-
Chương 119
Cuối đông đầu xuân, bầu trời điểm đầy sao, rực rỡ như tấm vải nhung rải đầy kim cương. Ánh trăng loãng, nhiệt độ vẫn rất thấp. Mấy ngày trước tuyết rơi nhiều, núi rừng trong đêm tuyết phủ trong làn áo bạc, một vùng yên tĩnh.
Gió thổi vào từ khe hở ở cửa sổ xe, lạnh âm ỉ, vén vài sợi tóc rơi bên thái dương Chân Ái.
Dây an toàn trống trơn treo một bên, Chân Ái quay đầu nhìn, ánh trăng và tuyết trắng làm nổi bật tòa lâu đài kiểu Âu màu trắng, sạch sẽ lại trang nhã, giống như nơi ở của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
Cô chậm rãi bước xuống xe, hơi lạnh ập vào mặt.
Trong đất trời hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió gào thét khắp trời.
Bước lên bậc thềm, cô lấy chiếc chìa khóa mang theo bên mình hơn mấy năm kia ra, cắm vào, nhẹ nhàng vặn một cái, mở ra.
Ba năm rồi, anh vẫn không đổi khóa.
Trong lâu đài vô cùng yên ắng, không có ai. Trong hiên cửa cũng không có giày để thay. Nhìn qua như không có người thường ở, mọi thứ bên trong lại vẫn ngăn nắp sạch sẽ, chưa từng dính bụi.
Đồ trang trí vẫn là phong cách thời Trung Cổ quen thuộc.
Thế giới rất yên lặng, chỉ có tiếng gió bên ngoài.
Cô không bật đèn, đi lên bậc thang thật dài, xuyên qua hành lang, thư viện vẫn như cũ, vẻ tĩnh mịch như từ xưa đến nay.
Không hề tối, bởi vì ánh trăng đêm nay rất sáng.
Bỗng nhiên nhớ tới buổi gặp lần đầu, cũng là sau khi tuyết rơi, cô vòng qua đàn piano, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và sâu xa của người thanh niên phía sau.
Lần này, đàn piano và xe lăn đều ở đây, nhưng lại không có anh.
Ba năm trước, Bert rơi xuống biển; Ngôn Tố ngừng thở, mà cô bị nhóm đặc công dẫn đi trong nháy mắt, thậm chí không kịp nhìn Ngôn Tố được đưa lên xe cấp cứu.
Cô được sắp xếp giả chết, sau đó giấu đi. Mấy năm nay, người cô tiếp xúc gặp qua, là một con số.
Người của tổ chức tìm được “thi thể” cô, nhưng có lẽ không hề tin, vẫn đang tiếp tục tìm cô. Nhưng trong ba năm, cô ẩn náu rất kĩ, họ không tìm được bất kì tin tức gì.
Ngay cả Ngôn Tố ở đây cũng không tìm được.
Bởi vì…
Có người nói, anh trở thành người thực vật; rất lâu về sau, tỉnh lại, nhưng mất trí nhớ.
Nghe nói, anh đã quên cô.
Bây giờ anh đi lung tung khắp nơi trên thế giới, làm nghiên cứu của anh. Ngay cả tổ chức cũng đã từ bỏ khả năng tìm được Chân Ái từ chỗ anh.
Cho nên, lần này cô mới có cơ hội ra đây xem thử.
Cô ngồi trước đàn piano, nhẹ nhàng bấm phía đàn, đánh ra nốt nhạc không thành điệu.
Nghe nói, anh đã quên cô.
Như vậy rất tốt. Anh có thể giống như trước khi chưa biết cô, sống đơn thuần, ít nhất, bình an.
Còn cô, không hề khổ sở. Đã từng nhận được tình yêu thuần khiết như thế của anh, cho dù là hồi ức cũng đủ cho cô ghi nhớ cả đời. Trong những ngày chia ly, thí nghiệm không có bờ bến sao mà nhàm chán. Nhưng mỗi một ngày, cô đều sẽ nhớ lại thư tình của anh rất nhiều lần, kể cả đoạn thư tình trong phim sám hối anh cho cô.
Lời từ biệt: Nén bi thương.
Cô vừa nhìn là hiểu.
Đêm hè ấy, ánh trăng sáng trong, họ cởi giày, chân trần chậm rãi khiêu vũ trong thư viện. Xong một điệu nhảy, Ngôn Tố khe khẽ đọc bài thơ tình kinh điển nhất của nhà thơ Donne cho cô.
Anh nói anh thích Donne ví một đôi tình nhân như hai chân com-pa, thích tình yêu thuần khiết trong bài thơ ấy, cho dù biệt ly, cho dù không gặp nhau, tinh thần và linh hồn của người yêu nhau cũng vĩnh viễn chung một chỗ.
