• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (5 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(3)

Phòng làm việc Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hồng, Đường Diệp Thần đang ngồi xử lý tài liệu, đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người loạng choạng bước vào, anh ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Nhược Kỳ đang đỡ eo đi tới bàn làm việc, cô ném xấp ảnh trong tay lên bàn: “Diệp Thần, chuyện này là do anh làm có đúng không? “

Sáng này, Tống Nhược Kỳ ngồi lướt tin tức, vô tình thấy được ảnh nóng của Tống Hân Nghiên, đột nhiên cô nhớ tới lời Đường Diệp Thần hỏi mình, không ngờ anh ta lại ác như vậy, tung luôn cả ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên để trả thù.

Thư ký theo sau cô vào, vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Diệp Thần: “Tổng giám đốc Đường…”

Đường Diệp Thần xua tay, ý bảo anh ta ra ngoài, cầm tờ giấy A4 lên lật qua một lượt, anh cau mày: “Những tấm hình này ở đâu vậy?”

“Chuyện này em phải hỏi anh mới đúng chứ, Diệp Thần, anh không buông bỏ được Hân Nghiên như vậy sao? Thậm chí còn không tiếc hủy hoại con bé, để nó không ở bên được người khác đúng không?” Tống Nhược Kỳ tức giận nói.

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô, anh nói: “Khiến cô ta thân bại danh liệt, không phải em cũng rất vui vẻ hay sao?”

“Em chưa bao giờ nghĩ muốn Hân Nghiên thân bại danh liệt, Diệp Thần, vì sao anh lại làm như vậy? Cho dù hai người không còn là vợ chồng nữa, ít nhất con bé cũng từng yêu anh sâu đậm.”

“Không phải anh làm.” Đường Diệp Thần nhíu chặt mày, nếu như anh có những tấm ảnh này trong tay, anh sẽ dùng nó để ép Hân Nghiên quay lại với anh, chứ không phải khiến cô thân bại danh liệt.

Anh nhìn bức ảnh, lòng anh như lửa đốt, cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì sao lại bị người khác phát tán?” “Em tìm thấy những tấm hình này ở đâu?”

“Trên web của thành phố, hiện tại đã bị hack rồi nhưng đa số đã bị người ta tải lại, Diệp Thần, anh buông bỏ đi, đừng cố chấp níu kéo những thứ đã mất, anh còn có em và con của chúng ta.” Tống Nhược Kỳ đi vòng ra sau bàn làm việc, cô đưa tay muốn ôm lấy cổ anh nhưng lại bị Đường Diệp Thần đẩy ra không chút nể nang.

“Anh nói rồi, không phải do anh làm.” Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm tấm hình, vẻ mặt đầy u ám, gần như anh đã đoán được người đàn ông trong bức hình là ai, anh cười lạnh một tiếng, anh lật tung trời để tìm ra chứng cứ năm đó, không ngờ lại bị người ta nhanh chân đi trước, lộ trước ảnh giường chiếu của hai người họ ra ngoài.

Anh đứng dậy cầm chìa khóa xe, sải bước ra khỏi văn phòng.

Tống Nhược Kỳ giật mình, cô vội vàng đuổi theo: “Diệp Thần, anh đi đâu vậy, anh giải thích rõ ràng cho em.”

Đường Diệp Thần phi nhanh tới Thẩm thị, xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, đá văng cửa cái ‘Rầm’, anh bước vào ném thẳng xấp ảnh lên bàn làm việc, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt giận giữ: “Thẩm Duệ, chuyện này là thế nào?”

Thẩm Duệ cụp mắt nhìn những bức hình trên bàn, anh nheo mắt rồi ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Thần, cười lạnh nói: “Cậu còn có mặt mũi tìm tôi chất vấn sao? Lẽ nào không phải phải do cậu làm?”

Đường Diệp Thần thô lỗ kéo cà vạt: “Tôi phát tán? Con mẹ nó, tôi mà có những tấm hình này, tôi cũng không chơ mắt nhìn hai người bên nhau, người đàn ông này là chú đúng không, 5 năm trước chú hủy hoại hôn nhân của chúng tôi, 5 năm sau chú lại hủy hoại đi thanh danh của cô ấy, chú có còn là đàn ông không vậy?”

Thẩm Duệ giống như bị người ta chọc trúng chỗ đau, anh đứng dậy tức giận trừng mắt nhìn về phía Đường Diệp Thần: “Tôi muốn che chở để cô ấy không bị tổn thương hơn bất cứ ai, Đường Diệp Thần, nếu cậu còn là thằng đàn ông thì đừng chơi bẩn sau lưng tôi, quang minh chính đại mà quyết đấu với tôi, đừng đùa giỡn một người phụ nữ, càng như vậy chỉ khiến cậu đê hèn hơn mà thôi.”

Mười phút trước, Nghiêm Thành đã báo cáo lại với anh. Tập đoàn Khải Hồng quả thực có tham gia vào sóng gió Formaldehyde lần trước, bọn họ thừa cơ mở công ty trang trí nội thất. Lần này chuyện bức ảnh bị lộ, tập đoàn Khải Hồng cũng nhúng tay vào, khiến anh không thể không nghi ngờ dã tâm của bọn họ.

“Haha, Đường Diệp Thành cười lạnh lẽo, anh nói: “Thẩm Duệ, người ở Đồng Thành đều nói chú một tay che trời, hiện tại xem ra bên ngoài đã đánh giá quá cao về chú rồi, ngay cả người phụ nữ bên cạnh mà chú cũng không bảo vệ nổi thì che trời cái gì? Tôi nói cho chú biết, từ giờ trở đi, Tống Hân Nghiên sẽ do tôi phụ trách, cô ấy không liên quan gì đến chú nữa.

Đường Diệp Thần dứt lời, anh xoay người bước ra khỏi cửa.

Thẩm Duệ nhìn theo bóng lưng của cậu ta, anh ngồi phịch xuống dưới ghế. Cầm lấy những tấm hình rồi siết chặt, trong lòng ngập tràn tức giận. Anh nhắm mắt, vẻ mặt chống cự của Tống Hân Nghiên lại hiện lên trước mặt anh. Thẩm Duệ mở choàng mắt, quét sạch đồ đạc trên bàn xuống đất, trong đống hỗn độn, trái tim anh càng đau đớn hơn.



Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, ánh sáng trong phòng lờ mờ, cô ngồi dậy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen rồi. Cô bước xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài, phòng khách vang lên tiếng nói chuyện của Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc, cô ngẩn người, cô ngẩn ngơ, cứ nghĩ hai người họ đã về rồi. Tống Hân Nghiên bước tới phòng khách, nghe Hàn Mỹ Hân nói: “Hân Nghiên, nhanh tới đây.”

Tống Hân Nghiên phát hiện phòng khách hình như không giống trước kia, cô ngồi xuống cạnh Hàn Mỹ Hân nhìn đồ ngọt và cocktail trên bàn trà, còn có thêm một bộ thiết bị âm thanh đặt cạnh TV, cuối cùng cô cũng biết khác nhau chỗ nào, Tống Hân Nghiên cười gượng: “hai người định mở Party hay sao vậy?”

“Không phải chúng tớ mà là chúng ta. Chiều nay anh Liên Mặc đã đặc biệt đi mua thiết bị âm thanh, nghe nói hiệu quả và hiệu ứng không khác gì âm thanh ở KTV, chúng ta thử xem.” Hàn Mỹ Hân luôn chờ cô tỉnh dậy, biết tâm trạng cô không tốt nên đã tìm mọi cách để làm cô vui vẻ.

Tống Hân Nghiên nhìn Liên Mặc đang im lặng ngồi cạnh Hàn Mỹ Hân, cô áy náy: “Liên Mặc, xin lỗi, lại tốn kém cho anh rồi.”

“Hân Nghiên, đừng xem anh như người ngoài, hơn nữa cũng lâu rồi anh không hát karaoke. Mỹ Hân nói em ấy hát không hay, không muốn đi KTV tránh mất mặt, ở nhà luyện giọng thật tốt rồi mới đi.” Liên Mặc ôn tồn nhã nhặn, giờ phút này trên mặt anh không hề có vẻ sắc bén khi làm luật sư, mà càng giống anh trai hàng xóm khiến người ta cảm thấy thân thiết ấm áp.

Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn Liên Mặc, cô nói: “Đúng thế, Hân Nghiên, hát Karaoke cũng hay đó chứ.” Hàn Mỹ Hân đứng dậy đi bật nguồn, thiết bị có sẵn vài bản nhạc, cô chọn một bài , sau đó đưa micro cho Tống Hân Nghiên, cô nói: “Cậu thử âm thanh đi, em hát không hay, mọi người không được cười đâu đấy.”

Tống Hân Nghiên không nhận, cô vội vàng lắc đầu: “Mỹ Hân, cậu hát đi, tớ không muốn hát.”
Chương 267: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(4)

“Vậy sao được, bài hát này đại diện cho tình chị em của chúng ta, cậu mà không hát là tớ giận đó.” Hàn Mỹ Hân bất chấp tất cả, cô nhét micro vào ngực Tống Hân Nghiên, sau đó kéo cô đứng dậy, cầm một chai rượu đưa cho cô: “Hân Nghiên, chúc cho những năm tháng cuối cùng của tuổi trẻ, cạn ly!”

Tống Hân Nghiên khó xử nhìn Liên Mặc, cô và Mỹ Hân có náo loạn thế nào cũng không sao cả, nhưng mà trước mặt người ngoài thì vẫn có chút mất tự nhiên: “Mỹ Hân…”

“Sắp bắt đầu rồi, cùng nhau hát.” Hàn Mỹ Hân lôi kéo tay không cho cô trốn. Tống Hân Nghiên không còn cách nào khác, chỉ đành hát theo: “Nếu không phải là cậu thì tớ sẽ không tin, tình bạn còn một lòng một dạ hơn cả người yêu.”

Kết thúc bài hát, Hàn Mỹ Hân xúc động nhìn cô: “Hân Nghiên, xin lỗi, thời gian này tớ bận chuyện cá nhân mà bỏ quên cậu, nhưng cậu vĩnh viễn là bạn thân nhất của tớ, chúng ta phải làm bạn cả đời, tớ yêu cậu!”

Tống Hân Nghiên cảm động rơi nước mắt, cô gạt đi, cau mày nói: “Từ khi nào mà luật sư ly hôn như cậu lại biết tình cảm như vậy, Mỹ Hân, cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ, nâng ly chúc mừng cho tình bạn của chúng ta!”

“Cạn ly!” Hai người chạm ly, sau đó ngửa đầu uống sạch. Có lẽ là uống rượu, Tống Hân Nghiên không hề e ngại, quậy tưng bừng cùng Hàn Mỹ Hân.

Liên Mặc ngồi trên sofa nhìn hai người, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi Tống Hân Nghiên, mãi tới khi cô choáng váng anh mới đứng dậy đỡ cô ngồi xuống.

Tống Hân Nghiên không ăn gì, uống bốn năm ly cocktail, tuy nồng độ không cao nhưng lại rất ngấm, lúc này cô đã quay cuồng đầu óc. Cô nhìn Liên Mặc cười ngốc nghếch: “Thẩm Duệ, em sai rồi, anh không phải tên trộm, anh là tên lừa đảo, là tên lừa đảo.”

“Hân Nghiên, em say rồi.” Liên Mặc ôm eo cô, sợ cô lảo đảo đụng phải bàn trà.

“Em không say, không say, vì sao anh lại lừa dối em, vì sao? Ảnh giường chiếu bị lộ, em không sợ anh tức giận không để ý tới em cũng không sợ anh mắng em không biết liêm sỉ, nhưng sao anh lại lừa em?” Tống Hân Nghiên nằm sấp trên vai Liên Mặc, cô không thể tiếp nhận nổi Thẩm Duệ chính là người đàn ông 5 năm trước, không thể chấp nhận.”

“Được, em không say, em ngồi ngoan, đừng lộn xộn.”

Tống Hân Nghiên xoay người nằm bất động trên sofa. Hàn Mỹ Hân vẫn tiếp tục hát, cô cũng uống mấy ly rượu, nhìn Hân Nghiên đang nằm trên sofa, cô cười haha: “Hân Nghiên, đừng ngủ, chúng ta tiếp tục uống.”

Liên Mặc đau đầu nhìn hai con ma men, anh không nên đồng ý với yêu cầu mua rượu về của Mỹ Hân. Tống Hân Nghiên uống rượu cũng không tệ, say liền ngủ, Hàn Mỹ Hân thì vẫn tràn đầy tinh lực, cô còn ầm ĩ hơn cả Tống Hân Nghiên.

Anh đứng dậy dìu cô, Hàn Mỹ Hân đưa tay đẩy anh ra: “Anh Liên Mặc, em không say.”

Liên Mặc nhíu mày: “Mấy con sâu rượu sẽ không nhận mình say, Mỹ Hân, muộn rồi, em đừng làm ồn nữa, nếu không hàng xóm sẽ tới gõ cửa đấy.”

Câu nói này dường như làm Hàn Mỹ Hân thức tỉnh, cô đặt ngón tay lên môi làm động tác “Suỵt”, sau đó cười khanh khách, cô lớn tiếng nói vào micro: “Anh Liên Mặc, trước kia em từng thích thầm anh, hahaha, nhưng mà bây giờ em đã có chồng rồi, vì vậy em muốn giao anh lại cho Hân Nghiên, làm phiền anh chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”

Lời của ma men không hề có chút logic nào, suýt nữa Liên Mặc cũng bị cô làm hỏng mất, đã làm thì làm đến cùng, anh lấy một chai rượu đưa cho cô: “Được, em uống hết chai này thì anh sẽ đồng ý với em.”

Hàn Mỹ Hân bất chấp tất cả vì bạn mình, cô uống ừng ực cạn sạch, say tới líu lưỡi: “Em uống xong rồi, anh nói được thì phải làm được đó.”

Nói xong cô trực tiếp ngã xuống sàn chìm vào giấc ngủ say.

Thiết bị vẫn đang phát khúc nhạc rất vui tai, Liên Mặc đứng trong phòng khách, anh cởi áo khoác rồi khom lưng ôm Hàn Mỹ Hân lên, đưa về phòng ngủ phụ, kéo chăn đắp lên người cô.

Anh quay lại phòng khách, nhìn Tống Hân Nghiên đang bất tỉnh nhân sự trên ghế sofa, anh nghiêng người ôm ngang cô lên, sau đó đi về phòng ngủ chính, đặt cô lên giường, lông mày cô nhíu chặt, nhỏ giọng nói: “Tớ không say, Mỹ Hân, uống...”

Liên Mặc lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là ma men, say thành như vậy rồi còn đòi uống, anh ngồi xuống cạnh giường, thấp giọng nói: “Hân Nghiên, nếu em đã đau khổ như vậy thì quên anh ta đi, bắt đầu lại từ đầu.”

Tống Hân Nghiên trở mình nói mớ gì đó, Liên Mặc ghé sát tai cạnh môi mô một lúc lâu mới nghe rõ cô đang gọi tên Thẩm Duệ, anh thở dài một tiếng, đắp kín chăn cho cô rồi ra ngoài.

Quay trở lại phòng khách, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, anh tắt loa, thu dọn vor rượu ném vào trong thùng rác. Phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng động, anh vội vàng chạy vào đẩy cửa ra, người con gái nằm trên giường đã không thấy đâu, anh bước nhanh tới, thấy cửa tủ quần áo đang mở, trong tủ treo mấy chiếc áo sơ mi nam và quần tây, còn Tống Hân Nghiên thì đang chui trong tủ ôm một cái áo khoác vào lòng.

Trong lòng Liên Mặc rất phức tạp, không cần nghĩ anh cũng biết quần áo trong tủ này là của ai. Anh bước tới, cúi người nhìn cô: “Hân Nghiên, đừng trốn trong tủ, không thoải mái, anh ôm em tới giường ngủ nhé.”

“Không cần, em chỉ muốn ngủ ở đây.” Tống Hân Nghiên lắc đầu.

Liên Mặc kiên nhẫn dụ dỗ: “Hân Nghiên ngoan, về giường đi ngủ, trời lạnh em sẽ bị cảm đấy, nghe lời.”

“Không muốn nghe lời!” Tống Hân Nghiên tùy hứng nói: “Khi còn bé, bà ngoại nói với em, chỉ cần em ngoan thì bà sẽ không bỏ rơi em, nhưng sau đó bà lại đưa em tới nhà họ Tống, bà nói chỉ cần em nghe lời thì bọn họ sẽ đối xử tốt với Hân Nghiên, Hân Nghiên ngoan rồi, nhưng họ lại không chịu tốt với em.
Chương 268: Anh có thể đưa em rời khỏi đây(5)

Nghe vậy, Liên Mặc chua xót nói: “Có lẽ là bọn họ đều có nỗi khổ riêng, Hân Nghiên, chúng ta phải thông cảm với những người đối xử không tốt với mình, bởi vì nhờ có thử thách của bọn họ mà chúng ta mới mạnh mẽ hơn để đối mặt với mọi thứ, đúng không nào?”

“Không đúng, em không mạnh mẽ chút nào. Em cố gắng tỏ ra bản thân mình kiên cường vì em không có ai bên cạnh để dựa dẫm cả.”

Trái tim Liên Mặc đau nhói, anh nhìn cô, sao cô lại khiến người ta đau lòng như vậy? Một lúc lâu sau anh mới nói: “Hân Nghiên, anh để cho em dựa, đến bên cạnh anh có được không?”

Đáp lại anh là tiếng thở đều đều, Liên Mặc yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ của cô, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Anh đợi cô ngủ say mới ôm cô về giường, quần áo rơi xuống đất, kèm theo là tiếng rơi của vật gì đó.

Liên Mặc đặt cô lên giường xong, đắp chăn lại cho cô sau đó bước lại tủ giường, vươn tay nhặt quần áo rơi trên mặt đất, gấp lại từng cái một rồi cất vào tủ.

Đột nhiên, động tác của anh khẽ khựng lại, dưới ánh đèn, có một hộp trang sức cũ đang mở nằm trên mặt đất, vài tấm ảnh rơi ra, anh nhặt từng cái một, khi nhìn rõ người trong bức ảnh, anh chợt quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang ngủ say trên giường.

Hồi lâu sau, anh mới rời mắt, nhặt chuỗi đồng tâm kết lưu ly, anh lẩm bẩm: “Hân Nghiên sao lại có đồng tâm kết lưu ly, lẽ nào cô ấy là Tiểu Lục nhà họ Thẩm sao?”

...

Ba giờ sáng, Tống Hân Nghiên giật mình tỉnh giấc từ cơn mơ, bụng quặn lên khó chịu, cô bật dậy lảo đảo bước xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, cô ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Cả ngày hôm nay cô không ăn gì, cộng thêm ngộ độc thực phẩm ở thành phố C lần trước, dạ dày của cô rất yếu, không chịu nổi rượu kích thích. Sau khi nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, cả người như chết qua một lần.

Cô đứng dậy, bò tới trước bồn rửa mặt, mở vòi nước tạt lên mặt. Qua hồi lâu, cô mới tắt nước, mềm oặt ngồi trên nắp bồn cầu.

Tống Hân Nghiên lấy điện thoại, sau khi rời khỏi Thẩm Duệ cô đã tắt máy. Nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để mở máy. Tiếng chuông khởi động máy dễ nghe vang lên, chuông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc kêu suốt một phút đồng hồ, cô trực tiếp bỏ qua, bấm vào một số điện thoại.

Cho dù là chỉ nhìn thấy cái tên này thôi, nhưng trái tim cô vẫn đau thấu tâm can. Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đều cho rằng cô buồn bởi vì ảnh nóng bị phát tán, nhưng chỉ bản thân cô mới biết lý do thật sự là gì.

Cô ngây ngốc cả ngày, cuối cùng vẫn không biết nên đối mặt với chuyện này thế nào, lúc trước bọn họ yêu nhau hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu. Cô bấm số điện thoại mà mình vẫn luôn ghi sâu trong lòng, cô nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng gọi điện cho anh.

Điện thoại reo lên một tiếng đã có người nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên đan xen lẫn vui mừng của Thẩm Duệ: “Nghiên Nghiên, cuối cùng em cũng chịu gọi điện cho anh, xin lỗi em, anh...”

“Thẩm Duệ, chúng ta chia tay đi.” Giọng nói của cô mang theo sự mất mát và đau thương đến vô tận, nếu như lúc ông cụ Thẩm tìm trăm phương mọi kế để ngăn cản hai người ở bên nhau, khi ấy cô yên lặng rời đi, có lẽ cô sẽ không phải đau khổ như bây giờ đúng không?

Máu chảy trên người Thẩm Duệ như bị đóng băng lại, anh lạnh lùng nói: “Em nói gì, em nói lại lần nữa xem.”

Tống Hân Nghiên chật vật nhắm hai mắt, cô đáp: “Hôm nay em đã suy nghĩ nguyên một ngày, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Thẩm Duệ, em không chấp nhận em đã yêu một người từng cưỡng hiếp, yêu một người đàn ông bạo lực mình, cho dù thế nào em cũng không chấp nhận được, thế nên chúng ta chia tay đi.”

“Tống Hân Nghiên, anh không đồng ý!” Toàn thân anh nhuộm đầy cơn giận dữ, Thẩm Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nghe rõ chưa, anh không đồng ý!”

Anh cho cô thời gian bình tĩnh không phải để cô nói lời chia tay.

Tống Hân Nghiên đau lòng tới không thở nổi, cô ôm chặt ngực, nước mắt lại lăn dài, giọng cô nhẹ như không hề có linh hồn: “Ý em đã quyết, cứ xem như chúng ta chưa từng quen biết đi.”

“Tống Hân Nghiên, không cho phép em cúp máy!” Dường như biết được hành động của cô, Thẩm Duệ tức giận quát lên: “Nghe anh nói, cho dù em muốn phán tội anh thì cũng phải nghe anh nói hết đã.”

Tống Hân Nghiên siết chặt điện thoại, biết rõ ràng cho dù anh nói thì cũng không thay đổi được kết quả, nhưng cô vẫn không nhẫn tâm cúp máy.

Thẩm Duệ nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu dây bên kia, tim anh quặn lại, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn: “Nghiên Nghiên, ngày anh gặp em vào 5 năm trước, anh vừa về nước nên đã đi bái tế mẹ ruột của mình, hẳn là anh vẫn chưa nói cho em biết, mẹ ruột anh chết thế nào đúng không? Bà ấy bị ngọn lửa thiêu sống. Sau đó bộ tư pháp giám định, bọn họ nói không có ai phóng hỏa, là tự mẹ anh châm lửa. Bởi vì lúc đó, bà ấy đã mắc phải căn bệnh hoang tưởng nghiêm trọng, mà tất cả là do anh đã làm lạc mất Tiểu Lục. Anh không thể đối mặt với sai lầm của bản thân nên tối đêm đó anh đã mất khống chế.”

Tống Hân Nghiên nhắm nghiền mắt, nước mắt lăn tràn trên khóe mi, cô vẫn nhớ như in khi người đàn ông cưỡng bức cô, trên người anh dường như có nỗi buồn và sự bất lực rất lớn.

“Nghiên Nghiên, anh không xin em tha thứ cho anh ngay bây giờ, nhưng mà em đừng nói lời chia tay, đừng rời xa anh, cho anh một cơ hội đền bù và yêu thương em, được không?”

Tống Hân Nghiên liều mạng lắc đầu, cho dù cô biết khi đó anh đang đứng giữa bờ vực tuyệt vọng và sụp đổ nên mới không để ý tới lời cầu xin mà chiếm lấy cô, nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ được. Cô vẫn còn nhớ rõ lấy trước ông cụ Thẩm hỏi cô có hận người đó hay không, lúc đó cô cứ nghĩ bản thân mình cũng không còn hận như vậy nữa, nhưng bây giờ cô mới hiểu, người đàn ông hủy hoại cô cũng chính là người mà cô yêu. Trong lòng cô yêu hận đan xen, so với việc chỉ hận thôi thì còn đau khổ hơn gấp trăm lần.

Cô không thể vui vẻ tiếp nhận chuyện này, thậm chí cô cũng không thể nghĩ theo chiều hướng may mắn, may mà là anh mà không phải người khác. Bởi vì lúc này, tất cả những đau đớn mà cô phải chịu đều đến từ anh.

“Thẩm Duệ, chia tay đi.” Tống Hân Nghiên nghẹn ngào nói xong lời này liền cúp máy. Cô ngồi trên nắp bồn cầu khóc không thành tiếng.

“Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ gọi theo mấy tiếng, điện thoại đã bị gián đoạn, anh trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, anh tức điên lên, gọi điện cho cô thì điện thoại vừa vang lên hồi chuông đã bị dập máy, tức tới mức đi loạn trong phòng làm việc gọi lại cho cô, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Thẩm Duệ không thể đợi thêm một giây nào nữa, anh cầm áo khoác và chìa khóa xe, chạy vọt ra khỏi phòng làm việc.

Tống Hân Nghiên tắt máy, cô biết tính khí của Thẩm Duệ, anh sẽ không chấp nhận cô đơn phương nói lời chia tay, nhất định anh sẽ tìm tới cô. Mà người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là anh.

Cô vội vàng đứng dậy, có lẽ là do đứng dậy đột ngột, trước mắt cô là một mảng tối sầm, cơ thể khẽ loạng choạng, đợi cơn chóng mặt qua đi, cô bước nhanh ra cửa, vừa mở đã thấy Liên Mặc đang đứng bên ngoài. Tống Hân Nghiên giật mình, đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện của mình và Thẩm Duệ vừa nãy, cô nghi ngờ nói: “Anh...”

“Hân Nghiên, anh có thể đưa em rời khỏi đây.” Liên Mặc nhìn cô không chớp mắt, trong giọng nói của anh mang theo vẻ thương hại và đau lòng. Hóa ra bọn họ đều sai rồi, cô tình nguyện mơ màng như người say rượu, cũng không muốn đối diện với mọi chuyện, không phải là vì ảnh nóng bị lộ mà là do...”

“Em đi gọi Mỹ Hân.” Tống Hân Nghiên xoay người đi về phía phòng ngủ phụ, vừa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị giữ lại, cô quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

“Hân Nghiên, không kịp nữa rồi, từ Thẩm thị lái xe qua đây nhiều nhất chỉ mất 20 phút, một là đi với anh bây giờ, hai là đợi Thẩm Duệ tới chặn em.” Liên Mặc cho cô hai lựa chọn, sau đó yên lặng chờ đợi cô đưa ra đáp án.
Chương 268: Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi

Xe chạy tới lối ra, trong lúc đợi cửa tự động mở, đèn xe phía trước chiếu tới. Tống Hân Nghiên ngồi ở ghế sau, nhìn chiếc xe Bentley Continental màu trắng quen thuộc, cô giật nảy mình. Vội vàng kéo Hàn Mỹ Hân nằm xuống.

Liên Mặc ôm Hàn Mỹ Hân đang mơ mơ màng màng lên xe. Lúc này lại bị Tống Hân Nghiên đè lên, đầu óc nhất thời choáng váng, cô mở to mắt nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm bò lên người mình, theo phản ứng có điều kiện, cô che tay trước ngực, hoảng sợ nói: “Hân Nghiên, tớ không muốn chơi bách hợp với cậu đâu!”

Tống Hân Nghiên dở khóc dở cười, cô đập một cái, hung ác nói: “Câm miệng, ngủ đi!”

“Cậu dữ quá đi, tớ không muốn làm thụ, tớ muốn làm công.” Hàn Mỹ Hân chẹp miệng, lẩm bẩm không vui.

Liên Mặc ngồi trên ghế lái nghe hai người nói chuyện, anh không nhịn được bật cười. Ngẩng đầu nhìn cửa kính xe bên cạnh đang từ từ hạ xuống, hiện ra gương mặt với những đường nét sắc sảo của Thẩm Duệ. Anh khẽ gật đầu rồi chậm rãi lái xe đi.

Một tay Thẩm Duệ đặt lên cửa kính xe cầm thẻ đậu xe do nhân viên bảo vệ đưa, anh vô thức liếc nhìn chiếc Maybach sang trọng phía đối diện, người đàn ông đang ngồi ghế lái có chút quen mắt, tổng giám đốc mới nhậm chức của Liên thị, sao anh ta lại ở chỗ này?

Thẩm Duệ nhíu chặt mày, càng nhìn càng thấy quen, đúng, anh nhớ ra rồi, bên ngoài tòa án ngày hôm đó, Tống Hân Nghiên còn xử lý vết thương cho anh ta. Anh ta là luật sư bào chữa vụ kiện ly hôn cho Tống Hân Nghiên.

Anh quay đầu nhìn chiếc Maybach đang dần biến mất rồi mới khởi động xe lái vào trong tiểu khu.

Đứng ngoài căn hộ, anh lấy chìa khóa mở cửa, đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên, anh không kịp thay giày đã chạy vào trong phòng ngủ. Trong phòng ngủ chính lờ mờ, ánh trăng chiếu rọi trên nền đất.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng về phía giường lớn, ở giữa hơi gồ lên, anh giơ tay bật đèn. Trong phòng lập tức sáng choang, anh híp mắt dùng sức vén chăn lên, trên giường có một con gấu bông cao bằng nửa người, như thể đang cười nhạo vì anh đã đến trễ một bước.

Thẩm Duệ cắn chặt răng, cô không ở đây. Anh xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ chính, đẩy cửa phòng đối diện, giường chiếu ngổn ngang, chứng tỏ vừa rồi đã có người ở đây. Anh đi ra ngoài phòng khách, trong phòng nồng nặc mùi rượu, trên bàn còn bày mấy chai cocktail chưa mở nắp. Anh rất tức giận, cô biết anh tới nên vội vàng chạy trốn sao?

Thẩm Duệ chống hông, lửa giận trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, thái độ của cô dứt khoát như vậy, cô thật sự định không tha thứ cho anh sao?

Thẩm Duệ xoay người đi ra khỏi căn hộ, anh lấy điện thoại bấm gọi một dãy số, nhưng đầu dây bên kia không hề có người nhấc máy. Anh cười lạnh, sau đó bấm gọi số khác, đầu bên kia vừa nghe máy anh đã nói: “Lão đại, vợ của anh bắt cóc vợ của tôi rồi, khoản này tính thế nào đây?”

Hôm nay Bạc Mộ Niên ngủ rất muộn, bình thường Hàn Mỹ Hân ở nhà, tâm trạng thoải mái, anh giày vò cô hai tiếng đồng hồ, tắm rửa xong liền ngủ cực kỳ ngon giấc. Nhưng hôm nay Hàn Mỹ Hân không ở nhà, cô còn không thèm gọi điện cho anh, anh nằm trên giường lăn đi lăn lại giống như oán phụ bị vứt bỏ, ngủ thế nào cũng không được.

Khó khăn lắm mới hơi buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì chuông điện thoại lại vang lên, nghe Thẩm Duệ tìm anh đòi người, anh giận không chỗ phát tiết, cười lạnh nói: “Tiểu Tư, sáng nay ai xin tôi để Hàn Mỹ Hân qua đó vậy? Cậu tới chỗ tôi đòi vợ, tôi đi đâu tìm vợ cho cậu?”

Thẩm Duệ tự biết mình đuối lý, anh sờ sờ mũi nói: “Bây giờ không thấy cả hai người họ đâu, Tống Hân Nghiên muốn trốn tôi, cô ấy không về nhà họ Tống cũng không tìm dì Tuyển, chắc chắn là bị vợ cậu giấu đi rồi. Cậu với Hàn Mỹ Hân kết hôn lâu như vậy rồi, cậu nghĩ kỹ lại xem, bọn họ có thể đi đâu được?”

“Sao tôi biết?” Bạc Mộ Niên cau mày, Thẩm Duệ không hỏi thì anh cũng phát hiện, hình như anh không biết gì về Hàn Mỹ Hân cả. Thời gian hai người ở cạnh không nhiều, đa số không phải trên giường thì là đi ngủ.

“Lão đại, cậu đừng đùa nữa, hai người không phải vợ chồng hay sao? Thẩm Duệ đỡ trán.

Bạc Mộ Niên bị anh hỏi tới không biết phải trả lời thế nào, anh và Hàn Mỹ Hân đúng là vợ chồng, nhưng nói đúng hơn thì họ là bạn tình trên giường với tư cách hợp pháp. Anh rất ít đề cập tới chuyện của mình với Hàn Mỹ Hân, Hàn Mỹ Hân cũng chưa bao giờ chủ động nhắc tới bạn bè của mình. Người duy nhất khiến anh ghen tị và căm ghét chính là đàn anh của cô – Liên Mặc.

Bọn họ kết hôn lâu như vậy nhưng anh không biết gia đình cô còn có những ai. Cô không nhắc anh cũng không hỏi. Khi cưới cô, anh chỉ đơn giản là phản ứng trước sự trêu chọc của cô, vì thế sau khi kết hôn, anh cũng không hề để bụng tới chuyện của cô.

“Tiểu Tư, cậu đừng lo lắng quá, có thể là bọn họ đi thả lỏng chút thôi, cậu cứ theo sát như vậy sẽ khiến cô ấy càng xa cậu hơn mà thôi.” Bạc Mộ Niên ngồi dậy, anh nhìn căn phòng ngủ rộng lớn như có thể vọng lại tiếng của mình, trước đây anh không hề cảm thấy vậy khi Hàn Mỹ Hân ở đây, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, ngôi nhà này không có cô lại trống vắng tới khó chịu.

Thẩm Duệ bước vào trong thang máy, anh nhíu mày: “Tôi cũng muốn cho cô ấy một chút không gian riêng, nhưng vừa rồi cô ấy gọi cho tôi, nói muốn chia tay.”

“Nếu bất kỳ người phụ nữ bình thường nào gặp phải chuyện này thì đều sẽ chia tay với cậu, Tiểu Tư, chuyện này cậu phải sớm biết kết quả, lúc trước tôi đã từng nhắc nhở cậu, nếu như cậu không thể giấu diếm cô ấy cả đời thì nên thẳng thắn thừa nhận với cô. ” Bạc Mộ Niên thờ ơ nói.

“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì, cậu thật sự không biết hai người họ đi đâu sao?” Thẩm Duệ sốt ruột hỏi, anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh, một giây cũng không được.”

Bạc Mộ Niên cau mày: “Bạn bè của Hàn Mỹ Hân ở Đồng Thành ngoại trừ Tống Hân Nghiên, còn có một người là đàn anh trong trường của cô ấy – Liên Mặc, chắc hẳn cậu cũng có chút ấn tượng, anh ta chính là luật sư bào chữa ly hôn cho Tống Hân Nghiên.”

“Liên Mặc?” Thẩm Duệ híp mắt lại: “Tôi biết rồi, cậu ngủ đi.”

Thẩm Duệ cúp máy, anh siết chặt điện thoại, vừa rồi anh còn trơ mắt nhìn Liên Mặc rời đi, nếu như lúc đó anh suy nghĩ kỹ một chút thì cũng sẽ không để Tống Hân Nghiên chuồn mất.

Anh bước nhanh ra khỏi tòa nhà, gọi điện tới một dãy số: “Nghiêm Thành, gửi số điện thoại của Liên Mặc sang cho tôi, ngay lập tức.”



Chiếc xe chậm rãi ra khỏi cửa tiểu khu, Tống Hân Nghiên ngồi thẳng dậy, cô quay đầu nhìn chiếc Bentley đang đậu trước cửa, vành mắt nóng lên, cô vội vàng quay đầu không dám nhìn thêm nữa.

Liên Mặc nhìn lướt qua gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt như vỡ vụn của cô, anh nói: “Hân Nghiên, tiếp theo em muốn đi đâu?”

Tống Hân Nghiên nhìn Hàn Mỹ Hân đang ngủ say trên ghế, cô nghẹn giọng nói: “Đưa bọn em tới khách sạn đi.”
Chương 269: Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi(2)

“Hân Nghiên, bọn em ở khách sạn sẽ phải xuất trình chứng minh thư, Thẩm Duệ rất dễ điều tra được em ở đâu, ở trung tâm thành phố anh có một căn nhà, hay là em tới đó lạnh tạm một thời gian.” Thật ra Liên Mặc muốn nói, chuyện ảnh nóng bị lộ. Một khi cô xuất hiện trước nơi đông người thì sẽ bị đám ký giả truyền thông hoặc đám cuồng phẫn nộ công kích. Đến khi đó cô muốn giấu chỗ ở của mình với Thẩm Duệ là không thể.

Tống Hân Nghiên do dự một lát, cô biết, với sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành, cho dù cô trốn ở đâu thì anh cũng sẽ tìm được cô. Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Liên Mặc, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, lẽ ra phải do bản thân tự giải quyết.

“Liên Mặc, đưa em tới khách sạn đi.” Tống Hân Nghiên kiên trì nói, cô tránh né Thẩm Duệ bởi vì trong lòng cô rất loạn, cô không thể đưa ra quyết định lý trí.

Liên Mặc nhìn cô, sự cứng cỏi trong xương cốt khiến cô không thể dễ dàng dựa dẫm vào ai đó. Lúc này, anh rất ghen tị với người đàn ông đã làm tổn thương cô.

“Được.”

Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài một khách sạn bảy sao, đây là khách sạn của Liên thị, ở đây Liên Mặc có một phòng VIP dài hạn, có thể trực tiếp nhận phòng mà không cần đăng ký.

Lúc xuống xe, Liên Mặc đưa kính râm của mình cho cô, anh nói: “Hân Nghiên, đeo lên đi, đừng để người khác nhận ra.”

Trái tim Tống Hân Nghiên đau nhói, cô đưa tay nhận lấy kính rồi đeo lên. May mà hiện tại là ban đêm, trong khách sạn không có người, cô đi thẳng vào thang máy cũng không bị nhận ra.

Liên Mặc đưa hai người về phòng, anh đặt Hàn Mỹ Hân còn đang ngủ say lên giường, bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa sổ, anh nói: “Em đi tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai anh lại tới thăm hai người.”

Tống Hân Nghiên quay người lại, cô áy náy: “Liên Mặc, xin lỗi, nửa đêm còn hại anh chạy bôn ba, anh nhanh về đi, lái xe chú ý an toàn.”

Liên Mặc chậm rãi bước tới cạnh cô, anh cụp mắt nhìn cô, giữa lông mày của cô có một sự cô đơn không che giấu được, đột nhiên anh không kiềm chế được, đưa tay ôm cô vào trong lòng: “Hân Nghiên, chúng ta là bạn bè, đừng suy nghĩ linh tinh, ngủ một giấc thật ngon, chuyện lớn sẽ trở thành ngày hôm qua, dũng cảm đối mặt mới tất cả.”

Tống Hân Nghiên yên lặng mặc cho anh ôm, cô gật đầu nói: “Anh yên tâm, em không sao, anh về nhà đi.”

Mặc cho trong lòng không hề nỡ, nhưng Liên Mặc lẫn tự nhủ bản thân để buông cô ra, anh bỏ hai tay vào túi quần một cách mất tự nhiên, nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối: “Được, em nghỉ sớm đi.”

Tống Hân Nghiên tiễn Liên Mặc ra ngoài rồi đóng cửa, cảm xúc bị đè nén cả đêm bỗng dâng trào, cô không chịu nổi, trượt dọc theo cánh cửa, ngồi trên mặt đất cho đến khi trời sáng.



Liên Mặc lái xe rời khỏi khách sạn, điện thoại anh vang lên, anh bắt máy, giọng nói mang theo một chút thờ ơ: “Ai vậy?”

“Tôi là Thẩm Duệ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Thẩm Duệ, Liên Mặc cười khẽ: “Tôi biết là ai, sao muộn thế này mà Tổng giám đốc Thẩm còn gọi cho tôi vậy?”

“Anh đưa Hân Nghiên đi đâu rồi?” Thẩm Duệ chất vấn không chút khách khí, ngay dưới mí mắt của anh còn dám đưa người đi, anh ta cũng to gan thật đấy!

“Cô ấy không muốn gặp anh!” Liên Mặc hờ hững nói.

“Chuyện giữa tôi và cô ấy không cần người ngoài nhúng tay vào, Liên Mặc, nói cho tôi biết cô ấy ở đâu thì tôi sẽ không nhắc tới chuyện cũ, nếu không thì đừng trách tôi không nhắc trước.” Thẩm Duệ nham hiểm nói.

“Tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Tôi đã nói rồi, cô ấy không muốn gặp anh, tôi nghĩ tốt nhất anh vẫn nên ngẫm lại những gì mình đã làm với cô ấy rồi hẵng trút giận lên người khác.” Liên Mặc nói xong liền cúp máy.

Trong lòng Thẩm Duệ vô cùng tức giận, anh siết chặt điện thoại trong tay, dùng sức ném ra ngoài, điện thoại đụng phải kính chắn gió vỡ thành đôi, trái tim anh cũng theo đó mà vỡ thành từng mảnh. Anh cắn răng, mím chặt môi, đôi mắt phượng như phủ thêm một lớp sương mù, u tối đến đáng sợ. Cô không muốn gặp anh, làm sao anh có thể chấp nhận câu trả lời này được?

Một lúc sau, anh cầm một chiếc điện thoại khác gọi đến một dãy số: “Điều mấy người ra đây, tôi muốn biết Tống Hân Nghiên đang ở đâu trong thời gian ngắn nhất.”

Nghiêm Thành ở đầu dây bên kia cũng không hề phát cáu, điện thoại Tổng giám đốc gọi tới, anh muốn ngủ cũng không dám ngủ. Từ khi ảnh nóng của cô Tống bị phát tán ra ngoài, bầu không khí trong công ty xuống tới âm độ, cách Tổng giám đốc Thẩm trong vòng mười mét luôn có một áp lực khiến người ta không thể thở nổi.

Hơn ai hết, anh hy vọng Tổng giám đốc Thẩm và cô Tống sẽ làm lành với nhau, nhưng xem ra đêm nay, hai người họ còn cãi nhau nhiều hơn.

Thẩm Duệ dừng lại một chút, vẻ mặt anh mang theo hơi lạnh thấu xương, anh nói: “Ngoài ra, cho người giám sát Liên Mặc, anh ta đi đâu gặp những ai đều phải báo cáo hết lại cho tôi.”

“Vâng thưa Tổng giám đốc.” Nghiêm Thành vội vàng bò dậy, anh cúp máy, bắt đầu gọi điện thoại tìm người.

Mười rưỡi, Nghiêm Thành đẩy cửa đi vào phòng làm việc, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản nhưng trên người anh lại toát ra một vẻ lạnh lùng cao quý. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, ánh mắt u ám: “Tìm thấy người chưa?”

Nghiêm Thành lau mồ hôi lạnh trên trán, bầu không khí trong phòng làm việc cực kỳ căng thẳng, anh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Duệ, chỉ cúi đầu nói: “Vẫn chưa, Liên Mặc rất gian xảo, người của chúng ta đã mất dấu rồi.”

Bảy giờ sáng, Liên Mặc ra khỏi nhà, a đến ngoại ô phía Tây đánh golf cùng đối tác, 8 giờ quay trở lại thành phố ăn sáng xong thì về Liên thị, 9 giờ tổ chức hội nghị cấp cao, người của bọn họ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, hội nghị kết thúc vào lúc 10 giờ, Liên Mặc tự mình lái xe rời khỏi công ty, anh ta lượn trên phố một vòng, đi đổ xăng, đợi đến khi chiếc xe lái ra ngoài thì tài xế đã đổi thành một người khác, không thấy Liên Mặc đâu nữa.

Thẩm Duệ nhíu mày, anh nhìn Nghiêm Thành không chớp mắt. Có một loại bình tĩnh như cơn giông sắp ập tới, anh nhếch môi: “Không tìm được người còn về đây làm gì? Tiếp tục tìm cho tôi!”

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã cho người điều tra những khách sạn thuộc sản nghiệp của Liên thị, phát hiện Liên Mặc có một phòng VIP dài hạn ở đó, nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc hẳn bây giờ cô Tống đang ở khách sạn.” Nghiêm Thành danh thiếp của khách sạn đó cho Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ nhận lấy, anh cầm áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài. Nghiêm Thành vội vàng theo sau, anh vừa đi vừa nói: “Còn có một chuyện nữa, vụ bê bối formaldehyde vừa rồi đã có tiến triển.”

“Nói!” Thẩm Duệ không dừng bước, hiện tại đối với anh không có chuyện nào quan trọng bằng việc tìm Tống Hân Nghiên cả, lần này tìm được cô, anh nhất định sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt.

Hai người đi vào trong thang máy, Nghiêm Thành ấn số tầng, anh báo cáo tiếp: “Chủ thầu mà lần trước chúng ta điều tra, vợ của anh ta đến đồn cảnh sát minh oan, nói chồng cô ta bị người ta hại chết. Chủ thầu vốn không hề dính vào cờ bạc, anh ta cũng không thiếu nợ ai, nghe nói là một người rất thương yêu gia đình, siêng năng thành thật. Chúng tôi lần theo dấu vết và phát hiện ra trước khi chết anh ta có vẻ như đang lẩn trốn ai đó, cuối cùng thì bị xe tải cán chết khi băng qua đường.
Chương 270: Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi(3)

“Kết quả.” Thẩm Duệ cau mày.

Nghiêm Thành rụt cổ một cái, anh biết hiện tại Thẩm Duệ không có thời gian nghe anh nói nhảm, anh đi thẳng vào vấn đề: “Số tiền khổng lồ trong tài khoản của chủ thầu là do một người tên là Lục Phú Quý gửi vào, hơn nữa người này là bạn học cũ của anh trai ngài.”

Thẩm Duệ híp mắt, anh nói: “Ý cậu là Thẩm Đường bày ra tất cả mọi chuyện?”

“Đúng vậy, tất cả bằng chứng hiện tại đều đang chỉ về phía Tổng giám đốc Thẩm, Chúng tôi cũng đã tìm ra manh mối, tiệm Internet đó cần phải dùng chứng minh thư để đăng ký,c thể bên kia biết chống do thám nên đã dùng chứng minh nhân dân của người khác, điều tra lần theo người đó thì được biết anh ta cùng quê với Lục Phú Quý, hơn nữa còn là bạn của con trai ông ta – Lục Xuân Sinh. Cầm ảnh chụp của Lục Xuân Sinh tới tiệm internet để hỏi thì ông chủ xác nhận anh ta quả thật đã đến đó vào ngày ánh nóng được phát tán.” Nghiêm Thành nói xong, trong thang máy bỗng yên tĩnh lại, ngay cả thở mạnh anh cũng không dám, đứng một bên đợi Thẩm Duệ đáp lại.

Thẩm Duệ mím môi không nói lời nào. Thang máy dừng ở tầng một “Ding” một tiếng, Nghiêm Thành bị giật mình, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Duệ, anh nói: “Tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Thẩm Duệ nở nụ cười lạnh đến thấu xương, anh nói: “Tôi đã dung túng anh ta hơn mười năm, nếu anh ta cứ thích chọc vào thì đừng trách tôi không khách khí. Không phải tập đoàn Khải Hồng muốn hạng mục kia sao? Tôi chắp tay dâng lên cho anh ta, để xem anh ta có nuốt trôi không đã.”

“Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành do dự hỏi: “Nếu như ông cụ Thẩm biết ngài giăng bẫy để Thẩm Đường nhảy vào, e là...”

Thẩm Duệ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Sao nào, anh ta gài bẫy tôi lại không cho tôi đánh trả lại à? Nếu như không phải ông già che chở thì việc đầu tiên tôi làm sau khi về nước chính là dẹp cái tổ chim của Thẩm Đường Khải Hồng!”

Sau lưng Nghiêm Thành toát cả mồ hôi lạnh, cuộc chiến nhà giàu đã chậm trễ 5 năm, cuối cùng cũng chỉ vì Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện mà phá vỡ đi cân bằng. Thẩm thị và tập đoàn Khải Hồng nội đấu, kết quả chỉ có kẻ khác ngư ông đắc lợi.

Trong lúc nói chuyện, hai người cũng rời khỏi công ty, Lão Vương đã lấy sẵn xe đợi trước cửa, thấy hai người bước tới, ông vội vàng mở cửa ghế sau, chờ Thẩm Duệ ngồi vào trong ông mới đóng cửa, nhanh chóng ngồi lên ghế lái.

Nghiêm Thành cũng ngồi ở ghế phụ, anh báo một địa chỉ, Lão Vương khởi động xe chạy về hướng khách sạn.

...

Liên Mặc cắt đuôi được người theo dõi, anh bắt xe quay về khách sạn, anh bấm thang máy lên tầng, đang định lấy thẻ phòng mở cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Luật sư nào cũng gian xảo như anh vậy sao?”

Liên Mặc khẽ chấn động, anh xoay người lại, liếc mắt nhìn người đàn ông hờ hững dựa vào tường, lông mày cau lại: “Anh Bạc nói sai rồi, nói tới gian xảo thì e là không ai vượt qua anh được.”

Bạc Mộ Niên đứng thẳng người đi về phía anh ta, anh nói: “Anh Liên, tôi thật sự muốn biết vì sao anh lại giấu vợ của tôi đi vậy?”

Tối qua, Liên Mặc không muốn mang cả Hàn Mỹ Hân chính là vì không muốn trêu chọc tới Bạc Mộ Niên, nhưng Tống Hân Nghiên vẫn khăng khăng giữ cô ấy lại, vì sợ Thẩm Duệ giận dữ sẽ làm hại tới Hàn Mỹ Hân.

Nếu anh muốn cô đi cùng anh thì buộc phải đưa Hàn Mỹ Hân đi cùng, hiện tại thấy Bạc Mộ Niên xuất hiện ở nơi này, anh đã sớm dự liệu được, anh ta tới vì Hàn Mỹ Hân, anh nói: “Anh Bạc, Mỹ Hân không ở đây, anh tìm sai người, sai địa chỉ rồi.”

“Có hay không vào trong nhìn thử là biết mà.” Bạc Mộ Niên đẩy mạnh cửa đập vào tường ‘Rầm’ một tiếng, anh sải bước đi thẳng vào trong.

Liên Mặc nghiến chặt răng đuổi theo sau.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ. Bạc Mộ Niên bước tới phòng ngủ, giường trong phòng gọn gàng ngăn nắp, không hề có dấu vết từng có người ngủ. Anh nhíu chặt mày đứng trước cửa, sau đó xoay người tìm khắp nơi một lượt, không có ai!

Liên Mặc giật mình, anh không ngờ trong phòng không lại không có người, tối qua anh đã đích thân đưa hai người họ tới khách sạn, sao bây giờ lại không có ai?

Bạc Mộ Niên đứng trong phòng khách, toàn thân anh tỏa ra hơi thở vô cùng áp lực, ánh mắt đen thăm thẳm híp lại, anh nhìn Liên Mặc không chớp mắt: “Người đâu?”

“Không phải anh Bạc tự tìm tới đây sao? Tôi đâu có giấu người trong này, anh nhìn là biết mà?” Liên Mặc đứng giữa phòng, đáp lại ánh mắt dò xét của Bạc Mộ Niên, trước tối hôm qua, anh biết vị trí của Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân, nhưng hiện tại thì anh cũng không biết.

“Liên Mặc, hai nhà họ Bạc-Thẩm và Liên thị nước sông không phạm nước giếng, nếu như anh biết hai người họ đi đâu, tôi hy vọng anh sẽ chủ động nói ra, đừng ép chúng tôi phải ra tay. Hàn Mỹ Hân là người phụ nữ của tôi, Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của Tiểu Tư, cho dù là ai thì cũng không cho phép anh cản đường.” Bạc Mộ Niên lạnh lùng nói.

“Anh Bạc, Mỹ Hân và Hân Nghiên là bạn của tôi, nếu như bọn họ không muốn bị hai người tìm thấy, vậy thì cho dù tôi biết nơi ở của bọn họ, tôi cũng không nói cho anh biết, huống hồ là tôi không biết.”

Bạc Mộ Niên cười lạnh, anh liếc qua Liên Mặc nhìn Thẩm Duệ đang chậm rãi bước tới, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thờ ơ nói: “Cậu đến trễ 5 phút.”

Thẩm Duệ đi vào, đôi mắt sắc lạnh nhìn lướt quanh phòng, không thấy bóng dáng quen thuộc, anh tức giận nói: “Hai người họ đâu?”

“Chúng ta tới chậm một bước, người đã đi rồi.” Bạc Mộ Niên nói.

Thẩm Duệ đứng trước mặt Liên Mặc, anh siết chặt tay vung tới. Liên Mặc không đề phòng, bị anh đấm thẳng lên mặt, máu mũi đột nhiên trào ra, anh loạng choạng vài bước mới đứng vững, Liên Mặc lau máu mũi, cười lạnh: “Thẩm Duệ, hóa ra anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”

Thẩm Duệ tức phát điên, anh vọt tới túm lấy cổ áo của anh ta, giận dữ hỏi: “Người đâu?”

“Tôi không biết!” Liên Mặc khiêu khích nhìn anh: “Cho dù biết thì tôi cũng không nói cho anh, anh là kẻ hiếp dâm, Hân Nghiên nói cả đời này cô ấy không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Thẩm Duệ nổi cả gân xanh trên trán, mắt anh đỏ ai, anh siết chặt tay đấm lên mặt Liên Mặc: “Người ở đâu?”

“Loại đàn ông như anh sao có thể xứng với tình yêu của Hân Nghiên? Đánh đi, anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không nói cho anh biết cô ấy ở đâu.” Liên Mặc siết chặt nắm đấm vung về phía Thẩm Duệ, tia lý trí còn sót lại của Thẩm Duệ cũng mất sạch. Anh và Liên Mặc đánh nhau trong phòng.

Hai người đánh qua đánh lại, trên mặt cũng bắt đầu có vết bầm, Bạc Mộ Niên đứng bên cạnh nhìn, thấy Thẩm Duệ phát tiết gần xong, anh mới ra hiệu cho Nghiêm Thành tách hai người bọn họ ra.

Nghiêm Thành vội vàng ôm lấy Thẩm Duệ, Bạc Mộ Niên tách hai người đang đánh tới không phân thắng bại ra, anh lạnh giọng nói: “Tiểu Tứ, đủ rồi, đánh chết anh ta cũng vô dụng, việc đầu tiên bây giờ là tìm người đã.”

Trên mặt Thẩm Duệ đã có vết bầm, anh lau vết máu trên khóe miệng rồi nói: “Liên Mặc, tôi cảnh cáo anh lần cuối, Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám thò móng vuốt về phía cô ấy, anh duỗi một thì tôi chặt một, duỗi hai thì tôi chặt hai.”

Liên Mặc đứng dậy, anh phun ra một ngụm máu, mỉa mai nói: “Hân Nghiên là người phụ nữ của ai, không phải do anh định đoạt mà là do cô ấy. Chẳng trách cô ấy muốn trốn anh, loại người ác quỷ giống như anh, e là nằm mơ cô ấy cũng hối hận vì đã quen biết anh.”

Thẩm Duệ hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh xông lên phía trước, định đánh thêm trận nữa nhưng lại Bạc Mộ Niên ngăn lại: “Tiểu Tư, không nên làm chuyện vô nghĩa, hiện tại tìm người quan trọng hơn. ”

Thẩm Duệ mím môi không lời nào đi ra khỏi phòng, anh lạnh lùng nói: “Tìm cho tôi, cho dù là lật tung Đồng Thành thì cũng phải tìm ra tìm cô ấy cho tôi. ”

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom