-
Chương 7
Mọi người đi theo Eva đến phòng giải phẫu đối diện, Chân Ái đứng cách đó vài mét, không đến gần.
Eva vén tấm vải trắng lên, lộ ra đầu và vai nạn nhân.
Ngôn Tố đi tới xem xét.
Eva chỉ vào một số chỗ giải thích: “Hai bên cổ hiện rõ dấu vết bị bóp chặt. Nhưng tôi cảm thấy kì lạ hơn là phía dưới hai vai, chính là vị trí ngang bằng với xương đòn này. Anh xem, hai vết bầm thẳng tắp màu đỏ sậm. Nhưng không biết là do vật gì gây ra.”
Ngôn Tố thẳng người lên: “Kết quả kiểm tra đường hô hấp và phổi?”
Eva trả lời: “Phổi có lượng nước nhất định, đường hô hấp bị tổn thương nhẹ.”
Bây giờ cô không còn chút nào dáng vẻ lúc nãy tranh cãi với Ngôn Tố, mà là chuyên tâm nghiêm túc giống Ngôn Tố lúc này.
“Vậy là đúng rồi.” Ngôn Tố chậm rãi giơ tay lên, nắm giữa không khí làm mẫu: “Vì ngay từ đầu hung thủ bóp cổ nạn nhân từ phía sau, nhấn cô ấy nhiều lần vào bồn rửa mặt đầy nước.”
“À!” Eva đột nhiên hiểu ra, “Cái này giải thích được vết thương hai bên vai nạn nhân. Tôi vẫn không tìm được thứ nào có thể lưu lại vết bầm thẳng này, thì ra là cạnh của bồn rửa mặt.”
Cô nói xong lại bổ sung: “Bên giám định pháp y cho biết không có dấu vân tay, dấu chân và DNA khác thường khác. Về phần hai vết máu có hình dạng kì lạ mà anh nói tới, có một vết quả thật đã bị người khác lau chùi; còn vết kia cũng đúng là bị vật gì đó đè lên. Trong vết máu nhỏ kia có một ít mực in, nhưng trước mắt chưa tìm ra được loại mực in tương ứng.”
Ngôn Tố nâng tầm mắt, nhìn sâu vào khoảng không như đang suy nghĩ gì đó, rất nhanh lại rũ mí mắt xuống.
Eva đi tới ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái đĩa nhỏ, trên đó để một chiếc nhẫn bạch kim: “Cái này phát hiện trong dạ dày của nạn nhân.”
Chân Ái nghe thấy, xa xa nhìn thoáng qua, có chút buồn nôn.
Ngôn Tố lấy điện thoại ra chụp chiếc nhẫn kia, cong môi như có điều suy nghĩ: “Thì ra là thiếu ba thứ.”
Âu Văn khó hiểu: “Mất thứ giống như vậy?”
“Đúng vậy.” Ngôn Tố nhìn chiếc nhẫn, vén tấm vải trắng lên nhìn ngón tay nạn nhân một chút, có được xác nhận, “Chiếc nhẫn hoàn toàn mới, vậy hộp nhẫn đâu?”
Anh ta không nhìn nữa, lại hỏi: “Thực quản có dấu vết bị kim loại làm tổn thương không?”
“Có.”
Anh ta gật đầu: “Thời gian nuốt xuống không lâu.”
Nói xong, phủ tấm vải trắng lại, cảm ơn Eva rồi đi ra ngoài.
Âu Văn hỏi anh ta đi đâu, Ngôn Tố nói: “Bây giờ có thể bắt đầu đi hỏi nhân chứng rồi.”
Ba người vừa đi xuống lầu Ngôn Tố vừa giải thích.
Thì ra cảnh sát đã thu hẹp phạm vi điều tra dựa trên chứng cứ ngoại phạm và động cơ gây án, tìm ra bốn người gần đây từng có tranh chấp với nạn nhân. Mà bọn họ đều sẵn sàng hỗ trợ điều tra, cùng với xét hỏi cung cấp thông tin.
Sáng sớm Jasmine đã gọi điện thoại nói với Ngôn Tố rằng có thể đi điều tra sớm. Cô ấy biết anh ta luôn không muốn kéo dài. Nhưng lần đầu tiên Ngôn Tố nói không cần vội, buổi chiều đi cũng không muộn.
Ba người ngồi trên xe, Âu Văn vừa thắt dây an toàn vừa khó hiểu: “Cậu cũng có lúc cảm thấy phá án không cần vội sao?”
Ngôn Tố nói ngắn gọn: “Chờ kết quả kiểm tra tử thi.”
“Vậy bây giờ có kết quả rồi, cậu có phát hiện manh mối nào mới không?”
Nhận được câu trả lời rất ngắn gọn: “Vị hung thủ này của chúng ta, suy nghĩ nhanh, khả năng tùy cơ ứng biến rất mạnh.”
Lúc nói những lời này, Ngôn Tố nhàn hạ dựa vào lưng ghế, hai mắt hơi khép, giống như rảnh rỗi mà ngủ thêm. Cổ áo khoác màu đen che kín chiếc cằm gọn gàng, nhìn qua rất xa lạ không thể đến gần.
Anh ta nói thật dễ dàng, nhưng người trong xe lại lần nữa như rơi vào sương mù, không biết anh ta làm thế nào từ vài dấu vết trên người Giang Tâm nhìn ra hung thủ có suy nghĩ ứng biến nhanh.
Âu Văn đã lười hỏi, nhưng Chân Ái cũng rất tò mò: “Tại sao?”
Một lúc sau, anh ta chậm rãi mở mắt, đầu không nhúc nhích, xoay con ngươi màu nâu nhạt qua nhìn thẳng vào cô.
Phong cảnh bên ngoài thay đổi liên tục, trong nháy mắt con ngươi trong đôi mắt anh ta giống như hổ phách chìm dưới đáy nước, hiện lên sóng ánh sang trong veo rõ ràng.
Cô biết, ánh mắt rực rỡ như thế này của anh ta, mang theo tự kiêu và ngạo mạn thuần túy nhất, chỉ khi anh ta lộ ra tư duy sắc sảo, lúc tinh thần được truyền cảm hứng mới xuất hiện.
Anh ta khẽ thở một hơi:
“Trước đó có một điểm khiến tôi không thể lý giải. Hung thủ cả người đầy máu rời khỏi hiện trường mà không làm người khác chú ý, chứng minh hắn ta rất có bản lĩnh. Hiện trường ngoại trừ vết máu lộn xộn thì những cái khác đều nguyên vẹn, không có tranh giành. Chứng minh hắn ta đã khống chế toàn bộ hiện trường, có chuẩn bị mà đến. Nhưng mà,
Làm máu tươi bắn tung tóe trong kí túc xá công cộng kẻ đến người đi là cách làm rất tệ. Hơn nữa nếu để trút hận thì một dao là quá ít; ngoài ra, hung khí không phải là dao gọt trái cây tự mang đến.
Một phần nhìn qua là có chuẩn bị mà đến, một phần khác lại giống như là bị kích động mà giết người. Hai cái này, mâu thuẫn.”
Chân Ái nghe đến mê mẩn, cũng không tự chủ được mà tham gia vào, không nhịn được hỏi: “Cho nên anh cho rằng ngay từ đầu hung thủ đã chuẩn bị cách giết người, đó là dìm chết?”
“Thông minh!” Ngôn Tố dường như hài lòng việc cô và anh ta chia sẻ suy nghĩ, không tiếc khen cô một câu, tiếp tục,
“Đâm một người, nhìn máu tươi cùng sinh mạng trôi đi từng chút một, không cần nghi ngờ đây là cách tốt để trút hận; nhưng cũng giống như vậy, nhấn nước một người, nhìn tay nạn nhân giãy giụa tìm sự sống nhưng lại từng chút mất đi không khí, mất đi sức phản kháng. Loại sức mạnh khống chế độ ngạt của nạn nhân này cũng làm cho hắn ta rất hưởng thụ.”
Hưởng thụ? Cách dùng từ của anh ta thực sự là tuyệt vời.
Trong đầu Chân Ái nghĩ ra cảnh tượng đó, sống lưng run lên, nhưng lại càng tò mò hơn, không kìm lòng được phân tích:
“Đúng vậy, sau nhiều lần nhấn nước, hành hạ, dìm chết nạn nhân, hung thủ sẽ nhận được nhiều kích thích hơn, lại không làm bẩn bản thân. Ngay từ đầu hung thủ đã chuẩn bị như vậy, nếu không thì không thể nào hắn ta không mang theo dao mà lại dùng dao gọt trái cây của Giang Tâm. Nhưng tại sao sau đó lại đổi thành dao?”
“Đây chính là chỗ thú vị.” Trong mắt Ngôn Tố lóe lên một tia sáng, không hề cười mà nhếch môi, “Có nguyên nhân nào đó làm nhiễu loạn ý muốn của hung thủ, khiến hắn ta cảm thấy dìm chết nạn nhân cũng không đủ để trút hận, phải đổi một cách mới.”
Chân Ái sửng sốt: “Ý của anh là hắn ta bị kích thích giữa chừng?”
“Ừ.” Ngôn Tố nói,
“Mặc dù giữa chừng đổi cách nhưng hắn ta vẫn trốn thoát hoàn hảo. Tên sát thủ này lúc đầu nhìn qua rất hỗn loạn, nhưng thực ra hắn ta thông minh và có tổ chức, làm việc cẩn thận vừa tùy cơ ứng biến. Hắn rất yêu thích cảm giác khống chế. Thể loại giết người như thế này sẽ tận dụng hết khả năng để tham gia vào việc điều tra, muốn biết cảnh sát đang tìm cái gì, thậm chí sẽ dối gạt cảnh sát.”
Chân Ái sửng sốt: “Ý của anh là?”
Trong mắt anh ta hiện lên một tia trông chờ thách thức, trong lời nói cũng có sự ngang ngạnh hiếm thấy, “Darling*, hung thủ thực sự ở ngay trong những người phối hợp điều tra.”
Mặc dù biết bây giờ anh ta vì suy nghĩ vận chuyển rất nhanh mà ở trong trạng thái hưng phấn, nhưng câu "darling" này làm cho trái tim Chân Ái bỗng đập mạnh một cái.
(*) Ở đây tác giả dùng từ 亲爱的, tiếng Anh là sweetheart, darling hay dear, nghĩa là thân ái, thân yêu, người yêu gọi nhau thì là em yêu, anh yêu ấy. Ở đây mình dùng từ darling nha.
Đến cổng đồn cảnh sát gặp Jasmine. Jasmine mặc quần áo thường đi cùng một nhân viên ghi chép. Lúc lên xe cô ta nhìn thấy Chân Ái, kinh ngạc mở to hai mắt, tự đánh giá một lúc lâu, còn hỏi Ngôn Tố: “Sao cô ta vẫn ở cùng với anh?”
Ngôn Tố đối với vấn đề này không có hứng thú, nhắm hai mắt, không tập trung nói: “Cô ấy là nhân chứng.”
Âu Văn giải thích: “Cô ấy là bạn của tôi.”
Lúc này Jasmine mới bỏ qua.
Người có liên quan đầu tiên là bạn trai của Giang Tâm, Sidney Taylor, hiện đang ở biệt thự nằm ở vùng ngoại ô của bố mẹ.
Xe ô tô chạy vào khu vực ngoại ô yên tĩnh, xung quanh đều là biệt thự lớn có bãi cỏ rộng điển hình, rất nhanh đến nhà Taylor. Một chàng trai trên dưới 24 tuổi đang dọn dẹp ga-ra.
Lối ra vào có một chiếc xe thể thao màu đỏ mới rửa đang đậu, nước trong ống nước chảy ào ạt vào bãi cỏ.
Trong môi trường yên tĩnh của khu vực ngoại ô, mỗi một chiếc xe qua lại cũng đủ thu hút sự chú ý.
Sidney Taylor ôm một hộp đồ lặt vặt, quay đầu nhìn một cái.
Đám người Ngôn Tố xuống xe.
Ngoài dự đoán của Chân Ái, Ngôn Tố chậm rãi đi cuối cùng, hơi cúi đầu, ánh mắt lại nhìn xung quanh.
Sau khi Jasmine giới thiệu thân phận và giải thích mục đích liền bắt đầu hỏi, đầu tiên là chứng cứ ngoại phạm: “Ba giờ đến bốn giờ chiều ngày 29 tháng 2, anh đang ở đâu?”
“Kí túc xá trường.”
“Có ai ở cùng với anh hay không?”
“Không có.”
Taylor nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng hình như tinh thần không tốt lắm, vành mắt thâm đen.
Ngôn Tố nhìn chằm chằm hộp giấy trên tay anh ta, lại nhìn Jasmine, cô ta đã hiểu, nói: “Chúng tôi còn hỏi một lúc, anh có thể bỏ hộp giấy xuống.”
Sắc mặt Taylor không quá thoải mái, có một chút do dự, nhưng vẫn quay người đi vào trong ga-ra cất hộp giấy xong lại quay lại.
Jasmine: “Anh và Giang Tâm yêu nhau từ khi nào?”
Trong lòng Taylor không có hộp giấy, nhìn qua rất không được tự nhiên, rầu rĩ ôm tay: “Một năm trước.”
“Bạn cùng lớp của hai người nói quan hệ của hai người không tốt, thường xuyên cãi nhau?”
Đối với vấn đề này Taylor rất cảnh giác, dừng rất lâu mới chậm rãi nói: “Trước đây chúng tôi rất tốt, nhưng gần đây ít thời gian ở chung với nhau nên mới xảy ra xung đột.”
“Quan hệ giữa cô ấy và các bạn học nam khác thế nào?”
“Bạn bè cô ấy rất nhiều, bạn nam bạn nữ cũng rất nhiều.”
“Vậy anh…” Câu hỏi tiếp theo của Jasmine bị ngắt ngang.
“Sidney!” Một đôi vợ chồng ăn mặc giản dị nhưng rất có khí chất từ trong nhà đi ra chặn câu hỏi lại.
Đó là bố mẹ của Taylor
Taylor nhìn bố mẹ một cái, hiểu ý, cũng không nói lời nào.
Mẹ anh ta đi tới, rất không thân thiện nhìn Jasmine, nói: “Nó và người chết quan hệ rất thân mật, lại không có chứng cứ ngoại phạm, để đề phòng cảnh sát lấy lời khai gì không nên nói, chúng tôi đã mời luật sư.”
Ý tứ chính là, sau này mỗi lần đặt câu hỏi cho Taylor đều phải có mặt luật sư.
Jasmine chợt cảm thấy thất bại, vừa định dùng lời tốt để nói mình không có ý xấu, Ngôn Tố ở bên cạnh chợt lên tiếng hỏi Taylor: “Anh thích chơi bóng rổ?”
Vấn đề này cũng không khiến bố mẹ anh ta cảm thấy có ý xấu, Taylor gật đầu: “Trường của chúng tôi còn giành chức vô địch giải bóng rổ sinh viên miền Đông.”
Ngôn Tố không hỏi nữa, vỗ vỗ chiếc xe thể thao Porsche kia, không có thích thú mà khen: “Xe rất đẹp.”
Taylor giật nhẹ khóe miệng: “Quà sinh nhật.”
Ngôn Tố đi mấy bước, đột nhiên chuyển đề tài một cái: “Tờ giấy ghi chú cuối cùng lúc nạn nhân còn sống, anh biết chuyện gì xảy ra không?”
Taylor buông mắt, phức tạp nhìn anh ta: “Tờ giấy gì?”
"À, không có gì." Con ngươi Ngôn tố óng ánh, cũng không hỏi tiếp nữa mà quay người rời đi. Trong lòng anh ta cơ bản đã hiểu rõ rồi.
Chuyến thăm hỏi người đầu tiên sắp kết thúc. Jasmine không cam lòng, tranh thủ hỏi bố mẹ Taylor danh thiếp của luật sư để liên lạc. Đi theo vào nhà, tâm tình cô ta không được tốt. Loại nhân chứng không phối hợp này khiến lòng cô có mấy tầng sương mù, Ngôn Tố ở đây làm cô càng cảm thấy thất bại, lại càng tăng thêm sự bất lực.
Ngôn Tố đứng thẳng tắp trên con đường trước mặt, nhìn Taylor tiếp tục rửa xe, vài phút sau, khóe môi hơi cong một chút: "Mọi người đều sẽ nói dối."
Eva vén tấm vải trắng lên, lộ ra đầu và vai nạn nhân.
Ngôn Tố đi tới xem xét.
Eva chỉ vào một số chỗ giải thích: “Hai bên cổ hiện rõ dấu vết bị bóp chặt. Nhưng tôi cảm thấy kì lạ hơn là phía dưới hai vai, chính là vị trí ngang bằng với xương đòn này. Anh xem, hai vết bầm thẳng tắp màu đỏ sậm. Nhưng không biết là do vật gì gây ra.”
Ngôn Tố thẳng người lên: “Kết quả kiểm tra đường hô hấp và phổi?”
Eva trả lời: “Phổi có lượng nước nhất định, đường hô hấp bị tổn thương nhẹ.”
Bây giờ cô không còn chút nào dáng vẻ lúc nãy tranh cãi với Ngôn Tố, mà là chuyên tâm nghiêm túc giống Ngôn Tố lúc này.
“Vậy là đúng rồi.” Ngôn Tố chậm rãi giơ tay lên, nắm giữa không khí làm mẫu: “Vì ngay từ đầu hung thủ bóp cổ nạn nhân từ phía sau, nhấn cô ấy nhiều lần vào bồn rửa mặt đầy nước.”
“À!” Eva đột nhiên hiểu ra, “Cái này giải thích được vết thương hai bên vai nạn nhân. Tôi vẫn không tìm được thứ nào có thể lưu lại vết bầm thẳng này, thì ra là cạnh của bồn rửa mặt.”
Cô nói xong lại bổ sung: “Bên giám định pháp y cho biết không có dấu vân tay, dấu chân và DNA khác thường khác. Về phần hai vết máu có hình dạng kì lạ mà anh nói tới, có một vết quả thật đã bị người khác lau chùi; còn vết kia cũng đúng là bị vật gì đó đè lên. Trong vết máu nhỏ kia có một ít mực in, nhưng trước mắt chưa tìm ra được loại mực in tương ứng.”
Ngôn Tố nâng tầm mắt, nhìn sâu vào khoảng không như đang suy nghĩ gì đó, rất nhanh lại rũ mí mắt xuống.
Eva đi tới ngăn kéo bên cạnh lấy ra một cái đĩa nhỏ, trên đó để một chiếc nhẫn bạch kim: “Cái này phát hiện trong dạ dày của nạn nhân.”
Chân Ái nghe thấy, xa xa nhìn thoáng qua, có chút buồn nôn.
Ngôn Tố lấy điện thoại ra chụp chiếc nhẫn kia, cong môi như có điều suy nghĩ: “Thì ra là thiếu ba thứ.”
Âu Văn khó hiểu: “Mất thứ giống như vậy?”
“Đúng vậy.” Ngôn Tố nhìn chiếc nhẫn, vén tấm vải trắng lên nhìn ngón tay nạn nhân một chút, có được xác nhận, “Chiếc nhẫn hoàn toàn mới, vậy hộp nhẫn đâu?”
Anh ta không nhìn nữa, lại hỏi: “Thực quản có dấu vết bị kim loại làm tổn thương không?”
“Có.”
Anh ta gật đầu: “Thời gian nuốt xuống không lâu.”
Nói xong, phủ tấm vải trắng lại, cảm ơn Eva rồi đi ra ngoài.
Âu Văn hỏi anh ta đi đâu, Ngôn Tố nói: “Bây giờ có thể bắt đầu đi hỏi nhân chứng rồi.”
Ba người vừa đi xuống lầu Ngôn Tố vừa giải thích.
Thì ra cảnh sát đã thu hẹp phạm vi điều tra dựa trên chứng cứ ngoại phạm và động cơ gây án, tìm ra bốn người gần đây từng có tranh chấp với nạn nhân. Mà bọn họ đều sẵn sàng hỗ trợ điều tra, cùng với xét hỏi cung cấp thông tin.
Sáng sớm Jasmine đã gọi điện thoại nói với Ngôn Tố rằng có thể đi điều tra sớm. Cô ấy biết anh ta luôn không muốn kéo dài. Nhưng lần đầu tiên Ngôn Tố nói không cần vội, buổi chiều đi cũng không muộn.
Ba người ngồi trên xe, Âu Văn vừa thắt dây an toàn vừa khó hiểu: “Cậu cũng có lúc cảm thấy phá án không cần vội sao?”
Ngôn Tố nói ngắn gọn: “Chờ kết quả kiểm tra tử thi.”
“Vậy bây giờ có kết quả rồi, cậu có phát hiện manh mối nào mới không?”
Nhận được câu trả lời rất ngắn gọn: “Vị hung thủ này của chúng ta, suy nghĩ nhanh, khả năng tùy cơ ứng biến rất mạnh.”
Lúc nói những lời này, Ngôn Tố nhàn hạ dựa vào lưng ghế, hai mắt hơi khép, giống như rảnh rỗi mà ngủ thêm. Cổ áo khoác màu đen che kín chiếc cằm gọn gàng, nhìn qua rất xa lạ không thể đến gần.
Anh ta nói thật dễ dàng, nhưng người trong xe lại lần nữa như rơi vào sương mù, không biết anh ta làm thế nào từ vài dấu vết trên người Giang Tâm nhìn ra hung thủ có suy nghĩ ứng biến nhanh.
Âu Văn đã lười hỏi, nhưng Chân Ái cũng rất tò mò: “Tại sao?”
Một lúc sau, anh ta chậm rãi mở mắt, đầu không nhúc nhích, xoay con ngươi màu nâu nhạt qua nhìn thẳng vào cô.
Phong cảnh bên ngoài thay đổi liên tục, trong nháy mắt con ngươi trong đôi mắt anh ta giống như hổ phách chìm dưới đáy nước, hiện lên sóng ánh sang trong veo rõ ràng.
Cô biết, ánh mắt rực rỡ như thế này của anh ta, mang theo tự kiêu và ngạo mạn thuần túy nhất, chỉ khi anh ta lộ ra tư duy sắc sảo, lúc tinh thần được truyền cảm hứng mới xuất hiện.
Anh ta khẽ thở một hơi:
“Trước đó có một điểm khiến tôi không thể lý giải. Hung thủ cả người đầy máu rời khỏi hiện trường mà không làm người khác chú ý, chứng minh hắn ta rất có bản lĩnh. Hiện trường ngoại trừ vết máu lộn xộn thì những cái khác đều nguyên vẹn, không có tranh giành. Chứng minh hắn ta đã khống chế toàn bộ hiện trường, có chuẩn bị mà đến. Nhưng mà,
Làm máu tươi bắn tung tóe trong kí túc xá công cộng kẻ đến người đi là cách làm rất tệ. Hơn nữa nếu để trút hận thì một dao là quá ít; ngoài ra, hung khí không phải là dao gọt trái cây tự mang đến.
Một phần nhìn qua là có chuẩn bị mà đến, một phần khác lại giống như là bị kích động mà giết người. Hai cái này, mâu thuẫn.”
Chân Ái nghe đến mê mẩn, cũng không tự chủ được mà tham gia vào, không nhịn được hỏi: “Cho nên anh cho rằng ngay từ đầu hung thủ đã chuẩn bị cách giết người, đó là dìm chết?”
“Thông minh!” Ngôn Tố dường như hài lòng việc cô và anh ta chia sẻ suy nghĩ, không tiếc khen cô một câu, tiếp tục,
“Đâm một người, nhìn máu tươi cùng sinh mạng trôi đi từng chút một, không cần nghi ngờ đây là cách tốt để trút hận; nhưng cũng giống như vậy, nhấn nước một người, nhìn tay nạn nhân giãy giụa tìm sự sống nhưng lại từng chút mất đi không khí, mất đi sức phản kháng. Loại sức mạnh khống chế độ ngạt của nạn nhân này cũng làm cho hắn ta rất hưởng thụ.”
Hưởng thụ? Cách dùng từ của anh ta thực sự là tuyệt vời.
Trong đầu Chân Ái nghĩ ra cảnh tượng đó, sống lưng run lên, nhưng lại càng tò mò hơn, không kìm lòng được phân tích:
“Đúng vậy, sau nhiều lần nhấn nước, hành hạ, dìm chết nạn nhân, hung thủ sẽ nhận được nhiều kích thích hơn, lại không làm bẩn bản thân. Ngay từ đầu hung thủ đã chuẩn bị như vậy, nếu không thì không thể nào hắn ta không mang theo dao mà lại dùng dao gọt trái cây của Giang Tâm. Nhưng tại sao sau đó lại đổi thành dao?”
“Đây chính là chỗ thú vị.” Trong mắt Ngôn Tố lóe lên một tia sáng, không hề cười mà nhếch môi, “Có nguyên nhân nào đó làm nhiễu loạn ý muốn của hung thủ, khiến hắn ta cảm thấy dìm chết nạn nhân cũng không đủ để trút hận, phải đổi một cách mới.”
Chân Ái sửng sốt: “Ý của anh là hắn ta bị kích thích giữa chừng?”
“Ừ.” Ngôn Tố nói,
“Mặc dù giữa chừng đổi cách nhưng hắn ta vẫn trốn thoát hoàn hảo. Tên sát thủ này lúc đầu nhìn qua rất hỗn loạn, nhưng thực ra hắn ta thông minh và có tổ chức, làm việc cẩn thận vừa tùy cơ ứng biến. Hắn rất yêu thích cảm giác khống chế. Thể loại giết người như thế này sẽ tận dụng hết khả năng để tham gia vào việc điều tra, muốn biết cảnh sát đang tìm cái gì, thậm chí sẽ dối gạt cảnh sát.”
Chân Ái sửng sốt: “Ý của anh là?”
Trong mắt anh ta hiện lên một tia trông chờ thách thức, trong lời nói cũng có sự ngang ngạnh hiếm thấy, “Darling*, hung thủ thực sự ở ngay trong những người phối hợp điều tra.”
Mặc dù biết bây giờ anh ta vì suy nghĩ vận chuyển rất nhanh mà ở trong trạng thái hưng phấn, nhưng câu "darling" này làm cho trái tim Chân Ái bỗng đập mạnh một cái.
(*) Ở đây tác giả dùng từ 亲爱的, tiếng Anh là sweetheart, darling hay dear, nghĩa là thân ái, thân yêu, người yêu gọi nhau thì là em yêu, anh yêu ấy. Ở đây mình dùng từ darling nha.
Đến cổng đồn cảnh sát gặp Jasmine. Jasmine mặc quần áo thường đi cùng một nhân viên ghi chép. Lúc lên xe cô ta nhìn thấy Chân Ái, kinh ngạc mở to hai mắt, tự đánh giá một lúc lâu, còn hỏi Ngôn Tố: “Sao cô ta vẫn ở cùng với anh?”
Ngôn Tố đối với vấn đề này không có hứng thú, nhắm hai mắt, không tập trung nói: “Cô ấy là nhân chứng.”
Âu Văn giải thích: “Cô ấy là bạn của tôi.”
Lúc này Jasmine mới bỏ qua.
Người có liên quan đầu tiên là bạn trai của Giang Tâm, Sidney Taylor, hiện đang ở biệt thự nằm ở vùng ngoại ô của bố mẹ.
Xe ô tô chạy vào khu vực ngoại ô yên tĩnh, xung quanh đều là biệt thự lớn có bãi cỏ rộng điển hình, rất nhanh đến nhà Taylor. Một chàng trai trên dưới 24 tuổi đang dọn dẹp ga-ra.
Lối ra vào có một chiếc xe thể thao màu đỏ mới rửa đang đậu, nước trong ống nước chảy ào ạt vào bãi cỏ.
Trong môi trường yên tĩnh của khu vực ngoại ô, mỗi một chiếc xe qua lại cũng đủ thu hút sự chú ý.
Sidney Taylor ôm một hộp đồ lặt vặt, quay đầu nhìn một cái.
Đám người Ngôn Tố xuống xe.
Ngoài dự đoán của Chân Ái, Ngôn Tố chậm rãi đi cuối cùng, hơi cúi đầu, ánh mắt lại nhìn xung quanh.
Sau khi Jasmine giới thiệu thân phận và giải thích mục đích liền bắt đầu hỏi, đầu tiên là chứng cứ ngoại phạm: “Ba giờ đến bốn giờ chiều ngày 29 tháng 2, anh đang ở đâu?”
“Kí túc xá trường.”
“Có ai ở cùng với anh hay không?”
“Không có.”
Taylor nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng hình như tinh thần không tốt lắm, vành mắt thâm đen.
Ngôn Tố nhìn chằm chằm hộp giấy trên tay anh ta, lại nhìn Jasmine, cô ta đã hiểu, nói: “Chúng tôi còn hỏi một lúc, anh có thể bỏ hộp giấy xuống.”
Sắc mặt Taylor không quá thoải mái, có một chút do dự, nhưng vẫn quay người đi vào trong ga-ra cất hộp giấy xong lại quay lại.
Jasmine: “Anh và Giang Tâm yêu nhau từ khi nào?”
Trong lòng Taylor không có hộp giấy, nhìn qua rất không được tự nhiên, rầu rĩ ôm tay: “Một năm trước.”
“Bạn cùng lớp của hai người nói quan hệ của hai người không tốt, thường xuyên cãi nhau?”
Đối với vấn đề này Taylor rất cảnh giác, dừng rất lâu mới chậm rãi nói: “Trước đây chúng tôi rất tốt, nhưng gần đây ít thời gian ở chung với nhau nên mới xảy ra xung đột.”
“Quan hệ giữa cô ấy và các bạn học nam khác thế nào?”
“Bạn bè cô ấy rất nhiều, bạn nam bạn nữ cũng rất nhiều.”
“Vậy anh…” Câu hỏi tiếp theo của Jasmine bị ngắt ngang.
“Sidney!” Một đôi vợ chồng ăn mặc giản dị nhưng rất có khí chất từ trong nhà đi ra chặn câu hỏi lại.
Đó là bố mẹ của Taylor
Taylor nhìn bố mẹ một cái, hiểu ý, cũng không nói lời nào.
Mẹ anh ta đi tới, rất không thân thiện nhìn Jasmine, nói: “Nó và người chết quan hệ rất thân mật, lại không có chứng cứ ngoại phạm, để đề phòng cảnh sát lấy lời khai gì không nên nói, chúng tôi đã mời luật sư.”
Ý tứ chính là, sau này mỗi lần đặt câu hỏi cho Taylor đều phải có mặt luật sư.
Jasmine chợt cảm thấy thất bại, vừa định dùng lời tốt để nói mình không có ý xấu, Ngôn Tố ở bên cạnh chợt lên tiếng hỏi Taylor: “Anh thích chơi bóng rổ?”
Vấn đề này cũng không khiến bố mẹ anh ta cảm thấy có ý xấu, Taylor gật đầu: “Trường của chúng tôi còn giành chức vô địch giải bóng rổ sinh viên miền Đông.”
Ngôn Tố không hỏi nữa, vỗ vỗ chiếc xe thể thao Porsche kia, không có thích thú mà khen: “Xe rất đẹp.”
Taylor giật nhẹ khóe miệng: “Quà sinh nhật.”
Ngôn Tố đi mấy bước, đột nhiên chuyển đề tài một cái: “Tờ giấy ghi chú cuối cùng lúc nạn nhân còn sống, anh biết chuyện gì xảy ra không?”
Taylor buông mắt, phức tạp nhìn anh ta: “Tờ giấy gì?”
"À, không có gì." Con ngươi Ngôn tố óng ánh, cũng không hỏi tiếp nữa mà quay người rời đi. Trong lòng anh ta cơ bản đã hiểu rõ rồi.
Chuyến thăm hỏi người đầu tiên sắp kết thúc. Jasmine không cam lòng, tranh thủ hỏi bố mẹ Taylor danh thiếp của luật sư để liên lạc. Đi theo vào nhà, tâm tình cô ta không được tốt. Loại nhân chứng không phối hợp này khiến lòng cô có mấy tầng sương mù, Ngôn Tố ở đây làm cô càng cảm thấy thất bại, lại càng tăng thêm sự bất lực.
Ngôn Tố đứng thẳng tắp trên con đường trước mặt, nhìn Taylor tiếp tục rửa xe, vài phút sau, khóe môi hơi cong một chút: "Mọi người đều sẽ nói dối."