Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
CHƯƠNG 76: BỊ NGƯỜI PHỤ NỮ KHÁC CHẠM QUA
Tốc độ của cô rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của anh.
“Văn…” Thậm chí ngay đến cả tên cô anh còn chưa kịp gọi, bóng dáng trước mặt đã ấm áp ngậm lấy.
Mỗi tế bào trên người căng thẳng đến cực hạn, vui vẻ, nhẹ nhõm hẳn ra vào giờ phút này.
Thậm chí mỗi một sợi lông tơ, mỗi một lần tim đập, mỗi một lần hít thở.
Đều bắt đầu tự do hưởng thụ.
Miệng của Diệp Văn Văn rất đau, thậm chí trong cổ họng còn cuộn trào cảm xúc khó chịu.
Nhưng cô vẫn không dừng lại.
Không có tình cảm, không có dục vọng, chỉ vì anh cần giúp đỡ.
Cuối cùng cũng kết thúc… Nước mắt của Diệp Văn Văn đảo quanh khoé mắt, nhưng cô vẫn cố chấp, không để nó chảy ra.
Bây giờ không phải là lúc nên khóc, cho dù giọt nước mắt này là mặn hay là chát.
Diệp Văn Văn nôn vào trong sọt rác, sau đó cầm khăn giấy, ra sức lau miệng mình, cho đến khi miệng sưng đỏ.
Cả căn nhà đều ngập tràn mùi hôii.
Cô đứng dậy, hơi choáng váng.
May mà Lệ Trùng Khánh đưa tay ra đỡ cô.
“Văn Văn.” Giọng của anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi dè dặt.
“Em đi mở cửa sổ.” Cô muốn không khí lưu động mang mùi trong phòng đi.
Lệ Trùng Khánh sửa sang lại quần áo, nhiệt độ trên người vẫn rất cao.
Anh đưa tay ra, muốn ôm Diệp Văn Văn, nhưng lại bị cô cố ý né tránh.
“Để anh ôm em.” Giọng nói của anh mang theo sự van nài.
“Về nhà trước đi.” Nếu có thể, Diệp Văn Văn muốn ném bộ âu phục trên người anh vào thùng rác.
Bởi vì nó đã bị người phụ nữ khác chạm vào.
Trong miệng cô rất khô, còn có cảm giác dinh dính khó chịu.
Cô muốn uống nước, nhưng nước trong cốc đã bị cô uống hết.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy vài chai nước khoáng trên chiếc tủ bên cạnh, bèn đi thẳng qua đó.
Lệ Trùng Khánh biết rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn đi nhanh hơn một bước, chặn những chai nước đó lại, sau đó nâng mặt Diệp Văn Văn lên, hôn lên môi cô.
Sự đụng chạm này khiến Diệp Văn Văn cảm thấy khó chịu giống như chạm vào điện.
“Không!!” Giọng nói của cô hơi thê lương.
Cho dù ban nãy dùng phương thức đó tiếp xúc thân mật với anh, nhưng nó vẫn dễ chịu hơn bị anh hôn lúc này.
Đừng dùng đôi môi đã hôn người phụ nữ khác để hôn cô… Diệp Văn Văn kêu gào trong lòng, sống chết khép chặt răng, không để anh tiến sâu vào.
Lệ Trùng Khánh giơ tay lên, bóp nhẹ cằm cô, thoải mái chiếm lĩnh vùng đất của cô.
Anh càn quét từng ngóc ngách, trong hơi ấm ấy còn trộn lẫn với hơi thở của chính anh.
“Không…” Giọng nói của Diệp Văn Văn đã mang theo tiếng nức nở.
“Cục cưng, cục cưng…” Lệ Trùng Khánh gọi khẽ, ngọn lửa vừa mới tắt lại kêu gào ầm ĩ, thổi bùng lên.
Đó là lần đầu tiên Diệp Văn Văn dùng miệng giúp anh, cho dù ngây ngô lại vụng về, không có bất kỳ sự thành thạo và linh hoạt.
Nhưng cũng là cảm giác đó, quả muốn lấy mạng anh mà!
Anh biết ban nãy cô rất gắng sức, rất mệt, cho nên anh muốn hôn cô, muốn nói cho cô biết sự yêu thích của mình.
Khóe môi giao nhau truyền đến cảm giác mặn chát, cô đã khóc.
“Anh không hôn cô ta, cô ta vẫn luôn cọ xát trên quần áo anh, anh nói rồi, anh trong sạch…” Lệ Trùng Khánh chậm mất nửa nhịp mới ý thức được Diệp Văn Văn đang để bụng điều gì.
Diệp Văn Văn nhắm mắt lại, vẫn đang khóc.
Cảm xúc ban nãy cô chịu đựng, giờ phút này đã không cách nào khống chế được nữa.
Lệ Trùng Khánh từng chút từng chút hôn sạch nước mắt của cô, cô lại chảy nước mắt khắp mặt.
Anh tiếp tục hôn, hôn đến cuối cùng dứt khoát dùng phương thức liếm.
“Ngoan…” Anh nhẹ giọng dỗ dành.
Diệp Văn Văn ôm lấy anh.
Hơi thở của người phụ nữ khác, mùi nước hoa của người phụ nữ khác xộc thẳng lên mũi.
Nhưng cô muốn dùng mùi của mình che phủ từng chút một.
Anh là của cô.
Chỉ có thể là của cô.
Diệp Văn Văn cảm nhận được ham muốn chiếm hữu đáng sợ đang lan tràn trong lòng mình.
Giống như dây leo, một khi đã nảy mầm là không có cách nào thu lại được.
Diệp Văn Văn đẩy Lệ Trùng Khánh ngồi lên ghế xoay, sau đó dán sát người ngồi lên.
“Em muốn làm với anh ở đây.” Cô nghiêm túc nói.
Trong mắt Lệ Trùng Khánh xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau khi xác định trong mắt Diệp Văn Văn không hề có ý đùa giỡn, anh lập tức chỉ về phía cửa phòng làm việc: “Anh đi khóa cửa.”
“Không được khóa, có người đến cũng không được dừng lại.” Diệp Văn Văn cởi áo khoác âu phục trên người anh xuống, sau đó lại tháo thắt lưng của anh.
Cô dường như quá điên cuồng.
Nhưng Lệ Trùng Khánh lại vì sự điên cuồng của cô mà trở nên điên cuồng hơn.
Anh đẩy bỏ giấy tờ trên bàn làm việc, đặt cô xuống, cởi sạch từng thứ một trên người cô…
Tốc độ của cô rất nhanh, nằm ngoài dự đoán của anh.
“Văn…” Thậm chí ngay đến cả tên cô anh còn chưa kịp gọi, bóng dáng trước mặt đã ấm áp ngậm lấy.
Mỗi tế bào trên người căng thẳng đến cực hạn, vui vẻ, nhẹ nhõm hẳn ra vào giờ phút này.
Thậm chí mỗi một sợi lông tơ, mỗi một lần tim đập, mỗi một lần hít thở.
Đều bắt đầu tự do hưởng thụ.
Miệng của Diệp Văn Văn rất đau, thậm chí trong cổ họng còn cuộn trào cảm xúc khó chịu.
Nhưng cô vẫn không dừng lại.
Không có tình cảm, không có dục vọng, chỉ vì anh cần giúp đỡ.
Cuối cùng cũng kết thúc… Nước mắt của Diệp Văn Văn đảo quanh khoé mắt, nhưng cô vẫn cố chấp, không để nó chảy ra.
Bây giờ không phải là lúc nên khóc, cho dù giọt nước mắt này là mặn hay là chát.
Diệp Văn Văn nôn vào trong sọt rác, sau đó cầm khăn giấy, ra sức lau miệng mình, cho đến khi miệng sưng đỏ.
Cả căn nhà đều ngập tràn mùi hôii.
Cô đứng dậy, hơi choáng váng.
May mà Lệ Trùng Khánh đưa tay ra đỡ cô.
“Văn Văn.” Giọng của anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi dè dặt.
“Em đi mở cửa sổ.” Cô muốn không khí lưu động mang mùi trong phòng đi.
Lệ Trùng Khánh sửa sang lại quần áo, nhiệt độ trên người vẫn rất cao.
Anh đưa tay ra, muốn ôm Diệp Văn Văn, nhưng lại bị cô cố ý né tránh.
“Để anh ôm em.” Giọng nói của anh mang theo sự van nài.
“Về nhà trước đi.” Nếu có thể, Diệp Văn Văn muốn ném bộ âu phục trên người anh vào thùng rác.
Bởi vì nó đã bị người phụ nữ khác chạm vào.
Trong miệng cô rất khô, còn có cảm giác dinh dính khó chịu.
Cô muốn uống nước, nhưng nước trong cốc đã bị cô uống hết.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy vài chai nước khoáng trên chiếc tủ bên cạnh, bèn đi thẳng qua đó.
Lệ Trùng Khánh biết rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn đi nhanh hơn một bước, chặn những chai nước đó lại, sau đó nâng mặt Diệp Văn Văn lên, hôn lên môi cô.
Sự đụng chạm này khiến Diệp Văn Văn cảm thấy khó chịu giống như chạm vào điện.
“Không!!” Giọng nói của cô hơi thê lương.
Cho dù ban nãy dùng phương thức đó tiếp xúc thân mật với anh, nhưng nó vẫn dễ chịu hơn bị anh hôn lúc này.
Đừng dùng đôi môi đã hôn người phụ nữ khác để hôn cô… Diệp Văn Văn kêu gào trong lòng, sống chết khép chặt răng, không để anh tiến sâu vào.
Lệ Trùng Khánh giơ tay lên, bóp nhẹ cằm cô, thoải mái chiếm lĩnh vùng đất của cô.
Anh càn quét từng ngóc ngách, trong hơi ấm ấy còn trộn lẫn với hơi thở của chính anh.
“Không…” Giọng nói của Diệp Văn Văn đã mang theo tiếng nức nở.
“Cục cưng, cục cưng…” Lệ Trùng Khánh gọi khẽ, ngọn lửa vừa mới tắt lại kêu gào ầm ĩ, thổi bùng lên.
Đó là lần đầu tiên Diệp Văn Văn dùng miệng giúp anh, cho dù ngây ngô lại vụng về, không có bất kỳ sự thành thạo và linh hoạt.
Nhưng cũng là cảm giác đó, quả muốn lấy mạng anh mà!
Anh biết ban nãy cô rất gắng sức, rất mệt, cho nên anh muốn hôn cô, muốn nói cho cô biết sự yêu thích của mình.
Khóe môi giao nhau truyền đến cảm giác mặn chát, cô đã khóc.
“Anh không hôn cô ta, cô ta vẫn luôn cọ xát trên quần áo anh, anh nói rồi, anh trong sạch…” Lệ Trùng Khánh chậm mất nửa nhịp mới ý thức được Diệp Văn Văn đang để bụng điều gì.
Diệp Văn Văn nhắm mắt lại, vẫn đang khóc.
Cảm xúc ban nãy cô chịu đựng, giờ phút này đã không cách nào khống chế được nữa.
Lệ Trùng Khánh từng chút từng chút hôn sạch nước mắt của cô, cô lại chảy nước mắt khắp mặt.
Anh tiếp tục hôn, hôn đến cuối cùng dứt khoát dùng phương thức liếm.
“Ngoan…” Anh nhẹ giọng dỗ dành.
Diệp Văn Văn ôm lấy anh.
Hơi thở của người phụ nữ khác, mùi nước hoa của người phụ nữ khác xộc thẳng lên mũi.
Nhưng cô muốn dùng mùi của mình che phủ từng chút một.
Anh là của cô.
Chỉ có thể là của cô.
Diệp Văn Văn cảm nhận được ham muốn chiếm hữu đáng sợ đang lan tràn trong lòng mình.
Giống như dây leo, một khi đã nảy mầm là không có cách nào thu lại được.
Diệp Văn Văn đẩy Lệ Trùng Khánh ngồi lên ghế xoay, sau đó dán sát người ngồi lên.
“Em muốn làm với anh ở đây.” Cô nghiêm túc nói.
Trong mắt Lệ Trùng Khánh xẹt qua một tia kinh ngạc. Sau khi xác định trong mắt Diệp Văn Văn không hề có ý đùa giỡn, anh lập tức chỉ về phía cửa phòng làm việc: “Anh đi khóa cửa.”
“Không được khóa, có người đến cũng không được dừng lại.” Diệp Văn Văn cởi áo khoác âu phục trên người anh xuống, sau đó lại tháo thắt lưng của anh.
Cô dường như quá điên cuồng.
Nhưng Lệ Trùng Khánh lại vì sự điên cuồng của cô mà trở nên điên cuồng hơn.
Anh đẩy bỏ giấy tờ trên bàn làm việc, đặt cô xuống, cởi sạch từng thứ một trên người cô…
Bình luận facebook