Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-260
Chương 260: Mẹ ơi! Lợi hại quá!
Editor: Nguyetmai
Bên ngoài.
"Đội này không được rồi!"
"Thời gian dừng lại ở tầng thứ năm quá dài, đoán chừng bọn họ cũng chỉ có thể xông đến được đây mà thôi!"
"Cũng chỉ giống như cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà thôi, có lẽ đây đã là giới hạn của bọn họ rồi."
"Ấy ấy ấy, các người nói năng kiểu gì vậy? Đây là lão làng có thể xông đến cửa thứ năm! Lão làng đấy, các người có hiểu không? Cho tôi xin đi, các người tốt xấu gì cũng chỉ lên được đến tầng thứ hai lại còn tới chỉ chỉ trỏ trỏ sao?"
"Thực lực không tốt, ông đây bình luận cũng không được hay sao? Lẽ nào tôi bình luận cái bô còn phải biết xả nước sao hả!"
...
Không biết sau lần thứ mấy năm người tử trận, Hồng Tiểu Phúc vẫn luôn đứng một bên quan sát, cuối cùng trong lòng cậu cũng có được đáp án: Từ cửa ải này trở đi, dùng thủ đoạn e rằng không được rồi.
Nghĩ cũng phải, trận chiến phía sau bên trong dị cảnh chắc chắn là chiến đấu với người, dựa vào thủ đoạn bất chính để đánh NPC (*) thì còn được, nếu thật sự đánh với người thì chắc chắn không ổn.
(*) NPC: từ viết tắt của Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Cho nên suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Hồng Tiểu Phúc cũng mở miệng: "Chúng ta bắt buộc phải đổi lối tư duy."
Mấy người cùng lắng nghe.
"Đầu tiên…" Hồng Tiểu Phúc nói: "Chúng ta tới đây thực ra là để rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu, nếu như toàn bộ đều dựa vào thủ đoạn chiến thuật, chắc chắn không ổn."
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu: "Có lý!"
"Cho nên…" Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Triệu Minh, cậu không phải thuộc hệ chiến đấu sao, lát nữa sau khi cậu vào hãy đứng sang một bên đừng làm gì hết, đừng thu hút sự thù hận của đám khỉ đột đó."
Triệu Minh lập tức đồng ý: "Được!"
Hồng Tiểu Phúc tiếp tục: "Trương Dương, lần này cậu cầm chân hai con khỉ đột là được, dẫn chúng đi lòng vòng, nhớ kỹ đừng để bị đánh trúng."
Trương Dương gật đầu: "Không thành vấn đề."
Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía Lý Thiên Kỳ: "Thiên Kỳ, cậu cố chịu đựng những đòn tấn công của mấy con khỉ đột, chủ yếu là để kéo dài thời gian."
Lý Thiên Kỳ: "Đã rõ!"
Sau đó chính là Luna, Hồng Tiểu Phúc nói: "Chị Luna, trong tiểu đội của chúng ta, cấp bậc của chị là cao nhất, lực sát thương cũng là cao nhất, cho nên bất kể lúc nào, chị cũng là người tấn công chính, giết chết khỉ đột chủ yếu phải dựa vào chị rồi."
"Yên tâm đi." Luna mỉm cười dịu dàng, nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Lúc này Tô Oánh vội vàng hỏi: "Vậy còn tớ, còn tớ?"
"Tô Oánh, mình cậu kéo một con đi." Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Một mình đánh giết, phải biết rằng cậu là binh pháp, không nên sợ loại chiến sĩ quái dị như khỉ đột chứ?"
Tô Oánh lập tức nhướng lông mày: "Tất nhiên!"
Kể từ lúc này, mọi người đã chân chính bước lên con đường cọ xát rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu, bước vào tầng thứ năm một lần nữa.
Rất nhanh, mười con khỉ đột to lớn vạm vỡ giẫm lên mặt đất ầm vang, xông tới rầm rập!
Hiện giờ trải qua sự sắp xếp phân công của Hồng Tiểu Phúc, mọi người đã tìm ra được phương hướng tu luyện chuẩn xác, mặc dù lại thất bại mấy lần nhưng không ảnh hưởng đến đại cục.
"Nhóc con giỏi lắm." Hầu Chí Thiên ở bên ngoài xem mà cảm thấy vô cùng hài lòng, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi sung sướng: "Cuối cùng cũng tìm được đúng đường đi rồi! Tháp tu luyện này không phải để cho mấy đứa lợi dụng sơ hở đâu. Tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu cho tốt mới là đạo vua…"
Tôi luyện như vậy khoảng chừng một ngày, cửa thứ năm, qua ải!
Khi đám người Hồng Tiểu Phúc từ tầng thứ năm bước ra đều ngơ ngác: "Thế này là qua ải rồi sao?"
Rồi bọn họ lại nhìn về phía bảng xếp hạng, thấy tiểu đội của Tiểu Hồng Phúc thoáng cái đã vọt lên top 10, phía sau tiểu đội có ba chữ: Cửa thứ sáu.
"Qua rồi!"
"Qua rồi, qua rồi! Ha ha ha ha ha!"
"Qua rồi, qua rồi!"
Mọi người đều vô cùng vui mừng, nhảy cẫng lên hoan hô.
Mà đồng thời, bên trong tháp tu luyện cũng cuộn lên một trận bàn tán sôi nổi!
"M* kiếp! Qua rồi!"
"Ấy ấy ấy, nhìn kìa! Mau nhìn kìa! Tiểu đội của Hồng Tiểu Phúc đã qua được tầng thứ năm rồi!"
"Để tôi xem… Mẹ ơi! Lợi hại quá!"
...
"Cửa thứ sáu rồi!" Hồng Tiểu Phúc tươi cười hớn hở: "Lần này là hai mươi con khỉ đột, đoán chừng độ khó này chắc phải gấp mười lần so với cửa số năm, mọi người phải chuẩn bị thật kỹ nha!"
Mọi người: "Không thành vấn đề!"
Khí thế bừng bừng, bọn họ mạnh mẽ xông vào tầng thứ sáu, sau đó chưa tới một phút, sáu người đã ngoan ngoãn hóa thành tia sáng trắng đi ra rồi.
Lý Thiên Kỳ phẫn nộ: "Kế hoạch Chó đổi thuộc tính rồi!"
"Cửa nạp tiền ở đâu? Cho lão phu một bộ trang bị +18!" Triệu Minh phẫn nộ +1.
Hồng Tiểu Phúc nhất thời bắt chước làm thành viên đội cổ động: "Tiếp tục, tiếp tục…"
Cứ như vậy, một lần, hai lần, ba lần...
...
Nhà Trắng, Nước Mỹ.
Trong phòng họp nhỏ chuyên dụng của Tổng thống Wallace.
Lúc này, Tổng thống Wallace, Reid Doug, cùng với bốn kẻ tâm phúc chân chính của Wallace đang ngồi ở đó tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Nội dung cuộc họp vô cùng đơn giản, chính là "Bản báo cáo về lượng tài nguyên mà Hoa Hạ kiếm được thông qua dị cảnh số 19 hiện nay" trong tay Wallace.
"Lần này quả thực Hoa Hạ đã kiếm đầy bồn đầy bát rồi." Wallace ném bản báo cáo lên trên bàn, không ngừng day huyệt thái dương: "Các loại kỹ thuật gì đó thì không cần nói nữa, năm tấn vàng cũng không nhắc đến nữa, chỉ riêng tài chính, lần này đã bán được tám mươi lăm tỉ Euro."
Bốn kẻ tâm phúc đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Trải qua lần buôn bán linh quả LV3 này, trong chớp mắt Hoa Hạ đã kiếm được vô số tiền bạc, tài nguyên và lợi ích.
Thực ra nếu nói chỉ có một lần này thì vẫn chưa thấm vào đâu so với nước Mỹ.
Vấn đề nằm ở chỗ, hiện giờ các dị cảnh lớn trên thế giới gần như đều đã kết thúc thăm dò, sản lượng linh quả LV3 quả thực là khiến người ta cạn lời.
Nói không khoa trương chút nào, hiện giờ hoàn toàn là thị trường buôn bán của Hoa Hạ, giá thành có cao hơn đi nữa bạn cũng phải chấp nhận.
"Thưa ngài Tổng thống." Lúc này, một tên phụ tá suy nghĩ một lúc, hỏi rằng: "Ý của ngài là…"
"Cứ tiếp tục như vậy, sự trỗi dậy của Hoa Hạ có thể nói là không thể nào ngăn cản được." Wallace chau mày nói: "Một khi bọn họ lớn mạnh, nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị của chúng ta trên trường quốc tế. Trên thực tế, hiện tại đã có rất nhiều quốc gia âm thầm tiến hành giao dịch với bọn họ rồi, đều sử dụng đồng nhân dân tệ để thanh toán… Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta còn chơi cái gì nữa?"
Mấy người cùng gật đầu.
Điều mà Tổng thống Wallace nói quả thực khiến mọi người ăn không ngon ngủ không yên.
Cũng hết cách, nước Mỹ đã chiếm chiếc ghế đứng đầu thế giới một cách vững vàng nhiều năm như vậy, thấy ai không thuận mắt bèn đánh người nấy, kiếm được vô số lợi ích.
Nếu như Hoa Hạ trỗi dậy sẽ có rất nhiều chuyện bọn họ rất khó xử lý...
"Thưa ngài Tổng thống." Lúc này tên phụ tá kia nói: "Tôi cảm thấy cho dù như thế nào chúng ta cũng phải cạy cho bằng được cánh cổng lớn dị cảnh số 19 của Hoa Hạ ra. Tài nguyên bên trong đó tôi nhìn mà cũng đỏ cả mắt, nhiều tài nguyên như vậy, nếu như chúng ta không cướp lấy thì quả thực là không hợp lẽ trời!"
Mọi người xung quanh đồng thanh nói: "Đúng vậy, nhiều tài nguyên như vậy, nếu như để bọn họ tiếp tục đem bán, có trời mới biết có thể bán được bao nhiêu tiền! Nhất là nếu sau này nước ta lại xuất hiện LV4, nói không chừng còn phải tìm bọn họ mua tài nguyên, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra."
Nghe những lời bàn luận của mọi người, Tổng thống Wallace lại bắt đầu nhức đầu.
Những điều bọn họ nói làm sao Wallace lại không hiểu cơ chứ? Hiện giờ dị cảnh bên nước Mỹ bọn họ không còn bao nhiêu tài nguyên nữa, nếu như lúc này lại xuất hiện người thức tỉnh thăng cấp lên LV4...
Bạn mua hay là không mua đây?
"Đương nhiên tôi biết chuyện như vậy không thể nào xảy ra." Tổng thống Wallace nói một cách bất đắc dĩ: "Nhưng mà vậy thì có thể làm thế nào được? Tiến đánh bọn họ sao? Thực lực quân sự của Hoa Hạ mấy năm nay đã trưởng thành rất nhanh, cho dù chúng ta có thể đánh thắng trận chiến này cũng nhất định sẽ chịu tổn thất nặng nề. Mà nếu như không phát động chiến tranh thì làm sao cướp được tài nguyên?"
Lời ông ta nói là sự thật.
Những năm gần đây thực lực quân sự của Hoa Hạ luôn tăng trưởng vững mạnh.
Không dám nói có thể sánh được với nước Mỹ bọn họ, nhưng cũng chẳng yếu hơn bọn họ quá nhiều.
Nếu đám thỏ kia bị ép đến đường cùng sẽ cắn người thật đấy, bóng ma để lại cho nước Mỹ từ trận chiến bán đảo trước kia đến hiện giờ vẫn chưa thể tiêu tan.
"Thật nhức đầu." Wallace lại day mạnh thái dương, nói: "Không chỉ như vậy, theo như lời Reid Doug nói, nếu như LV4 chết đi sẽ trở thành kết tinh năng lực, có thể được người thức tỉnh hấp thụ, từ đó có được hai năng lực song song. Bây giờ tôi đang nghĩ, phải làm thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn hơn trong chuyện này đây."
Bốn tên phụ tá nghe đến đây cùng thở dài thườn thượt.
Việc này khó nhằn đây.
Tài liệu LV4 của các nước trên thế giới hiện giờ gần như đều là tuyệt mật, ngoại trừ một vài người cố ý tiết lộ năng lực ra bên ngoài, những người khác đến năng lực là gì cũng không biết được.
Muốn ám sát bọn họ, dễ vậy sao?
Bầu không khí trong phòng họp nhất thời trở nên trầm mặc.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý cầm một xấp báo cáo đi vào, nói: "Thưa Tổng thống, đây là lệnh treo thưởng mới nhất của Tổ chức Người thức tỉnh quốc tế, mời ngài xem qua."
"Được rồi, để tôi xem trước một chút." Wallace nhận lấy báo cáo rồi lập tức xem qua.
Vừa nhìn, toàn thân ông ta lập tức dựng hết cả lông măng lên.
[Bollar Zadeh, người nước Cộng hòa Trung Phi, người thức tỉnh LV2, năng lực: khống chế cây bạch kiên (**), vượt ngục ngày 11 tháng 5, ngày hắn vượt ngục, bốn mươi tư giám ngục chỉ có một người thoát chết, gần một nghìn phạm nhân chết và bị thương quá nửa. Tổ chức Cảnh sát hình sự Người thức tỉnh quốc tế treo thưởng: ba mươi triệu Euro.]
(**) Cây bạch kiên: tên khoa học là Aspidosperma, một trong những cây gỗ cứng nhất trên thế giới.
[Bruno, người Italy, người thức tỉnh LV3, năng lực: năng lực cát hệ nguyên tố. Ngày 27 tháng 3 đã giết chết toàn bộ một trăm ba mươi sáu dân thường trong Giáo đường Maria, treo thưởng: năm mươi triệu Euro.]
"Ahriman, người Iraq, người thức tỉnh LV2, năng lực: biến phân tử nước trong không khí ngưng kết thành những khối băng mảnh nhỏ như sợi tơ, có năng lực cắt cực mạnh, hơn nữa còn có thể chui vào huyết quản, theo huyết quản đâm thẳng vào tim. Ngày 8 tháng 5 đã giết chết toàn bộ tám mươi sáu nhân viên trong một ngân hàng. Treo thưởng: ba mươi sáu triệu Euro…]
Toàn bộ mặt trên lệnh treo thưởng, chỗ nào cũng là những tin như vậy.
Wallace là người đã từng chứng kiến những sự kiện lớn trên thế giới, nhưng khi đọc được những chuyện mà đám người thức tỉnh bị treo thưởng này làm vẫn cảm thấy lạnh toát cả người.
Thật là đáng sợ.
Trong lòng đám người này quả thực là biến thái!
"Quả thực là quá đáng sợ!" Wallace hít một hơi thật sâu, than thở: "Đám người này thật là không có nhân tính!"
Nói xong, ông ta bèn đưa bản báo cáo này cho mấy người có mặt ở đó.
Sau khi mấy tên phụ tá cùng đọc qua một lượt, một người trong số đó đột nhiên nói với cặp mắt lóe sáng: "Ngài Tổng thống, tôi nghĩ, có lẽ tôi có cách rồi!"
Editor: Nguyetmai
Bên ngoài.
"Đội này không được rồi!"
"Thời gian dừng lại ở tầng thứ năm quá dài, đoán chừng bọn họ cũng chỉ có thể xông đến được đây mà thôi!"
"Cũng chỉ giống như cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà thôi, có lẽ đây đã là giới hạn của bọn họ rồi."
"Ấy ấy ấy, các người nói năng kiểu gì vậy? Đây là lão làng có thể xông đến cửa thứ năm! Lão làng đấy, các người có hiểu không? Cho tôi xin đi, các người tốt xấu gì cũng chỉ lên được đến tầng thứ hai lại còn tới chỉ chỉ trỏ trỏ sao?"
"Thực lực không tốt, ông đây bình luận cũng không được hay sao? Lẽ nào tôi bình luận cái bô còn phải biết xả nước sao hả!"
...
Không biết sau lần thứ mấy năm người tử trận, Hồng Tiểu Phúc vẫn luôn đứng một bên quan sát, cuối cùng trong lòng cậu cũng có được đáp án: Từ cửa ải này trở đi, dùng thủ đoạn e rằng không được rồi.
Nghĩ cũng phải, trận chiến phía sau bên trong dị cảnh chắc chắn là chiến đấu với người, dựa vào thủ đoạn bất chính để đánh NPC (*) thì còn được, nếu thật sự đánh với người thì chắc chắn không ổn.
(*) NPC: từ viết tắt của Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.
Cho nên suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Hồng Tiểu Phúc cũng mở miệng: "Chúng ta bắt buộc phải đổi lối tư duy."
Mấy người cùng lắng nghe.
"Đầu tiên…" Hồng Tiểu Phúc nói: "Chúng ta tới đây thực ra là để rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu, nếu như toàn bộ đều dựa vào thủ đoạn chiến thuật, chắc chắn không ổn."
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu: "Có lý!"
"Cho nên…" Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Triệu Minh, cậu không phải thuộc hệ chiến đấu sao, lát nữa sau khi cậu vào hãy đứng sang một bên đừng làm gì hết, đừng thu hút sự thù hận của đám khỉ đột đó."
Triệu Minh lập tức đồng ý: "Được!"
Hồng Tiểu Phúc tiếp tục: "Trương Dương, lần này cậu cầm chân hai con khỉ đột là được, dẫn chúng đi lòng vòng, nhớ kỹ đừng để bị đánh trúng."
Trương Dương gật đầu: "Không thành vấn đề."
Hồng Tiểu Phúc nhìn về phía Lý Thiên Kỳ: "Thiên Kỳ, cậu cố chịu đựng những đòn tấn công của mấy con khỉ đột, chủ yếu là để kéo dài thời gian."
Lý Thiên Kỳ: "Đã rõ!"
Sau đó chính là Luna, Hồng Tiểu Phúc nói: "Chị Luna, trong tiểu đội của chúng ta, cấp bậc của chị là cao nhất, lực sát thương cũng là cao nhất, cho nên bất kể lúc nào, chị cũng là người tấn công chính, giết chết khỉ đột chủ yếu phải dựa vào chị rồi."
"Yên tâm đi." Luna mỉm cười dịu dàng, nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Lúc này Tô Oánh vội vàng hỏi: "Vậy còn tớ, còn tớ?"
"Tô Oánh, mình cậu kéo một con đi." Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Một mình đánh giết, phải biết rằng cậu là binh pháp, không nên sợ loại chiến sĩ quái dị như khỉ đột chứ?"
Tô Oánh lập tức nhướng lông mày: "Tất nhiên!"
Kể từ lúc này, mọi người đã chân chính bước lên con đường cọ xát rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu, bước vào tầng thứ năm một lần nữa.
Rất nhanh, mười con khỉ đột to lớn vạm vỡ giẫm lên mặt đất ầm vang, xông tới rầm rập!
Hiện giờ trải qua sự sắp xếp phân công của Hồng Tiểu Phúc, mọi người đã tìm ra được phương hướng tu luyện chuẩn xác, mặc dù lại thất bại mấy lần nhưng không ảnh hưởng đến đại cục.
"Nhóc con giỏi lắm." Hầu Chí Thiên ở bên ngoài xem mà cảm thấy vô cùng hài lòng, châm một điếu thuốc rồi rít một hơi sung sướng: "Cuối cùng cũng tìm được đúng đường đi rồi! Tháp tu luyện này không phải để cho mấy đứa lợi dụng sơ hở đâu. Tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu cho tốt mới là đạo vua…"
Tôi luyện như vậy khoảng chừng một ngày, cửa thứ năm, qua ải!
Khi đám người Hồng Tiểu Phúc từ tầng thứ năm bước ra đều ngơ ngác: "Thế này là qua ải rồi sao?"
Rồi bọn họ lại nhìn về phía bảng xếp hạng, thấy tiểu đội của Tiểu Hồng Phúc thoáng cái đã vọt lên top 10, phía sau tiểu đội có ba chữ: Cửa thứ sáu.
"Qua rồi!"
"Qua rồi, qua rồi! Ha ha ha ha ha!"
"Qua rồi, qua rồi!"
Mọi người đều vô cùng vui mừng, nhảy cẫng lên hoan hô.
Mà đồng thời, bên trong tháp tu luyện cũng cuộn lên một trận bàn tán sôi nổi!
"M* kiếp! Qua rồi!"
"Ấy ấy ấy, nhìn kìa! Mau nhìn kìa! Tiểu đội của Hồng Tiểu Phúc đã qua được tầng thứ năm rồi!"
"Để tôi xem… Mẹ ơi! Lợi hại quá!"
...
"Cửa thứ sáu rồi!" Hồng Tiểu Phúc tươi cười hớn hở: "Lần này là hai mươi con khỉ đột, đoán chừng độ khó này chắc phải gấp mười lần so với cửa số năm, mọi người phải chuẩn bị thật kỹ nha!"
Mọi người: "Không thành vấn đề!"
Khí thế bừng bừng, bọn họ mạnh mẽ xông vào tầng thứ sáu, sau đó chưa tới một phút, sáu người đã ngoan ngoãn hóa thành tia sáng trắng đi ra rồi.
Lý Thiên Kỳ phẫn nộ: "Kế hoạch Chó đổi thuộc tính rồi!"
"Cửa nạp tiền ở đâu? Cho lão phu một bộ trang bị +18!" Triệu Minh phẫn nộ +1.
Hồng Tiểu Phúc nhất thời bắt chước làm thành viên đội cổ động: "Tiếp tục, tiếp tục…"
Cứ như vậy, một lần, hai lần, ba lần...
...
Nhà Trắng, Nước Mỹ.
Trong phòng họp nhỏ chuyên dụng của Tổng thống Wallace.
Lúc này, Tổng thống Wallace, Reid Doug, cùng với bốn kẻ tâm phúc chân chính của Wallace đang ngồi ở đó tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Nội dung cuộc họp vô cùng đơn giản, chính là "Bản báo cáo về lượng tài nguyên mà Hoa Hạ kiếm được thông qua dị cảnh số 19 hiện nay" trong tay Wallace.
"Lần này quả thực Hoa Hạ đã kiếm đầy bồn đầy bát rồi." Wallace ném bản báo cáo lên trên bàn, không ngừng day huyệt thái dương: "Các loại kỹ thuật gì đó thì không cần nói nữa, năm tấn vàng cũng không nhắc đến nữa, chỉ riêng tài chính, lần này đã bán được tám mươi lăm tỉ Euro."
Bốn kẻ tâm phúc đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
Trải qua lần buôn bán linh quả LV3 này, trong chớp mắt Hoa Hạ đã kiếm được vô số tiền bạc, tài nguyên và lợi ích.
Thực ra nếu nói chỉ có một lần này thì vẫn chưa thấm vào đâu so với nước Mỹ.
Vấn đề nằm ở chỗ, hiện giờ các dị cảnh lớn trên thế giới gần như đều đã kết thúc thăm dò, sản lượng linh quả LV3 quả thực là khiến người ta cạn lời.
Nói không khoa trương chút nào, hiện giờ hoàn toàn là thị trường buôn bán của Hoa Hạ, giá thành có cao hơn đi nữa bạn cũng phải chấp nhận.
"Thưa ngài Tổng thống." Lúc này, một tên phụ tá suy nghĩ một lúc, hỏi rằng: "Ý của ngài là…"
"Cứ tiếp tục như vậy, sự trỗi dậy của Hoa Hạ có thể nói là không thể nào ngăn cản được." Wallace chau mày nói: "Một khi bọn họ lớn mạnh, nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị của chúng ta trên trường quốc tế. Trên thực tế, hiện tại đã có rất nhiều quốc gia âm thầm tiến hành giao dịch với bọn họ rồi, đều sử dụng đồng nhân dân tệ để thanh toán… Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta còn chơi cái gì nữa?"
Mấy người cùng gật đầu.
Điều mà Tổng thống Wallace nói quả thực khiến mọi người ăn không ngon ngủ không yên.
Cũng hết cách, nước Mỹ đã chiếm chiếc ghế đứng đầu thế giới một cách vững vàng nhiều năm như vậy, thấy ai không thuận mắt bèn đánh người nấy, kiếm được vô số lợi ích.
Nếu như Hoa Hạ trỗi dậy sẽ có rất nhiều chuyện bọn họ rất khó xử lý...
"Thưa ngài Tổng thống." Lúc này tên phụ tá kia nói: "Tôi cảm thấy cho dù như thế nào chúng ta cũng phải cạy cho bằng được cánh cổng lớn dị cảnh số 19 của Hoa Hạ ra. Tài nguyên bên trong đó tôi nhìn mà cũng đỏ cả mắt, nhiều tài nguyên như vậy, nếu như chúng ta không cướp lấy thì quả thực là không hợp lẽ trời!"
Mọi người xung quanh đồng thanh nói: "Đúng vậy, nhiều tài nguyên như vậy, nếu như để bọn họ tiếp tục đem bán, có trời mới biết có thể bán được bao nhiêu tiền! Nhất là nếu sau này nước ta lại xuất hiện LV4, nói không chừng còn phải tìm bọn họ mua tài nguyên, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra."
Nghe những lời bàn luận của mọi người, Tổng thống Wallace lại bắt đầu nhức đầu.
Những điều bọn họ nói làm sao Wallace lại không hiểu cơ chứ? Hiện giờ dị cảnh bên nước Mỹ bọn họ không còn bao nhiêu tài nguyên nữa, nếu như lúc này lại xuất hiện người thức tỉnh thăng cấp lên LV4...
Bạn mua hay là không mua đây?
"Đương nhiên tôi biết chuyện như vậy không thể nào xảy ra." Tổng thống Wallace nói một cách bất đắc dĩ: "Nhưng mà vậy thì có thể làm thế nào được? Tiến đánh bọn họ sao? Thực lực quân sự của Hoa Hạ mấy năm nay đã trưởng thành rất nhanh, cho dù chúng ta có thể đánh thắng trận chiến này cũng nhất định sẽ chịu tổn thất nặng nề. Mà nếu như không phát động chiến tranh thì làm sao cướp được tài nguyên?"
Lời ông ta nói là sự thật.
Những năm gần đây thực lực quân sự của Hoa Hạ luôn tăng trưởng vững mạnh.
Không dám nói có thể sánh được với nước Mỹ bọn họ, nhưng cũng chẳng yếu hơn bọn họ quá nhiều.
Nếu đám thỏ kia bị ép đến đường cùng sẽ cắn người thật đấy, bóng ma để lại cho nước Mỹ từ trận chiến bán đảo trước kia đến hiện giờ vẫn chưa thể tiêu tan.
"Thật nhức đầu." Wallace lại day mạnh thái dương, nói: "Không chỉ như vậy, theo như lời Reid Doug nói, nếu như LV4 chết đi sẽ trở thành kết tinh năng lực, có thể được người thức tỉnh hấp thụ, từ đó có được hai năng lực song song. Bây giờ tôi đang nghĩ, phải làm thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn hơn trong chuyện này đây."
Bốn tên phụ tá nghe đến đây cùng thở dài thườn thượt.
Việc này khó nhằn đây.
Tài liệu LV4 của các nước trên thế giới hiện giờ gần như đều là tuyệt mật, ngoại trừ một vài người cố ý tiết lộ năng lực ra bên ngoài, những người khác đến năng lực là gì cũng không biết được.
Muốn ám sát bọn họ, dễ vậy sao?
Bầu không khí trong phòng họp nhất thời trở nên trầm mặc.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý cầm một xấp báo cáo đi vào, nói: "Thưa Tổng thống, đây là lệnh treo thưởng mới nhất của Tổ chức Người thức tỉnh quốc tế, mời ngài xem qua."
"Được rồi, để tôi xem trước một chút." Wallace nhận lấy báo cáo rồi lập tức xem qua.
Vừa nhìn, toàn thân ông ta lập tức dựng hết cả lông măng lên.
[Bollar Zadeh, người nước Cộng hòa Trung Phi, người thức tỉnh LV2, năng lực: khống chế cây bạch kiên (**), vượt ngục ngày 11 tháng 5, ngày hắn vượt ngục, bốn mươi tư giám ngục chỉ có một người thoát chết, gần một nghìn phạm nhân chết và bị thương quá nửa. Tổ chức Cảnh sát hình sự Người thức tỉnh quốc tế treo thưởng: ba mươi triệu Euro.]
(**) Cây bạch kiên: tên khoa học là Aspidosperma, một trong những cây gỗ cứng nhất trên thế giới.
[Bruno, người Italy, người thức tỉnh LV3, năng lực: năng lực cát hệ nguyên tố. Ngày 27 tháng 3 đã giết chết toàn bộ một trăm ba mươi sáu dân thường trong Giáo đường Maria, treo thưởng: năm mươi triệu Euro.]
"Ahriman, người Iraq, người thức tỉnh LV2, năng lực: biến phân tử nước trong không khí ngưng kết thành những khối băng mảnh nhỏ như sợi tơ, có năng lực cắt cực mạnh, hơn nữa còn có thể chui vào huyết quản, theo huyết quản đâm thẳng vào tim. Ngày 8 tháng 5 đã giết chết toàn bộ tám mươi sáu nhân viên trong một ngân hàng. Treo thưởng: ba mươi sáu triệu Euro…]
Toàn bộ mặt trên lệnh treo thưởng, chỗ nào cũng là những tin như vậy.
Wallace là người đã từng chứng kiến những sự kiện lớn trên thế giới, nhưng khi đọc được những chuyện mà đám người thức tỉnh bị treo thưởng này làm vẫn cảm thấy lạnh toát cả người.
Thật là đáng sợ.
Trong lòng đám người này quả thực là biến thái!
"Quả thực là quá đáng sợ!" Wallace hít một hơi thật sâu, than thở: "Đám người này thật là không có nhân tính!"
Nói xong, ông ta bèn đưa bản báo cáo này cho mấy người có mặt ở đó.
Sau khi mấy tên phụ tá cùng đọc qua một lượt, một người trong số đó đột nhiên nói với cặp mắt lóe sáng: "Ngài Tổng thống, tôi nghĩ, có lẽ tôi có cách rồi!"
Bình luận facebook