• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ba ba lạnh lùng (3 Viewers)

  • Chương 6

Chủ nhật, Khang Hoa Hiên nói muốn đưa Huân Triết đi chơi ở công viên, Phó Thần Cương suy nghĩ một chút, quyết định đi cùng bọn họ.

Buổi chiều sau khi về nhà, đột nhiên anh lại “dâng trào nhiệt huyết” muốn dỗ con trai ngủ, vì vậy anh phải chơi đùa với Huân Triết một lúc lâu cu cậu mới chịu ngủ.

Khi anh xuống lầu, phát hiện quả thật trong phòng khách đã có thêm người khác ở đó. Thảo nào lúc nãy anh mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa, chắc là có khách. Nhưng tại sao Khang Hoa Hiên không đến báo cho anh biết nhỉ?

Vẫn còn cảm thấy kỳ quái, định đi tới phòng khách để xem thế nào, nhưng lại nhận ra giọng nói kia không phải của ai khác mà chính là giọng nói quen thuộc của Từ Hải Sinh và Khang Hoa Hiên.

Lần thứ hai, không ngờ lại bị anh bắt gặp?

Phó Thần Cương tự nhủ là mình phải hết sức giữ bình tĩnh, nhưng ngay cả anh cũng không ngờ, khi anh định thần lại phát hiện mình lại một lần nữa chứng kiến cảnh tay của Khang Hoa Hiên đang cùng tay của Từ Hải Sinh đưa đẩy ở bên cạnh.

"Phó tiên sinh?" Hứa Hải Sinh bị anh làm cho sợ hết hồn.

Trước hết Phó Thần Cương nhìn chằm chằm vào Hứa Hải Sinh một chút, đến xác định rằng anh đã dọa cho làm cho ông ta sợ đến mức không dám thở mạnh một tiếng, mới quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ ở bên cạnh.

Dường như cô không thích thú lắm với sự tham gia của anh, không nói câu nào, chỉ định rút bàn tay của mình ra nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi

Thật khiến người ta muốn nổi giận! Anh nghiêng đầu ghé mắt, lườm về phía Hứa Hải Sinh, "Hôm nay là Chủ nhật, ông đến đây làm gì?"

"Tôi, tôi..." Hứa Hải Sinh căng thẳng nhìn về phía Khang Hoa Hiên, "Tôi tới tìm Khang tiểu thư..."

"Tìm cô ấy làm cái gì?"

Khang Hoa Hiên mở miệng, "Chúng tôi pha ly trà, tâm sự một chút, không thể được sao?"

Không thể! Phó Thần Cương muốn hét to.

Cô nhóc này, anh đã từng khuyên cô không chỉ một lần vậy mà cô vẫn không thay đổi sao? "Nói chuyện phiếm hàn huyên tới mức cùng nhau ôm ấp thì không thể."

Hứa Hải Sinh nghe vậy, gương mặt già đỏ lên, cúi đầu, nói lại câu cũ: "Tôi... tôi đi trước."

Đợi đến khi ông ta rời đi, Phó Thần Cương mới dùng giọng điệu khá nặng nề, cứng rắn hỏi Khang Hoa Hiên, "Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?"

Cô thở dài, vẻ mặt nhìn anh đầy trách cứ: "Tại sao lần nào anh cũng đến quấy rầy tôi vậy?"

Anh quấy rầy cô? Cô lại còn nói anh quấy rầy cô sao?

"Bất kể là ai, cô cũng có thể cho đối phương gục sát đầu vào trong ngực của mình như thế hay sao!" Trong giọng nói khó nén nổi sự ghen tuông, bất kể là con trai của anh, hay là Hứa Hải Sinh, cô cũng đều có thể ôm vào trong ngực... Ghê tởm! Đáng chết, anh thật tức chết!

"... Về đại thể thì đúng như vậy." Cô trả lời không nhanh không chậm.

Anh thật muốn bóp chết cô gái nhỏ này ngay lập tức. Tại sao đến tận lúc này trên gương mặt của cô vẫn không hề có bất cứ chút biểu hiện mập mờ nào nhỉ?

Tiếp đó câu nói của cô lại càng làm cho anh suýt nữa hộc máu...

"Anh có muốn thử một chút không?"

Rốt cuộc vì sao anh lại có ấn tượng tốt với cô được nhỉ? Lẽ nào sự thanh thuần lúc trước đều là sự giả vờ của cô?

Vẻ mặt đầy nghiêm khắc, anh nghiêm nghị nói: "So với suy nghĩ của tôi cô còn dễ dãi hơn rất nhiều."

Đối với vẻ mặt nghiêm nghị chỉ trích của anh, Khang Hoa Hiên khẽ cau mày, nhưng giọng nói êm ái vẫn không thay đổi, "Chỉ là một cái ôm mà thôi, có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều hay không?"

"Cô luôn tùy tiện ôm người khác như vậy hay sao?"

"Cho người khác một cái ôm thật lòng, sao lại gọi là tùy tiện?" Thấy anh không nói gì, cô nói tiếp: "Khi có người nào đó cần sự ấm áp, cần được ôm thì nên cho người ta một cái ôm, giúp cho họ cảm nhận được sự quan tâm lo lắng, mặc dù thực chất cũng không giúp được bao nhiêu, nhưng ít ra có thể cho đối phương có dũng khí đứng lên."

Cô có thể hiểu được sự không vui của Phó Thần Cương. Những người khác khi mới bắt đầu quen biết với cô cũng thế này, cho đến khi bọn họ không còn chút đề phòng nào với cô nữa , họ sẽ từ từ bộc bạch bằng hết mọi nỗi khổ tâm của mình với cô, họ gần như coi cô là bác sĩ tâm lý, kể với cô rất nhiều chuyện.

Nói ví dụ: Thú cưng đã làm bạn nhiều năm bị chết, thi cuối năm bị trượt, hôn nhân bị rơi vào tình thế nguy hiểm, thậm chí ngay cả những bệnh khó nói của mình...

Sau đó, họ ôm cô khóc rống lên một hồi...

Sau này cô mới từ từ phát hiện ra, có lẽ là do dung mạo của cô làm cho người ta cảm thấy dễ gần gũi thân thiết, vì vậy trong lúc vô tình, đầu óc họ đã không chịu nổi nữa nên đã nói với cô tất cả mọi chuyện mà họ đã chôn sâu ở trong lòng.

Lại có người nói, cái ôm của cô với những người khác nhau cũng rất khác nhau. Còn cái ôm lại giống như của chị hoặc em gái, có khi lại giống như cái ôm thắm thiết giữa những người bạn thân thiết với nhau. Mặc dù họ cũng từng có những cái ôm ấm áp với nhau, nhưng không ai có được cái ôm như của cô. Từ cái ôm quý giá ấy, có một nguồn năng lượng cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể không dứt, làm cho người ta trở nên phấn chấn, khôi phục lại sự tự tin.

Thoạt đầu, cô cũng không để ý, nhưng càng ngày càng có nhiều người nói như vậy, khiến cô không thể không nhìn lại vấn đề này một cách nghiêm chỉnh.

Cái này được gọi là công năng đặc biệt gì đó sao? Cô lại không cho cái ôm này có gì đặc biệt, chỉ là một sự ấm áp mà tất cả mọi người đều có thể làm được, không có gì đáng gọi là công năng đặc biệt hết.

"Thực sự chỉ ôm một cái như thế thôi?" Anh bắt đầu có chút bán tín bán nghi.

Khang Hoa Hiên gật đầu một cái.

Anh không nói, đứng nguyên tại chỗ cũng không hề nhúc nhích nhìn thẳng vào cô.

Từ trong ánh mắt ấy của anh, cô đã hiểu được điều gì đó. Vì vậy cô tiến lên vài bước, đưa ra hai cánh tay thử vây quanh anh."Anh có thể ngồi xuống được không? Anh quá cao lớn."

Vốn dĩ Phó Thần Cương rất ghét có người dựa vào anh gần như vậy, nhưng trong lúc này, khi thân thể ấm áp ngát thơm của Khang Hoa Hiên ghé vào gần trước ngực anh, trong nháy mắt đã làm cho thân thể anh như cứng lại, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế sa lon.

Khang Hoa Hiên thấy anh mặc dù toàn thân cứng ngắc, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng vẫn thuận theo, ngoan ngoãn ngồi vào trong ghế sa lon như cô đề nghị, vẻ mặt lại giống như con gấu khiến cô không nhịn được khẽ bật cười.

"Cười cái gì?" Anh lườm nàng.

"Không có gì." Cô buồn cười, vòng tay quanh thân hình cao lớn tới phía sau lưng anh, hai bàn tay khoác lên hai đầu vai của anh, dùng một lực thích hợp ôm lấy anh.

Anh vốn đang muốn hỏi cô vì sao đột nhiên thay đổi ý định xoa bóp giúp anh, nhưng lúc này mỗi một cái vuốt ve rất đúng lúc của cô trong lúc nhất thời đã làm anh quên sạch những lời định nói kia.

"Anh đừng quá căng thẳng." Cô vỗ nhẹ lên đầu vai anh, nàng không khỏi thở dài.

"... Đây cũng là một trong kỹ năng cần thiết của bảo mẫu sao?" Lúc này anh rất nghi ngờ cô đã học ở kỹ năng tuyệt vời này ở đâu đó.

"Có lẽ vậy. Bé cưng cũng rất thích được như vậy, lần nào cũng thế, phải vỗ vỗ một lúc nó mới chịu ngủ."

"Còn nhỏ như thế mà đã biết hưởng thụ như vậy rồi sao? Cô quá cưng chiều nó rồi đấy."

"Có sao đâu. Nó là..." Vốn cô định nói Huân Triết là cục cưng của cô, cô không cưng chiều nó còn muốn cưng chiều ai nữa đây? Nhưng cô khẽ cắn môi kịp thời dừng lại, "Nó dễ thương như vậy, cho dù là ai cũng muốn cưng chiều nó."

Giọng Phó Thần Cương lạnh lẽo, "Ít nhất có mẹ đẻ của nó không như vậy."

Khang Hoa Hiên muốn thử độ cứng rắn của anh đến đâu, liền dò hỏi: "Anh đã biết mẹ bảo bảo là ai chưa?"

"Cái này không quan trọng."

"Ặc..." Đúng không vậy? Cô không quan trọng...

"Cho dù cô ta là ai, tôi cũng sẽ không giao Huân Triết lại cho cô ta."

"Nhưng không phải trong thơ đã viết, một năm sau, cô ấy sẽ đến đón cục cưng đi sao?" Giọng nói của cô không khỏi nóng nảy.

"Loại phụ nữ sinh con ra sau đó liền bỏ mặc, suốt thời gian qua hoàn toàn không hề có tin tức gì hết. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô ta đón Huân Triết trở về đâu. Cô ta muốn nhận con về sao? Đừng có hòng mơ tưởng." Anh tức giận quá mức nên hoàn toàn không nhận ra cô đã mắc lỗi khi nói "trong thơ", bởi vì, lẽ ra cô không thể biết có sự tồn tại của lá thư này.

"Nhưng..."

"Nếu như cô ta muốn đòi cái quyền giám hộ với đứa nhỏ, tôi sẽ cùng với cô ta lên tòa. Người phụ nữ kia, chắc không được ba mẹ nuôi dạy, hiện giờ nếu còn to gan lớn mật không hiểu biết gì lại còn xuất hiện, nghĩ muốn ôm đứa trẻ đi, tôi sẽ khiến cho cô ta biết thế giới này không phải đơn giản như ý nghĩ của cô ta đâu."

"Có lẽ là cô ấy thật sự có khó khăn thì sao, trong lúc nhất thời không còn cách nào để nuôi dưỡng cục cưng... Có lẽ, cô ấy cũng thật sự rất yêu bé cưng, so với bất cứ ai khác cũng yêu..."

"Nếu như người phụ nữ kia thật yêu thương nó, cũng sẽ không thể làm ra chuyện như vậy."

"Chẳng phải anh cũng giống như vậy đó sao? Ban đầu ngay cả ôm nó anh cũng không muốn ôm mà... Lẽ nào anh cũng không yêu bé cưng sao..."

Phó Thần Cương cắt ngang câu nói của cô, cứ thế nói: "Cũng như cô đã thấy đấy, trước khi cô đến, tôi cũng không hề ôm ấp Huân Triết. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi là người máu lạnh, thậm chí không yêu thương nó. Nhưng nếu như tôi thật sự không thương nó, tôi cũng sẽ không nuôi nó, thậm chí ngay cả nhìn một cái thôi, tôi cũng sẽ không nhìn nó.

Tôi biết như vậy là rất mâu thuẫn, từ ngày tôi nhặt được nó, thậm chí cũng không cần đi giám định DNA, tôi cũng biết nó là con của tôi, tôi thật rất yêu thương nó. Có lẽ là tôi cần bổ sung thêm tính nết này... Tôi muốn cho nó trôi qua vui vẻ tuổi thơ mà tôi chưa từng có. Tôi hi vọng nó có thể lớn lên trong sự vui vẻ, nhưng, lúc này tôi mới đột nhiên nhận ra, chưa từng có ai dạy tôi biết yêu thương, cho nên tôi không biết cần yêu thương người khác như thế nào..."

Có lẽ là do lực ôm của tay cô vừa phải, hoặc là giọng của cô quá êm dịu, nên Phó Thần Cương phục hồi lại tinh thần. Anh chợt nhận ra mình vậy mà lại giống như đồ ngốc, đi nói với cô một đống những chuyện không đâu. Trong lúc bất chợt, anh lúng túng cứng đờ người ra, sắc mặt thoáng đỏ hồng, ho khan mấy tiếng rất thiếu tự nhiên.

"Đừng động đậy."

