• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ba ba lạnh lùng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 8

Cô nên cự tuyệt, nên đẩy anh ra, nhưng cũng giống như cái đêm hôm đó, cô không thể từ chối anh.

Gặp Phó Thần Cương là ngoài ý muốn của cô. Ngày hôm đó cô đến quán ăn đêm là để hỗ trợ cho bạn của mình.

Ngày thường cô vẫn đến làm thuê ở một nhà hàng cho nên bạn bè quen biết khá nhiều, JoJo là một trong số những người bạn đó. Về sau JoJo từ bỏ công việc làm ở nhà hàng, đến làm ở quán ăn đêm. Do quán ăn đêm này trả lương khá cao, cho nên thỉnh thoảng JoJo cũng lôi kéo cô đến làm hỗ trợ.

Nhưng do cô không có ngoại hình “người cao dáng chuẩn” như JoJo, nên chỉ nhận việc quét dọn trong quán và đóng cửa sau khi quét dọn xong.

Ngày đó, Phó Thần Cương đến đúng vào lúc cô đang thu dọn trong quán ăn.

Thông thường, làm việc ở quán ăn đêm khó tránh khỏi sẽ gặp phải những kẻ say xỉn. Gặp cảnh này, các nhân viên nam làm part-time trong quán sẽ hợp lực kéo đối phương ra khỏi quán, gọi taxi đưa về nhà.

Nhưng hôm nay, cô đã sớm nhận ra người nọ chính là Phó Thần Cương, bởi vậy cô nhìn đi nhìn lại anh đến mấy lần, nhớ lại ngày trước.

Từ nhỏ cô đã sống cùng với nơi mẹ cô làm việc. Cô nhớ ở đó có một anh lớn, rõ ràng nhà họ rất có tiền, các anh chị em trong nhà ai cũng được an nhàn sung sướng, muốn cái gì có cái ấy. Nhưng chỉ có anh ấy không bao giờ được mặc quần áo như mấy anh chị em nhà mình, việc ăn uống hàng ngày cũng bữa có bữa không.Thậm chí cô còn nhớ, dường như mỗi lúc đêm về, mẹ đều ôm cô đến phòng bếp, nói phải nấu mì cho anh lớn ăn.

Lúc ấy cô còn nhỏ, không hiểu vì sao cùng là anh chị em của nhà họ Phó, vậy mà anh lại vừa bé nhỏ vừa gầy gò? Thậm chí cánh tay của anh cũng chỉ to bằng bắp chân của cô mà thôi.

Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng lại không kiêu ngạo giống như những người khác của nhà họ Phó, ngay cả chơi với cô họ cũng không muốn. Thỉnh thoảng lúc cô ngồi đợi mẹ nấu mì thì anh lớn sẽ ôm cô, nói chuyện với cô, không hề để ý cô toàn nói chuyện trẻ con.

Có một đêm anh vẫn như trước, lại ngồi yên lặng ở phòng bếp ngoảnh mặt chờ mẹ. Hôm nay gương mặt anh hơi bị sưng, khóe miệng cũng chảy máu, bên cạnh mắt bị tím bầm, mặc dù bình thường anh cũng có vài vết thương lớn nhỏ vết, nhưng hôm nay hình như xem ra đặc biệt nghiêm trọng.

Sau khi mẹ cẩn thận từng ly từng tý bôi thuốc cho anh, rồi xoay người nấu cho anh bát mì, cô tiến đến bên cạnh anh tò mò hỏi: "Anh ơi, anh có đau hay không?"

Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái: "Em xem bị đánh thế này, nhìn cũng biết là có đau hay không rồi."

Bởi vì miệng anh bị thương, nên cô hoàn toàn không biết anh đang ậm ờ ô a nói cái gì đó. Chỉ có điều, nghe cách nói khó khăn, nhìn ánh mắt dữ tợn kia, chắc chắn là anh rất đau rồi.

Lúc ấy cô mới gần bốn tuổi, một mình cố bò lên trên người anh, khiến anh rên lên một hồi.

"Anh đau lắm không?"

"Nói nhảm!" Anh nhìn cô chằm chằm: "Mau đi xuống đi!"

"Là Hiên Hiên muốn cho cháu một cái ôm thôi!" Trang Vân Mỹ không quay đầu lại, nhưng bà biết cô gái nhỏ của mình muốn làm cái gì."Cháu hãy cho nó ôm một chút đi."

"Không thích." Cậu thiếu niên lắc đầu vẻ khó chịu.

"Cho Hiên Hiên ôm đi." Cô bé con giang hai cánh tay, thoải mái ôm cậu con trai, cái đầu nho nhỏ tựa vào vai anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả ra ở trên cổ anh.

Khóe miệng cậu thiếu niên cứng ngắc, giật giật. Dường như cậu không có thói quen có người khác thân thiết với mình như thế. Bàn tay xinh xắn mềm mại bám vào cổ anh, phảng phất nếu như cậu không cố gắng giữ giữ lấy cô bé, không cẩn thận cô bé sẽ rớt xuống luôn...Cậu hơi ôm lấy cô bé, lúc này cậu mới nhận thấy, thì ra cô bé ấm áp như vậy...

Lúc lấy lại được tinh thần thì cậu thiếu niên mới nhận ra không biết mình đã khóc từ lúc nào.

"Ngoan ngoan, không khóc mà, cái đau bay đi." Cô bé con vỗ vỗ vào đầu của cậu, cho rằng bởi vì vết thương đau nên cậu mới rơi nước mắt...

Không bao lâu, mẹ cô bị những người khác phát hiện đã vụng trộm tự ý nấu đồ cho anh ăn. Mấy ngày sau, mẹ liền dẫn ba chị em cô rời khỏi nhà họ Phó. Sau này, cô cũng từng nhiều lần nghe thấy tin tức trên báo chí nói về chuyện của nhà họ Phó, cũng chỉ biết rằng cậu thiếu niên lạnh lùng năm đó, dường như đã trở thành một người rất rất giỏi.

