• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Âu Thần (2 Viewers)

  • chap-249

Chương 249: Lão tặc Togashi!




Editor: Nguyetmai

"Thật sự là quá tốt rồi." Sở Phi đứng bên cạnh thở dài một cái, nói: "Tài năng của Tiểu Linh thật khiến tôi ngưỡng mộ. Ha ha, bây giờ được rồi, về cơ bản số linh quả mà Tiểu Linh yêu cầu thêm đã ổn định, chúng ta cũng không cần quá lo lắng nữa, tiếp theo chỉ cần đợi Tiểu Linh hoàn toàn lên cấp LV4 là được. Tốt quá rồi, thật là tốt quá rồi."

Anh thực sự rất vui.

Với sức mạnh như hiện tại của Thẩm Tiểu Linh thì chắc chắn phải ở cấp báu vật quốc gia!

Nhất là bây giờ cô bé mới bao nhiêu tuổi?

Mười hai tuổi!

Mới mười hai tuổi thôi!

Tuổi đời như vậy đã lên cấp LV4, mà còn là cấp LV4 đỉnh cao! Tương lai có thể có thêm những thành tựu lớn như thế nào, ai dám khẳng định được?

"Anh, thực sự là tốt quá rồi!" Thẩm Tiểu Linh vui sướng ôm chặt lấy cổ Hồng Tiểu Phúc, cười to nói: "Cuối cùng em cũng thấy có hy vọng rồi, ha ha! Năng lực của em mạnh như vậy, đợi đến khi em chính thức đột phá, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng thầy Hầu đi đóng tàu sân bay!"

Mọi người cùng nhau gật đầu: "Đúng đúng đúng, đóng tàu sân bay, nhất định phải đóng tàu sân bay!"

Lúc này tất cả mọi người đều đang rất vui mừng, Triệu Minh đứng ở một bên giơ ngón tay cái lên: "Tiểu Linh, khả năng của em bây giờ mạnh như thế sau này anh cũng phải nhờ em giúp đỡ rồi!"

Thẩm Tiểu Linh nhăn mũi cười hì hì: "Không thành vấn đề!"

Mọi người lại được một trận cười to.

Đang nói, bụng của Thẩm Tiểu Linh bỗng lại sôi lên ùng ục, cô bé ngại ngùng nói: "Anh, em lại đói rồi…"

"Em yên tâm uống nước ép trái cây." Hồng Tiểu Phúc nhẹ nhàng vuốt tóc của cô bé, cười nói: "Anh đi tìm thêm trái cây cho em."

Thẩm Tiểu Linh gật đầu một cái: "Vâng, được ạ!"

Nhóm năm người của Hồng Tiểu Phúc nhanh chóng đi hái trái cây.

Con số của Thẩm Tiểu Linh bây giờ đã được xác định, mười hai nghìn linh quả LV3 là đủ rồi, như vậy tiếp theo sẽ cố gắng kiếm thêm nhiều hơn một chút để chơi đám người ngoại quốc kia một vố.

Thời gian là vàng bạc!

"Tốt rồi!" Lưu Hoa Quân cảm thấy vui mừng, hiện tại Thẩm Tiểu Linh đã lên được nửa cấp LV4, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng đã được gỡ bỏ, Lưu Hoa Quân cảm thán nói: "Rốt cục đã nhìn thấy tia hy vọng rồi, nửa cấp LV4 đã lợi hại như vậy rồi, nếu lên được hết cấp thì…"

Ông đang cảm thán thì bỗng nhiên điện thoại vang lên, Lưu Hoa Quân vừa cầm điện thoại di động lên nhìn vào màn hình liền nhíu mày lại: "Ồ! Là điện thoại của đội phòng chống ma túy sao?"

Lưu Hoa Quân lẩm bẩm.

Đội phòng chống ma túy bên đó liên quan gì đến mình bên này, sao lại điện thoại cho mình?

"Alo, xin chào." Lưu Hoa Quân nghe điện thoại, giọng rất bình tĩnh: "Có chuyện gì sao? Cái gì? Cậu nói thật sao? Được, tôi biết rồi, cậu bảo cậu ta tới đây, tôi sẽ gặp cậu ta. Ừ."

Vừa cúp máy, Lưu Hoa Quân liền nhìn về phía thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy, ngồi bên cạnh còn có Sở Phi, trầm giọng nói: "Đi theo tôi."

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy vẻ mặt ngơ ngác, hiếu kỳ hỏi: "Thầy Lưu, có chuyện gì ạ?"

Mọi người nhanh chóng đi tới phòng họp lớn, Lưu Hoa Quân hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Một tên nửa LV4 của khu Tam Giác Vàng đang ở trong dị cảnh số 19 của chúng ta!"

"Cái gì?" Vừa nghe thấy câu này, ba người đều hết sức kinh ngạc, thủ trưởng Phương vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Mọi người còn nhớ người tên là Thẩm Kiều chứ? Chính là kẻ trước đây đã từng ăn trộm thuốc thức tỉnh, sau cùng được Tiểu Phúc cảm hóa." Lưu Hoa Quân kể lại một cách ngắn gọn: "Sau đó nhờ có biểu hiện tốt nên cậu ta được Chính phủ cho phép lập công chuộc tội. Cậu ta làm rất tốt. Về sau Chính phủ sắp xếp cho cậu ta đến khu vực Tam Giác Vàng làm tình báo, nghe ngóng thông tin nội bộ của một băng đảng buôn bán ma túy lớn nhất bên đó. Kết quả, lần này Nghị trưởng Togashi vì muốn mua linh quả nên đã trực tiếp tìm đến thủ lĩnh của băng đảng đó, cũng chính là tên có biệt hiệu Sơn Ưng nửa LV4 kia, đến chỗ chúng ta ăn trộm linh quả. Sơn Ưng đã đáp ứng yêu cầu, theo như tính toán thời gian, thì hắn hiện đã có mặt trong dị cảnh rồi."

"Trời ạ!" Thủ trưởng Phương không thể tin nổi mà thốt lên, nói: "Con cáo già Togashi chơi lớn vậy sao?"

"Thời đại đã khác rồi." Lưu Hoa Quân trầm giọng nói: "Bây giờ là thời kỳ linh khí hồi phục, rất nhiều việc chúng ta đã không thể dùng kinh nghiệm trước đây để ứng phó. Nếu bình thường mà nói, hắn chắc chắn không thể qua được biên giới lãnh thổ nước ta. Nhưng bây giờ đã khác rồi, với thực lực của mình thì việc chúng ta cản không cho hắn vượt qua đường biên giới là chuyện khó như lên trời. Thậm chí, tôi dám khẳng định, kể cả tường vây cầu bao này của chúng ta cũng không thể cản nổi hắn. Hiện giờ không phải là lúc để chúng ta kinh ngạc, mà phải nghĩ xem phải làm thế nào. Khu vực dị cảnh số 19 của chúng ta quá rộng lớn, muốn tìm một người trong khu vực lớn như thế là việc rất khó."

Lưu Hoa Quân nói câu này mới thực sự là trọng điểm.

Dị cảnh số 19 rộng lớn như thế nào?

Lớn hơn gấp ba lần so với diện tích tỉnh Liêu Ninh đấy!

Tìm một người trong một diện tích lớn như vậy, lại còn là nửa LV4.

Có khác gì mò kim đáy biển không?

"Rất khó tìm." Sở Phi đứng ở bên cạnh gật đầu, biểu thị đồng ý: "Nếu như tôi mà là hắn, thì việc đánh cắp một ít linh quả ở đây là chẳng có gì khó khăn cả. Dù sao hắn cũng chỉ có một mình, nếu hắn chọn bừa một chỗ trong khu vực rộng lớn như thế để trốn thì chúng ta tìm thế nào?"

Mọi người đều tán thành ý kiến của Sở Phi. Nếu thế chẳng có cách nào tìm được hắn ta cả.

"Thầy Lưu." Mạnh Đình Huy nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Việc tìm kiếm khẳng định là không tìm được, thế nhưng hắn chắc chắn sẽ phải đi ra chứ? Chúng ta có thể tính đến việc chặn hắn tại các lối ra?"

"Cũng không được." Sở Phi suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đường kính cầu dị cảnh hơn năm trăm mét, một vòng rộng như vậy cần bao nhiêu người? Hơn nữa nếu như hắn ta đột phá đúng lúc thì cũng khó mà giữ chân hắn lại. Dù sao hắn cũng đang là nửa cấp LV4..." Nói đến đây, Sở Phi đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, năng lực của hắn là năng lực gì, có biết hay không?"

"Biết." Lưu Hoa Quân nói: "Thẩm Kiều làm rất tốt, cậu ta đã truyền được thông tin này về. Sơn Ưng có năng lực là hấp thụ năng lượng, cũng có nghĩa là, hắn ta có thể hấp thụ được bất kỳ năng lượng nào sau đó chuyển hóa thành năng lượng của cơ thể. Đó cũng là một kiểu năng lực hệ công năng rất hy hữu."

Nghe đến năng lực này, tâm trạng của mọi người tự nhiên chùng xuống.

Năng lực này rất đặc thù, lại còn là nửa LV4, như thế càng khó đối phó hơn!

Nói thẳng ra, Sơn Ưng này có khả năng của một con nhím, bạn đánh vào hắn ta càng mạnh thì bạn bị thương càng nặng...

"Con cáo già Togashi này!" Lưu Hoa Quân đập mạnh tay lên bàn, cả giận nói: "Vì muốn cướp đoạt tài nguyên mà bất chấp mọi thủ đoạn, cách này lão ta cũng dám dùng!"

Ba người thủ trưởng Phương cùng gật đầu.

Thành thật mà nói, chuyện như vậy trước đây bọn họ đã có chút sơ sót, dù sao mọi thứ đều tiến triển rất thuận lợi, trong khoảng thời gian này cũng đã dẹp yên được mấy quốc gia đối đầu nên cũng tương đối thoải mái.

Kết quả là đã xem nhẹ tình huống này.

Dù sao, thời đại cũng đã khác rồi...

"Thầy Lưu." Thủ trưởng Phương lại nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng hỏi: "Nếu hắn chỉ ăn trộm linh quả thôi thì không nói, nhưng vấn đề là Tiểu Phúc cùng mấy đứa vẫn còn đang ở trong đó, liệu chúng có gặp rắc rối không?"

"Không nói trước được điều gì." Lưu Hoa Quân hít một hơi thật sâu, nói: "Năng lực hiện tại của Tiểu Phúc còn chưa rõ thế nào, nhưng nếu phân tích theo logic thông thường thì năng lực của thằng bé có lẽ chỉ có thể đối ứng với người có năng lực ngang cấp. Cũng có nghĩa là hiện giờ nó đang ở cấp LV3 thì ít nhất những người ở cấp LV3 không thể uy hiếp đến nó được. Điều này có thể nhận ra từ hồi nó ở cấp LV1 đã có khả năng bắt Trương Dương và Lý Thiên Kỳ quỳ gối xuống, phải không?"

Mấy người cùng nhau gật đầu: "Có lý."

"Thế nhưng với cấp cao hơn nữa, tôi sợ năng lực của thằng bé cũng không địch lại được." Lưu Hoa Quân bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Dù sao trên thế giới này không có năng lực thực sự nào không thể đối phó lại. Nếu thằng bé ở cấp LV3 mà có thể gọi người thức tỉnh LV4 bay ra hứng đòn rồi trực tiếp xử kẻ đó, đấy mới là không hợp lẽ thường tình."

Lưu Hoa Quân nói câu này nghe cũng có lý.

Hiện giờ đang là thời đại phân cấp cực kỳ rõ ràng.

Cấp LV2 - LV3 cần lĩnh ngộ, không biết bao nhiêu người đang ở vị trí này.

LV3 - LV4 thì cần có linh quả với số lượng lớn mới có thể đột phá, nếu như Hồng Tiểu Phúc ở cấp LV3 có thể đánh bại người ở cấp LV4…

Thế thì quá khủng rồi, theo logic thông thường thì tình huống này tuyệt đối không thể xảy ra…

"Tôi đi đây." Sở Phi trực tiếp đứng lên, nói: "Sơn Ưng bên đó như thế nào tôi không dám nói, thế nhưng tôi phải đảm bảo Tiểu Phúc và mấy đứa bên đó bình an vô sự mới được."

"Ừm." Lưu Hoa Quân không có bất kỳ phản đối nào đối nào với đề nghị này của Sở Phi, ông nói: "Cậu lập tức đi vào dị cảnh, bất luận như thế nào cũng phải sớm tìm cho ra mấy đứa Hồng Tiểu Phúc, mất trái cây cùng lắm thì coi như mất ít tiền, nhưng nếu Tiểu Phúc mà thực sự gặp chuyện bất trắc thì sẽ rất phiền toái."

Dù sao cậu ấy cũng là bảo vật quốc gia cấp chiến lược, nếu mà có chuyện gì bất trắc xảy ra với cậu ấy thì sẽ là tổn thất cực lớn đối với Trung Quốc chúng ta.

Lúc này Sở Phi đang vào dị cảnh, đi tìm đám người Hồng Tiểu Phúc.

Đưa mắt nhìn Sở Phi đã đi xa, thủ trưởng Phương bực tức đập mạnh vào bàn một cái, mắng: "Lão tặc Togashi này, ông mày sẽ không để yên đâu!"

Mạnh Đình Huy thì thở dài, cảm thán: "Không hổ là chính trị gia Nhật Bản, quả nhiên có đủ mọi thủ đoạn độc ác, hơn nữa làm việc không hề có giới hạn. Đến người ở khu Tam Giác Vàng lão cũng dám đụng vào!"

Lưu Hoa Quân gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt trầm ngâm, nói: "Một cú đánh lật lọng đẹp mắt, lão tặc Togashi này không đơn giản đâu…"

Nhưng cho dù thế nào thì bây giờ sự việc đã xảy ra rồi, chỉ còn cách là đối mặt với nó thôi.

Lưu Hoa Quân lại suy nghĩ một hồi, sau đó đập mạnh tay xuống mặt bàn: "Lập tức đưa quân đội vào dị cảnh, bắt đầu dùng máy bay không người lái tiến hành thăm dò và rà soát toàn khu vực! Kể cả là một con ruồi bay qua cũng phải tìm ra cho tôi!"

Thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy cùng lập tức đứng dậy, nghiêm chỉnh nói: "Vâng!"

...

Sau khi vào khu dị cảnh số 19 của Trung Quốc, thấy trấn Đa Phúc đã được quy hoạch quy mô, Sơn Ưng nhất thời kinh ngạc nói: "Không ngờ nơi đây lại được xây dựng nhanh đến như vậy, cũng lợi hại đấy..."

Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn bản đồ trên app, nói: "Ừm, theo như kế hoạch trước đây thì khu rừng rậm phía Bắc đã được khai thác tương đối rồi. Dãy núi Vua Hổ phía Nam có một con hổ già nghe nói ít nhất cũng ở cấp LV4, không cần thiết phải chọc đến nó. Bản đồ khu vực phía Tây quá rộng, hơn nữa vừa nhìn cũng chẳng thấy có đồ gì tốt. Nói như vậy, cũng có nghĩa là ở khu vực rừng rậm U Ám phía Đông hẳn là có tài nguyên tương đối phong phú, được, vậy thì qua bên đó."

Hắn lập tức xuất phát theo hướng Đông.

Hắn đi rất nhanh, chỉ sau khoảng bốn giờ đồng hồ, đã đến lối vào cánh rừng U Ám.

Nhìn khung cảnh u ám của khu rừng rậm, Sơn Ưng cười ha hả nói: "Quả nhiên, chỗ này vừa nhìn đã biết là thứ tốt đây."

Là một kẻ tài cao gan cũng lớn, nên Sơn Ưng không nói nhiều lời liền đi thẳng theo một đường trực tiếp hướng vào trung tâm của khu rừng rậm.

Dù sao trước kia hắn cũng là người từng có duyên tiến vào dị cảnh, bởi vậy mà sự lựa chọn của hắn vẫn là tương đối chính xác.

Đi tiếp khoảng chừng năm kilomet, Sơn Ưng rẽ vào một góc, kết quả, vừa mới liếc mắt nhìn, hắn đã hoàn toàn bị sốc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom