Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-257
Chương 257: Anh hùng
Editor: Nguyetmai
"Năm chục nghìn linh quả LV3!" Lưu Hoa Quân nghe đến con số này, cả người liền ngây ra như phỗng.
Con số này, cháu đang nghiêm túc chứ?
Thẩm Tiểu Linh như thế đã là gây sốc lắm rồi, kết quả cháu còn khủng khiếp hơn con bé nữa! Năm chục nghìn linh quả…
Trong chớp mắt, ông bỗng toát mồ hôi lạnh cả người.
Trước đây may mà ông không để cho Hồng Tiểu Phúc thăng cấp trực tiếp, nếu không nghe đến con số này thì đúng là thà chết còn hơn...
Thật ra, đối với Thần may mắn, năm chục nghìn linh quả nói ít không ít, mà nói nhiều cũng chẳng phải nhiều. Hiện giờ cậu nhóc này chính là một vườn cây trái di động, đi tới đâu cũng đều có thể hái được linh quả, nếu thực sự muốn thăng cấp thì cũng chẳng khó đến vậy.
Thứ thật sự khiến người ta đau tim là thời gian ăn số quả này.
Cho dù là uống nước trái cây, mỗi ngày một nghìn quả thì tính ra cũng phải cần năm mươi ngày đấy được không?
"Ông à, thực ra ông cũng không cần phải lo lắng đến thế đâu." Hồng Tiểu Phúc cười híp mắt nói: "Đúng là cháu cần số lượng linh quả LV3 nhiều như vậy, nhưng lỡ may sau này có thể tìm được linh quả cấp LV4, chẳng phải là không còn vấn đề gì nữa sao?"
Nghĩ lại thì cũng đúng.
Hiện nay trên toàn thế giới, loại tài nguyên đã được biết đến cũng chỉ có linh quả cấp LV3. Còn loại cao cấp hơn, tuy chưa có ai phát hiện ra, nhưng cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Nếu thực sự có linh quả cấp LV4, vậy thì chưa biết chừng chỉ cần ăn một, hai nghìn quả là đủ rồi, đúng không?
"Ừ, cũng đúng nhỉ." Lưu Hoa Quân gật gật đầu: "Vậy thì cứ thế đi, trước tiên cháu cứ tăng chỉ số lên đi đã."
"Vâng ạ." Hồng Tiểu Phúc gật đầu cười cười: "Vậy thì cháu ăn đây, cứ tăng chỉ số lên trước rồi hẵng nói tiếp."
Và thế là giữa những cái nhìn đầy chăm chú của mọi người, một quả, một quả, rồi lại thêm một quả nữa, bốn viên thuốc LV3 cũng nhanh chóng lọt vào bụng của Hồng Tiểu Phúc, chỉ số của cậu cũng chính thức đạt tới 5.9999.
Cũng có thể nói rằng, cậu chỉ cần ăn thêm một quả LV3 nữa thôi là có thể chính thức bước vào phạm vi LV4.
Chỉ có điều…
Chuyện này thực sự vẫn cần phải suy tính lại cho thật thấu đáo...
"Ông ơi, cháu để lại một viên thuốc LV3 này dự phòng nhé." Hồng Tiểu Phúc cười cười, nhét một viên LV3 vào túi áo, nói: "Để đề phòng bất cứ tình huống nào trong tương lai, lỡ như tới lúc nào đó có chuyện cần dùng đến thuốc thì vẫn có thể kịp thời ứng phó."
"Ừ, chuyện này có khả năng xảy ra." Lưu Hoa Quân lập tức gật đầu: "Được rồi, bây giờ bên này cháu xem như tạm ổn rồi, Tiểu Linh bên kia cũng không còn vấn đề gì nữa." Nói rồi, ông nhìn về phía đám người Triệu Minh, bảo: "Mấy ngày tiếp theo đây, nhiệm vụ của các cháu chính là nỗ lực tu luyện, tăng cao kinh nghiệm chiến đấu. Nếu như có thể tăng thêm một cấp trước khi đại chiến bắt đầu, đến khi tất cả đều đạt cấp LV3 thì ổn thỏa rồi. Đúng lúc hiện giờ khoang tu luyện cũng đang nghiên cứu tới phiên bản thứ hai rồi, về ông sẽ bảo viện sĩ Hầu mang tới cho mấy đứa."
Tiếp theo chính là đại chiến cấp thế giới. Vào lúc này, nếu thực lực của mọi người mạnh thêm một phần thì dĩ nhiên cơ hội nắm chắc phần thắng cũng tăng thêm một phần.
Nếu gặp LV4 thì khó nói, thế nhưng chí ít cũng phải có phần thắng lớn hơn khi đối đầu với LV3 mới được.
Mọi người đứng hết cả lên, hô: "Đã rõ!"
Rất nhanh sau đó, sau khi ra khỏi phòng họp lớn, mọi người bước vào hành lang tường vây cầu bao. Triệu Minh vừa đi vừa nói: "Tiểu Phúc, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo, thư giãn tâm trạng một chút đi. Nói thật nhé, hôm nay tận mắt chứng kiến anh Thẩm giết Yama, cho dù tớ biết tội của tên Yama này đáng phải trừng phạt, nhưng mà biết là một nhẽ, trong lòng không cảm thấy thoải mái thì lại là chuyện khác."
Lời này của Triệu Minh cũng có lý.
Người bình thường khi nhìn thấy hiện trường giết người hầu như đều bị ám ảnh tâm lý.
Dù sao bây giờ cũng chẳng phải thời cổ đại chiến tranh loạn lạc, cái thời mà giết người chẳng khác gì giết gà, không hề để lại bất cứ gánh nặng gì trong lòng ấy.
Hầu hết người hiện đại không mấy khi chứng kiến chuyện sống chết, dù chỉ là nhìn thấy máu me đầy trên đất ở hiện trường tai nạn xe cộ đã cảm thấy khó chịu rồi, huống gì là chính mắt mình chứng kiến cảnh giết người.
Thế nên, bây giờ thật lòng mà nói, mấy người Hồng Tiểu Phúc đều cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Vấn đề không phải hung thủ là người xấu hay tốt, mà chỉ là có chút khó chịu thôi.
"Ừ, đi thôi, quả thực chúng ta vẫn nên đi ra ngoài hít thở không khí trong lành." Hồng Tiểu Phúc gật đầu, đáp: "Mọi người đừng mang gánh nặng tâm lý quá lớn, dù gì thời thế cũng đã thay đổi rồi mà…"
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ tán thành.
Thời thế đã khác rồi, tất nhiên cách thức xử lý đối mặt với mọi chuyện cũng sẽ khác đi.
Chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài tường vây cầu bao. Kể ra thì trong khoảng thời gian này mọi người đã đi đi về về không biết bao nhiêu lần từ tường vây vào dị cảnh, từ dị cảnh quay trở về tường vây, nhưng quảng trường bên ngoài tường vây cầu bao thì thật sự vẫn chưa tới lần nào.
Hiện giờ cách suy nghĩ trong lòng đã đổi khác, lại nhìn thấy một công trình kiến trúc thật đồ sộ, quốc kỳ rực rỡ, du khách đua nhau chụp hình, du ngoạn trên quảng trường, bọn họ bỗng nhiên có cảm giác rằng dường như mình đã lạc vào một thế giới khác.
"Tiểu Phúc, có phải là tớ đã xuyên không rồi không?" Triệu Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm ra: "Sao tớ cứ cảm thấy mọi thứ ở quảng trường này giống như là đã diễn ra từ rất lâu, rất rất lâu trước đây thế."
"Xì, làm gì có." Trương Dương ở cạnh bên cười nói: "Mới chỉ có mười mấy ngày không nhìn thấy thôi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đúng là có cảm giác tất cả đều huyền ảo như một giấc mộng mà…"
Câu này là bọn họ nói thật lòng.
Kể từ lúc trở thành người thức tỉnh, cuộc sống của người bình thường dường như càng ngày càng rời xa bọn họ.
Hiện giờ lại một lần nữa được bước đến quảng trường này, cảm giác thực sự không giống như trước kia nữa.
Nhất là bấy giờ chỗ tường vây cầu bao này đã chính thức trở thành một địa danh tham quan du lịch.
Bên trong là dị cảnh hung hiểm, trong khoảng thời gian này rất có khả năng nổ ra cuộc chiến lớn.
Bên ngoài lại ca múa mừng cảnh thái bình, dân thường chụp ảnh cùng tường vây, ở nơi xa xa xung quanh tường vây mọc lên khách sạn, nhà hàng, nhà tắm công cộng, tiệm cà phê internet…
Tưởng chừng như là hai thế giới khác biệt.
"Chị ơi." Lúc bấy giờ một cậu bé khoảng chừng mười một, mười hai tuổi chạy tới, tò mò nhìn Tô Oánh, nói: "Chị ơi, chị đẹp thật đấy, xin hỏi chị có phải là người thức tỉnh không?"
Hễ là con gái đều thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Tô Oánh ngay tức thì hớn hở mặt mày, nhìn cậu nhóc kiểu gì cũng thấy ưng, bèn cúi người xuống, híp mắt cười, đáp: "Ừ đúng rồi, mà sao thế em?"
"Thật ư?" Cậu bé chợt sửng sốt, sau đó lại bắt đầu hớn hở lớn tiếng gọi một đám sáu đứa trẻ con ở đằng sau: "Tớ đã nói đúng rồi mà! Chị ấy đúng là một người thức tỉnh mà! Các cậu mau tới đây!"
"Thật á?" Lũ trẻ ào ào chạy đến, vây xung quanh đám người Hồng Tiểu Phúc, bắt đầu hăng hái tranh nhau hỏi: "Anh ơi, anh có năng lực gì thế?"
"Anh ơi anh đẹp trai ghê, anh là người thức tỉnh cấp mấy thế?"
"Anh ơi, mẹ em nói người thức tỉnh đều là người có năng lực rất lớn, rất cừ đó nha!"
"Chị ơi, chị ơi, năng lực của chị là gì ạ?"
Bọn trẻ con này đều mặc đủ loại phục trang của siêu anh hùng, có Spider man, có Thor, lại còn có đứa đeo mặt nạ của Iron man, loại gì cũng có hết.
Bọn nó hỏi một tràng cặn kẽ đủ thứ, cuối cùng Tô Oánh cười híp mắt mà bảo rằng: "Các em không cần phải gấp gáp làm gì, hỏi lần lượt từng người nhé."
"Chị ơi." Lúc bấy giờ, cậu bé đầu tiên chạy tới chỗ bọn họ ấy lên tiếng hỏi: "Năng lực của chị là gì thế ạ?"
"Năng lực của chị ấy à…" Tô Oánh giơ tay, tức khắc vèo một cái biến ra một cây súng bằng băng.
Dưới ánh chiều tà soi chiếu, cây súng băng đó phát ra vô số tia sáng êm dịu.
"Wow!" Đám con nít liền hào hứng đến mức nhảy cẫng lên, vừa nhảy vừa kinh ngạc nói: "Hóa ra là năng lực băng sương! Đỉnh quá! Giỏi quá!"
"Chị ơi, chị ơi, chị cừ thật đấy ạ!" Cậu nhóc ban nãy liền lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, nói: "Các anh các chị ơi, chụp cùng tụi em một tấm ảnh có được không ạ? Mọi người đều là anh hùng của bọn em đó nha, có thể đáp ứng mong muốn nho nhỏ này của bọn em được không ạ?"
Ơ! Chụp ảnh chung à? Cái này thì không thành vấn đề.
Tô Oánh gật đầu cười, đáp rằng: "Được chứ, nào, mọi người mau đến đây đứng cho ngay ngắn nào."
Thế là mọi người đều đứng ngay ngắn lại.
Bọn Hồng Tiểu Phúc đứng ở phía sau, đám trẻ con mặc trang phục kỳ quặc đứng ở đằng trước họ, tạo ra đủ kiểu đủ dáng.
Rất nhanh sau đó, có một người qua đường cười ha ha chụp ảnh giúp bọn họ. Lúc này, Hồng Tiểu Phúc mới hỏi: "Thôi được rồi. À phải rồi, mấy em vừa mới nói rằng bọn anh đều là anh hùng của các em phải không?"
"Há há, lại còn có thể chụp ảnh cùng người thức tỉnh, thực sự tốt quá đi! Vụ này tớ có thể đem ra khoe với mọi người suốt một năm ấy chứ!" Cậu bé lúc nãy vừa đứng đó cười ngây ngô, vừa nói với vẻ hiển nhiên: "Tất nhiên là anh hùng rồi! Người thức tỉnh có thể giúp bọn em giết hết bọn dã thú biến dị trong dị cảnh, lại còn có thể giúp bọn em bắt người xấu nữa! Mẹ em nói, giả dụ như em gặp phải nguy hiểm, có thể tìm người thức tỉnh xin giúp đỡ, năng lực của người thức tỉnh rất mạnh, chắc chắn có thể bảo vệ em."
Đám người Hồng Tiểu Phúc nhìn nhau, dường như có sợi dây nào đó trong tim bọn họ bị chạm đến.
Đúng rồi, người thức tỉnh…
Họ có năng lực mạnh mẽ hơn, điều này cũng có nghĩa là họ có thể bảo vệ người khác tốt hơn…
"Mẹ em còn nói rằng..." Cậu nhóc vừa nhìn ảnh chụp trong di động, vừa tiếp tục nói: "Nếu như không có người thức tỉnh, không có bộ đội thì lũ quái vật to lớn đáng sợ trong dị cảnh sẽ nhảy ra cắn người đó. Chính nhờ người thức tỉnh đã xử lý hết bọn chúng, chúng ta mới có thể có được một cuộc sống bình an."
Thằng bé nói xong, lũ trẻ lại hi hi ha ha kéo nó chạy ra xa, đến chỗ khác tìm người thức tỉnh xin chụp ảnh.
Trong khoảng thời gian này, tuy dị cảnh tạm thời bị đóng kín lại, có điều rất nhiều người thức tỉnh vẫn lựa chọn ở lại quanh khu vực này, làm chuyện gì cũng tiện.
Đưa mắt dõi theo bóng lưng bọn trẻ con dần rời xa, đám Hồng Tiểu Phúc bỗng nhiên cảm thấy lòng dạ mình được mở rộng thêm ra.
Những khổ cực đã từng chịu, những chuyện đã gặp phải, những tủi nhục đã từng gánh của trước đây, dường như tất cả đều đáng giá cả.
"Sao tự nhiên tớ lại thấy rằng mình đã thực sự trở thành anh hùng rồi vậy?" Trương Dương xoa xoa cằm, lẩm bẩm nói: "Tiểu Phúc à, cậu nói xem, có đúng thế không? Thật ra bọn người xấu kia cũng chẳng có gì khác với lũ dã thú trong dị cảnh cả. Trong mắt người bình thường, hay là trong mắt bọn trẻ con, thứ có thể tấn công người bình thường, có thể làm hại đến người bình thường, thì cho dù là người xấu hay là dã thú cũng không khác nhau là mấy!"
"Có lý!" Triệu Minh ở bên cạnh gật đầu: "Giống như bọn phản động của những quốc gia khác mà ông Lưu đã nói, nếu bọn chúng tới chỗ chúng ta thì chính là kẻ xâm lược! Đối với kẻ xâm lược, chúng ta còn phải khách sáo làm gì?"
"Đúng vậy." Lý Thiên Kỳ cũng gật đầu thật mạnh: "Hệt như tên Yama kia vậy, cậu nói xem, nếu chúng ta không giết hắn, để hắn thật sự gây ra chuyện phá hoại thì còn ghê gớm hơn sự nguy hại của dã thú với con người gấp bội! Bản thân hắn là một trùm buôn bán ma túy, đã lừa lọc biết bao nhiêu người rồi?"
"Cho nên…" Hồng Tiểu Phúc đột nhiên nở nụ cười. Cậu cười cực kỳ vui vẻ, nói: "Chúng ta… Có lẽ thực sự là anh hùng đấy!"
Tô Oánh gật đầu thật mạnh: "Đúng, chúng ta vốn chính là anh hùng mà!"
Nói đến đó, mọi người nhìn nhau, bỗng nhiên phá lên cười: "Ha ha ha! Chúng ta vốn dĩ chính là anh hùng mà! Oh yeah! Nào đi thôi, chúng ta hãy nỗ lực thăng cấp! Thăng cấp rồi mới có thể giết sạch bọn người xấu chứ!"
Lớp sương mù vướng phải trước đó, gánh nặng tâm lý khi chứng kiến tận mắt cảnh giết người ấy, bỗng nhiên đều tan thành khói mây cả rồi.
Giết một người thì đã làm sao! Nếu như còn có thêm nhiều người nữa muốn đến Hoa Hạ gây rối, làm hại cho xã hội, có một người thì giết một người, có hai người liền giết cả hai!
Mấy thành phần phản động ấy, đã không đến thì thôi, nếu thực sự dám tới thì đến bao nhiêu sẽ giết bấy nhiêu!
Chương 258: Tháp tu luyện.
Từ chỗ quảng trường trở về, cả bọn Hồng Tiểu Phúc tập hợp ở ký túc xá, đang tiến hành kiểm tra chỉ số.
Chỉ số hiện tại của Hồng Tiểu Phúc vừa vặn chạm đúng mốc 5.9999, chỉ cần cậu không uống viên thuốc kia, có thể nói rằng cậu chính là người có chỉ số cao nhất của cấp LV3 trên toàn thế giới ngày nay.
Thế nhưng những người khác thì lại không yêu nghiệt được bằng cậu...
Bài kiểm tra chỉ số mau chóng kết thúc, Triệu Minh có chỉ số là 4.93, Tô Oánh 4.89, Trương Dương 4.82, Lý Thiên Kỳ 4.78, Luna thì cao hơn một chút, 5.66.
Tóm lại, chỉ số của bọn Tô Oánh đã gần đạt ngưỡng LV3, nhưng nếu muốn thực sự thăng cấp đến LV3 thì không dễ dàng được như vậy, chuyện này thật sự cần phải có sự lĩnh ngộ, hoặc nói cách khác là cần phải có một thời cơ thích hợp.
"Tiểu Phúc, tiếp theo chúng ta còn phải làm gì nữa đây?" Tô Oánh nhìn Hồng Tiểu Phúc, nói: "Tôi nghĩ là bọn mình cần phải tu luyện chăm chỉ thêm chút nữa. Dù gì trận chiến tiếp theo cũng là đại chiến, là đại chiến đấy."
"Đúng vậy." Trương Dương ở một bên cũng đồng ý và nói: "Dù sao chúng ta cũng không thể để mình trở thành quả tạ cho người khác trong lúc nguy cấp được."
Lý Thiên Kỳ vỗ mạnh vào đùi một cái: "Anh Phúc, cậu cứ nói xem tớ nên tới chốn nào để ăn đòn đi!"
Mọi người: "…"
"Ừ, luyện tập đúng là cực kỳ quan trọng." Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Mọi người không cần phải gấp gáp đâu. Không phải ông đã nói rằng khoang tu luyện thực tế ảo đã hoàn thành rồi sao? Tớ nghĩ là bác Hầu sẽ bảo người mang trang bị máy móc tới cho chúng ta nhanh thôi."
Mọi người nghe những lời này xong cực kỳ phấn khởi!
Khoang tu luyện thực tế ảo phiên bản số 2!
Có thứ này thì sẽ bớt được nhiều phiền toái rồi, trực tiếp sử dụng cho việc tu luyện là được!
Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Hồng Tiểu Phúc vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, vừa mở cửa ra đã thấy Hầu Chí Thiên dẫn theo mấy công nhân đang đứng ở bên ngoài, lại còn đẩy theo mấy cái thùng lớn.
"Bác Hầu." Hồng Tiểu Phúc để cho đám người Hầu Chí Thiên bước vào trước, sau đó nhìn cái thùng lớn, hỏi: "Đây chính là khoang tu luyện?"
Bọn Tô Oánh cũng vây lại hóng hớt.
"Chính xác." Hầu Chí Thiên ngồi trên ghế sofa, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Đây là sản phẩm dân dụng phiên bản số 2 mới nhất, thủ trưởng Lưu nói đại chiến sắp tới, bảo bác mang cái này tới cho các cháu, trong khoảng thời gian này cố gắng tu luyện tử tế một chút."
"Tốt quá rồi." Tô Oánh phấn khích nói: "Bác Hầu, thứ này sử dụng như thế nào ạ? Bọn cháu có thể sử dụng ngay bây giờ không?"
"Không thành vấn đề." Hầu Chí Thiên gật đầu, giờ mới bắt đầu chỉ thị mấy binh sĩ vừa đẩy mấy cái thùng ban nãy qua đây: "Lắp ráp lại, xong rồi đặt tại phòng khách đi, may là diện tích chỗ này vừa đủ. Nguồn điện, dây mạng các thứ đều phải được lắp đặt đầy đủ hết."
"Vâng." Mấy anh lính gật đầu, bấy giờ mới bắt đầu lắp đặt.
Khoảng chừng nửa giờ sau, sáu cái khoang tu luyện đều được cài đặt hoàn chỉnh, đợi mấy người lính đều rời đi, Hồng Tiểu Phúc mới hỏi Hầu Chí Thiên: "Bác Hầu, tiếp theo là điều khiển như thế nào ạ?"
"Thao tác điều khiển cực kỳ đơn giản." Hầu Chí Thiên lấy ra một chiếc mũ từ khoang tu luyện, ở đằng sau chiếc mũ này có một ống dài nối với khoang thuyền, bên trong mũ còn rất nhiều miếng dán nhỏ nối với phần trên mũ: "Đeo cái này vào, lấy miếng dán thu thập tín hiệu dán lên trán sau đó nằm vào trong đó là xong, rất tiện lợi đấy."
"Đơn giản như vậy sao?" Tô Oánh là người đầu tiên cầm mũ lên, nghe theo hướng dẫn mà đội lên đầu: "Bác Hầu, cứ thế mà đội thẳng lên đầu là được đúng không ạ?"
"Đúng rồi." Hầu Chí Thiên đáp: "Sau đó nằm vào khoang tu luyện, mắt sẽ nhanh chóng không còn thấy được gì nữa, đây chính là gián đoạn tín hiệu thị giác, cũng là ký hiệu gián đoạn tín hiệu thần kinh, là vì đề phòng những lúc thân thể các cháu cử động loạn xạ, nhắm mắt lại là xong, lúc này ý thức của các cháu có thể kết nối với khoang tu luyện, không cần phải hoang mang."
Mọi người: "Ồ, đơn giản vậy ạ?"
Lập tức cả đám đều nằm vào khoang tu luyện.
Sau khi bọn họ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy từ chỗ dán miếng thu thập tín hiệu truyền đến một dòng điện cực nhỏ. Trước mắt hóa đen dần, bọn họ nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại.
Sau một lúc, chỉ cảm thấy sau đầu bỗng "ong" lên một tiếng, sau đó nhìn từ màn hình phía trên khoang tu luyện, bọn họ lúc này đều đã tiến vào không gian ảo.
"Đây là Lôi Điện Pháp Vương Dương… Ôi chao!" Lý Thiên Kỳ không nói thêm gì nữa, bỗng hóa ngẩn ngơ.
Cậu ta đã tới một khoảng không gian ảo, toàn bộ không gian này đều là một mảnh đất trống trơn, ngoài một quả cầu sáng trắng ở chính giữa thì chẳng còn thứ nào khác, ngược lại, có gì đó giống với chủ thần không gian trong tiểu thuyết.
Lúc này đây, mọi người đã thay xong trang bị LV2.
Lúc này giọng nói của Hầu Chí Thiên từ đâu đó truyền đến, rằng: "Các cháu vào bên trong hết rồi phải không? Có cảm giác khó chịu gì không? Trong đó mặc định sử dụng trang bị LV2 nhé, tất cả mọi người đều giống nhau hết."
Bọn Hồng Tiểu Phúc vừa tò mò nhìn quanh tứ phía vừa đáp: "Đều vào hết rồi ạ, cảm giác vẫn tốt, không có chỗ nào không thoải mái cả."
"Ừ, rất tốt." Hầu Chí Thiên giới thiệu: "Đây chính là không gian tu luyện thực tế ảo. Những gì các cháu có thể nhìn thấy lúc này đều là bối cảnh sơ khai, ở đây có thể thiết lập thuộc tính của các cháu. Nói đơn giản hơn, ở đây chủ yếu là cài đặt năng lực, còn chỉ số thì hệ thống sẽ tự động cập nhật. Sau khi các cháu lựa chọn xong năng lực, trị số thuộc tính của các cháu sẽ tự động hình thành."
"Ồ, đã rõ." Mấy người cùng nhau gật đầu, sau đó Hồng Tiểu Phúc liền thấy một bảng thuộc tính cá nhân xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Lúc này Hầu Chí Thiên nói: "Tiểu Phúc, năng lực của cháu quá đặc biệt, không cách nào ghi lại được, nhưng nhân viên của bác đã thiết kế riêng cho cháu một loại thuộc tính, chính là động vật sẽ chủ động phớt lờ cháu, sẽ không chủ động tấn công."
Bọn Tô Oánh: "…"
Có cần đặc biệt tới vậy không trời?
Nhưng nghĩ lại cũng phải, cái này được thiết kế căn cứ theo thực tế chiến đấu, với năng lực của thần may mắn, không cho lũ quái vật đổi phe cũng coi như tốt lắm rồi.
Cả đám vẽ vẽ chọn chọn trên đó, khoảng chừng năm phút sau, lần lượt nghe thấy âm thanh của hệ thống: "Số liệu đã được ghi lại."
Tô Oánh cười cười nói: "Đều được cài đặt xong xuôi hết rồi ạ."
"Tốt." Hầu Chí Thiên tiếp tục nói: "Như vậy thì tiếp sau đây chính là địa điểm tu luyện rồi. Các cháu mau nhìn quả cầu sáng ở chính giữa đi. Đi vào trong quả cầu đó là các cháu có thể bắt đầu tu luyện."
Mọi người: "Wow! Xịn như vậy sao!"
Lúc này mấy người bọn họ vội vàng chạy tới trước quả cầu, sau đó lại thận trọng bước vào.
"Soạt" một tiếng, Hồng Tiểu Phúc liền thấy khung cảnh trước mắt đột ngột đổi thay.
Vẫn là khoảng không gian thực tế ảo, chỉ là lần này đã có cảnh tượng cụ thể.
Bầu trời lại là bầu trời sao trong vũ trụ, trên màn đêm bao la đó là vô vàn vì sao. Dưới đất lại là mặt nền bằng kim loại, đi trên đó có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của chính mình. Xung quanh là một dãy tường vây, thẳng từ trên xuống dưới, cao khoảng hơn một nghìn mét.
Mà ngay chính giữa không gian tu luyện lại là một tòa tháp chọc trời, cao không nhìn thấy đỉnh.
Tòa tháp cực kỳ đồ sộ kia, Hồng Tiểu Phúc tính nhẩm sơ qua đường kính, ít nhất cũng phải tới năm trăm mét, có thể mường tượng được không gian bên trong tháp lớn tới chừng nào.
Công trình kiến trúc đơn độc mà lại khổng lồ luôn tạo cho người ta cảm giác chấn động, cảm giác về tòa tháp này cũng như vậy, rõ ràng thẳng tắp nhưng dường như lại muốn nghiêng về một phía, dường như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này ở phía trước tòa tháp, ít nhất hơn hai nghìn người đang đứng tụ tập vô cùng nhộn nhịp, người người nhốn nháo, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ không rõ là đang bàn tán chuyện gì?
"Đây chính là sân tu luyện được tạo ra bởi khoang thực tế ảo, tháp tu luyện." Lúc bấy giờ Hầu Chí Thiên mới bắt đầu giảng giải cho mọi người hiểu: "Tòa tháp này có tổng cộng mười tầng, mỗi tầng đều có độ khó tăng dần lên. Ví dụ như tầng thứ nhất có mười con sói phủ giáp. Tầng thứ hai có hai mươi con sói phủ giáp. Tầng thứ ba có mười con nhện lớn, tầng thứ tư hai mươi con nhện lớn. Nói tóm lại, việc tu luyện sẽ có quá trình tiến lên theo từng bước một, cho nên về động vật trong tháp tu luyện này, cấp bậc và số lượng cũng sẽ tăng theo từng cấp. Trừ những thứ này ra, để phù hợp với thực tế một chút nên địa hình cũng không hề giống nhau, quan trọng nhất là mỗi một lần đều có một bản đồ và quái vật được tạo ra một cách ngẫu nhiên, mấy đứa đừng nghĩ chết vài lần là có thể tìm ra quy luật này kia nhé.
Mọi người: "Ồ... Lợi hại quá!"
"Ha ha... Lợi hại không nào?" Hầu Chí Thiên lại cười, nói: "Bác đoán rằng nếu dựa vào độ khó này, mấy đứa chỉ đến khoảng tầng... Tầng thứ tư chắc là giới hạn của mấy đứa rồi."
Mọi người: "!!!"
Ác liệt đến mức đó sao?
Có điều, nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng có lý, tháp tu luyện này nói thẳng ra là nơi để cho người ta luyện tập giết địch. Nếu như quá dễ dàng thì còn có ý nghĩa gì nữa không?
Thế nên việc mà tất cả mọi người phải làm trong tháp này chính là dốc hết sức mình phát huy toàn bộ thực lực bản thân, thế mới có thể gọi là tu luyện.
"Được rồi, tiếp sau đây..." Hầu Chí Thiên tiếp tục chỉ đạo: "Các cháu hãy đến cổng lớn của tháp tu luyện, thấy cánh cổng đó rồi đúng không nào?"
Mấy người bọn họ đi tới trước tháp, ngửa đầu nhìn.
Càng tiến lại gần, cả đám càng cảm thấy tháp tu luyện này thật sự cao đến ngút ngàn tầm mây, cực kỳ to lớn.
"Có thấy tấm bia đá trước cửa đang bị một đám người vây quanh không?" Hầu Chí Thiên hỏi: "Đó chính là bảng xếp hạng hiện tại của tháp tu luyện. Bởi vì đây là dân dụng, cho nên tách biệt với bên quân đội. Có điều bác có thể tiết lộ chút ít, bọn Đại Tráng đã đánh được lên tới tầng thứ tám rồi."
Đám Hồng Tiểu Phúc: "!!!"
Bọn họ mau chóng đi về phía trước, sau đó liền nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán...
"Mau nhìn xem, mau nhìn xem, đoàn đội của Triệu Vĩnh Ninh đã giết lên tận tầng thứ bảy rồi!"
"Trời đất quỷ thần ơi, sao bọn họ có thể làm được vậy? Theo như độ khó của các tầng trong tháp, đội ngũ chúng mình hiện tại cũng chỉ có thể từ tầng thứ ba leo lên tầng thứ tư, bọn họ lại lên tận tầng thứ bảy rồi, thế này cũng nhanh quá đi mất thôi!"
"M* kiếp, ông đây phải cố gắng thêm rồi, đã thức tỉnh rồi mà suốt ngày để người khác bảo vệ mình thì thật quá mất mặt."
"Nhìn kìa, đội của Lý Hạc kia cũng rất lợi hại đấy nha, trong một ngày mà đã giết đến tầng thứ 5 rồi!"
"Nào các anh em, chúng ta đi thôi, tiếp tục vượt ải nào!"
"Các anh em, đi thôi!"
Nhìn những cái tên trên bia đá một hồi, đội ngũ sáu người Triệu Minh, Tô Oánh cũng không khỏi không cạn lời.
Dân lành mà cũng có người lợi hại như thế ư, đánh đến tầng thứ bảy luôn rồi!
Đội ngũ của Lý Hạc cũng rất mạnh nhé!
Mới đợt trước đám Hồng Tiểu Phúc còn từng cứu bọn họ, thế mà giờ bọn họ đã tiến bộ nhanh đến như vậy!
"Được rồi." Hầu Chí Thiên chậm rãi nói: "Nếu mấy cháu đã xem xong thì tiếp sau đây bác chỉ có thể chúc mấy đứa phất cờ chiến thắng! Cố gắng lên nhé, phấn đấu leo lên tầng thứ tư!"
Mấy người cùng nhau gật đầu: "Đã rõ!"
Editor: Nguyetmai
"Năm chục nghìn linh quả LV3!" Lưu Hoa Quân nghe đến con số này, cả người liền ngây ra như phỗng.
Con số này, cháu đang nghiêm túc chứ?
Thẩm Tiểu Linh như thế đã là gây sốc lắm rồi, kết quả cháu còn khủng khiếp hơn con bé nữa! Năm chục nghìn linh quả…
Trong chớp mắt, ông bỗng toát mồ hôi lạnh cả người.
Trước đây may mà ông không để cho Hồng Tiểu Phúc thăng cấp trực tiếp, nếu không nghe đến con số này thì đúng là thà chết còn hơn...
Thật ra, đối với Thần may mắn, năm chục nghìn linh quả nói ít không ít, mà nói nhiều cũng chẳng phải nhiều. Hiện giờ cậu nhóc này chính là một vườn cây trái di động, đi tới đâu cũng đều có thể hái được linh quả, nếu thực sự muốn thăng cấp thì cũng chẳng khó đến vậy.
Thứ thật sự khiến người ta đau tim là thời gian ăn số quả này.
Cho dù là uống nước trái cây, mỗi ngày một nghìn quả thì tính ra cũng phải cần năm mươi ngày đấy được không?
"Ông à, thực ra ông cũng không cần phải lo lắng đến thế đâu." Hồng Tiểu Phúc cười híp mắt nói: "Đúng là cháu cần số lượng linh quả LV3 nhiều như vậy, nhưng lỡ may sau này có thể tìm được linh quả cấp LV4, chẳng phải là không còn vấn đề gì nữa sao?"
Nghĩ lại thì cũng đúng.
Hiện nay trên toàn thế giới, loại tài nguyên đã được biết đến cũng chỉ có linh quả cấp LV3. Còn loại cao cấp hơn, tuy chưa có ai phát hiện ra, nhưng cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Nếu thực sự có linh quả cấp LV4, vậy thì chưa biết chừng chỉ cần ăn một, hai nghìn quả là đủ rồi, đúng không?
"Ừ, cũng đúng nhỉ." Lưu Hoa Quân gật gật đầu: "Vậy thì cứ thế đi, trước tiên cháu cứ tăng chỉ số lên đi đã."
"Vâng ạ." Hồng Tiểu Phúc gật đầu cười cười: "Vậy thì cháu ăn đây, cứ tăng chỉ số lên trước rồi hẵng nói tiếp."
Và thế là giữa những cái nhìn đầy chăm chú của mọi người, một quả, một quả, rồi lại thêm một quả nữa, bốn viên thuốc LV3 cũng nhanh chóng lọt vào bụng của Hồng Tiểu Phúc, chỉ số của cậu cũng chính thức đạt tới 5.9999.
Cũng có thể nói rằng, cậu chỉ cần ăn thêm một quả LV3 nữa thôi là có thể chính thức bước vào phạm vi LV4.
Chỉ có điều…
Chuyện này thực sự vẫn cần phải suy tính lại cho thật thấu đáo...
"Ông ơi, cháu để lại một viên thuốc LV3 này dự phòng nhé." Hồng Tiểu Phúc cười cười, nhét một viên LV3 vào túi áo, nói: "Để đề phòng bất cứ tình huống nào trong tương lai, lỡ như tới lúc nào đó có chuyện cần dùng đến thuốc thì vẫn có thể kịp thời ứng phó."
"Ừ, chuyện này có khả năng xảy ra." Lưu Hoa Quân lập tức gật đầu: "Được rồi, bây giờ bên này cháu xem như tạm ổn rồi, Tiểu Linh bên kia cũng không còn vấn đề gì nữa." Nói rồi, ông nhìn về phía đám người Triệu Minh, bảo: "Mấy ngày tiếp theo đây, nhiệm vụ của các cháu chính là nỗ lực tu luyện, tăng cao kinh nghiệm chiến đấu. Nếu như có thể tăng thêm một cấp trước khi đại chiến bắt đầu, đến khi tất cả đều đạt cấp LV3 thì ổn thỏa rồi. Đúng lúc hiện giờ khoang tu luyện cũng đang nghiên cứu tới phiên bản thứ hai rồi, về ông sẽ bảo viện sĩ Hầu mang tới cho mấy đứa."
Tiếp theo chính là đại chiến cấp thế giới. Vào lúc này, nếu thực lực của mọi người mạnh thêm một phần thì dĩ nhiên cơ hội nắm chắc phần thắng cũng tăng thêm một phần.
Nếu gặp LV4 thì khó nói, thế nhưng chí ít cũng phải có phần thắng lớn hơn khi đối đầu với LV3 mới được.
Mọi người đứng hết cả lên, hô: "Đã rõ!"
Rất nhanh sau đó, sau khi ra khỏi phòng họp lớn, mọi người bước vào hành lang tường vây cầu bao. Triệu Minh vừa đi vừa nói: "Tiểu Phúc, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo, thư giãn tâm trạng một chút đi. Nói thật nhé, hôm nay tận mắt chứng kiến anh Thẩm giết Yama, cho dù tớ biết tội của tên Yama này đáng phải trừng phạt, nhưng mà biết là một nhẽ, trong lòng không cảm thấy thoải mái thì lại là chuyện khác."
Lời này của Triệu Minh cũng có lý.
Người bình thường khi nhìn thấy hiện trường giết người hầu như đều bị ám ảnh tâm lý.
Dù sao bây giờ cũng chẳng phải thời cổ đại chiến tranh loạn lạc, cái thời mà giết người chẳng khác gì giết gà, không hề để lại bất cứ gánh nặng gì trong lòng ấy.
Hầu hết người hiện đại không mấy khi chứng kiến chuyện sống chết, dù chỉ là nhìn thấy máu me đầy trên đất ở hiện trường tai nạn xe cộ đã cảm thấy khó chịu rồi, huống gì là chính mắt mình chứng kiến cảnh giết người.
Thế nên, bây giờ thật lòng mà nói, mấy người Hồng Tiểu Phúc đều cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Vấn đề không phải hung thủ là người xấu hay tốt, mà chỉ là có chút khó chịu thôi.
"Ừ, đi thôi, quả thực chúng ta vẫn nên đi ra ngoài hít thở không khí trong lành." Hồng Tiểu Phúc gật đầu, đáp: "Mọi người đừng mang gánh nặng tâm lý quá lớn, dù gì thời thế cũng đã thay đổi rồi mà…"
Mọi người nhao nhao tỏ vẻ tán thành.
Thời thế đã khác rồi, tất nhiên cách thức xử lý đối mặt với mọi chuyện cũng sẽ khác đi.
Chẳng mấy chốc đã tới bên ngoài tường vây cầu bao. Kể ra thì trong khoảng thời gian này mọi người đã đi đi về về không biết bao nhiêu lần từ tường vây vào dị cảnh, từ dị cảnh quay trở về tường vây, nhưng quảng trường bên ngoài tường vây cầu bao thì thật sự vẫn chưa tới lần nào.
Hiện giờ cách suy nghĩ trong lòng đã đổi khác, lại nhìn thấy một công trình kiến trúc thật đồ sộ, quốc kỳ rực rỡ, du khách đua nhau chụp hình, du ngoạn trên quảng trường, bọn họ bỗng nhiên có cảm giác rằng dường như mình đã lạc vào một thế giới khác.
"Tiểu Phúc, có phải là tớ đã xuyên không rồi không?" Triệu Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm ra: "Sao tớ cứ cảm thấy mọi thứ ở quảng trường này giống như là đã diễn ra từ rất lâu, rất rất lâu trước đây thế."
"Xì, làm gì có." Trương Dương ở cạnh bên cười nói: "Mới chỉ có mười mấy ngày không nhìn thấy thôi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đúng là có cảm giác tất cả đều huyền ảo như một giấc mộng mà…"
Câu này là bọn họ nói thật lòng.
Kể từ lúc trở thành người thức tỉnh, cuộc sống của người bình thường dường như càng ngày càng rời xa bọn họ.
Hiện giờ lại một lần nữa được bước đến quảng trường này, cảm giác thực sự không giống như trước kia nữa.
Nhất là bấy giờ chỗ tường vây cầu bao này đã chính thức trở thành một địa danh tham quan du lịch.
Bên trong là dị cảnh hung hiểm, trong khoảng thời gian này rất có khả năng nổ ra cuộc chiến lớn.
Bên ngoài lại ca múa mừng cảnh thái bình, dân thường chụp ảnh cùng tường vây, ở nơi xa xa xung quanh tường vây mọc lên khách sạn, nhà hàng, nhà tắm công cộng, tiệm cà phê internet…
Tưởng chừng như là hai thế giới khác biệt.
"Chị ơi." Lúc bấy giờ một cậu bé khoảng chừng mười một, mười hai tuổi chạy tới, tò mò nhìn Tô Oánh, nói: "Chị ơi, chị đẹp thật đấy, xin hỏi chị có phải là người thức tỉnh không?"
Hễ là con gái đều thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Tô Oánh ngay tức thì hớn hở mặt mày, nhìn cậu nhóc kiểu gì cũng thấy ưng, bèn cúi người xuống, híp mắt cười, đáp: "Ừ đúng rồi, mà sao thế em?"
"Thật ư?" Cậu bé chợt sửng sốt, sau đó lại bắt đầu hớn hở lớn tiếng gọi một đám sáu đứa trẻ con ở đằng sau: "Tớ đã nói đúng rồi mà! Chị ấy đúng là một người thức tỉnh mà! Các cậu mau tới đây!"
"Thật á?" Lũ trẻ ào ào chạy đến, vây xung quanh đám người Hồng Tiểu Phúc, bắt đầu hăng hái tranh nhau hỏi: "Anh ơi, anh có năng lực gì thế?"
"Anh ơi anh đẹp trai ghê, anh là người thức tỉnh cấp mấy thế?"
"Anh ơi, mẹ em nói người thức tỉnh đều là người có năng lực rất lớn, rất cừ đó nha!"
"Chị ơi, chị ơi, năng lực của chị là gì ạ?"
Bọn trẻ con này đều mặc đủ loại phục trang của siêu anh hùng, có Spider man, có Thor, lại còn có đứa đeo mặt nạ của Iron man, loại gì cũng có hết.
Bọn nó hỏi một tràng cặn kẽ đủ thứ, cuối cùng Tô Oánh cười híp mắt mà bảo rằng: "Các em không cần phải gấp gáp làm gì, hỏi lần lượt từng người nhé."
"Chị ơi." Lúc bấy giờ, cậu bé đầu tiên chạy tới chỗ bọn họ ấy lên tiếng hỏi: "Năng lực của chị là gì thế ạ?"
"Năng lực của chị ấy à…" Tô Oánh giơ tay, tức khắc vèo một cái biến ra một cây súng bằng băng.
Dưới ánh chiều tà soi chiếu, cây súng băng đó phát ra vô số tia sáng êm dịu.
"Wow!" Đám con nít liền hào hứng đến mức nhảy cẫng lên, vừa nhảy vừa kinh ngạc nói: "Hóa ra là năng lực băng sương! Đỉnh quá! Giỏi quá!"
"Chị ơi, chị ơi, chị cừ thật đấy ạ!" Cậu nhóc ban nãy liền lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, nói: "Các anh các chị ơi, chụp cùng tụi em một tấm ảnh có được không ạ? Mọi người đều là anh hùng của bọn em đó nha, có thể đáp ứng mong muốn nho nhỏ này của bọn em được không ạ?"
Ơ! Chụp ảnh chung à? Cái này thì không thành vấn đề.
Tô Oánh gật đầu cười, đáp rằng: "Được chứ, nào, mọi người mau đến đây đứng cho ngay ngắn nào."
Thế là mọi người đều đứng ngay ngắn lại.
Bọn Hồng Tiểu Phúc đứng ở phía sau, đám trẻ con mặc trang phục kỳ quặc đứng ở đằng trước họ, tạo ra đủ kiểu đủ dáng.
Rất nhanh sau đó, có một người qua đường cười ha ha chụp ảnh giúp bọn họ. Lúc này, Hồng Tiểu Phúc mới hỏi: "Thôi được rồi. À phải rồi, mấy em vừa mới nói rằng bọn anh đều là anh hùng của các em phải không?"
"Há há, lại còn có thể chụp ảnh cùng người thức tỉnh, thực sự tốt quá đi! Vụ này tớ có thể đem ra khoe với mọi người suốt một năm ấy chứ!" Cậu bé lúc nãy vừa đứng đó cười ngây ngô, vừa nói với vẻ hiển nhiên: "Tất nhiên là anh hùng rồi! Người thức tỉnh có thể giúp bọn em giết hết bọn dã thú biến dị trong dị cảnh, lại còn có thể giúp bọn em bắt người xấu nữa! Mẹ em nói, giả dụ như em gặp phải nguy hiểm, có thể tìm người thức tỉnh xin giúp đỡ, năng lực của người thức tỉnh rất mạnh, chắc chắn có thể bảo vệ em."
Đám người Hồng Tiểu Phúc nhìn nhau, dường như có sợi dây nào đó trong tim bọn họ bị chạm đến.
Đúng rồi, người thức tỉnh…
Họ có năng lực mạnh mẽ hơn, điều này cũng có nghĩa là họ có thể bảo vệ người khác tốt hơn…
"Mẹ em còn nói rằng..." Cậu nhóc vừa nhìn ảnh chụp trong di động, vừa tiếp tục nói: "Nếu như không có người thức tỉnh, không có bộ đội thì lũ quái vật to lớn đáng sợ trong dị cảnh sẽ nhảy ra cắn người đó. Chính nhờ người thức tỉnh đã xử lý hết bọn chúng, chúng ta mới có thể có được một cuộc sống bình an."
Thằng bé nói xong, lũ trẻ lại hi hi ha ha kéo nó chạy ra xa, đến chỗ khác tìm người thức tỉnh xin chụp ảnh.
Trong khoảng thời gian này, tuy dị cảnh tạm thời bị đóng kín lại, có điều rất nhiều người thức tỉnh vẫn lựa chọn ở lại quanh khu vực này, làm chuyện gì cũng tiện.
Đưa mắt dõi theo bóng lưng bọn trẻ con dần rời xa, đám Hồng Tiểu Phúc bỗng nhiên cảm thấy lòng dạ mình được mở rộng thêm ra.
Những khổ cực đã từng chịu, những chuyện đã gặp phải, những tủi nhục đã từng gánh của trước đây, dường như tất cả đều đáng giá cả.
"Sao tự nhiên tớ lại thấy rằng mình đã thực sự trở thành anh hùng rồi vậy?" Trương Dương xoa xoa cằm, lẩm bẩm nói: "Tiểu Phúc à, cậu nói xem, có đúng thế không? Thật ra bọn người xấu kia cũng chẳng có gì khác với lũ dã thú trong dị cảnh cả. Trong mắt người bình thường, hay là trong mắt bọn trẻ con, thứ có thể tấn công người bình thường, có thể làm hại đến người bình thường, thì cho dù là người xấu hay là dã thú cũng không khác nhau là mấy!"
"Có lý!" Triệu Minh ở bên cạnh gật đầu: "Giống như bọn phản động của những quốc gia khác mà ông Lưu đã nói, nếu bọn chúng tới chỗ chúng ta thì chính là kẻ xâm lược! Đối với kẻ xâm lược, chúng ta còn phải khách sáo làm gì?"
"Đúng vậy." Lý Thiên Kỳ cũng gật đầu thật mạnh: "Hệt như tên Yama kia vậy, cậu nói xem, nếu chúng ta không giết hắn, để hắn thật sự gây ra chuyện phá hoại thì còn ghê gớm hơn sự nguy hại của dã thú với con người gấp bội! Bản thân hắn là một trùm buôn bán ma túy, đã lừa lọc biết bao nhiêu người rồi?"
"Cho nên…" Hồng Tiểu Phúc đột nhiên nở nụ cười. Cậu cười cực kỳ vui vẻ, nói: "Chúng ta… Có lẽ thực sự là anh hùng đấy!"
Tô Oánh gật đầu thật mạnh: "Đúng, chúng ta vốn chính là anh hùng mà!"
Nói đến đó, mọi người nhìn nhau, bỗng nhiên phá lên cười: "Ha ha ha! Chúng ta vốn dĩ chính là anh hùng mà! Oh yeah! Nào đi thôi, chúng ta hãy nỗ lực thăng cấp! Thăng cấp rồi mới có thể giết sạch bọn người xấu chứ!"
Lớp sương mù vướng phải trước đó, gánh nặng tâm lý khi chứng kiến tận mắt cảnh giết người ấy, bỗng nhiên đều tan thành khói mây cả rồi.
Giết một người thì đã làm sao! Nếu như còn có thêm nhiều người nữa muốn đến Hoa Hạ gây rối, làm hại cho xã hội, có một người thì giết một người, có hai người liền giết cả hai!
Mấy thành phần phản động ấy, đã không đến thì thôi, nếu thực sự dám tới thì đến bao nhiêu sẽ giết bấy nhiêu!
Chương 258: Tháp tu luyện.
Từ chỗ quảng trường trở về, cả bọn Hồng Tiểu Phúc tập hợp ở ký túc xá, đang tiến hành kiểm tra chỉ số.
Chỉ số hiện tại của Hồng Tiểu Phúc vừa vặn chạm đúng mốc 5.9999, chỉ cần cậu không uống viên thuốc kia, có thể nói rằng cậu chính là người có chỉ số cao nhất của cấp LV3 trên toàn thế giới ngày nay.
Thế nhưng những người khác thì lại không yêu nghiệt được bằng cậu...
Bài kiểm tra chỉ số mau chóng kết thúc, Triệu Minh có chỉ số là 4.93, Tô Oánh 4.89, Trương Dương 4.82, Lý Thiên Kỳ 4.78, Luna thì cao hơn một chút, 5.66.
Tóm lại, chỉ số của bọn Tô Oánh đã gần đạt ngưỡng LV3, nhưng nếu muốn thực sự thăng cấp đến LV3 thì không dễ dàng được như vậy, chuyện này thật sự cần phải có sự lĩnh ngộ, hoặc nói cách khác là cần phải có một thời cơ thích hợp.
"Tiểu Phúc, tiếp theo chúng ta còn phải làm gì nữa đây?" Tô Oánh nhìn Hồng Tiểu Phúc, nói: "Tôi nghĩ là bọn mình cần phải tu luyện chăm chỉ thêm chút nữa. Dù gì trận chiến tiếp theo cũng là đại chiến, là đại chiến đấy."
"Đúng vậy." Trương Dương ở một bên cũng đồng ý và nói: "Dù sao chúng ta cũng không thể để mình trở thành quả tạ cho người khác trong lúc nguy cấp được."
Lý Thiên Kỳ vỗ mạnh vào đùi một cái: "Anh Phúc, cậu cứ nói xem tớ nên tới chốn nào để ăn đòn đi!"
Mọi người: "…"
"Ừ, luyện tập đúng là cực kỳ quan trọng." Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Mọi người không cần phải gấp gáp đâu. Không phải ông đã nói rằng khoang tu luyện thực tế ảo đã hoàn thành rồi sao? Tớ nghĩ là bác Hầu sẽ bảo người mang trang bị máy móc tới cho chúng ta nhanh thôi."
Mọi người nghe những lời này xong cực kỳ phấn khởi!
Khoang tu luyện thực tế ảo phiên bản số 2!
Có thứ này thì sẽ bớt được nhiều phiền toái rồi, trực tiếp sử dụng cho việc tu luyện là được!
Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Hồng Tiểu Phúc vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, vừa mở cửa ra đã thấy Hầu Chí Thiên dẫn theo mấy công nhân đang đứng ở bên ngoài, lại còn đẩy theo mấy cái thùng lớn.
"Bác Hầu." Hồng Tiểu Phúc để cho đám người Hầu Chí Thiên bước vào trước, sau đó nhìn cái thùng lớn, hỏi: "Đây chính là khoang tu luyện?"
Bọn Tô Oánh cũng vây lại hóng hớt.
"Chính xác." Hầu Chí Thiên ngồi trên ghế sofa, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Đây là sản phẩm dân dụng phiên bản số 2 mới nhất, thủ trưởng Lưu nói đại chiến sắp tới, bảo bác mang cái này tới cho các cháu, trong khoảng thời gian này cố gắng tu luyện tử tế một chút."
"Tốt quá rồi." Tô Oánh phấn khích nói: "Bác Hầu, thứ này sử dụng như thế nào ạ? Bọn cháu có thể sử dụng ngay bây giờ không?"
"Không thành vấn đề." Hầu Chí Thiên gật đầu, giờ mới bắt đầu chỉ thị mấy binh sĩ vừa đẩy mấy cái thùng ban nãy qua đây: "Lắp ráp lại, xong rồi đặt tại phòng khách đi, may là diện tích chỗ này vừa đủ. Nguồn điện, dây mạng các thứ đều phải được lắp đặt đầy đủ hết."
"Vâng." Mấy anh lính gật đầu, bấy giờ mới bắt đầu lắp đặt.
Khoảng chừng nửa giờ sau, sáu cái khoang tu luyện đều được cài đặt hoàn chỉnh, đợi mấy người lính đều rời đi, Hồng Tiểu Phúc mới hỏi Hầu Chí Thiên: "Bác Hầu, tiếp theo là điều khiển như thế nào ạ?"
"Thao tác điều khiển cực kỳ đơn giản." Hầu Chí Thiên lấy ra một chiếc mũ từ khoang tu luyện, ở đằng sau chiếc mũ này có một ống dài nối với khoang thuyền, bên trong mũ còn rất nhiều miếng dán nhỏ nối với phần trên mũ: "Đeo cái này vào, lấy miếng dán thu thập tín hiệu dán lên trán sau đó nằm vào trong đó là xong, rất tiện lợi đấy."
"Đơn giản như vậy sao?" Tô Oánh là người đầu tiên cầm mũ lên, nghe theo hướng dẫn mà đội lên đầu: "Bác Hầu, cứ thế mà đội thẳng lên đầu là được đúng không ạ?"
"Đúng rồi." Hầu Chí Thiên đáp: "Sau đó nằm vào khoang tu luyện, mắt sẽ nhanh chóng không còn thấy được gì nữa, đây chính là gián đoạn tín hiệu thị giác, cũng là ký hiệu gián đoạn tín hiệu thần kinh, là vì đề phòng những lúc thân thể các cháu cử động loạn xạ, nhắm mắt lại là xong, lúc này ý thức của các cháu có thể kết nối với khoang tu luyện, không cần phải hoang mang."
Mọi người: "Ồ, đơn giản vậy ạ?"
Lập tức cả đám đều nằm vào khoang tu luyện.
Sau khi bọn họ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy từ chỗ dán miếng thu thập tín hiệu truyền đến một dòng điện cực nhỏ. Trước mắt hóa đen dần, bọn họ nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại.
Sau một lúc, chỉ cảm thấy sau đầu bỗng "ong" lên một tiếng, sau đó nhìn từ màn hình phía trên khoang tu luyện, bọn họ lúc này đều đã tiến vào không gian ảo.
"Đây là Lôi Điện Pháp Vương Dương… Ôi chao!" Lý Thiên Kỳ không nói thêm gì nữa, bỗng hóa ngẩn ngơ.
Cậu ta đã tới một khoảng không gian ảo, toàn bộ không gian này đều là một mảnh đất trống trơn, ngoài một quả cầu sáng trắng ở chính giữa thì chẳng còn thứ nào khác, ngược lại, có gì đó giống với chủ thần không gian trong tiểu thuyết.
Lúc này đây, mọi người đã thay xong trang bị LV2.
Lúc này giọng nói của Hầu Chí Thiên từ đâu đó truyền đến, rằng: "Các cháu vào bên trong hết rồi phải không? Có cảm giác khó chịu gì không? Trong đó mặc định sử dụng trang bị LV2 nhé, tất cả mọi người đều giống nhau hết."
Bọn Hồng Tiểu Phúc vừa tò mò nhìn quanh tứ phía vừa đáp: "Đều vào hết rồi ạ, cảm giác vẫn tốt, không có chỗ nào không thoải mái cả."
"Ừ, rất tốt." Hầu Chí Thiên giới thiệu: "Đây chính là không gian tu luyện thực tế ảo. Những gì các cháu có thể nhìn thấy lúc này đều là bối cảnh sơ khai, ở đây có thể thiết lập thuộc tính của các cháu. Nói đơn giản hơn, ở đây chủ yếu là cài đặt năng lực, còn chỉ số thì hệ thống sẽ tự động cập nhật. Sau khi các cháu lựa chọn xong năng lực, trị số thuộc tính của các cháu sẽ tự động hình thành."
"Ồ, đã rõ." Mấy người cùng nhau gật đầu, sau đó Hồng Tiểu Phúc liền thấy một bảng thuộc tính cá nhân xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Lúc này Hầu Chí Thiên nói: "Tiểu Phúc, năng lực của cháu quá đặc biệt, không cách nào ghi lại được, nhưng nhân viên của bác đã thiết kế riêng cho cháu một loại thuộc tính, chính là động vật sẽ chủ động phớt lờ cháu, sẽ không chủ động tấn công."
Bọn Tô Oánh: "…"
Có cần đặc biệt tới vậy không trời?
Nhưng nghĩ lại cũng phải, cái này được thiết kế căn cứ theo thực tế chiến đấu, với năng lực của thần may mắn, không cho lũ quái vật đổi phe cũng coi như tốt lắm rồi.
Cả đám vẽ vẽ chọn chọn trên đó, khoảng chừng năm phút sau, lần lượt nghe thấy âm thanh của hệ thống: "Số liệu đã được ghi lại."
Tô Oánh cười cười nói: "Đều được cài đặt xong xuôi hết rồi ạ."
"Tốt." Hầu Chí Thiên tiếp tục nói: "Như vậy thì tiếp sau đây chính là địa điểm tu luyện rồi. Các cháu mau nhìn quả cầu sáng ở chính giữa đi. Đi vào trong quả cầu đó là các cháu có thể bắt đầu tu luyện."
Mọi người: "Wow! Xịn như vậy sao!"
Lúc này mấy người bọn họ vội vàng chạy tới trước quả cầu, sau đó lại thận trọng bước vào.
"Soạt" một tiếng, Hồng Tiểu Phúc liền thấy khung cảnh trước mắt đột ngột đổi thay.
Vẫn là khoảng không gian thực tế ảo, chỉ là lần này đã có cảnh tượng cụ thể.
Bầu trời lại là bầu trời sao trong vũ trụ, trên màn đêm bao la đó là vô vàn vì sao. Dưới đất lại là mặt nền bằng kim loại, đi trên đó có thể nhìn thấy bóng phản chiếu của chính mình. Xung quanh là một dãy tường vây, thẳng từ trên xuống dưới, cao khoảng hơn một nghìn mét.
Mà ngay chính giữa không gian tu luyện lại là một tòa tháp chọc trời, cao không nhìn thấy đỉnh.
Tòa tháp cực kỳ đồ sộ kia, Hồng Tiểu Phúc tính nhẩm sơ qua đường kính, ít nhất cũng phải tới năm trăm mét, có thể mường tượng được không gian bên trong tháp lớn tới chừng nào.
Công trình kiến trúc đơn độc mà lại khổng lồ luôn tạo cho người ta cảm giác chấn động, cảm giác về tòa tháp này cũng như vậy, rõ ràng thẳng tắp nhưng dường như lại muốn nghiêng về một phía, dường như có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Lúc này ở phía trước tòa tháp, ít nhất hơn hai nghìn người đang đứng tụ tập vô cùng nhộn nhịp, người người nhốn nháo, đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ không rõ là đang bàn tán chuyện gì?
"Đây chính là sân tu luyện được tạo ra bởi khoang thực tế ảo, tháp tu luyện." Lúc bấy giờ Hầu Chí Thiên mới bắt đầu giảng giải cho mọi người hiểu: "Tòa tháp này có tổng cộng mười tầng, mỗi tầng đều có độ khó tăng dần lên. Ví dụ như tầng thứ nhất có mười con sói phủ giáp. Tầng thứ hai có hai mươi con sói phủ giáp. Tầng thứ ba có mười con nhện lớn, tầng thứ tư hai mươi con nhện lớn. Nói tóm lại, việc tu luyện sẽ có quá trình tiến lên theo từng bước một, cho nên về động vật trong tháp tu luyện này, cấp bậc và số lượng cũng sẽ tăng theo từng cấp. Trừ những thứ này ra, để phù hợp với thực tế một chút nên địa hình cũng không hề giống nhau, quan trọng nhất là mỗi một lần đều có một bản đồ và quái vật được tạo ra một cách ngẫu nhiên, mấy đứa đừng nghĩ chết vài lần là có thể tìm ra quy luật này kia nhé.
Mọi người: "Ồ... Lợi hại quá!"
"Ha ha... Lợi hại không nào?" Hầu Chí Thiên lại cười, nói: "Bác đoán rằng nếu dựa vào độ khó này, mấy đứa chỉ đến khoảng tầng... Tầng thứ tư chắc là giới hạn của mấy đứa rồi."
Mọi người: "!!!"
Ác liệt đến mức đó sao?
Có điều, nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng có lý, tháp tu luyện này nói thẳng ra là nơi để cho người ta luyện tập giết địch. Nếu như quá dễ dàng thì còn có ý nghĩa gì nữa không?
Thế nên việc mà tất cả mọi người phải làm trong tháp này chính là dốc hết sức mình phát huy toàn bộ thực lực bản thân, thế mới có thể gọi là tu luyện.
"Được rồi, tiếp sau đây..." Hầu Chí Thiên tiếp tục chỉ đạo: "Các cháu hãy đến cổng lớn của tháp tu luyện, thấy cánh cổng đó rồi đúng không nào?"
Mấy người bọn họ đi tới trước tháp, ngửa đầu nhìn.
Càng tiến lại gần, cả đám càng cảm thấy tháp tu luyện này thật sự cao đến ngút ngàn tầm mây, cực kỳ to lớn.
"Có thấy tấm bia đá trước cửa đang bị một đám người vây quanh không?" Hầu Chí Thiên hỏi: "Đó chính là bảng xếp hạng hiện tại của tháp tu luyện. Bởi vì đây là dân dụng, cho nên tách biệt với bên quân đội. Có điều bác có thể tiết lộ chút ít, bọn Đại Tráng đã đánh được lên tới tầng thứ tám rồi."
Đám Hồng Tiểu Phúc: "!!!"
Bọn họ mau chóng đi về phía trước, sau đó liền nghe thấy âm thanh xì xào bàn tán...
"Mau nhìn xem, mau nhìn xem, đoàn đội của Triệu Vĩnh Ninh đã giết lên tận tầng thứ bảy rồi!"
"Trời đất quỷ thần ơi, sao bọn họ có thể làm được vậy? Theo như độ khó của các tầng trong tháp, đội ngũ chúng mình hiện tại cũng chỉ có thể từ tầng thứ ba leo lên tầng thứ tư, bọn họ lại lên tận tầng thứ bảy rồi, thế này cũng nhanh quá đi mất thôi!"
"M* kiếp, ông đây phải cố gắng thêm rồi, đã thức tỉnh rồi mà suốt ngày để người khác bảo vệ mình thì thật quá mất mặt."
"Nhìn kìa, đội của Lý Hạc kia cũng rất lợi hại đấy nha, trong một ngày mà đã giết đến tầng thứ 5 rồi!"
"Nào các anh em, chúng ta đi thôi, tiếp tục vượt ải nào!"
"Các anh em, đi thôi!"
Nhìn những cái tên trên bia đá một hồi, đội ngũ sáu người Triệu Minh, Tô Oánh cũng không khỏi không cạn lời.
Dân lành mà cũng có người lợi hại như thế ư, đánh đến tầng thứ bảy luôn rồi!
Đội ngũ của Lý Hạc cũng rất mạnh nhé!
Mới đợt trước đám Hồng Tiểu Phúc còn từng cứu bọn họ, thế mà giờ bọn họ đã tiến bộ nhanh đến như vậy!
"Được rồi." Hầu Chí Thiên chậm rãi nói: "Nếu mấy cháu đã xem xong thì tiếp sau đây bác chỉ có thể chúc mấy đứa phất cờ chiến thắng! Cố gắng lên nhé, phấn đấu leo lên tầng thứ tư!"
Mấy người cùng nhau gật đầu: "Đã rõ!"
Bình luận facebook