• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn (2 Viewers)

  • Chương 51

CHƯƠNG 51: MỤC ĐÍCH THẬT SỰ CỦA ÔNG TA


Dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô, chỉ có tăng chứ không có giảm.


Sắc mặt Diệp Văn Văn nóng lên, vội vàng nhìn về phía cửa phòng làm việc.


Cánh cửa thủy tinh này cách âm không tốt, nếu bị người có tâm nghe lén được, vậy cả công ty sẽ biết quan hệ mập mờ của bọn họ.


“Anh có thể… Nghiêm túc nói chuyện được không…” Cô hơi lúng túng.


“Anh muốn bảo vệ quyền lợi cho anh em của anh.” Lệ Trùng Khánh nghiêm trang nói.


Diệp Văn Văn dở khóc dở cười, chỉ đành ngượng ngùng nói: “Cộng thêm một ngày cuối tuần, anh không thể lại được voi đòi tiên…”


Lúc này Lệ Trùng Khánh mới vừa lòng nhếch môi cười, lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc.


Diệp Văn Văn cũng khẽ thở dài một hơi, sau đó ngồi lại bàn làm việc của mình, lật xem tài liệu trên bàn.


Thời gian trôi qua rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Lệ Trùng Khánh làm việc cũng giống trước kia, vô cùng chuyên chú, cẩn thận tỉ mỉ.


Nhưng lúc nghỉ trưa, Diệp Văn Văn vẫn chưa nghĩ ra nên ăn gì vào bữa trưa thì Lệ Trùng Khánh đã bước đến bên cạnh bàn của cô.


“Đi, đưa em đi ăn bữa tiệc lớn.” Lệ Trùng Khánh nhẹ giọng nói.


Diệp Văn Văn lắc đầu liên tục: “Không không, trong thời gian đi làm, anh ăn của anh, em ăn của em, chúng ta công tư rõ ràng.”


Lệ Trùng Khánh nhăn mi, trên mặt lộ rõ vẻ không vui: “Rốt cuộc ai là lãnh đạo của ai? Anh nói có thể là có thể.”


Anh ta không quan tâm người khác có nói gì hay không, đúng là ở gần đây mới mở một nhà hàng, anh ta muốn mang cô đi ăn thử ngay.


Diệp Văn Văn mới vừa hé miệng muốn nói gì đó, Lệ Trùng Khánh đã lập tức cúi người ngậm lấy môi cô.


“Không được…” Trái tim Diệp Văn Văn như nhảy ra khỏi cổ họng.


Sao người đàn ông này một lời không hợp là động tay động chân luôn như thế, đây là công ty đó!


Cô nâng tay đặt trước ngực Lệ Trùng Khánh, cố gắng đẩy anh ta, nhưng hai người còn chưa tách ra thì đã có người đẩy cửa phòng làm việc bước vào.


Tiếng kẽo kẹt làm cho Diệp Văn Văn giật nảy mình.


Cô thật sự sợ hãi cảm giác kinh hoàng này.


“Trùng Khánh, giữa trưa đi tham gia một bữa tiệc xã giao với ba.” Người đi vào là Lệ Chí Thâm .


Ông ta liếc nhìn hai người một cái, dù trên mặt không có biểu cảm dư thừa nhưng lời này rơi vào tai Diệp Văn Văn, cô vẫn nghe ra sự không vui trong đó.


“Vâng.” Lệ Trùng Khánh nhíu mày, cũng đồng ý với ông ta.


Diệp Văn Văn lặng lẽ thè lưỡi với anh ta, cuối cùng cũng thoát khỏi sự ‘dây dưa’ của anh ta.


Giờ làm việc buổi chiều, Lệ Trùng Khánh không quay về văn phòng, giống như vẫn đang thảo luận chuyện gì đó cùng người vừa ăn cơm cùng.


Diệp Văn Văn ở văn phòng một mình, cô cảm thấy có phần không quen.


“Leng keng”, điện thoại trên bàn đổ chuông, cô lưu loát cầm lấy nghe máy.


“Xin chào…” Cô vừa mới chuẩn bị nói lời khách sáo thì bên kia đã cắt ngang lời cô luôn.


“Tiểu Diệp, đến văn phòng của tôi một chuyến.” Người nói chuyện chính là Lệ Chí Thâm .


Diệp Văn Văn hơi sửng sốt, nhẹ đáp: “Vâng, Chủ tịch Lệ.”


Diệp Văn Văn hơi ngờ vực, vì sao chủ tịch Lệ lại gọi đi đến văn phòng ông ta.


Dù sao từ khi đến Hoành Đạt làm việc, cô chưa bao giờ đến văn phòng Chủ tịch lần nào.


Tự hỏi một lát, chính Diệp Văn Văn cũng biết rõ ông ta tìm mình không có khả năng là vì chuyện công việc.


Có vết xe đổ của Lệ Trùng Khánh lần trước, tâm trạng của Diệp Văn Văn dần trở nên không yên.


Cô lo sợ bất an đi gõ cửa phòng chủ tịch.


Lệ Chí Thâm đang ngồi trên sofa pha trà, hoàn toàn không bày ra cái giá của chủ tịch.


“Đến đây ngồi.” Ông ta vẫy tay với Diệp Văn Văn.


Diệp Văn Văn ngồi xuống ghế sofa, trái tim còn đập loạn.


“Chủ tịch Lệ, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì ạ?’


“Cô tốt nghiệp chuyên ngành marketing, trước khi đến Hoành Đạt, chức vị cao nhất chính là trưởng phòng kinh doanh ta. Bây giờ cô được giao chức vụ trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc, có thể nói dùng dao mổ trâu để giết gà. Buổi sáng tôi đã nói chuyện với bộ phận nhân sự, bên bộ phận tiếp thị chỉ thiếu một người quản lý, ngày mai cô qua đó báo danh đi, rèn luyện cho tốt, cô vẫn còn không gian thăng chức.”


Lệ Chí Thâm nói liên tục không ngừng, hoàn toàn không có thở dốc.


Diệp Văn Văn ngây ra, nhất thời không đoán được mục đích thật sự của ông ta là gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nô Lệ Của Anh
  • Âm Bắc Nguyệt
Nô Lệ Của Anh
  • Âm Bắc Nguyệt
Nô Lệ Của Anh
  • Âm Bắc Nguyệt

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom