Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256-260
Chương 256: Các báo chí thi nhau tung hình ảnh của cô lên tiêu đề
“Ha ha.” Đường Diệp Thần cười lạnh: “Đúng vậy, anh đã nhìn thấy rồi, nhưng tôi vẫn không chịu tin, Hân Nghiên, anh muốn em chính miệng nói cho anh biết, có phải vì chú ấy không?”
Tống Hân Nghiên thở dài: “Đúng thì có quan trọng như vậy sao? Diệp Thần, chúng ta đã ly hôn rồi, cả hai đều nên bắt đầu một cuộc sống mới, tại sao lại dây dưa vào quá khứ không chịu buông chứ?”
Đường Diệp Thần nhìn cô, cô thay đổi rồi, ngũ quan thanh tú được nuôi dưỡng bởi tình yêu, tươi cười rạng rỡ, đôi mắt phượng ảm đạm ngày xưa giờ đã sáng rực rạng rỡ. Năm năm trước, anh ta đã từng nhìn thấy bộ dáng này của cô, đó là khi tình cảm sâu sắc nhất của họ, là anh ta tự tay dập tắt ánh sáng trong mắt cô. Bây giờ, cô tỏa sáng vì một người đàn ông khác.
Đường Diệp Thần thừa nhận, anh ta ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên.
“Hân Nghiên, nếu anh nói anh hối hận rồi, em có muốn quay lại với anh không?” Đường Diệp Thần quan sát cô một hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Tống Hân Nghiên ngẩn ra, cô không ngờ Đường Diệp Thần lại nói những lời này với cô, sau khi cô sững sờ, cay đắng lắc đầu: “Diệp Thần, tôi không phải là người cuồng ngược đãi, từng chút từng chút xảy ra trong quá khứ, tôi chưa bao giờ quên, tôi chưa bao giờ hối hận về việc ly hôn với anh.”
Sắc mặt Đường Diệp Thần bỗng nhiên trở nên dữ tợn, anh ta nói: “Có phải vì anh ta không? Hân Nghiên, thứ anh ta có thể cho em, anh cũng có thể cho em, thứ anh ta không thể cho em, anh vẫn có thể cho em, tại sao em lại chôn vùi hạnh phúc nửa đời sau của mình trên một người đã từng hủy hoại em?”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Diệp Thần, dù sao chúng ta cũng đã yêu một thời gian rồi, đừng đến quấn quýt lấy nhau nữa, đừng để tôi xem thường anh.”
Cô nói xong thì lập tức quay người, đi vào khu dân cư.
Đường Diệp Thần bị lời nói của cô kích thích không nhẹ, anh ta đuổi theo vài bước, bàn tay nắm lấy cánh tay cô, anh ta nói: “Thật sao? Anh lại thật sự muốn biết biểu cảm của em sẽ như thế nào lúc em phát hiện ra bộ mặt thật của người đàn ông bên cạnh em? Hân Nghiên, em nghĩ anh ta thực sự yêu em sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tống Hân Nghiên có chậm chạp đến đâu, cũng cảm thấy trong lời nói của anh ta có ý gì đó.
“Đừng ngớ ngẩn nữa, anh ta không thực sự yêu em, anh ta ở bên cạnh em chỉ để bù đắp cho tội lỗi của mình. Trên thế giới này, người thực sự yêu em thậm chí sẵn sàng liều mạng vì em, chỉ có anh thôi.” Đường Diệp Thần nổi giận nói.
Tống Hân Nghiên tức giận hất tay anh ta ra, cô nói: “Đường Diệp Thần, anh thật sự khiến tôi càng ngày càng khinh thường anh. Trong năm năm qua, mỗi phút mỗi giây tôi đều mong chờ anh thay đổi thái độ, nhưng anh đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, làm theo ý mình làm tổn thương trái tim tôi. Được rồi, cuối cùng tôi cũng hết hy vọng rời đi, anh lại mặt dày quấn lấy tôi như vậy là có ý gì? Có phải sau khi tôi rời bỏ anh, tôi phải trải qua một cuộc sống vô cùng thê thảm mới thỏa mãn cảm giác quang vinh của người đàn ông thắng cuộc của anh không?”
Đường Diệp Thần kinh ngạc nhìn cô, anh ta thừa nhận, nếu Tống Hân Nghiên cứ nhẫn nhịn như vậy, anh ta sẽ chủ động ly hôn với cô, thậm chí sau khi ly hôn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhưng người khăng khăng đòi ly hôn sau đó là cô, sau khi ly hôn, cô chớp mắt đã lao vào lòng một người đàn ông khác, mà người đàn ông này ngoại trừ chơi đùa phụ nữ không bằng anh ta, các khía cạnh khác đều xuất sắc ưu việt, bỏ xa anh ta vài con đường.
Anh ta thừa nhận anh ta mặt dày quấn lấy Tống Hân Nghiên như vậy là vì anh ta không cam lòng, là vì cô nhanh chóng yêu một người đàn ông khác. Nếu sau khi ly hôn, cô nhớ nhung anh ta không quên, thậm chí tìm một người đàn ông vô danh để kết hôn và có con, sống một cuộc sống bình thường, có lẽ anh ta sẽ sẽ buông xuống được chứ không phải như bây giờ.
“Tống Hân Nghiên, rời bỏ anh ta đi, nếu không em sẽ phát hiện những nỗi đau mà em đã phải chịu đựng trong quá khứ, tất cả đều được người đàn ông này ban cho, mà khi em biết được sự thật, em sẽ đau đớn gấp 100 lần so với trước đây.” Đường Diệp Thần nói.
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn anh ta, một lúc lâu sau, cô không nói gì mà xoay người rời đi. Đường Diệp Thần thấy thế, anh ta lớn tiếng quát: “Tống Hân Nghiên, em không nghe lời khuyên của anh, em sẽ hối hận đấy.”
Bước chân của Tống Hân Nghiên vẫn không dừng lại, cũng không quay đầu lại rời đi. Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng cô biến mất trong tiểu khu, anh ta tức giận siết chặt nắm đấm, nhắm ngay hư không hung hăng vung một quyền.
Anh ta tức giận, điện thoại di động đột nhiên rung lên, anh ta mở lên và kết nối, giọng điệu không vui nói: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Đường, tôi đã tra ra được, đêm năm năm trước, xe của cậu Tư Thẩm quả thật dừng bên ngoài khách sạn Khắc Tiệp kia mấy tiếng đồng hồ, nửa đêm mới lái đi.”
Đôi mắt đen của Đường Diệp Thần híp lại, anh nhìn nhà nhà sáng đèn trong tiểu khu, lạnh lùng nói: “Theo manh mối này tiếp tục điều tra cho tôi, nhất định phải tra được hồ sơ thuê phòng của anh ta, nếu có thể tìm được camera giám sát lúc đó thì càng tốt.”
“Vâng.”
Đường Diệp Thần cúp điện thoại, trong lòng anh ta lạnh lùng cười, Hân Nghiên, anh sẽ dùng sự thật chứng minh, tình yêu hiện tại em nực cười đến mức nào.
… …
Vào trong Như Uyển, Thẩm Duệ vừa bước vào cửa lớn đã nhìn thấy Liên Thanh Vũ điềm đạm đáng yêu đứng ở lối vào phòng khách, trên trán cô ta vẫn còn dán băng gạc, sắc mặt vô cùng không tốt. Có lẽ là nghe thấy tiếng động cơ mới có thể đứng ở đây chờ anh.
Anh không thay giày của mình mà đi thẳng vào: “Thanh Vũ, qua đây ngồi đi.”
Thẩm Duệ ngồi xuống ghế sofa đơn, vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như là đến thu nợ. Liên Thanh Vũ rụt rè ngồi xuống ghế sa lon bên phải anh, đáng thương nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh muốn nói gì với em sao?”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, anh nói: “Thanh Vũ, trong lòng anh, anh luôn coi em là em gái của anh, bất kể em muốn làm gì muốn thế nào, anh đều cố gắng hết sức để hoàn thành nguyện vọng của em, anh hy vọng em cứ đơn thuần ngay thẳng như vậy.”
Liên Thanh Vũ khó hiểu nhìn anh: “Thẩm Duệ, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, tại sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Chuyện ngày hôm qua, bất luận ai đúng ai sai, anh không muốn truy cứu nữa, Hân Nghiên là người phụ nữ anh yêu, anh hy vọng lần sau sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy nữa, em hiểu không?” Những lời này của Thẩm Duệ coi như rất ôn hoà, đối với Liên Thanh Vũ, anh luôn cảm thấy áy náy, anh không muốn buông lời cay nghiệt, nhưng không hy vọng hiểu lầm tiếp tục xảy ra, làm tổn thương tình cảm giữa anh và Hân Nghiên.
Liên Thanh Vũ cau mày: “Thẩm Duệ, em không hiểu, em cũng không biết anh đang nói gì.”
“Sáng hôm qua Hân Nghiên đến gặp anh, cô ấy nói cô ấy thấy em mặc váy ngủ của cô ấy để lại và đi ra từ phòng anh, anh không quan tâm tại sao em lại làm vậy, anh chỉ hy vọng sẽ không có lần sau.” Thẩm Duệ vốn đã kiêng kỵ cho thể diện của cô ta, không nói rõ ràng, nhưng cô ta vẫn giả vờ ngốc nghếch, anh không thể không nói rõ.
Liên Thanh Vũ cúi đầu, qua vài giây, nước mắt cô ta lần lượt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay, cô ta dường như ý thức được mình đang khóc, cô ta chật vật giơ tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, cô ta nói: “Thẩm Duệ, xin lỗi, em thật sự không biết sẽ làm cho anh và cô Tống hiểu lầm, lúc cô ấy đến, em thực sự đi ra từ phòng anh. Bởi vì tối hôm trước em đã gặp ác mộng, em mơ thấy Jason lại tới tìm em, em sợ hãi nên chạy vào phòng của anh để trốn, em sợ anh hiểu lầm nên ngồi ở cửa cả đêm, nhưng em không có mặc váy ngủ của cô ấy. Lúc cô ấy đến, em cũng giải thích với cô ấy là đêm qua chúng ta không hề làm gì cả, nhưng cô ấy không tin mà xoay người rời đi. Sau đó, anh thức dậy, em sợ anh tức giận đuổi em đi, cho nên em không dám nói cho anh biết là cô Tống đã tới.”
Nghe cô ta nhắc tới Jason, trong lòng Thẩm Duệ rất áy náy, nếu không phải vì anh, Liên Thanh Vũ cũng sẽ không mắc chứng bệnh phán đoán lung tung. Cô ta nói liên tiếp hai chữ “sợ”, đều tràn đầy bất an và cẩn thận từng li từng tí, anh khẽ thở dài, nói: “Thanh Vũ, trong biệt thự có vệ sĩ, em không cần phải sợ.”
Liên Thanh Vũ lau nước mắt: “Cho dù trong biệt thự có nhiều vệ sĩ hơn nữa, cũng không khiến em thấy yên tâm như lúc ở bên cạnh anh. Thẩm Duệ, em nhớ kỹ rồi, sau này em sẽ không bao giờ tùy tiện vào phòng anh nữa, anh đừng đuổi em đi, em sẽ rất ngoan ngoãn.”
Thẩm Duệ đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô ta, anh không đành lòng trách móc cô ta nữa, anh nói: “Chuyện này anh đã giải thích rõ ràng với Hân Nghiên rồi, em cũng đừng buồn nữa, trời cũng đã tối rồi, em đi lên ngủ đi.”
Liên Thanh Vũ nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, hốc mắt cô ta đỏ ửng nhìn anh, cẩn thận nói: “Cô Tống thật sự không trách anh sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã giảng hoà rồi.” Thẩm Duệ không nghi ngờ gì, anh khẽ gật đầu.
Liên Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Thật là may mắn, Thẩm Duệ, anh cũng biết em là người mong anh được hạnh phúc hơn bất cứ ai. Nếu cô Tống để ý đến sự hiện diện của em, em sẽ rời đi mà không do dự.”
Thẩm Duệ vỗ nhẹ vào vai cô ta, anh nói: “Không sao đâu, em cứ yên tâm sống ở đây, đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Liên Thanh Vũ cười rạng rỡ giống như thật sự yên tâm. Cô ta quay lại và đi lên tầng, vào phòng, mặt nạ đạo đức giả của cô ta không thể chịu đựng được nữa, cô ta nắm lấy gối trên giường và ném ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Tống Hân Nghiên!”
Thẩm Duệ nhìn theo bóng dáng Liên Thanh Vũ biến mất ở hành lang, anh ngồi ở dưới tầng, dì Lan dâng trà cho anh, anh nói: “Dì Lan, chuyện sáng nay dì biết được bao nhiêu?”
Dì Lan nhìn về phía tầng hai, bà ấy rũ mắt xuống, nói: “Lúc cô Tống đến là tôi đi mở cửa, sau khi quay lại tôi lập tức vào phòng bếp, không biết trên lầu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô Tống vội vàng rời đi.”
“Tôi biết rồi, đi xuống đi.” Thẩm Duệ xoa huyệt thái dương, anh đứng dậy đi lên lầu, đi vào phòng thay đồ, anh kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy chiếc váy ngủ gợi cảm kia yên lặng nằm trong ngăn kéo, anh cầm lấy váy ngủ, lông mày không khỏi nhíu chặt, rốt cuộc là ai nói dối?
Anh vẫn chưa nghĩ ra một lý do, điện thoại di động của anh đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, điện thoại di động nhấp nháy ba chữ “Lão đại Bạc”, anh kết nối, chế nhạo nói: “Lão đại, giờ này cậu không bận tạo người à, sao có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế?”
Giọng nói sạch sẽ của Bạc Mộ Niên xuyên qua sóng điện truyền đến: “Tiểu Tứ, vừa rồi có một tổng biên tập hội báo chí quen biết gọi điện thoại cho tôi, Tống Hân Nghiên nhà cậu xảy ra chuyện rồi, ngày mai có nhiều tiêu đề báo chí sẽ nổ tung ảnh giường chiếu của cô ấy.”
Chương 257: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (1)
Thẩm Duệ mím chặt môi, giữa đôi lông mày lộ một vẻ tàn ác, là kẻ nào dám động đến người của anh? Giọng nói của anh vô cùng căng thẳng: “Cảnh giường chiếu gì?”
“Tôi đã gửi email cho cậu rồi, cậu xem qua đi.” Bạc Mộ Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động. Bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc. Anh mở máy tính ra, mặc dù chỉ đợi khoảng mười giây cho máy tính khởi động, nhưng anh lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc. Nhịp điệu khẽ vang lên, Thẩm Duệ cầm con chuột, nhanh chóng mở ra email ra.
Có một email chưa được đọc vẫn đang nằm lẳng lặng trong hòm thư, Thẩm Duệ chần chừ trong giây lát, ngón tay thon dài đưa xuống mở tap, xuất hiện trên máy tính là một vài tấm hình, ánh sáng rất tốt, có thể lờ mờ nhìn ra được người con gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường là Tống Hân Nghiên.
Một người đàn ông nào đó đang đè lên người cô, đưa lưng về phía ống kính, không nhìn rõ hình dạng thế nào. Bạc Mộ Niên nói không sai, đây chính là cảnh giườn chiếu. Đôi mắt hình phượng của anh híp lại thành một đường thẳng, xem kĩ từng tấm hình.
Có một tấm hình, vẻ mặt của Hân Nghiên trông rất thống khổ, ở mấy tấm sau, ánh mắt của cô chuyển từ đau đớn thành mê ly, mà người đàn ông trên người cô từ đầu đến cuối chỉ thấy bóng lưng, xung quanh là màu vàng của những bức tường khách sạn, hòa với màu trắng của khăn trải giường.
Càng xem anh càng sợ hãi, như bị dội một thao nước lạnh xuống đầu, khiến anh lạnh thấu tim. Đây là hình ảnh năm năm trước ở khách sạn Khắc Tiệp, lúc anh chiếm đoạt cô thì bị người khác quay lén!
Lúc đó ý thức của anh không rõ ràng, cả người bị mê hoặc, giống như một con dã thú bị xổng chuồng vậy, chỉ muốn phát tiết lên cơ thể người phụ nữ trước mặt. Đó là lần đầu tiên anh bị mất khống chế, sau đó thì bị Tống Hân Nghiên đá một cái. Cơn đau buốt đã kéo anh trở về từ ranh giới của tội lỗi.
Anh biết rõ lúc đó ở trong khách sạn không có nhiều người lắm. Là ai đã chụp những bức ảnh này, mà người này tung ra ảnh giường chiếu của hai người bọn họ nhằm mục đích gì?
Thẩm Duệ không kịp suy nghĩ, anh cầm điện thoại di động lên, ngón tay run rẩy nhấn gọi một dãy số, anh nói bằng một giọng sắc bén: “Nghiêm Thành. Gọi ngay cho tổng biên tập của tờ báo và tạp chí, tôi muốn gặp họ. Nhớ kỹ, không được bỏ qua bất kì ai dù chỉ là một nhà báo nhỏ. Ngoài ra, hãy lấy báo in thử của họ.”
Sau khi những bức ảnh giường chiếu này bị lộ, anh không thể tưởng tượng được nó sẽ ảnh hưởng đến Hân Nghiên đến mức nào và sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người như thế nào. Anh chỉ biết rằng mình phải ngăn cản, không thể để những bức ảnh này bị đưa ra ánh sáng.
Sau khi cúp điện thoại, anh xoa xoa mi tâm, anh vẫn cho là có thể đợi, đợi đến khi tình cảm của họ ổn định lại một chút, họ sẽ có thể chống lại chân tướng sự thật mang đến sự chia cách. Nhưng hiện thực hoàn toàn không cho anh đợi, chỉ cần nghĩ đến việc cô biết rõ người đàn ông đã cưỡng bức cô ngày hôm ấy chính là anh, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ rời khỏi anh, anh đã rối tung lên.
Không được, anh nhất định phải ngăn chặn chuyện này!
Anh tắt máy tính, đứng lên, cầm chìa khóa trên bàn, bước ra khỏi phòng và đi xuống dưới lầu.
Lúc bọn họ đến công ty, tổng biên tập tờ báo và tạp chí đã đợi sẵn, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành không nên coi thường, dưới tình hình chung, không ai dám lén lút tiết lộ bất cứ tin tức riêng tư gì về anh, tin tức mới đây, bên kia vẫn sử dụng các phương tiện truyền thông chính thống ở Thành phố C để tấn công anh.
Cho nên họ rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ thư ký Nghiêm, bởi vì tin tức ngày mai không liên quan gì đến Thẩm Duệ. Không phải, cũng không thể nói không có bất kỳ mối liên quan nào, dù sao Tống Hân Nghiên cũng từng là cháu dâu trước của anh, cho dù cô đã ly hôn với Đường Diệp Thần, nhưng việc lộ ảnh không đứng đắn vẫn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của Đường Diệp Thần.
Mọi người đều e ngại, có người đã trả giá đắt để bọn họ phơi bày những bức ảnh này, vừa lúc tờ báo chuẩn bị in thì Thẩm Duệ nhận được tin tức, tốc độ thực sự đáng kinh ngạc.
Thẩm Duệ bước vào công ty, Nghiêm Thành vội vã chạy ra nghênh đón, đưa mấy tờ báo cho anh, Thẩm Duệ thấy tờ báo nào cũng đưa tin về cảnh giường chiếu của anh và Tống Hân Nghiên ở trang bìa thì bỗng cảm thấy nóng như lửa đốt nơi cổ họng, khiến anh lo lắng sốt ruột đến đứng ngồi không yên.
Anh nắm chặt tờ báo, Nghiêm Thành vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như điên của anh. Theo lý thuyết mà nói thì cô Tống cũng không phải là một người nổi tiếng hay một đại minh tinh gì cả, cho dù bị người khác tung ra cảnh giường chiếu cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều, bởi nó không có giá trị cao, không mang lại lợi ích gì cho toà soạn báo.
Nhưng lần này cảnh giường chiếu của cô lại bị đưa lên trang đầu, trực giác anh ta mách bảo rằng là bởi vì nó có liên quan đến Thẩm Duệ và cô. Đối phương hoặc là muốn đưa mối quan hệ của bọn họ ra ánh sáng, hoặc là muốn hướng mũi nhọn dư luận về phía cô Tống, làm dao động tấm lòng của Tổng giám đốc Thẩm.
Nếu mọi chuyện đúng như những gì anh ta đang nghĩ, nếu đối phương muốn dao động lòng Tổng giám đốc Thẩm, kẻ đó muốn được gì từ Tổng giám đốc Thẩm chứ? Anh ta không khỏi nhớ tới vụ bê bối formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn của dự án thành phố C, mặc dù Tổng giám đốc Thẩm đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện, cũng mất gần một tỉ đô la.
Nghiêm Thành đẩy cửa phòng họp ra, Thẩm Duệ bước vào trong, anh đập tờ báo lên bàn hội nghị, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn từng vị tổng biên tập, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhẹ nhàng mở đầu: “Ai đó hãy nói cho tôi biết, tin tức ở trang bìa kia là sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng phần nào đoán được Thẩm Duệ đang chất vấn chuyện gì, bỗng một người trong số đó đứng lên nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, tất cả chúng ta đều biết, cô Tống là cháu dâu cũ của ngài, bài báo lần này cũng đã cân nhắc về mặt mũi của nhà họ Thẩm, nhưng nói cho cùng, bây giờ cô Tống không liên quan gì đến gia đình nhà họ Thẩm, vì lợi ích của việc bán báo, chúng tôi mạnh dạn muốn thử một lần.”
Thẩm Duệ liếc người đó, ánh nhìn mang theo cảm giác áp bức, khiến người khác cảm thấy lo sợ, anh cong môi, cười lạnh nói: “Vì lượng tiêu thụ báo ư, các người lại nhẫn tâm phá hủy tương lai của một cô gái hay sao? Cô ấy không phải minh tinh cũng không phải người nổi tiếng, các người muốn lấy cái gì để nâng cao doanh thu?”
“Vậy...” Tổng biên tập báo vô cùng chật vật, không thể nói rằng ai đó đã trả tiền cho những tờ báo giật tít với giá cao chỉ để làm lộ những bức ảnh này.
Thẩm Duệ đứng thẳng người, trong giọng nói lộ ra vẻ tức giận: “Tôi mặc kệ các người muốn làm cái gì, hãy gỡ các bài báo trên trang bìa xuống, nếu không tôi sẽ khiến tất cả các ông chủ tờ báo và tạp chí của các người đổi chủ trước 12 giờ tối nay.”
Mọi người nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt thì trở nên khiếp sợ, có người đứng lên, nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, cô Tống và nhà họ Thẩm đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, tại sao ngài lại muốn che chở cô ấy như thế? Chẳng lẽ đúng như những gì người khác nói, người đàn ông trong bức ảnh là ngài sao?”
Thẩm Duệ căng thẳng nhìn về phía người tổng biên tập kia, ánh mắt đầy sự tức giận, anh khẽ cười, nói: “Tổng biên tập Cát à, đã có ai từng nói với ông là lòng hiếu kì sẽ hại chết một con mèo hay không?”
“Tổng giám đốc Thẩm, kế hoạch đăng báo của chúng tôi đều đã sắp xếp xong, phía dưới cũng đã bắt đầu in ấn rồi, bây giờ ngài bảo chúng tôi gỡ tiêu đề xuống, e là không kịp rồi.” Tổng biên tập báo chí khéo léo từ chối, tin tức này có thể làm cho Thẩm Duệ để ý như vậy thì chắc chắn sẽ có giá trị tin tức của nó. Mọi người nghe vậy thì liên tục phụ họa.
Chương 258: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (2)
Hai tay Thẩm Duệ chống thắt lưng, anh lạnh lùng nói: “Theo tôi được biết, mỗi tòa soạn đều có tin tức dự phòng để ứng phó với sự kiện bất ngờ tránh cho ngày hôm sau chuyên mục báo bị trống, bây giờ ông uy hiếp là tôi không hiểu à?”
“Tổng giám đốc Thẩm nói không sai, chỉ là hiện tại đã bắt đầu in ấn, chúng tôi phải bỏ ra rất nhiều nhân công và tài chính...”
“Tổn thất của mấy người tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ bồi thường cho mấy người, còn chuyện gì không?” Thẩm Duệ cắt ngang lời tổng biên tập, mọi người thấy cũng lấy lại được tổn thất rồi nên không muốn vì tiêu đề không có giá trị tin tức như vậy mà đắc tội Thẩm Duệ, mọi người liên tục lắc đầu.
Ánh mắt Thẩm Duệ quét qua mọi người, anh nói: “Những lời này tôi chỉ nói một lần, Tống Hân Nghiên là người tôi muốn bảo vệ, nếu lần sau lại để tôi phát hiện hai người muốn động đến cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Đáy lòng mọi người chấn động, đồng loạt nhìn Thẩm Duệ, lời này của anh không thể nghi ngờ đã thừa nhận quan hệ với Tống Hân Nghiên, bọn họ suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn rồi.
Thẩm Duệ đã nói xong, anh quay lưng lại, thái độ lạnh nhạt mà ngạo mạn nói: “Thư ký Nghiêm, tiễn khách!”
Các vị tổng biên tập nối đuôi nhau đi ra, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Thẩm Duệ, qua hồi lâu, Nghiêm Thành quay lại, anh mới xoay người và dặn dò: “Nghiêm Thành, gọi điện thoại cho nhóm càn quét tệ nạn, tố cáo báo tạp chí phát hành tin tức quy mô lớn.”
Trong lòng Nghiêm Thành chấn động: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không tin được bọn họ sao?”
“Không phải, tôi muốn chắc chắn, đảm bảo không có sai sót.” Thẩm Duệ lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra, châm thuốc hút lên. Hương vị của nicotine không làm cho anh bình tĩnh lại, ngược lại càng ngày càng nóng nảy.
Nghiêm Thành xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, anh ta quay lại phòng họp, nhìn người đàn ông có ánh mắt u ám trước mặt, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chọc ra, ngài nên hạ quyết tâm.”
Ánh mắt Thẩm Duệ ở trong sương khói có vẻ mê ly mà bi thương, anh cười khẽ, trong nụ cười kia lại có sự thê lương nói không nên lời: “Nghiêm Thành, tôi sợ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.”
“Tổng giám đốc Thẩm...”
Thẩm Duệ nhắm mắt lại, trên khắp khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thống khổ: “Khi bị lão già uy hiếp, tôi muốn bất chấp nói cho cô ấy biết tất cả những chuyện phát sinh năm đó, cầu xin cô ấy tha thứ. Lúc đó thậm chí tôi đã quyết định, cho dù cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi cũng phải mạnh mẽ xông vào trong cuộc sống của cô ấy, dùng tình cảm nửa đời sau của tôi để bù đắp cho cô ấy. Nhưng tôi không có can đảm để nói cho cô ấy biết, tôi mặc cho bản thân mình yếu đuối. Sau khi ở bên cô ấy, bí mật này càng đè nặng khiến tôi không thở nổi, tôi nhiều lần muốn nói với cô ấy nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giấu diếm.”
Nghiêm Thành mím chặt môi, người đàn ông ở trước mặt anh ta không phải là kỳ tài kinh doanh quyết đoán sắc bén trên thương trường, mà là một người đàn ông bị nhốt trong đầm lầy tình yêu. Anh ta tự giễu nghĩ, một mặt yếu đuối của Tổng giám đốc Thẩm e là chỉ có anh ta may mắn nhìn thấy. Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên
“Tôi tự nhủ, chờ tình cảm của chúng tôi ổn định hơn, trải qua bão táp mưa sa thì mới nói với cô ấy. Nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn thấy cô ấy ỷ lại vào tôi, tôi lại không nói nên lời. Tôi không thể tưởng tượng, khi tình yêu trong mắt cô ấy trở thành thù hận, tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì khi cô ấy từ chối tôi bước vào cuộc sống của cô ấy? Trải qua tình yêu tốt đẹp, làm thế nào tôi có thể đối mặt với sự oán hận của cô ấy?” Thẩm Duệ bi thương nói.
“Tổng giám đốc Thẩm, tình yêu khiến anh yếu đuối, bây giờ hình như tôi đã hiểu vì sao ông cụ muốn dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ hai người rồi? Có lẽ không phải ông ấy sợ cô Tống sẽ hủy hoại ngài, mà là sợ chính ngài sẽ hủy hoại bản thân mình.”
... ...
Các tổng biên tập tòa soạn báo chí đi ra khỏi cửa công ty Thẩm thị, sau khi tạm biệt lẫn nhau thì lên xe của mình rời đi, trong đó có một người đứng dưới trụ La Mã trước cửa công ty, anh ta ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng chọc trời, anh ta lạnh lùng cười, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa gọi điện thoại: “Tiên sinh, quả nhiên không ngoài dự liệu của ngài, Tổng giám đốc Thẩm triệu tập các tổng biên tập báo chí lớn lại với nhau ngay trong đêm để ngăn cản ảnh giường chiếu được công bố ra ngoài.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông đứng trong bóng tối trong một căn phòng, bóng lưng thẳng tắp giống như sự lỏng lẻo trên vách đá, anh ta mặc một bộ đồ đen, dường như muốn hòa tan vào bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ. Anh ta híp mắt lại: “Tôi biết rồi, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch. Tôi muốn biết Thẩm Duệ có bao nhiêu năng lực để bảo về người phụ nữ này.”
“Vâng, tiên sinh.” Cúp máy, tổng biên tập ngồi vào xe, gọi điện thoại cho cấp dưới, bảo họ tiếp tục in ấn.
Hai mươi phút sau, người phụ trách bộ phận in ấn gọi điện thoại cho tổng biên tập, nói: “Tổng biên tập, không biết tổ càn quét tệ nạn nghe được thông tin từ đâu ra, đã bắt hết chúng tôi rồi, tôi may mắn chạy ra được, những công nhân khác đều bị bắt.”
Tổng biên tập kinh hãi, vội vàng cúp điện thoại, trong lúc bối rối, anh ta vội vàng bấm một dãy số, vội vàng nói: “Tiên sinh, bộ phận in ấn của chúng tôi bị tổ càn quét tệ nạn bắt hết rồi.”
“Ha ha, xuất binh thần tốc, chỉ có Thẩm Duệ mới là đối thủ của tôi.” Người đàn ông đút một tay vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động, tiếng cười của anh ta như gió mát, làm cho tâm trạng của người ta thoải mái. “Không cần hoảng hốt, cùng lắm chỉ hai ngày bọn họ sẽ thả người thôi.”
“Tiên sinh...” Tổng biên tập còn muốn nói gì nữa, đầu kia đã cúp điện thoại. Trên trán anh ta sợ hãi đến toát mồ hôi, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành lớn như vậy, quả nhiên là không đắc tội được.
Thẩm Duệ hút xong một gói thuốc lá, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua id người gọi, ánh mắt thê lương nhanh chóng biến mất, lúc anh nhận điện thoại, giọng nói đã mềm mại đến mức có thể vặn ra nước: “Nhớ anh rồi hả?”
Cách sóng điện, âm cuối của anh lười biếng bay lên, để lộ sự khàn khàn khiến người ta rung động. Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô xem chương trình văn nghệ trên TV, nói: “Em chỉ muốn hỏi anh là khi nào anh tới đây, em hơi buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”
“Em có muốn anh đi qua không?” Thẩm Duệ dựa vào ghế ngồi trong phòng họp, trên môi tràn đầy mùi nicotine đắng chát, trong chốc lát, anh hút cả hai gói thuốc lá.
Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là cất giấu tâm sự vô tận, Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Thẩm Duệ, anh bị sao vậy? Anh có tâm sự gì sao?”
“Ừm, em chính là tâm sự lớn nhất của anh, em vẫn chưa trả lời anh, có muốn anh qua đó không?” Rõ ràng mới chia cắt mấy tiếng đồng hồ, anh đã nhớ cô, muốn buộc một sợi dây thừng trên thắt lưng cô, anh đi đâu cô sẽ đi đó, mãi mãi không tách ra.
Tống Hân Nghiên ngồi xếp bằng trên sô pha, thật ra vấn đề này không khó trả lời, nhưng cô vẫn suy nghĩ hồi lâu, ngón tay cô vô thức kéo mặt nhung sô pha, cúi đầu nói: “Em muốn anh đến đây, anh sẽ đến sao?”
Thẩm Duệ đổi tay nghe điện thoại, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm phồn hoa phía dưới, rõ ràng anh đã có tất cả, nhưng anh lại cảm thấy tất cả đều có thể biến mất bất cứ lúc nào, anh nói: “Nghiên Nghiên, tối nay em ngủ một mình nha, anh vẫn còn chút việc chưa xử lý xong, không qua đó được.”
“À.” Trong giọng nói của Tống Hân Nghiên có chút mất mát không che giấu được, cô cúi đầu, dặn dò: “Vậy anh không nên ngủ quá muộn, em cúp máy đây.”
“Được.” Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động, đầu kia chậm chạp không cúp điện thoại, dường như anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô theo sóng điện truyền đến, anh không nỡ cúp điện thoại, cô cũng vậy: “Nghiên Nghiên?”
“Hả?”
Chương 259: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (3)
“Nghiên Nghiên?” Thẩm Duệ khẽ gọi.
Tống Hân Nghiên cảm nhận được tình ý của anh theo một tiếng khẽ gọi, không hề giữ lại mà truyền hết cho cô, trái tim cô bỗng nhiên thắt lại: “Thẩm Duệ, anh có tâm sự sao?”
“Nghiên Nghiên, gọi anh một tiếng anh Tư.” Thẩm Duệ bỗng nhiên nói.
Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, ngoan ngoãn gọi: “Anh Tư.”
Sự u buồn rong mắt Thẩm Duệ giống như bị gió thổi tan, anh run rẩy không thôi, mỗi lần nghe cô gọi anh là anh Tư, anh lại vô cùng kích động: “Nghiên Nghiên, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ lời anh nói, anh yêu em, yêu em hơn gấp trăm gấp ngàn lần tưởng tượng của em.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ra, đầu kia đã cúp điện thoại, cô cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nói: “Anh Tư, em cũng yêu anh!”
... ...
Thẩm Duệ lái xe trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, về chuyện trang bìa tin tức muốn tiết lộ ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, anh nghĩ trái nghĩ phải, chỉ có một người có thể làm được, mà người này không phải là ông già.
Xe của anh chạy vào biệt thự nhà họ Thẩm, người giúp việc lập tức báo cáo với ông cụ Thẩm chuyện anh trở về, cho nên khi anh bước vào biệt thự, A Uy đã chờ ở đó. Thẩm Duệ đi theo A Uy lên lầu, đi tới thư phòng, ông cụ Thẩm ngồi trên sô pha, buồn rầu nhìn một bàn cờ đã tàn.
Nghe được tiếng mở cửa, ông ta ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Duệ bước vào. A Uy đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người đàn ông này.
Thẩm Duệ ngồi xuống đối diện ông cụ Thẩm, nhìn bàn cơ đã tàn này, anh cười lạnh nói: “Ngài hứng thú nhưng lại cao, biết tôi sẽ trở về à?”
Giữa hai ngón tay của ông cụ Thẩm kẹp một quân cờ vua bằng ngọc trắng. Bộ cờ này là năm đại thọ lần thứ 50 của ông ta, Tố Hinh đã tự mình đi đặt hàng. Cả thế giới chỉ có một bộ này, bởi vì mặt khác của bộ cờ vua này có khắc đầy hoa Tố Hinh nở rộ.
Mấy năm nay, mỗi khi tâm trạng của ông ta buồn phiền, chỉ cần chơi một ván cờ, tâm trạng sẽ dần dần điều chỉnh lại.
“Nếu đã trở về thì giúp ba giải quyết ván cờ này đi, chúng ta cũng đã nhiều năm không đánh cờ.” Ông cụ Thẩm ngẩng đầu nhìn anh, giữa hai hàng lông mày của ông ta mơ hồ hàm chứa một chút sự tàn bạo.
Thẩm Duệ ngồi thẳng tắp, anh cười lạnh nói: “Tôi không có hứng thú, tôi trở về chỉ có một câu muốn hỏi ngài, chuyện trang bìa tin tức có phải ngài bày mưu tính kế không?”
Ông cụ Thẩm vuốt ve hoa Tố Hinh trên mặt cờ, ông ta nói: “Ngay cả kẻ thù của mình ở nơi nào con cũng không thấy rõ, con lấy cái gì đi bảo vệ người bên cạnh con? Lão Tứ à, nếu như là ba ra tay, chỉ e lúc này con không có thời gian chạy tới hỏi ba những lời này.”
“Ngài có ý gì?” Thẩm Duệ nhíu chặt mày, ông cụ đã lui về ở ẩn năm năm rồi, nhưng thế lực của ông ta cũng không vì thế mà biến mất. Nếu ông ta quyết tâm muốn chia rẽ anh và Hân Nghiên, ông ta chưa chắc có thể ngăn cản được.
“Lần trước, vụ bê bối của fomandehit cùng với vụ tiêu đề lần này, mục đích của đối phương rất đơn giản, chính là thăm dò thực lực của con, con vẫn luôn trong ở thế bị động, khi nào mới biết đánh trả đây?” Ông cụ Thẩm bình tĩnh nhìn anh, cầm một quân cờ, nhẹ nhàng di chuyển, tàn cục lập tức được phá giải.
“Chuyện trang bìa tin tức thật sự không phải ông làm sao?” Thẩm Duệ hỏi.
“Ở Đồng Thành, người có thể chống lại thế lực của con không nhiều lắm, Bạc Mộ Niên là bạn thân của con, cậu ta sẽ không động đến con cùng với người con muốn bảo vệ, còn có một vị là Hạ Đông Thần của nhà họ Hạ, Hạ Đông Thần muốn ra tay với con cũng dễ, cậu ta có động cơ cũng có năng lực, con suy nghĩ thật kỹ đi.” Ông cụ Thẩm cởi bỏ ván cờ, trong tay ông ta cầm một quân cờ, trực tiếp ăn soái của đối phương.
Thẩm Duệ rũ mắt nhìn ván cờ trên bàn cờ, Sở Hà Hán giới, quân cờ màu đỏ còn hơn phân nửa, quân cờ màu đen chỉ còn lại một tướng một pháo một sĩ một binh nhưng vẫn liều chết chiến đấu, cuối cùng lại bị quân cờ màu đen đánh thẳng ăn soái.
Anh ngưng mi trầm tư, gần đây liên tiếp xảy ra sự cố, anh cũng không phải không có cảm giác gì, vụ bê bối formaldehyde vượt qua mức quy định, anh đã sai Nghiêm Thành đi điều tra, nhưng chủ thầu đã bị tai nạn giao thông làm tử vong khiến cho sự việc lần này rơi vào bế tắc.
Vụ bê bối Formaldehyde vượt quá mức quy định, bề ngoài thì thấy tập đoàn Khải Hồng chiếm được một món lợi lớn, thật ra phía sau màn còn có người thao túng, người này ẩn thân ở phía sau màn khiến anh nhìn không rõ, lúc đầu anh nghi ngờ là do ông già làm, bởi vì ông ta muốn chia rẽ anh và Tống Hân Nghiên hơn bất cứ ai.
Nhưng hiện tại xem ra, chuyện này dường như phức tạp hơn trong tưởng tượng của anh, anh đứng dậy, đã qua năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi ông ta: “Ba, chuyện của con và Hân Nghiên, con hy vọng ba đừng nhúng tay vào nữa, cô ấy là người con yêu, cũng là người con muốn bảo vệ, nếu như ba làm tổn thương cô ấy, con không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, cho nên xin ba đừng ép con lựa chọn giữa ba và cô ấy, nếu không kết quả sẽ khiến ba rất thất vọng.”
Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng ông ta chấn động không thôi, 15 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi ông ta là ba chỉ vì cầu xin cho một người phụ nữ khác, thằng nhóc thối này, đúng là nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa mà.
Thẩm Duệ bước xuống lầu, Thẩm Đường Khải Hồng đúng lúc đi vào cửa, thấy anh từ trên lầu đi xuống, ông ta dừng bước, lập tức đi tới: “Lão Tứ, đến từ khi nào vậy, ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Duệ đi đến bên cạnh Thẩm Đường Khải Hồng, cười lạnh nói: “Giờ này chỉ e là không nên hỏi đã ăn cơm tối chưa, mà là đã ăn khuya chưa chứ?”
Thẩm Đường Khải Hồng lớn hơn Thẩm Duệ 20 tuổi, tính cách ông ta ôn hoà nên không để ý việc Thẩm Duệ cố ý gây khó dễ, ngược lại vô cùng bao dung, anh nói: “Nhìn anh bận đến tối tăm mù mịt, quên mất cả thời gian rồi này, giờ này quả thật hẳn là ăn khuya.”
“Anh cả bận chuyện làm giàu, em có thể hiểu, em không làm phiền anh cả dùng bữa khuya nữa.” Thẩm Duệ nói xong thì đi lướt qua ông ta. Vụ hỏa hoạn 15 năm trước, anh không có bằng chứng chứng minh có liên quan đến Thẩm Đường Khải Hồng và Nhan Tư, nhưng bọn họ chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
“Em phải đi à? Em không ngủ ở nhà sao?” Thẩm Đường Khải Hồng nhìn bóng lưng anh hỏi.
Thẩm Duệ không dừng bước, anh nói: “Trong nhà có một đám sài lang hổ báo, sao có thể yên tâm ở được?”
Nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa lớn, bàn tay Thẩm Đường Khải Hồng buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, trong mắt đều sự u ám. Ông ta mới là con cả của nhà họ Thẩm, dựa vào cái gì cứ phải bị thằng nhóc phá của này đè ở phía dưới không trở mình được? Thẩm thị là của ông ta, ông ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi.
... ...
Lúc Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trên thắt lưng nặng nề, cô đưa tay sờ qua, sờ được một cánh tay ấm áp, cô bị dọa sợ không nhẹ, con sâu buồn ngủ lập tức bay đi. Cô ngồi bật dậy, bật đèn bàn đầu giường lên.
Dưới ánh đèn màu cam, người đàn ông bên cạnh mở to mắt, lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô, trái tim cô từ từ rơi trở lại tại chỗ, cô nói: “Làm em giật mình, anh đến lúc nào thế, làm sao anh có chìa khóa nhà em?”
Thẩm Duệ đưa tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô: “Sao lại có nhiều câu hỏi như vậy, ngủ đi.”
Tống Hân Nghiên tựa vào lòng anh, nhiệt độ trên người anh xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới, hun đến cả người cô đều nóng lên, cô nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?”
Thẩm Duệ ôm cô, bàn tay thăm dò trên người cô, trong giọng nói mang theo sự buồn ngủ mông lung, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô: “Trong tủ giày nhà em không phải có chìa khóa dự phòng sao, anh tiện tay lấy đi thôi.”
“Không hỏi mà tự lấy chính là ăn trộm.” Tống Hân Nghiên trêu ghẹo nói.
Chương 260: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (4)
Tay Thẩm Duệ đã đi đến khu vực càng ngày càng nguy hiểm, giọng nói càng khàn khàn vô cùng, anh nói: “Ừm, là ăn trộm, anh trộm người của em trộm trái tim của em, trộm chìa khóa thì tính là gì chứ?”
“...” Tên yêu nghiệt này, cũng quá cuồng vọng tự cao rồi.
Một lát sau, nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, hô hấp của Tống Hân Nghiên rối loạn, cô cắn môi ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn mông lung mà ái muội chiếu lên người anh, giữa hai hàng lông mày khắc một chút u sầu không rõ ràng, cô giơ tay lên, dừng trên đỉnh lông mày nhíu lại của anh: “Thẩm Duệ, anh không vui sao?”
Thẩm Duệ nắm lấy cổ tay cô, đưa tay cô lên đỉnh đầu, anh xoay người phủ lên người cô, nụ hôn cuồng nhiệt rơi lên lông mày và đôi mắt của cô, cuối cùng nghiêm túc phong ấn môi cô lại: “Nghiên Nghiên, anh muốn em!”
Tống Hân Nghiên vặn vẹo cơ thể, một giây sau cứng đờ không nhúc nhích, cô hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt anh, trong mắt anh quét qua một tia sung sướng, anh khẽ cười nói: “Bảo bối, em nhạy cảm quá.”
Tống Hân Nghiên quẫn bách không nói nên lời, cảm giác cơ thể càng ngày càng rõ ràng, hai má càng ngày càng ửng hồng. Thẩm Duệ cắn răng, cùng cô leo lên đỉnh núi, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt cô, gợn sóng từng vằn nước.
Sau khi kết thúc, Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng tắm rửa sạch, hai người ngồi vào bồn tắm, nước trong bồn tắm tràn ra. Thẩm Duệ ngồi sau lưng cô, để cô dán sát vào mình, trong tay anh cầm bông tắm, nhẹ nhàng lau người cô.
Cả người Tống Hân Nghiên không còn chút sức lực, ngoan ngoãn tựa vào vai anh, cô nhớ mãi không quên chuyện vừa rồi: “Thẩm Duệ, nếu anh có chuyện không vui, anh đừng gạt em, chúng ta là người yêu, em hy vọng có thể chia sẻ tâm sự với anh.”
Động tác trên tay Thẩm Duệ dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô, giờ phút này cô đẹp đến mức khiến người ta tim đập thình thịch, anh nói: “Hân Nghiên, em có chuyện gì không muốn để cho anh biết không?”
Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, có một chuyện, cô không muốn cho anh biết, cô lắc đầu: “Không, tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, anh không phải không vui, chỉ là trong công việc gặp phải một chút phiền phức, nhưng đã giải quyết xong rồi, em đừng lo lắng.” Thẩm Duệ một lần nữa lau chùi cho cô.
Tống Hân Nghiên không hỏi nữa, anh nói không sao, vậy thì cô sẽ tin tưởng anh thật sự không sao.
... ...
Sáng hôm sau, Thẩm Duệ bị tiếng điện thoại di động ong ong đánh thức, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngủ say trong ngực, anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, cầm lấy điện thoại di động rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách, anh nghe điện thoại: “Chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Thẩm, không hay rồi, trên mạng thành phố Đồng Thành lộ ra một bộ ảnh giường chiếu quy mô lớn, phía trên chỉ nhìn thấy cô Tống, bóng dáng người đàn ông đã được làm mờ, vừa mới phơi bày hơn mười phút, đã có gần trăm vạn lượt tải lại, tôi nghi ngờ có bộ đội hải quân đang thao tác. Tôi đã tìm nhân viên của bộ phận mạng hack mạng lưới thành phố, nhưng ảnh giường đã lan truyền ra ngoài, tôi lo lắng không thể giấu được cô Tống.” Giọng nói lo lắng của Nghiêm Thành xuyên qua sóng điện truyền đến.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động, anh quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, ánh sáng trong đáy mắt lập tức cụt tắt, bất luận anh muốn che chở cô không bị tổn thương như thế nào, cuối cùng cô vẫn bị anh liên lụy, bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
“Nghiêm Thành, ảnh chụp lưu truyền ra ngoài đã không kịp căn ngản nữa rồi, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra người tải lên, bắt người thao túng mọi chuyện trong bối tối phơi bày ra ánh sáng.” Thẩm Duệ day day mi tâm, có một số chuyện anh càng muốn giấu diếm, cuối cùng càng bị phơi bày trước mặt người khác. Có lẽ ngay từ đầu, những gì anh làm không nên được che giấu mà phải thẳng thắn. Bây giờ, anh thú nhận với cô thì còn kịp không?
“Tổng giám đốc Thẩm...” Nghiêm Thành chần chờ gọi một tiếng, Thẩm Duệ như vậy chẳng khác nào buông tha. Nếu mục đích của đối phương là mượn việc làm tổn thương cô Tống để đạt được mục đích làm tổn thương Tổng giám đốc Thẩm, vậy thì người này đã làm được rồi.
Rốt cuộc là người nào muốn làm chuyện này? Anh ta muốn có được lợi ích gì từ chuyện này chứ?
“Nghiêm Thành, lập tức tổ chức họp báo, tôi muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói, anh đã mất đi một cơ hội thẳng thắn, anh càng không thể dễ dàng tha thứ cho mình nhìn cô một mình đứng ở đầu sóng ngọn gió.
“Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ mà tổ chức họp báo chỉ làm cho tình cảnh của cô Tống càng thêm khó khăn, thân phận của cô Tống sẽ bị đám cho săn soi mói tới cùng, thậm chí sẽ mắng cô ấy quyến rũ chú ruột của chồng. Tổng giám đốc Thẩm, xã hội này đối xử với phụ nữ không khoan dung như trong tưởng tượng của ngài, cô Tống sẽ bị dìm chết trong đống nước bọt của đám săn ảnh này mất.” Nghiêm Thành vội vàng nói, tối hôm qua cả đêm anh ta không ngủ, đợi đến sáng, xác định các tờ báo lớn không lộ ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, anh ta mới yên tâm.
Vừa nằm xuống vài phút, điện thoại di động lại vang lên, đối phương nói trên mạng thành phố có một tin tức trên đầu trang là về Tống Hân Nghiên, anh ta mở máy tính ra xem, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc. Chuyện này rốt cuộc vẫn không thể giấu được, Tống Hân Nghiên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Chuyện liên quan đến Tống Hân Nghiên, Thẩm Duệ đã mất bình tĩnh, anh siết chặt nắm đấm, dùng sức đập vào vách tường, trên tay lập tức da bóc thịt bong tróc, máu tươi chảy ra. Anh hung tợn nói: “Cậu bảo tôi phải trơ mắt nhìn cô ấy bị tổn thương mà không quan tâm sao?”
“Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này chúng ta chỉ có thể âm thầm xử lý, cô Tống không phải người nổi tiếng cũng không phải minh tinh, không quá vài ngày, chuyện này rất nhanh sẽ bị scandal của các minh tinh khác đè xuống. Nhưng bây giờ ngài tổ chức họp báo, bởi vì sức ảnh hưởng của bản thân ngài ở Đồng Thành sẽ làm cho nhiệt độ của chuyện này tiếp tục tăng lên, đám chó săn sẽ tìm ra nhiều chuyện hơn về cô Tống, đây không phải chuyện bây giờ chúng ta nên làm, chuyện chúng ta có thể làm chính là dàn xếp ổn thoả mọi chuyện.” Nghiêm Thành đứng ở góc độ khách quan, đưa ra đề nghị cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhắm chặt mắt lại, anh không thể không thừa nhận, Nghiêm Thành nói rất có lý, chuyện này cũng không được nhiều người chú ý, nếu như anh tổ chức họp báo, ngược lại sẽ đẩy Tống Hân Nghiên lên đầu sóng ngọn gió, trở thành con mồi mới lạ trong mắt các đám phóng viên. Nhưng muốn làm cho anh nén giận, anh làm không được.
Kẻ thù của anh vẫn trốn ở trong bóng tối, lặng lẽ ép anh vào đường cùng, người này rốt cuộc là ai?
Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, bức ảnh đã được phơi bày, anh phải làm gì đó để đánh lạc hướng tầm mắt của công chúng, bảo vệ danh dự của Tống Hân Nghiên. “Nghiêm Thành, cố gắng hết sức để thu hồi ảnh chụp, còn nữa, giúp tôi điều tra một người.”
“Người nào?”
“Hạ Đông Thần.”
... ...
Tống Hân Nghiên cũng bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động, đặt ở bên tai: “Alo, ai đấy?”
“Hân Nghiên, xảy ra chuyện lớn rồi.” Hàn Mỹ Hân sáng sớm tỉnh dậy, Bạc Mộ Niên đã cầm một cái ipad nện vào trong ngực cô ấy, cô ấy mơ mơ màng màng nhìn ảnh giường chiếu trên chiếc ipad, còn trêu ghẹo nói: “Sáng sớm cho tôi xem cái này, là muốn kích thích tôi chảy máu cam sao?”
Bạc Mộ Niên từ trên cao nhìn xuống bộ ngực không có mấy lượng thịt trong bộ đồ ngủ của cô ấy, anh ta lạnh lùng nói: “Em nhìn kỹ xem.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cộng thêm động tác thô lỗ vừa rồi, cô ấy buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, liếc mắt nhìn ipad, cô ấy nổi giận đùng đùng nói: “Bạc Mộ Niên, anh có ý gì đây, lúc tôi gả cho anh là còn trong sạch, anh sẽ không cho rằng tôi chụp loại ảnh lộn xộn này với người đàn ông khác chứ?”
Bạc Mộ Niên đau đầu, anh ta chỉ chỉ vào ipad, nói: “Em nhìn kỹ đi rồi mới nói chuyện.”
Hàn Mỹ Hân thật sự nghiêm túc thoạt nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, cô ấy chợt nhận ra: “Đây là Hân Nghiên, kỳ quái, Hân Nghiên chụp loại ảnh như thế từ khi nào nhỉ, tại sao tôi lại không biết?”
“Ha ha.” Đường Diệp Thần cười lạnh: “Đúng vậy, anh đã nhìn thấy rồi, nhưng tôi vẫn không chịu tin, Hân Nghiên, anh muốn em chính miệng nói cho anh biết, có phải vì chú ấy không?”
Tống Hân Nghiên thở dài: “Đúng thì có quan trọng như vậy sao? Diệp Thần, chúng ta đã ly hôn rồi, cả hai đều nên bắt đầu một cuộc sống mới, tại sao lại dây dưa vào quá khứ không chịu buông chứ?”
Đường Diệp Thần nhìn cô, cô thay đổi rồi, ngũ quan thanh tú được nuôi dưỡng bởi tình yêu, tươi cười rạng rỡ, đôi mắt phượng ảm đạm ngày xưa giờ đã sáng rực rạng rỡ. Năm năm trước, anh ta đã từng nhìn thấy bộ dáng này của cô, đó là khi tình cảm sâu sắc nhất của họ, là anh ta tự tay dập tắt ánh sáng trong mắt cô. Bây giờ, cô tỏa sáng vì một người đàn ông khác.
Đường Diệp Thần thừa nhận, anh ta ghen tỵ, ghen tỵ đến phát điên.
“Hân Nghiên, nếu anh nói anh hối hận rồi, em có muốn quay lại với anh không?” Đường Diệp Thần quan sát cô một hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Tống Hân Nghiên ngẩn ra, cô không ngờ Đường Diệp Thần lại nói những lời này với cô, sau khi cô sững sờ, cay đắng lắc đầu: “Diệp Thần, tôi không phải là người cuồng ngược đãi, từng chút từng chút xảy ra trong quá khứ, tôi chưa bao giờ quên, tôi chưa bao giờ hối hận về việc ly hôn với anh.”
Sắc mặt Đường Diệp Thần bỗng nhiên trở nên dữ tợn, anh ta nói: “Có phải vì anh ta không? Hân Nghiên, thứ anh ta có thể cho em, anh cũng có thể cho em, thứ anh ta không thể cho em, anh vẫn có thể cho em, tại sao em lại chôn vùi hạnh phúc nửa đời sau của mình trên một người đã từng hủy hoại em?”
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Diệp Thần, dù sao chúng ta cũng đã yêu một thời gian rồi, đừng đến quấn quýt lấy nhau nữa, đừng để tôi xem thường anh.”
Cô nói xong thì lập tức quay người, đi vào khu dân cư.
Đường Diệp Thần bị lời nói của cô kích thích không nhẹ, anh ta đuổi theo vài bước, bàn tay nắm lấy cánh tay cô, anh ta nói: “Thật sao? Anh lại thật sự muốn biết biểu cảm của em sẽ như thế nào lúc em phát hiện ra bộ mặt thật của người đàn ông bên cạnh em? Hân Nghiên, em nghĩ anh ta thực sự yêu em sao?”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tống Hân Nghiên có chậm chạp đến đâu, cũng cảm thấy trong lời nói của anh ta có ý gì đó.
“Đừng ngớ ngẩn nữa, anh ta không thực sự yêu em, anh ta ở bên cạnh em chỉ để bù đắp cho tội lỗi của mình. Trên thế giới này, người thực sự yêu em thậm chí sẵn sàng liều mạng vì em, chỉ có anh thôi.” Đường Diệp Thần nổi giận nói.
Tống Hân Nghiên tức giận hất tay anh ta ra, cô nói: “Đường Diệp Thần, anh thật sự khiến tôi càng ngày càng khinh thường anh. Trong năm năm qua, mỗi phút mỗi giây tôi đều mong chờ anh thay đổi thái độ, nhưng anh đã bỏ qua sự tồn tại của tôi, làm theo ý mình làm tổn thương trái tim tôi. Được rồi, cuối cùng tôi cũng hết hy vọng rời đi, anh lại mặt dày quấn lấy tôi như vậy là có ý gì? Có phải sau khi tôi rời bỏ anh, tôi phải trải qua một cuộc sống vô cùng thê thảm mới thỏa mãn cảm giác quang vinh của người đàn ông thắng cuộc của anh không?”
Đường Diệp Thần kinh ngạc nhìn cô, anh ta thừa nhận, nếu Tống Hân Nghiên cứ nhẫn nhịn như vậy, anh ta sẽ chủ động ly hôn với cô, thậm chí sau khi ly hôn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhưng người khăng khăng đòi ly hôn sau đó là cô, sau khi ly hôn, cô chớp mắt đã lao vào lòng một người đàn ông khác, mà người đàn ông này ngoại trừ chơi đùa phụ nữ không bằng anh ta, các khía cạnh khác đều xuất sắc ưu việt, bỏ xa anh ta vài con đường.
Anh ta thừa nhận anh ta mặt dày quấn lấy Tống Hân Nghiên như vậy là vì anh ta không cam lòng, là vì cô nhanh chóng yêu một người đàn ông khác. Nếu sau khi ly hôn, cô nhớ nhung anh ta không quên, thậm chí tìm một người đàn ông vô danh để kết hôn và có con, sống một cuộc sống bình thường, có lẽ anh ta sẽ sẽ buông xuống được chứ không phải như bây giờ.
“Tống Hân Nghiên, rời bỏ anh ta đi, nếu không em sẽ phát hiện những nỗi đau mà em đã phải chịu đựng trong quá khứ, tất cả đều được người đàn ông này ban cho, mà khi em biết được sự thật, em sẽ đau đớn gấp 100 lần so với trước đây.” Đường Diệp Thần nói.
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn anh ta, một lúc lâu sau, cô không nói gì mà xoay người rời đi. Đường Diệp Thần thấy thế, anh ta lớn tiếng quát: “Tống Hân Nghiên, em không nghe lời khuyên của anh, em sẽ hối hận đấy.”
Bước chân của Tống Hân Nghiên vẫn không dừng lại, cũng không quay đầu lại rời đi. Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng cô biến mất trong tiểu khu, anh ta tức giận siết chặt nắm đấm, nhắm ngay hư không hung hăng vung một quyền.
Anh ta tức giận, điện thoại di động đột nhiên rung lên, anh ta mở lên và kết nối, giọng điệu không vui nói: “Có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Đường, tôi đã tra ra được, đêm năm năm trước, xe của cậu Tư Thẩm quả thật dừng bên ngoài khách sạn Khắc Tiệp kia mấy tiếng đồng hồ, nửa đêm mới lái đi.”
Đôi mắt đen của Đường Diệp Thần híp lại, anh nhìn nhà nhà sáng đèn trong tiểu khu, lạnh lùng nói: “Theo manh mối này tiếp tục điều tra cho tôi, nhất định phải tra được hồ sơ thuê phòng của anh ta, nếu có thể tìm được camera giám sát lúc đó thì càng tốt.”
“Vâng.”
Đường Diệp Thần cúp điện thoại, trong lòng anh ta lạnh lùng cười, Hân Nghiên, anh sẽ dùng sự thật chứng minh, tình yêu hiện tại em nực cười đến mức nào.
… …
Vào trong Như Uyển, Thẩm Duệ vừa bước vào cửa lớn đã nhìn thấy Liên Thanh Vũ điềm đạm đáng yêu đứng ở lối vào phòng khách, trên trán cô ta vẫn còn dán băng gạc, sắc mặt vô cùng không tốt. Có lẽ là nghe thấy tiếng động cơ mới có thể đứng ở đây chờ anh.
Anh không thay giày của mình mà đi thẳng vào: “Thanh Vũ, qua đây ngồi đi.”
Thẩm Duệ ngồi xuống ghế sofa đơn, vẻ mặt anh nghiêm túc, giống như là đến thu nợ. Liên Thanh Vũ rụt rè ngồi xuống ghế sa lon bên phải anh, đáng thương nhìn anh: “Thẩm Duệ, anh muốn nói gì với em sao?”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, anh nói: “Thanh Vũ, trong lòng anh, anh luôn coi em là em gái của anh, bất kể em muốn làm gì muốn thế nào, anh đều cố gắng hết sức để hoàn thành nguyện vọng của em, anh hy vọng em cứ đơn thuần ngay thẳng như vậy.”
Liên Thanh Vũ khó hiểu nhìn anh: “Thẩm Duệ, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, tại sao em nghe không hiểu gì hết?”
“Chuyện ngày hôm qua, bất luận ai đúng ai sai, anh không muốn truy cứu nữa, Hân Nghiên là người phụ nữ anh yêu, anh hy vọng lần sau sẽ không xảy ra hiểu lầm như vậy nữa, em hiểu không?” Những lời này của Thẩm Duệ coi như rất ôn hoà, đối với Liên Thanh Vũ, anh luôn cảm thấy áy náy, anh không muốn buông lời cay nghiệt, nhưng không hy vọng hiểu lầm tiếp tục xảy ra, làm tổn thương tình cảm giữa anh và Hân Nghiên.
Liên Thanh Vũ cau mày: “Thẩm Duệ, em không hiểu, em cũng không biết anh đang nói gì.”
“Sáng hôm qua Hân Nghiên đến gặp anh, cô ấy nói cô ấy thấy em mặc váy ngủ của cô ấy để lại và đi ra từ phòng anh, anh không quan tâm tại sao em lại làm vậy, anh chỉ hy vọng sẽ không có lần sau.” Thẩm Duệ vốn đã kiêng kỵ cho thể diện của cô ta, không nói rõ ràng, nhưng cô ta vẫn giả vờ ngốc nghếch, anh không thể không nói rõ.
Liên Thanh Vũ cúi đầu, qua vài giây, nước mắt cô ta lần lượt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay, cô ta dường như ý thức được mình đang khóc, cô ta chật vật giơ tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều, cô ta nói: “Thẩm Duệ, xin lỗi, em thật sự không biết sẽ làm cho anh và cô Tống hiểu lầm, lúc cô ấy đến, em thực sự đi ra từ phòng anh. Bởi vì tối hôm trước em đã gặp ác mộng, em mơ thấy Jason lại tới tìm em, em sợ hãi nên chạy vào phòng của anh để trốn, em sợ anh hiểu lầm nên ngồi ở cửa cả đêm, nhưng em không có mặc váy ngủ của cô ấy. Lúc cô ấy đến, em cũng giải thích với cô ấy là đêm qua chúng ta không hề làm gì cả, nhưng cô ấy không tin mà xoay người rời đi. Sau đó, anh thức dậy, em sợ anh tức giận đuổi em đi, cho nên em không dám nói cho anh biết là cô Tống đã tới.”
Nghe cô ta nhắc tới Jason, trong lòng Thẩm Duệ rất áy náy, nếu không phải vì anh, Liên Thanh Vũ cũng sẽ không mắc chứng bệnh phán đoán lung tung. Cô ta nói liên tiếp hai chữ “sợ”, đều tràn đầy bất an và cẩn thận từng li từng tí, anh khẽ thở dài, nói: “Thanh Vũ, trong biệt thự có vệ sĩ, em không cần phải sợ.”
Liên Thanh Vũ lau nước mắt: “Cho dù trong biệt thự có nhiều vệ sĩ hơn nữa, cũng không khiến em thấy yên tâm như lúc ở bên cạnh anh. Thẩm Duệ, em nhớ kỹ rồi, sau này em sẽ không bao giờ tùy tiện vào phòng anh nữa, anh đừng đuổi em đi, em sẽ rất ngoan ngoãn.”
Thẩm Duệ đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô ta, anh không đành lòng trách móc cô ta nữa, anh nói: “Chuyện này anh đã giải thích rõ ràng với Hân Nghiên rồi, em cũng đừng buồn nữa, trời cũng đã tối rồi, em đi lên ngủ đi.”
Liên Thanh Vũ nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, hốc mắt cô ta đỏ ửng nhìn anh, cẩn thận nói: “Cô Tống thật sự không trách anh sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã giảng hoà rồi.” Thẩm Duệ không nghi ngờ gì, anh khẽ gật đầu.
Liên Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Thật là may mắn, Thẩm Duệ, anh cũng biết em là người mong anh được hạnh phúc hơn bất cứ ai. Nếu cô Tống để ý đến sự hiện diện của em, em sẽ rời đi mà không do dự.”
Thẩm Duệ vỗ nhẹ vào vai cô ta, anh nói: “Không sao đâu, em cứ yên tâm sống ở đây, đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Liên Thanh Vũ cười rạng rỡ giống như thật sự yên tâm. Cô ta quay lại và đi lên tầng, vào phòng, mặt nạ đạo đức giả của cô ta không thể chịu đựng được nữa, cô ta nắm lấy gối trên giường và ném ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Tống Hân Nghiên!”
Thẩm Duệ nhìn theo bóng dáng Liên Thanh Vũ biến mất ở hành lang, anh ngồi ở dưới tầng, dì Lan dâng trà cho anh, anh nói: “Dì Lan, chuyện sáng nay dì biết được bao nhiêu?”
Dì Lan nhìn về phía tầng hai, bà ấy rũ mắt xuống, nói: “Lúc cô Tống đến là tôi đi mở cửa, sau khi quay lại tôi lập tức vào phòng bếp, không biết trên lầu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô Tống vội vàng rời đi.”
“Tôi biết rồi, đi xuống đi.” Thẩm Duệ xoa huyệt thái dương, anh đứng dậy đi lên lầu, đi vào phòng thay đồ, anh kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy chiếc váy ngủ gợi cảm kia yên lặng nằm trong ngăn kéo, anh cầm lấy váy ngủ, lông mày không khỏi nhíu chặt, rốt cuộc là ai nói dối?
Anh vẫn chưa nghĩ ra một lý do, điện thoại di động của anh đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, điện thoại di động nhấp nháy ba chữ “Lão đại Bạc”, anh kết nối, chế nhạo nói: “Lão đại, giờ này cậu không bận tạo người à, sao có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế?”
Giọng nói sạch sẽ của Bạc Mộ Niên xuyên qua sóng điện truyền đến: “Tiểu Tứ, vừa rồi có một tổng biên tập hội báo chí quen biết gọi điện thoại cho tôi, Tống Hân Nghiên nhà cậu xảy ra chuyện rồi, ngày mai có nhiều tiêu đề báo chí sẽ nổ tung ảnh giường chiếu của cô ấy.”
Chương 257: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (1)
Thẩm Duệ mím chặt môi, giữa đôi lông mày lộ một vẻ tàn ác, là kẻ nào dám động đến người của anh? Giọng nói của anh vô cùng căng thẳng: “Cảnh giường chiếu gì?”
“Tôi đã gửi email cho cậu rồi, cậu xem qua đi.” Bạc Mộ Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động. Bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc. Anh mở máy tính ra, mặc dù chỉ đợi khoảng mười giây cho máy tính khởi động, nhưng anh lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc. Nhịp điệu khẽ vang lên, Thẩm Duệ cầm con chuột, nhanh chóng mở ra email ra.
Có một email chưa được đọc vẫn đang nằm lẳng lặng trong hòm thư, Thẩm Duệ chần chừ trong giây lát, ngón tay thon dài đưa xuống mở tap, xuất hiện trên máy tính là một vài tấm hình, ánh sáng rất tốt, có thể lờ mờ nhìn ra được người con gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường là Tống Hân Nghiên.
Một người đàn ông nào đó đang đè lên người cô, đưa lưng về phía ống kính, không nhìn rõ hình dạng thế nào. Bạc Mộ Niên nói không sai, đây chính là cảnh giườn chiếu. Đôi mắt hình phượng của anh híp lại thành một đường thẳng, xem kĩ từng tấm hình.
Có một tấm hình, vẻ mặt của Hân Nghiên trông rất thống khổ, ở mấy tấm sau, ánh mắt của cô chuyển từ đau đớn thành mê ly, mà người đàn ông trên người cô từ đầu đến cuối chỉ thấy bóng lưng, xung quanh là màu vàng của những bức tường khách sạn, hòa với màu trắng của khăn trải giường.
Càng xem anh càng sợ hãi, như bị dội một thao nước lạnh xuống đầu, khiến anh lạnh thấu tim. Đây là hình ảnh năm năm trước ở khách sạn Khắc Tiệp, lúc anh chiếm đoạt cô thì bị người khác quay lén!
Lúc đó ý thức của anh không rõ ràng, cả người bị mê hoặc, giống như một con dã thú bị xổng chuồng vậy, chỉ muốn phát tiết lên cơ thể người phụ nữ trước mặt. Đó là lần đầu tiên anh bị mất khống chế, sau đó thì bị Tống Hân Nghiên đá một cái. Cơn đau buốt đã kéo anh trở về từ ranh giới của tội lỗi.
Anh biết rõ lúc đó ở trong khách sạn không có nhiều người lắm. Là ai đã chụp những bức ảnh này, mà người này tung ra ảnh giường chiếu của hai người bọn họ nhằm mục đích gì?
Thẩm Duệ không kịp suy nghĩ, anh cầm điện thoại di động lên, ngón tay run rẩy nhấn gọi một dãy số, anh nói bằng một giọng sắc bén: “Nghiêm Thành. Gọi ngay cho tổng biên tập của tờ báo và tạp chí, tôi muốn gặp họ. Nhớ kỹ, không được bỏ qua bất kì ai dù chỉ là một nhà báo nhỏ. Ngoài ra, hãy lấy báo in thử của họ.”
Sau khi những bức ảnh giường chiếu này bị lộ, anh không thể tưởng tượng được nó sẽ ảnh hưởng đến Hân Nghiên đến mức nào và sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người như thế nào. Anh chỉ biết rằng mình phải ngăn cản, không thể để những bức ảnh này bị đưa ra ánh sáng.
Sau khi cúp điện thoại, anh xoa xoa mi tâm, anh vẫn cho là có thể đợi, đợi đến khi tình cảm của họ ổn định lại một chút, họ sẽ có thể chống lại chân tướng sự thật mang đến sự chia cách. Nhưng hiện thực hoàn toàn không cho anh đợi, chỉ cần nghĩ đến việc cô biết rõ người đàn ông đã cưỡng bức cô ngày hôm ấy chính là anh, chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ rời khỏi anh, anh đã rối tung lên.
Không được, anh nhất định phải ngăn chặn chuyện này!
Anh tắt máy tính, đứng lên, cầm chìa khóa trên bàn, bước ra khỏi phòng và đi xuống dưới lầu.
Lúc bọn họ đến công ty, tổng biên tập tờ báo và tạp chí đã đợi sẵn, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành không nên coi thường, dưới tình hình chung, không ai dám lén lút tiết lộ bất cứ tin tức riêng tư gì về anh, tin tức mới đây, bên kia vẫn sử dụng các phương tiện truyền thông chính thống ở Thành phố C để tấn công anh.
Cho nên họ rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ thư ký Nghiêm, bởi vì tin tức ngày mai không liên quan gì đến Thẩm Duệ. Không phải, cũng không thể nói không có bất kỳ mối liên quan nào, dù sao Tống Hân Nghiên cũng từng là cháu dâu trước của anh, cho dù cô đã ly hôn với Đường Diệp Thần, nhưng việc lộ ảnh không đứng đắn vẫn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của Đường Diệp Thần.
Mọi người đều e ngại, có người đã trả giá đắt để bọn họ phơi bày những bức ảnh này, vừa lúc tờ báo chuẩn bị in thì Thẩm Duệ nhận được tin tức, tốc độ thực sự đáng kinh ngạc.
Thẩm Duệ bước vào công ty, Nghiêm Thành vội vã chạy ra nghênh đón, đưa mấy tờ báo cho anh, Thẩm Duệ thấy tờ báo nào cũng đưa tin về cảnh giường chiếu của anh và Tống Hân Nghiên ở trang bìa thì bỗng cảm thấy nóng như lửa đốt nơi cổ họng, khiến anh lo lắng sốt ruột đến đứng ngồi không yên.
Anh nắm chặt tờ báo, Nghiêm Thành vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như điên của anh. Theo lý thuyết mà nói thì cô Tống cũng không phải là một người nổi tiếng hay một đại minh tinh gì cả, cho dù bị người khác tung ra cảnh giường chiếu cũng không gây ảnh hưởng quá nhiều, bởi nó không có giá trị cao, không mang lại lợi ích gì cho toà soạn báo.
Nhưng lần này cảnh giường chiếu của cô lại bị đưa lên trang đầu, trực giác anh ta mách bảo rằng là bởi vì nó có liên quan đến Thẩm Duệ và cô. Đối phương hoặc là muốn đưa mối quan hệ của bọn họ ra ánh sáng, hoặc là muốn hướng mũi nhọn dư luận về phía cô Tống, làm dao động tấm lòng của Tổng giám đốc Thẩm.
Nếu mọi chuyện đúng như những gì anh ta đang nghĩ, nếu đối phương muốn dao động lòng Tổng giám đốc Thẩm, kẻ đó muốn được gì từ Tổng giám đốc Thẩm chứ? Anh ta không khỏi nhớ tới vụ bê bối formaldehyde vượt quá tiêu chuẩn của dự án thành phố C, mặc dù Tổng giám đốc Thẩm đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện, cũng mất gần một tỉ đô la.
Nghiêm Thành đẩy cửa phòng họp ra, Thẩm Duệ bước vào trong, anh đập tờ báo lên bàn hội nghị, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi nhìn từng vị tổng biên tập, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhẹ nhàng mở đầu: “Ai đó hãy nói cho tôi biết, tin tức ở trang bìa kia là sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng phần nào đoán được Thẩm Duệ đang chất vấn chuyện gì, bỗng một người trong số đó đứng lên nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, tất cả chúng ta đều biết, cô Tống là cháu dâu cũ của ngài, bài báo lần này cũng đã cân nhắc về mặt mũi của nhà họ Thẩm, nhưng nói cho cùng, bây giờ cô Tống không liên quan gì đến gia đình nhà họ Thẩm, vì lợi ích của việc bán báo, chúng tôi mạnh dạn muốn thử một lần.”
Thẩm Duệ liếc người đó, ánh nhìn mang theo cảm giác áp bức, khiến người khác cảm thấy lo sợ, anh cong môi, cười lạnh nói: “Vì lượng tiêu thụ báo ư, các người lại nhẫn tâm phá hủy tương lai của một cô gái hay sao? Cô ấy không phải minh tinh cũng không phải người nổi tiếng, các người muốn lấy cái gì để nâng cao doanh thu?”
“Vậy...” Tổng biên tập báo vô cùng chật vật, không thể nói rằng ai đó đã trả tiền cho những tờ báo giật tít với giá cao chỉ để làm lộ những bức ảnh này.
Thẩm Duệ đứng thẳng người, trong giọng nói lộ ra vẻ tức giận: “Tôi mặc kệ các người muốn làm cái gì, hãy gỡ các bài báo trên trang bìa xuống, nếu không tôi sẽ khiến tất cả các ông chủ tờ báo và tạp chí của các người đổi chủ trước 12 giờ tối nay.”
Mọi người nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt thì trở nên khiếp sợ, có người đứng lên, nói: “Tổng giám đốc Thẩm à, cô Tống và nhà họ Thẩm đã không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, tại sao ngài lại muốn che chở cô ấy như thế? Chẳng lẽ đúng như những gì người khác nói, người đàn ông trong bức ảnh là ngài sao?”
Thẩm Duệ căng thẳng nhìn về phía người tổng biên tập kia, ánh mắt đầy sự tức giận, anh khẽ cười, nói: “Tổng biên tập Cát à, đã có ai từng nói với ông là lòng hiếu kì sẽ hại chết một con mèo hay không?”
“Tổng giám đốc Thẩm, kế hoạch đăng báo của chúng tôi đều đã sắp xếp xong, phía dưới cũng đã bắt đầu in ấn rồi, bây giờ ngài bảo chúng tôi gỡ tiêu đề xuống, e là không kịp rồi.” Tổng biên tập báo chí khéo léo từ chối, tin tức này có thể làm cho Thẩm Duệ để ý như vậy thì chắc chắn sẽ có giá trị tin tức của nó. Mọi người nghe vậy thì liên tục phụ họa.
Chương 258: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (2)
Hai tay Thẩm Duệ chống thắt lưng, anh lạnh lùng nói: “Theo tôi được biết, mỗi tòa soạn đều có tin tức dự phòng để ứng phó với sự kiện bất ngờ tránh cho ngày hôm sau chuyên mục báo bị trống, bây giờ ông uy hiếp là tôi không hiểu à?”
“Tổng giám đốc Thẩm nói không sai, chỉ là hiện tại đã bắt đầu in ấn, chúng tôi phải bỏ ra rất nhiều nhân công và tài chính...”
“Tổn thất của mấy người tôi sẽ bảo bộ phận tài vụ bồi thường cho mấy người, còn chuyện gì không?” Thẩm Duệ cắt ngang lời tổng biên tập, mọi người thấy cũng lấy lại được tổn thất rồi nên không muốn vì tiêu đề không có giá trị tin tức như vậy mà đắc tội Thẩm Duệ, mọi người liên tục lắc đầu.
Ánh mắt Thẩm Duệ quét qua mọi người, anh nói: “Những lời này tôi chỉ nói một lần, Tống Hân Nghiên là người tôi muốn bảo vệ, nếu lần sau lại để tôi phát hiện hai người muốn động đến cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Đáy lòng mọi người chấn động, đồng loạt nhìn Thẩm Duệ, lời này của anh không thể nghi ngờ đã thừa nhận quan hệ với Tống Hân Nghiên, bọn họ suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn rồi.
Thẩm Duệ đã nói xong, anh quay lưng lại, thái độ lạnh nhạt mà ngạo mạn nói: “Thư ký Nghiêm, tiễn khách!”
Các vị tổng biên tập nối đuôi nhau đi ra, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Thẩm Duệ, qua hồi lâu, Nghiêm Thành quay lại, anh mới xoay người và dặn dò: “Nghiêm Thành, gọi điện thoại cho nhóm càn quét tệ nạn, tố cáo báo tạp chí phát hành tin tức quy mô lớn.”
Trong lòng Nghiêm Thành chấn động: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không tin được bọn họ sao?”
“Không phải, tôi muốn chắc chắn, đảm bảo không có sai sót.” Thẩm Duệ lấy bao thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra, châm thuốc hút lên. Hương vị của nicotine không làm cho anh bình tĩnh lại, ngược lại càng ngày càng nóng nảy.
Nghiêm Thành xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, anh ta quay lại phòng họp, nhìn người đàn ông có ánh mắt u ám trước mặt, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chọc ra, ngài nên hạ quyết tâm.”
Ánh mắt Thẩm Duệ ở trong sương khói có vẻ mê ly mà bi thương, anh cười khẽ, trong nụ cười kia lại có sự thê lương nói không nên lời: “Nghiêm Thành, tôi sợ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.”
“Tổng giám đốc Thẩm...”
Thẩm Duệ nhắm mắt lại, trên khắp khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thống khổ: “Khi bị lão già uy hiếp, tôi muốn bất chấp nói cho cô ấy biết tất cả những chuyện phát sinh năm đó, cầu xin cô ấy tha thứ. Lúc đó thậm chí tôi đã quyết định, cho dù cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi cũng phải mạnh mẽ xông vào trong cuộc sống của cô ấy, dùng tình cảm nửa đời sau của tôi để bù đắp cho cô ấy. Nhưng tôi không có can đảm để nói cho cô ấy biết, tôi mặc cho bản thân mình yếu đuối. Sau khi ở bên cô ấy, bí mật này càng đè nặng khiến tôi không thở nổi, tôi nhiều lần muốn nói với cô ấy nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn giấu diếm.”
Nghiêm Thành mím chặt môi, người đàn ông ở trước mặt anh ta không phải là kỳ tài kinh doanh quyết đoán sắc bén trên thương trường, mà là một người đàn ông bị nhốt trong đầm lầy tình yêu. Anh ta tự giễu nghĩ, một mặt yếu đuối của Tổng giám đốc Thẩm e là chỉ có anh ta may mắn nhìn thấy. Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên
“Tôi tự nhủ, chờ tình cảm của chúng tôi ổn định hơn, trải qua bão táp mưa sa thì mới nói với cô ấy. Nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn thấy cô ấy ỷ lại vào tôi, tôi lại không nói nên lời. Tôi không thể tưởng tượng, khi tình yêu trong mắt cô ấy trở thành thù hận, tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì khi cô ấy từ chối tôi bước vào cuộc sống của cô ấy? Trải qua tình yêu tốt đẹp, làm thế nào tôi có thể đối mặt với sự oán hận của cô ấy?” Thẩm Duệ bi thương nói.
“Tổng giám đốc Thẩm, tình yêu khiến anh yếu đuối, bây giờ hình như tôi đã hiểu vì sao ông cụ muốn dùng trăm phương nghìn kế để chia rẽ hai người rồi? Có lẽ không phải ông ấy sợ cô Tống sẽ hủy hoại ngài, mà là sợ chính ngài sẽ hủy hoại bản thân mình.”
... ...
Các tổng biên tập tòa soạn báo chí đi ra khỏi cửa công ty Thẩm thị, sau khi tạm biệt lẫn nhau thì lên xe của mình rời đi, trong đó có một người đứng dưới trụ La Mã trước cửa công ty, anh ta ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng chọc trời, anh ta lạnh lùng cười, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa gọi điện thoại: “Tiên sinh, quả nhiên không ngoài dự liệu của ngài, Tổng giám đốc Thẩm triệu tập các tổng biên tập báo chí lớn lại với nhau ngay trong đêm để ngăn cản ảnh giường chiếu được công bố ra ngoài.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông đứng trong bóng tối trong một căn phòng, bóng lưng thẳng tắp giống như sự lỏng lẻo trên vách đá, anh ta mặc một bộ đồ đen, dường như muốn hòa tan vào bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ. Anh ta híp mắt lại: “Tôi biết rồi, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch. Tôi muốn biết Thẩm Duệ có bao nhiêu năng lực để bảo về người phụ nữ này.”
“Vâng, tiên sinh.” Cúp máy, tổng biên tập ngồi vào xe, gọi điện thoại cho cấp dưới, bảo họ tiếp tục in ấn.
Hai mươi phút sau, người phụ trách bộ phận in ấn gọi điện thoại cho tổng biên tập, nói: “Tổng biên tập, không biết tổ càn quét tệ nạn nghe được thông tin từ đâu ra, đã bắt hết chúng tôi rồi, tôi may mắn chạy ra được, những công nhân khác đều bị bắt.”
Tổng biên tập kinh hãi, vội vàng cúp điện thoại, trong lúc bối rối, anh ta vội vàng bấm một dãy số, vội vàng nói: “Tiên sinh, bộ phận in ấn của chúng tôi bị tổ càn quét tệ nạn bắt hết rồi.”
“Ha ha, xuất binh thần tốc, chỉ có Thẩm Duệ mới là đối thủ của tôi.” Người đàn ông đút một tay vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động, tiếng cười của anh ta như gió mát, làm cho tâm trạng của người ta thoải mái. “Không cần hoảng hốt, cùng lắm chỉ hai ngày bọn họ sẽ thả người thôi.”
“Tiên sinh...” Tổng biên tập còn muốn nói gì nữa, đầu kia đã cúp điện thoại. Trên trán anh ta sợ hãi đến toát mồ hôi, sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành lớn như vậy, quả nhiên là không đắc tội được.
Thẩm Duệ hút xong một gói thuốc lá, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua id người gọi, ánh mắt thê lương nhanh chóng biến mất, lúc anh nhận điện thoại, giọng nói đã mềm mại đến mức có thể vặn ra nước: “Nhớ anh rồi hả?”
Cách sóng điện, âm cuối của anh lười biếng bay lên, để lộ sự khàn khàn khiến người ta rung động. Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô xem chương trình văn nghệ trên TV, nói: “Em chỉ muốn hỏi anh là khi nào anh tới đây, em hơi buồn ngủ, muốn ngủ rồi.”
“Em có muốn anh đi qua không?” Thẩm Duệ dựa vào ghế ngồi trong phòng họp, trên môi tràn đầy mùi nicotine đắng chát, trong chốc lát, anh hút cả hai gói thuốc lá.
Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là cất giấu tâm sự vô tận, Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Thẩm Duệ, anh bị sao vậy? Anh có tâm sự gì sao?”
“Ừm, em chính là tâm sự lớn nhất của anh, em vẫn chưa trả lời anh, có muốn anh qua đó không?” Rõ ràng mới chia cắt mấy tiếng đồng hồ, anh đã nhớ cô, muốn buộc một sợi dây thừng trên thắt lưng cô, anh đi đâu cô sẽ đi đó, mãi mãi không tách ra.
Tống Hân Nghiên ngồi xếp bằng trên sô pha, thật ra vấn đề này không khó trả lời, nhưng cô vẫn suy nghĩ hồi lâu, ngón tay cô vô thức kéo mặt nhung sô pha, cúi đầu nói: “Em muốn anh đến đây, anh sẽ đến sao?”
Thẩm Duệ đổi tay nghe điện thoại, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm phồn hoa phía dưới, rõ ràng anh đã có tất cả, nhưng anh lại cảm thấy tất cả đều có thể biến mất bất cứ lúc nào, anh nói: “Nghiên Nghiên, tối nay em ngủ một mình nha, anh vẫn còn chút việc chưa xử lý xong, không qua đó được.”
“À.” Trong giọng nói của Tống Hân Nghiên có chút mất mát không che giấu được, cô cúi đầu, dặn dò: “Vậy anh không nên ngủ quá muộn, em cúp máy đây.”
“Được.” Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động, đầu kia chậm chạp không cúp điện thoại, dường như anh có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô theo sóng điện truyền đến, anh không nỡ cúp điện thoại, cô cũng vậy: “Nghiên Nghiên?”
“Hả?”
Chương 259: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (3)
“Nghiên Nghiên?” Thẩm Duệ khẽ gọi.
Tống Hân Nghiên cảm nhận được tình ý của anh theo một tiếng khẽ gọi, không hề giữ lại mà truyền hết cho cô, trái tim cô bỗng nhiên thắt lại: “Thẩm Duệ, anh có tâm sự sao?”
“Nghiên Nghiên, gọi anh một tiếng anh Tư.” Thẩm Duệ bỗng nhiên nói.
Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, ngoan ngoãn gọi: “Anh Tư.”
Sự u buồn rong mắt Thẩm Duệ giống như bị gió thổi tan, anh run rẩy không thôi, mỗi lần nghe cô gọi anh là anh Tư, anh lại vô cùng kích động: “Nghiên Nghiên, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ lời anh nói, anh yêu em, yêu em hơn gấp trăm gấp ngàn lần tưởng tượng của em.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ra, đầu kia đã cúp điện thoại, cô cầm điện thoại di động, một lúc lâu sau mới nói: “Anh Tư, em cũng yêu anh!”
... ...
Thẩm Duệ lái xe trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, về chuyện trang bìa tin tức muốn tiết lộ ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, anh nghĩ trái nghĩ phải, chỉ có một người có thể làm được, mà người này không phải là ông già.
Xe của anh chạy vào biệt thự nhà họ Thẩm, người giúp việc lập tức báo cáo với ông cụ Thẩm chuyện anh trở về, cho nên khi anh bước vào biệt thự, A Uy đã chờ ở đó. Thẩm Duệ đi theo A Uy lên lầu, đi tới thư phòng, ông cụ Thẩm ngồi trên sô pha, buồn rầu nhìn một bàn cờ đã tàn.
Nghe được tiếng mở cửa, ông ta ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Duệ bước vào. A Uy đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người đàn ông này.
Thẩm Duệ ngồi xuống đối diện ông cụ Thẩm, nhìn bàn cơ đã tàn này, anh cười lạnh nói: “Ngài hứng thú nhưng lại cao, biết tôi sẽ trở về à?”
Giữa hai ngón tay của ông cụ Thẩm kẹp một quân cờ vua bằng ngọc trắng. Bộ cờ này là năm đại thọ lần thứ 50 của ông ta, Tố Hinh đã tự mình đi đặt hàng. Cả thế giới chỉ có một bộ này, bởi vì mặt khác của bộ cờ vua này có khắc đầy hoa Tố Hinh nở rộ.
Mấy năm nay, mỗi khi tâm trạng của ông ta buồn phiền, chỉ cần chơi một ván cờ, tâm trạng sẽ dần dần điều chỉnh lại.
“Nếu đã trở về thì giúp ba giải quyết ván cờ này đi, chúng ta cũng đã nhiều năm không đánh cờ.” Ông cụ Thẩm ngẩng đầu nhìn anh, giữa hai hàng lông mày của ông ta mơ hồ hàm chứa một chút sự tàn bạo.
Thẩm Duệ ngồi thẳng tắp, anh cười lạnh nói: “Tôi không có hứng thú, tôi trở về chỉ có một câu muốn hỏi ngài, chuyện trang bìa tin tức có phải ngài bày mưu tính kế không?”
Ông cụ Thẩm vuốt ve hoa Tố Hinh trên mặt cờ, ông ta nói: “Ngay cả kẻ thù của mình ở nơi nào con cũng không thấy rõ, con lấy cái gì đi bảo vệ người bên cạnh con? Lão Tứ à, nếu như là ba ra tay, chỉ e lúc này con không có thời gian chạy tới hỏi ba những lời này.”
“Ngài có ý gì?” Thẩm Duệ nhíu chặt mày, ông cụ đã lui về ở ẩn năm năm rồi, nhưng thế lực của ông ta cũng không vì thế mà biến mất. Nếu ông ta quyết tâm muốn chia rẽ anh và Hân Nghiên, ông ta chưa chắc có thể ngăn cản được.
“Lần trước, vụ bê bối của fomandehit cùng với vụ tiêu đề lần này, mục đích của đối phương rất đơn giản, chính là thăm dò thực lực của con, con vẫn luôn trong ở thế bị động, khi nào mới biết đánh trả đây?” Ông cụ Thẩm bình tĩnh nhìn anh, cầm một quân cờ, nhẹ nhàng di chuyển, tàn cục lập tức được phá giải.
“Chuyện trang bìa tin tức thật sự không phải ông làm sao?” Thẩm Duệ hỏi.
“Ở Đồng Thành, người có thể chống lại thế lực của con không nhiều lắm, Bạc Mộ Niên là bạn thân của con, cậu ta sẽ không động đến con cùng với người con muốn bảo vệ, còn có một vị là Hạ Đông Thần của nhà họ Hạ, Hạ Đông Thần muốn ra tay với con cũng dễ, cậu ta có động cơ cũng có năng lực, con suy nghĩ thật kỹ đi.” Ông cụ Thẩm cởi bỏ ván cờ, trong tay ông ta cầm một quân cờ, trực tiếp ăn soái của đối phương.
Thẩm Duệ rũ mắt nhìn ván cờ trên bàn cờ, Sở Hà Hán giới, quân cờ màu đỏ còn hơn phân nửa, quân cờ màu đen chỉ còn lại một tướng một pháo một sĩ một binh nhưng vẫn liều chết chiến đấu, cuối cùng lại bị quân cờ màu đen đánh thẳng ăn soái.
Anh ngưng mi trầm tư, gần đây liên tiếp xảy ra sự cố, anh cũng không phải không có cảm giác gì, vụ bê bối formaldehyde vượt qua mức quy định, anh đã sai Nghiêm Thành đi điều tra, nhưng chủ thầu đã bị tai nạn giao thông làm tử vong khiến cho sự việc lần này rơi vào bế tắc.
Vụ bê bối Formaldehyde vượt quá mức quy định, bề ngoài thì thấy tập đoàn Khải Hồng chiếm được một món lợi lớn, thật ra phía sau màn còn có người thao túng, người này ẩn thân ở phía sau màn khiến anh nhìn không rõ, lúc đầu anh nghi ngờ là do ông già làm, bởi vì ông ta muốn chia rẽ anh và Tống Hân Nghiên hơn bất cứ ai.
Nhưng hiện tại xem ra, chuyện này dường như phức tạp hơn trong tưởng tượng của anh, anh đứng dậy, đã qua năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi ông ta: “Ba, chuyện của con và Hân Nghiên, con hy vọng ba đừng nhúng tay vào nữa, cô ấy là người con yêu, cũng là người con muốn bảo vệ, nếu như ba làm tổn thương cô ấy, con không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, cho nên xin ba đừng ép con lựa chọn giữa ba và cô ấy, nếu không kết quả sẽ khiến ba rất thất vọng.”
Ông cụ Thẩm nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng ông ta chấn động không thôi, 15 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh gọi ông ta là ba chỉ vì cầu xin cho một người phụ nữ khác, thằng nhóc thối này, đúng là nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa mà.
Thẩm Duệ bước xuống lầu, Thẩm Đường Khải Hồng đúng lúc đi vào cửa, thấy anh từ trên lầu đi xuống, ông ta dừng bước, lập tức đi tới: “Lão Tứ, đến từ khi nào vậy, ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Duệ đi đến bên cạnh Thẩm Đường Khải Hồng, cười lạnh nói: “Giờ này chỉ e là không nên hỏi đã ăn cơm tối chưa, mà là đã ăn khuya chưa chứ?”
Thẩm Đường Khải Hồng lớn hơn Thẩm Duệ 20 tuổi, tính cách ông ta ôn hoà nên không để ý việc Thẩm Duệ cố ý gây khó dễ, ngược lại vô cùng bao dung, anh nói: “Nhìn anh bận đến tối tăm mù mịt, quên mất cả thời gian rồi này, giờ này quả thật hẳn là ăn khuya.”
“Anh cả bận chuyện làm giàu, em có thể hiểu, em không làm phiền anh cả dùng bữa khuya nữa.” Thẩm Duệ nói xong thì đi lướt qua ông ta. Vụ hỏa hoạn 15 năm trước, anh không có bằng chứng chứng minh có liên quan đến Thẩm Đường Khải Hồng và Nhan Tư, nhưng bọn họ chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
“Em phải đi à? Em không ngủ ở nhà sao?” Thẩm Đường Khải Hồng nhìn bóng lưng anh hỏi.
Thẩm Duệ không dừng bước, anh nói: “Trong nhà có một đám sài lang hổ báo, sao có thể yên tâm ở được?”
Nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa lớn, bàn tay Thẩm Đường Khải Hồng buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, trong mắt đều sự u ám. Ông ta mới là con cả của nhà họ Thẩm, dựa vào cái gì cứ phải bị thằng nhóc phá của này đè ở phía dưới không trở mình được? Thẩm thị là của ông ta, ông ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi.
... ...
Lúc Tống Hân Nghiên ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác trên thắt lưng nặng nề, cô đưa tay sờ qua, sờ được một cánh tay ấm áp, cô bị dọa sợ không nhẹ, con sâu buồn ngủ lập tức bay đi. Cô ngồi bật dậy, bật đèn bàn đầu giường lên.
Dưới ánh đèn màu cam, người đàn ông bên cạnh mở to mắt, lấp lánh nhìn chằm chằm vào cô, trái tim cô từ từ rơi trở lại tại chỗ, cô nói: “Làm em giật mình, anh đến lúc nào thế, làm sao anh có chìa khóa nhà em?”
Thẩm Duệ đưa tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô: “Sao lại có nhiều câu hỏi như vậy, ngủ đi.”
Tống Hân Nghiên tựa vào lòng anh, nhiệt độ trên người anh xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới, hun đến cả người cô đều nóng lên, cô nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?”
Thẩm Duệ ôm cô, bàn tay thăm dò trên người cô, trong giọng nói mang theo sự buồn ngủ mông lung, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô: “Trong tủ giày nhà em không phải có chìa khóa dự phòng sao, anh tiện tay lấy đi thôi.”
“Không hỏi mà tự lấy chính là ăn trộm.” Tống Hân Nghiên trêu ghẹo nói.
Chương 260: Năm năm trước, người đàn ông đó là anh (4)
Tay Thẩm Duệ đã đi đến khu vực càng ngày càng nguy hiểm, giọng nói càng khàn khàn vô cùng, anh nói: “Ừm, là ăn trộm, anh trộm người của em trộm trái tim của em, trộm chìa khóa thì tính là gì chứ?”
“...” Tên yêu nghiệt này, cũng quá cuồng vọng tự cao rồi.
Một lát sau, nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao, hô hấp của Tống Hân Nghiên rối loạn, cô cắn môi ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn mông lung mà ái muội chiếu lên người anh, giữa hai hàng lông mày khắc một chút u sầu không rõ ràng, cô giơ tay lên, dừng trên đỉnh lông mày nhíu lại của anh: “Thẩm Duệ, anh không vui sao?”
Thẩm Duệ nắm lấy cổ tay cô, đưa tay cô lên đỉnh đầu, anh xoay người phủ lên người cô, nụ hôn cuồng nhiệt rơi lên lông mày và đôi mắt của cô, cuối cùng nghiêm túc phong ấn môi cô lại: “Nghiên Nghiên, anh muốn em!”
Tống Hân Nghiên vặn vẹo cơ thể, một giây sau cứng đờ không nhúc nhích, cô hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt anh, trong mắt anh quét qua một tia sung sướng, anh khẽ cười nói: “Bảo bối, em nhạy cảm quá.”
Tống Hân Nghiên quẫn bách không nói nên lời, cảm giác cơ thể càng ngày càng rõ ràng, hai má càng ngày càng ửng hồng. Thẩm Duệ cắn răng, cùng cô leo lên đỉnh núi, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt cô, gợn sóng từng vằn nước.
Sau khi kết thúc, Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên vào phòng tắm rửa sạch, hai người ngồi vào bồn tắm, nước trong bồn tắm tràn ra. Thẩm Duệ ngồi sau lưng cô, để cô dán sát vào mình, trong tay anh cầm bông tắm, nhẹ nhàng lau người cô.
Cả người Tống Hân Nghiên không còn chút sức lực, ngoan ngoãn tựa vào vai anh, cô nhớ mãi không quên chuyện vừa rồi: “Thẩm Duệ, nếu anh có chuyện không vui, anh đừng gạt em, chúng ta là người yêu, em hy vọng có thể chia sẻ tâm sự với anh.”
Động tác trên tay Thẩm Duệ dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô, giờ phút này cô đẹp đến mức khiến người ta tim đập thình thịch, anh nói: “Hân Nghiên, em có chuyện gì không muốn để cho anh biết không?”
Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, có một chuyện, cô không muốn cho anh biết, cô lắc đầu: “Không, tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, anh không phải không vui, chỉ là trong công việc gặp phải một chút phiền phức, nhưng đã giải quyết xong rồi, em đừng lo lắng.” Thẩm Duệ một lần nữa lau chùi cho cô.
Tống Hân Nghiên không hỏi nữa, anh nói không sao, vậy thì cô sẽ tin tưởng anh thật sự không sao.
... ...
Sáng hôm sau, Thẩm Duệ bị tiếng điện thoại di động ong ong đánh thức, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngủ say trong ngực, anh nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra, cầm lấy điện thoại di động rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách, anh nghe điện thoại: “Chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Thẩm, không hay rồi, trên mạng thành phố Đồng Thành lộ ra một bộ ảnh giường chiếu quy mô lớn, phía trên chỉ nhìn thấy cô Tống, bóng dáng người đàn ông đã được làm mờ, vừa mới phơi bày hơn mười phút, đã có gần trăm vạn lượt tải lại, tôi nghi ngờ có bộ đội hải quân đang thao tác. Tôi đã tìm nhân viên của bộ phận mạng hack mạng lưới thành phố, nhưng ảnh giường đã lan truyền ra ngoài, tôi lo lắng không thể giấu được cô Tống.” Giọng nói lo lắng của Nghiêm Thành xuyên qua sóng điện truyền đến.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động, anh quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, ánh sáng trong đáy mắt lập tức cụt tắt, bất luận anh muốn che chở cô không bị tổn thương như thế nào, cuối cùng cô vẫn bị anh liên lụy, bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
“Nghiêm Thành, ảnh chụp lưu truyền ra ngoài đã không kịp căn ngản nữa rồi, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra người tải lên, bắt người thao túng mọi chuyện trong bối tối phơi bày ra ánh sáng.” Thẩm Duệ day day mi tâm, có một số chuyện anh càng muốn giấu diếm, cuối cùng càng bị phơi bày trước mặt người khác. Có lẽ ngay từ đầu, những gì anh làm không nên được che giấu mà phải thẳng thắn. Bây giờ, anh thú nhận với cô thì còn kịp không?
“Tổng giám đốc Thẩm...” Nghiêm Thành chần chờ gọi một tiếng, Thẩm Duệ như vậy chẳng khác nào buông tha. Nếu mục đích của đối phương là mượn việc làm tổn thương cô Tống để đạt được mục đích làm tổn thương Tổng giám đốc Thẩm, vậy thì người này đã làm được rồi.
Rốt cuộc là người nào muốn làm chuyện này? Anh ta muốn có được lợi ích gì từ chuyện này chứ?
“Nghiêm Thành, lập tức tổ chức họp báo, tôi muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói, anh đã mất đi một cơ hội thẳng thắn, anh càng không thể dễ dàng tha thứ cho mình nhìn cô một mình đứng ở đầu sóng ngọn gió.
“Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ mà tổ chức họp báo chỉ làm cho tình cảnh của cô Tống càng thêm khó khăn, thân phận của cô Tống sẽ bị đám cho săn soi mói tới cùng, thậm chí sẽ mắng cô ấy quyến rũ chú ruột của chồng. Tổng giám đốc Thẩm, xã hội này đối xử với phụ nữ không khoan dung như trong tưởng tượng của ngài, cô Tống sẽ bị dìm chết trong đống nước bọt của đám săn ảnh này mất.” Nghiêm Thành vội vàng nói, tối hôm qua cả đêm anh ta không ngủ, đợi đến sáng, xác định các tờ báo lớn không lộ ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên, anh ta mới yên tâm.
Vừa nằm xuống vài phút, điện thoại di động lại vang lên, đối phương nói trên mạng thành phố có một tin tức trên đầu trang là về Tống Hân Nghiên, anh ta mở máy tính ra xem, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc. Chuyện này rốt cuộc vẫn không thể giấu được, Tống Hân Nghiên bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Chuyện liên quan đến Tống Hân Nghiên, Thẩm Duệ đã mất bình tĩnh, anh siết chặt nắm đấm, dùng sức đập vào vách tường, trên tay lập tức da bóc thịt bong tróc, máu tươi chảy ra. Anh hung tợn nói: “Cậu bảo tôi phải trơ mắt nhìn cô ấy bị tổn thương mà không quan tâm sao?”
“Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này chúng ta chỉ có thể âm thầm xử lý, cô Tống không phải người nổi tiếng cũng không phải minh tinh, không quá vài ngày, chuyện này rất nhanh sẽ bị scandal của các minh tinh khác đè xuống. Nhưng bây giờ ngài tổ chức họp báo, bởi vì sức ảnh hưởng của bản thân ngài ở Đồng Thành sẽ làm cho nhiệt độ của chuyện này tiếp tục tăng lên, đám chó săn sẽ tìm ra nhiều chuyện hơn về cô Tống, đây không phải chuyện bây giờ chúng ta nên làm, chuyện chúng ta có thể làm chính là dàn xếp ổn thoả mọi chuyện.” Nghiêm Thành đứng ở góc độ khách quan, đưa ra đề nghị cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhắm chặt mắt lại, anh không thể không thừa nhận, Nghiêm Thành nói rất có lý, chuyện này cũng không được nhiều người chú ý, nếu như anh tổ chức họp báo, ngược lại sẽ đẩy Tống Hân Nghiên lên đầu sóng ngọn gió, trở thành con mồi mới lạ trong mắt các đám phóng viên. Nhưng muốn làm cho anh nén giận, anh làm không được.
Kẻ thù của anh vẫn trốn ở trong bóng tối, lặng lẽ ép anh vào đường cùng, người này rốt cuộc là ai?
Anh buộc mình phải bình tĩnh lại, bức ảnh đã được phơi bày, anh phải làm gì đó để đánh lạc hướng tầm mắt của công chúng, bảo vệ danh dự của Tống Hân Nghiên. “Nghiêm Thành, cố gắng hết sức để thu hồi ảnh chụp, còn nữa, giúp tôi điều tra một người.”
“Người nào?”
“Hạ Đông Thần.”
... ...
Tống Hân Nghiên cũng bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động, đặt ở bên tai: “Alo, ai đấy?”
“Hân Nghiên, xảy ra chuyện lớn rồi.” Hàn Mỹ Hân sáng sớm tỉnh dậy, Bạc Mộ Niên đã cầm một cái ipad nện vào trong ngực cô ấy, cô ấy mơ mơ màng màng nhìn ảnh giường chiếu trên chiếc ipad, còn trêu ghẹo nói: “Sáng sớm cho tôi xem cái này, là muốn kích thích tôi chảy máu cam sao?”
Bạc Mộ Niên từ trên cao nhìn xuống bộ ngực không có mấy lượng thịt trong bộ đồ ngủ của cô ấy, anh ta lạnh lùng nói: “Em nhìn kỹ xem.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cộng thêm động tác thô lỗ vừa rồi, cô ấy buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, liếc mắt nhìn ipad, cô ấy nổi giận đùng đùng nói: “Bạc Mộ Niên, anh có ý gì đây, lúc tôi gả cho anh là còn trong sạch, anh sẽ không cho rằng tôi chụp loại ảnh lộn xộn này với người đàn ông khác chứ?”
Bạc Mộ Niên đau đầu, anh ta chỉ chỉ vào ipad, nói: “Em nhìn kỹ đi rồi mới nói chuyện.”
Hàn Mỹ Hân thật sự nghiêm túc thoạt nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, cô ấy chợt nhận ra: “Đây là Hân Nghiên, kỳ quái, Hân Nghiên chụp loại ảnh như thế từ khi nào nhỉ, tại sao tôi lại không biết?”
Bình luận facebook