Cho nên, ngày ấy, trong nhà vệ sinh ở sân bay, nghe anh nói “Lời từ biệt sau cùng gửi cho cô ấy, xin cô ấy nén bi thương” trên màn hình, trong nháy mắt, cô nước mắt lưng tròng.
Mà lúc này, trong ngày tuyết cũng vô cùng tĩnh lặng, đất trời không có một chút âm thanh. Sao dày đặc lấp lánh, ánh trăng như thủy ngân vẩy lên cửa sổ kính hoa văn màu, đẹp đến mức rung động lòng người.
Cô ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời sao cao vời vợi, xuyên qua cửa sổ kính, sâu xa như thế, giống như đôi mắt Ngôn Tố rõ ràng trong kí ức, trong vắt, trong veo.
Anh, là tình yêu chân thành cuộc đời này của cô.
Chân Ái ngước đầu, đứng trong ánh trăng như tấm lụa trắng, khẽ cười, lẩm nhẩm đọc bài thơ biệt ly kia. Nghe nói, người yêu mà linh hồn yêu nhau giống như đôi chân com-pa:
Anh ở trung tâm, em tới chân trời.
Cả đời em phiêu bạc, nghiêng tai lắng nghe thay anh;
Lúc gặp nhau, mới có thể cùng nhau đứng thẳng;
Anh kiên định, quỹ đạo của em mới có thể viên mãn;
Anh không di chuyển, em mới có thể đi về điểm gặp nhau ban đầu.
Cô từng có tình yêu đẹp nhất trên thế gian này, không hề tiếc nuối. Ánh trăng, núi rừng, mặt tuyết, cảnh đẹp như thế, một mình cô thưởng thức cũng không đáng tiếc.
Lúc này hơi dừng lại, quay lại nơi anh ở trong nhất thời, từ biệt lần nữa cũng không đáng tiếc.
Bầu trời sao ngoài cửa sổ kính như gột rửa, cô quyến luyến không thôi cúi đầu xuống.
Xem đồng hồ đeo tay, đã qua mười phút, nên đi rồi.
Trước khi đi, muốn lấy một cuốn sách trong kệ sách của anh đi. Trí nhớ đột nhiên xoay lại, nhớ tới lần trước chia ly, anh nói cho cô biết có một lá thư giấu trong cuốn truyện cổ tích cô thích nhất.
Chân Ái cả kinh, lập tức tìm ra cuốn Archimedes không tính là dày trên kệ sách, bởi vì xúc động mà hai tay lại phát run, sách thoáng cái rơi xuống đất, lá thư màu trắng rơi ra từ trong trang sách.
Có lẽ thời gian quá lâu, mực đóng dấu niêm phong đỏ đã phai màu, chưa từng mở ra.
Trên phong bì viết “Ai”, trên mực đóng dấu đóng “S. A. Yan”.
Chân Ái sửng sốt, nhanh chóng bóc thư, là nét chữ của anh ấy!
Ánh trăng phản chiếu trong mắt cô, một khoảng ánh nước.
“Ai, ban đầu định chờ vụ án ảo tưởng tình dục kết thúc, sẽ ôm tấm lòng nghiêm túc và thành khẩn xin lỗi em, đồng thời nói cho em biết ngọn nguồn liên quan đến sự việc anh che giấu. Nhưng chuyện đột ngột bùng phát biến hóa, anh biết Owen giấu em ở đâu, anh sẽ lập tức đi gặp em, nhưng thời gian để đôi bên nói chuyện đã không kịp, chỉ có thể dùng thư sám hối với em. Hi vọng lúc em đọc được bức thư này đừng sợ hãi, tuy anh đi đến chỗ nguy hiểm, nhưng anh nhất định sẽ quay về bên cạnh em.
Viết bức thư này không hề đại diện cho việc anh không có lòng tin quay trở lại, mà là nội dung trong thư quá quan trọng, em nhất định phải biết sự thật, bất luận anh sống hay chết cũng không cách nào ngăn cản.
Ai, iPod Chace để lại cho em thực ra có tám cái, trừ bảy màu nhìn như hoàn mỹ ra, còn có một cái màu bạc. Anh cho rằng bị CIA lấy đi. Các loại dấu hiệu (em có hứng thú sau này sẽ thảo luận với em) khiến anh nghi ngờ Chace đã để lại tin tức liên quan đến mẹ em. Rất có thể mẹ em không hề là nhà khoa học hoàn toàn tà ác không phân biệt phải trái trong tưởng tượng của em, bà ấy rất có thể yêu em hơn em tưởng tượng, có lương tri hơn em tưởng tượng.
Ai, sau này đừng khóc và tự ti vì mẹ em, mẹ em là người yêu em.
Mấy điểm trên anh đã nhận được khẳng định trong lúc giằng co với Annie. Đây cũng là chỗ anh muốn thú nhận với em. Xin lỗi em, sau khi từ Silverland về anh đã tìm Annie nói chuyện, nhưng anh không kịp thời nói cho em biết.
Lại nói tiếp, trong cuộc nói chuyện với Annie, có một điểm khiến anh bất ngờ. Annie nói một cách rất có lý nếu Chân Ái không phục vụ cho CIA, không có thuốc giải thì sẽ khiến tổ chức khủng bố càng ngông cuồng hơn, thế giới sẽ rất nguy hiểm. Lúc đó anh không biết nghĩ như thế nào, trả lời một câu ‘Screw the whole world’ Mặc kệ toàn thế giới. Annie kinh ngạc, chính anh càng kinh hoàng hơn. Anh cho rằng anh đã phá vỡ giá trị quan trước sau như một của mình vì em, anh cảm thấy hoang mang sâu sắc. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện, không hề có. Bởi vì chính nghĩa thuần túy không cho phép lừa gạt và giả dối, không cho phép ép buộc và uy hiếp. Anh cho rằng hành vi của anh rất đúng đắn. Có người hi sinh bản thân vì đại chúng, việc này đáng ca ngợi; nhưng vì đại chúng hi sinh người khác, cho dù là hàng tỉ ‘đại chúng’ đối mặt với một ‘người khác’, đó cũng là chính nghĩa giả dối dùng sức mạnh đoạt lấy.
Cho nên, anh kiên quyết không cho phép họ làm như vậy. Đương nhiên, anh rất xấu hổ vì đã nói lời không văn minh, anh bảo đảm đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Anh nói, ‘Chân Ái rất lương thiện, cũng có trách nhiệm hơn các người tưởng tượng. Cho dù các người không dùng đạo đức ép cô ấy, cô ấy cũng sẽ làm chuyện cô ấy nên làm. Nhưng nếu cô ấy không muốn, tôi cũng ủng hộ cô ấy.’Annie nói rất nhanh, ‘Cậu có thể nói sự thật cho cô ấy biết, nếu cô ấy bằng lòng tiếp tục, rất tốt; nhưng nếu cô ấy muốn rời khỏi chúng tôi, không phục vụ cho chúng tôi nữa, đối với một người không để chúng tôi sử dụng lại có nhiều kĩ thuật mũi nhọn như vậy, cậu nói kết cục của cô ấy là gì? Cậu có thể cứu cô ấy từ trong tay chính phủ và quốc gia? Cậu cho rằng tự do quan trọng hơn mạng sống, cho nên S. A., cậu muốn chọn tự do vứt bỏ mạng sống thay cô ấy sao?’
Khoảnh khắc đó, anh á khẩu không trả lời được. Anh trước sau như một coi thường thế lực, nhưng khi ấy anh vô cùng căm ghét bản thân không có thế lực lớn mạnh, không thể bảo vệ em thật tốt. Lý trí khiến anh rất rõ ràng, một mình anh căn bản không có cách nào chiến đấu với hai tầng thế lực chính phủ và S. P. A.
Anh thực ra muốn nói, nếu em bằng lòng ở lại, anh cùng em sống những ngày không còn thấy ánh sáng nữa; nếu em không bằng lòng, anh cũng cùng em phiêu bạc chân trời. Nhưng anh không biết nếu lúc tình huống em không bằng lòng xuất hiện, chúng ta nên rời khỏi một cách an toàn như thế nào.
Ai, sinh mạng của anh, tự do của em, anh sẽ chọn cái sau, nghĩa vô phản cố; nhưng nếu như là, sinh mạng của em, tự do của em, anh chỉ có thể để em sống. Sinh mạng của em quan trọng hơn tất cả.
Sau khi từ chỗ Annie về, anh không hề thoải mái. Anh biết chuyện của mẹ em là bao nhiêu gánh nặng và hổ thẹn trong lòng em, anh biết nó ép em đến mức không ngẩng đầu lên được.
Không ai hiểu rõ em hơn anh, cho nên không ai đau lòng cho em hơn anh. Chuyện này luôn giày vò anh, anh dần nhận thức rõ, mặc dù anh yêu em, nhưng tình yêu không phải lý do. Anh không thể lấy tên tình yêu tự ý quyết định cho em.
Là anh quá độc tài, chỉ vì anh không muốn gánh vác mạo hiểm mất em, liền lừa gạt em. Anh cho rằng sinh mạng của em quan trọng hơn tất cả, nhưng còn em, em sẽ nói ‘Không tự do, chi bằng chết.’Anh biết, suy xét từ tâm tình của em, em thà chết cũng không muốn mang những gánh nặng tình cảm và đạo đức này. Mà anh, nhất định phải cho em tự do.
Cho dù phần tự do này có thể trả giá bằng sinh mạng của em, anh cũng nhất định phải giao quyền lựa chọn cho chính em.
Anh đã ý thức được sai lầm, một mặt muốn nói cho em biết, một mặt lại nghĩ cách giải quyết. Một ngày nào đó rốt cuộc sáng tỏ thông suốt, có nhớ hôm ấy anh nói với em, che giấu danh tính, phá hủy gương mặt bây giờ cũng không tệ không? Khi đó, anh đã quyết định. Chính bởi vì đã buông xuống gánh nặng lớn nhất trong lòng, anh mới có thể đủ tâm vô tạp niệm, thuần túy và chân thành cầu hôn em.
Ai, ở trên chính là lời thú nhận của anh với em, anh vô cùng hổ thẹn, biểu đạt một trăm ngàn phần xin lỗi với em. Xin em tha thứ.
Ở đây, lập giấy kí kết bảo đảm: Cả đời không giấu giếm em nữa.
“S. A. YAN.”
Hai phần tiếng Trung – Anh, kí tên đóng dấu.
Cô mỉm cười một cách ngây ngô, nước mắt tràn đầy vành mắt.
Tuy đã sớm tin tưởng anh, tuy tâm tình bình lặng như nước từ lâu, hôm nay đọc được lá thư này, cô vẫn rung động.
Ngôn Tố, sao anh có thể yêu em như thế.
Cho dù cả đời này chỉ có thể trốn tránh, sống cuộc sống đơn điệu như người máy, cũng đáng giá.
Cô nhanh chóng lau nước mắt, ôm kĩ giấy viết thư và cuốn sách, xoay người định rời khỏi. Nhưng trong lâu đài cổ yên tĩnh và mờ tối, bỗng truyền đến một tiếng cửa mở lanh lảnh.
Tim Chân Ái hung hăng thịch một cái, ngừng đập.
Cô ôm sách thật chặt, kề vào kệ sách, không nhúc nhích.
Trong lâu đài tĩnh mịch, có sự yên lặng không một tiếng động trong thoáng chốc; dần dần, có tiếng bước chân, không nhanh không chậm, đi qua đại sảnh, bước lên bậc thang, gõ trên sàn hành lang, từng bước một đến gần, thậm chí bắt đầu vang vọng trong thư viện.
Tim Chân Ái nhảy lên đến cổ họng.
Tiếng bước chân này, tuy rằng chậm một chút, nhưng chính là người cô quen thuộc kia. Không có sai.
Cô gắt gao ôm sách, nghe âm thanh ấy càng ngày càng gần. Cô chợt tiến lên một bước, trông chờ lại sợ hãi, bước chân lại đột nhiên dừng lại. Cách nửa giây, trái tim dường như sắp nhảy từ trong cổ họng ra ngoài, trong đầu đã không còn ý nghĩ, chỉ là nhấc chân đi một bước theo bản năng.
Ngay sau đó, vừa vặn.
Anh cũng đến gần thư viện. Dường như vẫn là dáng vẻ đứng ven đường chơi anagram năm ấy, áo khoác màu đen, khăn choàng màu xám, dáng người cao cao, thẳng tắp thanh nhã.
Anh vất vả mệt mỏi, trong tay cầm một xấp giấy, giống như bận việc gì đó, thậm chí không nhớ sau khi vào cửa cởi áo khoác và khăn choàng trước.
Điểm này không hề giống anh với hành vi cứng nhắc ấy.
Cô gắt gao nhìn anh chằm chằm, há miệng, lại không phát ra được một chút âm thanh.
Anh cũng cảm giác được trong nhà có người, thân hình gầy gò khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong trang giấy.
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ như vậy, càng lộ rõ đôi mắt sâu, làn da trắng, góc cạnh rõ ràng của anh, giống như Thượng đế tự tay chạm trổ. Đặc biệt là một đôi mắt màu trà nhạt, trong veo, giống như bầu trời sao thăm thẳm trong đêm tuyết giờ đây.
Trong ngoài lâu đài, hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt tuyết, núi rừng, bầu trời sao, ánh trăng; đẹp đến rung động lòng người, lặng yên không một tiếng động.
Trong lâu đài, sắc trời mờ tối; ngoài lâu đài, tuyết trắng mênh mang.
Tuyết đã dừng từ lâu, trên mặt tuyết ở bậc thềm cổng, một hàng chữ nho nhỏ, viết trong tuyết, gió thổi qua, phai nhạt:
For you, a thousand miles!
--HOÀN--
Gió thổi vào từ khe hở ở cửa sổ xe, lạnh âm ỉ, vén vài sợi tóc rơi bên thái dương Chân Ái.
Dây an toàn trống trơn treo một bên, Chân Ái quay đầu nhìn, ánh trăng và tuyết trắng làm nổi bật tòa lâu đài kiểu Âu màu trắng, sạch sẽ lại trang nhã, giống như nơi ở của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
Cô chậm rãi bước xuống xe, hơi lạnh ập vào mặt.
Trong đất trời hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió gào thét khắp trời.
Bước lên bậc thềm, cô lấy chiếc chìa khóa mang theo bên mình hơn mấy năm kia ra, cắm vào, nhẹ nhàng vặn một cái, mở ra.
Ba năm rồi, anh vẫn không đổi khóa.
Trong lâu đài vô cùng yên ắng, không có ai. Trong hiên cửa cũng không có giày để thay. Nhìn qua như không có người thường ở, mọi thứ bên trong lại vẫn ngăn nắp sạch sẽ, chưa từng dính bụi.
Đồ trang trí vẫn là phong cách thời Trung Cổ quen thuộc.
Thế giới rất yên lặng, chỉ có tiếng gió bên ngoài.
Cô không bật đèn, đi lên bậc thang thật dài, xuyên qua hành lang, thư viện vẫn như cũ, vẻ tĩnh mịch như từ xưa đến nay.
Không hề tối, bởi vì ánh trăng đêm nay rất sáng.
Bỗng nhiên nhớ tới buổi gặp lần đầu, cũng là sau khi tuyết rơi, cô vòng qua đàn piano, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và sâu xa của người thanh niên phía sau.
Lần này, đàn piano và xe lăn đều ở đây, nhưng lại không có anh.
Ba năm trước, Bert rơi xuống biển; Ngôn Tố ngừng thở, mà cô bị nhóm đặc công dẫn đi trong nháy mắt, thậm chí không kịp nhìn Ngôn Tố được đưa lên xe cấp cứu.
Cô được sắp xếp giả chết, sau đó giấu đi. Mấy năm nay, người cô tiếp xúc gặp qua, là một con số.
Người của tổ chức tìm được “thi thể” cô, nhưng có lẽ không hề tin, vẫn đang tiếp tục tìm cô. Nhưng trong ba năm, cô ẩn náu rất kĩ, họ không tìm được bất kì tin tức gì.
Ngay cả Ngôn Tố ở đây cũng không tìm được.
Bởi vì…
Có người nói, anh trở thành người thực vật; rất lâu về sau, tỉnh lại, nhưng mất trí nhớ.
Nghe nói, anh đã quên cô.
Bây giờ anh đi lung tung khắp nơi trên thế giới, làm nghiên cứu của anh. Ngay cả tổ chức cũng đã từ bỏ khả năng tìm được Chân Ái từ chỗ anh.
Cho nên, lần này cô mới có cơ hội ra đây xem thử.
Cô ngồi trước đàn piano, nhẹ nhàng bấm phía đàn, đánh ra nốt nhạc không thành điệu.
Nghe nói, anh đã quên cô.
Như vậy rất tốt. Anh có thể giống như trước khi chưa biết cô, sống đơn thuần, ít nhất, bình an.
Còn cô, không hề khổ sở. Đã từng nhận được tình yêu thuần khiết như thế của anh, cho dù là hồi ức cũng đủ cho cô ghi nhớ cả đời. Trong những ngày chia ly, thí nghiệm không có bờ bến sao mà nhàm chán. Nhưng mỗi một ngày, cô đều sẽ nhớ lại thư tình của anh rất nhiều lần, kể cả đoạn thư tình trong phim sám hối anh cho cô.
Lời từ biệt: Nén bi thương.
Cô vừa nhìn là hiểu.
Đêm hè ấy, ánh trăng sáng trong, họ cởi giày, chân trần chậm rãi khiêu vũ trong thư viện. Xong một điệu nhảy, Ngôn Tố khe khẽ đọc bài thơ tình kinh điển nhất của nhà thơ Donne cho cô.
Anh nói anh thích Donne ví một đôi tình nhân như hai chân com-pa, thích tình yêu thuần khiết trong bài thơ ấy, cho dù biệt ly, cho dù không gặp nhau, tinh thần và linh hồn của người yêu nhau cũng vĩnh viễn chung một chỗ.
Cho nên, ngày ấy, trong nhà vệ sinh ở sân bay, nghe anh nói “Lời từ biệt sau cùng gửi cho cô ấy, xin cô ấy nén bi thương” trên màn hình, trong nháy mắt, cô nước mắt lưng tròng.
Mà lúc này, trong ngày tuyết cũng vô cùng tĩnh lặng, đất trời không có một chút âm thanh. Sao dày đặc lấp lánh, ánh trăng như thủy ngân vẩy lên cửa sổ kính hoa văn màu, đẹp đến mức rung động lòng người.
Cô ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời sao cao vời vợi, xuyên qua cửa sổ kính, sâu xa như thế, giống như đôi mắt Ngôn Tố rõ ràng trong kí ức, trong vắt, trong veo.
Anh, là tình yêu chân thành cuộc đời này của cô.
Chân Ái ngước đầu, đứng trong ánh trăng như tấm lụa trắng, khẽ cười, lẩm nhẩm đọc bài thơ biệt ly kia. Nghe nói, người yêu mà linh hồn yêu nhau giống như đôi chân com-pa:
Anh ở trung tâm, em tới chân trời.
Cả đời em phiêu bạc, nghiêng tai lắng nghe thay anh;
Lúc gặp nhau, mới có thể cùng nhau đứng thẳng;
Anh kiên định, quỹ đạo của em mới có thể viên mãn;
Anh không di chuyển, em mới có thể đi về điểm gặp nhau ban đầu.
Cô từng có tình yêu đẹp nhất trên thế gian này, không hề tiếc nuối. Ánh trăng, núi rừng, mặt tuyết, cảnh đẹp như thế, một mình cô thưởng thức cũng không đáng tiếc.
Lúc này hơi dừng lại, quay lại nơi anh ở trong nhất thời, từ biệt lần nữa cũng không đáng tiếc.
Bầu trời sao ngoài cửa sổ kính như gột rửa, cô quyến luyến không thôi cúi đầu xuống.
Xem đồng hồ đeo tay, đã qua mười phút, nên đi rồi.
Trước khi đi, muốn lấy một cuốn sách trong kệ sách của anh đi. Trí nhớ đột nhiên xoay lại, nhớ tới lần trước chia ly, anh nói cho cô biết có một lá thư giấu trong cuốn truyện cổ tích cô thích nhất.
Chân Ái cả kinh, lập tức tìm ra cuốn Archimedes không tính là dày trên kệ sách, bởi vì xúc động mà hai tay lại phát run, sách thoáng cái rơi xuống đất, lá thư màu trắng rơi ra từ trong trang sách.
Có lẽ thời gian quá lâu, mực đóng dấu niêm phong đỏ đã phai màu, chưa từng mở ra.
Trên phong bì viết “Ai”, trên mực đóng dấu đóng “S. A. Yan”.
Chân Ái sửng sốt, nhanh chóng bóc thư, là nét chữ của anh ấy!
Ánh trăng phản chiếu trong mắt cô, một khoảng ánh nước.
“Ai, ban đầu định chờ vụ án ảo tưởng tình dục kết thúc, sẽ ôm tấm lòng nghiêm túc và thành khẩn xin lỗi em, đồng thời nói cho em biết ngọn nguồn liên quan đến sự việc anh che giấu. Nhưng chuyện đột ngột bùng phát biến hóa, anh biết Owen giấu em ở đâu, anh sẽ lập tức đi gặp em, nhưng thời gian để đôi bên nói chuyện đã không kịp, chỉ có thể dùng thư sám hối với em. Hi vọng lúc em đọc được bức thư này đừng sợ hãi, tuy anh đi đến chỗ nguy hiểm, nhưng anh nhất định sẽ quay về bên cạnh em.
Viết bức thư này không hề đại diện cho việc anh không có lòng tin quay trở lại, mà là nội dung trong thư quá quan trọng, em nhất định phải biết sự thật, bất luận anh sống hay chết cũng không cách nào ngăn cản.
Ai, iPod Chace để lại cho em thực ra có tám cái, trừ bảy màu nhìn như hoàn mỹ ra, còn có một cái màu bạc. Anh cho rằng bị CIA lấy đi. Các loại dấu hiệu (em có hứng thú sau này sẽ thảo luận với em) khiến anh nghi ngờ Chace đã để lại tin tức liên quan đến mẹ em. Rất có thể mẹ em không hề là nhà khoa học hoàn toàn tà ác không phân biệt phải trái trong tưởng tượng của em, bà ấy rất có thể yêu em hơn em tưởng tượng, có lương tri hơn em tưởng tượng.
Ai, sau này đừng khóc và tự ti vì mẹ em, mẹ em là người yêu em.
Mấy điểm trên anh đã nhận được khẳng định trong lúc giằng co với Annie. Đây cũng là chỗ anh muốn thú nhận với em. Xin lỗi em, sau khi từ Silverland về anh đã tìm Annie nói chuyện, nhưng anh không kịp thời nói cho em biết.
Lại nói tiếp, trong cuộc nói chuyện với Annie, có một điểm khiến anh bất ngờ. Annie nói một cách rất có lý nếu Chân Ái không phục vụ cho CIA, không có thuốc giải thì sẽ khiến tổ chức khủng bố càng ngông cuồng hơn, thế giới sẽ rất nguy hiểm. Lúc đó anh không biết nghĩ như thế nào, trả lời một câu ‘Screw the whole world’ Mặc kệ toàn thế giới. Annie kinh ngạc, chính anh càng kinh hoàng hơn. Anh cho rằng anh đã phá vỡ giá trị quan trước sau như một của mình vì em, anh cảm thấy hoang mang sâu sắc. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện, không hề có. Bởi vì chính nghĩa thuần túy không cho phép lừa gạt và giả dối, không cho phép ép buộc và uy hiếp. Anh cho rằng hành vi của anh rất đúng đắn. Có người hi sinh bản thân vì đại chúng, việc này đáng ca ngợi; nhưng vì đại chúng hi sinh người khác, cho dù là hàng tỉ ‘đại chúng’ đối mặt với một ‘người khác’, đó cũng là chính nghĩa giả dối dùng sức mạnh đoạt lấy.
Cho nên, anh kiên quyết không cho phép họ làm như vậy. Đương nhiên, anh rất xấu hổ vì đã nói lời không văn minh, anh bảo đảm đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Anh nói, ‘Chân Ái rất lương thiện, cũng có trách nhiệm hơn các người tưởng tượng. Cho dù các người không dùng đạo đức ép cô ấy, cô ấy cũng sẽ làm chuyện cô ấy nên làm. Nhưng nếu cô ấy không muốn, tôi cũng ủng hộ cô ấy.’Annie nói rất nhanh, ‘Cậu có thể nói sự thật cho cô ấy biết, nếu cô ấy bằng lòng tiếp tục, rất tốt; nhưng nếu cô ấy muốn rời khỏi chúng tôi, không phục vụ cho chúng tôi nữa, đối với một người không để chúng tôi sử dụng lại có nhiều kĩ thuật mũi nhọn như vậy, cậu nói kết cục của cô ấy là gì? Cậu có thể cứu cô ấy từ trong tay chính phủ và quốc gia? Cậu cho rằng tự do quan trọng hơn mạng sống, cho nên S. A., cậu muốn chọn tự do vứt bỏ mạng sống thay cô ấy sao?’
Khoảnh khắc đó, anh á khẩu không trả lời được. Anh trước sau như một coi thường thế lực, nhưng khi ấy anh vô cùng căm ghét bản thân không có thế lực lớn mạnh, không thể bảo vệ em thật tốt. Lý trí khiến anh rất rõ ràng, một mình anh căn bản không có cách nào chiến đấu với hai tầng thế lực chính phủ và S. P. A.
Anh thực ra muốn nói, nếu em bằng lòng ở lại, anh cùng em sống những ngày không còn thấy ánh sáng nữa; nếu em không bằng lòng, anh cũng cùng em phiêu bạc chân trời. Nhưng anh không biết nếu lúc tình huống em không bằng lòng xuất hiện, chúng ta nên rời khỏi một cách an toàn như thế nào.
Ai, sinh mạng của anh, tự do của em, anh sẽ chọn cái sau, nghĩa vô phản cố; nhưng nếu như là, sinh mạng của em, tự do của em, anh chỉ có thể để em sống. Sinh mạng của em quan trọng hơn tất cả.
Sau khi từ chỗ Annie về, anh không hề thoải mái. Anh biết chuyện của mẹ em là bao nhiêu gánh nặng và hổ thẹn trong lòng em, anh biết nó ép em đến mức không ngẩng đầu lên được.
Không ai hiểu rõ em hơn anh, cho nên không ai đau lòng cho em hơn anh. Chuyện này luôn giày vò anh, anh dần nhận thức rõ, mặc dù anh yêu em, nhưng tình yêu không phải lý do. Anh không thể lấy tên tình yêu tự ý quyết định cho em.
Là anh quá độc tài, chỉ vì anh không muốn gánh vác mạo hiểm mất em, liền lừa gạt em. Anh cho rằng sinh mạng của em quan trọng hơn tất cả, nhưng còn em, em sẽ nói ‘Không tự do, chi bằng chết.’Anh biết, suy xét từ tâm tình của em, em thà chết cũng không muốn mang những gánh nặng tình cảm và đạo đức này. Mà anh, nhất định phải cho em tự do.
Cho dù phần tự do này có thể trả giá bằng sinh mạng của em, anh cũng nhất định phải giao quyền lựa chọn cho chính em.
Anh đã ý thức được sai lầm, một mặt muốn nói cho em biết, một mặt lại nghĩ cách giải quyết. Một ngày nào đó rốt cuộc sáng tỏ thông suốt, có nhớ hôm ấy anh nói với em, che giấu danh tính, phá hủy gương mặt bây giờ cũng không tệ không? Khi đó, anh đã quyết định. Chính bởi vì đã buông xuống gánh nặng lớn nhất trong lòng, anh mới có thể đủ tâm vô tạp niệm, thuần túy và chân thành cầu hôn em.
Ai, ở trên chính là lời thú nhận của anh với em, anh vô cùng hổ thẹn, biểu đạt một trăm ngàn phần xin lỗi với em. Xin em tha thứ.
Ở đây, lập giấy kí kết bảo đảm: Cả đời không giấu giếm em nữa.
“S. A. YAN.”
Hai phần tiếng Trung – Anh, kí tên đóng dấu.
Cô mỉm cười một cách ngây ngô, nước mắt tràn đầy vành mắt.
Tuy đã sớm tin tưởng anh, tuy tâm tình bình lặng như nước từ lâu, hôm nay đọc được lá thư này, cô vẫn rung động.
Ngôn Tố, sao anh có thể yêu em như thế.
Cho dù cả đời này chỉ có thể trốn tránh, sống cuộc sống đơn điệu như người máy, cũng đáng giá.
Cô nhanh chóng lau nước mắt, ôm kĩ giấy viết thư và cuốn sách, xoay người định rời khỏi. Nhưng trong lâu đài cổ yên tĩnh và mờ tối, bỗng truyền đến một tiếng cửa mở lanh lảnh.
Tim Chân Ái hung hăng thịch một cái, ngừng đập.
Cô ôm sách thật chặt, kề vào kệ sách, không nhúc nhích.
Trong lâu đài tĩnh mịch, có sự yên lặng không một tiếng động trong thoáng chốc; dần dần, có tiếng bước chân, không nhanh không chậm, đi qua đại sảnh, bước lên bậc thang, gõ trên sàn hành lang, từng bước một đến gần, thậm chí bắt đầu vang vọng trong thư viện.
Tim Chân Ái nhảy lên đến cổ họng.
Tiếng bước chân này, tuy rằng chậm một chút, nhưng chính là người cô quen thuộc kia. Không có sai.
Cô gắt gao ôm sách, nghe âm thanh ấy càng ngày càng gần. Cô chợt tiến lên một bước, trông chờ lại sợ hãi, bước chân lại đột nhiên dừng lại. Cách nửa giây, trái tim dường như sắp nhảy từ trong cổ họng ra ngoài, trong đầu đã không còn ý nghĩ, chỉ là nhấc chân đi một bước theo bản năng.
Ngay sau đó, vừa vặn.
Anh cũng đến gần thư viện. Dường như vẫn là dáng vẻ đứng ven đường chơi anagram năm ấy, áo khoác màu đen, khăn choàng màu xám, dáng người cao cao, thẳng tắp thanh nhã.
Anh vất vả mệt mỏi, trong tay cầm một xấp giấy, giống như bận việc gì đó, thậm chí không nhớ sau khi vào cửa cởi áo khoác và khăn choàng trước.
Điểm này không hề giống anh với hành vi cứng nhắc ấy.
Cô gắt gao nhìn anh chằm chằm, há miệng, lại không phát ra được một chút âm thanh.
Anh cũng cảm giác được trong nhà có người, thân hình gầy gò khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong trang giấy.
Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ như vậy, càng lộ rõ đôi mắt sâu, làn da trắng, góc cạnh rõ ràng của anh, giống như Thượng đế tự tay chạm trổ. Đặc biệt là một đôi mắt màu trà nhạt, trong veo, giống như bầu trời sao thăm thẳm trong đêm tuyết giờ đây.
Trong ngoài lâu đài, hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt tuyết, núi rừng, bầu trời sao, ánh trăng; đẹp đến rung động lòng người, lặng yên không một tiếng động.
Trong lâu đài, sắc trời mờ tối; ngoài lâu đài, tuyết trắng mênh mang.
Tuyết đã dừng từ lâu, trên mặt tuyết ở bậc thềm cổng, một hàng chữ nho nhỏ, viết trong tuyết, gió thổi qua, phai nhạt:
For you, a thousand miles!
--HOÀN--
Bình luận facebook