• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ba ba lạnh lùng (6 Viewers)

  • CHƯƠNG 5

Hai mươi phút sau, Khang Hoa Hiên bước ra khỏi phòng tắm vẻ mặt tinh thần đầy sảng khoái, tâm tình xem ra không tệ lắm, vừa khe khẽ hát, vừa dùng chiếc khăn tắm màu vàng nhạt lau khô mái tóc của mình.

Đi vào phòng khách lúc nhìn thấy Phó Thần Cương, cô chợt thu hồi nét mặt vui vẻ, nhưng vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng.

Phó Thần Cương nhìn cô. Tính của cô hơi trẻ con, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại toả ra vị ngọt thơm mê người của một cô gái trẻ. Anh rời sự chú ý của mình ra khỏi người cô, sống dưới cùng một mái nhà đã lâu như vậy, lúc này thật sự không có lý do gì mà đi mơ tưởng hão huyền đối với cô.

"Nó ngủ rồi." Anh nói.

"Thật vậy sao!" Khang Hoa Hiên ngó đầu nhìn qua. Cô nhận thấy cục cưng cuộn tròn ở trong lòng anh đang ngủ say. Cô định đưa tay đón thì anh lại nghiêng người tránh qua.

"Để tôi ôm nó đi ngủ. Tránh làm nó thức giấc ."

Khang Hoa Hiên tự động giúp anh mở cửa phòng trẻ, đi theo sau lưng anh nhìn anh dè dặt cẩn trọng nhẹ nhàng đặt Huân Triết ở trên giường, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp kín, xác định chắc chắn xung quanh đủ độ ấm và thông thoáng, sau, đó anh mới rón rén bước ra khỏi căn phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Phó Thần Cương quay quay cánh tay, vừa rồi anh sợ làm cục cưng thức giấc, nên anh ôm con mà không dám nhúc nhích, thật vất vả mới đặt được bé con xuống. Lúc này anh mới nhận ra cánh tay mình vừa tê dại vừa mỏi nhừ.

"Sao vậy?" Cô nhìn thấy động tác của anh liền hỏi.

"Do ôm Huân Triết quá lâu." Anh khẽ nhíu mày.

"À, " Khang Hoa Hiên hiểu ra gật gật đầu, "Đấy là do gần đây nhóc con càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng hơn, bế một lúc thôi là tay đã mỏi nhừ ra rồi... Ngài lại đây, ngồi ở chỗ này ... "

Cô đưa tay kéo anh đi về phía ghế sofa bảo anh ngồi xuống, lục lọi hòm thuốc ở phía dưới bàn, lấy ra một lọ thuốc trị đau nhức.

"Ngày trước khi mẹ tôi còn chăm sóc trẻ, cũng thường kêu mỏi tay, đó là bệnh nghề nghiệp, chúng tôi thường gọi là bệnh "mỏi khuỷu tay", vì vậy tôi thường hay giúp bà mát xa." Cô nắm lấy cánh tay anh, cẩn thận xắn tay áo của anh lên: "Tôi không nói dối đâu, công phu mát xa của tôi cực kỳ giỏi đấy, đảm bảo chốc nữa anh sẽ không còn mỏi nữa đâu."

Vốn dĩ Phó Thần Cương định rút tay lại, anh hoàn toàn không có thói quen gần gũi với người khác như vậy, đang định từ chối ý tốt của cô thì phía ngoài khuỷu tay truyền đến một hồi tê mỏi, đau đến mức anh kêu thành tiếng.

"Cô đang làm cái gì vậy?"

Khang Hoa Hiên thấy anh phản ứng kịch liệt, ngược lại, lại cười rộ lên vui sướng như khi thấy người gặp họa: "Ngài sử dụng máy tính cả một thời gian dài, làm cho cơ bắp bị căng cứng, tôi giúp ngài kéo giãn ra. . . nào, còn nơi bả vai nữa,để tôi giúp ngài ấn một cái, thật rất thoải mái phải không."

Anh vốn đã muốn cự tuyệt ý tốt của cô, nhưng ở nơi cô vừa ấn xong trong nháy mắt đã làm anh đau đến mức cả người như nhũn ra, không còn chút sức lực nào nữa, cơ thể anh giống như đã bị cô nhanh chóng tháo rời ra vậy, đau đến mức không thốt nên lời. Mà cô gái kia dường như nhìn thấy anh càng kêu đau thì lại càng vui vẻ!

"Thôi được rồi!" Phó Thần Cương túm được lúc rảnh rỗi, vội vàng rút tay mình về: "Không cần đâu."

Biểu tình của Khang Hoa Hiên có chút mất mát, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được tinh thần, "Thật thoải mái đúng không? Chờ một lúc nữa ngài sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ hơn rất nhiều nha."

Tinh thần sảng khoái ư? Vui vẻ ư? Hừ. . . Nhưng mà anh cử động cánh tay, so với lúc nãy dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.

Đây là anh ảo giác, hay là cô thật sự có phép thuật vậy?

Chăm chú nhìn cô đang thoa thuốc mỡ trên cánh tay mình, lúc này anh chợt nghĩ đến, ngày hôm nay bất quá anh cũng mới ôm đứa con trai mũm mĩm của mình mới có hai mươi mấy phút, còn cô, suốt cả ngày đều bế cậu nhóc kia, lại không hề kêu mệt một câu. . .

