Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 81: KHÔNG MỘT AI CÓ THỂ KHIẾN CHÚNG TA CHIA CẮT
Đã qua mười phút.
Cô cả lấy khăn giấy lau tay rồi đứng dậy.
“Cháu là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện, cô không ép nhưng cũng mong cháu hãy suy nghĩ thật kĩ càng.” Bà ta lấy ra mấy tờ tiền đặt lên trên bàn, dùng nắp cốc đè vào, sau đó bình thản rời đi.
Cho đến khi bầu không khí xung quanh đã không còn hơi thở của cô cả, Diệp Văn Văn vẫn không nói một lời nào.
Hai cốc cà phê có giá chưa đến ba trăm nghìn nhưng bà ta để lại ba bốn tờ năm trăm nghìn.
Là cố tình dùng tiền để hạ nhục cô, hay là cho tiền típ theo thói quen?
Diệp Văn Văn không muốn suy đoán ý nghĩa sâu xa trong đó.
Thành thật mà nói đầu óc của cô bây giờ cũng không cho phép suy nghĩ về những điều đó.
“Ở bên cạnh cháu, nó sẽ không còn gì cả.”
Những gì cô cả đã nói vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.
Hết lần này đến lần khác.
Diệp Văn Văn tự nói với bản thân phải bình tĩnh, cô cầm cốc cà phê đã nguội lạnh trước mặt lên uống một ngụm hết sạch, vị đắng ngắt lan tỏa đến từng dây thần kinh và lỗ chân lông.
Biểu cảm của cô trở nên méo xệ, thực sự rất khó uống.
…
Ngày hôm nay cho đến lúc tan làm trở về nhà, Diệp Văn Văn không hề liên lạc với Lệ Trùng Khánh.
Cô rời công ty đúng giờ và lập tức trở về nhà.
Anh cũng không gọi điện hỏi han gì, buổi trưa chỉ gửi tin nhắn nói rằng có việc đột xuất nên không thể cùng cô ăn cơm.
Trong ngôi nhà trống trải khắp nơi đều vương vấn hơi thở của anh.
Trong tủ giày dép có đôi dép lê, phòng khách có gạt tàn, phòng ngủ có quần áo và phòng tắm có khăn bông và bàn chải đánh răng của anh.
Nhà bếp có hoa quả và nguyên liệu anh đã mua. Thậm chí ngoài ban công cũng đang phơi đồ lót và tất của Lệ Trùng Khánh.
Khắp mọi nơi trong nhà đều có hình bóng ấy.
Nỗi nhớ nhung không thể ngưng nghỉ cứ tràn ngập trong tâm trí Diệp Văn Văn, còn có khao khát chiếm hữu không muốn buông bỏ nữa.
Chín giờ rưỡi.
Cánh cửa cọt kẹt vang lên, là tiếng bước chân của riêng anh.
Lệ Trùng Khánh thay giày bước vào nhà, nhìn thấy cô đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Vóc dáng nhỏ bé chứa đầy những suy tư.
“Khó chịu sao?” Giọng nói quan tâm của anh vang lên bên tai cô.
Diệp Văn Văn ngẩng khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của mình lên, vùi trong lồng ngực của Lệ Trùng Khánh. Anh sững sờ, khoanh tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Sáng nay cô cả đã tìm gặp em.”
Anh đã từng nói phải thành thật với nhau nên cô không muốn giấu diếm.
Dù gì năm đó ông cụ Lệ cũng từng giấu Lệ Trùng Khánh tìm gặp Diệp Văn Văn và muốn cô rời khỏi anh.
Mà cô thực sự cũng đã che giấu sự thật và rời bỏ anh.
Lần này cô không muốn dùng cách tương tự nữa.
“Bà ấy muốn em rời xa anh, nói rằng cuộc hôn nhân của anh chỉ có thể là cuộc hôn nhân làm ăn kinh doanh, còn nói em là hòn đá ngáng chân trên con đường thành công của anh nữa.” Cô không ngẩng mặt lên nhìn biểu cảm của Lệ Trùng Khánh: “Em không muốn mách nhỏ hay là chia cắt mối quan hệ của anh và cô cả… Khi bà ấy nói với em những điều này vô cùng lịch sự, không hề lạnh lùng chút nào, tất cả lời nói đều chân thành có lý … Em chỉ cho rằng anh có quyền được biết mọi thứ, em cũng không muốn điều tương tự xảy ra lần thứ hai … “
Lệ Trùng Khánh ôm lấy gáy Diệp Văn Văn để miệng ép vào ngực mình. Nhịp tim đập thình thịch hòa chung với nhịp thở của cô. Cho đến khi cô hơi vùng vẫy vì không thở được anh mới buông ra. “Ở nơi này chỉ rung động vì em mà thôi.” Anh nói một cách nghiêm túc. Lời yêu thương dù nói bao nhiêu lần cũng không cảm thấy sến súa. Vì đây đều là lời nói từ tận đáy lòng. “Nhưng cô cả cũng đã nói… ở bên cạnh em, anh sẽ không còn gì cả.” Giọng nói của cô run lên. “Nếu anh không còn gì trong tay nữa, em có còn yêu anh không?” Lệ Trùng Khánh hỏi, giọng điệu thoải mái. Diệp Văn Văn gật đầu không chút do dự. “Cho dù anh là kẻ nghèo nàn nhất trên đời này, em cũng không muốn rời xa anh… Bởi vì mình là của nhau…”
Cô ôm chặt lấy anh.
Lệ Trùng Khánh cong môi lên: “Vậy thì đúng rồi, cho dù đến ngày tận thế cũng không có ai có thể khiến chúng ta chia cắt một lần nữa.”
Dù nghe được lời khẳng định chắc nịch của Lệ Trùng Khánh, cô vẫn cảm thấy nặng lòng.
“Nhưng em cũng không muốn anh phải khó xử trước mặt người thân trong gia đình.” Đây vẫn là điều cô lo lắng.
Anh hôn lên chóp mũi của cô, giọng nói trở nên trầm thấp.
“Hoặc là còn có một cách để thử xem sao.”
Cô cả lấy khăn giấy lau tay rồi đứng dậy.
“Cháu là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện, cô không ép nhưng cũng mong cháu hãy suy nghĩ thật kĩ càng.” Bà ta lấy ra mấy tờ tiền đặt lên trên bàn, dùng nắp cốc đè vào, sau đó bình thản rời đi.
Cho đến khi bầu không khí xung quanh đã không còn hơi thở của cô cả, Diệp Văn Văn vẫn không nói một lời nào.
Hai cốc cà phê có giá chưa đến ba trăm nghìn nhưng bà ta để lại ba bốn tờ năm trăm nghìn.
Là cố tình dùng tiền để hạ nhục cô, hay là cho tiền típ theo thói quen?
Diệp Văn Văn không muốn suy đoán ý nghĩa sâu xa trong đó.
Thành thật mà nói đầu óc của cô bây giờ cũng không cho phép suy nghĩ về những điều đó.
“Ở bên cạnh cháu, nó sẽ không còn gì cả.”
Những gì cô cả đã nói vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô.
Hết lần này đến lần khác.
Diệp Văn Văn tự nói với bản thân phải bình tĩnh, cô cầm cốc cà phê đã nguội lạnh trước mặt lên uống một ngụm hết sạch, vị đắng ngắt lan tỏa đến từng dây thần kinh và lỗ chân lông.
Biểu cảm của cô trở nên méo xệ, thực sự rất khó uống.
…
Ngày hôm nay cho đến lúc tan làm trở về nhà, Diệp Văn Văn không hề liên lạc với Lệ Trùng Khánh.
Cô rời công ty đúng giờ và lập tức trở về nhà.
Anh cũng không gọi điện hỏi han gì, buổi trưa chỉ gửi tin nhắn nói rằng có việc đột xuất nên không thể cùng cô ăn cơm.
Trong ngôi nhà trống trải khắp nơi đều vương vấn hơi thở của anh.
Trong tủ giày dép có đôi dép lê, phòng khách có gạt tàn, phòng ngủ có quần áo và phòng tắm có khăn bông và bàn chải đánh răng của anh.
Nhà bếp có hoa quả và nguyên liệu anh đã mua. Thậm chí ngoài ban công cũng đang phơi đồ lót và tất của Lệ Trùng Khánh.
Khắp mọi nơi trong nhà đều có hình bóng ấy.
Nỗi nhớ nhung không thể ngưng nghỉ cứ tràn ngập trong tâm trí Diệp Văn Văn, còn có khao khát chiếm hữu không muốn buông bỏ nữa.
Chín giờ rưỡi.
Cánh cửa cọt kẹt vang lên, là tiếng bước chân của riêng anh.
Lệ Trùng Khánh thay giày bước vào nhà, nhìn thấy cô đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Vóc dáng nhỏ bé chứa đầy những suy tư.
“Khó chịu sao?” Giọng nói quan tâm của anh vang lên bên tai cô.
Diệp Văn Văn ngẩng khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của mình lên, vùi trong lồng ngực của Lệ Trùng Khánh. Anh sững sờ, khoanh tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
“Sáng nay cô cả đã tìm gặp em.”
Anh đã từng nói phải thành thật với nhau nên cô không muốn giấu diếm.
Dù gì năm đó ông cụ Lệ cũng từng giấu Lệ Trùng Khánh tìm gặp Diệp Văn Văn và muốn cô rời khỏi anh.
Mà cô thực sự cũng đã che giấu sự thật và rời bỏ anh.
Lần này cô không muốn dùng cách tương tự nữa.
“Bà ấy muốn em rời xa anh, nói rằng cuộc hôn nhân của anh chỉ có thể là cuộc hôn nhân làm ăn kinh doanh, còn nói em là hòn đá ngáng chân trên con đường thành công của anh nữa.” Cô không ngẩng mặt lên nhìn biểu cảm của Lệ Trùng Khánh: “Em không muốn mách nhỏ hay là chia cắt mối quan hệ của anh và cô cả… Khi bà ấy nói với em những điều này vô cùng lịch sự, không hề lạnh lùng chút nào, tất cả lời nói đều chân thành có lý … Em chỉ cho rằng anh có quyền được biết mọi thứ, em cũng không muốn điều tương tự xảy ra lần thứ hai … “
Lệ Trùng Khánh ôm lấy gáy Diệp Văn Văn để miệng ép vào ngực mình. Nhịp tim đập thình thịch hòa chung với nhịp thở của cô. Cho đến khi cô hơi vùng vẫy vì không thở được anh mới buông ra. “Ở nơi này chỉ rung động vì em mà thôi.” Anh nói một cách nghiêm túc. Lời yêu thương dù nói bao nhiêu lần cũng không cảm thấy sến súa. Vì đây đều là lời nói từ tận đáy lòng. “Nhưng cô cả cũng đã nói… ở bên cạnh em, anh sẽ không còn gì cả.” Giọng nói của cô run lên. “Nếu anh không còn gì trong tay nữa, em có còn yêu anh không?” Lệ Trùng Khánh hỏi, giọng điệu thoải mái. Diệp Văn Văn gật đầu không chút do dự. “Cho dù anh là kẻ nghèo nàn nhất trên đời này, em cũng không muốn rời xa anh… Bởi vì mình là của nhau…”
Cô ôm chặt lấy anh.
Lệ Trùng Khánh cong môi lên: “Vậy thì đúng rồi, cho dù đến ngày tận thế cũng không có ai có thể khiến chúng ta chia cắt một lần nữa.”
Dù nghe được lời khẳng định chắc nịch của Lệ Trùng Khánh, cô vẫn cảm thấy nặng lòng.
“Nhưng em cũng không muốn anh phải khó xử trước mặt người thân trong gia đình.” Đây vẫn là điều cô lo lắng.
Anh hôn lên chóp mũi của cô, giọng nói trở nên trầm thấp.
“Hoặc là còn có một cách để thử xem sao.”
Bình luận facebook