Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
CHƯƠNG 72: CHỈ LÀ MUỐN ÔM EM NGỦ
Cô không hiểu, tại sao dưới tình huống này mà Lệ Trùng Khánh còn có thể hôn nóng bỏng như vậy.
Rõ ràng trong lòng hai người đều có ngăn cách, rõ ràng bọn họ vừa mới cãi nhau.
“Anh biết em yêu anh.” Lệ Trùng Khánh rất tự tin về điều này.
Anh cũng không biết dùng lời nói nào để dỗ dành Diệp Văn Văn đang khóc sướt mướt, nhưng anh rất biết cách dùng hành động để giải quyết mâu thuẫn.
Không có vấn đề gì mà làm một lần không giải quyết được.
Lệ Trùng Khánh vẫn hôn lên vị trí vô cùng nhạy cảm của cô, anh không muốn nghe thấy cô khóc, anh muốn nghe thấy cô rên rỉ thở dốc.
Nếu như đang cãi vã ở nhà, thì anh muốn vận động ở mỗi một góc trong nhà, chỉ cần chỗ nào đặt cô xuống được, anh đều sẽ không bỏ qua.
Chỉ tiếc là đang ở trong xe, khiến anh bị giới hạn hành động.
Diệp Văn Văn tuyệt vọng nhìn nóc xe màu đen, lòng rối như tơ vò.
Không thể nào nói chuyện.
Tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở.
Anh không còn là anh của năm năm trước, mình cũng không còn là mình của năm năm trước.
Bọn họ không nên dùng cách của năm năm trước để giải quyết mâu thuẫn của năm năm sau.
Diệp Văn Văn ngừng khóc, nhưng cả người vẫn cứng đờ như trước.
Cho dù Lệ Trùng Khánh cố gắng thế nào, cô cũng không dịu đi.
“Đừng giận nữa, là lỗi của anh.” Lệ Trùng Khánh cắn cằm cô, dịu dàng nói.
Diệp Văn Văn động đậy môi: “Anh hoàn toàn không nhận ra vấn đề giữa chúng ta.”
“Vấn đề giữa chúng ta là quá ăn ý và hoàn mỹ, cho nên luôn có một vài kẻ muốn chen chân vào.” Lệ Trùng Khánh nói.
Diệp Văn Văn thở dài.
Nói chuyện như vậy thật sự rất mệt mỏi.
“Về nhà đi.” Cô không muốn nói thêm gì nữa cả.
Lệ Trùng Khánh cũng rất biết điều ngồi dậy, sau đó tỉ mỉ chỉnh ghế ngồi lại độ cao ban đầu, sau đó tiếp tục chạy xe về phía trước.
Mâu thuẫn cứ thế kết thúc ở đây.
Sau khi về nhà, hai người đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện trên xe nữa.
Diệp Văn Văn nhanh chóng rửa mặt rồi nằm lên giường, không bao lâu Lệ Trùng Khánh cũng chui vào chăn.
Anh giơ tay ôm lấy eo Diệp Văn Văn, khiến người cô cứng đờ.
Anh hiểu phản ứng của cô.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, không làm gì hết.” Lệ Trùng Khánh nghiêm túc giải thích.
Lúc này Diệp Văn Văn mới hơi thả lỏng, cô tiếp tục đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Thần kinh quá căng thẳng, người quá mệt mỏi, cô phải ép mình ngủ một giấc thật ngon.
Vì chỉ có thể một ngày mới mới có thể đến nhanh, mới có thể có tâm trạng mới.
Ngày hôm sau, ánh nắng rạng rỡ.
Lúc Diệp Văn Văn thức dậy, Lệ Trùng Khánh đã chuẩn bị xong bữa sáng, mỉm cười chào hỏi cô.
Sự ân cần của anh khiến Diệp Văn Văn thấy không quen.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn bữa sáng, mặc cho anh nắm tay mình xuống thang máy.
Dù sao tình cảm vẫn phải tiếp tục phát triển, có thể hòa thuận thì cứ hòa thuận thôi.
Lên xe, Lệ Trùng Khánh vẫn nắm chặt tay Diệp Văn Văn không buông.
“Anh nghĩ kỹ rồi.” Anh hắng giọng một cái: “Em cảm thấy anh nhìn thấy em là tinh trùng lên não, vậy bắt đầu từ hôm nay anh sẽ nhịn, đợi đến lúc em muốn anh anh mới làm, có được không?”
Lời của anh khiến Diệp Văn Văn cảm thấy bất ngờ, cô nhìn anh chằm chằm, lúc này mới phát hiện trong mắt anh hằn lên tia máu.
“Tối qua anh ngủ không ngon sao?” Cô quan tâm hỏi.
Lệ Trùng Khánh gật đầu, vẫn nở nụ cười dịu dàng.
“Suy nghĩ cả đêm, phát hiện tính chiếm hữu của anh với em quá mạnh mẽ, cho nên rất nhiều lúc anh mới không thể kiềm chế bản thân, anh xin lỗi em.” Thái độ của anh rất nghiêm túc.
Trong mắt Diệp Văn Văn thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, trước khi chưa nghe Lệ Trùng Khánh nói những lời này, cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ nghe rồi, cô chợt cảm thấy mình làm quá lên.
“Không phải em cảm thấy cái này không tốt… Em chỉ mong anh phân rõ bên nặng bên nhẹ.” Cô nhỏ giọng đáp lại.
“Anh biết, anh muốn cố gắng khiến mình trở nên mạnh mẽ nhất, như vậy cho dù là ai cũng không thể phản đối chúng ta ở bên nhau… Trong quá trình phấn đấu đó, anh đã quên đi suy nghĩ ban đầu của mình là để em vui vẻ, để em hạnh phúc, để em bình an.”
Mỗi một câu nói của Lệ Trùng Khánh đều xuất phát từ tận đáy lòng, khiến Diệp Văn Văn rưng rưng nước mắt.
Cô không hiểu, tại sao dưới tình huống này mà Lệ Trùng Khánh còn có thể hôn nóng bỏng như vậy.
Rõ ràng trong lòng hai người đều có ngăn cách, rõ ràng bọn họ vừa mới cãi nhau.
“Anh biết em yêu anh.” Lệ Trùng Khánh rất tự tin về điều này.
Anh cũng không biết dùng lời nói nào để dỗ dành Diệp Văn Văn đang khóc sướt mướt, nhưng anh rất biết cách dùng hành động để giải quyết mâu thuẫn.
Không có vấn đề gì mà làm một lần không giải quyết được.
Lệ Trùng Khánh vẫn hôn lên vị trí vô cùng nhạy cảm của cô, anh không muốn nghe thấy cô khóc, anh muốn nghe thấy cô rên rỉ thở dốc.
Nếu như đang cãi vã ở nhà, thì anh muốn vận động ở mỗi một góc trong nhà, chỉ cần chỗ nào đặt cô xuống được, anh đều sẽ không bỏ qua.
Chỉ tiếc là đang ở trong xe, khiến anh bị giới hạn hành động.
Diệp Văn Văn tuyệt vọng nhìn nóc xe màu đen, lòng rối như tơ vò.
Không thể nào nói chuyện.
Tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở.
Anh không còn là anh của năm năm trước, mình cũng không còn là mình của năm năm trước.
Bọn họ không nên dùng cách của năm năm trước để giải quyết mâu thuẫn của năm năm sau.
Diệp Văn Văn ngừng khóc, nhưng cả người vẫn cứng đờ như trước.
Cho dù Lệ Trùng Khánh cố gắng thế nào, cô cũng không dịu đi.
“Đừng giận nữa, là lỗi của anh.” Lệ Trùng Khánh cắn cằm cô, dịu dàng nói.
Diệp Văn Văn động đậy môi: “Anh hoàn toàn không nhận ra vấn đề giữa chúng ta.”
“Vấn đề giữa chúng ta là quá ăn ý và hoàn mỹ, cho nên luôn có một vài kẻ muốn chen chân vào.” Lệ Trùng Khánh nói.
Diệp Văn Văn thở dài.
Nói chuyện như vậy thật sự rất mệt mỏi.
“Về nhà đi.” Cô không muốn nói thêm gì nữa cả.
Lệ Trùng Khánh cũng rất biết điều ngồi dậy, sau đó tỉ mỉ chỉnh ghế ngồi lại độ cao ban đầu, sau đó tiếp tục chạy xe về phía trước.
Mâu thuẫn cứ thế kết thúc ở đây.
Sau khi về nhà, hai người đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện trên xe nữa.
Diệp Văn Văn nhanh chóng rửa mặt rồi nằm lên giường, không bao lâu Lệ Trùng Khánh cũng chui vào chăn.
Anh giơ tay ôm lấy eo Diệp Văn Văn, khiến người cô cứng đờ.
Anh hiểu phản ứng của cô.
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, không làm gì hết.” Lệ Trùng Khánh nghiêm túc giải thích.
Lúc này Diệp Văn Văn mới hơi thả lỏng, cô tiếp tục đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại.
Thần kinh quá căng thẳng, người quá mệt mỏi, cô phải ép mình ngủ một giấc thật ngon.
Vì chỉ có thể một ngày mới mới có thể đến nhanh, mới có thể có tâm trạng mới.
Ngày hôm sau, ánh nắng rạng rỡ.
Lúc Diệp Văn Văn thức dậy, Lệ Trùng Khánh đã chuẩn bị xong bữa sáng, mỉm cười chào hỏi cô.
Sự ân cần của anh khiến Diệp Văn Văn thấy không quen.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ăn bữa sáng, mặc cho anh nắm tay mình xuống thang máy.
Dù sao tình cảm vẫn phải tiếp tục phát triển, có thể hòa thuận thì cứ hòa thuận thôi.
Lên xe, Lệ Trùng Khánh vẫn nắm chặt tay Diệp Văn Văn không buông.
“Anh nghĩ kỹ rồi.” Anh hắng giọng một cái: “Em cảm thấy anh nhìn thấy em là tinh trùng lên não, vậy bắt đầu từ hôm nay anh sẽ nhịn, đợi đến lúc em muốn anh anh mới làm, có được không?”
Lời của anh khiến Diệp Văn Văn cảm thấy bất ngờ, cô nhìn anh chằm chằm, lúc này mới phát hiện trong mắt anh hằn lên tia máu.
“Tối qua anh ngủ không ngon sao?” Cô quan tâm hỏi.
Lệ Trùng Khánh gật đầu, vẫn nở nụ cười dịu dàng.
“Suy nghĩ cả đêm, phát hiện tính chiếm hữu của anh với em quá mạnh mẽ, cho nên rất nhiều lúc anh mới không thể kiềm chế bản thân, anh xin lỗi em.” Thái độ của anh rất nghiêm túc.
Trong mắt Diệp Văn Văn thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, trước khi chưa nghe Lệ Trùng Khánh nói những lời này, cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ nghe rồi, cô chợt cảm thấy mình làm quá lên.
“Không phải em cảm thấy cái này không tốt… Em chỉ mong anh phân rõ bên nặng bên nhẹ.” Cô nhỏ giọng đáp lại.
“Anh biết, anh muốn cố gắng khiến mình trở nên mạnh mẽ nhất, như vậy cho dù là ai cũng không thể phản đối chúng ta ở bên nhau… Trong quá trình phấn đấu đó, anh đã quên đi suy nghĩ ban đầu của mình là để em vui vẻ, để em hạnh phúc, để em bình an.”
Mỗi một câu nói của Lệ Trùng Khánh đều xuất phát từ tận đáy lòng, khiến Diệp Văn Văn rưng rưng nước mắt.
Bình luận facebook