-
Chương 115
Cô bé bay nhào tới như con chim nhỏ, vẻ mặt lại thay đổi trong nháy mắt, một đống nho nhỏ gắt gao ôm lấy chân anh trai, lớn tiếng khóc “oa”, chỉ đứa trẻ trong nhà trẻ, hu hu kêu gào: “Cậu ta đánh em!”
Cũng bất kể là ai đụng cô bé một cái, cướp đũa của cô bé, làm dơ khăn tay nhỏ của cô bé, đụng ngã ly nước của cô bé... mọi tội đều trở thành một câu tố cáo lời ít ý nhiều:
“Cậu ta đánh em!”
Dáng người nho nhỏ, tiếng khóc lại vang dội, một cô bé lùn xủn ôm lấy đùi anh trai không buông ra, nước mắt nước mũi đều quẹt lên ống quần cậu, tiếng khóc hết sức thương tâm, vẻ đáng thương đau khổ đó, từng ngón tay trên bàn tay nhỏ bé run rẩy, giống như chịu oan ức to bằng trời.
Bọn trẻ nhìn Chace thật cao, toàn bộ bị hù dọa, xua tay cãi: “Không có đánh cậu ấy ạ!”
“Họ đánh em!” Cô bé gào khóc, tan nát cõi lòng chết đi được, đặt mông ngồi dưới đất, ôm chân Chace, bàn chân nhỏ đạp lung tung, một bá vương nhỏ đầy ngang ngược.
Đương nhiên Chace đánh hết đứa trẻ cô chỉ qua một trận, sau đó Cheryl không khóc nữa, ngoan ngoãn leo lên lưng Chace để cậu cõng về.
Trên đường về nhà, đứa nhóc kia vừa nghe anh trai hát, kể chuyện, vừa quẹt nước mắt nước mũi lên lưng anh trai.
Cậu cõng cô bé, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Cheryl ở nhà trẻ có nghe lời không?”
Cô bé nắm chặt bả vai anh trai, rất kiêu hãnh: “Không có.”
“Có ngoan không?”
“Cũng không có.” Cô bé đắc ý nghểnh đầu, giọng mũi rất nặng, ồm ồm, cái mũi nhỏ sáp lại trên áo thun anh trai quẹt nước mũi một cái.
Cậu thấy cô bé sắp trượt xuống, kéo cái mông nhỏ của cô bé lên một chút, cô bé vội vàng ôm lấy.
“Không nghe lời thì không nghe lời, Cheryl của chúng ta muốn thế nào thì thế ấy.” Cậu nói.
“Ừm.” Cô bé dùng sức gật đầu.
“Có chơi với bạn nhỏ không?”
“Vẫn không có.” Động tĩnh cô bé rất to, quay đầu sang chỗ khác, mềm mại yếu ớt lẩm bẩm.
“Vậy em ở nhà trẻ làm gì?” Cậu quay đầu nhìn cô bé.
“Đang nghĩ về Chace nha,” cô bé đưa bàn tay nhỏ đến trước mặt cậu, cào lung tung thành hoa văn, “Nghĩ sao anh còn chưa tới đón em đó.”
Cứ như vậy, cậu dịu dàng nói nhỏ nhẹ, cô bé lẩm bẩm.
Cậu cõng cô bé, đi qua giữa nắng chiều nhạt. Mùa xuân đã qua, mùa thu tới. Ngày qua ngày, bọn trẻ ở nhà trẻ vừa lau nước mắt, vừa tủi thân: “Tại sao mình không có anh trai như Cheryl, mình phải đi tìm mẹ.”
Sau đó Chace rời khỏi căn cứ Artland, Cheryl theo mẹ vào phòng thí nghiệm. Mặc dù có mẹ chăm sóc em gái, nhưng Chace không hề yên tâm, mỗi ngày gọi điện thoại cho cô bé.
Sau khi mẹ phát hiện bọn trẻ thường xuyên gọi điện thoại, không cho phép, cho rằng sẽ phân tâm, cắt đứt liên lạc giữa hai anh em.
Chace liền ngầm kêu người khác truyền tin cho cô bé, cũng thường cố ý chạy gấp về thăm cô bé, cho đến khi hơi lớn một chút, hai anh em cũng có nhiều quyền hạn hơn, mới có cơ hội có thể gọi điện thoại mỗi ngày.
Ngay từ đầu, đứa trẻ nhỏ như vậy nào có bẩm sinh thích thí nghiệm khô khan?
Có lần nói chuyện điện thoại, Cheryl nói với cậu: “Chace, em không muốn đợi trong phòng thí nghiệm, em muốn ra ngoài chơi. Tại sao anh không dẫn em theo?”
Khi đó, cậu là anh trai, có suy nghĩ như tất cả bậc cha mẹ.
Cậu đặc biệt nghĩ thế này, tính cách em gái yếu đuối, muốn có một chỗ ngồi trong tổ chức, chỉ có con đường nghiên cứu khoa học này. Nếu không, vẻ đẹp và sự mềm yếu của cô bé sẽ trở thành một loại tai họa.
Cho nên cậu nói với cô bé: “Cheryl của chúng ta thông minh như thế, nếu em không bằng lòng, S. P. A. tổn thất rất lớn nhé. Anh còn muốn xem thử, Cheryl của chúng ta có thể làm được đến mức nào đó! Còn muốn nghe người khác nói, Cheryl của chúng ta lợi hại thế nào!”
Cô bé im lặng một hai giây, lập tức ý chí chiến đấu sục sôi: “Em luôn tự hào vì anh, em cũng muốn trở thành niềm tự hào của anh nữa! Anh nhìn cho thật kĩ nha, em sẽ cố gắng!”
Sau đó, Chace lại nghe được tin tức của em gái từ miệng người khác, đó là: Cô gái nhà Lancelot đó, đừng thấy cô bé im lìm không lên tiếng, cô nhóc đó còn giỏi hơn anh trai cô bé nữa, bảy tuổi đã phát triển loạt thuốc AP từ mười ba loại lên mười bảy loại, biết loại thuốc này tạo ra bao nhiêu giá trị cho tổ chức không?
Chace nói chuyện cậu nghe được cho Cheryl biết trong điện thoại, cô bé lập tức bác bỏ: “Nói bậy, anh trai giỏi nhất. Em đâu có thể so với anh?”
Chace cười sang sảng: “Nhóc ngốc, nghe được lời này, em biết anh vui thế nào không?”
#
Mỗi lần rảnh về thăm cô, anh phát hiện, năm này qua năm khác, cô em gái này từ từ lớn lên, dần xinh đẹp hơn, yên lặng hơn, cũng càng trầm tĩnh hơn so với trong trí nhớ của anh.
Tựa như, người trong điện thoại là một cô em gái, người nhìn thấy mặt là một người khác.
Một ngày trước sinh nhật mười ba tuổi của cô, anh trở về thăm cô.
Cô lại cao hơn rất nhiều, mặc một cái váy trắng đứng bên lan can chạm trổ hoa văn kiểu Âu, hơi hồi hộp lại dè dặt nhìn anh trai mười tám tuổi đã trưởng thành.
Đối diện nhau rất lâu, cô chỉ mím môi cười, rất lâu mới rụt rè gọi: “Hi, Chace.”
Anh không hề để ý sự xa lạ biểu hiện ra ngoài của cô, mỉm cười tiến lên, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Cô liền mỉm cười, ngoẹo đầu, dựa trên bả vai anh.
Trong nháy mắt, cô em gái gắn bó thân mật kia đã trở lại.
Anh chưa bao giờ lo cô sẽ lạnh nhạt với anh, mà so với việc này, việc càng khiến anh cảm thấy thầm lo hơn là, lần lượt, cô và anh em sinh đôi kia, cũng càng thân thiết hơn.
Lúc cô còn nhỏ, anh không để ý tới. Suy cho cùng anh không ở bên cạnh cô, mà cô thì quá yếu đuối, có Arthur và Bert ở đó, không có ai dám bắt nạt cô.
Nhưng cô lớn lên mỗi ngày, vóc dáng trổ xinh đẹp và thon thả, ngực cũng có đường cong lả lướt, cô đã là một cô gái nhỏ. Anh em sinh đôi kia cũng lớn thành thiếu niên, thanh âm thay đổi, vóc dáng trổ mã cao lớn.
Cô lại giống như không có quan niệm giới tính rõ ràng như vậy.
Có lúc, cô đi từ từ ở phía trước, Bert chạy tới từ phía sau, nhéo mặt cô một cái lại chạy đi trong nháy mắt, cô chỉ trừng mắt rất nhẹ, không còn nữa;
Có lúc, Arthur tạm biệt cô, khoác tay lên eo cô, môi lại gần hôn nhẹ gò má cô, cô cũng thản nhiên như không.
Đêm party sinh nhật của cô, Chace thấy được, cô gần như không nói chuyện với bạn cùng tuổi, bạn đến chơi cũng thận trọng, nhìn sắc mặt Arthur và Bert nói chuyện hành động.
Bầu không khí như vậy quá kì dị, Chace tìm người tra hỏi, người đó nói: “Lần trước có người cười nhạo cô ấy là mọt sách, năng lực vận động kém, kết quả rất thảm.”
Chace hỏi: “Phản ứng của em ấy thì sao?”
“Không có phản ứng, sớm đã quen rồi.”
Việc này khiến Chace lo lắng.
Ngày đó, party sinh nhật chỉ kéo dài nửa tiếng, mẹ tới trách mắng, tịch thu tất cả quà của cô. Chace nói lời tốt cả buổi mới không khiến cô bị giam vào phòng tối.
Ở party, lúc từng người một bị đuổi đi, Chace cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhìn em gái, cô rất yên lặng, rất trầm mặc, không hề tức giận.
Nguyên nhân chính là cô không tức giận, mới khiến anh càng thêm bất an.
Trẻ em đều sẽ theo lợi tránh hại. Trong thế giới của cô, bố mẹ nghiêm khắc và bạn bè nghịch ngợm đều là hại, Arthur và Bert đi theo cô dỗ dành cô cưng chiều cô khắp nơi mới là lợi.
Quả nhiên, nháy mắt, không thấy cô nữa, biến mất cùng với Arthur và Bert.
Anh giống như điên, chưa bao giờ khẩn trương như vậy, sự khẩn trương vô hình không nói ra được lý do, tìm cô cả một buổi tối. Cho đến sáu giờ sáng hôm sau, cô đúng giờ xuất hiện ở phòng thí nghiệm, mặc áo choàng dài trắng nho nhỏ làm thí nghiệm.
“Tối qua đi đâu thế?” Anh xoay quanh cô, thấp thỏm như nhà tôi có em gái vừa trưởng thành vậy.
“Arthur và Bert dẫn em lên Empire Star chơi.” Cô vẫn thành thật.
Não anh mờ mịt phút chốc: “Cả đêm?”
“Ừm.”
“Mấy đứa…” Thanh âm anh hơn yếu ớt, “Ở đó làm gì?”
“Ngắm sao, đốt pháo bông, ăn bánh kem. Ừm, rất ngọt.” Cô nhìn chằm chằm kính hiển vi, trả lời một cách bình tĩnh và đầu đuôi gốc ngọn.
Anh tựa như trút một hơi, lại dường như càng thêm bất an, đi tới đi lui quanh cô, lại chợt phát hiện giống như quay lại lúc nhỏ, mỗi người ngược lại. Khi đó, anh đứng trước bàn thí nghiệm, cô và anh dùng một sợi dây cột vào nhau, coi đây là bán kính, cô một tuổi học đi xoay vòng vòng quanh anh.
Anh nhìn gò má yên tĩnh và tinh tế của em gái, đột nhiên liền nở nụ cười.
Cô sửng sốt một giây, ngẩng đầu nhìn anh, không cần hỏi liền hiểu, cũng cười.
Hình như cô vui vẻ, không nhịn được nói nhiều hơn một chút: “Tuần trước, Arthur bọn họ lén dẫn em ra khỏi Artland, ở trên núi rất cao, nhìn thấy được cảnh đêm của thành phố, thật xinh đẹp. Tiếc là chỉ ở hai ngày, quay về còn bị mẹ nhốt vào phòng tối. Nhưng em không hề buồn, còn rất vui…”
“Em và hai đứa ở trong núi một ngày một đêm? Buổi tối ở đâu, dựng lều?” Nụ cười trên mặt Chace trong nháy mắt biến mất, hai đứa con trai mười sáu tuổi kia, chuyện cần biết đều đã biết.
“Ừm.” Cô không cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Ôi, em rất thích lều, em đã bảo họ dựng một cái trong phòng thí nghiệm cho em, em dẫn anh đi xem…” Cô để dụng cụ thí nghiệm xuống, kéo anh đi qua phòng nghỉ ở trong.
Anh kéo cô lại, sắc mặt u ám: “Bọn nó có bắt nạt em không? Có làm gì em không? Em nói cho anh, đừng sợ,” anh gấp đến mức dùng sức nắm vai cô, mắt cũng đỏ lên vì tức, “Nếu… Anh giết bọn nó.”
Cô bị khí thế của anh dọa: “Làm gì cái gì? Nếu… là cái gì?”
“Chính là cái kia…” Chace ngẹt thở, không biết nên giải thích thế nào, trong lòng cũng dần hoảng hốt. Anh chợt phát hiện, cô không giống người ở thế giới bên ngoài, cũng không giống người trong tổ chức S. P. A., lại giống như một đứa trẻ sói lớn lên khép kín ngăn cách với thế giới hơn.
Anh kéo cái ghế chân cao ngồi xuống, nói cho cô biết sự giáo dục trẻ em gái: “Cheryl, hình như anh đã quên dạy em, con gái lớn rồi thì không thể… gần như thế với con trai. Sau này em phải nhớ kĩ.”
Cô chọc con thỏ trắng trong lồng, rất ngoan: “Em không nói chuyện với người khác đâu, cũng không có ai có thể đến gần em.” Cô nói rất bình thản, dáng vẻ không hề cô độc.
Anh yên lặng nhìn, nhịn xuống một tia đau lòng.
Anh nhìn ra được, cô giống như một đóa hoa đặt trong lồng pha lê chân không, không ai có thể đến gần. Thực ra anh muốn ám chỉ cô không nên đi quá gần với Arthur và Bert, mở miệng, lại không đành lòng.
Có lẽ trong thế giới của cô, chỉ có một chút an ủi như thế.
Chace trầm mặc một lúc, nhắm mắt, đổi cách nói, hỏi: “Arthur và Bert, em chọn ai, thích ai?”
Cô dừng lại, hoang mang lại nghi hoặc: “Tại sao phải chọn?”
Lòng Chace lại trầm xuống lần nữa, nhưng không trả lời ngay.
Cô từ nhỏ không có người trông coi không có ai dạy, anh rời khỏi quá sớm, mẹ trừ xử phạt thì chính là xử phạt, cô không có bạn không có người thân, bị vòng tròn của Arthur và Bert giam cầm mà lớn lên.
Cô hoàn toàn không có hệ thống quan niệm giá trị liên quan tới thế giới tình yêu cuộc sống, cho dù là với “nghiên cứu” cùng “người thân” trong miệng cô, cô cũng không có bao nhiêu vui buồn, giống như một người máy hoàn thành chương trình cô nên làm.
Anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, thế giới quan của cô, như thế nào có thể mấy câu là phá vỡ?
Anh cố hết sức cười dịu dàng một tiếng, lấy từ sau lưng ra một cái bánh kem xinh đẹp: “Không nói việc này trước. Hôm qua, em còn chưa kịp ăn bánh kem anh cho em đã biến mất rồi.”
Cô nhận lấy cái hộp đầy màu sắc, nghe nói, bỗng chốc áy náy đến mức không dám nhìn anh. Anh đã nhìn ra, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, vui mừng, lo âu, lại mất mát và buồn phiền mơ hồ.
Cô mở ra, trên bánh kem vẽ một đứa bé trai dắt một đứa bé gái, vẽ xấu chết đi được: “Không phải là tự anh làm chứ?”
“Xấu vậy sao?” Anh vẫn tự biết mình, lại gần.
“Là vẽ rất xấu, nhưng phối màu rất tốt.” Tia sáng trong mắt cô lấp lánh, “Rất thích.”
Cô hình như rất không nỡ múc một muỗng nhỏ, ngọt lịm.
“Đồ của anh trai luôn tốt nhất.” Cô nói.
Một câu khiến Chace không khỏi yên tâm, lấy máy chụp hình từ trong túi ra đưa cho cô: “Này, cái này là quà sinh nhật.”
“Tại sao lại là máy chụp hình?” Cô xoay người đi lấy một cái gần như mới tinh trong tủ, “Cái tặng lần trước chưa hư mà.”
“Đã dùng chưa?” Anh mở ra, nhìn ảnh bên trong.
Tấm thứ nhất khiến anh bật cười: Cô dùng chức năng tự chụp, bị ánh sáng lóe lên dọa, kinh ngạc nheo một con mắt lại, nhe răng trợn mắt, nhưng rất xinh, giống như một con vật nhỏ đáng yêu xù lông.
Anh phì cười, nhấn lùi lại. Tấm tiếp theo là kệ ống nghiệm, để các loại phenolphthalein, quỳ, nổi lên bong bóng đủ mọi màu sắc, rất đẹp. Lại lùi lại, nhưng không có nữa, chỉ có hai tấm?
“Không còn?” Anh hơi sửng sốt, “Không phải bảo em chụp hết thứ em thích sao?”
“Hình như cũng không thích gì cả.” Cô nói một cách bình thường, con ngươi chuyển một cái, lấy máy chụp hình lại, hướng về phía anh “rắc” một cái, anh không phản ứng kịp.
Cheryl nhìn Chace với vẻ mặt sững sờ trong máy chụp hình, mím môi cười: “Đẹp lắm.”
Chace cười khổ sở, đẩy máy chụp hình lần này cho cô: “Cái tặng lần này không giống với cái kia, em xem thử đi.”
“Nhưng em thấy hai cái giống nhau mà!” Cô bĩu môi, nhưng vẫn nghe anh, nghiêm túc mở ra.
Trong nháy mắt, trong đôi mắt đen trong veo của cô đều là ngạc nhiên. Trong máy chụp hình nho nhỏ chứa thế giới thật to: Đường phố náo nhiệt, người đi đường nhiều màu sắc, Carnival sặc sỡ, sân khấu rực rỡ, còn có đại học và bạn học của anh, rất nhiều người ở cùng nhau…
Đây chính là điều tuyệt vời ở bên ngoài?
Tấm này qua tấm khác, cô xem không biết bao lâu, lòng dạt dào vui sướng.
Thấy một tấm trong đó, anh cùng các bạn học mừng Giáng sinh, bạn học của anh đều lớn hơn anh rất nhiều, chỉ có một người, nhìn qua giống như thiếu niên nho nhỏ, hai tay đút trong túi đứng trước cây thông rực rỡ, nhíu mày, giống như đang khinh thường cây thông.
Cheryl chỉ vào thiếu niên mặc áo sơ mi trắng bóng dáng se lạnh này, tò mò: “Anh ấy không thích cây thông sao? Rất đẹp mà!”
Chace liếc một cái, cười: “Cậu ta nói cây thông là phá hoại rừng rậm, đèn màu và quà tặng là lãng phí tài nguyên.”
“Có người lại không thích đèn màu và quà?” Cô tốn công suy nghĩ vài giây, ngây thơ và mờ mịt. Loại từ “phá hoại” và “lãng phí” đối với cô mà nói, rất xa lạ nhưng cũng rất mới lạ.
Cô suy nghĩ một hồi, gật đầu, mặt rất đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ấy nói cũng đúng nhỉ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đây chính là phong cảnh anh đi qua sao? Thật là đẹp!”
“Ừ.” Chace mỉm cười, ôm vai cô, “Cheryl, sau này, anh dẫn em ra ngoài, ra bên ngoài sống được không?”
“Thật sao?” Cô vừa mừng vừa sợ, “Có thể dẫn em ra ngoài sao? Khi nào?”
“Chờ em lớn một chút,” Chace sờ đầu cô, vẻ mặt khó lường, “Cũng chờ anh lớn thêm chút nữa.”
Cheryl không hiểu: “Anh mười tám tuổi, đã là người lớn rồi mà!”
“Vẫn chưa đủ,” anh nói, “Vẫn chưa đủ.”
Cô muốn hỏi đợi đến khi nào, nhưng cuối cùng không hỏi, chỉ khôn khéo gật đầu: “Ừm, em từ từ đợi.” Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Arthur và Bert đi cùng không?”
Chace hơi sửng sốt, đắn đo một lúc: “Hai đứa không muốn để em ra ngoài. Vậy em, muốn đi theo ai?” Nghe vào có vẻ hơi thất vọng.
Cô vội vàng tranh cãi: “Đương nhiên là anh.” Nói xong, lại đấu tranh tư tưởng, “Vậy em có thể ở luôn bên ngoài, thỉnh thoảng chạy lại thăm họ không?”
“Nếu em quay lại, hai đứa còn có thể để em ra ngoài không?” Anh hỏi.
Cô bối rối, ngây ngẩn rất lâu, dường như hạ quyết tâm: “Em muốn ở cùng anh. Em luôn luôn muốn đi theo anh.”
#
Năm mười lăm tuổi, Ngôn Tố ra sức học tập học vị tiến sĩ thứ hai của cậu. Bạn cùng tuổi cậu đều đang lên trung học, đối với cậu mà nói, từ “bạn cùng tuổi” này tương đương với ngây ngô, ngu xuẩn, không lý tính.
Mà bạn cùng tuổi và bạn học cùng lớp “lớn tuổi” đối với cậu mà nói, cậu tương đương với một từ - quái thai.
Cậu hoàn toàn không phải là loại học bá đeo mắt kính, ăn mặc tùy ý hơi lôi thôi không chú ý chuyện vặt vãnh, hai điểm một đường giữa thư viện và nhà ăn. Ngược lại, cậu là một học thần mặc trang phục cực kì đúng mực lịch sự, cử chỉ hành động lời nói khá có phong độ thời Trung cổ. Mọi người đều lén gọi cậu là “quý ông nhỏ mới khai quật”.
* Học bá: học vượt trội.
Học thần: học bá đạo hơn học bá.
Học thần không bao giờ đến thư viện, bởi vì lúc mười ba tuổi cậu vào đại học Berkeley, một kì nghỉ hè đã đọc hết tất cả sách trong thư viện MIT.
Kì nghỉ hè đó, bảy giờ sáng đến chín giờ tối mỗi ngày, sinh viên, nghiên cứu sinh kết bè kết đội nghe danh mà đến, xa xa vây xem: Cậu bé mặc âu phục nhỏ, sống lưng thẳng tắp cầm sách lật từng trang, mấy phút đổi một quyển, một tiếng đọc xong một giá sách.
Học trên tiến sĩ, ngược lại không có nhiều sách như vậy cho cậu đọc.
May mà lúc mười bốn tuổi, bởi vì cậu giải được mật hiệu khủng bố tập kích Điện Capitol mà một lần nổi danh, từ đó tiếng tăm vang dội. Cho nên, lúc học ở MIT, cậu đã sớm không ngâm mình trong thư viện, mà là bắt đầu ứng phó với mật mã kì lạ ở các nơi trên thế giới.
Cho nên, phần lớn thời gian các bạn học thấy cậu trong sân trường, cậu đều là hai tay đút trong túi, nhíu mày suy tư một trận gió thổi qua, vì vậy mọi người lại gọi cậu là “Thất thần như gió”, không ai biết thực ra cậu đang suy tư.
Ngày biết Chace đó, Ngôn Tố ngồi.
Cái “biết” này có nghĩa khác. Họ là bạn học cùng lớp tiến sĩ, nhưng luôn không trao đổi.
Hôm nay, Ngôn Tố ngồi cạnh bàn đá, tay trái vẽ mật mã trên tờ giấy trắng, tay phải đang đặt cờ vua, một mình đóng hai vai, mình chơi với mình.
Một mặt giải mã bừng bừng khí thế, mặt kia tự mình đánh cờ với mình quyết đấu khó phân thắng bại.
Cậu viết mật mã, sang bên này đi một nước cờ, liếc mắt một cái, đối diện cũng phải đi, mới vừa muốn chuyển ngựa về trước một bước, có người cầm quân ngựa, đẩy về trước một bước, giống như hoàn toàn hiểu suy nghĩ của cậu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, bất mãn và kiêu ngạo: “Cậu đụng vào cờ của tôi.”
“Ừ,” dường như Chace không nghe, ra dấu tay mời, “Tới lượt cậu.”
Ngôn Tố nhướng mày, càng không vui, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đi bước kế tiếp. Trong nháy mắt lại xem mật mã của mình, nhưng đối phương rất nhanh đánh cờ, tương đối nhanh.
Ánh mắt Ngôn Tố chậm rãi chuyển tới, ngước mắt nhìn về phía Chace.
Người sau nhún nhún vai, liếc mật mã trong tay trái Ngôn Tố một cái: “Đánh cờ với tôi, phải gác cái đó lại một chút rồi.”
Ngôn Tố không nói, rất nhanh đi bước tiếp theo, Chace cũng vậy…
Thế là, người đi ngang qua thấy hai thiếu niên nhỏ nhất lớp tiến sĩ ngồi dưới tàng cây, không nói một lời, từng người chuyển quân cờ một cách nhanh chóng, anh tới tôi đi giống như cùng so kiếm.
Người qua đường kì lạ lắc đầu, cái này là đánh cờ chỗ nào nhỉ? Có người suy nghĩ nhanh như vậy?
Xuống nước cuối cùng, biến thành một ván cờ chết, bất phân cao thấp.
Nhìn ván cờ chết đó, Ngôn Tố nói câu đầu tiên: “Interesting!” Nói thế giống như từ trong tiếng Trung: Ha ha.
“Tôi nhớ, cậu tên là Alex La Chance?”
Chace gật đầu: “Phải.”
Ngôn Tố cũng gật đầu: “Trong tên cậu có lỗi ngữ pháp, bố cậu biết không?”
Chace bĩu môi: “Sinh ra chính là như vậy, không có cách nào lựa chọn, không phải sao?”
Ngôn Tố nhíu mày, lại nói: “Interesting!”
Ha ha…
#
Năm Ngôn Tố mười tám tuổi, ra sức học tập học vị tiến sĩ thứ bảy của anh ở Princeton. Lần này, Chace không đồng hành cùng anh. Nhưng hai người thường xuyên hẹn nhau đánh cờ. Từ cờ vua đến cờ tướng Trung Quốc, đến cờ nhảy quốc tế, cờ vây, thậm chí đến bài Cầu, poker…
* Bài Cầu: .erct.com/2-ThoVan/DLMo/Bai_Cau_Hop_Dong.htm
Có lần, hai người ngồi trong tiệm cà phê, vừa một tay làm chuyện của mình, vừa một tay kia đánh bài Cầu.
Chân Lễ mua cà phê đi qua, nhìn thấy Ngôn Tố, vô cùng kinh ngạc anh lại có thể chịu đánh cờ với bạn, đi tới.
Hai thanh niên đều tự đọc sách của mình, đồng thời chơi xoay bốn xấp bài, một người đóng hai vai.
Chân Lễ: “Hai người đánh?”
Không ai để ý đến cô.
Chân Lễ không nói ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu: “Hi, S. A.”
Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu lên: “Hi, L. J.”
Chace nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái lại cúi xuống, học Ngôn Tố chào: “Hi, L. J.”
Nam sinh rất khôi ngô tuấn tú.
Chân Lễ hơi nhướng chân mày lên. Tôi biết cậu sao?
Nhưng mà, cô cảm thấy, họ sẽ gặp nhau rất nhiều lần.
Cũng bất kể là ai đụng cô bé một cái, cướp đũa của cô bé, làm dơ khăn tay nhỏ của cô bé, đụng ngã ly nước của cô bé... mọi tội đều trở thành một câu tố cáo lời ít ý nhiều:
“Cậu ta đánh em!”
Dáng người nho nhỏ, tiếng khóc lại vang dội, một cô bé lùn xủn ôm lấy đùi anh trai không buông ra, nước mắt nước mũi đều quẹt lên ống quần cậu, tiếng khóc hết sức thương tâm, vẻ đáng thương đau khổ đó, từng ngón tay trên bàn tay nhỏ bé run rẩy, giống như chịu oan ức to bằng trời.
Bọn trẻ nhìn Chace thật cao, toàn bộ bị hù dọa, xua tay cãi: “Không có đánh cậu ấy ạ!”
“Họ đánh em!” Cô bé gào khóc, tan nát cõi lòng chết đi được, đặt mông ngồi dưới đất, ôm chân Chace, bàn chân nhỏ đạp lung tung, một bá vương nhỏ đầy ngang ngược.
Đương nhiên Chace đánh hết đứa trẻ cô chỉ qua một trận, sau đó Cheryl không khóc nữa, ngoan ngoãn leo lên lưng Chace để cậu cõng về.
Trên đường về nhà, đứa nhóc kia vừa nghe anh trai hát, kể chuyện, vừa quẹt nước mắt nước mũi lên lưng anh trai.
Cậu cõng cô bé, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Cheryl ở nhà trẻ có nghe lời không?”
Cô bé nắm chặt bả vai anh trai, rất kiêu hãnh: “Không có.”
“Có ngoan không?”
“Cũng không có.” Cô bé đắc ý nghểnh đầu, giọng mũi rất nặng, ồm ồm, cái mũi nhỏ sáp lại trên áo thun anh trai quẹt nước mũi một cái.
Cậu thấy cô bé sắp trượt xuống, kéo cái mông nhỏ của cô bé lên một chút, cô bé vội vàng ôm lấy.
“Không nghe lời thì không nghe lời, Cheryl của chúng ta muốn thế nào thì thế ấy.” Cậu nói.
“Ừm.” Cô bé dùng sức gật đầu.
“Có chơi với bạn nhỏ không?”
“Vẫn không có.” Động tĩnh cô bé rất to, quay đầu sang chỗ khác, mềm mại yếu ớt lẩm bẩm.
“Vậy em ở nhà trẻ làm gì?” Cậu quay đầu nhìn cô bé.
“Đang nghĩ về Chace nha,” cô bé đưa bàn tay nhỏ đến trước mặt cậu, cào lung tung thành hoa văn, “Nghĩ sao anh còn chưa tới đón em đó.”
Cứ như vậy, cậu dịu dàng nói nhỏ nhẹ, cô bé lẩm bẩm.
Cậu cõng cô bé, đi qua giữa nắng chiều nhạt. Mùa xuân đã qua, mùa thu tới. Ngày qua ngày, bọn trẻ ở nhà trẻ vừa lau nước mắt, vừa tủi thân: “Tại sao mình không có anh trai như Cheryl, mình phải đi tìm mẹ.”
Sau đó Chace rời khỏi căn cứ Artland, Cheryl theo mẹ vào phòng thí nghiệm. Mặc dù có mẹ chăm sóc em gái, nhưng Chace không hề yên tâm, mỗi ngày gọi điện thoại cho cô bé.
Sau khi mẹ phát hiện bọn trẻ thường xuyên gọi điện thoại, không cho phép, cho rằng sẽ phân tâm, cắt đứt liên lạc giữa hai anh em.
Chace liền ngầm kêu người khác truyền tin cho cô bé, cũng thường cố ý chạy gấp về thăm cô bé, cho đến khi hơi lớn một chút, hai anh em cũng có nhiều quyền hạn hơn, mới có cơ hội có thể gọi điện thoại mỗi ngày.
Ngay từ đầu, đứa trẻ nhỏ như vậy nào có bẩm sinh thích thí nghiệm khô khan?
Có lần nói chuyện điện thoại, Cheryl nói với cậu: “Chace, em không muốn đợi trong phòng thí nghiệm, em muốn ra ngoài chơi. Tại sao anh không dẫn em theo?”
Khi đó, cậu là anh trai, có suy nghĩ như tất cả bậc cha mẹ.
Cậu đặc biệt nghĩ thế này, tính cách em gái yếu đuối, muốn có một chỗ ngồi trong tổ chức, chỉ có con đường nghiên cứu khoa học này. Nếu không, vẻ đẹp và sự mềm yếu của cô bé sẽ trở thành một loại tai họa.
Cho nên cậu nói với cô bé: “Cheryl của chúng ta thông minh như thế, nếu em không bằng lòng, S. P. A. tổn thất rất lớn nhé. Anh còn muốn xem thử, Cheryl của chúng ta có thể làm được đến mức nào đó! Còn muốn nghe người khác nói, Cheryl của chúng ta lợi hại thế nào!”
Cô bé im lặng một hai giây, lập tức ý chí chiến đấu sục sôi: “Em luôn tự hào vì anh, em cũng muốn trở thành niềm tự hào của anh nữa! Anh nhìn cho thật kĩ nha, em sẽ cố gắng!”
Sau đó, Chace lại nghe được tin tức của em gái từ miệng người khác, đó là: Cô gái nhà Lancelot đó, đừng thấy cô bé im lìm không lên tiếng, cô nhóc đó còn giỏi hơn anh trai cô bé nữa, bảy tuổi đã phát triển loạt thuốc AP từ mười ba loại lên mười bảy loại, biết loại thuốc này tạo ra bao nhiêu giá trị cho tổ chức không?
Chace nói chuyện cậu nghe được cho Cheryl biết trong điện thoại, cô bé lập tức bác bỏ: “Nói bậy, anh trai giỏi nhất. Em đâu có thể so với anh?”
Chace cười sang sảng: “Nhóc ngốc, nghe được lời này, em biết anh vui thế nào không?”
#
Mỗi lần rảnh về thăm cô, anh phát hiện, năm này qua năm khác, cô em gái này từ từ lớn lên, dần xinh đẹp hơn, yên lặng hơn, cũng càng trầm tĩnh hơn so với trong trí nhớ của anh.
Tựa như, người trong điện thoại là một cô em gái, người nhìn thấy mặt là một người khác.
Một ngày trước sinh nhật mười ba tuổi của cô, anh trở về thăm cô.
Cô lại cao hơn rất nhiều, mặc một cái váy trắng đứng bên lan can chạm trổ hoa văn kiểu Âu, hơi hồi hộp lại dè dặt nhìn anh trai mười tám tuổi đã trưởng thành.
Đối diện nhau rất lâu, cô chỉ mím môi cười, rất lâu mới rụt rè gọi: “Hi, Chace.”
Anh không hề để ý sự xa lạ biểu hiện ra ngoài của cô, mỉm cười tiến lên, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô. Cô liền mỉm cười, ngoẹo đầu, dựa trên bả vai anh.
Trong nháy mắt, cô em gái gắn bó thân mật kia đã trở lại.
Anh chưa bao giờ lo cô sẽ lạnh nhạt với anh, mà so với việc này, việc càng khiến anh cảm thấy thầm lo hơn là, lần lượt, cô và anh em sinh đôi kia, cũng càng thân thiết hơn.
Lúc cô còn nhỏ, anh không để ý tới. Suy cho cùng anh không ở bên cạnh cô, mà cô thì quá yếu đuối, có Arthur và Bert ở đó, không có ai dám bắt nạt cô.
Nhưng cô lớn lên mỗi ngày, vóc dáng trổ xinh đẹp và thon thả, ngực cũng có đường cong lả lướt, cô đã là một cô gái nhỏ. Anh em sinh đôi kia cũng lớn thành thiếu niên, thanh âm thay đổi, vóc dáng trổ mã cao lớn.
Cô lại giống như không có quan niệm giới tính rõ ràng như vậy.
Có lúc, cô đi từ từ ở phía trước, Bert chạy tới từ phía sau, nhéo mặt cô một cái lại chạy đi trong nháy mắt, cô chỉ trừng mắt rất nhẹ, không còn nữa;
Có lúc, Arthur tạm biệt cô, khoác tay lên eo cô, môi lại gần hôn nhẹ gò má cô, cô cũng thản nhiên như không.
Đêm party sinh nhật của cô, Chace thấy được, cô gần như không nói chuyện với bạn cùng tuổi, bạn đến chơi cũng thận trọng, nhìn sắc mặt Arthur và Bert nói chuyện hành động.
Bầu không khí như vậy quá kì dị, Chace tìm người tra hỏi, người đó nói: “Lần trước có người cười nhạo cô ấy là mọt sách, năng lực vận động kém, kết quả rất thảm.”
Chace hỏi: “Phản ứng của em ấy thì sao?”
“Không có phản ứng, sớm đã quen rồi.”
Việc này khiến Chace lo lắng.
Ngày đó, party sinh nhật chỉ kéo dài nửa tiếng, mẹ tới trách mắng, tịch thu tất cả quà của cô. Chace nói lời tốt cả buổi mới không khiến cô bị giam vào phòng tối.
Ở party, lúc từng người một bị đuổi đi, Chace cảm thấy mệt mỏi, nhưng nhìn em gái, cô rất yên lặng, rất trầm mặc, không hề tức giận.
Nguyên nhân chính là cô không tức giận, mới khiến anh càng thêm bất an.
Trẻ em đều sẽ theo lợi tránh hại. Trong thế giới của cô, bố mẹ nghiêm khắc và bạn bè nghịch ngợm đều là hại, Arthur và Bert đi theo cô dỗ dành cô cưng chiều cô khắp nơi mới là lợi.
Quả nhiên, nháy mắt, không thấy cô nữa, biến mất cùng với Arthur và Bert.
Anh giống như điên, chưa bao giờ khẩn trương như vậy, sự khẩn trương vô hình không nói ra được lý do, tìm cô cả một buổi tối. Cho đến sáu giờ sáng hôm sau, cô đúng giờ xuất hiện ở phòng thí nghiệm, mặc áo choàng dài trắng nho nhỏ làm thí nghiệm.
“Tối qua đi đâu thế?” Anh xoay quanh cô, thấp thỏm như nhà tôi có em gái vừa trưởng thành vậy.
“Arthur và Bert dẫn em lên Empire Star chơi.” Cô vẫn thành thật.
Não anh mờ mịt phút chốc: “Cả đêm?”
“Ừm.”
“Mấy đứa…” Thanh âm anh hơn yếu ớt, “Ở đó làm gì?”
“Ngắm sao, đốt pháo bông, ăn bánh kem. Ừm, rất ngọt.” Cô nhìn chằm chằm kính hiển vi, trả lời một cách bình tĩnh và đầu đuôi gốc ngọn.
Anh tựa như trút một hơi, lại dường như càng thêm bất an, đi tới đi lui quanh cô, lại chợt phát hiện giống như quay lại lúc nhỏ, mỗi người ngược lại. Khi đó, anh đứng trước bàn thí nghiệm, cô và anh dùng một sợi dây cột vào nhau, coi đây là bán kính, cô một tuổi học đi xoay vòng vòng quanh anh.
Anh nhìn gò má yên tĩnh và tinh tế của em gái, đột nhiên liền nở nụ cười.
Cô sửng sốt một giây, ngẩng đầu nhìn anh, không cần hỏi liền hiểu, cũng cười.
Hình như cô vui vẻ, không nhịn được nói nhiều hơn một chút: “Tuần trước, Arthur bọn họ lén dẫn em ra khỏi Artland, ở trên núi rất cao, nhìn thấy được cảnh đêm của thành phố, thật xinh đẹp. Tiếc là chỉ ở hai ngày, quay về còn bị mẹ nhốt vào phòng tối. Nhưng em không hề buồn, còn rất vui…”
“Em và hai đứa ở trong núi một ngày một đêm? Buổi tối ở đâu, dựng lều?” Nụ cười trên mặt Chace trong nháy mắt biến mất, hai đứa con trai mười sáu tuổi kia, chuyện cần biết đều đã biết.
“Ừm.” Cô không cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Ôi, em rất thích lều, em đã bảo họ dựng một cái trong phòng thí nghiệm cho em, em dẫn anh đi xem…” Cô để dụng cụ thí nghiệm xuống, kéo anh đi qua phòng nghỉ ở trong.
Anh kéo cô lại, sắc mặt u ám: “Bọn nó có bắt nạt em không? Có làm gì em không? Em nói cho anh, đừng sợ,” anh gấp đến mức dùng sức nắm vai cô, mắt cũng đỏ lên vì tức, “Nếu… Anh giết bọn nó.”
Cô bị khí thế của anh dọa: “Làm gì cái gì? Nếu… là cái gì?”
“Chính là cái kia…” Chace ngẹt thở, không biết nên giải thích thế nào, trong lòng cũng dần hoảng hốt. Anh chợt phát hiện, cô không giống người ở thế giới bên ngoài, cũng không giống người trong tổ chức S. P. A., lại giống như một đứa trẻ sói lớn lên khép kín ngăn cách với thế giới hơn.
Anh kéo cái ghế chân cao ngồi xuống, nói cho cô biết sự giáo dục trẻ em gái: “Cheryl, hình như anh đã quên dạy em, con gái lớn rồi thì không thể… gần như thế với con trai. Sau này em phải nhớ kĩ.”
Cô chọc con thỏ trắng trong lồng, rất ngoan: “Em không nói chuyện với người khác đâu, cũng không có ai có thể đến gần em.” Cô nói rất bình thản, dáng vẻ không hề cô độc.
Anh yên lặng nhìn, nhịn xuống một tia đau lòng.
Anh nhìn ra được, cô giống như một đóa hoa đặt trong lồng pha lê chân không, không ai có thể đến gần. Thực ra anh muốn ám chỉ cô không nên đi quá gần với Arthur và Bert, mở miệng, lại không đành lòng.
Có lẽ trong thế giới của cô, chỉ có một chút an ủi như thế.
Chace trầm mặc một lúc, nhắm mắt, đổi cách nói, hỏi: “Arthur và Bert, em chọn ai, thích ai?”
Cô dừng lại, hoang mang lại nghi hoặc: “Tại sao phải chọn?”
Lòng Chace lại trầm xuống lần nữa, nhưng không trả lời ngay.
Cô từ nhỏ không có người trông coi không có ai dạy, anh rời khỏi quá sớm, mẹ trừ xử phạt thì chính là xử phạt, cô không có bạn không có người thân, bị vòng tròn của Arthur và Bert giam cầm mà lớn lên.
Cô hoàn toàn không có hệ thống quan niệm giá trị liên quan tới thế giới tình yêu cuộc sống, cho dù là với “nghiên cứu” cùng “người thân” trong miệng cô, cô cũng không có bao nhiêu vui buồn, giống như một người máy hoàn thành chương trình cô nên làm.
Anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, thế giới quan của cô, như thế nào có thể mấy câu là phá vỡ?
Anh cố hết sức cười dịu dàng một tiếng, lấy từ sau lưng ra một cái bánh kem xinh đẹp: “Không nói việc này trước. Hôm qua, em còn chưa kịp ăn bánh kem anh cho em đã biến mất rồi.”
Cô nhận lấy cái hộp đầy màu sắc, nghe nói, bỗng chốc áy náy đến mức không dám nhìn anh. Anh đã nhìn ra, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, vui mừng, lo âu, lại mất mát và buồn phiền mơ hồ.
Cô mở ra, trên bánh kem vẽ một đứa bé trai dắt một đứa bé gái, vẽ xấu chết đi được: “Không phải là tự anh làm chứ?”
“Xấu vậy sao?” Anh vẫn tự biết mình, lại gần.
“Là vẽ rất xấu, nhưng phối màu rất tốt.” Tia sáng trong mắt cô lấp lánh, “Rất thích.”
Cô hình như rất không nỡ múc một muỗng nhỏ, ngọt lịm.
“Đồ của anh trai luôn tốt nhất.” Cô nói.
Một câu khiến Chace không khỏi yên tâm, lấy máy chụp hình từ trong túi ra đưa cho cô: “Này, cái này là quà sinh nhật.”
“Tại sao lại là máy chụp hình?” Cô xoay người đi lấy một cái gần như mới tinh trong tủ, “Cái tặng lần trước chưa hư mà.”
“Đã dùng chưa?” Anh mở ra, nhìn ảnh bên trong.
Tấm thứ nhất khiến anh bật cười: Cô dùng chức năng tự chụp, bị ánh sáng lóe lên dọa, kinh ngạc nheo một con mắt lại, nhe răng trợn mắt, nhưng rất xinh, giống như một con vật nhỏ đáng yêu xù lông.
Anh phì cười, nhấn lùi lại. Tấm tiếp theo là kệ ống nghiệm, để các loại phenolphthalein, quỳ, nổi lên bong bóng đủ mọi màu sắc, rất đẹp. Lại lùi lại, nhưng không có nữa, chỉ có hai tấm?
“Không còn?” Anh hơi sửng sốt, “Không phải bảo em chụp hết thứ em thích sao?”
“Hình như cũng không thích gì cả.” Cô nói một cách bình thường, con ngươi chuyển một cái, lấy máy chụp hình lại, hướng về phía anh “rắc” một cái, anh không phản ứng kịp.
Cheryl nhìn Chace với vẻ mặt sững sờ trong máy chụp hình, mím môi cười: “Đẹp lắm.”
Chace cười khổ sở, đẩy máy chụp hình lần này cho cô: “Cái tặng lần này không giống với cái kia, em xem thử đi.”
“Nhưng em thấy hai cái giống nhau mà!” Cô bĩu môi, nhưng vẫn nghe anh, nghiêm túc mở ra.
Trong nháy mắt, trong đôi mắt đen trong veo của cô đều là ngạc nhiên. Trong máy chụp hình nho nhỏ chứa thế giới thật to: Đường phố náo nhiệt, người đi đường nhiều màu sắc, Carnival sặc sỡ, sân khấu rực rỡ, còn có đại học và bạn học của anh, rất nhiều người ở cùng nhau…
Đây chính là điều tuyệt vời ở bên ngoài?
Tấm này qua tấm khác, cô xem không biết bao lâu, lòng dạt dào vui sướng.
Thấy một tấm trong đó, anh cùng các bạn học mừng Giáng sinh, bạn học của anh đều lớn hơn anh rất nhiều, chỉ có một người, nhìn qua giống như thiếu niên nho nhỏ, hai tay đút trong túi đứng trước cây thông rực rỡ, nhíu mày, giống như đang khinh thường cây thông.
Cheryl chỉ vào thiếu niên mặc áo sơ mi trắng bóng dáng se lạnh này, tò mò: “Anh ấy không thích cây thông sao? Rất đẹp mà!”
Chace liếc một cái, cười: “Cậu ta nói cây thông là phá hoại rừng rậm, đèn màu và quà tặng là lãng phí tài nguyên.”
“Có người lại không thích đèn màu và quà?” Cô tốn công suy nghĩ vài giây, ngây thơ và mờ mịt. Loại từ “phá hoại” và “lãng phí” đối với cô mà nói, rất xa lạ nhưng cũng rất mới lạ.
Cô suy nghĩ một hồi, gật đầu, mặt rất đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ấy nói cũng đúng nhỉ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đây chính là phong cảnh anh đi qua sao? Thật là đẹp!”
“Ừ.” Chace mỉm cười, ôm vai cô, “Cheryl, sau này, anh dẫn em ra ngoài, ra bên ngoài sống được không?”
“Thật sao?” Cô vừa mừng vừa sợ, “Có thể dẫn em ra ngoài sao? Khi nào?”
“Chờ em lớn một chút,” Chace sờ đầu cô, vẻ mặt khó lường, “Cũng chờ anh lớn thêm chút nữa.”
Cheryl không hiểu: “Anh mười tám tuổi, đã là người lớn rồi mà!”
“Vẫn chưa đủ,” anh nói, “Vẫn chưa đủ.”
Cô muốn hỏi đợi đến khi nào, nhưng cuối cùng không hỏi, chỉ khôn khéo gật đầu: “Ừm, em từ từ đợi.” Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Arthur và Bert đi cùng không?”
Chace hơi sửng sốt, đắn đo một lúc: “Hai đứa không muốn để em ra ngoài. Vậy em, muốn đi theo ai?” Nghe vào có vẻ hơi thất vọng.
Cô vội vàng tranh cãi: “Đương nhiên là anh.” Nói xong, lại đấu tranh tư tưởng, “Vậy em có thể ở luôn bên ngoài, thỉnh thoảng chạy lại thăm họ không?”
“Nếu em quay lại, hai đứa còn có thể để em ra ngoài không?” Anh hỏi.
Cô bối rối, ngây ngẩn rất lâu, dường như hạ quyết tâm: “Em muốn ở cùng anh. Em luôn luôn muốn đi theo anh.”
#
Năm mười lăm tuổi, Ngôn Tố ra sức học tập học vị tiến sĩ thứ hai của cậu. Bạn cùng tuổi cậu đều đang lên trung học, đối với cậu mà nói, từ “bạn cùng tuổi” này tương đương với ngây ngô, ngu xuẩn, không lý tính.
Mà bạn cùng tuổi và bạn học cùng lớp “lớn tuổi” đối với cậu mà nói, cậu tương đương với một từ - quái thai.
Cậu hoàn toàn không phải là loại học bá đeo mắt kính, ăn mặc tùy ý hơi lôi thôi không chú ý chuyện vặt vãnh, hai điểm một đường giữa thư viện và nhà ăn. Ngược lại, cậu là một học thần mặc trang phục cực kì đúng mực lịch sự, cử chỉ hành động lời nói khá có phong độ thời Trung cổ. Mọi người đều lén gọi cậu là “quý ông nhỏ mới khai quật”.
* Học bá: học vượt trội.
Học thần: học bá đạo hơn học bá.
Học thần không bao giờ đến thư viện, bởi vì lúc mười ba tuổi cậu vào đại học Berkeley, một kì nghỉ hè đã đọc hết tất cả sách trong thư viện MIT.
Kì nghỉ hè đó, bảy giờ sáng đến chín giờ tối mỗi ngày, sinh viên, nghiên cứu sinh kết bè kết đội nghe danh mà đến, xa xa vây xem: Cậu bé mặc âu phục nhỏ, sống lưng thẳng tắp cầm sách lật từng trang, mấy phút đổi một quyển, một tiếng đọc xong một giá sách.
Học trên tiến sĩ, ngược lại không có nhiều sách như vậy cho cậu đọc.
May mà lúc mười bốn tuổi, bởi vì cậu giải được mật hiệu khủng bố tập kích Điện Capitol mà một lần nổi danh, từ đó tiếng tăm vang dội. Cho nên, lúc học ở MIT, cậu đã sớm không ngâm mình trong thư viện, mà là bắt đầu ứng phó với mật mã kì lạ ở các nơi trên thế giới.
Cho nên, phần lớn thời gian các bạn học thấy cậu trong sân trường, cậu đều là hai tay đút trong túi, nhíu mày suy tư một trận gió thổi qua, vì vậy mọi người lại gọi cậu là “Thất thần như gió”, không ai biết thực ra cậu đang suy tư.
Ngày biết Chace đó, Ngôn Tố ngồi.
Cái “biết” này có nghĩa khác. Họ là bạn học cùng lớp tiến sĩ, nhưng luôn không trao đổi.
Hôm nay, Ngôn Tố ngồi cạnh bàn đá, tay trái vẽ mật mã trên tờ giấy trắng, tay phải đang đặt cờ vua, một mình đóng hai vai, mình chơi với mình.
Một mặt giải mã bừng bừng khí thế, mặt kia tự mình đánh cờ với mình quyết đấu khó phân thắng bại.
Cậu viết mật mã, sang bên này đi một nước cờ, liếc mắt một cái, đối diện cũng phải đi, mới vừa muốn chuyển ngựa về trước một bước, có người cầm quân ngựa, đẩy về trước một bước, giống như hoàn toàn hiểu suy nghĩ của cậu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, bất mãn và kiêu ngạo: “Cậu đụng vào cờ của tôi.”
“Ừ,” dường như Chace không nghe, ra dấu tay mời, “Tới lượt cậu.”
Ngôn Tố nhướng mày, càng không vui, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đi bước kế tiếp. Trong nháy mắt lại xem mật mã của mình, nhưng đối phương rất nhanh đánh cờ, tương đối nhanh.
Ánh mắt Ngôn Tố chậm rãi chuyển tới, ngước mắt nhìn về phía Chace.
Người sau nhún nhún vai, liếc mật mã trong tay trái Ngôn Tố một cái: “Đánh cờ với tôi, phải gác cái đó lại một chút rồi.”
Ngôn Tố không nói, rất nhanh đi bước tiếp theo, Chace cũng vậy…
Thế là, người đi ngang qua thấy hai thiếu niên nhỏ nhất lớp tiến sĩ ngồi dưới tàng cây, không nói một lời, từng người chuyển quân cờ một cách nhanh chóng, anh tới tôi đi giống như cùng so kiếm.
Người qua đường kì lạ lắc đầu, cái này là đánh cờ chỗ nào nhỉ? Có người suy nghĩ nhanh như vậy?
Xuống nước cuối cùng, biến thành một ván cờ chết, bất phân cao thấp.
Nhìn ván cờ chết đó, Ngôn Tố nói câu đầu tiên: “Interesting!” Nói thế giống như từ trong tiếng Trung: Ha ha.
“Tôi nhớ, cậu tên là Alex La Chance?”
Chace gật đầu: “Phải.”
Ngôn Tố cũng gật đầu: “Trong tên cậu có lỗi ngữ pháp, bố cậu biết không?”
Chace bĩu môi: “Sinh ra chính là như vậy, không có cách nào lựa chọn, không phải sao?”
Ngôn Tố nhíu mày, lại nói: “Interesting!”
Ha ha…
#
Năm Ngôn Tố mười tám tuổi, ra sức học tập học vị tiến sĩ thứ bảy của anh ở Princeton. Lần này, Chace không đồng hành cùng anh. Nhưng hai người thường xuyên hẹn nhau đánh cờ. Từ cờ vua đến cờ tướng Trung Quốc, đến cờ nhảy quốc tế, cờ vây, thậm chí đến bài Cầu, poker…
* Bài Cầu: .erct.com/2-ThoVan/DLMo/Bai_Cau_Hop_Dong.htm
Có lần, hai người ngồi trong tiệm cà phê, vừa một tay làm chuyện của mình, vừa một tay kia đánh bài Cầu.
Chân Lễ mua cà phê đi qua, nhìn thấy Ngôn Tố, vô cùng kinh ngạc anh lại có thể chịu đánh cờ với bạn, đi tới.
Hai thanh niên đều tự đọc sách của mình, đồng thời chơi xoay bốn xấp bài, một người đóng hai vai.
Chân Lễ: “Hai người đánh?”
Không ai để ý đến cô.
Chân Lễ không nói ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu: “Hi, S. A.”
Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu lên: “Hi, L. J.”
Chace nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái lại cúi xuống, học Ngôn Tố chào: “Hi, L. J.”
Nam sinh rất khôi ngô tuấn tú.
Chân Lễ hơi nhướng chân mày lên. Tôi biết cậu sao?
Nhưng mà, cô cảm thấy, họ sẽ gặp nhau rất nhiều lần.
Bình luận facebook