-
Chương 32
Bức thư tuyệt mệnh của Parker cẩn thận nắn nót, chữ viết ngay ngắn, không hề có bất kì lỗi chính tả hoặc sai ngữ pháp. Câu dài ngắn xen kẽ, giống như viết văn, thậm chí mang theo một chút màu sắc văn học.
Chân Ái lập tức chỉ ra điểm khả nghi: “Theo lẽ thường mà nói, thời điểm con người viết thư tuyệt mệnh, cảm xúc không ổn định, dễ dàng bị chấn động, biểu hiện của những điều này trên cách hành văn chính là: Sẽ bị lỗi, nhiều câu ngắn, không logic, nhiều tình cảm. Nhưng bức thư này của Parker hoàn toàn tương phản. Căn bản cậu ta không phải tự sát, bức thư tuyệt mệnh này hoàn toàn là giả tạo.”
Mâu quang Ngôn Tố ngưng một lúc, hỏi: “Vậy cô nhìn ra hung thủ là ai không?”
Chân Ái cứng đờ, đỏ mặt nói: “Tôi đã xem lời khai của mấy người còn lại. Anna đi chung với Daisy, hai cô ấy đi dạo trong siêu thị ở góc đường một lúc rồi mới đi đến phòng tập thể dục. Kelly hút thuốc ở ven đường, do phòng tập thể dục cấm hút thuốc, video giám sát cũng quay được cậu ta. Còn lại Tề Mặc và Tony cùng đi đến từ kí túc xá. Mấy người họ hình như đều có chứng cứ vắng mặt.”
Ngôn Tố nhìn cô: “Sau đó?”
Chân Ái cắn răng một cái: “Trong những chứng cứ vắng mặt này nhất định có chỗ sai, hoặc là thủ đoạn giết người kì lạ nào đó. Nhưng chỉ có lời khai, vừa không có điều tra hiện trường, còn qua nhiều năm như vậy, làm sao nhìn ra được?”
Ngôn Tố chợt cười một tiếng: “Vậy cũng đúng.”
Nói xong, đứng lên thu dọn mọi thứ để vào hộp.
Chân Ái không hiểu. Cô còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của Parker và hung thủ mà: “Làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ đạc rồi về nhà!” Ngôn Tố nhìn đồng hồ đeo tay, liếc cô một cái, “Thế nào? Còn chưa thỏa mãn sự tò mò?”
Chân Ái sững sờ. Câu này của anh ta là có ý gì?
Ngôn Tố thấy cô ngơ ngác, đột nhiên trong đầu cũng không biết nghĩ thế nào, hai tay chống trên cái bàn chật hẹp, nghiêng người về phía cô. Dáng người cao lớn của anh lập tức che đi ánh đèn trước mặt cô, đưa cả người cô ập vào trong bóng tối của anh.
Chân Ái ngồi trên ghế, không thể lùi về sau, mở to mắt, hồi hộp nhìn anh chằm chằm.
Anh lẳng lặng nhìn cô hai, ba giây, cảm thấy dáng vẻ đờ đẫn lại hơi lộ ra vẻ ngớ ngẩn như thế này của cô rất đáng yêu, im lặng, bất giác trầm giọng, nói: “Để thỏa mãn sự tò mò của cô, tôi đã dẫn cô đến đây. Thế nào, hài lòng không?”
Giọng nam trầm thấp trong căn phòng nhỏ u ám chật chội rất là mê hoặc lòng người.
Anh đang làm cho cô vui?
Chân Ái hoàn toàn không có cách nào lý giải suy nghĩ của anh, vẫn ngẩn ra: “Tại sao?”
Ngôn Tố vẫn đứng trước mặt cô, nhìn cô trong khoảng cách gần:
“Trước lễ hội âm nhạc, cô hỏi tôi có phải chưa bắt được hung thủ hay không. Lúc đó giọng điệu nói chuyện của tôi hình như hơi nặng, biểu cảm cũng không đúng. Cho nên cô không vui, sẽ không nói chuyện với tôi. Như vậy, tôi sẽ làm cho cô vui. Thế là tôi dẫn cô tới đây để thỏa mãn tính tò mò của cô.”
Chân mày anh hơi nhếch lên, hơi mang theo ý tứ mời khen ngợi: “Tôi làm có tốt không?”
Chân Ái há miệng. Cô nào có không vui, không nói câu nào chứ?
Thì ra bổ sung bộ óc và mở rộng tinh thần là ý này…
Nhưng ngẫm lại một chút, anh cho rằng cô không vui liền dẫn cô đến phòng thẩm vấn xem vụ án giết người lúc đêm khuya, cách dỗ người này thật đúng là… cực giỏi! (^o^)/
~Chân Ái cười cười: “Tôi rất vui.”
“Vậy thì đi thôi!” Anh đã thu dọn xong đồ đạc.
Mặc dù trong lòng Chân Ái vẫn còn nghi ngờ đối với cái chết của Parker, nhưng điều mà cô cảm thấy hứng thú không phải là người này hay vụ án này mà là anh. Điều cô cảm thấy hứng thú chẳng qua là vụ án này có liên quan đến anh.
Nhưng rõ ràng anh không có ý muốn nói, cô cũng không cần phải hỏi đến cùng.
Chuyện ngày hôm nay, cô đã vui vẻ thỏa mãn rồi.
#
Về đến nhà, ra khỏi thang máy, Ngôn Tố liền lẩm bẩm: “Đói bụng rồi.”
Tâm trạng Chân Ái rất tốt, rất happy xung phong: “Tôi làm bữa khuya cho anh nhé?”
Ngôn Tố trầm mặc rất lâu, giống như đang ngầm chịu đựng gì đó, anh không muốn phá vỡ mối quan hệ tốt mới vừa được hàn gắn kia. Nhưng bất cứ lúc nào thì chân lý cũng mãi mãi chiếm ưu thế.
Vì vậy cuối cùng anh vẫn không nhịn được, nói: “Mặc dù tôi không muốn đả kích cô, nhưng mà Chân Ái, thứ cô làm thực sự không thể gọi là thức ăn mà là thảm họa.”
Cô đã lấy lòng mà anh lại không thể đừng thối miệng ngoan ngoãn chấp nhận sao?
Chân Ái không thoải mái, nhếch nhếch mày: “Cái này không phải do anh định nghĩa.”
“OK!” Ngôn Tố nhún nhún vai, “Chúng ta đi xem định nghĩa thức ăn trong từ điển Longman.”
Chân Ái dừng lại, tưởng anh muốn đi tìm từ điển, không nghĩ đến anh liền mở miệng nói:
“Food, things people can eat (Thức ăn - thứ con người có thể ăn), rất rõ ràng những thứ cô làm kia không thỏa mãn định nghĩa này.
Ngược lại từ thảm họa, disaster, a sudden event which cause great damage or suffering (Thảm họa – một sự kiện bất ngờ gây thiệt hại và đau khổ to lớn), cái này không phải chính là nói tài nấu nướng của cô?”
Lồng ngực Chân Ái liền rầu rĩ nghẹn một hơi. Để chế giễu cô mà anh bắt đầu dùng những phương pháp khoa học lại tiên tiến như vậy! Nhưng lực chú ý của cô dời đi rất nhanh.
So với bị đả kích thì một điểm khác càng khiến cô ngạc nhiên hơn: “Anh học thuộc lòng một quyển từ điển Longman?”
“Oxford, Collins, Webster, Longman, các loại… Nhưng đây không phải trọng điểm, cô đổi chủ đề.” Ngôn Tố nhíu chặt mày, rất không hài lòng với thái độ không nghiên cứu khoa học của cô, càng nói giọng điệu càng khinh thường, “Này, tôi nói cô nói chuyện không thể có logic, có thứ tự một chút sao?”
Chân Ái không quan trọng: “Tôi nói chuyện có thứ tự hay không không liên quan đến anh.”
Ngôn Tố thoải mái hỏi vặn lại: “Không liên quan vậy cô còn nói.”
“…”
Lúc làm bữa khuya, Ngôn Tố thậm chí không cho Chân Ái giúp một tay. Mắt thấy Chân Ái muốn nhúng tay, anh lại không hề nể mặt mà đả kích: “Cô có lực phá hoại trời sinh đối với thức ăn ngon, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của nguyên liệu nấu ăn, dẫn đến ảnh hưởng đến hiệu quả của thức ăn ngon được làm ra.”
Chân Ái kháng nghị: “Lời này của anh không có căn cứ khoa học.”
Ngôn Tố bình tĩnh chỉ chỉ chính mình: “Điều nhà khoa học nói ra chính là căn cứ.”
Lần đầu tiên Chân Ái thấy anh chơi xấu như vậy, còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy anh lẩm bẩm: “Đã quen dùng phương pháp khoa học, thỉnh thoảng cũng phải dùng một chút phương pháp không khoa học.”
Chân Ái: …
Tên khốn kiếp này!
Chân Ái bèn ngồi suốt bên cạnh tủ đựng chén đĩa kiểu mở, cầm muỗng gõ cái đĩa, nhìn Ngôn Tố mặc áo sơ-mi phẳng phiu không nhanh không chậm làm bữa khuya.
Tiếng bơ “tí tách” tan ra trong chảo, bánh mì trắng đặt trên lớp bơ hơi sủi bọt vàng rực thơm nức.
Lát bánh mì nướng, phô mai, trứng gà chiên trong vắt, miếng chân giò hun khói nướng, rau xà lách, dưa leo xếp thành từng tầng ngay ngắn, khắp khắp nơi nơi, mọi thứ làm hai. Hai tầng tam giác vàng óng ánh đặt trong đĩa, cà chua cắt nhỏ và miếng dưa leo khiến người xem hoàn toàn muốn ăn.
Ngoài ra còn có nước ép kiwi chanh tươi.
Anh bưng đĩa thức ăn tinh xảo qua, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Không cần cảm ơn. Tôi làm những thứ này không phải cô có thể dùng ngôn ngữ để đền bù.”
Sự cảm kích trong lòng Chân Ái lập tức tắt ngúm. Cô cầm miếng sandwich há mồm cắn: “Thật đúng lúc, tôi vốn không định nói cảm ơn.”
Mặt Ngôn Tố xám xịt: “Mau ăn đi.”
Chân Ái xì anh, khóe môi còn dính vết bơ: “Anh quản tôi?”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm vết bơ trên khóe miệng cô, hơi nhíu mày. Một màu vàng nhàn nhạt dính trên làn da trắng nõn trong suốt như nước của cô, thật đúng là…
Khó coi chết đi được!!
Anh kéo cái ghế chân cao qua, ngồi xuống đối diện cô.
Chân Ái biết lúc ăn anh không thích nói chuyện nên cũng không nói gì. Hai người im lặng ngồi ăn dưới chùm đèn trang trí lờ mờ.
Một khoảnh khắc, một âm thanh binh boong vang lên từ thang máy ở đầu khác trong phòng khách. Người đến là Hayley.
Chân Ái sững sờ, lập tức để miếng sandwich xuống, cầm khăn giấy lau miệng một chút, thận trọng cười cười với Hayley xem như chào hỏi. Cô vẫn ngượng, không dám gọi thẳng tên bà như Âu Văn.
Hayley tao nhã cười với cô, trong ánh mắt có vài tia tìm kiếm.
Dưới cái nhìn của bà, phòng khách và phòng ăn âm u, chỉ có duy nhất ánh đèn mập mờ ở một góc, hai người ngồi đối diện nhau ăn khuya, làm sao cũng có chút mùi vị thân mật.
Ngôn Tố khó hiểu nhìn bà: “Sao mẹ lại đến?”
Bà tự cho rằng đã hiểu, cũng không đến gần họ, trực tiếp phất phất tay đi lên lầu: “Mẹ tới lấy chút đồ.” Người rất nhanh biến mất.
Ngôn Tố cũng coi như bà chưa từng tới.
Nửa phút sau, Hayley đi xuống, lên tiếng chào hỏi rồi đi ngay. Lúc sắp vào thang máy, Ngôn Tố chợt nhớ tới cái gì đó, kêu một tiếng: “Mẹ chờ một chút!”
Anh không nói thẳng ra là việc gì mà đứng dậy cầm giấy ăn lau tay, sau đó đi tới.
Chân Ái uống nước trái cây, tò mò quay lại nhìn.
Ngôn Tố đang nói gì đó với Hayley. Hayley lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười cười, sau đó lại còn có vẻ hứng thú nhìn về phía Chân Ái. Chân Ái vội vàng thu ánh mắt, trong lòng lại rất nghi ngờ. Ngôn Tố đang nói gì với mẹ anh ấy?
Hayley đi thang máy xuống, Ngôn Tố trở lại tiếp tục ăn, hoàn toàn không đề cập tới chuyện vừa rồi. Chân Ái cũng không hỏi nhiều.
Hai người mới ăn xong, thang máy lại binh boong một tiếng. Lần này là Âu Văn về, Eva cũng đi theo.
Âu Văn mỉm cười đi đến cạnh Chân Ái, lấy ra một cái đĩa CD ở trong túi đưa cho cô. Chân Ái nhận lấy nhìn một cái, bỗng chốc kinh ngạc vui mừng: “Đĩa nhạc piano của Sanni, còn là anh ta tự kí tên. Anh lấy được từ đâu thế?”
Âu Văn không có cái gọi là cười: “Quen một người bạn là người lập kế hoạch cho buổi biểu diễn, chuyện dễ dàng.”
Ngôn Tố liếc một cái, vẻ mặt thản nhiên.
Âu Văn theo thói quen vỗ vỗ vai Chân Ái, lúc này mới ngồi xuống cạnh Ngôn Tố: “Trong cuộc vận động bầu cử thống đốc bang, ông Parker lại nhắc đến vụ án của cậu Parker. Cậu có xem tin tức không?”
Ngôn Tố trả lời ậm ờ: “Ừm.”
Eva đi đến trước mặt Ngôn Tố ngồi xuống, gõ mặt bàn bằng đá cẩm thạch: “S. A. Lúc đó cậu làm thế nào, tại sao cứ mỗi lần cái lão thượng nghị sĩ Parker gặp giới truyền thông đều phải nhắc tới chuyện con trai ông ta?”
Trung sĩ Eva Diaz luôn luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ trong giọng nói cũng lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, “Giới truyền thông vốn vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của hai đứa con quan chức lớn kia, lại để cho ông ta nói thêm như vậy, mọi người sẽ chĩa mũi nhọn vào cậu.”
“Như vậy có quan hệ gì?” Ngôn Tố chậm rãi xoay ly nước, “Tôi không để ý.”
Eva không nói được mà đỡ trán: “Bình thường cậu không để ý việc gì thì cũng bỏ đi, nhưng lần này người ta nói cậu…” Câu kế tiếp của cô ngưng ở miệng không nói ra, nhưng Chân Ái nghe ra được, cô ấy muốn nói “làm sai rồi.”
Không khí trong phòng chợt vô cùng kì dị.
Ngôn Tố chậm rãi uống nước, nói: “Tôi cũng không gấp, cậu gấp cái gì?”
Eva cứng người, lạnh lùng nói: “Pháp y của vụ án vị thành niên kia là tôi, tôi cũng không muốn bị cậu liên lụy, danh tiếng bị phá hủy.” Nhưng ai cũng nghe được những lời này không phải là thật.
Cô nói xong liền đứng lên rời đi. Đi mấy bước, lại khẽ thở dài: “S. A. Tôi không hi vọng cậu giống như L.J. Hai người thiên phú dị bẩm, thực lực hơn người, những người như hai người là hi vọng của chính nghĩa. Tôi không mong muốn, không, tôi sợ cậu giống như cô ấy, vì một lần sai lầm mà từ đó bị người đời ghét bỏ, sự huy hoàng trước dó đều bị chà đạp.”
Chân Ái nghe được “she” trong miệng Eva, hơi sững sờ. L.J., thiên tài chuyên nghiệp giống như Ngôn Tố, là nữ sao?
Ngôn Tố đặt ly thủy tinh trong tay vững vàng trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, một âm thanh giòn giã không nặng không nhẹ vang lên. Đôi mắt anh khẽ thu lại, ánh mắt sắc bén: “Eva, tôi chắc chắn có thể nói cho cậu biết. Vụ án đó, tôi chưa từng phạm sai lầm.”
Bóng lưng Eva khẽ động, giọng nói cứng nhắc nhưng là cười: “I believe in you! (Tôi tin cậu!)”
Lòng Chân Ái nổi lên nghi ngờ, lên lầu thật sớm cố ý lên mạng tìm một chút.
Cô vô tình phát hiện được bạn trai phóng viên của Ryan – Ellen viết bài nhận xét, công kích án oan giả dối sai trái, trong đó có nhắc tới vụ án của cậu Parker. Trong bài viết của Ellen nói, các loại dấu hiệu cho thấy vụ án các học sinh trung học bị hại năm đó là giết người liên hoàn, nhất là vụ án của Parker, điểm khả nghi chồng chất.
Cách chết kì lạ, mật mã không rõ, bức thư tuyệt mệnh giả, tất cả đều là mưu kế thông minh của hung thủ.
Mà chuyên gia xử án tiếng tăm lừng lẫy Ngôn Tố lại trợn mắt nói mò, khẳng định Parker tự sát. Trong này nhất định là có âm mưu liên quan đến giới chính trị!
Ellen dùng đủ loại ngôn ngữ để đả kích Ngôn Tố, khiến Chân Ái bất mãn trong lòng. Nhưng câu “ Ngôn Tố xác định Parker tự sát” kia khiến Chân Ái hoàn toàn kinh sợ. Tại sao?
Chân Ái lập tức chỉ ra điểm khả nghi: “Theo lẽ thường mà nói, thời điểm con người viết thư tuyệt mệnh, cảm xúc không ổn định, dễ dàng bị chấn động, biểu hiện của những điều này trên cách hành văn chính là: Sẽ bị lỗi, nhiều câu ngắn, không logic, nhiều tình cảm. Nhưng bức thư này của Parker hoàn toàn tương phản. Căn bản cậu ta không phải tự sát, bức thư tuyệt mệnh này hoàn toàn là giả tạo.”
Mâu quang Ngôn Tố ngưng một lúc, hỏi: “Vậy cô nhìn ra hung thủ là ai không?”
Chân Ái cứng đờ, đỏ mặt nói: “Tôi đã xem lời khai của mấy người còn lại. Anna đi chung với Daisy, hai cô ấy đi dạo trong siêu thị ở góc đường một lúc rồi mới đi đến phòng tập thể dục. Kelly hút thuốc ở ven đường, do phòng tập thể dục cấm hút thuốc, video giám sát cũng quay được cậu ta. Còn lại Tề Mặc và Tony cùng đi đến từ kí túc xá. Mấy người họ hình như đều có chứng cứ vắng mặt.”
Ngôn Tố nhìn cô: “Sau đó?”
Chân Ái cắn răng một cái: “Trong những chứng cứ vắng mặt này nhất định có chỗ sai, hoặc là thủ đoạn giết người kì lạ nào đó. Nhưng chỉ có lời khai, vừa không có điều tra hiện trường, còn qua nhiều năm như vậy, làm sao nhìn ra được?”
Ngôn Tố chợt cười một tiếng: “Vậy cũng đúng.”
Nói xong, đứng lên thu dọn mọi thứ để vào hộp.
Chân Ái không hiểu. Cô còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của Parker và hung thủ mà: “Làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ đạc rồi về nhà!” Ngôn Tố nhìn đồng hồ đeo tay, liếc cô một cái, “Thế nào? Còn chưa thỏa mãn sự tò mò?”
Chân Ái sững sờ. Câu này của anh ta là có ý gì?
Ngôn Tố thấy cô ngơ ngác, đột nhiên trong đầu cũng không biết nghĩ thế nào, hai tay chống trên cái bàn chật hẹp, nghiêng người về phía cô. Dáng người cao lớn của anh lập tức che đi ánh đèn trước mặt cô, đưa cả người cô ập vào trong bóng tối của anh.
Chân Ái ngồi trên ghế, không thể lùi về sau, mở to mắt, hồi hộp nhìn anh chằm chằm.
Anh lẳng lặng nhìn cô hai, ba giây, cảm thấy dáng vẻ đờ đẫn lại hơi lộ ra vẻ ngớ ngẩn như thế này của cô rất đáng yêu, im lặng, bất giác trầm giọng, nói: “Để thỏa mãn sự tò mò của cô, tôi đã dẫn cô đến đây. Thế nào, hài lòng không?”
Giọng nam trầm thấp trong căn phòng nhỏ u ám chật chội rất là mê hoặc lòng người.
Anh đang làm cho cô vui?
Chân Ái hoàn toàn không có cách nào lý giải suy nghĩ của anh, vẫn ngẩn ra: “Tại sao?”
Ngôn Tố vẫn đứng trước mặt cô, nhìn cô trong khoảng cách gần:
“Trước lễ hội âm nhạc, cô hỏi tôi có phải chưa bắt được hung thủ hay không. Lúc đó giọng điệu nói chuyện của tôi hình như hơi nặng, biểu cảm cũng không đúng. Cho nên cô không vui, sẽ không nói chuyện với tôi. Như vậy, tôi sẽ làm cho cô vui. Thế là tôi dẫn cô tới đây để thỏa mãn tính tò mò của cô.”
Chân mày anh hơi nhếch lên, hơi mang theo ý tứ mời khen ngợi: “Tôi làm có tốt không?”
Chân Ái há miệng. Cô nào có không vui, không nói câu nào chứ?
Thì ra bổ sung bộ óc và mở rộng tinh thần là ý này…
Nhưng ngẫm lại một chút, anh cho rằng cô không vui liền dẫn cô đến phòng thẩm vấn xem vụ án giết người lúc đêm khuya, cách dỗ người này thật đúng là… cực giỏi! (^o^)/
~Chân Ái cười cười: “Tôi rất vui.”
“Vậy thì đi thôi!” Anh đã thu dọn xong đồ đạc.
Mặc dù trong lòng Chân Ái vẫn còn nghi ngờ đối với cái chết của Parker, nhưng điều mà cô cảm thấy hứng thú không phải là người này hay vụ án này mà là anh. Điều cô cảm thấy hứng thú chẳng qua là vụ án này có liên quan đến anh.
Nhưng rõ ràng anh không có ý muốn nói, cô cũng không cần phải hỏi đến cùng.
Chuyện ngày hôm nay, cô đã vui vẻ thỏa mãn rồi.
#
Về đến nhà, ra khỏi thang máy, Ngôn Tố liền lẩm bẩm: “Đói bụng rồi.”
Tâm trạng Chân Ái rất tốt, rất happy xung phong: “Tôi làm bữa khuya cho anh nhé?”
Ngôn Tố trầm mặc rất lâu, giống như đang ngầm chịu đựng gì đó, anh không muốn phá vỡ mối quan hệ tốt mới vừa được hàn gắn kia. Nhưng bất cứ lúc nào thì chân lý cũng mãi mãi chiếm ưu thế.
Vì vậy cuối cùng anh vẫn không nhịn được, nói: “Mặc dù tôi không muốn đả kích cô, nhưng mà Chân Ái, thứ cô làm thực sự không thể gọi là thức ăn mà là thảm họa.”
Cô đã lấy lòng mà anh lại không thể đừng thối miệng ngoan ngoãn chấp nhận sao?
Chân Ái không thoải mái, nhếch nhếch mày: “Cái này không phải do anh định nghĩa.”
“OK!” Ngôn Tố nhún nhún vai, “Chúng ta đi xem định nghĩa thức ăn trong từ điển Longman.”
Chân Ái dừng lại, tưởng anh muốn đi tìm từ điển, không nghĩ đến anh liền mở miệng nói:
“Food, things people can eat (Thức ăn - thứ con người có thể ăn), rất rõ ràng những thứ cô làm kia không thỏa mãn định nghĩa này.
Ngược lại từ thảm họa, disaster, a sudden event which cause great damage or suffering (Thảm họa – một sự kiện bất ngờ gây thiệt hại và đau khổ to lớn), cái này không phải chính là nói tài nấu nướng của cô?”
Lồng ngực Chân Ái liền rầu rĩ nghẹn một hơi. Để chế giễu cô mà anh bắt đầu dùng những phương pháp khoa học lại tiên tiến như vậy! Nhưng lực chú ý của cô dời đi rất nhanh.
So với bị đả kích thì một điểm khác càng khiến cô ngạc nhiên hơn: “Anh học thuộc lòng một quyển từ điển Longman?”
“Oxford, Collins, Webster, Longman, các loại… Nhưng đây không phải trọng điểm, cô đổi chủ đề.” Ngôn Tố nhíu chặt mày, rất không hài lòng với thái độ không nghiên cứu khoa học của cô, càng nói giọng điệu càng khinh thường, “Này, tôi nói cô nói chuyện không thể có logic, có thứ tự một chút sao?”
Chân Ái không quan trọng: “Tôi nói chuyện có thứ tự hay không không liên quan đến anh.”
Ngôn Tố thoải mái hỏi vặn lại: “Không liên quan vậy cô còn nói.”
“…”
Lúc làm bữa khuya, Ngôn Tố thậm chí không cho Chân Ái giúp một tay. Mắt thấy Chân Ái muốn nhúng tay, anh lại không hề nể mặt mà đả kích: “Cô có lực phá hoại trời sinh đối với thức ăn ngon, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của nguyên liệu nấu ăn, dẫn đến ảnh hưởng đến hiệu quả của thức ăn ngon được làm ra.”
Chân Ái kháng nghị: “Lời này của anh không có căn cứ khoa học.”
Ngôn Tố bình tĩnh chỉ chỉ chính mình: “Điều nhà khoa học nói ra chính là căn cứ.”
Lần đầu tiên Chân Ái thấy anh chơi xấu như vậy, còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy anh lẩm bẩm: “Đã quen dùng phương pháp khoa học, thỉnh thoảng cũng phải dùng một chút phương pháp không khoa học.”
Chân Ái: …
Tên khốn kiếp này!
Chân Ái bèn ngồi suốt bên cạnh tủ đựng chén đĩa kiểu mở, cầm muỗng gõ cái đĩa, nhìn Ngôn Tố mặc áo sơ-mi phẳng phiu không nhanh không chậm làm bữa khuya.
Tiếng bơ “tí tách” tan ra trong chảo, bánh mì trắng đặt trên lớp bơ hơi sủi bọt vàng rực thơm nức.
Lát bánh mì nướng, phô mai, trứng gà chiên trong vắt, miếng chân giò hun khói nướng, rau xà lách, dưa leo xếp thành từng tầng ngay ngắn, khắp khắp nơi nơi, mọi thứ làm hai. Hai tầng tam giác vàng óng ánh đặt trong đĩa, cà chua cắt nhỏ và miếng dưa leo khiến người xem hoàn toàn muốn ăn.
Ngoài ra còn có nước ép kiwi chanh tươi.
Anh bưng đĩa thức ăn tinh xảo qua, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Không cần cảm ơn. Tôi làm những thứ này không phải cô có thể dùng ngôn ngữ để đền bù.”
Sự cảm kích trong lòng Chân Ái lập tức tắt ngúm. Cô cầm miếng sandwich há mồm cắn: “Thật đúng lúc, tôi vốn không định nói cảm ơn.”
Mặt Ngôn Tố xám xịt: “Mau ăn đi.”
Chân Ái xì anh, khóe môi còn dính vết bơ: “Anh quản tôi?”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm vết bơ trên khóe miệng cô, hơi nhíu mày. Một màu vàng nhàn nhạt dính trên làn da trắng nõn trong suốt như nước của cô, thật đúng là…
Khó coi chết đi được!!
Anh kéo cái ghế chân cao qua, ngồi xuống đối diện cô.
Chân Ái biết lúc ăn anh không thích nói chuyện nên cũng không nói gì. Hai người im lặng ngồi ăn dưới chùm đèn trang trí lờ mờ.
Một khoảnh khắc, một âm thanh binh boong vang lên từ thang máy ở đầu khác trong phòng khách. Người đến là Hayley.
Chân Ái sững sờ, lập tức để miếng sandwich xuống, cầm khăn giấy lau miệng một chút, thận trọng cười cười với Hayley xem như chào hỏi. Cô vẫn ngượng, không dám gọi thẳng tên bà như Âu Văn.
Hayley tao nhã cười với cô, trong ánh mắt có vài tia tìm kiếm.
Dưới cái nhìn của bà, phòng khách và phòng ăn âm u, chỉ có duy nhất ánh đèn mập mờ ở một góc, hai người ngồi đối diện nhau ăn khuya, làm sao cũng có chút mùi vị thân mật.
Ngôn Tố khó hiểu nhìn bà: “Sao mẹ lại đến?”
Bà tự cho rằng đã hiểu, cũng không đến gần họ, trực tiếp phất phất tay đi lên lầu: “Mẹ tới lấy chút đồ.” Người rất nhanh biến mất.
Ngôn Tố cũng coi như bà chưa từng tới.
Nửa phút sau, Hayley đi xuống, lên tiếng chào hỏi rồi đi ngay. Lúc sắp vào thang máy, Ngôn Tố chợt nhớ tới cái gì đó, kêu một tiếng: “Mẹ chờ một chút!”
Anh không nói thẳng ra là việc gì mà đứng dậy cầm giấy ăn lau tay, sau đó đi tới.
Chân Ái uống nước trái cây, tò mò quay lại nhìn.
Ngôn Tố đang nói gì đó với Hayley. Hayley lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười cười, sau đó lại còn có vẻ hứng thú nhìn về phía Chân Ái. Chân Ái vội vàng thu ánh mắt, trong lòng lại rất nghi ngờ. Ngôn Tố đang nói gì với mẹ anh ấy?
Hayley đi thang máy xuống, Ngôn Tố trở lại tiếp tục ăn, hoàn toàn không đề cập tới chuyện vừa rồi. Chân Ái cũng không hỏi nhiều.
Hai người mới ăn xong, thang máy lại binh boong một tiếng. Lần này là Âu Văn về, Eva cũng đi theo.
Âu Văn mỉm cười đi đến cạnh Chân Ái, lấy ra một cái đĩa CD ở trong túi đưa cho cô. Chân Ái nhận lấy nhìn một cái, bỗng chốc kinh ngạc vui mừng: “Đĩa nhạc piano của Sanni, còn là anh ta tự kí tên. Anh lấy được từ đâu thế?”
Âu Văn không có cái gọi là cười: “Quen một người bạn là người lập kế hoạch cho buổi biểu diễn, chuyện dễ dàng.”
Ngôn Tố liếc một cái, vẻ mặt thản nhiên.
Âu Văn theo thói quen vỗ vỗ vai Chân Ái, lúc này mới ngồi xuống cạnh Ngôn Tố: “Trong cuộc vận động bầu cử thống đốc bang, ông Parker lại nhắc đến vụ án của cậu Parker. Cậu có xem tin tức không?”
Ngôn Tố trả lời ậm ờ: “Ừm.”
Eva đi đến trước mặt Ngôn Tố ngồi xuống, gõ mặt bàn bằng đá cẩm thạch: “S. A. Lúc đó cậu làm thế nào, tại sao cứ mỗi lần cái lão thượng nghị sĩ Parker gặp giới truyền thông đều phải nhắc tới chuyện con trai ông ta?”
Trung sĩ Eva Diaz luôn luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ trong giọng nói cũng lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, “Giới truyền thông vốn vẫn luôn nghi ngờ về cái chết của hai đứa con quan chức lớn kia, lại để cho ông ta nói thêm như vậy, mọi người sẽ chĩa mũi nhọn vào cậu.”
“Như vậy có quan hệ gì?” Ngôn Tố chậm rãi xoay ly nước, “Tôi không để ý.”
Eva không nói được mà đỡ trán: “Bình thường cậu không để ý việc gì thì cũng bỏ đi, nhưng lần này người ta nói cậu…” Câu kế tiếp của cô ngưng ở miệng không nói ra, nhưng Chân Ái nghe ra được, cô ấy muốn nói “làm sai rồi.”
Không khí trong phòng chợt vô cùng kì dị.
Ngôn Tố chậm rãi uống nước, nói: “Tôi cũng không gấp, cậu gấp cái gì?”
Eva cứng người, lạnh lùng nói: “Pháp y của vụ án vị thành niên kia là tôi, tôi cũng không muốn bị cậu liên lụy, danh tiếng bị phá hủy.” Nhưng ai cũng nghe được những lời này không phải là thật.
Cô nói xong liền đứng lên rời đi. Đi mấy bước, lại khẽ thở dài: “S. A. Tôi không hi vọng cậu giống như L.J. Hai người thiên phú dị bẩm, thực lực hơn người, những người như hai người là hi vọng của chính nghĩa. Tôi không mong muốn, không, tôi sợ cậu giống như cô ấy, vì một lần sai lầm mà từ đó bị người đời ghét bỏ, sự huy hoàng trước dó đều bị chà đạp.”
Chân Ái nghe được “she” trong miệng Eva, hơi sững sờ. L.J., thiên tài chuyên nghiệp giống như Ngôn Tố, là nữ sao?
Ngôn Tố đặt ly thủy tinh trong tay vững vàng trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, một âm thanh giòn giã không nặng không nhẹ vang lên. Đôi mắt anh khẽ thu lại, ánh mắt sắc bén: “Eva, tôi chắc chắn có thể nói cho cậu biết. Vụ án đó, tôi chưa từng phạm sai lầm.”
Bóng lưng Eva khẽ động, giọng nói cứng nhắc nhưng là cười: “I believe in you! (Tôi tin cậu!)”
Lòng Chân Ái nổi lên nghi ngờ, lên lầu thật sớm cố ý lên mạng tìm một chút.
Cô vô tình phát hiện được bạn trai phóng viên của Ryan – Ellen viết bài nhận xét, công kích án oan giả dối sai trái, trong đó có nhắc tới vụ án của cậu Parker. Trong bài viết của Ellen nói, các loại dấu hiệu cho thấy vụ án các học sinh trung học bị hại năm đó là giết người liên hoàn, nhất là vụ án của Parker, điểm khả nghi chồng chất.
Cách chết kì lạ, mật mã không rõ, bức thư tuyệt mệnh giả, tất cả đều là mưu kế thông minh của hung thủ.
Mà chuyên gia xử án tiếng tăm lừng lẫy Ngôn Tố lại trợn mắt nói mò, khẳng định Parker tự sát. Trong này nhất định là có âm mưu liên quan đến giới chính trị!
Ellen dùng đủ loại ngôn ngữ để đả kích Ngôn Tố, khiến Chân Ái bất mãn trong lòng. Nhưng câu “ Ngôn Tố xác định Parker tự sát” kia khiến Chân Ái hoàn toàn kinh sợ. Tại sao?