Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-200
Chương 200: “Yêu nghiệt!”
Editor: Nguyetmai
Thế thì lợi hại rồi!
Phải biết rằng, đẳng cấp của người thức tỉnh là gì? Cấp 1 đi khắp nơi, cấp 2 không bằng con chó, cấp 3 mới có thể run rẩy ba cái!
Điểm mấu chốt nằm ở chỗ, theo thời gian, người thức tỉnh cấp 1 chắc chắn là ngày càng nhiều, cái này chỉ đơn thuần dựa vào số lượng người đã có thể chất đống lên rồi.
Bảng xếp hạng các trường đại học lần này yêu cầu số lượng người thức tỉnh LV1 cơ bản. Ý nghĩa đó thực ra chỉ dùng để lấy lòng nhân tài, đại khái cũng tương tự như một tờ giấy chứng nhận hữu danh vô thực mà thôi.
Nói một cách thông tục chút thì chính là tương đương với đệ tử ngoại môn (*) trong thế giới huyền huyễn, miễn là người có chút thiên phú đều có thể đạt được cấp độ đó, chẳng có gì hiếm lạ hết.
(*) Trong các môn phái thường chia ra đệ tử ngoại môn – những người có lĩnh ngộ kém, thường là những người không vào được nội môn – nơi cho những đệ tử có tài năng.
Nhưng mà điều kiện này cũng rất lợi hại rồi, bởi vì bảy tỷ người trên toàn thế giới, dựa theo tỉ lệ cứ mười ngàn người mới chọn ra được một người, cũng có nghĩa là mới chỉ có bảy trăm ngàn người đạt LV1, bảng xếp hạng trường đại học thế giới lần này là xếp hạng 50 trường top đầu, nghĩa là gì? Muốn lấy được 2 điểm, bảy trăm ngàn người thức tỉnh LV1 này căn bản đều đã bị những trường đại học này phân chia nhau hết rồi!
Bởi vậy những quốc gia nhỏ kia còn chơi thế quái nào được… Bỏ cuộc luôn cho rồi có được không?
Sau đó là LV2.
Bắt đầu từ LV2 mới được coi là chính thức bước chân vào ngưỡng cửa.
Muốn đạt được LV2 nói ra thì cũng không phải là khó, nhưng không phải ai cũng có thể làm được.
Điểm đầu tiên, người thức tỉnh muốn nhanh chóng thăng cấp thì phải mất tiền, thuốc LV1 hiện giờ hai ngàn một viên, muốn nhanh chóng thăng cấp lên LV2 thì không có tiền là không được. Mà đây chưa phải là điều then chốt nhất, mấu chốt nằm ở chỗ, giữa LV2 và LV2 cũng có khác biệt.
LV2 chỉ số 3.99 và LV2 chỉ số 3.01 có thể giống nhau sao?
Càng là trường đại học tốt thì yêu cầu về chỉ số này chắc chắn lại càng cao!
Còn về LV3 cao hơn nữa…
Ha ha.
Không có thiên phú, không giác ngộ được lại muốn đạt được LV3? Nằm mơ đi!
Trước kia Đại Tráng suýt chút nữa toi mạng, cuối cùng mới đột phá được đến LV3, Thạch Đào bây giờ vẫn còn đang luẩn quẩn ở LV2 kia kìa.
Cho nên điều thứ sáu này, điều thực sự khó và có thể kéo giãn điểm số giữa các trường chính là yêu cầu ở phía sau cùng này – thiên tài, thiên tài thực sự.
LV2 có thể dựa vào thời gian, có thể dựa vào uống thuốc mà kéo sức mạnh tăng lên, nhưng mà LV3 thì khác, cái này thực sự phải xem tư chất.
Có một câu nói rất hay.
Nỗ lực quyết định giới hạn của bạn, tư chất mới quyết định hạn mức tối đa của bạn.
Ví dụ bạn học ngày học đêm, bạn có thể sẽ trở thành một kỹ sư công trình, lương cơ bản có thể càng ngày càng cao, nhưng mà cái càng ngày càng cao này là có giới hạn, sau khi đạt tới một trình độ nhất định sẽ rất khó tăng lên nữa.
Mà bạn muốn liều mạng cố gắng đạt được trình độ cao giống như Einstein, chỉ dựa vào nỗ lực thì tuyệt đối không thể được, nhất định phải có tư chất.
Người thức tỉnh cũng như vậy.
Sau khi đạt tới chỉ số 4.99 của LV2, không biết có bao nhiêu người mắc kẹt ở đây không thể nào giác ngộ được, sống chết không lên nổi LV3 thì bạn có nổi giận không?
Còn về LV4…
Ha ha.
Vấn đề then chốt nhất hiện giờ nằm ở chỗ, Harvard và Stanford đều có LV4 nằm trong độ tuổi từ hai mươi trở xuống rồi!
Chỉ riêng yêu cầu này đã cách biệt 10 điểm rồi đấy!
"Điều này quả thực rất khó." Lưu Hoa Quân xoa cằm, nói: "Toàn thế giới cũng chỉ mới phát hiện ra được ba người…"
"Đúng vậy." Hiệu trưởng Trương khẽ thở dài, nói: "Chỗ kéo giãn điểm số nhất trong đợt đánh giá lần này chính là ở đây. Chỉ riêng khoản này đã được 10 điểm! 10 điểm cơ đấy, nào có dễ san bằng điểm số như vậy?"
Đừng có xem thường 10 điểm này, phải biết rằng, năm yêu cầu trước, các trường đại học đều dốc hết sức cố gắng mà khoảng cách chênh lệch có lớn lắm không? Không hề, vậy thì khác biệt chính là ở yêu cầu cuối cùng này - thiên tài…
Lưu Hoa Quân lập tức xoa cằm.
Có khoảng cách 10 điểm, xem ra lần này cho dù Đại học Thanh Hoa có xếp hạng cao hơn nữa cũng chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi.
"Tổng thể điều kiện đánh giá nhiều như vậy đấy." Sau khi Hiệu trưởng Trương đọc xong thì thở dài thườn thượt, nói: "Nhân tài khó có được, cho nên lần này mục tiêu của chúng ta là cố gắng lọt vào được top 10. Dù sao đây cũng là một cơ hội, cơ hội lội ngược dòng, miễn là có thể lọt vào top 10, sau này chúng ta khai thác nhân tài cũng thuận lợi hơn nhiều."
Đây là ông nói thật.
Ý nghĩa thực sự của bảng xếp hạng này nằm ở đâu? Chính là ở năng lực cạnh tranh của các trường học.
Thử nghĩ mà xem, trường xếp hạng nhất và trường xếp hạng 10 đều chìa cành ô liu ra với bạn, thậm chí điều kiện còn giống nhau thì bạn sẽ chọn trường nào?
Đây là vấn đề cực kỳ thực tế.
"Con bà nói chứ, ác đấy." Lưu Hoa Quân vỗ bàn một cách hung hăng, nói: "Lúc này chúng ta cũng không thể quá kín đáo nữa." Sau đó ông ta chỉ vào đám Hồng Tiểu Phúc, nói: "Hiệu trưởng Trương, vừa hay hôm nay có cơ hội này, những đứa trẻ này đều là người thức tỉnh, tư chất đều không tệ, ông hãy xem xét thử coi sao?"
"Ồ?" Hiệu trưởng Trương nâng kính mắt, sau đó nhìn đám người, mỉm cười nói: "Cũng được đấy, ông có máy đo chỉ số ở đây không? Vậy chúng ta sẽ bắt đầu đo thử trước, tôi là người phụ trách thứ nhất của đợt đánh giá lần này, nếu như tư chất quả thực không có vấn đề gì thì tôi có thể đại diện cho trường chúng tôi quyết định ngay tại đây."
Mọi người: "!!!"
Đù má, nói vậy há chẳng phải là chỉ cần ông ta gật đầu thì chúng ta có thể trực tiếp trở thành sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi ư?
Thế thì trâu bò rồi!
Rất nhanh, có người đưa máy đo chỉ số tới, bốn người Triệu Minh có mặt ở đây đều là LV2, họ lên đo trước.
"Tớ trước." Triệu Minh trực tiếp tiến lên phía trước, ấn tay lên trên máy đo: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV2, chỉ số của bạn là 4.86."
"Ha ha, khá lắm, khá lắm, lại có tiến bộ rồi." Triệu Minh lại lấy một viên thuốc LV2 từ trong túi áo ra, ném vào trong miệng: "Xem ra tôi cũng sắp thăng cấp lên LV3 rồi!"
Hiệu trưởng Trương cười ha hả, gật đầu và nói: "Được đấy, anh bạn, cậu tên là gì? Năng lực là gì?"
"Triệu Minh, đây là chứng minh thư của em ạ." Triệu Minh đưa chứng minh thư ra, sau đó nói: "Năng lực của em là chữa bệnh, nói nôm na một chút chính là vú em."
Tô Oánh ở bên cạnh lại bổ sung thêm một câu: "Năng lực tiền mặt cũng rất lợi hại!"
Mọi người: "…"
Siêu năng lực cộng thêm năng lực tiền giấy, được lắm, được lắm!
"Ừm, để tôi chụp ảnh." Hiệu trưởng Trương chụp lại chứng minh thư của Triệu Minh, sau đó lấy giấy, ghi lại một cách trịnh trọng: "Triệu Minh, 18 tuổi, LV2, siêu năng lực hệ phục hồi + năng lực tiền giấy."
Mọi người: "…"
Kỳ thực cũng đừng trách người ta cố tình ghi năng lực tiền mặt vào, năng lực này rất hữu dụng. Chiến sĩ giàu có, người chơi nhân dân tệ trong truyền thuyết rất lợi hại đó có được không?
Triệu Minh vừa đo xong, tiếp theo đó tới lượt Tô Oánh.
Bàn tay bé nhỏ của Tô Oánh vừa đặt lên, máy đo lập tức hiển thị chỉ số 4.81.
Cũng là một thiên tài không tệ, Hiệu trưởng Trương vội vàng ghi chép lại và hỏi: "Năng lực?"
"Năng lực băng sương hệ nguyên tố."
"Tốt, năng lực tốt."
Sau đó tới lượt Trương Dương, chỉ số 4.72, sau đó là Lý Thiên Kỳ, chỉ số 4.65.
Hiệu trưởng Trương vội vàng ghi chép lại hết.
Nói một cách tổng thể, chỉ số của bốn người Tô Oánh đều biết tròn biết méo, cho dù đặt giữa những người thức tỉnh LV2 khác thì cũng có thể xếp hạng cao rồi.
Mới đó đã thu nhận được bốn sinh viên thức tỉnh LV2 cao cấp, tâm trạng của Hiệu trưởng Trương rất tốt.
Lúc trước dựa theo tiêu chuẩn cho điểm, Thanh Hoa bây giờ vẫn còn thiếu 168 người LV2 mới có thể đạt điểm tối đa, giờ có thêm đám Tô Oánh, vậy thì hãy còn thiếu 164 người nữa.
Hiệu trưởng Trương nhìn nhóm bốn người Tô Oánh, mỉm cười nói: "Các bạn sinh viên hãy nỗ lực, cố lên, tranh thủ sớm ngày đạt được LV3, giành vinh quang cho Tổ quốc!"
Đám người Tô Oánh lập tức gật đầu thật mạnh: "Rõ!"
Tiếp sau đó, Hiệu trưởng Trương lại nhìn về phía ba người Trình Dương, hỏi: "Thủ trưởng Lưu, ba vị này… Chẳng lẽ cũng là người thức tỉnh sao?"
"Hề hề." Lưu Hoa Quân nhướng mày với ông ấy một cách đắc ý: "Điều đó còn phải hỏi sao?"
Ông ấy vừa nói vừa nhìn về phía ba người Trình Dương, nói: "Lại đây, hãy giới thiệu cho Hiệu trưởng Trương đi nào!"
"Được, để cháu giới thiệu trước!" Trình Dương đi tới, đặt tay lên máy đo, chiếc máy đo lập tức lóe sáng một hồi, sau đó phát ra tiếng: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV3, chỉ số 5.11."
Chỉ số 5.11!
Vừa nhìn thấy chỉ số này, Hiệu trưởng Trương lập tức ngây ngẩn cả người!
Thiếu niên trước mặt này thoạt trông cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vậy há chẳng phải là…
"Cháu là người thức tỉnh LV3?" Hiệu trưởng Trương hỏi với vẻ mặt sợ hãi: "Tuổi đã được mười lăm chưa?"
"Dạ chưa ạ." Trình Dương cười hì hì: "Năm nay cháu mới mười bốn tuổi rưỡi, học lớp 8."
Hiệu trưởng Trương: "!!!"
Vậy có nghĩa là 1 điểm đã vào tay rồi!
Không nói hai lời, ông ấy lập tức ghi lại, sau đó nhìn về phía Ninh Hạo: "Còn cậu?"
Ninh Hạo tiến lên phía trước, đặt tay lên đo, chỉ số 5.13!
Lại là một người thức tỉnh LV3 dưới mười lăm tuổi!
Điểm thứ hai vào tay!
Tiêu Vi, chỉ số 5.10, cũng là một đứa trẻ dưới mười lăm tuổi!
"Trời đất, thế này quá là ảo diệu rồi!" Hiệu trưởng Trương thốt lên sợ hãi: "Hôm nay tôi tới đây, mới chỉ một chốc đã có thể nhận trước được 3 điểm rồi!"
Lưu Hoa Quân nói một cách đắc ý: "Hề hề, điều đó còn phải hỏi sao? Tôi nói cho ông nghe này, còn chưa xong đâu, Tiểu Linh, cho hiệu trưởng Trương nhìn xem!"
"Vâng ạ, để cháu thử xem." Thẩm Tiểu Linh cười hì hì, vươn cánh tay nhỏ trắng nõn nà ra ấn lên máy đo, ngay lập tức, tiếng của máy đo truyền ra: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV3, chỉ số 5.85!"
Cả người hiệu trưởng Trương đều cảm thấy ngây ngẩn!
Cái quỷ gì vậy?
Con bé trước mặt này nhìn thì cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi thôi chứ nhỉ? Vậy mà chỉ số của con bé lại những 5.85 rồi á?
Chuyện này, chuyện này…
Đây đã không còn là vấn đề thiên tài nữa rồi, đây là thiên tài siêu cấp mới phải! Cấp độ yêu nghiệt đó nha!
Vậy thì con mẹ nó, muốn xông lên LV4 cũng có hy vọng rồi!
Nếu như có người thức tỉnh tuổi dưới mười lăm mà đã đạt tới LV4 thì có thể phá cách cộng thêm 20 điểm nữa rồi!
Phá cách cộng thêm 20 điểm!
Trong nháy mắt đó, Hiệu trưởng Trương quả thực là đã cảm thấy có vô vàn điểm số đang vẫy tay với mình…
"Ha ha… Ha ha ha ha…" Nước miếng của Hiệu trưởng Trương cũng chảy cả ra ngoài rồi, một người thức tỉnh LV3 mới mười hai tuổi, hơn nữa còn sắp sửa đạt được cấp độ yêu nghiệt LV4, ấy vậy mà lại để mình gặp được!
Cái này, bố khỉ, quả thực là vô địch con mẹ nó luôn rồi!
Thậm chí đến ngay cả bốn người Tô Oánh đã cùng Thẩm Tiểu Linh lêu lổng suốt ngày cũng không nhịn được mà thở dài: "Đúng là yêu nghiệt!"
"Thấy sao," Lưu Hoa Quân nhướng mày với Hiệu trưởng Trương: "Đây là cháu gái nuôi của tôi – Thẩm Tiểu Linh, năm nay mười hai tuổi, ông xem đứa trẻ này… À, có phải… khụ khụ, ừm!"
"Nhận! Nhất định phải nhận!" Hiệu trưởng Trương không nói hai lời liền chấp nhận luôn: "Tôi đặc biệt tuyển bạn Thẩm Tiểu Linh làm sinh viên của Trường Đại học Thanh Hoa chúng tôi, làm thành viên nòng cốt, nếu có bất cứ yêu cầu gì, chúng tôi đều có thể thỏa mãn em."
Thẩm Tiểu Linh: "!!!"
"Thật sao?" Thẩm Tiểu Linh vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ. Mình mới mười hai tuổi mà cũng là sinh viên Trường Đại học Thanh Hoa rồi sao?
"Tốt quá rồi!" Hai anh em Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh cùng nhảy dựng lên hưng phấn, bật cười ha ha: "Tiểu Linh, em cũng là sinh viên của Đại học Thanh Hoa rồi đó!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Thẩm Tiểu Linh hưng phấn đến nỗi không biết nên nói gì nữa, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Anh ơi, còn anh nữa! Còn anh nữa! Anh cũng mau thử đi!"
"Phải phải phải, mau mau mau." Hiệu trưởng Trương thực sự hưng phấn, hôm nay quả thực là một ngày thu hoạch lớn, bởi vậy ông vội vàng hỏi: "Anh bạn này xưng hô như thế nào đây?"
"Khụ khụ, lại đây, lại đây, để tôi giới thiệu một chút." Lưu Hoa Quân lại ho khan hai tiếng, lúc này mới giới thiệu cho Hiệu trưởng Trương: "Hồng Tiểu Phúc, cháu nuôi của tôi, cũng là người thức tỉnh LV3!"
"Ồ?" Đôi mắt của Hiệu trưởng Trương lại sáng lên. Lại là một người thức tỉnh LV3 nữa!
Không nói hai lời, ông ấy lại lấy máy đo qua: "Mau mau, đo thử đi, đo thử đi, xem thử chỉ số là bao nhiêu!"
Hồng Tiểu Phúc cười ha ha, ấn tay lên máy đo, rất nhanh máy đo liền phát ra tiếng: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV3, chỉ số của bạn là 5.22222%."
Vừa nhìn thấy chỉ số này, hiệu trưởng Trương lập tức vui mừng!
Lại thêm 0.5 điểm nữa tới tay!
"Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!" Hiệu trưởng Trương nắm lấy tay của Hồng Tiểu Phúc: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi đây có thể đại diện cho nhà trường, đặc biệt tuyển em trở thành sinh viên Phân viện Người thức tỉnh của Trường Đại học Thanh Hoa, trở thành thành viên nòng cốt! Ôi da hôm nay thực sự là quá tốt rồi, ngay lập tức đã có được 4.5 điểm tới tay rồi! Quyết định của tôi có hiệu lực ngay bây giờ, đợi tôi trở về trường sẽ bảo bên phía nhà trường gửi giấy báo trúng tuyển cho các em!"
Nghe xong lời này, cả người Hồng Tiểu Phúc đều ngơ ngác!
Mình… Cũng là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi ư? Còn là thành viên nòng cốt? Chúng ta đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi sao?
Hơn nữa ngay lập tức có thể lấy được giấy báo trúng tuyển sao?
"Cảm ơn, cảm ơn thầy!" Hồng Tiểu Phúc nở nụ cười. Cậu cười cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng bản thân không còn phải lo lắng về sự nghiệp học hành nữa rồi! Đại học Thanh Hoa đặc biệt tuyển sinh, làm thành viên nòng cốt cơ mà! Tốt quá rồi, thật sự là tốt quá rồi!
Thẩm Tiểu Linh ở bên cạnh lại càng hưng phấn, đến mức nhảy dựng cả lên: "Anh à! Tốt quá rồi! Sau này chúng ta đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa có phải không? Lại còn là sinh viên được coi trọng nhất trong trường nữa!"
"Đúng vậy." Hồng Tiểu Phúc nhìn Thẩm Tiểu Linh, hai người đột nhiên cười phá lên: "Chúng ta đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi!"
Editor: Nguyetmai
Thế thì lợi hại rồi!
Phải biết rằng, đẳng cấp của người thức tỉnh là gì? Cấp 1 đi khắp nơi, cấp 2 không bằng con chó, cấp 3 mới có thể run rẩy ba cái!
Điểm mấu chốt nằm ở chỗ, theo thời gian, người thức tỉnh cấp 1 chắc chắn là ngày càng nhiều, cái này chỉ đơn thuần dựa vào số lượng người đã có thể chất đống lên rồi.
Bảng xếp hạng các trường đại học lần này yêu cầu số lượng người thức tỉnh LV1 cơ bản. Ý nghĩa đó thực ra chỉ dùng để lấy lòng nhân tài, đại khái cũng tương tự như một tờ giấy chứng nhận hữu danh vô thực mà thôi.
Nói một cách thông tục chút thì chính là tương đương với đệ tử ngoại môn (*) trong thế giới huyền huyễn, miễn là người có chút thiên phú đều có thể đạt được cấp độ đó, chẳng có gì hiếm lạ hết.
(*) Trong các môn phái thường chia ra đệ tử ngoại môn – những người có lĩnh ngộ kém, thường là những người không vào được nội môn – nơi cho những đệ tử có tài năng.
Nhưng mà điều kiện này cũng rất lợi hại rồi, bởi vì bảy tỷ người trên toàn thế giới, dựa theo tỉ lệ cứ mười ngàn người mới chọn ra được một người, cũng có nghĩa là mới chỉ có bảy trăm ngàn người đạt LV1, bảng xếp hạng trường đại học thế giới lần này là xếp hạng 50 trường top đầu, nghĩa là gì? Muốn lấy được 2 điểm, bảy trăm ngàn người thức tỉnh LV1 này căn bản đều đã bị những trường đại học này phân chia nhau hết rồi!
Bởi vậy những quốc gia nhỏ kia còn chơi thế quái nào được… Bỏ cuộc luôn cho rồi có được không?
Sau đó là LV2.
Bắt đầu từ LV2 mới được coi là chính thức bước chân vào ngưỡng cửa.
Muốn đạt được LV2 nói ra thì cũng không phải là khó, nhưng không phải ai cũng có thể làm được.
Điểm đầu tiên, người thức tỉnh muốn nhanh chóng thăng cấp thì phải mất tiền, thuốc LV1 hiện giờ hai ngàn một viên, muốn nhanh chóng thăng cấp lên LV2 thì không có tiền là không được. Mà đây chưa phải là điều then chốt nhất, mấu chốt nằm ở chỗ, giữa LV2 và LV2 cũng có khác biệt.
LV2 chỉ số 3.99 và LV2 chỉ số 3.01 có thể giống nhau sao?
Càng là trường đại học tốt thì yêu cầu về chỉ số này chắc chắn lại càng cao!
Còn về LV3 cao hơn nữa…
Ha ha.
Không có thiên phú, không giác ngộ được lại muốn đạt được LV3? Nằm mơ đi!
Trước kia Đại Tráng suýt chút nữa toi mạng, cuối cùng mới đột phá được đến LV3, Thạch Đào bây giờ vẫn còn đang luẩn quẩn ở LV2 kia kìa.
Cho nên điều thứ sáu này, điều thực sự khó và có thể kéo giãn điểm số giữa các trường chính là yêu cầu ở phía sau cùng này – thiên tài, thiên tài thực sự.
LV2 có thể dựa vào thời gian, có thể dựa vào uống thuốc mà kéo sức mạnh tăng lên, nhưng mà LV3 thì khác, cái này thực sự phải xem tư chất.
Có một câu nói rất hay.
Nỗ lực quyết định giới hạn của bạn, tư chất mới quyết định hạn mức tối đa của bạn.
Ví dụ bạn học ngày học đêm, bạn có thể sẽ trở thành một kỹ sư công trình, lương cơ bản có thể càng ngày càng cao, nhưng mà cái càng ngày càng cao này là có giới hạn, sau khi đạt tới một trình độ nhất định sẽ rất khó tăng lên nữa.
Mà bạn muốn liều mạng cố gắng đạt được trình độ cao giống như Einstein, chỉ dựa vào nỗ lực thì tuyệt đối không thể được, nhất định phải có tư chất.
Người thức tỉnh cũng như vậy.
Sau khi đạt tới chỉ số 4.99 của LV2, không biết có bao nhiêu người mắc kẹt ở đây không thể nào giác ngộ được, sống chết không lên nổi LV3 thì bạn có nổi giận không?
Còn về LV4…
Ha ha.
Vấn đề then chốt nhất hiện giờ nằm ở chỗ, Harvard và Stanford đều có LV4 nằm trong độ tuổi từ hai mươi trở xuống rồi!
Chỉ riêng yêu cầu này đã cách biệt 10 điểm rồi đấy!
"Điều này quả thực rất khó." Lưu Hoa Quân xoa cằm, nói: "Toàn thế giới cũng chỉ mới phát hiện ra được ba người…"
"Đúng vậy." Hiệu trưởng Trương khẽ thở dài, nói: "Chỗ kéo giãn điểm số nhất trong đợt đánh giá lần này chính là ở đây. Chỉ riêng khoản này đã được 10 điểm! 10 điểm cơ đấy, nào có dễ san bằng điểm số như vậy?"
Đừng có xem thường 10 điểm này, phải biết rằng, năm yêu cầu trước, các trường đại học đều dốc hết sức cố gắng mà khoảng cách chênh lệch có lớn lắm không? Không hề, vậy thì khác biệt chính là ở yêu cầu cuối cùng này - thiên tài…
Lưu Hoa Quân lập tức xoa cằm.
Có khoảng cách 10 điểm, xem ra lần này cho dù Đại học Thanh Hoa có xếp hạng cao hơn nữa cũng chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi.
"Tổng thể điều kiện đánh giá nhiều như vậy đấy." Sau khi Hiệu trưởng Trương đọc xong thì thở dài thườn thượt, nói: "Nhân tài khó có được, cho nên lần này mục tiêu của chúng ta là cố gắng lọt vào được top 10. Dù sao đây cũng là một cơ hội, cơ hội lội ngược dòng, miễn là có thể lọt vào top 10, sau này chúng ta khai thác nhân tài cũng thuận lợi hơn nhiều."
Đây là ông nói thật.
Ý nghĩa thực sự của bảng xếp hạng này nằm ở đâu? Chính là ở năng lực cạnh tranh của các trường học.
Thử nghĩ mà xem, trường xếp hạng nhất và trường xếp hạng 10 đều chìa cành ô liu ra với bạn, thậm chí điều kiện còn giống nhau thì bạn sẽ chọn trường nào?
Đây là vấn đề cực kỳ thực tế.
"Con bà nói chứ, ác đấy." Lưu Hoa Quân vỗ bàn một cách hung hăng, nói: "Lúc này chúng ta cũng không thể quá kín đáo nữa." Sau đó ông ta chỉ vào đám Hồng Tiểu Phúc, nói: "Hiệu trưởng Trương, vừa hay hôm nay có cơ hội này, những đứa trẻ này đều là người thức tỉnh, tư chất đều không tệ, ông hãy xem xét thử coi sao?"
"Ồ?" Hiệu trưởng Trương nâng kính mắt, sau đó nhìn đám người, mỉm cười nói: "Cũng được đấy, ông có máy đo chỉ số ở đây không? Vậy chúng ta sẽ bắt đầu đo thử trước, tôi là người phụ trách thứ nhất của đợt đánh giá lần này, nếu như tư chất quả thực không có vấn đề gì thì tôi có thể đại diện cho trường chúng tôi quyết định ngay tại đây."
Mọi người: "!!!"
Đù má, nói vậy há chẳng phải là chỉ cần ông ta gật đầu thì chúng ta có thể trực tiếp trở thành sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi ư?
Thế thì trâu bò rồi!
Rất nhanh, có người đưa máy đo chỉ số tới, bốn người Triệu Minh có mặt ở đây đều là LV2, họ lên đo trước.
"Tớ trước." Triệu Minh trực tiếp tiến lên phía trước, ấn tay lên trên máy đo: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV2, chỉ số của bạn là 4.86."
"Ha ha, khá lắm, khá lắm, lại có tiến bộ rồi." Triệu Minh lại lấy một viên thuốc LV2 từ trong túi áo ra, ném vào trong miệng: "Xem ra tôi cũng sắp thăng cấp lên LV3 rồi!"
Hiệu trưởng Trương cười ha hả, gật đầu và nói: "Được đấy, anh bạn, cậu tên là gì? Năng lực là gì?"
"Triệu Minh, đây là chứng minh thư của em ạ." Triệu Minh đưa chứng minh thư ra, sau đó nói: "Năng lực của em là chữa bệnh, nói nôm na một chút chính là vú em."
Tô Oánh ở bên cạnh lại bổ sung thêm một câu: "Năng lực tiền mặt cũng rất lợi hại!"
Mọi người: "…"
Siêu năng lực cộng thêm năng lực tiền giấy, được lắm, được lắm!
"Ừm, để tôi chụp ảnh." Hiệu trưởng Trương chụp lại chứng minh thư của Triệu Minh, sau đó lấy giấy, ghi lại một cách trịnh trọng: "Triệu Minh, 18 tuổi, LV2, siêu năng lực hệ phục hồi + năng lực tiền giấy."
Mọi người: "…"
Kỳ thực cũng đừng trách người ta cố tình ghi năng lực tiền mặt vào, năng lực này rất hữu dụng. Chiến sĩ giàu có, người chơi nhân dân tệ trong truyền thuyết rất lợi hại đó có được không?
Triệu Minh vừa đo xong, tiếp theo đó tới lượt Tô Oánh.
Bàn tay bé nhỏ của Tô Oánh vừa đặt lên, máy đo lập tức hiển thị chỉ số 4.81.
Cũng là một thiên tài không tệ, Hiệu trưởng Trương vội vàng ghi chép lại và hỏi: "Năng lực?"
"Năng lực băng sương hệ nguyên tố."
"Tốt, năng lực tốt."
Sau đó tới lượt Trương Dương, chỉ số 4.72, sau đó là Lý Thiên Kỳ, chỉ số 4.65.
Hiệu trưởng Trương vội vàng ghi chép lại hết.
Nói một cách tổng thể, chỉ số của bốn người Tô Oánh đều biết tròn biết méo, cho dù đặt giữa những người thức tỉnh LV2 khác thì cũng có thể xếp hạng cao rồi.
Mới đó đã thu nhận được bốn sinh viên thức tỉnh LV2 cao cấp, tâm trạng của Hiệu trưởng Trương rất tốt.
Lúc trước dựa theo tiêu chuẩn cho điểm, Thanh Hoa bây giờ vẫn còn thiếu 168 người LV2 mới có thể đạt điểm tối đa, giờ có thêm đám Tô Oánh, vậy thì hãy còn thiếu 164 người nữa.
Hiệu trưởng Trương nhìn nhóm bốn người Tô Oánh, mỉm cười nói: "Các bạn sinh viên hãy nỗ lực, cố lên, tranh thủ sớm ngày đạt được LV3, giành vinh quang cho Tổ quốc!"
Đám người Tô Oánh lập tức gật đầu thật mạnh: "Rõ!"
Tiếp sau đó, Hiệu trưởng Trương lại nhìn về phía ba người Trình Dương, hỏi: "Thủ trưởng Lưu, ba vị này… Chẳng lẽ cũng là người thức tỉnh sao?"
"Hề hề." Lưu Hoa Quân nhướng mày với ông ấy một cách đắc ý: "Điều đó còn phải hỏi sao?"
Ông ấy vừa nói vừa nhìn về phía ba người Trình Dương, nói: "Lại đây, hãy giới thiệu cho Hiệu trưởng Trương đi nào!"
"Được, để cháu giới thiệu trước!" Trình Dương đi tới, đặt tay lên máy đo, chiếc máy đo lập tức lóe sáng một hồi, sau đó phát ra tiếng: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV3, chỉ số 5.11."
Chỉ số 5.11!
Vừa nhìn thấy chỉ số này, Hiệu trưởng Trương lập tức ngây ngẩn cả người!
Thiếu niên trước mặt này thoạt trông cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vậy há chẳng phải là…
"Cháu là người thức tỉnh LV3?" Hiệu trưởng Trương hỏi với vẻ mặt sợ hãi: "Tuổi đã được mười lăm chưa?"
"Dạ chưa ạ." Trình Dương cười hì hì: "Năm nay cháu mới mười bốn tuổi rưỡi, học lớp 8."
Hiệu trưởng Trương: "!!!"
Vậy có nghĩa là 1 điểm đã vào tay rồi!
Không nói hai lời, ông ấy lập tức ghi lại, sau đó nhìn về phía Ninh Hạo: "Còn cậu?"
Ninh Hạo tiến lên phía trước, đặt tay lên đo, chỉ số 5.13!
Lại là một người thức tỉnh LV3 dưới mười lăm tuổi!
Điểm thứ hai vào tay!
Tiêu Vi, chỉ số 5.10, cũng là một đứa trẻ dưới mười lăm tuổi!
"Trời đất, thế này quá là ảo diệu rồi!" Hiệu trưởng Trương thốt lên sợ hãi: "Hôm nay tôi tới đây, mới chỉ một chốc đã có thể nhận trước được 3 điểm rồi!"
Lưu Hoa Quân nói một cách đắc ý: "Hề hề, điều đó còn phải hỏi sao? Tôi nói cho ông nghe này, còn chưa xong đâu, Tiểu Linh, cho hiệu trưởng Trương nhìn xem!"
"Vâng ạ, để cháu thử xem." Thẩm Tiểu Linh cười hì hì, vươn cánh tay nhỏ trắng nõn nà ra ấn lên máy đo, ngay lập tức, tiếng của máy đo truyền ra: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV3, chỉ số 5.85!"
Cả người hiệu trưởng Trương đều cảm thấy ngây ngẩn!
Cái quỷ gì vậy?
Con bé trước mặt này nhìn thì cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi thôi chứ nhỉ? Vậy mà chỉ số của con bé lại những 5.85 rồi á?
Chuyện này, chuyện này…
Đây đã không còn là vấn đề thiên tài nữa rồi, đây là thiên tài siêu cấp mới phải! Cấp độ yêu nghiệt đó nha!
Vậy thì con mẹ nó, muốn xông lên LV4 cũng có hy vọng rồi!
Nếu như có người thức tỉnh tuổi dưới mười lăm mà đã đạt tới LV4 thì có thể phá cách cộng thêm 20 điểm nữa rồi!
Phá cách cộng thêm 20 điểm!
Trong nháy mắt đó, Hiệu trưởng Trương quả thực là đã cảm thấy có vô vàn điểm số đang vẫy tay với mình…
"Ha ha… Ha ha ha ha…" Nước miếng của Hiệu trưởng Trương cũng chảy cả ra ngoài rồi, một người thức tỉnh LV3 mới mười hai tuổi, hơn nữa còn sắp sửa đạt được cấp độ yêu nghiệt LV4, ấy vậy mà lại để mình gặp được!
Cái này, bố khỉ, quả thực là vô địch con mẹ nó luôn rồi!
Thậm chí đến ngay cả bốn người Tô Oánh đã cùng Thẩm Tiểu Linh lêu lổng suốt ngày cũng không nhịn được mà thở dài: "Đúng là yêu nghiệt!"
"Thấy sao," Lưu Hoa Quân nhướng mày với Hiệu trưởng Trương: "Đây là cháu gái nuôi của tôi – Thẩm Tiểu Linh, năm nay mười hai tuổi, ông xem đứa trẻ này… À, có phải… khụ khụ, ừm!"
"Nhận! Nhất định phải nhận!" Hiệu trưởng Trương không nói hai lời liền chấp nhận luôn: "Tôi đặc biệt tuyển bạn Thẩm Tiểu Linh làm sinh viên của Trường Đại học Thanh Hoa chúng tôi, làm thành viên nòng cốt, nếu có bất cứ yêu cầu gì, chúng tôi đều có thể thỏa mãn em."
Thẩm Tiểu Linh: "!!!"
"Thật sao?" Thẩm Tiểu Linh vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ. Mình mới mười hai tuổi mà cũng là sinh viên Trường Đại học Thanh Hoa rồi sao?
"Tốt quá rồi!" Hai anh em Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh cùng nhảy dựng lên hưng phấn, bật cười ha ha: "Tiểu Linh, em cũng là sinh viên của Đại học Thanh Hoa rồi đó!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Thẩm Tiểu Linh hưng phấn đến nỗi không biết nên nói gì nữa, mãi một lúc lâu sau mới nói: "Anh ơi, còn anh nữa! Còn anh nữa! Anh cũng mau thử đi!"
"Phải phải phải, mau mau mau." Hiệu trưởng Trương thực sự hưng phấn, hôm nay quả thực là một ngày thu hoạch lớn, bởi vậy ông vội vàng hỏi: "Anh bạn này xưng hô như thế nào đây?"
"Khụ khụ, lại đây, lại đây, để tôi giới thiệu một chút." Lưu Hoa Quân lại ho khan hai tiếng, lúc này mới giới thiệu cho Hiệu trưởng Trương: "Hồng Tiểu Phúc, cháu nuôi của tôi, cũng là người thức tỉnh LV3!"
"Ồ?" Đôi mắt của Hiệu trưởng Trương lại sáng lên. Lại là một người thức tỉnh LV3 nữa!
Không nói hai lời, ông ấy lại lấy máy đo qua: "Mau mau, đo thử đi, đo thử đi, xem thử chỉ số là bao nhiêu!"
Hồng Tiểu Phúc cười ha ha, ấn tay lên máy đo, rất nhanh máy đo liền phát ra tiếng: "Chúc mừng bạn, bạn là người thức tỉnh LV3, chỉ số của bạn là 5.22222%."
Vừa nhìn thấy chỉ số này, hiệu trưởng Trương lập tức vui mừng!
Lại thêm 0.5 điểm nữa tới tay!
"Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!" Hiệu trưởng Trương nắm lấy tay của Hồng Tiểu Phúc: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi đây có thể đại diện cho nhà trường, đặc biệt tuyển em trở thành sinh viên Phân viện Người thức tỉnh của Trường Đại học Thanh Hoa, trở thành thành viên nòng cốt! Ôi da hôm nay thực sự là quá tốt rồi, ngay lập tức đã có được 4.5 điểm tới tay rồi! Quyết định của tôi có hiệu lực ngay bây giờ, đợi tôi trở về trường sẽ bảo bên phía nhà trường gửi giấy báo trúng tuyển cho các em!"
Nghe xong lời này, cả người Hồng Tiểu Phúc đều ngơ ngác!
Mình… Cũng là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi ư? Còn là thành viên nòng cốt? Chúng ta đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi sao?
Hơn nữa ngay lập tức có thể lấy được giấy báo trúng tuyển sao?
"Cảm ơn, cảm ơn thầy!" Hồng Tiểu Phúc nở nụ cười. Cậu cười cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng bản thân không còn phải lo lắng về sự nghiệp học hành nữa rồi! Đại học Thanh Hoa đặc biệt tuyển sinh, làm thành viên nòng cốt cơ mà! Tốt quá rồi, thật sự là tốt quá rồi!
Thẩm Tiểu Linh ở bên cạnh lại càng hưng phấn, đến mức nhảy dựng cả lên: "Anh à! Tốt quá rồi! Sau này chúng ta đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa có phải không? Lại còn là sinh viên được coi trọng nhất trong trường nữa!"
"Đúng vậy." Hồng Tiểu Phúc nhìn Thẩm Tiểu Linh, hai người đột nhiên cười phá lên: "Chúng ta đều là sinh viên Đại học Thanh Hoa rồi!"
Bình luận facebook