Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-248
Chương 248: Nửa LV4, cộng hưởng năng lực!
Editor: Nguyetmai
Trung Quốc, biên giới Vân Nam - Myanmar.
Ba binh sĩ với đạn dược súng ống sẵn sàng đang canh gác ở đây.
Thời thế đã khác rồi.
Bây giờ là thời kỳ phục hồi linh khí, cho nên việc phòng thủ đường biên giới càng trở nên khó khăn hơn.
Lấy sức mạnh của người bình thường để đối đầu với người thức tỉnh, đó vốn đã là việc cực kỳ nguy hiểm.
Mà hiện giờ, theo thời đại lớn đang dần dần mở ra, càng ngày càng nhiều người thức tỉnh bắt đầu rục rịch.
Đi về phía trước thì môi trường sẽ tốt hơn, mà việc sinh sống ở khu vực có nguồn tài nguyên phong phú hơn chính là bản năng của loài người.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào ở đường biên giới cũng sẽ có người thức tỉnh muốn nhập cư trái phép.
Hầu hết thanh niên lỗ mãng sẽ bị bắt lại giam giữ ngay lập tức, mà phần lớn những người có năng lực lớn mạnh và tính tình thận trọng kia đều đang trong trạng thái quan sát chờ đợi. Người thông minh đều biết hiện giờ Trung Quốc không dễ chọc vào.
"Hôm nay không biết có xảy ra chuyện gì không?" Tưởng Anh Tuấn nấp trong lô cốt, đang nói chuyện qua máy bộ đàm với những binh lính khác: "Mọi người hãy kiểm tra lại các thiết bị truyền tin một lần nữa, đừng để đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì."
Bên kia bộ đàm truyền đến âm thanh: "Rõ ạ."
Tưởng Anh Tuấn tự mình kiểm tra lại một lần nữa.
Ở thời đại hiện nay, dù sao đi nữa, đảm bảo truyền tin đều đặn là việc quan trọng nhất trong những việc quan trọng, vì khi thật sự có người thức tỉnh hùng mạnh tới, cậu ta hoàn toàn không có cách nào để uy hiếp đối phương, thế nên cách xử lý tốt nhất chính là truyền tin tức về báo với cấp trên, đến lúc đó tự khắc sẽ có người thức tỉnh hùng mạnh đến để giải quyết.
"Đám người đó, ai cũng là kẻ liều mạng…" Tưởng Anh Tuấn thở dài một cái, hai mắt cẩn thận quan sát bốn phía.
Cậu ta đang nhìn, bỗng nhiên trông thấy một người chạy như điên từ trong rừng rậm đằng xa tiến về phía mình với tốc độ nhanh như hỏa tiễn!
"Có kẻ địch! Mọi người cẩn thận! Đó là người thức tỉnh!" Nhìn thấy bóng người lao cực kỳ nhanh, phút chốc toàn thân Tưởng Anh Tuấn đều căng thẳng, tay cầm chắc súng, nòng súng nhắm thẳng vào người đang lao tới, sau đó dùng loa hô: "Hãy lập tức dừng lại, bằng không tôi nổ súng đấy!"
"Đừng nổ súng, tôi là người phe ta!" Thẩm Kiều đã giơ tay lên từ xa để tránh bị ngộ thương, lớn tiếng nói: "Tôi là Thẩm Kiều nội ứng khu Tam Giác Vàng, có tin tức quan trọng cần trình báo lên!"
Người phe ta?
Tưởng Anh Tuấn hơi sửng sốt, sau đó ra dấu bảo hai người khác phải canh phòng cẩn thận, rồi thận trọng tiến lên phía trước đến khoảng cách chừng mười mét, hỏi: "Người cùng phe ư?"
"Người cùng phe!" Thẩm Kiều vội vàng trả lời: "Tôi là nội gián được Quân đoàn phòng, chống ma túy của Trung Quốc sắp xếp ở dưới trướng của Sơn Ưng trong khu Tam Giác Vàng. Thân phận của tôi đã bị bại lộ, cảnh sát Lý Vỹ làm cầu nối cho tôi cũng đã hy sinh rồi. Hãy đưa tôi đi gặp lãnh đạo nhanh lên, tôi có việc quan trọng cần trình báo!"
Tưởng Anh Tuấn trầm ngâm một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "Thông tin liên lạc của cảnh sát Lý Vỹ và thông tin liên lạc của Đội trưởng Biệt đội Côn Minh là gì?"
Thẩm Kiều: "Số điện thoại di động của Lý Vỹ là XXXXXX, tài khoản Wechat là XXXXX, số di động của cảnh sát Trương Siêu trong biệt đội là XXXXXXXXXX!"
