Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
CHƯƠNG 30: TAI HỌA MÀ MẸ MANG ĐẾN
“Để tôi giải quyết, em ngồi đây nghỉ ngơi một lúc.” Lệ Trùng Khánh xoa vai Diệp Văn Văn, trong ánh mắt là thần thái kiên quyết.
Diệp Văn Văn được Lệ Trùng Khánh đỡ xuống ngồi ở đầu giường, mắt đỏ lên mà trống rỗng.
Lệ Trùng Khánh thấy cô thế này thì rất đau lòng, nhưng biết hiện tại mình có chuyện quan trọng hơn cần xử lí.
Anh đóng cửa lại, đi tới phòng làm việc.
Mẹ Diệp đang đi đi lại lại trong phòng làm việc, lúc thì nhìn mấy món đồ trang sức trên bàn sách, lúc lại sờ số sách dày cộm trên giá sách.
Thấy Lệ Trùng Khánh đi tới, ánh mắt mẹ Diệp đảo tới đảo lui, dường như đang lựa lời hay cho cuộc đối thoại sắp tới.
“Con rể à…” Mẹ Diệp định nịnh hót trước, nhưng Lệ Trùng Khánh lại trực tiếp ngắt lời bà ta.
“Dì Diệp à, ở đây không có người ngoài, chúng ta có gì cứ nói thẳng ra đi.”
Mẹ Diệp sững sờ, nụ cười trên mặt vụt tắt: “Đầu tiên là đưa sáu trăm triệu trước đó đã nói sẽ đưa cho mẹ, sau đó thì bàn tiền sính lễ và số tiền hai đứa đưa cho mẹ hàng tháng để phụng dưỡng sau khi cưới.”
Bắp thịt của Lệ Trùng Khánh giật giật, càng thêm đau lòng cho Diệp Văn Văn.
“Cháu gửi dì một câu, đừng có lấy sự hiếu thuận mà Diệp Văn Văn dành cho dì làm vốn liếng để dì làm bậy.” Lệ Trùng Khánh vẫn dùng giọng điệu tôn kính như cũ, nhưng sắc mặt chẳng hề cung kính nữa.
Mẹ Diệp nheo mắt, Lệ Trùng Khánh lạnh nhạt thế này, đây là lần đầu bà ta thấy, chẳng hiểu sao lại có cảm giác sau lưng lạnh toát.
“Thái độ này của con là thái độ mà con rể cần có với mẹ vợ sao?” Mẹ Diệp lấy can đảm hỏi.
“Hiện tại là thái độ của Tổng giám đốc Lệ Thị đối với người nhà của nhân viên.” Lệ Trùng Khánh ngồi xuống ghế da, khí thế cao quý khiến người ta kháng cự tỏa từ trong ra ngoài.
Lúc nào mẹ Diệp mới nhận ra, trước đó Lệ Trùng Khánh tôn kính và lễ phép với mình không phải là bộ mặt thật của nó, hiện tại mình nên đáp lại thế nào đây?
Mẹ Diệp nhanh chóng suy nghĩ tìm đối sách, nhưng Lệ Trùng Khánh lại tiếp tục nói.
“Từ khi Diệp Văn Văn ra đời đến này, mỗi một nghìn mà dì đã dùng, chỉ cần có hóa đơn thì cháu sẽ thanh toán gấp đôi cho dì.”
“Hơn hai mươi năm rồi, lấy đâu ra nhiều hóa đơn thế chứ?” Mẹ Diệp phản bác.
“Việc này thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của cháu, cháu chỉ nhận hóa đơn, và sẽ đi xác định tính thật giả của chúng, mong dì đừng có làm giấy tờ giả.” Sắc mặt của Lệ Trùng Khánh vẫn nghiêm túc lạnh lùng nhưu cũ.
“Vậy thì thanh toán được bao nhiêu đây…” Mẹ Diệp nhỏ giọng thì thầm, trong lòng liệt kê ra một đống con số.
Từ sau khi Diệp Văn Văn lên cấp hai, học phí thì được học bổng trường tài trợ, tiền tiêu khác thì chính nó vừa học vừa làm kiếm ra.
Nói là bà ta nuôi Diệp Văn Văn lớn lên, chẳng bằng nói là Diệp Văn Văn vừa tự trưởng thành, vừa nuôi dưỡng bà ta…
Nhớ lại quá khứ, trong lòng mẹ Diệp có một cảm giác khác thường, sắc mặt cũng trở nên hơi phức tạp.
“Hiện tai kho hàng ở Bắc Hoàn thiếu một người quản lí kho, chế độ làm việc là ba ca thay phiên nhau, được đóng năm loại bảo hiểm, có quỹ hỗ trợ nhà ở và phúc lợi ngày lễ, dì thấy thế nào?” Lệ Trùng Khánh giơ tay gõ mặt bàn.
Trong phòng ngủ.
Diệp Văn Văn ngồi đầu giường cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vô lực trượt từ trên giường ngồi xuống sàn gỗ.
Mẹ cô đã gây ra bao nhiêu tai họa cho cô?
Diệp Văn Văn thở dài, đúng là chẳng dám tưởng tượng.
Nhớ lại cảnh ban nãy, Lệ Trùng Khánh đưa mình vào phòng, sau đó nói anh đi giải quyết?
Bàn tay Diệp Văn Văn cầm ga trải giường siết chặt, trong lòng là cảm xúc khó nói.
Trước mặt Lệ Trùng Khánh, cô đã mất hết mặt mũi, trước mặt người nhà anh, từ lâu cô đã chẳng thể nào ngước đầu lên được.
Diệp Văn Văn muốn đi xem tình hình, nhưng lại biết chỉ có trốn trong nơi mà Lệ Trùng Khánh thu xếp ổn thỏa cho cô mới có thể hạn chế bất an.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở ra.
“Để tôi giải quyết, em ngồi đây nghỉ ngơi một lúc.” Lệ Trùng Khánh xoa vai Diệp Văn Văn, trong ánh mắt là thần thái kiên quyết.
Diệp Văn Văn được Lệ Trùng Khánh đỡ xuống ngồi ở đầu giường, mắt đỏ lên mà trống rỗng.
Lệ Trùng Khánh thấy cô thế này thì rất đau lòng, nhưng biết hiện tại mình có chuyện quan trọng hơn cần xử lí.
Anh đóng cửa lại, đi tới phòng làm việc.
Mẹ Diệp đang đi đi lại lại trong phòng làm việc, lúc thì nhìn mấy món đồ trang sức trên bàn sách, lúc lại sờ số sách dày cộm trên giá sách.
Thấy Lệ Trùng Khánh đi tới, ánh mắt mẹ Diệp đảo tới đảo lui, dường như đang lựa lời hay cho cuộc đối thoại sắp tới.
“Con rể à…” Mẹ Diệp định nịnh hót trước, nhưng Lệ Trùng Khánh lại trực tiếp ngắt lời bà ta.
“Dì Diệp à, ở đây không có người ngoài, chúng ta có gì cứ nói thẳng ra đi.”
Mẹ Diệp sững sờ, nụ cười trên mặt vụt tắt: “Đầu tiên là đưa sáu trăm triệu trước đó đã nói sẽ đưa cho mẹ, sau đó thì bàn tiền sính lễ và số tiền hai đứa đưa cho mẹ hàng tháng để phụng dưỡng sau khi cưới.”
Bắp thịt của Lệ Trùng Khánh giật giật, càng thêm đau lòng cho Diệp Văn Văn.
“Cháu gửi dì một câu, đừng có lấy sự hiếu thuận mà Diệp Văn Văn dành cho dì làm vốn liếng để dì làm bậy.” Lệ Trùng Khánh vẫn dùng giọng điệu tôn kính như cũ, nhưng sắc mặt chẳng hề cung kính nữa.
Mẹ Diệp nheo mắt, Lệ Trùng Khánh lạnh nhạt thế này, đây là lần đầu bà ta thấy, chẳng hiểu sao lại có cảm giác sau lưng lạnh toát.
“Thái độ này của con là thái độ mà con rể cần có với mẹ vợ sao?” Mẹ Diệp lấy can đảm hỏi.
“Hiện tại là thái độ của Tổng giám đốc Lệ Thị đối với người nhà của nhân viên.” Lệ Trùng Khánh ngồi xuống ghế da, khí thế cao quý khiến người ta kháng cự tỏa từ trong ra ngoài.
Lúc nào mẹ Diệp mới nhận ra, trước đó Lệ Trùng Khánh tôn kính và lễ phép với mình không phải là bộ mặt thật của nó, hiện tại mình nên đáp lại thế nào đây?
Mẹ Diệp nhanh chóng suy nghĩ tìm đối sách, nhưng Lệ Trùng Khánh lại tiếp tục nói.
“Từ khi Diệp Văn Văn ra đời đến này, mỗi một nghìn mà dì đã dùng, chỉ cần có hóa đơn thì cháu sẽ thanh toán gấp đôi cho dì.”
“Hơn hai mươi năm rồi, lấy đâu ra nhiều hóa đơn thế chứ?” Mẹ Diệp phản bác.
“Việc này thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của cháu, cháu chỉ nhận hóa đơn, và sẽ đi xác định tính thật giả của chúng, mong dì đừng có làm giấy tờ giả.” Sắc mặt của Lệ Trùng Khánh vẫn nghiêm túc lạnh lùng nhưu cũ.
“Vậy thì thanh toán được bao nhiêu đây…” Mẹ Diệp nhỏ giọng thì thầm, trong lòng liệt kê ra một đống con số.
Từ sau khi Diệp Văn Văn lên cấp hai, học phí thì được học bổng trường tài trợ, tiền tiêu khác thì chính nó vừa học vừa làm kiếm ra.
Nói là bà ta nuôi Diệp Văn Văn lớn lên, chẳng bằng nói là Diệp Văn Văn vừa tự trưởng thành, vừa nuôi dưỡng bà ta…
Nhớ lại quá khứ, trong lòng mẹ Diệp có một cảm giác khác thường, sắc mặt cũng trở nên hơi phức tạp.
“Hiện tai kho hàng ở Bắc Hoàn thiếu một người quản lí kho, chế độ làm việc là ba ca thay phiên nhau, được đóng năm loại bảo hiểm, có quỹ hỗ trợ nhà ở và phúc lợi ngày lễ, dì thấy thế nào?” Lệ Trùng Khánh giơ tay gõ mặt bàn.
Trong phòng ngủ.
Diệp Văn Văn ngồi đầu giường cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vô lực trượt từ trên giường ngồi xuống sàn gỗ.
Mẹ cô đã gây ra bao nhiêu tai họa cho cô?
Diệp Văn Văn thở dài, đúng là chẳng dám tưởng tượng.
Nhớ lại cảnh ban nãy, Lệ Trùng Khánh đưa mình vào phòng, sau đó nói anh đi giải quyết?
Bàn tay Diệp Văn Văn cầm ga trải giường siết chặt, trong lòng là cảm xúc khó nói.
Trước mặt Lệ Trùng Khánh, cô đã mất hết mặt mũi, trước mặt người nhà anh, từ lâu cô đã chẳng thể nào ngước đầu lên được.
Diệp Văn Văn muốn đi xem tình hình, nhưng lại biết chỉ có trốn trong nơi mà Lệ Trùng Khánh thu xếp ổn thỏa cho cô mới có thể hạn chế bất an.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở ra.
Bình luận facebook