Cầm lấy lọ thuốc mỡ hình quả bầu trên tay cô, anh bắt chước y hệt cô kéo cánh tay cô lại, dùng sức hết xoa lại ấn vào nơi như lúc nãy cô đã làm cho anh: "Nơi này hả?"

"Ngài. . . ngài định mát xa giúp tôi?" Khang Hoa Hiên có chút kinh ngạc, bình thường anh đâu phải là người có lòng nhiệt tình như vậy?

"Cô cũng chẳng vừa mới giúp tôi đấy thôi?"

"Nhưng mà. . ."

"Tôi không thích nợ tình cảm." Anh là một mẫu mực của dạng người “có ơn tất trả, có thù tất báo”, trả sạch nợ nần thì sau này mới sẽ không tiếp tục vướng mắc dây dưa."Nếu không, đời sau của tôi sẽ còn phải trả cô gấp bội."

Khang Hoa Hiên sửng sốt, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Tôi nợ ngài là do đời trước tôi làm không tốt, cho nên đời này mới đến trả nợ lại cho ngài, nếu như lúc này ngài lại giúp tôi, vậy thì việc này chẳng phải sẽ không sao dứt nổi nữa ư?"

Cô nghĩ rồi, nếu không phải cô thiếu nợ của anh thì làm sao có thể chỉ trong một buổi tối cô lại được nhận phần thưởng như thế này? Mang thai rồi, sau đó không phải là cô không nghĩ đến việc bỏ cục cưng. Nhưng lúc đi vào cửa khoa phụ sản, thấy một đám các bà bụng lớn phệ nệ đang ở chờ khám sức khoẻ của thai phụ thì cô lại mềm lòng, cô vẫn là không đủ dũng khí để bỏ cục cưng đi.

Cho dù đó là đứa nhỏ của người đàn ông kia, thì cũng có một nửa là máu thịt của cô!

Sau khi mang thai cô lại không khoẻ, người khác cùng đến khám thai kỳ nhìn cô với ánh mắt khác thường, cô nhịn. Lúc khổ sở, cô chỉ cần cúi đầu nhìn cái bụng dần dần lộ ra. Cô biết tiếp sau đây cô lại càng có sứ mệnh càng quan trọng hơn, đó là phải làm một người mẹ tốt, cô lại càng không có thời gian để hối hận nữa.

Là cô thiếu nợ anh sao? Phó Thần Cương cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh. Cô còn trẻ tuổi như vậy, đã thiếu nợ anh cái gì? Nếu là thiếu nợ thì nhất định phải còn lời nói, mà lúc này vẫn chỉ là hi vọng sự đối xử tốt của anh mà thôi. . .

"Tôi không nhớ rõ chuyện đời trước, " Anh không thích cách nói của cô, dường như anh muốn nỗ lực phân rõ giới tuyến với cô, vì vậy anh tình nguyện giải thích như vậy: "Vì thế, lúc này xem như là đời này tôi nợ cô."

Trong lòng Khang Hoa Hiên chấn động, rõ ràng chỉ là hai bên giúp lẫn nhau mát xa mà thôi, có cần thiết phải thiếu qua thiếu lại như vậy không?

Đối với Phó Thần Cương chưa bao giờ cô từng dám có nhiều ảo tưởng. Dù sao hai người bọn họ cũng là người không cùng một thế giới. Tương lai khi cô đón Huân Triết trở về, cô và Phó Thần Cương sẽ trở thành hai đường thẳng song song, đường ai nấy đi. Cô sẽ không yêu cầu xa vời một điều gì hết.

Cho nên, cô không cho rằng đó là sự đối xử đặc biệt dịu dàng với cô, cô không chịu được mà cũng không thể nhận nổi.

"Cảm ơn ngài." Cô mượn cơ hội nói sang chuyện khác, "Kỳ thực điều mà tôi lo lắng nhất, chính là lúc tôi đang tắm, không có người trông Huân Triết." Nhất là gần đây nhóc con đang tập lẫy, cô rất sợ con lật người một cái sẽ bị ngạt thở.

"Vậy trước đây thì cô làm thế nào?"

"Thì tôi đưa nó vào trong phòng tắm chứ biết làm sao! Tôi tắm xong sẽ tắm luôn cho nó. . ."

Hả. . . Thế này thì chẳng phải là đã bị xem sạch trơn rồi sao? Sắc mặt Phó Thần Cương thoáng nghiêm lại.

Dường như cô đã nhìn ra vẻ nghi hoặc của anh, Khang Hoa Hiên nói rất tự nhiên: "Có cái gì mà phải quan trọng? Nó còn nhỏ mà."

Không. . . Dù nói thế nào cô vẫn một cô gái trẻ, con trai anh làm sao nhỏ mãi được, trưởng thành nó cũng sẽ là đàn ông chứ! Nghĩ đến chuyện thân thể của cô bị một người đàn ông khác nhìn thấy sạch bách. . . trong lòng đột nhiên Phó Thần Cương chợt dâng lên một trận không vui, lập tức nói: "Sau này nếu như cô không có cách nào khác thì hãy nói với tôi một tiếng. Nó là con tôi, tôi sẽ trông nó."

"Có thể chứ?"

"Được, cô không cần khách khí."

**************************

Thời gian nghỉ trưa, Phó Thần Cương vừa dùng cơm với khách xong, lên xe liền nhận được điện thoại của Thạch Dự Thạc gọi tới.

"Tất cả điều kiện đàm phán đều thỏa đáng, cậu sẽ không bị chặt ngón chân đâu." Phó Thần Cương vừa nhận điện thoại đã nói luôn.

Trong chớp mắt Thạch Dự Thạc thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đúng thôi! Tất cả lỗi đều do Phó Thần Cương, ai bảo Phó Thần Cương mải bận chuyện con cái, giao lại mọi chuyện trong công ty cho anh, hại anh dưới tình thế cấp bách liền ký hiệp ước lung tung, trong vòng nửa năm phải tăng sản lượng lên bốn lần. Bản hiệp ước này chưa được đánh giá cẩn thận anh đã hạ bút ký luôn, khi bị cha phát hiện, cha anh đã tức giận đến nỗi nói luôn, sẽ phải chặt đứt đầu ngón chân của anh!

May mắn, sau khi Phó Thần Cương đi làm, đã nhanh chóng chân thành đề nghị với đối phương đàm phán lại một lần nữa, cũng chấp nhận bồi thường tổn thất cho đối phương, tuy khó tránh khỏi bị tổn thất, nhưng may mắn là đã cứu vớt được danh dự của công ty.

"Cảm ơn, tớ đã thiếu nợ cậu một lần."

"Không, cậu nợ tớ nhiều lần." Phó Thần Cương lạnh lùng nói.

"Đừng như vậy mà, bạn tốt cần gì phải so đo như vậy?" Ngày thường vẫn hay nói chuyện theo kiểu vô lại, Thạch Dự Thạc nói tiếp: "Nếu không, Chủ nhật này tớ giúp cậu trông trẻ vậy?"

"Không cần."

"Đừng khách khí với tớ, tớ. . ."

"Tớ đã có bảo mẫu rồi."

"Bảo mẫu sao?" Thạch Dự Thạc cười khẩy một tiếng, "Cậu tin tưởng ở cô ta sao?"

Phó Thần Cương thoáng trầm ngâm: "Tại sao không?"

"Hả, dù sao con trai của cậu cũng đã từng gặp phải loại chuyện này rồi, bảo mẫu lần này chỉ là một cô gái nhỏ, cậu... Chẳng lẽ không sợ chuyện xưa tái diễn sao?"

"Cô ấy không phải loại người như vậy, cô ấy..." Nghĩ tới Khang Hoa Hiên, chỉ ba chữ này đã khiến mi tâm của Phó Thần Cương đang nhíu lại, trong nháy mắt đã giãn ra không ít.

Cô rất kỳ lạ, trên người cô luôn tỏa ra một khí chất gì đó, mặc dù không phải là một cô gái xinh đẹp lộng lẫy, nhưng cô lại khiến người khác có cảm giác khá thoải mái chỉ bằng một nụ cười hay một câu nói. Chỉ cần nơi nào có cô, bất giác ánh mắt của anh sẽ di động dõi theo bóng dáng của cô. Cho dù vì công việc mà phải làm thêm giờ, những ngày gần đây anh cũng muốn làm thật nhanh cho xong, sau đó về nhà cùng con trai và. . . cô.

Ngày trước, mỗi đêm anh vào phòng con trai, chỉ chú ý đến vẻ mặt con trai khi ngủ, nhưng gần đây anh bắt đầu nhìn cả dung nhan lúc ngủ của cô. . .

"Cô ấy?" Cô ấy ... thế nào? Đầu điện thoại đằng kia Thạch Dự Thạc nhận ra ngữ điệu của bạn mình có gì đó không đúng lắm. Bình thường Phó Thần Cương không bao giờ nói chuyện với người khác mà dừng giữa chừng như vậy, vì thế anh không nhịn được liền hỏi lại: "Cậu . . Không phải là cậu đã coi trọng cô bảo mẫu nhỏ nhà mình đấy chứ?"

"Cậu đang nói những lời ngu xuẩn gì vậy?" Phó Thần Cương trầm giọng quát mắng, nhưng anh lại không sao ngăn trở nổi sự băn khoăn đã bắt đầu lặng lẽ nổi lên trong lòng.

"Bạn bè với nhau đã lâu, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu nhé! Cậu và Tưởng đại tiểu thư cho dù hai người có chơi đùa, nhưng cậu phải xác định cho rõ ai là người cần đối xử nghiêm túc, ai là người cần bỏ qua, cậu cũng đừng có tùy tiện đang tay phá hủy ở một cô gái nhỏ đấy nhé."

"Nhàm chán." Ồn ào một hồi, Phó Thần Cương cúp điện thoại.

Nghiêm túc mà nói, anh đối với cô chỉ là có chút tò mò để ý mà thôi, mặc dù không thể nói là có tình cảm gì, nhưng mà...

Tình cảm ư? Anh thì có tình cảm với cô đây?

Trong ngực không hiểu vì sao lại bốc lên một luồng khí nóng bỏng khiến anh không khỏi suy nghĩ. Giữa trưa tháng Bảy, đầu anh bị ánh nắng gay gắt rọi vào, chắc chắn là anh đã bị phơi nắng nên mới có chút không thoải mái rồi. Anh để điều hòa bên trong xe lạnh thêm chút nữa, nhưng cũng không vì vậy mà thấy tốt hơn chút nào. Chỉ cần nghĩ tới Khang Hoa Hiên, lucky post thì dòng cảm xúc khác thường này lại đột nhiên hiện lên

Nhất định là anh bị cảm nắng rồi. Đúng thế! Ngày hôm qua cô còn không ngừng nhắc nhở anh, gần đây trời nóng nực, dễ bị cảm nắng, nói anh nên chú ý nhiều hơn một chút. Thế này thì chắc chắn là anh đã bị cảm nắng rồi!

Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là hôm nay về nhà sớm hơn một chút, nhờ cô đánh gió giúp cho nhỉ?

Ừ, nên làm như thế.

Đang lúc đợi đèn đỏ, trong lúc vô tình Phó Thần Cương để ý thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đẩy chiếc xe trẻ con, trên tay còn mang theo một cái túi lớn, đang chậm rãi đi qua đường.

Là cô đó ư? Anh thở dốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia một hồi rồi mới dám xác định. Bởi vì, tự nhiên cô lại cắt ngắn mái tóc dài của mình đi! Mái tóc ngắn rất thích hợp với cô, làm cho ngũ quan của cô thêm xinh xắn, nhưng lại làm cho cô lúc mới thoạt nhìn thì có vẻ trẻ con hơn.

Cô mặc một chiếc áo đơn giản màu xám trắng, bên dưới mặc chiếc váy ngắn màu xanh da trời, để lộ ra một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng noãn .

Lúc này Phó Thần Cương mới giật nảy mình .. thật ra thì cô vẫn còn rất nhỏ. Hai mươi ba tuổi, đáng ra phải là độ tuổi không buồn không lo, là độ tuổi chỉ biết theo đuổi tương lai và tình yêu. Nhưng cô lại tự nguyện xách túi lớn túi nhỏ, hy sinh tất cả thời gian giải trí để đi làm bảo mẫu!

Nhìn cô thỉnh thoảng giúp Huân Triết ở trong xe lau đi một chút mồ hôi, gặp phải bậc cao ở ven đường cô còn cố dùng hết sức của mình nâng cả cái xe lên, cố gắng không để cho Huân Triết ở bên trong phải chịu bởi bất kỳ sự lắc lư nào làm cho khó chịu.

Tại sao cô lại phải đối xử với Huân Triết tốt như vậy? Rõ ràng cô chỉ là bảo mẫu, tại sao nhất cử nhất động đối với Huân Triết lúc này đều tỏ ra cực kỳ quan tâm, cực kỳ cẩn thận, cực kỳ chú ý?

Nếu như không phải anh biết quan hệ giữa cô và Huân Triết, thậm chí anh sẽ cho rằng cô là mẹ đẻ của Huân Triết.

Cô còn trẻ như vậy, giống như một bà mẹ nhỏ bé gầy gò lại định đẩy xe cho cục cưng bé nhỏ đi đâu vậy?

Phó Thần Cương không chút nghĩ ngợi liền lái xe theo sau. Nhìn thấy cô đi vào một quán cà phê cách đó không xa, anh liền rẽ vào, định tìm chỗ đậu xe, nhưng đợi đến khi anh dừng xe xong, cũng đã tốn không ít thời gian

Anh khiêm tốn đi vào quán cà phê, ánh mắt nhanh chóng quét quanh một vòng, phát hiện cô đang ngồi ở góc, ôm con trai anh trong lòng, đang dỗ nó uống nước trái cây.

Đầu cô cúi thật thấp tựa như đang trốn tránh điều gì đó, còn ở trước mặt cô có một phụ nữ khác ngồi đang nói một thôi một hồi.

Anh chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh, gần chỗ các cô, quay lưng về phía hai người, anh ngồi xuống nhưng lỗ tai lại dựng đứng thật cao.

". . . Chị nghe Hoa Chân nói gần đây em thực sự cũng không đến nỗi tệ lắm, mới nghĩ đến em để mượn ít tiền chi dùng. Em cũng biết anh rể em là người buôn bán làm ăn rất lớn, bình thường chút tiền nhỏ này anh chị cũng không để vào mắt đâu. Bây giờ vì tạm thời có việc cần dùng đến tiền nên chị mới nói với em, chắc em sẽ không từ chối chị chứ?"

"Vâng... Nhưng trong tay em thật sự không có nhiều tiền..." Khang Hoa Hiên nói lắp bắp: "Nếu là hai vạn đồng thì em còn có thể, không biết là có thể giúp được công việc của chị hay không..."

"Không phải chứ? Hai vạn đồng thôi ư?" Sắc mặt của Khang Hoa Thi có chút khó coi, lúc này ngay cả liếc mắt cô cũng không thèm liếc vào chiếc phong bì trên tay Khang Hoa Hiên.

Nheo mắt quan sát đứa trẻ trong ngực em gái, nhìn quần áo mới trên người bé con, lại còn nhãn hiệu đồ chơi trẻ con ở trên xe... Thông thường mà nói, phần lớn những thứ đồ mà trẻ con hay dùng thường sẽ không phải là đồ mới, trẻ con vốn mau lớn, quần áo giầy dép ngay lập tức sẽ không mặc được nữa, người bình thường cũng sẽ không mua mọi thứ đồ mới cho trẻ con.

Nhưng nhìn đứa trẻ kia, mặc dù nói là không mặc vàng mang bạc, nhưng còn nhỏ tuổi mà đã được ăn ngon mặc đẹp, xem ra lần này ông chủ của em gái cô là một ông chủ lớn rồi.

"Em nói em làm nhiều tháng cũng không hề nghỉ phép chẳng qua cũng chỉ vì để chăm sóc cho đứa trẻ này sao? Khổ cực như vậy chả lẽ ông chủ của em lại không tăng lương cho em à? Suốt mấy tháng qua em gửi tiết kiệm ít nhất thì cũng phải đến chừng mười vạn đồng ấy chứ? Lúc nãy chị có nói với em, bình thường cũng chẳng so đo chút tiền lẻ này, chẳng lẽ em còn sợ chị không trả cho em sao?"

"Chị Cả, không phải là em có ý đó. . ."

"Vậy thì còn có điều gì khác mà em còn do dự?"

"Nhưng đó là tiền em đã gửi ngân hàng. . . Khoản tiền kia, em đã dự định để chi dùng..." Cô đã gửi ngân hàng để lấy lãi, chính là vì đã quyết định bất kể thế nào cũng không được động đến một xu, bởi vì đó là khoản tiền để sau này cô phải chi dùng cho cục cưng!

“Không phải là chị không trả!" Khang Hoa Thi cũng không chịu được sự do dự của em gái nữa: "Nếu như em cần dùng tiền, cũng có thể xin với ông chủ của em trả trước một tháng tiền lương! Dù thế nào đi nữa ông ta tín nhiệm em như vậy, sẽ phải đồng ý chứ?"

"Chị Cả, thật sự em không có cách nào cả... Số tiền mà chị cần quá lớn, em sợ là em không giúp được chị. . ." Cô biết chồng của chị Cả thời gian trước cũng khá phong quang, một tháng ghi sổ mười mấy vạn đồng cũng không coi vào đâu, hiện tại cần dùng tiền gấp, nói vậy cũng không phải là số lượng nhỏ, cô cho rằng chừng mười vạn đồng sợ cũng không đủ để cho anh ta nhét kẻ răng. Nếu vội vàng cũng không giúp được, cô cần gì phải mạo hiểm lấy ra toàn bộ tiền gửi ngân hàng dành cho bé cưng về sau này để cho chị cô mượn chứ?

"Cô phách lối cái gì vậy? Cô cho rằng cô rất giỏi sao? Hôm nay tôi tới vay tiền cô là đã để cô vào mắt rồi?" Không mượn được tiền Khang Hoa Thi lập tức trở mặt như lật sách.

"Chị Cả. . ."

"Hôm nay chị em chúng ta gặp nhau, ngay cả chút việc này mà cô cũng không muốn giúp, vậy sau này cô cũng đừng nữa nói chuyện với tôi nữa."

"Chị, không phải là em không nguyện ý giúp, chẳng qua là khoản tiền kia em đã thề, em sẽ không động đến một xu."

Khang Hoa Thi nghe vậy sắc mặt càng thay đổi: "Đừng cho là tôi không biết cô dùng những đồng tiền kia là để làm cái gì, còn không phải là muốn mang đi để bao nuôi đàn ông hay sao? Làm cái loại chuyện mất thể diện đó, mà còn khoác lác vô sỉ như vậy, đồ tiểu yêu nữ cô da mặt cũng thật là dày đấy nhỉ."

Phó Thần Cương cả kinh, trong nháy mắt hai quả đấm nắm chặt, anh chưa từng nghĩ tới Khang Hoa Hiên có bạn bè khác phái thân mật hay không, bởi vì cô rất ít khi nói chuyện của mình, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có người bạn khác phái nào đến tìm đến cô... Cô còn ít tuổi như vậy mà đã biết làm loại chuyện như vậy sao? Nhưng trong đầu anh đột nhiên lại hiện lên hình ảnh cô và Hứa Hải Sinh ôm nhau ngày đó.

Cúi đầu, Khang Hoa Hiên phồng má nghiến răng, không có bất kỳ ý kiến nào phản bác lại.

"Quên đi! Có cho mượn hay không, đây cũng không phải là không sống nổi!" Cầm chiếc túi lên, Khang Hoa Thi không nể tình cảm đứng phắt dậy bỏ đi.

Khang Hoa Hiên có chút mất mát, nhưng cô trêu chọc bảo bảo trong ngực, chẳng bao lâu lại khôi phục tinh thần.

Cô thu dọn đồ ở bên cạnh xong, cầm hóa đơn trên bàn, chuẩn bị ra quầy tính tiền.

Vừa để tờ hóa đơn xuống, cô liền phát hiện bên cạnh mình có thêm một người đã nhanh chóng lấy thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ.

"Ồ, gặp nhau rồi."

"Phó tiên sinh?" Khang Hoa Hiên có chút kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô không biết nên nói gì.

"Sao cô lại cắt tóc ngắn thế này?" Anh hỏi cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô.

Khang Hoa Hiên không nghĩ tới anh lại dùng loại ánh mắt có chút tiếc nuối này để nhìn cô. Cô vuốt vuốt mái tóc ngắn vừa chạm vai của mình, nghĩ thầm không biết kiểu tóc này có thích hợp với mình hay không. . .

"À, gần đây do bé cưng thường hay túm tóc của tôi, vì thế tôi phải cắt tóc ngắn đi, sửa sang lại cho gọn gàng... nhìn thế này khó coi lắm sao?"

"Không đâu, chẳng qua là...." Anh nghẹn giọng, nhìn gương mặt thanh lệ của cô, nói thật ý nghĩ của mình: "Thoạt nhìn xem ra có vẻ trẻ hơn."

"À..." Cô thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải là không đẹp mắt.

Phó Thần Cương khom người bế cục cưng vẫn đang ở trong ngực cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé vừa như dạy dỗ, vừa khẽ vỗ vỗ mấy cái.

"Tại sao con lại có thể quào loạn tóc của cô gái trẻ này thế?"

Giống như nhận ra được cha mình đang dạy dỗ, Huân Triết mở to hai mắt, có chút tủi thân ô ô nói mấy tiếng.

"Khóc cũng vô ích thôi, sau này không được như thế, biết không?" Mặc dù ngữ điệu nhỏ nhẹ nhưng vẫn tràn đầy sự đe dọa.

"Ngài chỉ giỏi hung ác." Cảnh trước mắt này làm cho người ta có chút buồn cười, nhưng nhìn bộ dạng Phó Thần Cương nghiêm túc học cách nói của trẻ con, lại làm cho cô cảm động không sao cười nổi."Nó còn nhỏ mà."

"Cần phải nghiêm khắc với nó một chút, phải sớm dạy cho nó biết rằng có một số việc nó không được làm."

Tay của cô đập lên cánh tay đang chọc chọc vào gương mặt của bé cưng, cười nói với Phó Thần Cương: "Nhẹ tay một chút."

Chỉ là một động tác nhỏ với nụ cười mủm mỉm tươi như hoa của cô thôi, lập tức đã làm cho mỗi tấc lòng của anh trở nên rối loạn.

Ánh mắt Phó Thần Cương tránh né nụ cười sáng lạn của cô, hỏi với vẻ không chút để ý: "Buổi trưa nắng lớn như vậy, cô chạy ra đây làm cái gì?"

"Tôi cùng chị gái tôi ra ngoài uống trà."

"Chị cô muốn vay tiền cô à?" Anh không hề che giấu việc mình vừa nghe được chuyện gì.

Khang Hoa Hiên cười nhạt, "Mấy ngày gần đây chị ấy có nhiều chuyện phiền lòng, tính khí tương đối nóng nảy, qua một thời gian lại như không có chuyện gì ngay ấy mà."

"Cô cần dùng tiền thì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cô."

Khang Hoa Hiên sửng sốt, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, "Cảm ơn ngài, Phó tiên sinh, nhưng ngài đã giúp tôi rất nhiều việc rồi."

Phó Thần Cương nhíu mày đẹp, anh không thích kiểu hờ hững của cô như vậy.

"Cô. . ." Nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú trong sáng của cô, có lúc, anh thật sự không khỏi hoài nghi, trên đời lại có người độc ác muốn nổi giận với chủ nhân của gương mặt xinh xắn này sao?"Cô gọi Hứa Hải Sinh thế nào?"

"Hả?"

"Cô hay gọi ông ta như thế nào?"

Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Khang Hoa Hiên vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Bác Hải Sinh."

"Ừ, vậy thì sau này cô cũng gọi tôi như vậy."

“Gì cơ?" Cô ngẩn ngơ, thử thay đổi cách xưng hô mới: "Thần... anh cả Thần Cương ...?"

"Bỏ chữ cả kia đi."

"Anh Thần Cương. . . ?" Chữ “anh” cô nói rất nhỏ.

"Bỏ luôn cả chữ anh đi."

"Thần. . . Cương?" Tiếng cô nói so với tiếng mèo con kêu còn bé hơn.

Rốt cục lần này anh đã gật đầu một cái, giúp cô bế Huân Triết, còn giúp cô xách cái túi nữa. Anh chia sẻ bớt gánh nặng cho cô, đi thẳng về phía trước. Khang Hoa Hiên chân ngắn, nhưng vẫn đẩy chiếc xe nôi cố gắng bước theo sau.

"Tại sao. . . Đột nhiên ngài lại muốn tôi gọi như vậy?"

Anh liếc xéo cô một cái, "Bởi vì tôi cảm thấy gọi Phó tiên sinh rất chói tai."

"Chói tai ư?"

"Đúng vậy, rất chói tai."

"Nhưng. .d∞đ∞l∞q∞đ . Đây là cách gọi lễ phép. . ." Chẳng phải những ông chủ lớn, dường như đều thích người ta gọi mình với kiểu xưng hô như vậy hay sao.

"Không cần phải lễ phép, " Anh nhấn mạnh một lần nữa, "Nghe rất chói tai."

". . ." Được rồi, nếu như ông chủ đã kiên trì như vậy, cô cũng sẽ làm theo ý của anh là được chứ gì!

"Tiếp theo cô còn muốn đi đâu nữa không?". Anh quay đầu hỏi cô.

"Không , tôi muốn đi thẳng về nhà."

"Được, vậy tôi sẽ đưa cô về nhà trước."

Cô ngẩn ngơ, bị tụt lại ở phía sau anh mấy bước, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo, "Anh không cần phải đi làm sao?"

"Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa."

"À..." Cô nhìn vào đồng hồ đeo tay, kim ngắn đã chỉ đến số 2 rồi. Thời gian Phó tổng giám đốc nghỉ trưa so với người khác cũng quá lâu đấy nhỉ?

"Cô đã ăn cơm trưa chưa?" Anh lại hỏi.

"Vẫn chưa ăn."

"Vậy để tôi dẫn cô đi ăn trưa trước, sau đó sẽ đưa cô về nhà."

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại cảm thấy anh như đột nhiên thay đổi thành người khác vậy?

"Phó tiên sinh... À quên, tôi muốn nói là...Thần Cương... anh có nơi nào không thoải mái không?"

"Hình như vậy, dường như hơi bị cảm nắng." Anh nhớ tới nguyên nhân lúc trước khiến anh muốn tan việc về nhà sớm hơn.

Bị cảm nắng ư? Cô có chút hoài nghi, Thoạt nhìn anh không giống như người bị cảm nắng!

Anh quay đầu nhìn cô."Cho nên chút nữa về nhà, cô giúp tôi xoa bóp nhé."

Bị cảm nắng... Xoa bóp có được không? Lần đầu tiên cô nghe nói như thế.

************************

Nửa đêm, phòng tán gẫu trong quán con Cò. Ba con Cò mẹ lại tụ tập cùng một chỗ. . . Không, chỉ có hai con, còn một con nữa vẫn chưa bay vào.

Cò lớn màu đỏ hỏi: "Gần đây việc kiếm tiền ra sao rồi? Có được thuận lợi không?"

Cò nhỏ màu lam nói: "Vâng, cũng rất thuận lợi, mặc dù mới có nửa năm, nhưng em đã đạt được mục tiêu."

Đối phương hơi dừng lại một chút, tựa hồ như đang tính toán giữa tiền lương, tiền gửi ngân hàng và mức độ có thể chi tiêu.

"Oa, em cũng thật giỏi đấy! Nửa năm đã gửi được gần hai mươi vạn, vậy em đã có thể nhận lại con trai mình sớm một chút rồi!"

"Vâng. . . Nhưng em nhìn thấy tình cảm của hai cha con cũng không tệ, nếu như bây giờ lập tức đến đón cục cưng đi, em nghĩ... chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận."

"Làm sao em biết được tình cảm của bọn họ không tồi?"

"À. . . Bởi vì lúc này em đang làm việc ở nhà của anh ta. . ."

"Hả?"

"Em làm bảo mẫu cho con em. . . "

Lần đầu tiên trên màn hình vi tính chỉ thấy yên lặng trống trải, tiếp theo là tiếng chém phầm phập, rồi những dòng chữ viết bắt đầu xuất hiện, chính là một trận mắng đầy thương yêu: "Em đã làm cái gì vậy? Nếu như bị phát hiện thì biết làm sao bây giờ?"

"Nhưng mà em thật sự rất nhớ cục cưng... Không phải có câu nói 'Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con' đó sao? Em lại không được thông minh như các chị, làm sao có thể đón được cục cưng đây? Hơn nữa vừa nghĩ tới bé con rời khỏi em, nếu như ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hoặc là có người bắt nạt nó... em, em..."

"Làm sao có thể? Người đàn ông kia có tiền như vậy, làm sao lại để cho con trai của em đói bụng được?"

"Hai chuyện này khác nhau. . . Mặc dù anh ta có tiền, nhưng chắc chắn là không có thời gian để quan tâm đến cục cưng. . ."

"Vậy sao? Còn chuyện gì nữa! Chẳng phải hắn ta bận rộn đó sao... Dù sao tiền của em cũng đã gom lại được kha khá rồi, vậy thì em hãy mau tìm một ngày mà ôm con trai của mình ra ngoài, đoạn tuyệt hẳn với người đàn ông kia, chạy đến chân trời góc biển nào đó để hắn không tìm thấy được."

"Không được đâu! Gần đây tình cảm của anh ta và bảo bảo mới tương đối khá hơn, có lúc anh ta đã có thể ôm cục cưng đi ngủ, lúc này làm sao em có thể bế con đi được đây?"

Đối phương dừng lại một chút, “... Tiểu thư à, rốt cuộc thì em đang suy nghĩ gì vậy?"

"Cái gì là cái gì ?"

"Chị hỏi em, lúc đầu vì sao em lại ném con cho cha nó chăm sóc?"

"Bởi vì. . . em sợ cục cưng phải chịu đói."

"Đúng vậy, khi đó em nói em không có tiền đúng không? Cho nên, em mới giao con cho cha nó chăm sóc. Em cũng đã đi làm bảo mẫu cho con mình để kiếm tiền, hiện tại em cũng đã tích lũy đủ tiền rồi, đây là lúc em nên đón con đi mới phải chứ?"

"Không được đâu! Rõ ràng em đã để nghị với anh ta chăm sóc cục cưng một năm, hiện tại mới hơn bảy tháng, không có thể nói mà không giữ lời được."

Cò lớn màu đỏ vẫn nhẫn nại hỏi tiếp, "Được, vậy chị hỏi em, liệu một năm sau em có mang cục cưng ra đi thật không?"

"Dĩ nhiên rồi. . . em sẽ mang đi chứ. . ."

"Nếu đã như vậy, bây giờ việc gì em phải để cho con trai của em bồi dưỡng tình cảm với cha của nó?" Cò lớn màu đỏ tức giận đến mức kêu ầm lên quàng quạc: "Em thực là ngốc nghếch mà! Nên để cho người đàn ông đối xử với đứa trẻ càng lạnh nhạt thì em lại càng có lợi chứ! Lỡ như tình cảm của hai cha con mà quá tốt, đến cuối cùng không dứt ra được thì lúc đó làm sao em mang con đi được đây?"

"Nhưng mà... Nếu vậy thì anh ấy quá đáng thương..." Đã để cho Phó Thần Cương biết mình có con trai, sau một khoảng thời gian chung sống lại tước đoạt, mang con trai của anh đi, thật sự cô không đành lòng nhẫn tâm như thế.

"Ai đáng thương vậy?" Cò lớn màu nâu đã bay vào hỏi.

"Cô lại đây!" Cò lớn màu đỏ kể lại câu chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho Cò lớn màu nâu nghe."Cô nói xem, như vậy có phải là quá ngu ngốc hay không?"

"Đúng là lòng dạ đàn bà." Cò lớn màu nâu bình luận ngắn.

"Đúng đúng đúng !" Cò lớn màu đỏ vẫn còn thở phì phò.

"Còn cô." Cò lớn màu nâu lại chuyển mũi nhọn về phía Cò lớn màu đỏ "Lại sống quá lý trí theo kiểu máu lạnh."

"Tôi ư? Đâu có? Tôi đây là chỉ suy nghĩ cho em nó mà không được hay sao"

"Được, vậy tôi hỏi cô, bây giờ cô đang ở đâu?"

"Ở. . . trong nhà . . ." Cò lớn màu đỏ trở nên ấp úng.

"Nhà ai?"

"Thì là ở nhà cha của đứa nhỏ ấy..." Tỏ ý không muốn tiếp chiêu.

"Ở trong nhà anh ta làm cái gì?"

"Giúp một tay chăm sóc cục cưng. . ." Bắt đầu cáu. . .

Kết quả, cả ba cô gái đều có khí thế kinh người, đều làm mẹ khi chưa lập gia đình. Rõ ràng đều nói muốn mang con đến đặt ở cửa nhà của người đàn ông, để cho con mình “tự sinh tự diệt”, cuối cùng thì thế nào? Chẳng phải lại không đành lòng thấy các ông bố kia lâm vào tình huống bi thảm, vì vậy đành đến để hỗ trợ đó sao.

Trong số này, lại chỉ có Khang Hoa Hiên lớn mật nhất, trực tiếp đến thẳng nhà người đàn ông đó làm bảo mẫu 24 giờ, dĩ nhiên là vừa được ở bên cạnh chăm con lại vừa kiếm được tiền nữa chứ!

Lâm Tĩnh - Cò lớn màu đỏ vẫn cho là trong ba người các cô, Khang Hoa Hiên là người mềm yếu nhất, không có chủ kiến, nhưng không ngờ rằng, ẩn dưới gương mặt ôn hòa kia lại là trái tim kiên định như thế.

"Nhưng mà, chị cũng cảm thấy Lâm Tĩnh nói rất đúng. Hoa Hiên, em cũng không nên lún sâu vào đó quá." Cò lớn màu nâu nói với Cò nhỏ màu lam, "Nếu không, rốt cuộc người chịu tổn thương chắc chắn sẽ là em đấy."

". . ."

"Em suy nghĩ một chút đi, nếu như cuối cùng, cha của đứa nhỏ không muốn trả con lại cho em thì làm sao đây? Em chấp nhận sẽ ra đi một mình hay sao?"

"Nhưng mà. . . Em lại không muốn anh ấy bị tổn thương. . ."

"Cho nên bây giờ em cũng mới chỉ là ở giai đoạn đầu thôi, cũng không nên ở giữa mà lôi kéo tình cảm cha con của bọn họ, cứ tiếp tục để cho tình cảm giữa hai cha con họ lạnh nhạt, có như vậy đến ngày chia tay, bọn họ mới không quá khổ sở."

Trên màn hình dòng chữ yên lặng vẫn lặng im đứng đó hồi lâu, cuối cùng Cò nhỏ màu lam hỏi: "Vậy còn chị? Chị sẽ làm thế nào? Nhìn thấy cha đẻ và con gái của chị tình nghĩa sâu đậm như thế, đến lúc đó chị có cách để mang con đi được không?"

Cò nhỏ màu đỏ cũng ngập ngừng một chút mới trả lời, "Ừm, chị cũng nhìn thấy biểu hiện của anh ta cũng không đến nỗi nào, cho nên, trước tiên để con gái ở bên cạnh anh ta một chút, đến lúc đó rồi sẽ bạn bạc lại sau."

"Vậy còn chị?" Cò nhỏ màu lam lại hỏi Cò lớn màu nâu.

"Chị ư? Chị vốn chỉ định bỏ con trai lại cho anh ta trông nom! Nhưng nhìn anh ta càng ngày càng có bộ dạng làm cha, sau này chắc chị cũng không cần phải lo lắng gì."

"Cho nên, một năm sau, chị cũng sẽ tuyệt vọng mà rời đi sao?"

Lời này vừa nói ra, ba cô gái đều yên lặng không nói gì nữa.

"Bất kể thế nào, nhất định em cũng sẽ rời đi." Cò nhỏ màu lam nói: "Bởi vì, anh ta đã từng nói là có bạn gái sắp kết hôn rồi."
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom