Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
CHƯƠNG 44: RƠI VÀO KẾT CỤC NÀY
Quách Hữu nâng cằm Diệp Văn Văn lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Diệp Văn Văn còn chưa nói gì, xe đã dừng trước một khu biệt thự bị bỏ hoang.
Tất cả phòng ở ở nơi này đều chưa xây xong, gạch xây đỏ thẫm và xi măng xám xịt trộn chung một chỗ, lại thêm gió lạnh trong thời tiết âm u này, lộ rõ vẻ âm u đổ nát.
“Nói! Mẹ nó, có phải cô mang thai không!” Hình như Quách Hữu vì chuyện này mà trở nên mất bình tĩnh.
Diệp Văn Văn cảm nhận được họng súng chọc vào eo cô hơi đau, chân mày cũng nhíu lại.
“Tôi có mang thai hay không chỉ có bác sĩ mới biết, anh gào với tôi làm gì!”
Con người, chỉ khi ung dung không bị ràng buộc mới có thể không sợ trời không sợ đất.
Mặc dù lần trước Diệp Văn Văn và Quách Hữu đối mặt nhau trong phòng, lúc chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ cô cũng không hề sợ hãi.
Nhưng hiện giờ cô và Lệ Trùng Khánh đã thẳng thắn với nhau, bày tỏ hết tình cảm chân thành nhất trong lòng ra cho đối phương, hơn nữa đã chuẩn bị tốt để bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô có mối bận tâm, có ràng buộc, sao có thể không để ý sống chết được?
“Diệp Văn Văn cô nghe kỹ đây, cô muốn mang thai cũng chỉ có thể mang thai đứa con của Quách Hữu này!”
Quách Hữu đỏ mắt, kéo cô xuống xe.
Diệp Văn Văn bị anh ta kéo đau, nhất là khi dạ dày cô vẫn khó chịu như cũ, lại bắt đầu có dấu hiệu muốn nôn.
“Anh thả tôi ra, tôi tự đi được…” Cô ghét cảm giác bị trói buộc đến mức không có chút tự do nào này.
Quách Hữu không cho cô cơ hội lựa chọn, lôi thẳng cô vào trong một căn phòng trống trong biệt thự bỏ hoang. Trên đất có một cái đệm bị vứt bỏ và một tấm thảm rách nát.
Lẽ nào nơi này chính là nơi tạm trú yên ổn của Quách Hữu và Quách Phù ở Nam Thành?
Khi đó Đỗ Nghiêm Cẩn chỉ nói với cô, cả nhà họ Quách sẽ chuyển đi, mãi mãi rời khỏi Nam Thành. Vậy tình huống hiện giờ là sao?
“Rất ngạc nhiên phải không? Tất cả những thứ này đều do bạn trai mới của cô ban cho tôi đấy!” Quách Hữu nghiến răng nghiến lợi nói, kích động đến mức nổi cả gân xanh.
“Ba tôi ngồi tù, mẹ tôi giận quá hôn mê phải nhập viện, tôi mất nhà, bị người đàn ông của cô phá hủy đấy!” Quách Hữu gần như rít lên.
Diệp Văn Văn không ngờ rằng chuyện sẽ thành ra như vậy, cô hoàn toàn không biết gì về tình hình gần đây của anh ta.
“Tôi đã làm sai chuyện gì? Không phải chỉ muốn chia tay với cô thôi sao? Anh ta phá vỡ quy tắc trò chơi, nhanh chân giành trước, đàn ông cái nỗi gì!”
Quách Hữu giận dữ cũng có lý do cả. Vì chuyện lén cho vay tiền chẳng khác nào chơi bóng sát bên rìa luật pháp.
Tất cả người quen có chức quyền đều mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Mấy năm này nhà họ Quách vẫn luôn có căn cơ ổn định ở Nam Thành, không ai dám khiêu khích.
Nhưng Lệ Trùng Khánh cứ thích phá vỡ quy tắc này, chỉ thêm chút dầu vào lửa thôi là những chuyện bóng sát biên kia đều trở nên vô cùng hóc búa. Mà luật pháp thì vô tình, thế nên nhà họ Quách khó tránh khỏi kiếp nạn.
“Quách Hữu, anh đừng đổ hết tội lỗi lên người người khác. Anh ngẫm lại bản thân anh đi, ngẫm lại nhà họ Quách của anh đi, nếu mấy năm này nhà anh không làm ra mấy chuyện không thể để người khác biết, sao có thể rơi vào kết cục này!”
Diệp Văn Văn không chấp nhận có người nói sai về Lệ Trùng Khánh, hơn nữa còn là lời phán tội, vu oan.
“Hừ… tôi đã thế này rồi, cô còn giúp anh ta lên án tôi…”
Quách Hữu kéo Diệp Văn Văn đến bên tường, vươn tay bóp cổ cô.
“Vì anh ta giàu hơn tôi, càng có thể thỏa mãn cô phải không?”
Diệp Văn Văn đỏ lựng mặt, cảm giác hít thở không thông quá mãnh liệt khiến cô không nói được câu nào.
“Cô còn chưa thử kỹ thuật của tôi, sao có thể coi thường tôi như vậy…”
Quách Hữu trầm giọng nói, bàn tay đang bóp cổ Diệp Văn Văn đột nhiên buông ra.
Diệp Văn Văn ho sặc sụa, cố gắng hít lấy hít để không khí.
Quách Hữu xé cổ áo cô, muốn để lại dấu vết ngược đãi lên da thịt mềm mại có dấu hôn của cô!
Quách Hữu nâng cằm Diệp Văn Văn lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Diệp Văn Văn còn chưa nói gì, xe đã dừng trước một khu biệt thự bị bỏ hoang.
Tất cả phòng ở ở nơi này đều chưa xây xong, gạch xây đỏ thẫm và xi măng xám xịt trộn chung một chỗ, lại thêm gió lạnh trong thời tiết âm u này, lộ rõ vẻ âm u đổ nát.
“Nói! Mẹ nó, có phải cô mang thai không!” Hình như Quách Hữu vì chuyện này mà trở nên mất bình tĩnh.
Diệp Văn Văn cảm nhận được họng súng chọc vào eo cô hơi đau, chân mày cũng nhíu lại.
“Tôi có mang thai hay không chỉ có bác sĩ mới biết, anh gào với tôi làm gì!”
Con người, chỉ khi ung dung không bị ràng buộc mới có thể không sợ trời không sợ đất.
Mặc dù lần trước Diệp Văn Văn và Quách Hữu đối mặt nhau trong phòng, lúc chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ cô cũng không hề sợ hãi.
Nhưng hiện giờ cô và Lệ Trùng Khánh đã thẳng thắn với nhau, bày tỏ hết tình cảm chân thành nhất trong lòng ra cho đối phương, hơn nữa đã chuẩn bị tốt để bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô có mối bận tâm, có ràng buộc, sao có thể không để ý sống chết được?
“Diệp Văn Văn cô nghe kỹ đây, cô muốn mang thai cũng chỉ có thể mang thai đứa con của Quách Hữu này!”
Quách Hữu đỏ mắt, kéo cô xuống xe.
Diệp Văn Văn bị anh ta kéo đau, nhất là khi dạ dày cô vẫn khó chịu như cũ, lại bắt đầu có dấu hiệu muốn nôn.
“Anh thả tôi ra, tôi tự đi được…” Cô ghét cảm giác bị trói buộc đến mức không có chút tự do nào này.
Quách Hữu không cho cô cơ hội lựa chọn, lôi thẳng cô vào trong một căn phòng trống trong biệt thự bỏ hoang. Trên đất có một cái đệm bị vứt bỏ và một tấm thảm rách nát.
Lẽ nào nơi này chính là nơi tạm trú yên ổn của Quách Hữu và Quách Phù ở Nam Thành?
Khi đó Đỗ Nghiêm Cẩn chỉ nói với cô, cả nhà họ Quách sẽ chuyển đi, mãi mãi rời khỏi Nam Thành. Vậy tình huống hiện giờ là sao?
“Rất ngạc nhiên phải không? Tất cả những thứ này đều do bạn trai mới của cô ban cho tôi đấy!” Quách Hữu nghiến răng nghiến lợi nói, kích động đến mức nổi cả gân xanh.
“Ba tôi ngồi tù, mẹ tôi giận quá hôn mê phải nhập viện, tôi mất nhà, bị người đàn ông của cô phá hủy đấy!” Quách Hữu gần như rít lên.
Diệp Văn Văn không ngờ rằng chuyện sẽ thành ra như vậy, cô hoàn toàn không biết gì về tình hình gần đây của anh ta.
“Tôi đã làm sai chuyện gì? Không phải chỉ muốn chia tay với cô thôi sao? Anh ta phá vỡ quy tắc trò chơi, nhanh chân giành trước, đàn ông cái nỗi gì!”
Quách Hữu giận dữ cũng có lý do cả. Vì chuyện lén cho vay tiền chẳng khác nào chơi bóng sát bên rìa luật pháp.
Tất cả người quen có chức quyền đều mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Mấy năm này nhà họ Quách vẫn luôn có căn cơ ổn định ở Nam Thành, không ai dám khiêu khích.
Nhưng Lệ Trùng Khánh cứ thích phá vỡ quy tắc này, chỉ thêm chút dầu vào lửa thôi là những chuyện bóng sát biên kia đều trở nên vô cùng hóc búa. Mà luật pháp thì vô tình, thế nên nhà họ Quách khó tránh khỏi kiếp nạn.
“Quách Hữu, anh đừng đổ hết tội lỗi lên người người khác. Anh ngẫm lại bản thân anh đi, ngẫm lại nhà họ Quách của anh đi, nếu mấy năm này nhà anh không làm ra mấy chuyện không thể để người khác biết, sao có thể rơi vào kết cục này!”
Diệp Văn Văn không chấp nhận có người nói sai về Lệ Trùng Khánh, hơn nữa còn là lời phán tội, vu oan.
“Hừ… tôi đã thế này rồi, cô còn giúp anh ta lên án tôi…”
Quách Hữu kéo Diệp Văn Văn đến bên tường, vươn tay bóp cổ cô.
“Vì anh ta giàu hơn tôi, càng có thể thỏa mãn cô phải không?”
Diệp Văn Văn đỏ lựng mặt, cảm giác hít thở không thông quá mãnh liệt khiến cô không nói được câu nào.
“Cô còn chưa thử kỹ thuật của tôi, sao có thể coi thường tôi như vậy…”
Quách Hữu trầm giọng nói, bàn tay đang bóp cổ Diệp Văn Văn đột nhiên buông ra.
Diệp Văn Văn ho sặc sụa, cố gắng hít lấy hít để không khí.
Quách Hữu xé cổ áo cô, muốn để lại dấu vết ngược đãi lên da thịt mềm mại có dấu hôn của cô!
Bình luận facebook