Nhưng lúc này... tại sao anh lại đến nơi này uống rượu một mình vậy?

Lại nói, quán rượu này thuộc loại lớn thì cũng không phải là lớn, nói nhỏ thì... thật sự cũng có chút hơi nhỏ. Nhưng một nhân vật lớn như anh, lúc này nên đi đến Câu Lạc Bộ được trang hoàng tao nhã để mượn rượu giải sầu mới phải chứ? Anh tới loại quán rượu thuộc hạng tép riu này để làm cái gì?

Cầm cây lau nhà, Khang Hoa Hiên thật tò mò, thừa dịp anh còn có chút tỉnh táo liền dựa vào quá khứ để hỏi anh: "Ngài là... Phó Thần Cương à?"

"Mẹ nó chứ! Cô hỏi làm gì" Không ngẩng đầu, đối phương hung tợn quát lại.

Cô bị dọa sợ liền vội vàng lùi lại mấy bước, chạy trối chết.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, gương mặt đó, đích xác là Phó Thần Cương không sai. Cô đã từng nhìn thấy anh ở tờ bìa của tạp chí tin tức. Cô nghĩ, bình thường ước chừng ít có người uống rượu say mà vẫn giữ được vẻ hăng hái, phấn chấn như vậy.

Cho đến lúc cô gần như đã dọn dẹp trong quán xong, anh vẫn còn nằm gục ở trên quầy ba, nhìn thấy mấy người phục vụ chuẩn bị ném anh ra ngoài đường thì cô lại mềm lòng, kéo tay anh chàng phục vụ lại.

"Hắn là bạn của cô à?"

Nhìn Phó Thần Cương say ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Khang Hoa Hiên gật đầu một cái.

"Vậy cô có biết nhà hắn ở đâu không?"

"À..."

Cô còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thì mấy tửu khách ở bên cạnh lại vì một lời nói không hợp nên quay ra đánh nhau. Nhóm nhân viên phục vụ rượu liền ào ra như ong vỡ tổ xông về trước, giúp một tay ngăn chặn khách say rượu gây chuyện, ngay cả quản lý cũng chạy đến rồi.

"Vậy... Vậy còn người này?" Khang Hoa Hiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, chỉ chỉ Phó Thần Cương.

"Giao cho cô đấy! Hắn không phải là bạn của cô sao?"

Phía trước đang có chuyện gay go, người phục vụ bất chấp người khách say rượu đang co quắp hất anh sang cho cô, chạy đi.

Khang Hoa Hiên gãi gãi đầu, trong lòng suy nghĩ làm sao để đưa được anh về nhà... Lần trước cô đến nhà anh đã là chuyện cách đây mười mấy năm trước, làm sao cô có thể nhớ được chứ?

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, thử dùng ngón tay chọc chọc... anh không có phản ứng?

Cô thở dài, đúng lúc đụng phải JoJo đến tìm cô. JoJo nói với cô, ném người lên tắc xi, nói tài xế đưa hắn đi tới khách sạn là được.

"Nhưng..." Cho dù thế nào đi nữa, Phó Thần Cương cũng là nhân vật có mặt mũi! Ngộ nhỡ có sai sót gì chẳng phải là xong đời sao?

"Cậu sợ cái gì chứ? Hắn một người đàn ông trưởng thành, còn có thể xảy ra chuyện gì không may được đây?"

"Rất khó nói. Xã hội bây giờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

JoJo đảo cặp mắt trắng dã, "Vậy cậu đi cùng với hắn không được sao? Nhét hắn vào khách sạn xong sau đó sẽ rời đi, được chưa?"

Được rồi, dù sao cũng là chỗ quen biết cũ, mặc dù có chút phiền toái, nhưng nếu có thể bảo đảm cho tính mạng con người và tài sản được an toàn, chút phiền toái này đối với cô cũng chẳng là gì.

Ngồi lên tắc xi, ddienn.dđann.lle.qquy.dđonn cô nói với tài xế đưa bọn họ đến một khách sạn. Nhờ có bác tài xế tốt bụng giúp đỡ, cô mới mang được Phó Thần Cương vào trong phòng. Nếu không với vóc người chênh lệch giữa hai người, chỉ sợ cô đã bị anh đè bẹp dí từ lâu.

Phó Thần Cương nằm ở trên giường còn có chút mơ màng, miệng vẫn lải nhải không biết nói cái gì. Cô lấy chiếc khăn lông lau mặt giúp anh, đột nhiên anh mở mắt, thình lình nắm chặt lấy cổ tay của cô. Cô bị dọa sợ liền vứt chiếc khăn lông xuống đất.

"Phó tiên sinh..." Anh tỉnh chưa vậy? Thật tốt quá! Ách... Nhưng liệu anh có trách cô đã đưa anh đến nơi này mà không giải thích gì không nhỉ?

"Cô là ai..."

"Tôi là... A ..." Còn chưa kịp trả lời, Khang Hoa Hiên đã bị anh phun đầy người, quần áo cô đã không tránh khỏi kiếp nạn.

Cô xanh mặt nhảy về phía sau mấy bước, đến khi tỉnh táo lại, nhìn anh nằm ở trên giường rên rỉ, lại hớt ha hớt hải tìm thùng rác, mang đến hót dọn sạch sẽ, dùng khăn lông lau sạch sẽ cho anh.

Rõ ràng anh mới là người uống rượu say, xui xẻo thế nào mà cô lại là người bị hứng toàn bộ thế nhỉ? Trên người anh ngoại trừ mùi rượu ra thì chẳng sao hết, đâu giống như cô, khắp người nhìn thật kinh khủng

Quần áo dơ bẩn hết, biết làm sao bây giờ? Khắp người cô từ trên xuống dưới toàn mùi rượu và đồ dơ bẩn anh nôn vào, thế này thì làm sao cô về nhà được đây?

Khang Hoa Hiên áo não đi vào phòng tắm, muốn rửa ráy cho mình sạch sẽ một chút, liếc thấy bên cạnh có chiếc máy sấy quần áo, cô vừa lẩm bẩm, vừa quay đầu lại nhìn Phó Thần Cương đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự... Thế này cô đã đủ an toàn chưa nhỉ?

Cô cởi quần áo ra, giặt giũ sạch sẽ, sau đó ném vào bên trong chiếc máy sấy để hong quần áo cho khô. Đứng trong phòng tắm, cô lạnh đến mức không sao chịu nổi muốn gào khóc lên. Hiện tại mùa đông vẫn chưa qua, bên trong gian phòng có lò sưởi, nhưng trong phòng tắm lại không có... Cô nhón chân, nín thở, ghé đầu ra ngoài nhìn Phó Thần Cương một chút ... tốt lắm, anh hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Khang Hoa Hiên chạy thật nhanh chạy tới mép giường, cầm chiếc ga trải giường lên bọc kín người mình lại giống như chiếc quai chèo, núp ở góc chiếc ghế sa lon sát giường quan sát anh. Sau khi cô xác định anh cũng không hề nhúc nhích mới yên tâm xoay người tìm trong phòng chiếc điều khiển TV, dự định xem ti vi để giết thời gian

Đêm đã khuya, cô gần như đã bị ngủ gật mấy lần. Cô híp mắt một cái dự định tắt TV, nhưng trên màn hình TV chợt lóe hình ảnh hiện ra gương mặt quen thuộc...

Đó không phải là Phó Thần Cương sao? Lúc nãy anh đã lên TV rồi sao? Cô liếc mắt nhìn về phía sau lưng ... anh vẫn còn đang ngủ.

Cô vểnh tai, cẩn thận nghe tin tức... Hình như là cô em gái của anh, Phó Shena, hiện đang ở nước Mỹ xa xôi, cố ý vu khống anh. Khoảng ba năm trước đây, anh nguyên là Tổng giám đốc của Tường Đạt Quang Điện, nhưng không quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp, đã bán toàn bộ tài liệu về khách hàng và tài liệu kinh doanh cơ mật của Tường Đạt Quang Điện cho Ngàn Thụy Thực Nghiệp. Sau này anh đã làm cho Tường Đạt Quang Điện thay hình đổi dạng, bây giờ trở thành Thiên Dự Quang Điện... Còn Phó Thần Cương, bây giờ là Phó Tổng giám đốc của Thiên Dự Quang Điện.

Ở trước ống kính Phó Shena tiếp tục vừa khóc vừa tố cáo. Cô ta còn nói, hơn nữa, dù biết cha cô ta đã bị trúng gió nhưng Phó Thần Cương vẫn giam lỏng ông ở Hokkaido Nhật Bản, hàng ngày sống cuộc sống đầy lo sợ không thể chịu nổi... Phó Thần Cương là con nuôi của nhà họ Phó, nhà họ Phó đã nuôi dưỡng anh ta suốt mấy chục năm, giúp đỡ, quan tâm đến anh ta, thế nhưng Phó Thần Cương lại dùng cách này để báo đáp nhà họ Phó...

Anh mà lại là một người hám lợi như vậy sao?

Tắt TV, Khang Hoa Hiên quay đầu lại quan sát anh. Cô biết tin tức đăng trên báo không thể tin 100%. Chỉ có điều, anh từ Tổng giám đốc của Tường Đạt Quang Điện bây giờ trở thành Phó tổng giám đốc Thiên Dự cũng là sự thật... Nhưng nếu như anh thực sự bị mất trí như Phó Shena đã chỉ trích kia, thì tại sao anh lại mua say ở quán rượu nhỏ này?

Kéo theo cái ga giường quấn trên người, cô chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, nghe anh lẩm bẩm trong giấc mơ, lại thấy anh chau mày, rõ ràng là mùa đông, vậy mà trên trán của anh lại toát ra những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu...

Khang Hoa Hiên dùng chiếc ga giường lau chút mồ hôi cho anh. Cô biết anh khó chịu, vì cô hiểu cảnh đối xử lúc nhỏ của anh ở nhà họ Phó. Có lẽ, anh cũng không phải là người máu lạnh vô tình như lời bên ngoài đã nói... Có lẽ, anh chỉ là có chút khó tính, có chút...

Ai!

Cô thở dài, biết mình lại bệnh cũ tái phát, chỉ cần biết người bên cạnh gặp nạn, cho dù trong bụng họ không được tốt lắm, cô cũng sẽ nhiều chuyện mà muốn đến an ủi người ta.

"Được rồi, được rồi, không sao đâu..." Cô ngồi vào bên cạnh anh, khom người ghé vào tai anh khẽ thì thầm.

Chỉ thấy anh rên lên một tiếng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Khang Hoa Hiên sửng sốt, theo bản năng giang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy anh, hoàn toàn không hề nhận ra thân thể của mình đang dán chặt ở trước ngực anh.

Một dòng nước ấm cuồn cuộn không dứt khuếch tán vào trong cơ thể người đàn ông. Dường như đây là lần đầu tiên có người dùng cái ôm ấm áp đầy vô tư để ôm anh... Thì ra là, một khi ta có, nếu nhìn thấy sẽ không thể buông tay, không thể bỏ đi nổi...

Phó Thần Cương giống như người chết đuối bắt được cọc, ôm cô thật chặt không buông, còn cô gái có thân thể nhỏ nhắn dịu dàng ở trong ngực anh đã rất nhanh quyến rũ dục vọng của anh ngóc dậy, cộng thêm chất cồn trong rượu thúc dục... Việc đầu tiên là anh mở mắt ra, sau đó lật người nằm sấp đè lên cô ở phía dưới.

"Á!" Khi Khang Hoa Hiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, muốn giãy giụa thoát thân thì Phó Thần Cương đã lật người, dùng cả trọng lượng cơ thể nặng nề của mình đè lên trên người cô. Cô đẩy anh một cái, đang định từ dưới người anh trườn ra thì anh lại tiếp tục che phủ lên cô, gương mặt tuấn tú chôn vào trong ngực cô.

"Đừng đi, hãy ở lại bên cạnh tôi..."

Giọng nói trầm trầm đầy phiền muộn, trong khoảng khắc khiến cô quên mất động tác vừa rồi, vì vậy cô đã dễ dàng bị anh cuốn vào trong ngực.

Khang Hoa Hiên chưa bao giờ bị người khác phái ra vào xâm nhập. Đối với tình dục cũng không một chút kháng cự. Cho dù ngay lập tức cô nhận ra đã mình gặp nguy hiểm, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt nóng bỏng và ngập tràn dục vọng của anh, cũng đủ làm cho cô mềm yếu đến không thể động đậy.

Khi Phó Thần Cương đặt một nụ hôn xuống, cô liền say luôn hơi thở lẫn sự dịu dàng bên trong của anh. Chút xíu của sự cảnh giác và sợ hãi còn sót lại trong đầu óc cô cũng đã bị lửa nóng của anh hòa tan. Rất nhanh đã khiến cô vứt nốt chút lý trí duy nhất còn lại sang một bên...

Khi Phó Thần Cương tỉnh táo, anh nhiệt tình và dịu dàng hơn so với lần đầu khi say rượu, lúc ấy anh đầy mơ hồ và khó chịu... Mặc dù tối nay lần đầu tiên có chút gấp gáp, nhưng lần tiếp theo, anh lại giống như con mèo lười nhác, thỉnh thoảng mới cọ sát vào cơ thể của cô... Anh hôn lên gương mặt của cô, cho đến khi vật nam tính kia thức dậy lần nữa, anh lật người một cái, thiêu đốt cô hầu như không còn một mảnh...

Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Phó Thần Cương thôi, cũng đã đủ để cho cả người cô phát run lên, toàn thân mềm nhũn ra.

Mà Phó Thần Cương dường như si mê sự ấm áp trên người cô, luôn luôn ôm cô vào trong ngực, dùng phương thức giống như quỳ lạy, dịu dàng hôn khắp người cô.

"Nếu không có em, anh phải làm sao đây?" Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh buột miệng thốt lên một câu như thế.

Anh cần cô sao? Anh cần ở cô cái gì mới được chứ? Khang Hoa Hiên tự nhận thấy mình không có gì nổi bật, cũng không có gì đáng để quyến rũ người khác, trong khi anh thuộc loại “rồng giữa đám người” như thế, cô có thể làm gì cho anh được đây?

Bừng tỉnh sau trận kích tình, lúc này cô mới nhận ra mình đang bám chặt ở trên người anh, giống như một cô gái không biết liêm sỉ.

Đúng vậy, hơn một năm trước, chính cô đã chủ động ôm anh, sau đó còn sinh con, rồi vứt con của mình lại để cho anh chăm sóc.

Mà cô, rõ ràng là bảo mẫu mà anh mời tới để chăm sóc cho con trai của mình, bây giờ lại lên giường của anh một cách tự nhiên như thế...

Khang Hoa Hiên không dám nhìn anh, rụt hết tay chân của mình lại, vừa mới xoay người định trở về căn phòng của cô và Huân Triết, cô đã bị Phó Thần Cương lật người ngăn lại.

"Chờ một chút, cho anh ôm một cái nữa." Giọng nói của anh khàn khàn đầy thỏa mãn, cho dù cơn buồn ngủ dày đặc, nhưng anh vẫn không muốn buông sự mềm mại và ấm áp ở trong ngực mình ra.

Khang Hoa Hiên rúc vào trong ngực anh không dám cử động mặc cho anh ôm, một lúc lâu sau cô mới nói: "Em phải trở về phòng, Huân Triết vẫn đang ở phòng cách vách."

"Nó đã khá lớn rồi, có thể ngủ một mình." Phó Thần Cương mắt nhắm nghiền, nhưng cánh tay không chút có ý định để cô rời đi."Đêm nào em cũng ngủ cùng với nó, hôm nay lại không thể ngủ cùng với anh hay sao?"

Khang Hoa Hiên thấy buồn cười, bây giờ anh lại còn ghen với cả con trai của mình nữa chứ!

Tiếng hít thở dần dần bình ổn lại theo quy luật, anh kéo sát thân thể của cô vào bên cạnh mình, tìm một tư thế vững chãi tựa vào bên cạnh cô: "Ngủ thôi!"

**************************

Sáng sớm thức dậy, Phó Thần Cương cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ thấy được thỏa mãn và hạnh phúc như thế, anh xoay người lại... bên cạnh không có người nào...

Anh đứng dậy xuống giường, nghe dưới lầu vọng tới tiếng xào nấu thức ăn. Anh cười khẽ, sau đó nhanh chóng rửa mặt, mặc bộ quần áo sạch sẻ xuống lâu.

Anh lặng lẽ chạy tới sau lưng Khang Hoa Hiên, thừa dịp cô đang pha cà phê liền đưa tay vòng quanh hông của cô.

"Chào buổi sáng." Anh vùi mặt vào mái tóc ngắn của cô, chiếc cằm đầy râu không biết vô tình hay cố ý cứ cọ cọ vào cổ của cô khiến cả người cô trở nên ngứa ngáy.

