-
Chương 118
Những mẩu chuyện nhỏ về Ngôn Bảo Bảo (Không nằm trong chính truyện)
(Một)
Rất nhiều năm sau, Ngôn Tố tiên sinh dẫn Ngôn Bảo Bảo nhà anh đi tản bộ. Lúc gần đến nhà, đi qua một con sông đóng băng, lớp băng rất dày, đi phía trên có hơi trơn trợt. Ngôn Bảo Bảo ngồi trên xe tập đi hình vịt con được bố kéo đi.
Ngôn tiên sinh nhìn màu trắng phủ khắp núi, muốn kể chuyện cho Bảo Bảo nghe, bèn nói: “Bảo Bảo, bố kể chuyện cho con nghe. Cùng một chất trong tự nhiên, dưới cùng thể tích thì bình thường đều là thể rắn nặng hơn so với thể lỏng. Nước thì không như vậy, băng nhẹ hơn nước.”
Ngôn Bảo Bảo còn chưa biết nói ngồi trong xe vịt con: ?
o(╯□╰)o
Ngôn tiên sinh cúi đầu nhìn mặt băng dưới chân, có một con cá từ dưới bơi lên. Anh tiếp tục: “Cho nên mùa đông, lớp băng nổi lên trên mặt nước, sinh vật dưới đáy nước vẫn có thể sống như thường. Nếu toàn bộ nước đều đóng bang thì hệ sinh thái nước ngọt sẽ hoàn toàn tan vỡ.” Anh khẽ mỉm cười, “Cho nên, thứ bố thích nhất là nước.”
Ngôn Bảo Bảo cắn móng tay: ??
+_+
Ngôn tiên sinh thấy Bảo Bảo nhìn đông nhìn tây không nghe lời, quyết định phải cố gắng: “Chúng ta tiếp tục kể truyện thiếu nhi. Bảo Bảo con biết không? Bề mặt của nước 100% độ tinh khiết còn cứng rắn hơn thép, đừng nói là người đi trên đó mà xe tăng cũng đi được, nhưng mà trên thế giới này không có nước 100% độ tinh khiết.”
Ngôn Bảo Bảo thổi ra bọt bong bóng: ???
⊙﹏⊙
Ngôn tiên sinh được nói rất vui vẻ tán gẫu, trong ánh mắt là màu trắng của tuyết: “Bởi vì nước là chất khoan dung nhất trên thế giới. Nó sẽ chủ động hòa tan với thứ mà nó tiếp xúc. Nó cũng không cố chấp, nó dung nạp vạn vật. Nếu như không phải là nước dung nạp thì to lớn như bão táp mưa tuyết, nhỏ như quá trình oxy hóa của các tế bào động thực vật đều sẽ sụp đổ. Thế giới này sẽ hoàn toàn im lặng. .”
Ngôn Bảo Bảo nhìn đông nhìn tây: ????
-- --
Anh nói: “Bảo Bảo con nói xem, thế giới tự nhiên trong cuộc sống của chúng ta thật thần kì biết bao!”
Ngôn Bảo Bảo nhìn trời: ?????
= =
Ngôn tiên sinh kéo xe vịt con trên mặt băng tiếp tục đi: “Bảo Bảo, sau này người khác hỏi con truyện thiếu nhi hay nhất con từng nghe là gì thì con phải nhớ được, là câu chuyện bố vừa kể cho con, gọi là câu chuyện của nước.”
Ngôn Bảo Bảo: zzzzzzzz...
(Hai)
Ngày nào đó, Ngôn Tố tiên sinh ngồi xổm trước cửa nhà sơn hàng rào, Ngôn Bảo Bảo ngồi trong xe tập đi hình vịt con đi lắc lư. Trên xe vịt con buộc một sợi dây thừng, Ngôn tiên sinh nắm một đầu kia .
Ngôn tiên sinh kéo vịt con lại, nói với Ngôn Bảo Bảo trong xe: “Sang đây nhìn bố dạy con sơn hàng rào. Nói cho con biết, không phải cũng có thể sơn hàng rào tốt đâu.”
Ngôn Bảo Bảo đạp đạp trong xe tập đi?
⊙﹏⊙
Ngôn Tố khẽ nâng chân mày, rất kiêu ngạo: “Bố vẫn chưa thấy ai sơn hàng rào tốt hơn bố.”
Ngôn Bảo Bảo nghiêng đầu, nhìn hàng rào màu trắng xinh đẹp kia, chớp chớp đôi mắt đen nhánh, một lúc sau tỏ vẻ không có hứng thú, đạp cái chân ngắn nhỏ nhào ra ngoài.
Ngôn tiên sinh tiếp tục đắc ý: “Mẹ con từng nói với bố, ‘Tại sao anh làm chuyện gì cũng giỏi như vậy? Ngôn Tố, anh thật là một thiên tài.’”
Ngôn Bảo Bảo??
+_+
“Nhưng mẹ con rất ngốc, cô ấy làm ngược trình tự.” Ngôn Tố vừa quay đầu thấy Ngôn Bảo Bảo lắc lắc cái mông nhỏ, nằm sấp trong xe tập đi lăn lộc cộc đi xa, rất không hài lòng với thái độ không nghiêm túc nghe giảng của Bảo Bảo, kéo sợi dây một cái, Bảo Bảo ở trong xe vịt con trượt về bên cạnh bố.
Ngôn tiên sinh tiếp tục diễn thuyết: “Cho dù làm bất cứ chuyện gì, cho dù lớn hay nhỏ, bố đều có thói quen làm nó một tác phẩm mang tên bố. Tập trung tinh thần 100%. Bất kể là tại sao mà làm, làm vì ai, chỉ cần do bàn tay bố làm thì bố muốn biến nó thành nghệ thuật. Nó chính là tác phẩm khắc tên ‘Ngôn Tố’.”
Ngôn Bảo Bảo nhào nhào người muốn bỏ đi lại bị bố kéo lại.
Ngôn Bảo Bảo??
o(╯□╰)o
Ngôn tiên sinh hơi híp mắt, nhớ lại: “Lúc đó mẹ con nói, ‘Nếu mỗi người đều giống như anh thì sẽ không có tác phẩm có tì vết, cũng không có sự giả danh thấp kém.’”
Ngôn Bảo Bảo bỏ qua việc tập đi, sờ sờ mó mó thùng sơn treo trên xe tập đi.
Ngôn Tố sơn xong mấy hàng, dịch chuyển từng bước qua bên cạnh, bé Ngôn “xách” thùng sơn xê dịch theo từng bước.
Ngôn tiên sinh kiêu ngạo nói: “Biết bố trả lời mẹ thế nào không?”
Ngôn Bảo Bảo nghiêng đầu, ngây thơ mà nhìn bố, nhưng chỉ tập trung chú ý nửa giây liền ngậm ngón tay út, vừa phun bong bóng vừa nhìn xung quanh.
Ngôn tiên sinh tiếp tục kiêu ngạo: “Cho nên, phần lớn hạng người bình thường đều là vô vị tầm thường, sau đó nói bố là một thiên tài.”
Ngôn Bảo Bảo???
==
Ngôn tiên sinh sờ gương mặt của Bảo Bảo: “Bảo Bảo, cho dù sau này con làm chuyện gì thì mỗi một thứ đều phải làm thành tác phẩm tỏa sáng tên con, tác phẩm nghệ thuật đó! Như vậy thì con sẽ là một thiên tài.”
Ngôn Bảo Bảo đạp chân, nhìn trời: Bố ơi, con muốn học đi trước oa oa
(Ba)
Lúc Ngôn Bảo Bảo hai tuổi, mừng lễ Giáng Sinh.
Ngôn tiên sinh một tay ôm Bảo Bảo đi qua phố, Ngôn Bảo Bảo nằm trên vai bố cắn ngón tay nhỏ, con ngươi đen nhánh nhìn cây thông Giáng Sinh hai bên đường phố, hỏi bố: “Daddy, tại sao nhà chúng ta không có cây thông Giáng Sinh?”
Ngôn tiên sinh nói: “Chúng ta phải bảo vệ rừng rậm.”
Ngôn Bảo Bảo 囧 mi tâm nho nhỏ, đây là ý nghĩa thần kì to lớn?
Nhân viên bán hàng bên đường lại gần: “Mua cây thông Giáng Sinh đi, lấy lại màu xanh.”
Ngôn Bảo Bảo lập tức xoay người qua, nhìn chằm chằm cây thông Giáng Sinh nháy mắt.
Ngôn tiên sinh: … Ừ, mua một cây đi.
Buổi tối, Ngôn Bảo Bảo đạp cái tay nhỏ chân nhỏ, treo vớ dài lên chân giường mình.
Ngôn tiên sinh hỏi: “Làm gì thế?”
Ngôn Bảo Bảo ngước cái đầu nhỏ: “Chờ ông già Noel tặng quà cho con.”
“Little buddy, chàng trai nhỏ,” Ngôn tiên sinh ngồi xổm xuống, sờ cái đầu xù của con trai, “Bố nói cho con biết, thực ra ông già Noel…”
“Ông già Noel thấy con không phải là đứa bé ngoan, cho nên không tặng quà cho con sao?” Ngôn Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, trong con ngươi đen nhánh chứa nước mắt lấp lánh.
Ngôn tiên sinh không nói nên lời, một lúc, bàn tay nắm đầu Ngôn Bảo Bảo, ôm cậu bé vào lòng: “Thực ra, ông già Noel tặng cho con một món quà rất lớn, bởi vì Tiểu Tiểu Tố vẫn luôn rất ngoan.”
Đêm khuya, Ngôn Bảo Bảo ngoan ngoãn rúc trong chăn ngủ. Ngôn tiên sinh rón rén đi vào phòng Bảo Bảo, tới tới lui lui chuyển một đống quà đặt bên giường bé Bảo Bảo, cuối cùng, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má nho nhỏ của cậu bé.
(Bốn)
Ngôn Bảo Bảo hai tuổi nằm ngủ trên cái bàn nhỏ, trước mặt để một cuốn sách đang mở —— 《 Nguồn gốc các loài 》 của Darwin.
(Ánh mắt tác giả ==)
Ngôn Tố ngồi dưới đèn bàn đọc sách, thấy cái đầu nho nhỏ của Ngôn Bảo Bảo nghiêng qua trang sách ngủ, để sách xuống đứng dậy, đi tới rón rén bế cơ thể nho nhỏ của Ngôn Bảo Bảo lên, ôm cậu bé vào lòng.
Ngôn Bảo Bảo đang ngủ tự duỗi cái tay nhỏ bé ngắn ngủn ra, theo thói quen ôm cổ bố, đẩy đẩy, tìm một tư thế thoải mái trong cánh tay bố, bất động.
Ngôn Tố cẩn thận ôm cậu bé vào phòng ngủ trẻ, đặt lên giường, lại nhẹ nhàng tách tay Bảo Bảo trên cổ anh xuống, nhét bé cưng vào trong chăn.
Một cái đầu xù nhỏ trên cái gối nhỏ, ngủ vù vù. Lông mi Ngôn Bảo Bảo rất dài rất cong, để lại một bóng mờ nhỏ trên gò má trắng ngần. Tóc cậu bé không giống Ngôn Tố, là màu sợi đay, còn hơi xoăn, rất đáng yêu, giống như gấu bông Ngôn Tiểu Tố.
Ngôn Tố cúi người hôn đầu con trai một cái, đi ra khỏi phòng.
Quay lại phòng sách đọc sách một lúc, nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Anh lại từ trong sách ngẩng đầu lên, ánh mắt trượt dọc theo khe cửa, vừa trượt xuống, liền thấy Bảo Bảo nho nhỏ lộ ra cái đầu nhỏ ở ngoài cửa, chân nhỏ đạp trên băng ghế nhỏ, nhón mũi chân, duỗi tay, tốn hết sức mới mở cửa được.
Nhóc kia mặc đồ ngủ gấu con hoạt hình, mờ mịt xoa xoa mắt, đi xuống từ trên băng ghế nhỏ, bĩu môi, hơi tủi thân nhìn bố.
Ngôn Tố để sách xuống, đi tới trước mặt cậu bé ngồi xổm xuống, tầm mắt bằng tầm mắt cậu bé, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu bé: “Sao thế? Sợ?”
“Không phải.” Gương mặt Bảo Bảo mũm mĩm, thanh âm vừa mềm vừa nhu, hơi tủi thân, “Daddy, bố vẫn chưa hôn chúc con ngủ ngon nữa?”
Thực ra bố cho rồi, nhưng con đang ngủ mà.
Ngôn Tố ôm Ngôn Bảo Bảo sang, nhóc con đứng không vững, lập tức nhào vào lòng bố. Anh dùng một tay ôm con trai, vừa cầm băng ghế nhỏ lên, dỗ: “Vậy chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?”
Ngôn Tố ôm Bảo Bảo lên giường nhỏ, nhét vào chăn. Con ngươi đen nhánh của cậu bé mong chờ lại vui vẻ nhìn anh chằm chằm, thuần khiết như vậy.
Anh cúi đầu, hôn một cái thật sâu lên trán Bảo Bảo.
Vừa muốn đứng dậy, Bảo Bảo ôm cổ anh, moa một cái thật to lên mặt anh: “Daddy, con cũng cho bố một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Anh cười, dùng sức xoa xoa đầu cậu bé.
Bảo Bảo cười khanh khách, tiếng nói trẻ con: “Daddy, còn nữa nha, hôm nay con học được một bài hát, con hát cho bố nha.”
"I climbed up the door and opened the stairs.
I said my pajamas and put on my pray 'rs.
I turned off the bed and crawled into the light.
and all because you kissed me goodnight.
Next morning, I woke and scrambled my shoes.
I shined up an egg, then I toasted the news,
I buttered my tie and took another bite.
and all because you kissed me goodnight."
“Con trèo lên cửa và mở cầu thang
Con đọc áo ngủ và mặc lời cầu nguyện
Con tắt giường và bò lên đèn
Tất cả bởi vì bố hôn chúc con ngủ ngon
Sáng hôm sau, con thức dậy khuấy giày
Con đánh bóng trứng, nướng mấy miếng tin tức
Con phết bơ vào cra-vat và cắn một miếng
Tất cả bởi vì bố hôn chúc con ngủ ngon.”
Bé cưng, bố rất vui, tất cả bởi vì con đã hôn chúc bố ngủ ngon.
(Năm)
Giữa trưa, Ngôn tiên sinh đứng trong bếp, nấu ăn đâu vào đấy. Trên bàn đá cẩm thạch có tất cả các loại dụng cụ như cân tiểu ly nhỏ, cốc chia độ, ống nhỏ giọt, thước thẳng được xếp theo thứ tự.
Bên này bàn, Ngôn Bảo Bảo ngồi trên ghế trẻ em thật cao, cắn muỗng, trợn đôi mắt đen nhánh, nhìn bố đầy tò mò. Bố cuộn tay áo sơ mi lên, đứng rất thẳng, giống như cây đại thụ, cậu phải cố gắng ngước cái đầu nhỏ mới nhìn được đó.
Bố xoay người nướng pho-mat, Ngôn Bảo Bảo chuyển con ngươi một cái, thò cái người nhỏ, tay nắm một cái, bắt được ống nghiệm nhỏ trên kệ ống nghiệm, cầm lấy đổ vào miệng: “Măm măm.”
Mùi vị rất ngon!
Ngôn tiên sinh nghe thấy tiếng, quay đầu lại: “Người bạn nhỏ, con ăn gia vị của bố rồi.”
Mắt Ngôn Bảo Bảo sáng long lanh: “Daddy, ăn rất ngon.”
Ngôn tiên sinh đành chịu, lắc đầu, phân chia lại từ đầu, lại chuyển dụng cụ qua bên kia, chỗ bàn tay nhỏ của Ngôn Bảo Bảo không với tới được.
Ngôn Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi, thấy bố lại xoay người xào cà chua thịt bò sốt tương, nằm sấp lên bàn, tay nắm một cái, nắm được dĩa bánh ngọt nhỏ, một ngón tay nhỏ đè lên, dè dặt kéo tới.
Ngôn tiên sinh làm xong mì Ý, quay người lại, thấy Ngôn Bảo Bảo với đôi mắt đen nhánh, ngoan ngoãn nhìn anh, trên miệng đều là kem và vụn bánh ngọt. Dĩa bánh cách đó không xa được phủ một lớp giấy ăn.
Ngôn tiên sinh cúi người, đưa ngón tay quẹt mép cậu bé một cái, quẹt được một vết kem: “Vừa rồi bánh kem cắn con?”
Ngôn Bảo Bảo bĩu môi, kháng nghị: “Daddy, không công bằng.”
“Ồ?” Anh ngồi xuống ghế cao, để một dĩa mì Ý hình dạng như bùn lên bàn, “Cái gì không công bằng?”
Ngôn Bảo Bảo chùi chùi miệng: “Mẹ thích ăn bánh ngọt, bố liền cho phép mẹ ăn.”
Ngôn tiên sinh nhịn một chút, cúi đầu, khóe môi liền có nụ cười nhạt, ngẩng đầu lại nhìn bé cưng đối diện. Con ngươi đen nhánh như Tiểu Ái, thói quen thích ăn đồ ngọt như Tiểu Ái.
“Không có cấm con ăn.” Anh đẩy mì Ý tới trước mặt bé cưng, “Phải ăn bữa chính xong mới được.”
Ngôn Bảo Bảo nhìn cái dĩa chằm chằm, hơi sợ hãi nhìn bố: “Daddy, cái này không phải mì Ý, cái này là bùn Ý!”
“Năm đó bố chính là phản ứng này,” Ngôn Tố nhướng mày, tay dài vượt qua bàn, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu bé, “Không sai, là con trai bố.”
(Sáu)
Mùa đông, trong núi lại có tuyết rơi.
Ngôn Tố ngủ không ngon, năm giờ đã thức dậy, theo thường lệ sau khi bình minh lên đi dạo trong núi. Lúc xuống lầu nhìn ngoài cửa sổ một cái, tuy còn sớm, nhưng vì lý do tuyết rơi, bên ngoài rất sáng, rất đẹp.
Đi đến cửa, lại thấy trong cửa chính có một con vật nhỏ xào xạc, là Bảo Bảo nhà anh.
Ngôn Bảo Bảo chỉ mặc một cái áo lông mỏng, đang vụng về buộc khăn choàng nhỏ ình, một cái khăn choàng lông xù nho nhỏ, giống hệt một con thỏ tuyết nhỏ đào hang.
Lúc Ngôn Tố đi tới, nhóc kia đã trang bị xong, tự mang giày đi tuyết ình.
Giày ống dày, hơi khó mang, cậu bé đạp chân một cái, cơ thể nhỏ liền bị nghiêng, tay nắm giày và chân, lúng ta lúng túng, xiêu vẹo, lăn qua lăn lại.
“Đang làm gì thế?” Ngôn Tố hỏi.
Nghe thấy giọng của bố, Ngôn Bảo Bảo vừa quay đầu lại, lập tức vui vẻ nhào tới, giày bị rơi cũng không để ý, lập tức nhào tới chân bố, ôm chân anh thật chặc như koala:
“Daddy!” Ngôn Bảo Bảo ngước cái đầu nhỏ, con ngươi đen nhánh, thanh âm vừa mềm vừa nhu, “Con muốn đi chung với bố, con muốn đi cùng bố.”
Ngôn Tố cúi người, sờ khuôn mặt nóng hổi của Ngôn Bảo Bảo, rõ ràng vẫn còn mang theo hơi nóng trong chăn, dỗ: “Nhưng phải đi rất xa đó.”
“Muốn đi cùng, muốn đi cùng.” Nhóc kia nhảy nhảy, không ngừng chà xát trên chân bố, “Muốn đi cùng daddy.”
“Được rồi.” Ngôn Tố không làm gì được cậu bé, ngồi xổm xuống, mang giày cho Ngôn Bảo Bảo. Nắm bàn chân nho nhỏ trong lòng bàn tay, mềm mại, nhét vào trong giày đi tuyết nhung, liền trượt vào.
“Daddy thật là giỏi, con không tự mang được.” Ngôn Bảo Bảo mở to mắt, nhìn bố đầy sùng bái.
Ngôn Tố cười, xoa mái tóc xoăn của cậu bé, kéo cậu đứng lên: “Đi thôi.”
Cảnh tuyết trong núi rất đẹp, tất cả đều được lớp tuyết trắng dày che phủ, nằm dưới lớp áo bạc.
Bình thường Ngôn Tố đều đi rất xa, nhưng lần này suy nghĩ đến Bảo Bảo ở đây, vẫn rút ngắn lộ trình, lại chọn một con đường tương đối ít tuyết, đi theo tên nhóc vội vã nhưng thực ra là bước chậm rì kia, chậm rãi đi.
Có lúc Ngôn Bảo Bảo bị cảnh vật ven đường hấp dẫn ánh mắt, như tuyết đọng trên nhánh cây rơi xuống, chim nhỏ đột nhiên vỗ cánh bay, Ngôn Tố liền đứng một bên chờ cậu bé, cũng không quấy rầy. Anh vẫn đút hai tay trong túi áo khoác, dáng người thẳng tắp và cao gầy.
Một khoảnh khắc, anh chậm rãi đi, lại nghe thấy Ngôn Bảo Bảo nhỏ giọng sợ hãi gọi anh: “Daddy ~~”
Quay đầu nhìn, Bảo Bảo nghịch ngơm không biết đi lệch đường lúc nào, đạp phải chỗ tuyết nhiều, toàn bộ đôi chân ngắn đều chìm vào trong tuyết. Rất vất vả tự rút ra một chân, muốn bước ra, “bụp” một cái, lại đạp vào tuyết tạo ra một cái hố sâu.
Ngôn Bảo Bảo không thể cử động, giống như một cái cây nhỏ trồng trên mặt tuyết, đáng thương nhìn bố, chờ cứu viện.
Ngôn Tố không nhịn cười được, đi tới ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng nhấc lên, xách cậu bé ra giống như nhổ hành. Nhóc kia vội vàng cúi đầu, tò mò nhìn hai cái hố sâu kia. Lơ lửng giữa trời, vẫn không quên lấy tay chỉ, hưng phấn la: “Daddy, tuyết cao bằng chân con kìa.”
Ngôn Tố xách cậu bé ra, phủi sạch tuyết trên chân cậu bé, lại phủi đầu cậu, nhóc kia lại lập tức vui vẻ chạy vào trong tuyết, giống như một chú chim con.
Nhưng sức lực tinh thần như vậy cũng không giữ được bao lâu.
Nhóc kia thức dậy quá sớm, không bao lâu đã mệt, thở hổn hển phì phò, bước chân ngày càng chậm, thoáng cái nhìn trời, thoáng cái xoay vòng vòng.
Đi một lúc, Ngôn Bảo Bảo cuối cùng hết sức, chạy lạch bạch đến trước mặt bố, hồn nhiên làm nũng: “Daddy, con đi không nổi nữa.”
“Ừ.” Ngôn Tố đáp.
Ngôn Bảo Bảo ngây ngẩn một giây, thấy bố đi tiếp về phía trước, lại chạy lạch bạch tới, thanh âm vừa nhu vừa vội: “Daddy, con đi không nổi nữa, thực sự đi không nổi nữa.”
Cậu bé dậm chân một cái, giày đi tuyết nho nhỏ đạp ra một chuỗi hoa mai nhỏ trong tuyết, giống như dấu chân chó con.
Đứa trẻ hai tuổi, vẫn rất yếu ớt, đặc biệt là lúc anh ở đây.
Một chút này không hề giống anh, cũng không giống mẹ cậu bé.
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cậu bé, Ngôn Bảo Bảo một đống nho nhỏ đứng bên chân anh, quấn dính chân anh không chịu đi, thấy ánh mắt bố nhìn tới, lập tức đưa cái tay nhỏ bé ngắn ngủn ra đòi ôm, cái chân nhỏ nhảy lung tung: “Daddy, ôm một cái ~ Daddy, ôm một cái ~” rất gấp, như sợ bố không để ý đến cậu bé.
Ngôn Tố muốn để cậu bé tự đi, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh lại hoang mang của con, trong lòng mềm nhũn không thể quyết tâm, cuối cùng cúi người xuống, một tay vòng qua sau chân Ngôn Bảo Bảo ôm lấy, bế cậu bé lên.
Ngôn Bảo Bảo không cần đi bộ nữa, lập tức có chỗ dựa, vô cùng vui vẻ ôm cổ bố, cái miệng nhỏ nhắn moa một cái trên mặt bố: “Daddy ~ Tiểu Tiểu Tố yêu daddy.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười, nghiêng đầu cọ mái tóc xù của cậu nhóc. Hồi lâu, hỏi: “Còn nhớ câu chuyện nước trước đây bố kể cho con nghe không?”
“Dạ có.” Ngôn Bảo Bảo ở trong lòng bố gật cái đầu nhỏ, “Nước là vật chất bao dung nhất trong tự nhiên.” Thanh âm trẻ con mềm mại, “Sau này con phải giống như nước.”
“Tốt.” Ngôn Tố mỉm cười.
Ngôn Bảo Bảo co lại trong lòng anh, nói một cách mềm mại, “Nhưng thực ra, sau này con càng muốn giống daddy hơn cơ.”
Ngôn Tố sững sờ, trong lòng giống như bị vật gì đó ấm áp đụng vào một cái, không nói lời nào.
Ngôn Bảo Bảo thức quá sớm ngủ không ngon, hơi buồn ngủ. Vòng tay bố thật ấm áp, cậu ngồi trên cánh tay bố, hơi di chuyển, tìm một tư thế thoải mái, nằm trong lòng bố, dần dần buồn ngủ hơn.
Giày đi tuyết nho nhỏ chà xát trên áo khoác của bố.
“Daddy,” Ngôn Bảo Bảo đang ngủ lẩm bẩm, “Sau này con muốn giống bố.”
Bố lẳng lặng, không trả lời.
...HOÀN...
(Một)
Rất nhiều năm sau, Ngôn Tố tiên sinh dẫn Ngôn Bảo Bảo nhà anh đi tản bộ. Lúc gần đến nhà, đi qua một con sông đóng băng, lớp băng rất dày, đi phía trên có hơi trơn trợt. Ngôn Bảo Bảo ngồi trên xe tập đi hình vịt con được bố kéo đi.
Ngôn tiên sinh nhìn màu trắng phủ khắp núi, muốn kể chuyện cho Bảo Bảo nghe, bèn nói: “Bảo Bảo, bố kể chuyện cho con nghe. Cùng một chất trong tự nhiên, dưới cùng thể tích thì bình thường đều là thể rắn nặng hơn so với thể lỏng. Nước thì không như vậy, băng nhẹ hơn nước.”
Ngôn Bảo Bảo còn chưa biết nói ngồi trong xe vịt con: ?
o(╯□╰)o
Ngôn tiên sinh cúi đầu nhìn mặt băng dưới chân, có một con cá từ dưới bơi lên. Anh tiếp tục: “Cho nên mùa đông, lớp băng nổi lên trên mặt nước, sinh vật dưới đáy nước vẫn có thể sống như thường. Nếu toàn bộ nước đều đóng bang thì hệ sinh thái nước ngọt sẽ hoàn toàn tan vỡ.” Anh khẽ mỉm cười, “Cho nên, thứ bố thích nhất là nước.”
Ngôn Bảo Bảo cắn móng tay: ??
+_+
Ngôn tiên sinh thấy Bảo Bảo nhìn đông nhìn tây không nghe lời, quyết định phải cố gắng: “Chúng ta tiếp tục kể truyện thiếu nhi. Bảo Bảo con biết không? Bề mặt của nước 100% độ tinh khiết còn cứng rắn hơn thép, đừng nói là người đi trên đó mà xe tăng cũng đi được, nhưng mà trên thế giới này không có nước 100% độ tinh khiết.”
Ngôn Bảo Bảo thổi ra bọt bong bóng: ???
⊙﹏⊙
Ngôn tiên sinh được nói rất vui vẻ tán gẫu, trong ánh mắt là màu trắng của tuyết: “Bởi vì nước là chất khoan dung nhất trên thế giới. Nó sẽ chủ động hòa tan với thứ mà nó tiếp xúc. Nó cũng không cố chấp, nó dung nạp vạn vật. Nếu như không phải là nước dung nạp thì to lớn như bão táp mưa tuyết, nhỏ như quá trình oxy hóa của các tế bào động thực vật đều sẽ sụp đổ. Thế giới này sẽ hoàn toàn im lặng. .”
Ngôn Bảo Bảo nhìn đông nhìn tây: ????
-- --
Anh nói: “Bảo Bảo con nói xem, thế giới tự nhiên trong cuộc sống của chúng ta thật thần kì biết bao!”
Ngôn Bảo Bảo nhìn trời: ?????
= =
Ngôn tiên sinh kéo xe vịt con trên mặt băng tiếp tục đi: “Bảo Bảo, sau này người khác hỏi con truyện thiếu nhi hay nhất con từng nghe là gì thì con phải nhớ được, là câu chuyện bố vừa kể cho con, gọi là câu chuyện của nước.”
Ngôn Bảo Bảo: zzzzzzzz...
(Hai)
Ngày nào đó, Ngôn Tố tiên sinh ngồi xổm trước cửa nhà sơn hàng rào, Ngôn Bảo Bảo ngồi trong xe tập đi hình vịt con đi lắc lư. Trên xe vịt con buộc một sợi dây thừng, Ngôn tiên sinh nắm một đầu kia .
Ngôn tiên sinh kéo vịt con lại, nói với Ngôn Bảo Bảo trong xe: “Sang đây nhìn bố dạy con sơn hàng rào. Nói cho con biết, không phải cũng có thể sơn hàng rào tốt đâu.”
Ngôn Bảo Bảo đạp đạp trong xe tập đi?
⊙﹏⊙
Ngôn Tố khẽ nâng chân mày, rất kiêu ngạo: “Bố vẫn chưa thấy ai sơn hàng rào tốt hơn bố.”
Ngôn Bảo Bảo nghiêng đầu, nhìn hàng rào màu trắng xinh đẹp kia, chớp chớp đôi mắt đen nhánh, một lúc sau tỏ vẻ không có hứng thú, đạp cái chân ngắn nhỏ nhào ra ngoài.
Ngôn tiên sinh tiếp tục đắc ý: “Mẹ con từng nói với bố, ‘Tại sao anh làm chuyện gì cũng giỏi như vậy? Ngôn Tố, anh thật là một thiên tài.’”
Ngôn Bảo Bảo??
+_+
“Nhưng mẹ con rất ngốc, cô ấy làm ngược trình tự.” Ngôn Tố vừa quay đầu thấy Ngôn Bảo Bảo lắc lắc cái mông nhỏ, nằm sấp trong xe tập đi lăn lộc cộc đi xa, rất không hài lòng với thái độ không nghiêm túc nghe giảng của Bảo Bảo, kéo sợi dây một cái, Bảo Bảo ở trong xe vịt con trượt về bên cạnh bố.
Ngôn tiên sinh tiếp tục diễn thuyết: “Cho dù làm bất cứ chuyện gì, cho dù lớn hay nhỏ, bố đều có thói quen làm nó một tác phẩm mang tên bố. Tập trung tinh thần 100%. Bất kể là tại sao mà làm, làm vì ai, chỉ cần do bàn tay bố làm thì bố muốn biến nó thành nghệ thuật. Nó chính là tác phẩm khắc tên ‘Ngôn Tố’.”
Ngôn Bảo Bảo nhào nhào người muốn bỏ đi lại bị bố kéo lại.
Ngôn Bảo Bảo??
o(╯□╰)o
Ngôn tiên sinh hơi híp mắt, nhớ lại: “Lúc đó mẹ con nói, ‘Nếu mỗi người đều giống như anh thì sẽ không có tác phẩm có tì vết, cũng không có sự giả danh thấp kém.’”
Ngôn Bảo Bảo bỏ qua việc tập đi, sờ sờ mó mó thùng sơn treo trên xe tập đi.
Ngôn Tố sơn xong mấy hàng, dịch chuyển từng bước qua bên cạnh, bé Ngôn “xách” thùng sơn xê dịch theo từng bước.
Ngôn tiên sinh kiêu ngạo nói: “Biết bố trả lời mẹ thế nào không?”
Ngôn Bảo Bảo nghiêng đầu, ngây thơ mà nhìn bố, nhưng chỉ tập trung chú ý nửa giây liền ngậm ngón tay út, vừa phun bong bóng vừa nhìn xung quanh.
Ngôn tiên sinh tiếp tục kiêu ngạo: “Cho nên, phần lớn hạng người bình thường đều là vô vị tầm thường, sau đó nói bố là một thiên tài.”
Ngôn Bảo Bảo???
==
Ngôn tiên sinh sờ gương mặt của Bảo Bảo: “Bảo Bảo, cho dù sau này con làm chuyện gì thì mỗi một thứ đều phải làm thành tác phẩm tỏa sáng tên con, tác phẩm nghệ thuật đó! Như vậy thì con sẽ là một thiên tài.”
Ngôn Bảo Bảo đạp chân, nhìn trời: Bố ơi, con muốn học đi trước oa oa
(Ba)
Lúc Ngôn Bảo Bảo hai tuổi, mừng lễ Giáng Sinh.
Ngôn tiên sinh một tay ôm Bảo Bảo đi qua phố, Ngôn Bảo Bảo nằm trên vai bố cắn ngón tay nhỏ, con ngươi đen nhánh nhìn cây thông Giáng Sinh hai bên đường phố, hỏi bố: “Daddy, tại sao nhà chúng ta không có cây thông Giáng Sinh?”
Ngôn tiên sinh nói: “Chúng ta phải bảo vệ rừng rậm.”
Ngôn Bảo Bảo 囧 mi tâm nho nhỏ, đây là ý nghĩa thần kì to lớn?
Nhân viên bán hàng bên đường lại gần: “Mua cây thông Giáng Sinh đi, lấy lại màu xanh.”
Ngôn Bảo Bảo lập tức xoay người qua, nhìn chằm chằm cây thông Giáng Sinh nháy mắt.
Ngôn tiên sinh: … Ừ, mua một cây đi.
Buổi tối, Ngôn Bảo Bảo đạp cái tay nhỏ chân nhỏ, treo vớ dài lên chân giường mình.
Ngôn tiên sinh hỏi: “Làm gì thế?”
Ngôn Bảo Bảo ngước cái đầu nhỏ: “Chờ ông già Noel tặng quà cho con.”
“Little buddy, chàng trai nhỏ,” Ngôn tiên sinh ngồi xổm xuống, sờ cái đầu xù của con trai, “Bố nói cho con biết, thực ra ông già Noel…”
“Ông già Noel thấy con không phải là đứa bé ngoan, cho nên không tặng quà cho con sao?” Ngôn Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, trong con ngươi đen nhánh chứa nước mắt lấp lánh.
Ngôn tiên sinh không nói nên lời, một lúc, bàn tay nắm đầu Ngôn Bảo Bảo, ôm cậu bé vào lòng: “Thực ra, ông già Noel tặng cho con một món quà rất lớn, bởi vì Tiểu Tiểu Tố vẫn luôn rất ngoan.”
Đêm khuya, Ngôn Bảo Bảo ngoan ngoãn rúc trong chăn ngủ. Ngôn tiên sinh rón rén đi vào phòng Bảo Bảo, tới tới lui lui chuyển một đống quà đặt bên giường bé Bảo Bảo, cuối cùng, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má nho nhỏ của cậu bé.
(Bốn)
Ngôn Bảo Bảo hai tuổi nằm ngủ trên cái bàn nhỏ, trước mặt để một cuốn sách đang mở —— 《 Nguồn gốc các loài 》 của Darwin.
(Ánh mắt tác giả ==)
Ngôn Tố ngồi dưới đèn bàn đọc sách, thấy cái đầu nho nhỏ của Ngôn Bảo Bảo nghiêng qua trang sách ngủ, để sách xuống đứng dậy, đi tới rón rén bế cơ thể nho nhỏ của Ngôn Bảo Bảo lên, ôm cậu bé vào lòng.
Ngôn Bảo Bảo đang ngủ tự duỗi cái tay nhỏ bé ngắn ngủn ra, theo thói quen ôm cổ bố, đẩy đẩy, tìm một tư thế thoải mái trong cánh tay bố, bất động.
Ngôn Tố cẩn thận ôm cậu bé vào phòng ngủ trẻ, đặt lên giường, lại nhẹ nhàng tách tay Bảo Bảo trên cổ anh xuống, nhét bé cưng vào trong chăn.
Một cái đầu xù nhỏ trên cái gối nhỏ, ngủ vù vù. Lông mi Ngôn Bảo Bảo rất dài rất cong, để lại một bóng mờ nhỏ trên gò má trắng ngần. Tóc cậu bé không giống Ngôn Tố, là màu sợi đay, còn hơi xoăn, rất đáng yêu, giống như gấu bông Ngôn Tiểu Tố.
Ngôn Tố cúi người hôn đầu con trai một cái, đi ra khỏi phòng.
Quay lại phòng sách đọc sách một lúc, nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Anh lại từ trong sách ngẩng đầu lên, ánh mắt trượt dọc theo khe cửa, vừa trượt xuống, liền thấy Bảo Bảo nho nhỏ lộ ra cái đầu nhỏ ở ngoài cửa, chân nhỏ đạp trên băng ghế nhỏ, nhón mũi chân, duỗi tay, tốn hết sức mới mở cửa được.
Nhóc kia mặc đồ ngủ gấu con hoạt hình, mờ mịt xoa xoa mắt, đi xuống từ trên băng ghế nhỏ, bĩu môi, hơi tủi thân nhìn bố.
Ngôn Tố để sách xuống, đi tới trước mặt cậu bé ngồi xổm xuống, tầm mắt bằng tầm mắt cậu bé, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu bé: “Sao thế? Sợ?”
“Không phải.” Gương mặt Bảo Bảo mũm mĩm, thanh âm vừa mềm vừa nhu, hơi tủi thân, “Daddy, bố vẫn chưa hôn chúc con ngủ ngon nữa?”
Thực ra bố cho rồi, nhưng con đang ngủ mà.
Ngôn Tố ôm Ngôn Bảo Bảo sang, nhóc con đứng không vững, lập tức nhào vào lòng bố. Anh dùng một tay ôm con trai, vừa cầm băng ghế nhỏ lên, dỗ: “Vậy chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?”
Ngôn Tố ôm Bảo Bảo lên giường nhỏ, nhét vào chăn. Con ngươi đen nhánh của cậu bé mong chờ lại vui vẻ nhìn anh chằm chằm, thuần khiết như vậy.
Anh cúi đầu, hôn một cái thật sâu lên trán Bảo Bảo.
Vừa muốn đứng dậy, Bảo Bảo ôm cổ anh, moa một cái thật to lên mặt anh: “Daddy, con cũng cho bố một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Anh cười, dùng sức xoa xoa đầu cậu bé.
Bảo Bảo cười khanh khách, tiếng nói trẻ con: “Daddy, còn nữa nha, hôm nay con học được một bài hát, con hát cho bố nha.”
"I climbed up the door and opened the stairs.
I said my pajamas and put on my pray 'rs.
I turned off the bed and crawled into the light.
and all because you kissed me goodnight.
Next morning, I woke and scrambled my shoes.
I shined up an egg, then I toasted the news,
I buttered my tie and took another bite.
and all because you kissed me goodnight."
“Con trèo lên cửa và mở cầu thang
Con đọc áo ngủ và mặc lời cầu nguyện
Con tắt giường và bò lên đèn
Tất cả bởi vì bố hôn chúc con ngủ ngon
Sáng hôm sau, con thức dậy khuấy giày
Con đánh bóng trứng, nướng mấy miếng tin tức
Con phết bơ vào cra-vat và cắn một miếng
Tất cả bởi vì bố hôn chúc con ngủ ngon.”
Bé cưng, bố rất vui, tất cả bởi vì con đã hôn chúc bố ngủ ngon.
(Năm)
Giữa trưa, Ngôn tiên sinh đứng trong bếp, nấu ăn đâu vào đấy. Trên bàn đá cẩm thạch có tất cả các loại dụng cụ như cân tiểu ly nhỏ, cốc chia độ, ống nhỏ giọt, thước thẳng được xếp theo thứ tự.
Bên này bàn, Ngôn Bảo Bảo ngồi trên ghế trẻ em thật cao, cắn muỗng, trợn đôi mắt đen nhánh, nhìn bố đầy tò mò. Bố cuộn tay áo sơ mi lên, đứng rất thẳng, giống như cây đại thụ, cậu phải cố gắng ngước cái đầu nhỏ mới nhìn được đó.
Bố xoay người nướng pho-mat, Ngôn Bảo Bảo chuyển con ngươi một cái, thò cái người nhỏ, tay nắm một cái, bắt được ống nghiệm nhỏ trên kệ ống nghiệm, cầm lấy đổ vào miệng: “Măm măm.”
Mùi vị rất ngon!
Ngôn tiên sinh nghe thấy tiếng, quay đầu lại: “Người bạn nhỏ, con ăn gia vị của bố rồi.”
Mắt Ngôn Bảo Bảo sáng long lanh: “Daddy, ăn rất ngon.”
Ngôn tiên sinh đành chịu, lắc đầu, phân chia lại từ đầu, lại chuyển dụng cụ qua bên kia, chỗ bàn tay nhỏ của Ngôn Bảo Bảo không với tới được.
Ngôn Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi, thấy bố lại xoay người xào cà chua thịt bò sốt tương, nằm sấp lên bàn, tay nắm một cái, nắm được dĩa bánh ngọt nhỏ, một ngón tay nhỏ đè lên, dè dặt kéo tới.
Ngôn tiên sinh làm xong mì Ý, quay người lại, thấy Ngôn Bảo Bảo với đôi mắt đen nhánh, ngoan ngoãn nhìn anh, trên miệng đều là kem và vụn bánh ngọt. Dĩa bánh cách đó không xa được phủ một lớp giấy ăn.
Ngôn tiên sinh cúi người, đưa ngón tay quẹt mép cậu bé một cái, quẹt được một vết kem: “Vừa rồi bánh kem cắn con?”
Ngôn Bảo Bảo bĩu môi, kháng nghị: “Daddy, không công bằng.”
“Ồ?” Anh ngồi xuống ghế cao, để một dĩa mì Ý hình dạng như bùn lên bàn, “Cái gì không công bằng?”
Ngôn Bảo Bảo chùi chùi miệng: “Mẹ thích ăn bánh ngọt, bố liền cho phép mẹ ăn.”
Ngôn tiên sinh nhịn một chút, cúi đầu, khóe môi liền có nụ cười nhạt, ngẩng đầu lại nhìn bé cưng đối diện. Con ngươi đen nhánh như Tiểu Ái, thói quen thích ăn đồ ngọt như Tiểu Ái.
“Không có cấm con ăn.” Anh đẩy mì Ý tới trước mặt bé cưng, “Phải ăn bữa chính xong mới được.”
Ngôn Bảo Bảo nhìn cái dĩa chằm chằm, hơi sợ hãi nhìn bố: “Daddy, cái này không phải mì Ý, cái này là bùn Ý!”
“Năm đó bố chính là phản ứng này,” Ngôn Tố nhướng mày, tay dài vượt qua bàn, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu bé, “Không sai, là con trai bố.”
(Sáu)
Mùa đông, trong núi lại có tuyết rơi.
Ngôn Tố ngủ không ngon, năm giờ đã thức dậy, theo thường lệ sau khi bình minh lên đi dạo trong núi. Lúc xuống lầu nhìn ngoài cửa sổ một cái, tuy còn sớm, nhưng vì lý do tuyết rơi, bên ngoài rất sáng, rất đẹp.
Đi đến cửa, lại thấy trong cửa chính có một con vật nhỏ xào xạc, là Bảo Bảo nhà anh.
Ngôn Bảo Bảo chỉ mặc một cái áo lông mỏng, đang vụng về buộc khăn choàng nhỏ ình, một cái khăn choàng lông xù nho nhỏ, giống hệt một con thỏ tuyết nhỏ đào hang.
Lúc Ngôn Tố đi tới, nhóc kia đã trang bị xong, tự mang giày đi tuyết ình.
Giày ống dày, hơi khó mang, cậu bé đạp chân một cái, cơ thể nhỏ liền bị nghiêng, tay nắm giày và chân, lúng ta lúng túng, xiêu vẹo, lăn qua lăn lại.
“Đang làm gì thế?” Ngôn Tố hỏi.
Nghe thấy giọng của bố, Ngôn Bảo Bảo vừa quay đầu lại, lập tức vui vẻ nhào tới, giày bị rơi cũng không để ý, lập tức nhào tới chân bố, ôm chân anh thật chặc như koala:
“Daddy!” Ngôn Bảo Bảo ngước cái đầu nhỏ, con ngươi đen nhánh, thanh âm vừa mềm vừa nhu, “Con muốn đi chung với bố, con muốn đi cùng bố.”
Ngôn Tố cúi người, sờ khuôn mặt nóng hổi của Ngôn Bảo Bảo, rõ ràng vẫn còn mang theo hơi nóng trong chăn, dỗ: “Nhưng phải đi rất xa đó.”
“Muốn đi cùng, muốn đi cùng.” Nhóc kia nhảy nhảy, không ngừng chà xát trên chân bố, “Muốn đi cùng daddy.”
“Được rồi.” Ngôn Tố không làm gì được cậu bé, ngồi xổm xuống, mang giày cho Ngôn Bảo Bảo. Nắm bàn chân nho nhỏ trong lòng bàn tay, mềm mại, nhét vào trong giày đi tuyết nhung, liền trượt vào.
“Daddy thật là giỏi, con không tự mang được.” Ngôn Bảo Bảo mở to mắt, nhìn bố đầy sùng bái.
Ngôn Tố cười, xoa mái tóc xoăn của cậu bé, kéo cậu đứng lên: “Đi thôi.”
Cảnh tuyết trong núi rất đẹp, tất cả đều được lớp tuyết trắng dày che phủ, nằm dưới lớp áo bạc.
Bình thường Ngôn Tố đều đi rất xa, nhưng lần này suy nghĩ đến Bảo Bảo ở đây, vẫn rút ngắn lộ trình, lại chọn một con đường tương đối ít tuyết, đi theo tên nhóc vội vã nhưng thực ra là bước chậm rì kia, chậm rãi đi.
Có lúc Ngôn Bảo Bảo bị cảnh vật ven đường hấp dẫn ánh mắt, như tuyết đọng trên nhánh cây rơi xuống, chim nhỏ đột nhiên vỗ cánh bay, Ngôn Tố liền đứng một bên chờ cậu bé, cũng không quấy rầy. Anh vẫn đút hai tay trong túi áo khoác, dáng người thẳng tắp và cao gầy.
Một khoảnh khắc, anh chậm rãi đi, lại nghe thấy Ngôn Bảo Bảo nhỏ giọng sợ hãi gọi anh: “Daddy ~~”
Quay đầu nhìn, Bảo Bảo nghịch ngơm không biết đi lệch đường lúc nào, đạp phải chỗ tuyết nhiều, toàn bộ đôi chân ngắn đều chìm vào trong tuyết. Rất vất vả tự rút ra một chân, muốn bước ra, “bụp” một cái, lại đạp vào tuyết tạo ra một cái hố sâu.
Ngôn Bảo Bảo không thể cử động, giống như một cái cây nhỏ trồng trên mặt tuyết, đáng thương nhìn bố, chờ cứu viện.
Ngôn Tố không nhịn cười được, đi tới ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng nhấc lên, xách cậu bé ra giống như nhổ hành. Nhóc kia vội vàng cúi đầu, tò mò nhìn hai cái hố sâu kia. Lơ lửng giữa trời, vẫn không quên lấy tay chỉ, hưng phấn la: “Daddy, tuyết cao bằng chân con kìa.”
Ngôn Tố xách cậu bé ra, phủi sạch tuyết trên chân cậu bé, lại phủi đầu cậu, nhóc kia lại lập tức vui vẻ chạy vào trong tuyết, giống như một chú chim con.
Nhưng sức lực tinh thần như vậy cũng không giữ được bao lâu.
Nhóc kia thức dậy quá sớm, không bao lâu đã mệt, thở hổn hển phì phò, bước chân ngày càng chậm, thoáng cái nhìn trời, thoáng cái xoay vòng vòng.
Đi một lúc, Ngôn Bảo Bảo cuối cùng hết sức, chạy lạch bạch đến trước mặt bố, hồn nhiên làm nũng: “Daddy, con đi không nổi nữa.”
“Ừ.” Ngôn Tố đáp.
Ngôn Bảo Bảo ngây ngẩn một giây, thấy bố đi tiếp về phía trước, lại chạy lạch bạch tới, thanh âm vừa nhu vừa vội: “Daddy, con đi không nổi nữa, thực sự đi không nổi nữa.”
Cậu bé dậm chân một cái, giày đi tuyết nho nhỏ đạp ra một chuỗi hoa mai nhỏ trong tuyết, giống như dấu chân chó con.
Đứa trẻ hai tuổi, vẫn rất yếu ớt, đặc biệt là lúc anh ở đây.
Một chút này không hề giống anh, cũng không giống mẹ cậu bé.
Ngôn Tố cúi đầu nhìn cậu bé, Ngôn Bảo Bảo một đống nho nhỏ đứng bên chân anh, quấn dính chân anh không chịu đi, thấy ánh mắt bố nhìn tới, lập tức đưa cái tay nhỏ bé ngắn ngủn ra đòi ôm, cái chân nhỏ nhảy lung tung: “Daddy, ôm một cái ~ Daddy, ôm một cái ~” rất gấp, như sợ bố không để ý đến cậu bé.
Ngôn Tố muốn để cậu bé tự đi, nhưng nhìn đôi mắt đen nhánh lại hoang mang của con, trong lòng mềm nhũn không thể quyết tâm, cuối cùng cúi người xuống, một tay vòng qua sau chân Ngôn Bảo Bảo ôm lấy, bế cậu bé lên.
Ngôn Bảo Bảo không cần đi bộ nữa, lập tức có chỗ dựa, vô cùng vui vẻ ôm cổ bố, cái miệng nhỏ nhắn moa một cái trên mặt bố: “Daddy ~ Tiểu Tiểu Tố yêu daddy.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười, nghiêng đầu cọ mái tóc xù của cậu nhóc. Hồi lâu, hỏi: “Còn nhớ câu chuyện nước trước đây bố kể cho con nghe không?”
“Dạ có.” Ngôn Bảo Bảo ở trong lòng bố gật cái đầu nhỏ, “Nước là vật chất bao dung nhất trong tự nhiên.” Thanh âm trẻ con mềm mại, “Sau này con phải giống như nước.”
“Tốt.” Ngôn Tố mỉm cười.
Ngôn Bảo Bảo co lại trong lòng anh, nói một cách mềm mại, “Nhưng thực ra, sau này con càng muốn giống daddy hơn cơ.”
Ngôn Tố sững sờ, trong lòng giống như bị vật gì đó ấm áp đụng vào một cái, không nói lời nào.
Ngôn Bảo Bảo thức quá sớm ngủ không ngon, hơi buồn ngủ. Vòng tay bố thật ấm áp, cậu ngồi trên cánh tay bố, hơi di chuyển, tìm một tư thế thoải mái, nằm trong lòng bố, dần dần buồn ngủ hơn.
Giày đi tuyết nho nhỏ chà xát trên áo khoác của bố.
“Daddy,” Ngôn Bảo Bảo đang ngủ lẩm bẩm, “Sau này con muốn giống bố.”
Bố lẳng lặng, không trả lời.
...HOÀN...
Bình luận facebook