Nghe được thông tin này, Tưởng Anh Tuấn vội vàng ghi chép lại, sau đó liên lạc với cấp trên.
Sau khi đợi anh ta báo lại toàn bộ thông tin, cấp trên lập tức chỉ thị: "Cậu hãy lập tức dẫn người qua đây!"
Sau khoảng chừng sáu giờ đồng hồ, Thẩm Kiều đã ngồi trong tòa nhà của Biệt đội Côn Minh thuộc Quân đoàn phòng, chống ma túy của Trung Quốc.
Có thể nói cậu ta đã đi suốt cả đoạn đường mà không hề dừng lại chút nào.
Cậu ta đã chạy bộ đến đường biên giới quốc gia.
Dọc đoạn đường quả thực cậu ta mệt vô cùng, sau đó thì lên xe chạy thẳng về Biệt đội Côn Minh, trên đường cũng coi như vội vội vàng vàng ăn được mấy cái bánh bao và uống một bát sữa đậu.
"Cậu là Thẩm Kiều?" Đội trưởng Trương Siêu của Biệt đội Côn Minh rất nhanh chóng mở cửa đi vào, ngồi trước mặt Thẩm Kiều, chau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi!" Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Nghị trưởng Togashi của Nhật Bản đã tìm đến Sơn Ưng của khu Tam Giác Vàng, yêu cầu Sơn Ưng đến dị cảnh số 19 đánh cắp tài nguyên. Tôi vốn định liên lạc với cảnh sát Lý Vỹ về việc này, kết quả là thân phận của tôi bị bại lộ, Sơn Ưng đã giết cảnh sát Lý Vỹ, sau đó tôi chỉ có thể chạy một mạch qua đây."
"Sơn Ưng đã tới Trung Quốc chúng ta rồi sao?" Nghe thấy câu này, Trương Siêu chợt trở nên căng thẳng.
Theo như tài liệu cấp trên cung cấp, Sơn Ưng chính là nửa LV4, sức mạnh không gì sánh được!
"Từ lúc thân phận của cậu bị bại lộ đến giờ, đã là khoảng bao lâu rồi?" Trương Siêu hỏi.
"Từ sáng ngày hôm kia tôi bắt đầu trốn chạy." Thẩm Kiều nhớ lại chi tiết: "Đến bây giờ cũng khoảng chừng năm mươi tư tiếng đồng hồ."
"Năm mươi tư tiếng đồng hồ…" Trương Siêu hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi sẽ lập tức báo cáo tình hình này lên cấp trên. Cậu còn việc gì cần nhắn lại nữa không?"
"Có ạ." Thẩm Kiều trầm giọng nói: "Năng lực của Sơn Ưng là hấp thụ vết thương, nếu vết thương càng lớn thì sức lực của hắn càng mạnh! Đối với hắn, các loại súng ống thông thường hoàn toàn không có tác dụng gì, nhìn thấy hắn chỉ có nước chạy trốn thôi!"
Trương Siêu vừa nghe thấy câu này đã rất sợ hãi, hít sâu vào một hơi: "Trời ạ! Năng lực này... Tôi lập tức báo lên cấp trên, đồng thời sẽ sắp xếp máy bay đưa cậu về thẳng Thẩm Thành. Sau khi về đó, cậu nhất định phải phối hợp với cấp trên, rõ không?"
Trong đầu Thẩm Kiều nhớ lại hành động của Lý Vỹ khi đó, liền hít một hơi thật sâu, kiên định nắm chặt bàn tay: "Tôi rõ rồi!"
...
Tại Nhật Bản.
Sơn Ưng đang đứng trong một căn cứ quân sự, xung quanh có tám thành viên trong lực lượng tự vệ của Nhật Bản đang vác ống phóng tên lửa nhắm thẳng về phía hắn.
"Bắn!"
Sĩ quan ra lệnh một tiếng, ngay lập tức tám ống phóng tên lửa đồng loạt cùng phóng ra!
"Đùng đùng đùng đùng..."
Một loạt tiếng nổ vang lên, tạo thành một mảng sương mù.
"Phì phì!" Mảng sương mù nhanh chóng tan đi, Sơn Ưng đứng ở giữa đám khói nhổ ra mấy bãi nước bọt, hài lòng nói: "Chà, thoải mái hơn nhiều rồi! Đây mới gọi là sức mạnh, còn mạnh hơn đạn của súng lục nhiều…" Sau đó hắn tiến gần lại người sĩ quan kia, vỗ vào vai anh ta nói: "Đi thôi, xuất phát nào."
"Hai!*"
(*) Hai: Có nghĩa là "Vâng!" trong tiếng Nhật.
Sau ba tiếng đồng hồ, Sơn Ưng đã đứng ở ngoài tường vây cầu bao của dị cảnh số 19, quan sát bức tường vây nguy nga, khẽ mỉm cười.
"Mấy năm gần đây cơ sở hạ tầng của Trung Quốc thực sự có chút kỹ thuật đấy…"
Lần này Nghị trưởng Togashi tìm hắn, muốn hắn sang đây ăn cắp tài nguyên, Sơn Ưng đã quyết đoán nắm bắt cơ hội này.
Hiện giờ trên thị trường quốc tế, linh quả LV3 có thể bán được năm triệu Euro một quả!
Cho dù đến lúc đó Nhật Bản mua với giá thấp, cũng khoảng bốn triệu Euro một quả!
Thế là hai bên cùng hợp tác với nhau, Sơn Ưng lập tức đáp máy bay đến Nhật Bản để làm một cái chứng minh thư mới, tên là Quách Dĩnh, một người Hoa Kiều định cư ở Nhật Bản. Sau khi hắn nạp năng lượng xong ở Nhật Bản bèn ngồi chuyên cơ, đáp thẳng đến Thẩm Thành.
Sau đấy, hắn tìm được một góc không có người, nhảy mạnh một cái, thoáng chốc đã nhảy vào từ phía ngoài tường vây cầu bao!
...
Trung Quốc. Trong phòng dịch vụ y tế ở tường vây cầu bao dị cảnh số 19.
Đám người Hồng Tiểu Phúc, Lưu Hoa Quân, Sở Phi đang tập trung cả ở bên trong phòng bệnh của Thẩm Tiểu Linh, vẻ mặt của ai nấy cũng đều hết sức căng thẳng nhìn Thẩm Tiểu Linh uống nước ép trái cây.
Bọn họ không thể không căng thẳng.
Bởi vì theo như báo cáo của nhân viên y tế, Thẩm Tiểu Linh đã ăn đến khoảng mười nghìn linh quả cấp LV3.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì cô bé sẽ sớm sản sinh ra cộng hưởng năng lực thôi.
Thẩm Tiểu Linh uống không ngừng nghỉ.
Khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng của Hồng Tiểu Phúc lại có chút mong đợi.
Khoảng bao lâu nữa thì Tiểu Linh có thể sinh ra cộng hưởng năng lực? Ba trăm quả? Năm trăm quả?
Đợi sau khi cô bé cộng hưởng năng lực rồi, cô bé sẽ mạnh đến mức nào?
"Đã mười nghìn năm trăm linh quả." Lưu Hoa Quân nhìn con số viết trên báo cáo, mặt mày hớn hở nói: "Ái chà, tốt, tốt rồi, thiên bẩm của Tiểu Linh nhà chúng ta quả là không có ai bằng. Tiếp tục đi, đừng dừng lại, tiếp tục uống đi! Linh quả bao đủ luôn!"
Thẩm Tiểu Linh đã uống tới mức sắp ói ra, hiện giờ cô bé vốn đã không còn quan tâm đến vấn đề về mùi vị của nó là gì nữa, mà cứ bịt kín lỗ mũi rồi đổ vào miệng.
Mười nghìn sáu trăm quả...
Mười nghìn bảy trăm quả...
Khi Thẩm Tiểu Linh uống đến mười nghìn tám trăm quả thì bỗng nhiên dừng lại.
Mọi người trông thấy mà tim chợt đập mạnh, chẳng lẽ, cuối cùng cô bé đã lên đến nửa cấp LV4 rồi sao?
Quả nhiên, chỉ trong một vài hơi thở, sắc mặt Thẩm Tiểu Linh bắt đầu sáng bóng ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều phát ra ánh huỳnh quang lờ mờ!
Khối kim loại màu xám trước kia cô bé hút vào hiện ra bên ngoài cơ thể, sau đó ngưng tụ ở xung quanh cơ thể, chầm chậm lượn vòng quanh.
Cùng lúc đó, toàn bộ mặt đất đều giống như bị chấn động!
Không chỉ mặt đất, mà cả vách tường, trần nhà, tất cả đều bị chấn động!
"Rầm rầm rầm."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như toàn bộ tường vây cầu bao đều rung động, lắc lư không ngừng. Vô số người từ trong tường vây chạy như điên ra ngoài, vừa chạy vừa hô lớn: "Động đất rồi! Động đất rồi!"
"Là động đất sao?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Đây... Đây mới là nửa cấp LV4 mà đã gây ra động đất?
"Có lẽ là cộng hưởng năng lực." Sở Phi ở bên cạnh nhìn những đồ vật bằng kim loại khua vang lên trong khắp phòng y tế, kinh hãi nói: "Năng lực này của Tiểu Linh, thực sự là mạnh đến đáng sợ! Đây mới chỉ tới nửa cấp LV4 thôi mà đã có hiện tượng cộng hưởng mạnh như thế!"
Anh thực sự kinh ngạc. Trước đây lúc anh xuất hiện cộng hưởng, dòng điện xung quanh cũng xèo xèo rung động, thế nhưng lượng điện hoàn toàn không quá lớn, so với Thẩm Tiểu Linh thì chỉ như đệ tử gặp sư phụ!
"Ầm, ầm!"
Trận chấn động này kéo dài khoảng năm phút, cuối cùng mới yên ắng trở lại.
Còn nguyên tố kim loại bản mệnh mà Thẩm Tiểu Linh hút vào đó, bây giờ đang lơ lửng trước mắt của Thẩm Tiểu Linh, không ngừng uốn éo biến hóa trong không trung.
"Cái này... Cái này chính là nguyên tố bản mệnh của em ư?" Thẩm Tiểu Linh đưa ngón tay ra, chọc nhẹ vào khối kim loại kia.
Lập tức, khối kim loại kia giống như là sinh vật có sinh mệnh vậy, cực kỳ thân mật chạm vào Thẩm Tiểu Linh.
"Wow! Nó thật là đáng yêu!" Thẩm Tiểu Linh ngạc nhiên hô lên: "Dường như nó có suy nghĩ vậy! Nó rất thân thiết với em!"
Mọi người: "!!!"
Một khối kim loại... Có suy nghĩ?
"Biến hình!" Thẩm Tiểu Linh nhẹ nhàng hô một tiếng, nói: "Tao muốn bộ áo giáp công nghệ nano của Iron Man!"
"Soạt."
Tiếng của cô bé vừa dứt, lập tức đã thấy khối kim loại kia nhanh chóng ngưng tụ trên cánh tay Thẩm Tiểu Linh tạo thành một lớp phủ kim loại thật mỏng!
Lớp phủ kim loại đó cực kỳ đẹp, hoàn toàn phù hợp với làn da của Thẩm Tiểu Linh, Thẩm Tiểu Linh nhẹ nhàng cử động những ngón tay, không có chút khó chịu nào!
Sau đó, cô bé gõ lên vách tường bên cạnh, phát ra một âm thanh lanh lảnh leng keng.
Mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, mặc dù lớp phủ kim loại này không dày, nhưng mà khả năng bảo vệ chắc chắn là hạng nhất!
"Anh, anh có nhìn thấy không?" Khuôn mặt của Thẩm Tiểu Linh đầy vui sướng, phấn khởi nói: "Bây giờ em giỏi hơn trước rồi đấy!"
"Tất nhiên là thế rồi." Hồng Tiểu Phúc mặt mày hớn hở, nói: "Tiểu Linh nhà anh chắc chắn là giỏi rồi, ha ha ha!"
Mọi người phút chốc cùng phá lên cười. Lưu Hoa Quân cười đến mức nếp nhăn trên khuôn mặt cũng vui vẻ, nói: "Tốt, tốt rồi, thật là tốt quá! Bây giờ Tiểu Linh rốt cuộc cũng đã lên nửa cấp LV4 rồi! Tiếp theo cần bao nhiêu linh quả chúng ta cũng đã nắm rõ rồi, chúng ta để lại đủ mười hai nghìn quả nữa, số còn dư có thể lừa cho đám người nước ngoài kia một vố rồi, ha ha ha!"
Ông nói ra câu này làm cho mọi người có mặt đều yên tâm.
Tài năng của Thẩm Tiểu Linh thực sự là quá giỏi.
Cả mười nghìn tám trăm linh quả cấp LV3 mới chỉ lên nửa cấp LV4!
Mà vừa mới lên nửa cấp LV4, dưới sự cộng hưởng năng lực đã khiến cho toàn bộ kim loại trong nửa cái tường vây cầu bao cùng cộng hưởng theo!
Phải biết rằng, trước đây để tường vây cầu bao chắc chắn, không biết toàn bộ tường đã dùng hết bao nhiêu tấm bê tông cốt thép!
Bây giờ Thẩm Tiểu Linh vừa lên cấp, cảnh tượng đã hoành tráng như vậy!
Phân nửa tường vây cầu bao có phạm vi là bao nhiêu?
Tài năng này, quả thực vô địch!
Editor: Nguyetmai
Trung Quốc, biên giới Vân Nam - Myanmar.
Ba binh sĩ với đạn dược súng ống sẵn sàng đang canh gác ở đây.
Thời thế đã khác rồi.
Bây giờ là thời kỳ phục hồi linh khí, cho nên việc phòng thủ đường biên giới càng trở nên khó khăn hơn.
Lấy sức mạnh của người bình thường để đối đầu với người thức tỉnh, đó vốn đã là việc cực kỳ nguy hiểm.
Mà hiện giờ, theo thời đại lớn đang dần dần mở ra, càng ngày càng nhiều người thức tỉnh bắt đầu rục rịch.
Đi về phía trước thì môi trường sẽ tốt hơn, mà việc sinh sống ở khu vực có nguồn tài nguyên phong phú hơn chính là bản năng của loài người.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào ở đường biên giới cũng sẽ có người thức tỉnh muốn nhập cư trái phép.
Hầu hết thanh niên lỗ mãng sẽ bị bắt lại giam giữ ngay lập tức, mà phần lớn những người có năng lực lớn mạnh và tính tình thận trọng kia đều đang trong trạng thái quan sát chờ đợi. Người thông minh đều biết hiện giờ Trung Quốc không dễ chọc vào.
"Hôm nay không biết có xảy ra chuyện gì không?" Tưởng Anh Tuấn nấp trong lô cốt, đang nói chuyện qua máy bộ đàm với những binh lính khác: "Mọi người hãy kiểm tra lại các thiết bị truyền tin một lần nữa, đừng để đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì."
Bên kia bộ đàm truyền đến âm thanh: "Rõ ạ."
Tưởng Anh Tuấn tự mình kiểm tra lại một lần nữa.
Ở thời đại hiện nay, dù sao đi nữa, đảm bảo truyền tin đều đặn là việc quan trọng nhất trong những việc quan trọng, vì khi thật sự có người thức tỉnh hùng mạnh tới, cậu ta hoàn toàn không có cách nào để uy hiếp đối phương, thế nên cách xử lý tốt nhất chính là truyền tin tức về báo với cấp trên, đến lúc đó tự khắc sẽ có người thức tỉnh hùng mạnh đến để giải quyết.
"Đám người đó, ai cũng là kẻ liều mạng…" Tưởng Anh Tuấn thở dài một cái, hai mắt cẩn thận quan sát bốn phía.
Cậu ta đang nhìn, bỗng nhiên trông thấy một người chạy như điên từ trong rừng rậm đằng xa tiến về phía mình với tốc độ nhanh như hỏa tiễn!
"Có kẻ địch! Mọi người cẩn thận! Đó là người thức tỉnh!" Nhìn thấy bóng người lao cực kỳ nhanh, phút chốc toàn thân Tưởng Anh Tuấn đều căng thẳng, tay cầm chắc súng, nòng súng nhắm thẳng vào người đang lao tới, sau đó dùng loa hô: "Hãy lập tức dừng lại, bằng không tôi nổ súng đấy!"
"Đừng nổ súng, tôi là người phe ta!" Thẩm Kiều đã giơ tay lên từ xa để tránh bị ngộ thương, lớn tiếng nói: "Tôi là Thẩm Kiều nội ứng khu Tam Giác Vàng, có tin tức quan trọng cần trình báo lên!"
Người phe ta?
Tưởng Anh Tuấn hơi sửng sốt, sau đó ra dấu bảo hai người khác phải canh phòng cẩn thận, rồi thận trọng tiến lên phía trước đến khoảng cách chừng mười mét, hỏi: "Người cùng phe ư?"
"Người cùng phe!" Thẩm Kiều vội vàng trả lời: "Tôi là nội gián được Quân đoàn phòng, chống ma túy của Trung Quốc sắp xếp ở dưới trướng của Sơn Ưng trong khu Tam Giác Vàng. Thân phận của tôi đã bị bại lộ, cảnh sát Lý Vỹ làm cầu nối cho tôi cũng đã hy sinh rồi. Hãy đưa tôi đi gặp lãnh đạo nhanh lên, tôi có việc quan trọng cần trình báo!"
Tưởng Anh Tuấn trầm ngâm một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "Thông tin liên lạc của cảnh sát Lý Vỹ và thông tin liên lạc của Đội trưởng Biệt đội Côn Minh là gì?"
Thẩm Kiều: "Số điện thoại di động của Lý Vỹ là XXXXXX, tài khoản Wechat là XXXXX, số di động của cảnh sát Trương Siêu trong biệt đội là XXXXXXXXXX!"
Nghe được thông tin này, Tưởng Anh Tuấn vội vàng ghi chép lại, sau đó liên lạc với cấp trên.
Sau khi đợi anh ta báo lại toàn bộ thông tin, cấp trên lập tức chỉ thị: "Cậu hãy lập tức dẫn người qua đây!"
Sau khoảng chừng sáu giờ đồng hồ, Thẩm Kiều đã ngồi trong tòa nhà của Biệt đội Côn Minh thuộc Quân đoàn phòng, chống ma túy của Trung Quốc.
Có thể nói cậu ta đã đi suốt cả đoạn đường mà không hề dừng lại chút nào.
Cậu ta đã chạy bộ đến đường biên giới quốc gia.
Dọc đoạn đường quả thực cậu ta mệt vô cùng, sau đó thì lên xe chạy thẳng về Biệt đội Côn Minh, trên đường cũng coi như vội vội vàng vàng ăn được mấy cái bánh bao và uống một bát sữa đậu.
"Cậu là Thẩm Kiều?" Đội trưởng Trương Siêu của Biệt đội Côn Minh rất nhanh chóng mở cửa đi vào, ngồi trước mặt Thẩm Kiều, chau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện lớn rồi!" Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Nghị trưởng Togashi của Nhật Bản đã tìm đến Sơn Ưng của khu Tam Giác Vàng, yêu cầu Sơn Ưng đến dị cảnh số 19 đánh cắp tài nguyên. Tôi vốn định liên lạc với cảnh sát Lý Vỹ về việc này, kết quả là thân phận của tôi bị bại lộ, Sơn Ưng đã giết cảnh sát Lý Vỹ, sau đó tôi chỉ có thể chạy một mạch qua đây."
"Sơn Ưng đã tới Trung Quốc chúng ta rồi sao?" Nghe thấy câu này, Trương Siêu chợt trở nên căng thẳng.
Theo như tài liệu cấp trên cung cấp, Sơn Ưng chính là nửa LV4, sức mạnh không gì sánh được!
"Từ lúc thân phận của cậu bị bại lộ đến giờ, đã là khoảng bao lâu rồi?" Trương Siêu hỏi.
"Từ sáng ngày hôm kia tôi bắt đầu trốn chạy." Thẩm Kiều nhớ lại chi tiết: "Đến bây giờ cũng khoảng chừng năm mươi tư tiếng đồng hồ."
"Năm mươi tư tiếng đồng hồ…" Trương Siêu hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tôi sẽ lập tức báo cáo tình hình này lên cấp trên. Cậu còn việc gì cần nhắn lại nữa không?"
"Có ạ." Thẩm Kiều trầm giọng nói: "Năng lực của Sơn Ưng là hấp thụ vết thương, nếu vết thương càng lớn thì sức lực của hắn càng mạnh! Đối với hắn, các loại súng ống thông thường hoàn toàn không có tác dụng gì, nhìn thấy hắn chỉ có nước chạy trốn thôi!"
Trương Siêu vừa nghe thấy câu này đã rất sợ hãi, hít sâu vào một hơi: "Trời ạ! Năng lực này... Tôi lập tức báo lên cấp trên, đồng thời sẽ sắp xếp máy bay đưa cậu về thẳng Thẩm Thành. Sau khi về đó, cậu nhất định phải phối hợp với cấp trên, rõ không?"
Trong đầu Thẩm Kiều nhớ lại hành động của Lý Vỹ khi đó, liền hít một hơi thật sâu, kiên định nắm chặt bàn tay: "Tôi rõ rồi!"
...
Tại Nhật Bản.
Sơn Ưng đang đứng trong một căn cứ quân sự, xung quanh có tám thành viên trong lực lượng tự vệ của Nhật Bản đang vác ống phóng tên lửa nhắm thẳng về phía hắn.
"Bắn!"
Sĩ quan ra lệnh một tiếng, ngay lập tức tám ống phóng tên lửa đồng loạt cùng phóng ra!
"Đùng đùng đùng đùng..."
Một loạt tiếng nổ vang lên, tạo thành một mảng sương mù.
"Phì phì!" Mảng sương mù nhanh chóng tan đi, Sơn Ưng đứng ở giữa đám khói nhổ ra mấy bãi nước bọt, hài lòng nói: "Chà, thoải mái hơn nhiều rồi! Đây mới gọi là sức mạnh, còn mạnh hơn đạn của súng lục nhiều…" Sau đó hắn tiến gần lại người sĩ quan kia, vỗ vào vai anh ta nói: "Đi thôi, xuất phát nào."
"Hai!*"
(*) Hai: Có nghĩa là "Vâng!" trong tiếng Nhật.
Sau ba tiếng đồng hồ, Sơn Ưng đã đứng ở ngoài tường vây cầu bao của dị cảnh số 19, quan sát bức tường vây nguy nga, khẽ mỉm cười.
"Mấy năm gần đây cơ sở hạ tầng của Trung Quốc thực sự có chút kỹ thuật đấy…"
Lần này Nghị trưởng Togashi tìm hắn, muốn hắn sang đây ăn cắp tài nguyên, Sơn Ưng đã quyết đoán nắm bắt cơ hội này.
Hiện giờ trên thị trường quốc tế, linh quả LV3 có thể bán được năm triệu Euro một quả!
Cho dù đến lúc đó Nhật Bản mua với giá thấp, cũng khoảng bốn triệu Euro một quả!
Thế là hai bên cùng hợp tác với nhau, Sơn Ưng lập tức đáp máy bay đến Nhật Bản để làm một cái chứng minh thư mới, tên là Quách Dĩnh, một người Hoa Kiều định cư ở Nhật Bản. Sau khi hắn nạp năng lượng xong ở Nhật Bản bèn ngồi chuyên cơ, đáp thẳng đến Thẩm Thành.
Sau đấy, hắn tìm được một góc không có người, nhảy mạnh một cái, thoáng chốc đã nhảy vào từ phía ngoài tường vây cầu bao!
...
Trung Quốc. Trong phòng dịch vụ y tế ở tường vây cầu bao dị cảnh số 19.
Đám người Hồng Tiểu Phúc, Lưu Hoa Quân, Sở Phi đang tập trung cả ở bên trong phòng bệnh của Thẩm Tiểu Linh, vẻ mặt của ai nấy cũng đều hết sức căng thẳng nhìn Thẩm Tiểu Linh uống nước ép trái cây.
Bọn họ không thể không căng thẳng.
Bởi vì theo như báo cáo của nhân viên y tế, Thẩm Tiểu Linh đã ăn đến khoảng mười nghìn linh quả cấp LV3.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì cô bé sẽ sớm sản sinh ra cộng hưởng năng lực thôi.
Thẩm Tiểu Linh uống không ngừng nghỉ.
Khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng của Hồng Tiểu Phúc lại có chút mong đợi.
Khoảng bao lâu nữa thì Tiểu Linh có thể sinh ra cộng hưởng năng lực? Ba trăm quả? Năm trăm quả?
Đợi sau khi cô bé cộng hưởng năng lực rồi, cô bé sẽ mạnh đến mức nào?
"Đã mười nghìn năm trăm linh quả." Lưu Hoa Quân nhìn con số viết trên báo cáo, mặt mày hớn hở nói: "Ái chà, tốt, tốt rồi, thiên bẩm của Tiểu Linh nhà chúng ta quả là không có ai bằng. Tiếp tục đi, đừng dừng lại, tiếp tục uống đi! Linh quả bao đủ luôn!"
Thẩm Tiểu Linh đã uống tới mức sắp ói ra, hiện giờ cô bé vốn đã không còn quan tâm đến vấn đề về mùi vị của nó là gì nữa, mà cứ bịt kín lỗ mũi rồi đổ vào miệng.
Mười nghìn sáu trăm quả...
Mười nghìn bảy trăm quả...
Khi Thẩm Tiểu Linh uống đến mười nghìn tám trăm quả thì bỗng nhiên dừng lại.
Mọi người trông thấy mà tim chợt đập mạnh, chẳng lẽ, cuối cùng cô bé đã lên đến nửa cấp LV4 rồi sao?
Quả nhiên, chỉ trong một vài hơi thở, sắc mặt Thẩm Tiểu Linh bắt đầu sáng bóng ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều phát ra ánh huỳnh quang lờ mờ!
Khối kim loại màu xám trước kia cô bé hút vào hiện ra bên ngoài cơ thể, sau đó ngưng tụ ở xung quanh cơ thể, chầm chậm lượn vòng quanh.
Cùng lúc đó, toàn bộ mặt đất đều giống như bị chấn động!
Không chỉ mặt đất, mà cả vách tường, trần nhà, tất cả đều bị chấn động!
"Rầm rầm rầm."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như toàn bộ tường vây cầu bao đều rung động, lắc lư không ngừng. Vô số người từ trong tường vây chạy như điên ra ngoài, vừa chạy vừa hô lớn: "Động đất rồi! Động đất rồi!"
"Là động đất sao?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Đây... Đây mới là nửa cấp LV4 mà đã gây ra động đất?
"Có lẽ là cộng hưởng năng lực." Sở Phi ở bên cạnh nhìn những đồ vật bằng kim loại khua vang lên trong khắp phòng y tế, kinh hãi nói: "Năng lực này của Tiểu Linh, thực sự là mạnh đến đáng sợ! Đây mới chỉ tới nửa cấp LV4 thôi mà đã có hiện tượng cộng hưởng mạnh như thế!"
Anh thực sự kinh ngạc. Trước đây lúc anh xuất hiện cộng hưởng, dòng điện xung quanh cũng xèo xèo rung động, thế nhưng lượng điện hoàn toàn không quá lớn, so với Thẩm Tiểu Linh thì chỉ như đệ tử gặp sư phụ!
"Ầm, ầm!"
Trận chấn động này kéo dài khoảng năm phút, cuối cùng mới yên ắng trở lại.
Còn nguyên tố kim loại bản mệnh mà Thẩm Tiểu Linh hút vào đó, bây giờ đang lơ lửng trước mắt của Thẩm Tiểu Linh, không ngừng uốn éo biến hóa trong không trung.
"Cái này... Cái này chính là nguyên tố bản mệnh của em ư?" Thẩm Tiểu Linh đưa ngón tay ra, chọc nhẹ vào khối kim loại kia.
Lập tức, khối kim loại kia giống như là sinh vật có sinh mệnh vậy, cực kỳ thân mật chạm vào Thẩm Tiểu Linh.
"Wow! Nó thật là đáng yêu!" Thẩm Tiểu Linh ngạc nhiên hô lên: "Dường như nó có suy nghĩ vậy! Nó rất thân thiết với em!"
Mọi người: "!!!"
Một khối kim loại... Có suy nghĩ?
"Biến hình!" Thẩm Tiểu Linh nhẹ nhàng hô một tiếng, nói: "Tao muốn bộ áo giáp công nghệ nano của Iron Man!"
"Soạt."
Tiếng của cô bé vừa dứt, lập tức đã thấy khối kim loại kia nhanh chóng ngưng tụ trên cánh tay Thẩm Tiểu Linh tạo thành một lớp phủ kim loại thật mỏng!
Lớp phủ kim loại đó cực kỳ đẹp, hoàn toàn phù hợp với làn da của Thẩm Tiểu Linh, Thẩm Tiểu Linh nhẹ nhàng cử động những ngón tay, không có chút khó chịu nào!
Sau đó, cô bé gõ lên vách tường bên cạnh, phát ra một âm thanh lanh lảnh leng keng.
Mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, mặc dù lớp phủ kim loại này không dày, nhưng mà khả năng bảo vệ chắc chắn là hạng nhất!
"Anh, anh có nhìn thấy không?" Khuôn mặt của Thẩm Tiểu Linh đầy vui sướng, phấn khởi nói: "Bây giờ em giỏi hơn trước rồi đấy!"
"Tất nhiên là thế rồi." Hồng Tiểu Phúc mặt mày hớn hở, nói: "Tiểu Linh nhà anh chắc chắn là giỏi rồi, ha ha ha!"
Mọi người phút chốc cùng phá lên cười. Lưu Hoa Quân cười đến mức nếp nhăn trên khuôn mặt cũng vui vẻ, nói: "Tốt, tốt rồi, thật là tốt quá! Bây giờ Tiểu Linh rốt cuộc cũng đã lên nửa cấp LV4 rồi! Tiếp theo cần bao nhiêu linh quả chúng ta cũng đã nắm rõ rồi, chúng ta để lại đủ mười hai nghìn quả nữa, số còn dư có thể lừa cho đám người nước ngoài kia một vố rồi, ha ha ha!"
Ông nói ra câu này làm cho mọi người có mặt đều yên tâm.
Tài năng của Thẩm Tiểu Linh thực sự là quá giỏi.
Cả mười nghìn tám trăm linh quả cấp LV3 mới chỉ lên nửa cấp LV4!
Mà vừa mới lên nửa cấp LV4, dưới sự cộng hưởng năng lực đã khiến cho toàn bộ kim loại trong nửa cái tường vây cầu bao cùng cộng hưởng theo!
Phải biết rằng, trước đây để tường vây cầu bao chắc chắn, không biết toàn bộ tường đã dùng hết bao nhiêu tấm bê tông cốt thép!
Bây giờ Thẩm Tiểu Linh vừa lên cấp, cảnh tượng đã hoành tráng như vậy!
Phân nửa tường vây cầu bao có phạm vi là bao nhiêu?
Tài năng này, quả thực vô địch!
Bình luận facebook