"Chào..." Nhớ tới sự nhiệt tình buổi tối hôm qua, Khang Hoa Hiên thật không dám bốn mắt giao nhau với anh.

Ngược lại Phó Thần Cương không chút kiêng kỵ, xoay mặt cô lại đối diện với mình, sau đó mổ những cái hôn nho nhỏ ở trên gương mặt cô.

"Đừng như vậy, lát nữa anh còn phải đi làm đấy."

"Ừ, vậy hôm nay anh sẽ về sớm một chút..."

Cắn cắn môi, từ sau lưng anh, Khang Hoa Hiên thử hỏi một câu qua loa nhưng đầy ẩn ý: "Tối thứ ba anh có thể về sớm một chút được không?"

"Có chuyện gì không?"

"Anh hãy về sớm một chút." Cô cười thần bí: " Sinh nhật Huân Triết."

"Sinh nhật Huân Triết sao?" Phó Thần Cương thoáng sững sờ, "Thứ ba này là sinh nhật Huân Triết?"

"Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức sinh nhật cho Huân Triết." Cô vui vẻ cầm tay của anh, "Anh về sớm một chút, em mua bánh gato nhé, có được không?"

Cũng do từ trước đến nay anh chưa từng bao giờ được ai tổ chức sinh nhật cho mình, hơn nữa, thật sự anh cũng không biết sinh nhật của con trai vào ngày nào." Ngày 12, thứ ba tuần này???"

"Đúng thế."

"... Sao em biết?"



Khang Hoa Hiên ngây người nhìn anh, không hiểu sự nghi ngờ của anh, "Trong thư có ghi mà."

Anh nhíu mày lại.

Không phải chứ? Cô nhớ ngày ấy... hẳn là cô sẽ không quên ghi lại ngày sinh nhật của con trai vào trong thơ chứ... Lẽ nào, quả thật cô đã quên mất không ghi sao?

"Ặc!" Tuy không hiểu ở đây có điều gì đó hơi khác thường, nhưng nếu cô đã nói như vậy, thì cứ cho là như vậy đi, phụ nữ luôn tỉ mỉ hơn đàn ông bọn anh mà."Hóa ra là trong thơ có ghi..." Chỉ có điều, anh không nhớ rõ là có cho cô xem qua lá thư mà mẹ đẻ của Huân Triết để lại hay không?

"Vậy anh thích bánh gato hương vị gì? Chocolate hay nước trái cây?" Cô nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.

"Tất cả tùy em thôi." Anh không hề để ý gì đến sự nghi ngờ nho nhỏ vừa rồi, vuốt vuốt mái tóc của cô: "Vậy em thích ăn cái gì?" Chỉ cần cô vui vẻ, chút chuyện nhỏ này, cứ để cho cô quyết định là được.

Buổi sáng đến công ty, việc đầu tiên Phó Thần Cương làm chính là phái người đi điều tra người nào đã lảng vảng ở trước nhà anh chiều hôm qua. Cho dù đối phương là phụ nữ, hay chỉ là sự tò mò của “chó săn”, nhưng chỉ cần nghĩ tới Khang Hoa Hiên và Huân Triết ở nhà cả ngày anh lại không ngừng lo lắng.

Khu nhà anh ở, cửa nhà nào cũng lắp camera quan sát, muốn tìm được người cũng không khó. Buổi trưa, anh nhận được thông báo của người quản lý phân xã thu thập thông tin của khu nhà mà anh quen biết, nói đã tìm được người.

Việc này cũng thật quá nhanh chóng! Anh thật sự bội phục hiệu suất làm việc của đối phương.

Người quản lý phân xã thông tin của khu nhà đưa tay gãi gãi đầu, qua điện thoại nói với giọng vô cùng có lỗi: "Hôm nay khi xem lại băng ghi hình chúng tôi cũng sợ hết hồn... Nhưng cũng phải chờ xác định xong xuôi mới dám báo cáo lại với ngài... Cô ấy không phải là chó săn gì đó đâu! Cô ấy là nhân viên làm việc trong phân xã thông tin của chúng tôi, ngày hôm qua cô ấy chỉ đi dò hỏi mà thôi."

Nhân viên của phân xã thông tin sao? Người nào muốn thu thập tin tức ở nhà anh vậy?

"Có biết là ai yêu cầu không?"

"Là... tiểu thư Tưởng Tâm Lôi."

Là cô ta? Mặc dù Phó Thần Cương có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để lộ ra ngoài: "Cô ta muốn biết điều gì?"

"Nghe nói tiểu thư muốn biết tình hình quan hệ của ngài."

Phó Thần Cương hừ lạnh một tiếng, anh biết cô ta không lần ra cái gì mới giở trò này."Cô ta có hỏi được điều gì không?"

Quản lý cân nhắc một chút, sau đó mới quyết định nói phát hiện mới nhất cho anh biết... dù sao chỉ có đại gia mới chịu tốn tiền, người nào chịu bỏ ra khoản thù lao kha khá đương nhiên sẽ lấy được kha khá tin tức.

"Ách, gần nửa năm qua, người thường xuyên lui tới với ngài nhiều nhất, dĩ nhiên là tiểu thư Khang Hoa Hiên... Sau đó chúng tôi phát hiện, Khang tiểu thư... cô ấy..."

"Các người đi điều tra cô ấy sao?" Phó Thần Cương gầm nhẹ, từ trên ghế đứng bật dậy: "Không được phép lại đến quấy rầy cô ấy! Biết không?"

Đầu điện thoại bên này chợt yên lặng một lúc. Thời gian viên quản lý phân xã thông tin quen biết với Phó Thần Cương không phải là ngắn. Anh ta biết Phó Thần Cương rất ít khi bị mất khống chế, hiện giờ Phó Thần Cương lại vì một cô bảo mẫu nho nhỏ mà phồng mang trợn mép rống to như thế, quả thực không phải là chuyện bình thường.

Khi đi thám sát, việc quan trọng nhất là phải rất nhạy cảm. Hôm qua nữ nhân viên kia cũng rất nhạy cảm, cho nên đã nhận ra Khang Hoa Hiên không phải loại người tầm thường. Vì thế hôm nay, anh ta tự mình đảm nhận công việc đi thu lượm tin tức, nếu như anh ta bị thua cô nhân viên nhỏ kia, không phát hiện ra sự bất thường của Phó Thần Cương, thì anh ta thật quá không chuyên nghiệp rồi.

"Với mối quan hệ hợp tác giữa Phó tiên sinh và chúng tôi, dĩ nhiên là chúng tôi sẽ không nói thêm điều gì với Tưởng tiểu thư. Nhưng đối với quá khứ của Khang tiểu thư... Phó tiên sinh chẳng lẽ ngài hoàn toàn không thèm để ý gì sao?"

Cổ họng Phó Thần Cương chợt căng thẳng, anh ta nói lời này là có ý tứ gì đây? Cô nhóc đơn thuần kia liệu sẽ có quá khứ gì được chứ? Chẳng phải là cô ấy cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, ngơ ngác ngây ngốc, sau đó vì dì Trang bệnh mới đến nhà anh làm việc hay sao?

"Anh có ý gì?"

"... Ba mươi vạn." Ở cùng thương nhân thì phải nói lời thương lượng, cho dù quen biết thế nào đi chăng nữa cũng phải thương lượng cho rõ ràng.

Ba mươi vạn chi phí cho một tin tức tình báo mà nói không phải là rẻ, vì thế, Phó Thần Cương chần chờ một chút, không phải là anh tiếc tiền, mà là sự nghi ngờ về quá khứ của Khang Hoa Hiên, có đáng giá để cho đối phương sử dụng công phu sư tử ngoạm như vậy không?

Dường như cảm thấy sự nghi ngờ của anh,viên quản lý lại lên tiếng, "Bởi vì muốn tìm hiểu cô ấy, nên tôi phải đến bệnh viện để tạo mối quan hệ, tôi cũng đã tốn không ít tiền..."

Bệnh viện sao? Phó Thần Cương nhướng mày: "Buổi chiều cầm đồ tới đây, tôi sẽ ký chi phiếu cho anh."

******************************

Buổi chiều, Khang Hoa Hiên ở nhà đọc sách, nhìn chữ nhiều mỏi mắt nên cô ôm Huân Triết đến vườn hoa đi dạo một chút. Sau khi Huân Triết đã ngủ thiếp đi, cô cũng trở về đến thư phòng, mở máy vi tính, liên kết đến trang Web phòng nói chuyện phiếm trong quán con Cò.

Cò lớn màu đỏ thuộc tầng lớp trên. Thành thật mà nói, Khang Hoa Hiên hơi sợ sệt nếu đụng phải cô, bởi vì cô luôn luôn rất hung dữ, luôn miệng nói Khang Hoa Hiên quá mềm yếu, phải kiên cường hơn chút nữa.

"Gần đây sống có tốt không?"

"Cũng tạm được ..." Cò nhỏ màu lam nói.

"Em đã tích lũy đủ tiền rồi phải không?" Giọng của Cò lớn màu đỏ đã có chút không nhẫn nại được nữa: "Theo tình hình của em bây giờ, cũng đã có thể đón con trai của em đi từ lâu rồi mới phải chứ?"

"Vâng... Nhưng còn cách ngày hẹn ước còn hơn một tháng nữa..."

Cò lớn màu đỏ đứng đó liếc mắt: "Một tháng? Xin cô, cũng sắp thành công rồi, em vẫn còn ở đó mà ư a cái điều đã không còn quan trọng ấy để làm gì? Thừa dịp hắn còn chưa nghi ngờ gì, hãy nhanh chóng mang con trai của em mà chạy thôi!"

"Nhưng mà... em..."

"Cô ấy không bỏ được hắn đâu!" Cò lớn màu nâu đột nhiên chen miệng vào: " Vừa nhìn đã biết, cô còn ở đó mà hỏi."

“Không phải là em đã yêu người ta rồi chứ?"

"Em... Anh ấy đối xử với em rất tốt, cũng rất thương đứa trẻ, em nghĩ..." Cô không biết nên nói như thế nào, "Thật ra thì, các chị có nghĩ tới hay không, nếu cha của đứa bé mà cũng đối với con mình tốt như thế, vậy thì có thể nói thật tình cho bọn họ biết được không?"

"Em thật ngốc nghếch, em đã bị tình yêu làm cho u mê đầu óc rồi!"

"Nói cho hắn biết ấy hả? Em nghĩ định sống cùng với hắn sao?" Cò lớn màu nâu hỏi: "Vậy tại sao em không nói cho hắn biết sớm một chút đi? Hiện giờ mới nói cho hắn biết, liệu hắn có thể chấp nhận không?"

Anh có thể sao? Khang Hoa Hiên do dự. Cô biết cách nhìn của Phó Thần Cương đối với việc tìm kiếm mẹ đẻ của Huân Triết, cho nên, liệu cô có thể nói cho anh biết, cô chính là người đã vứt bỏ Huân Triết không?

Có lẽ có thể nói cô quá nhút nhát, nhưng sau khi hiểu rõ ý nghĩ của Phó Thần Cương, cô lại càng không thể nào thẳng thắn nói với anh, cô chính là người phụ nữ vô trách nhiệm như trong suy nghĩ của anh...

"Cho nên, vì sự tốt đẹp của em và bé cưng sau này, em hãy mau mau đưa con đi thôi." Cò lớn màu đỏ tiếp tục cổ xuý.

"Đừng có nghĩ bậy bạ." Cò lớn màu nâu chọc vào một câu: "Còn dám há miệng nói đến người khác nữa hả? Còn cô thì sao? Có dám ôm thằng bé con của cô mà rời đi hay không?"

"Nói đến đây thì quả thực có chuyện đáng giận ... Tôi cũng muốn rời đi sớm một chút đấy chứ! Nhưng mà tôi càng nhìn càng lo lắng, nghĩ không biết làm thế nào mới tốt? Cò lớn màu đỏ thở dài.

"Liệu hắn có thể đã biết cô là mẹ của con trai hắn hay không?" Cò lớn màu nâu nói.

"Không thể nào?" trong lòng giật thót một cái, nhưng Cò lớn màu đỏ lập tức cố làm ra vẻ trấn tĩnh: "Biết cũng không sao, tôi đây không sợ hắn tức giận."

Khang Hoa Hiên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc dù cô rất sợ Cò lớn màu đỏ, nhưng lại không thể không khâm phục Cò lớn màu đỏ rất có dũng khí.

"Cô ở đây dùng vi tính à?"

"A!" Cô sợ hãi, vội vàng đóng lại cửa sổ chát chuyện phiếm, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quan sát mình từ phía sau.

"Là tôi là tôi, cô không cần phải sợ hãi như thế." Thạch Dự Thạc xua xua tay, bộ dáng vô cùng thoải mái.

"Anh làm tôi giật cả mình!" Khang Hoa Hiên kháng nghị.

Đang ngon giấc ngủ trưa Huân Triết bị tiếng kêu sợ hãi của cô đánh thức, ngoạc miệng ra, bắt đầu phát ra tiếng khóc nức nở.

Khang Hoa Hiên không thể làm gì khác hơn đành ôm lấy bé cưng, vừa dỗ dành con, vừa thử làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thạch Dự Thạc. Nhưng mỗi lần khi Thạch Dự Thạc tới, Phó Thần Cương đều ở đây. Anh cũng không để cô ở lại mà thường nói chuyện một mình với Thạch Dự Thạc. Phó Thần Cương cũng từng nhắc nhở cô, nói miệng lưỡi Thạch Dự Thạc rất ngọt, phải cẩn thận đối với anh ta.

Cô cũng không cho rằng Thạch Dự Thạc sẽ làm chuyện gì đó đối với cô, nhưng cô cũng không muốn anh ta cứ lén lén lút lút đi vòng ở phía sau lưng người khác như vậy.

"Có chuyện gì không? Thần Cương vẫn chưa về."

Nghe cô thay đổi cách gọi đối với Phó Thần Cương, Thạch Dự Thạc nhíu hai đầu mày lại, xem ra, bạn tốt của mình sắp có chuyện vui rồi đây.

"Không liên quan đến cậu ta, tôi đến tìm cô." Thạch Dự Thạc vô cùng tự nhiên tìm ghế sofa trong thư phòng ngồi xuống, tiếp đó còn thân thiết vỗ vỗ vào chiếc ghế sa lon đơn ở bên cạnh: "Đến đây, ngồi đi! Nói chuyện với tôi một chút."

Khang Hoa Hiên thuận theo ngồi vào một bên. Vốn dĩ cô vẫn đang chuyên tâm dỗ dành bé cưng, nhưng lúc này ánh mắt của Thạch Dự Thạc nhìn thẳng vào cô, làm cho cô cảm thấy không được thoải mái.

"Có chuyện gì không?"

"Hừm, chỉ là tôi đang nghĩ... Rốt cuộc cô có điểm nào mà thắng được Tâm Lôi đây?" Diện mạo của cô nhóc này không có gì khác biệt lắm, nhưng được cái thanh thuần sạch sẽ và xinh đẹp phóng khoáng. Còn vóc người thì có sự chênh lệch rất rõ không cần phải nói. Thật không biết Phó Thần Cương đang nghĩ ngợi gì nữa, chẳng lẽ cậu ta chuyên chọn cỏ non để ăn sao?

Khang Hoa Hiên cũng giật mình, thật ra đây không chỉ là nghi vấn của Thạch Dự Thạc mà cũng là nghi vấn của cô

"Tôi... tôi cũng không biết."

"Cô thật sự không biết sao?" Thạch Dự Thạc tò mò hỏi: "Hai người lui tới với nhau, ít nhiều cô cũng phải biết một chút gì chứ, cậu ta cũng không nói với cô sao?"

Ngẩng đầu lên, Khang Hoa Hiên suy nghĩ một chút, sau đó trả lời vô cùng nghiêm túc, "Tôi nghĩ, có thể là bởi vì... cái ôm chăng!"

"Cái gì?" Ôm?

"Bởi vì, tôi thường ôm anh ấy để động viên... À, nhưng chỉ có điều, trong cái ôm này không có dự tính gì hết, tôi cũng thường ôm người khác như vậy..." Cô vừa nói vừa nghĩ.

"Ôm... ôm người khác?" Anh có nghe lầm không? Đây là chiêu thức gì vậy?

"Đúng vậy." Phải! Đúng là như vậy đấy, không hề sai.

Rốt cuộc là thật hay là giả đây? Thạch Dự Thạc hơi bán tín bán nghi.

Hôm nay anh cố ý tan giờ làm việc trước một giờ, chính là vì muốn tới xem cô bảo mẫu nhỏ trong truyền thuyết này một chút... Ách, nói thật ra, anh, Tưởng Tâm Lôi và Phó Thần Cương đều là bạn bè cũ, bọn họ chia tay, Tưởng Tâm Lôi lôi kéo anh hỏi như điên cuồng. Mặc dù anh không hề tiết lộ gì, nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất tò mò, rốt cuộc cô bảo mẫu nhỏ còn trẻ đó đã sử dụng thủ đoạn gì vậy?

Tuổi trẻ sao?... Anh vốn nghĩ, thủ đoạn của các cô gái trẻ chẳng phải là cơ thể thanh xuân hay sao? Nhưng nhìn ánh mắt chân thực, chính trực và đơn thuần của Khang Hoa Hiên, trong nháy mắt những ý nghĩ tà ác đã tan biến hết.

Đặt Huân Triết đã ngủ xuống giường, Khang Hoa Hiên đi về phía trước, hào phóng ôm Thạch Dự Thạc.

Lúc mới bắt đầu anh có chút không được tự nhiên, nhưng sống ở nước ngoài một thời gian dài, anh đã quen rất nhanh. Cái ôm của cô bất quá cũng giống như cái ôm của người nhà hay của bạn bè mà thôi, cũng chỉ là gần hơn một chút nữa mà thôi... Ừ, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi...

Đợi một chút... lúc này anh cảm thấy như có một cái gì đó rất ấm áp lan sang thì phải?

Nơi cổ họng của Thạch Dự Thạc chợt xông lên một nỗi thương tâm. Khi anh hồi phục lại tinh thần thì chợt thốt lên: "Thật ra thì hôm nay tôi đến đây là bởi vì muốn nhìn người phụ nữ mà Phó Thần Cương thích một chút, muốn xem là dạng người như thế nào."

Sức lực trong ngực không hề dao động chút nào, thật kỳ quái, anh lại tiếp tục nói chuyện: "Lúc đầu cậu ta nói chọn Tâm Lôi, tôi cũng không nghĩ gì hết, bởi vì cô ấy rất đẹp, gia thế lại không tệ... cho nên tôi cũng đành phải êm đẹp mà rút lui... Chúng tôi là bạn tốt đã biết nhau nhiều năm... Thật ra thì cậu ta rất giống cha tôi... Ở trong nhà tôi là con út, mẹ tôi rất thương tôi, nhưng cha tôi lại luôn chê tôi không chịu cố gắng.

"Còn có cách nào đây? Tôi chỉ có như vậy thôi... Mà Thần Cương đúng là người có một không hai, đối với người khác rất nghiêm nghị, điểm này quả thực cực kỳ giống cha tôi, mặc dù có chút cố chấp, nhưng cậu ấy đúng là một người bạn rất tốt... Nhưng tôi cũng biết rõ là không thể nào... Ơ kìa, rốt cuộc tôi đang nói cái gì vậy nhỉ?"

Có phải anh đã nói ra hết bí mật mà anh đã chôn sâu ở trong lòng nhiều năm nay rồi hay không?

Thật hỏng bét! Theo lý mà nói, anh cũng cần phải bài xích tình trạng này mới phải chứ nhỉ? Nào ngờ, lời vừa mới thốt ra khỏi miệng lại tựa như súng bắn liên hồi, dường như muốn ngừng mà không được, cũng không hề suy tính đối tượng là ai nữa... Dường như do bị kìm nén quá lâu, anh lại nói tiếp: "Cũng chỉ với cậu ta tôi mới có loại cảm giác này, thật ra thì đây không phải là tình yêu... Cho nên lúc ban đầu tôi mới có thể giúp cậu ta làm những chuyện vô đạo đức kia... Những người kia dù sao cũng là người nhà của cậu ấy, nhưng... Ai dà, nên nói như thế nào đây nhỉ? Cậu ấy cũng đã phải nhẫn nhịn suốt một thời gian rồi, nếu không cho cậu ấy một lối thoát, cậu ấy sẽ điên mất."

Giống như người vừa xưng tội xong, Thạch Dự Thạc thở phào nhẹ nhõm. Sau khi lấy lại tinh thần, anh mới phát hiện ra tự nhiên mình lại kể cho cô gái này nghe hết những suy nghĩ của mình đối với Phó Thần Cương, những điều không thể để cho ai biết, anh không khỏi xanh mặt, đẩy cô ra.

Anh nuốt nước miếng một cái, nói: "Cô... Làm sao cô lại..."

"Có lúc sự kìm nén quá lâu sẽ không tốt cho cơ thể của mình." Cô vỗ vỗ vào vai anh, "Muốn khóc, thì anh cứ khóc lên đi."

Ặc, sao lại có thể có cô gái ngọt ngào thế này được nhỉ!

Đây chính là một sự thần kỳ, cho dù là cái ôm rất gần gũi, nhưng một người háo sắc như anh lại cũng không hề có bất kỳ ý nghĩ bất lương nào... Cô quả thực là một người mà bất cứ ai trong lòng cũng đều tha thiết mơ ước được cô chữa trị!

Bỏ qua tất cả công danh lợi lộc, bỏ qua tình dục, tâm cơ, tình cảm... Không thể nghi ngờ, cô chính là một bến cảng tránh gió thần kỳ nhất.

Một sự rung động không sao bày tỏ được, Thạch Dự Thạc lại nghiêng người lên trước, ôm lấy cô lần nữa, nói ra điều vẫn ghim sâu lớn nhất của mình: "Tôi không phải là gay! Chỉ là tôi có chút hâm mộ cậu ta mà thôi, tôi vẫn luôn thích phụ nữ..."

Không ngờ anh lại đột nhiên ôm mình, Khang Hoa Hiên có chút giật mình, nhưng vẫn là dịu dàng vỗ vỗ vai anh.

Thạch Dự Thạc đã hiểu, thì ra đây mới chính là điều mà cô đã khiến Phó Thần Cương động tâm.

Đúng vậy, sự ấm áp này, trên người anh, Phó Thần Cương tuyệt nhiên không tìm được, mà ở trên người Tưởng Tâm Lôi lại càng không có.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom