• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (4 Viewers)

  • Chương 241-245

Chương 241: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (5)

Đổng Nghi Tuyền cúp máy, bà quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trong phòng họp. Hôm nay Thẩm Duệ tới đây là vì vấn đề formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn, nhưng anh ta lại mang theo một người phụ nữ không phải trợ lý. Trực giác mách bảo, người này có tình cảm không hề bình thường với Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ mang theo một người phụ nữ có mưu tính với mình ở bên, Hân Nghiên có biết không?

Đổng Nghi Tuyền đi vào phòng, tiếp tục cuộc họp. Đồng hồ chỉ 11 giờ 50 phút hội nghị mới kết thúc. Đổng Nghi Tuyền đứng dậy đi tới cạnh Thẩm Duệ, bà nói: “Thẩm Duệ, tới giờ cơm trưa rồi, nếu cậu không bận thì chúng ta cùng ăn đi.”

Thẩm Duệ gấp tài liệu lại nói: “Nếu dì Tuyền đã có lời mời, tôi đây từ chối thì lại bất kính rồi. Vậy đi, dì với Hân Nghiên vừa mới cởi bỏ được hiềm khích lúc trước, dì gọi điện cho cô ấy tới, cứ coi như là đứa con rể tương lai này chúng mừng cho hai người, dì thấy thế nào?”

Đổng Nghi Tuyền nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, bà luôn thấy lời này của Thẩm Duệ có chút gì đó kỳ quái, cậu ta và Hân Nghiên là quan hệ người yêu bà muốn chia rẽ thế nào cũng không được. Bây giờ ăn cơm trưa lại muốn bà gọi điện cho cô? Lại thêm người phụ nữ đứng cạnh đang nhìn bà đẩy cảnh giác, Thẩm Duệ đang chơi trò gì vậy? Ăn trong bát nhìn trong nồi sao?

“Cũng được, nếu đã ăn cơm gia đình, người không phận sự có thể tránh đi chỗ khác không?” Đổng Nghi Tuyền liếc xéo Lâm Thanh Vũ, bà không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô.

Lâm Thanh Vũ cảm nhận được thái độ của Đổng Nghi Tuyền đối với mình, chẳng trách từ khi cô và Thẩm Duệ bước vào phòng họp, ánh mắt không mấy thiện cảm của bà cứ nhìn cô chằm chằm, hóa ra là mẹ của Tống Hân Nghiên, cô ra vẻ hiền lành nói: “Thẩm Duệ, vậy em với thư ký Nghiêm về công ty trước, không làm phiền anh với Tổng giám đốc Đổng dùng bữa nữa.”

Thẩm Duệ gật đầu, anh nói: “Buổi chiều anh không về công ty, nếu em cảm thấy chán thì bảo lái xe đưa về nhà.”

Lâm Thanh Vũ giật mình, bàn tay đang buông thõng siết chặt quai túi xách, cô bình tĩnh nhìn anh một cái, cố gắng duy trì bộ dạng dịu dàng đoan trang, cô nói: “Được, vậy em ở nhà đợi anh.”

Dứt lời, cô gật đầu với Đổng Nghi Tuyền, ánh mặt xẹt qua một tia đắc ý và khiêu khích, sau đó đi cùng thư ký Nghiêm ra khỏi phòng họp.

Lời này của Lâm Thanh Vũ đối với Đổng Nghi Tuyền mà nói thì cực kỳ chói tai, nhất là ánh mắt đắc ý của cô, khiến bà cảm thấy chướng mắt. Bà nhíu chặt mày, nhà? Cô ta và Thẩm Duệ sống cùng nhau, vậy Hân Nghiên là gì?

Lâm Thanh Vũ vừa ra ngoài, Đổng Nghi Tuyền đã không nhịn được làm khó Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, cậu và cái cô Liên kia là chuyện gì vậy? Hai người ở cùng nhà, là sống chung sao? Vậy Hân Nghiên là gì của cậu?

“Hân Nghiên biết chuyện này, cô ấy cũng không nói gì cả.” Thẩm Duệ thản nhiên đáp, mặc dù Đổng Nghi Tuyền là mẹ ruột của Tống Hân Nghiên nhưng hành động can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bà khiến anh không vui.

Đổng Nghi Tuyền cau mày, đầu óc của Tống Hân Nghiên đang nghĩ cái gì vậy? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, cho dù là không làm gì thì cũng sẽ xảy ra chút gì đó, sao cô lại ngây thơ như vậy được, còn đồng ý cho Thẩm Duệ sống chung với một người phụ nữ khác?



Tống Hân Nghiên đến Nghiệp Chi Phong lúc 11 giờ 50 phút, lễ tân rất ấn tượng với cô, nghe nói Tổng giám đốc Đổng mời cô tới, cô vội vàng để Tống Hân Nghiên qua, tới thẳng phòng của Tổng giám đốc mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Thư ký nói Tổng giám đốc Đổng đang họp, bảo cô đến văn phòng đợi.

Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị tới phòng làm việc, phía sau đã vang lên tiếng giày cao gót, thư ký lại nói: “Hình như cuộc họp đã kết thúc rồi.”

Cô vừa xoay người đã nhìn thấy Lâm Thanh Vũ đi giày cao gót từ cuối hành lang tới chỗ cô, nhớ lại cảnh tượng buổi sáng ở Như Uyển, cô không khỏi nhíu mày, một chút thiện cảm với cô ta cũng không có.

“Cô Tống, đã lâu không gặp!” Lâm Thanh Vũ thoải mái đón nhận ánh mắt xoi mói của cô, trên khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười vừa phải.

Tống Hân Nghiên thầm cười lạnh, rõ ràng sáng nay hai người vừa mới gặp nhau, lúc này lại giả bộ như người xa lạ, loại phụ nữ tâm cơ trong truyền thuyết chắc là giống cô ta rồi, cô châm chọc nói: “Cô Liên đúng là dễ quên, cũng đâu có lâu lắm, sáng nay chúng ta mới vừa gặp nhau mà?”

Nghiêm Thành đứng cạnh Lâm Thanh Vũ, anh thấy tình hình này có vẻ như không hợp lý lắm, trong ấn tượng của anh, tính tình của cô Tống vẫn luôn rất tốt, hiếm khi giương cung bạt kiếm với một ai đó, sao lúc này lại đối đầu với cô Liên rồi?

Lâm Thanh Vũ tỏ vẻ vô tội: “Có sao? Có lẽ là do tôi ngủ tới hồ đồ rồi. À đúng, Thẩm Duệ cũng đang ở đây, cô tới tìm anh ấy sao?’

Tống Hân Nghiên nhìn Nghiêm Thành, cô biết chắc Thẩm Duệ cũng đang ở đây, chỉ là cô không ngờ hiện tại Thẩm Duệ đã công khai mang theo cô ta bên người, bước tiếp theo, có phải anh định chia tay với cô không?

Vừa nghĩ tới hai từ chia tay, trái tim cô lại trở nên đau đớn.

Nghiêm Thành nhìn bộ dáng lảo đảo sắp ngã của cô, ánh mắt anh chần chừ, anh không hiểu nổi thế giới của phụ nữ, nghe tới nghe lui cũng không hiểu nội dung câu chuyện, anh chỉ thấy gương mặt trái nhợt của Tống Hân Nghiên làm người khác hoảng sợ.

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền cũng bước ra ngoài, Đổng Nghi Tuyền nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Hân Nghiên, bà bước nhanh tới cạnh cô, vẻ mặt lo lắng nói: “Hân Nghiên, con ốm sao? Mặt trông khó coi thế này?”

Khoảnh khắc Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ, trái tim cô tràn ngập đau đớn, cô vô thức đứng thẳng tắp, sốc lại tinh thần nói: “Không sao, có lẽ là tối qua uống chút rượu nên vẫn còn hơi choáng váng.”

“Không sao thật chứ?” Đổng Nghi Tuyền không yên tâm.

“Không sao, con ổn.” Tống Hân Nghiên không nhìn Thẩm Duệ nhưng cô cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang rơi trên người cô, ánh mắt kia khiến trái tim cô càng đau lớn hơn.

Thẩm Duệ nhíu chặt mày, anh bước tới cạnh cô, áp tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường, cô không bị sốt. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được kháng cự từ cô thì cau mày càng chặt hơn, sau đó anh nghe được cô quát lên: “Đừng chạm vào tôi!”
Chương 242: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (6)

Nhìn thấy anh cô sẽ nhớ tới cảnh tượng sáng nay, rốt cuộc tối qua bọn họ đã làm cái gì khiến anh mệt mỏi đến mức cô rời đi anh cũng không biết? Cô muốn khống chế bản thân không được suy nghĩ linh tinh, nhưng khi thấy bọn họ cùng xuất hiện ở nơi này, bộ dạng ngay cả khi đi làm cũng không nỡ tách ra. Cô đã hoàn toàn bị đánh bại.

Thẩm Duệ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt âm u, người phụ nữ đáng chết này, cô lại dám ghét bỏ anh, anh không dạy dỗ nên cô lại bắt đầu hư rồi có đúng không?

Tất cả mọi người đều cảm giác được bầu không khí không bình thường, nhất là vẻ mặt hận không thể bóp chết Tống Hân Nghiên của Thẩm Duệ khiến người ta sợ hãi. Không khí căng thẳng như sắp nổ ra chiến tranh.

Khi mọi người cho rằng Thẩm Duệ sẽ vung tay rời đi, đột nhiên anh lại nói một câu giống như lưu manh đang đùa giỡn: “Mấy ngày không gặp thôi, ngay cả chạm em cũng không được nữa rồi sao?” Nói xong lời này, anh còn cố ý đưa tay véo má cô.

Tình cảnh bỗng nhiên thay đổi, mọi người đều trợn mắt nhìn Thẩm Duệ, không nhờ Thẩm Duệ lại trêu ghẹo Tống Hân Nghiên giữa đám đông, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Liên Thanh Vũ đứng bên cạnh nhìn Thẩm Duệ, giống như từ khi Tống Hân Nghiên xuất hiện trước mặt, trong mắt anh không chứa thêm được bất kỳ ai khác, loại để tâm độc nhất vô nhị như vậy khiến cô ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận, cô hất tay Thẩm Duệ ra, bầu không khí lại bắt đầu gượng gạo, sắc mặt Thẩm Duệ xám xanh, nhìn cô chằm chằm. Chuyện hôm qua anh đã không so đo với cô nữa, còn cúi đầu hạ mình với cô trước. Bây giờ cô lại dám làm như vậy với anh, để anh mất mặt trước bao nhiêu người. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Hân Nghiên, em đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”

Cơn giận kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, đôi mắt phượng nhuộm đầy lửa giận trông cực kỳ chói mắt. Cô gằn từng câu từng chữ: “Tôi được đằng chân lân đằng đầu, hay anh cho rằng tôi là thánh nhân, cái gì cũng dễ dàng tha thứ?”

Thẩm Duệ đối mặt với đôi mắt đang giận dữ động lòng người của cô, anh híp mắt: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì, đừng có nói ý với anh.”

Tống Hân Nghiên rời tầm mắt nhìn Liên Thanh Vũ phía sau lưng anh, Liên Thanh Vũ thầm hoảng sợ, nếu như hai người họ ầm ĩ trước mặt cô, Thẩm Duệ nhất định sẽ tìm cô để đối chất, làm sao bây giờ? Cô không thể bọn họ tiếp tục cãi nhau được.

“Anh làm gì chẳng nhẽ anh không biết còn phải hỏi tôi, anh làm việc không biết xấu hổ như vậy, tôi cũng chẳng muốn nói ra.” Tống Hân Nghiên dứt lời, cô xoay người đi về phía thang máy.

Thẩm Duệ chạy theo, nắm chặt cổ tay cô lại, trong lòng bừng lên lửa giận, anh nhìn cô chằm chằm: “Tống Hân Nghiên, em nói rõ cho anh, anh đã làm cái gì? Đừng có chuyện xấu gì cũng úp lên đầu anh.”

“Buông tay!” Tống Hân Nghiên khẽ quát lên, cô không muốn yếu thế trước mặt Liên Thanh Vũ, càng không muốn cô ta chê cười.

Liên Thanh Vũ bước tới, nỗ lực khuyên can: “Thẩm Duệ, cô Tống, hai người đừng cãi nhau nữa, mọi người đang nhìn kìa, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, không nên làm mất hòa khí.”

“Câm miệng!” Cả hai người cùng nhìn về phía Liên Thanh Vũ, đồng thanh nói.

Trên mặt Liên Thanh Vũ không nén được giận, cô ta nắm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cho dù cô muốn ầm ĩ thì cũng nên xem mình đang ở đâu, để ý tới thân phận của Thẩm Duệ một chút, đừng làm mất mặt anh ấy.”

Tống Hân Nghiên nghe được mấy lời ý tốt khuyên ngăn của cô ta liền cảm thấy ghê tởm, cô dùng lực hất tay cô ta ra, Liên Thanh Vũ loạng choạng lùi lại vài bước, trượt chân ngã xuống đất, trán đụng vào thành ghế nhất thời sưng lên.

Thẩm Duệ thay đổi sắc mặt, anh buông tay Tống Hân Nghiên ra xoay người bước tới trước mặt Liên Thanh Vũ đưa tay đỡ cô dậy, thấy trán cô đỏ một mảng, anh nói: “Thanh Vũ, có đau không?”

Liên Thanh Vũ tựa vào lòng Thẩm Duệ, trên trán đau rát, cô khổ sở nhìn về phía Tống Hân Nghiên, sau đó lắc đầu với Thẩm Duệ, rộng lượng nói: “Thẩm Duệ, em không sao, anh đi dỗ cô Tống đi, đừng để cô ấy hiểu nhầm.”

Bàn tay đang buông thõng của Tống Hân Nghiên nắm chặt thành quyền, nhìn bộ dạng tình cảm sâu đậm của bọn họ, cô không muốn bản thân mình càng thêm thảm bại.

Nghĩ tới đây, cô xoay người bước nhanh rời khỏi đây.

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của cô, khoảnh khắc ấy, một nỗi hoảng sợ bao trùm lấy hết tâm trí anh. Anh có linh cảm, nếu như giờ phút này anh không đuổi theo thì giữa bọn họ sẽ kết thúc.
Chương 243: Cả thể xác và tinh thần của Thẩm Duệ, bà có cho được không? (1)

“Tống Hân Nghiên, em dám đi!” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng cô dần dần đi xa, tức gào thét, anh buông Liên Thanh Vũ ra muốn đuổi theo, Liên Thanh Vũ lại vội vàng bắt lấy cánh tay anh. “Thẩm Duệ. Đầu em đau quá, anh không cần phải quan tâm đến em, đuổi theo cô ấy đi.”

Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cái khối u lớn nhô lên trên trán trắng nõn của Liên Thanh Vũ, trên khối u mơ hồ có tơ máu chảy ra, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Coi như là làm một quý ông, thấy cô ta bị thương nặng như vậy hoặc là vì Tống Hân Nghiên gây lên, anh đều phải đưa cô ta đến bệnh viện trước.

Nhưng bây giờ không được, Tống Hân Nghiên tức giận bỏ đi rồi, anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu ấm ức, cho dù sự ấm ức này đến một cách khó hiểu? Rõ ràng là cô ra tay đánh anh trước, chọc giận anh, nhưng bây giờ anh lại thấy khó hiểu, như thể anh đã làm điều gì đó có lỗi với cô vậy.

Anh kéo tay Liên Thanh Vũ ra, nói với Nghiêm Thành: “Thư ký Nghiêm, đưa cô Liên đến bệnh viện băng bó, sau đó đưa cô ấy về nhà đi.”

Nghiêm Thành vội vàng khom lưng đỡ Liên Thanh Vũ đang ngồi trên mặt đất, Thẩm Duệ nhìn cô ta một cái rồi xoay người đuổi theo.

Đổng Nghi Tuyền nhìn bóng lưng Thẩm Duệ đuổi theo, trong lòng bà ta hơi thở phào nhẹ nhõm. Thái độ xử lý chuyện này của Thẩm Duệ coi như rất dứt khoát, nhưng cô gái trước mắt này lại không giống người dễ dàng bỏ qua như vậy.

Bà ta nhìn cô ta, thấy cô ta cực kỳ không cam lòng nhìn bóng lưng Thẩm Duệ, bà ta đi tới, ngăn cản tầm mắt của cô ta, khẽ cười nói: “Cô Liên, nếu cô bị thương trên địa bàn của tôi, với tư cách là người phụ trách, tôi hẳn là phải chịu trách nhiệm với cô. Nếu không ngại thì có thể để tôi đưa cô đến bệnh viện băng bó đi?”

Vừa rồi bà ta thấy rõ ràng, Hân Nghiên vung tay lên, mặc dù dùng hết sức lực nhưng vẫn chưa đến mức làm cho Liên Thanh Vũ ngã xuống. Liên Thanh Vũ cố ý ngã xuống trước mặt Thẩm Duệ, cô ta muốn làm cái gì thì mọi người đều ngầm hiểu rồi.
Anh Từng Là Duy Nhất
Nếu không phải để cho Hân Nghiên và Thẩm Duệ hiểu lầm càng sâu, nếu không phải là muốn được Thẩm Duệ thương xót, bất kể là nguyên nhân gì, nếu dám bắt nạt con gái bà ta ngay trước mặt bà ta, bà đương nhiên sẽ không cho phép!

Trên trán Liên Thanh Vũ thật sự rất đau, hơn nữa còn là tự mình làm nhưng chưa đạt được hiệu quả như mong muốn, cô ta không chỉ bị u trán mà ngay cả đầu cũng đau, cô ta bám vào cánh tay của Nghiêm Thành đứng lên, lạnh lùng nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Không dám làm bà, thư ký Nghiêm, chúng ta đi thôi.”

“Như vậy sao được? Cô Liên bị ngã ở ngay Nghiệp Chi Phong, lỡ như bị chấn động não thì chúng tôi làm sao chịu trách nhiệm nổi, thư ký Trần, bảo tài xế lái xe ra phía trước.” Đổng Nghi Tuyền thản nhiên sai bảo, thái độ kia cũng không cho phép người khác từ chối.

Liên Thanh Vũ cắn răng, cực kỳ chán ghét hành động tự biên tự diễn của của Đổng Nghi Tuyền, cô ta ngẩng mặt lên, cười ngọt ngào và nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”

“Mời!” Đổng Nghi Tuyền bày ra tư thế dùng ta mời đi, dẫn đầu đi về phía thang máy.

Thẩm Duệ đuổi theo đến thang máy, thang máy đã đi xuống, anh tức giận đến mức đạp vào cửa, một tay chống lên cửa thang máy, một tay chống lên thắt lưng. Trong đầu anh nhanh chóng hiện lên ánh mắt vừa rồi của cô nhìn anh, ánh mắt ấy có một loại cảm xúc không thể nói rõ, giống như là nhìn một con ruồi khiến người ta ghê tởm.

Nhất là khi anh đỡ Liên Thanh Vũ, sự chán ghét trong ánh mắt kia càng thêm nồng đậm. Cô tức giận là bởi vì anh gần gũi với Liên Thanh Vũ sao?

Anh tức giận hung hăng túm tóc, anh chỉ mới đỡ Liên Thanh Vũ một chút mà cô đã giận dữ như vậy, tối hôm qua cô còn hôn môi Liên Mặc ở trong xe, cô có nghĩ anh còn tức giận hơn không?

Thang máy bên cạnh mở ra, anh sải bước đi vào, ấn tầng một, anh đứng trong thang máy, hai tay chống thắt lưng, tâm trạng nóng nảy đi tới đi lui. Một phút sau, thang máy dừng ở tầng một, anh không đợi được cửa thang máy hoàn toàn mở ra đã vọt thẳng ra ngoài.

Anh lao ra khỏi công ty, bên ngoài đã không thấy bóng dáng của Tống Hân Nghiên đâu nữa, anh đỡ trán, cầm điện thoại gọi điện cho Tống Hân Nghiên, mới đổ hai tiếng chuông đã bị cúp máy, anh gọi lại, vẫn không ai nghe máy. Anh tức giận không nhẹ, mở WeChat ra, ấn ghi âm, gào thét nói: “Chết tiệt, nghe điện thoại!”

Tống Hân Nghiên cũng không xuống lầu, cô trốn trong phòng vệ sinh ở bên kia thang máy, cô ngồi trên nắp bồn cầu, nghe được thông báo Wechat, cô mở ra thì nghe thấy giọng nói tức giận của Thẩm Duệ tồn giống như muốn xuyên qua sóng điện thiêu cháy cô hầu như không còn.

Cô vội vàng tắt máy, nắm chặt điện thoại di động, hai chân cong lên, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt rơi xuống.

... ...

Khoa ngoại của bệnh viện, Đổng Nghi Tuyền ngồi trên ghế, nhìn y tá bôi thuốc lên trán Liên Thanh Vũ, Nghiêm Thành đi nộp phí. Bà ta đứng dậy, lấy tăm bông từ tay y tá và nói: “Tôi cũng từng học điều dưỡng ở Mỹ, chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi.”

Y tá nhìn vết thương trên trán Liên Thanh Vũ, cũng không phải là vết thương lớn gì, cô ta gật đầu và xoay người đi ra ngoài.

Liên Thanh Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt, bởi vì được chăm sóc kỹ lưỡng nên bà ta thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi bốn mươi tuổi, ngoại trừ khóe mắt có một chút nếp nhăn thì trên mặt không có một đốm tàn nhang nào, cô ta khẽ cười nói: “Nghe nói cô Tống là con gái của ngài, nếu nhìn kỹ thì hai người không hề giống nhau.”

“Hân Nghiên giống bà ngoại của con bé.” Đổng Nghi Tuyền thản nhiên nói, lấy bông gòn đặt lên vết thương của cô ta, Liên Thanh Vũ đau đến khẽ kêu thành tiếng, cô ta trừng mắt nhìn Đổng Nghi Tuyền, Đổng Nghi Tuyền không hề áy náy mà nói: “Cô Liên, thật ngại quá, tôi lỡ tay.”

Liên Thanh Vũ cắn chặt răng, cơn đau trên trán lan tràn ra, đầu cô ta đau đến nỗi sắp rơi nước mắt, cô ta dám khẳng định là Đổng Nghi Tuyền đang cố ý, bà ta muốn trút giận thay con gái mình sao? “Không sao, Tổng giám đốc Đổng, tôi tự mình bôi thuốc được rồi.”

“Như vậy sao được, ôi chao, cô Liên, cô đừng trốn, vết thương này nếu không được xử lý tốt sẽ để lại vết sẹo đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tự như Hoa Sen trắng của cô nếu xuất hiện khuyết điểm thì thật đáng tiếc.” Đổng Nghi Tuyền nói xong, tăm bông trong tay ấn mạnh vào vết thương của cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đau đến trắng bệch của cô ta, bà ta nói: “Nhìn kìa, tôi nói đừng nhúc nhích rồi, lỡ tôi bị sẩy tay thì người bị đau chính là cô đấy.”
Chương 244: Cả thể xác và tinh thần của Thẩm Duệ, bà có cho được không? (2)

Liên Thanh Vũ đau đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đổng Nghi Tuyền, nhưng bà ta lại giả vờ tỏ vẻ áy náy làm cho lòng cô tràn đầy tức giận lại không có chỗ trút giận: “Tổng giám đốc Đổng, hay là để tôi tự mình làm đi, không làm phiền ngài nữa.”

Đổng Nghi Tuyền cũng không có tâm trạng hầu hạ cô ta, bà ta ấn mạnh vết thương hai cái cũng coi như trút được ít tức, bà ta tiện tay ném tăm bông vào thùng rác, nói: “Vậy cô tự mình làm đi.”

“...” Liên Thanh Vũ không nói gì mà cầm lấy tăm bông, nhưng cô ta cũng không nhìn thấy vết thương ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bôi thuốc, không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức cắn chặt răng.

Đổng Nghi Tuyền khoanh tay, tựa vào cuối giường lẳng lặng quan sát cô ta, Liên Thanh Vũ có bộ dáng dịu dàng lương thiện, mặc bộ đồ màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau vai, tóc dài phấp phới có vài phần hương vị của hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Cô Liên, Hân Nghiên ngốc nghếch dễ bắt nạt, Thẩm Duệ mù quáng nhìn không rõ bộ mặt thật của cô, không có nghĩa là tôi sẽ dung túng cho cô tiếp tục làm tổn thương con gái tôi, tôi hy vọng cô dọn ra khỏi nhà Thẩm Duệ, cô đưa ra điều kiện đi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều đồng ý cho cô.”

Liên Thanh Vũ đang thoa thuốc, cô ta ngẩng đầu nhìn Đổng Nghi Tuyền, cô ta khẽ cười nói: “Cho tôi tiền sao? Nhưng có thể làm được gì chứ? Thứ tôi không phải là tiền.”

“Vậy cô muốn gì?”

“Cả thể xác và tinh thần của Thẩm Duệ, bà có cho được không?” Liên Thanh Vũ không hề che giấu ý đồ của mình, ngoại trừ giả vờ trước mặt Thẩm Duệ ra, cô ta không cần phải giả vờ trước mặt bất luận kẻ nào, kể cả Tống Hân Nghiên.

Đổng Nghi Tuyền nhíu mày, chỉ biết cô gái này không dễ đối phó, bà ta hơi cúi người xuống, đến gần cô ta, như thể muốn nhìn thấu hoàn toàn cô ta: “Nếu Thẩm Duệ có chút tình cảm nam nữ đối với cô, vừa rồi cũng sẽ không bỏ cô đi đuổi theo con gái tôi. Cô Liên, nếu cô yên lặng rời đi, tôi sẽ rất cảm kích, ngược lại thì thủ đoạn của tôi cũng không quá quang minh lỗi lạc đâu, nhưng vẫn dư dả để đối phó với một đóa bạch liên hoa tâm cơ như cô.”

Liên Thanh Vũ cầm tăm bông, hơi dùng sức bẻ gãy tăm bông, cô ta nheo hai mắt lại, nói: “Tổng giám đốc Đổng, theo tôi được biết, chồng cũ của cô Tống là cháu trai của Thẩm Duệ là Đường Diệp Thần, cô Tống muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Duệ hình như không có khả năng. Tổng giám đốc Đổng lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu được, thế giới này có nhiều thứ không công bằng với phụ nữ. Nếu chuyện này thật sự vỡ lở ra rồi, dư luận cũng chỉ mắng cô Tống không biết xấu hổ mà đi quyến rũ chú của chồng cũ, chứ không hề mảy may trách cứ Thẩm Duệ. Nếu tôi là ngài, vì đau lòng cho con gái thì tôi sẽ bảo cô ấy rời khỏi Thẩm Duệ, tránh cho hủy người hủy mình.”

“Xem ra cô Liên biết không ít, bên ngoài sẽ phán xét tình cảm giữa bọn họ như thế nào tôi không quản được, bọn họ muốn ở bên cạnh nhau tất phải đối mặt với áp lực về mọi mặt. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tạo ra các loại hiểu lầm để chia rẽ họ khi họ vẫn còn yêu nhau.”

Liên Thanh Vũ bật cười lắc đầu: “Tôi đã làm gì đâu chứ? Hình như tôi chưa hề làm gì cả, phản ứng của Tổng giám đốc Đổng hình như quá mức kích động rồi.”

Đổng Nghi Tuyền rũ mắt xuống, nhìn vết hôn trên cổ cô ta, bà ta nói: “Tuy rằng tôi không biết trước đó cô đã làm gì với Hân Nghiên, nhưng khi nhìn thấy phản ứng thái quá của cô như vậy, tôi cũng đã đoán được, cô Liên, người phải biết tự yêu lấy mình thì người khác mới có thể yêu cô.”

Liên Thanh Vũ tức giận không có chỗ trút giận, Đổng Nghi Tuyền rõ ràng đang thầm mỉa mai cô ta không biết tự trọng, cô ta lạnh lùng cười, nói: “Tổng giám đốc Đổng, ngài có thời gian đi quan tâm chuyện của tôi thì vẫn nên đi quản con gái của ngài cho tốt đi, lấy một thân thể đã bị người khác chà đạp qua mà đi quyến rũ người khác à, cũng không cần làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngược lại sẽ khiến người ta chán ăn đấy.”

Đổng Nghi Tuyền tức giận không thể kìm lòng được, bà ta giơ tay lên muốn tát Liên Thanh Vũ một cái, nhưng lúc bà ta giơ tay lên, lý trí của bà ta kêu ngừng. Bà ta chậm rãi thu tay lại, không nói nhảm với cô ta nữa: “Cô Liên, cô vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong, bà ta cầm túi xách lên, xoay người đi ra ngoài.

Liên Thanh Vũ trừng mắt nhìn bóng lưng bà ta biến mất sau cánh cửa, trong mắt cô ta lộ ra sự thù hận, tự giải quyết cho tốt ư? Những lời này hình như nên tặng cho Tống Hân Nghiên mới đúng.

... ...

Tống Hân Nghiên chờ tâm trạng của mình bình tĩnh lại, cô mới đứng dậy đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi tới trước bồn rửa tay, sắc mặt người phụ nữ trong gương trắng bệch như quỷ, vành mắt đỏ như thỏ, cả người thoạt nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ, vô cùng tiều tụy.

Cô mở vòi nước, hắt nước lên mặt, cả người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô trang điểm lại và đi ra khỏi nhà vệ sinh. Đi thang máy xuống lầu, cô đi ra khỏi công ty, lúc đi ngang qua cột đá cẩm thạch trước cửa, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Em trốn đi, sao không tiếp tục trốn nữa?”

Tống Hân Nghiên theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, lập tức nhìn thấy người đàn ông có gương mặt tuấn tú dựa vào cột đá cẩm thạch, trong lòng cô lập tức hoảng hốt: “Sao anh lại ở đây, không phải anh đi rồi sao?”

Thẩm Duệ đứng thẳng người lên, từng bước từng bước tiến lại gần cô, ánh mắt anh không hề chớp mà khóa chặt cô lại, giống như lo lắng cô lập tức sẽ biến mất khỏi trước mắt anh một lần nữa.

Tống Hân Nghiên từng bước lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào cột đá cẩm thạch, cô buộc phải dừng lại. Hơi thở nam tính lạnh thấu xương trên người anh khiến cô không thở nổi, hai tay cô theo bản năng nâng lên, ngăn cản anh tiếp tục tới gần: “Thẩm Duệ, anh không cần tới gần nữa.”

Thẩm Duệ đưa tay bắt lấy cổ tay cô, dễ dàng kéo ra, lồng ngực nóng rực dán chặt vào trước ngực cô. Đôi mắt phượng của anh ảm đạm nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra, từ kẽ răng nói ra mấy chữ: “Trốn đi, em tiếp tục trốn đi!”
K có 245
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom