc điều trị tâm lý để điều tiết cảm xúc nhưng không có hiệu quả gì. Có thể có vài chuyện cởi chuông phải do người buộc chuông làm…” Đỗ Nghiêm Cẩn trầm giọng nói.
Tim Diệp Văn Văn run lên, đầu óc rối bời.
Nếu cô chán ghét và oán hận Lệ Trùng Khánh , chắc chắn sẽ từ chối yêu cầu của Đỗ Nghiêm Cẩn, bởi vì cô vẫn cầu mong tên biến thái gặp phải báo ứng.
Nhưng cô lại chỉ có những cảm xúc phức tạp với Lệ Trùng Khánh , từ yêu đến khóa chặt tình yêu lại bị hai mặt của anh dọa cho không dám yêu.
Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn Diệp Văn Văn vẫn luôn suy nghĩ, nhỏ giọng dẫn dắt: “Lẽ nào cô không muốn giúp anh ấy trở lại thành một người hoàn toàn bình thường, bù đắp lại tổn thương mà cô đã gây ra cho anh ấy sau khi rời đi sao?”
Diệp Văn Văn ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trong xe.
“Sao cô biết tôi ở đây…” Diệp Văn Văn hỏi Đỗ Nghiêm Cẩn.
“Dù gì Nam Thành cũng là thành phố nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, tôi không có chút bản lĩnh này thì còn sống thế nào được?”
Giọng điệu Đỗ Nghiêm Cẩn không quá tốt nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Văn Văn đã không còn sự thù địch nữa.
Diệp Văn Văn lên xe, mặc cho Đỗ Nghiêm Cẩn chở cô đến một khu căn hộ cao cấp.
“Đây là cái ổ nhỏ của tôi, cô tạm thời ở lại đây đi.”
Đỗ Nghiêm Cẩn nhiệt tình dẫn Diệp Văn Văn vào trong căn hộ, sau đó lấy ra một bộ váy ngủ được gấp gọn gàng, đưa cho cô.
“Đây là váy ngủ mới, tôi chỉ vừa giặt còn chưa mặc lần nào đâu.”
Diệp Văn Văn cảm giác không thích ứng được khi thấy Đỗ Nghiêm Cẩn đột nhiên quá mức quan tâm mình như vậy, luôn cảm thấy còn có chuyện lớn sắp xảy ra.
“Cô muốn nói gì với tôi, cứ việc nói thẳng đi.” Diệp Văn Văn không nhận lấy cái váy kia, đứng yên tại chỗ với vẻ câu nệ.
“Cô đừng căng thẳng như vậy. Anh Trùng Khánh không biết tôi tới tìm cô đâu.” Đỗ Nghiêm Cẩn mỉm cười.
Mắt Diệp Văn Văn lập lòe nhưng chân không hề di chuyển.
Đỗ Nghiêm Cẩn thấy cô cảnh giác như vậy thì giơ tay kéo cô ngồi xuống sô pha.
“Hành lý của cô đều bị Quách Hữu cướp đi, đúng không?”
Lời Đỗ Nghiêm Cẩn nói làm Diệp Văn Văn rất kinh ngạc. Sao cô ấy biết được chuyện này?
“Ngày mai, có thể nhà họ Quách sẽ chuyển nhà, cho nên cô không cần sợ anh ta nữa, cũng không cần lo anh ta không trả lại hành lý.” Đỗ Nghiêm Cẩn đã đoán trước được vẻ mặt của Diệp Văn Văn sẽ như vậy.
“Vì sao?” Diệp Văn Văn không hiểu.
Đỗ Nghiêm Cẩn nhún vai: “Buổi chiều tôi đã nói cho anh biết nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của cô, anh ấy lập tức quyết định phải cho nhà họ Quách chút sắc màu.”
Diệp Văn Văn gấp đến mức đang ngồi trên ghế sô pha chợt đứng phắt dậy. Bất kể thế nào, mình cũng không thể lại kéo Lệ Trùng Khánh liên lụy vào được.
“Cô đừng vội, nghe tôi nói hết đã.” Đỗ Nghiêm Cẩn cố chấp kéo Diệp Văn Văn ngồi xuống, còn mở nắp chai nước khoáng ra, đưa tới trong tay cô.
“Nếu năm đó hai người không chia tay, bây giờ chắc hẳn con đã biết chạy đi mua nước tương rồi.” Đỗ Nghiêm Cẩn mở một chai nước khác, sau đó chậm rãi uống.
“Cám ơn cô bằng lòng nói cho tôi biết những chuyện anh ấy gặp phải trong năm năm qua, để tôi biết sau khi tôi rời đi đã gây tổn thương lớn đối với anh ấy thế nào.” Diệp Văn Văn nắm thật chặt chai nước trong tay, khẽ nói.
“Thật ra đến bây giờ cô vẫn còn yêu anh tôi, đúng không?” Đỗ Nghiêm Cẩn nghiêm túc nhìn vẻ mặt Diệp Văn Văn, đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Diệp Văn Văn thay đổi, hít thở cũng khó khăn nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại.
“Tùy cô đoán thế nào cũng được.” Cảm giác của cô đối với Lệ Trùng Khánh chỉ có thể hình dung bằng hai chữ phức tạp.
“Tôi biết một ít hành động kỳ lạ của anh ấy đã gây tổn thương rất lớn cho cô bất kể là trên tinh thần hay thể xác… Nhưng anh ấy cũng không có ác ý, chỉ quá yêu cô thôi, không phải sao?” Đỗ Nghiêm Cẩn chậm rãi nói.
Diệp Văn Văn thoáng nhíu mày, không biết nên nói tiếp thế nào.
Lệ Trùng Khánh từng nói không yêu. Nhưng khi anh xuất hiện với mặt tối lại không chỉ một lần từng nói yêu cô.
Rốt cuộc cô có thể tin người nào chứ?
“Tôi không biết cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh tôi nhưng tôi hi vọng cô có thể giúp đỡ anh ấy.” Đỗ Nghiêm Cẩn nói ra lời nhờ cậy của mình.
Diệp Văn Văn nhướng mày: “Giúp anh ấy à?”
“Bây giờ anh ấy vẫn phải thường xuyên dùng thuốc điều trị tâm lý để điều tiết cảm xúc nhưng không có hiệu quả gì. Có thể có vài chuyện cởi chuông phải do người buộc chuông làm…” Đỗ Nghiêm Cẩn trầm giọng nói.
Tim Diệp Văn Văn run lên, đầu óc rối bời.
Nếu cô chán ghét và oán hận Lệ Trùng Khánh , chắc chắn sẽ từ chối yêu cầu của Đỗ Nghiêm Cẩn, bởi vì cô vẫn cầu mong tên biến thái gặp phải báo ứng.
Nhưng cô lại chỉ có những cảm xúc phức tạp với Lệ Trùng Khánh , từ yêu đến khóa chặt tình yêu lại bị hai mặt của anh dọa cho không dám yêu.
Đỗ Nghiêm Cẩn nhìn Diệp Văn Văn vẫn luôn suy nghĩ, nhỏ giọng dẫn dắt: “Lẽ nào cô không muốn giúp anh ấy trở lại thành một người hoàn toàn bình thường, bù đắp lại tổn thương mà cô đã gây ra cho anh ấy sau khi rời đi sao?”
Bình luận facebook