Ngồi ở bên cạnh anh, Khang Hoa Hiên đột nhiên ôm lấy cổ anh. Giọng cô vốn đang mềm dịu, lúc này trong chớp nhoáng càng làm cho người ta không thể kháng cự thêm. Tiếp đó, một dòng ấm áp khó diễn tả nổi từ trên người cô liên tục không ngừng truyền tới trước ngực anh...

"Khang..." Không ngờ cô lại đột nhiên ôm mình, Phó Thần Cương giật mình, vốn định đẩy cô ra, không nghĩ tới hai cánh tay của cô càng thít chặt lại, ôm anh thật chặt vào trong ngực.

Rõ ràng thân thể của cô nhỏ gầy như vậy, rõ ràng chiếc eo mảnh khảnh của cô trước sau không đủ một vòng tay, rõ ràng... Rõ ràng cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa phát triển hết... Tại sao chỉ trong nháy mắt anh lại cảm nhận được một dòng ấm áp mãnh liệt, từ ngực lan tới khắp cơ thể như vậy. Chút ấm áp này, thậm chí không ngờ làm cho anh đến độ thiếu chút nữa thì rơi lệ...

Anh nghĩ tới...

Những ngày trước kia từ hồi lâu lắm rồi, anh cũng đã từng hi vọng có người nào đó có thể ôm anh như vậy, vỗ về anh dịu dàng như vậy, nói cho anh biết không cần nóng vội, họ sẽ bảo vệ anh; bất kể cho dù người khác có coi thường anh thế nào, giễu cợt anh ra sao, họ cũng sẽ bảo vệ anh...

Khi còn bé, khi ngủ anh luôn khóc. Không có cha mẹ ở bên cạnh, từ khi anh có trí nhớ tới nay, tất cả mọi người trong khu nhà đó không ai thích loại tạp chủng như anh (tạp chủng: chỉ những người không rõ nguồn gốc). Anh chỉ có thể trước khi ngủ, tưởng tượng sẽ có một đôi tay ấm áp đến vỗ về an ủi giấc ngủ cho anh, cũng cam kết một ngày nào đó sẽ đến nhận anh, mang anh rời xa khỏi chỗ này.

Anh đã chờ, chờ mãi, nhưng sau này, khi anh đã dần dần hiểu chuyện, mới hiểu ra đây là một chuyện vĩnh viễn không bao giờ xảy ra. Cho nên, trong chớp mắt khi đã trưởng thành, anh không hề mong và hi vọng được ấm áp nữa.

Muốn không còn phải chịu bị người khác giẫm ở dưới bàn chân nữa, anh chỉ có thể nhịn chịu, nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa. Người nhà họ Phó đối xử với anh chỉ có một chút xíu bố thí, anh cũng không hề khách khí tiếp nhận hết, sau đó chờ đợi đến một ngày nào đó, khi thời cơ chín muồi, anh sẽ đánh bại mọi người.

Năm ấy, anh mới chín tuổi.

Cha nuôi thương yêu con của mình cách xa quá mức đối với anh. Đó là chuyện đương nhiên, nhưng ba đứa con nhà họ Phó, lại không có một người nào, không một ai có thể tranh luận được với anh.

Phó Nhã Cương vốn là người chỉ ham mê nữ sắc, cho nên sẽ không có ai nghi ngờ cái buổi tối hôm đó, anh đã kín đáo mang đến cho hắn một cô gái đã mắc AIDS; Phó Chính Cương tư chất bình thường, nhưng lại cho rằng mình mới là người xuất sắc nhất, chuyên giao du với đám bạn du thủ du thực, cho nên cũng sẽ không có ai nghi ngờ chuyện hắn bị dính nghiện ma túy lại có liên quan đến anh; mà Phó Shena – cô con gái út khi anh bắt đầu thanh toán món nợ cũ ngày trước, thời gian trước đã kết hôn, đã di dân sang Canada cùng với chồng gia đình nhà chồng rồi.

Khi đó anh vừa mới tiếp quản công ty, nên đã không tìm được cơ hội chỉnh cô, nên cô ta đã tránh được một kiếp nạn...

Rõ ràng anh đã tự nói với mình không nên hèn yếu nữa, tại sao lúc này lại nghĩ tới đây? Đã bao lâu rồi anh không muốn gợi lại những chuyện này rồi nhỉ? Bất quá cũng chỉ là chuyện của hơn năm năm về trước mà thôi, sao lại giống như đã trôi qua mười mấy năm vậy...

Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Thần Cương nhận ra mình đang ở trong ngực cô gái nhỏ. Dường như cô đã dốc hết sức lực để ôm anh vào trong ngực, thậm chí ngay cả khi thân thể của mình hoàn toàn áp sát vào trước ngực cô, anh cũng hồn nhiên không hề hay biết... Đúng vậy, anh nhớ lại động tác này cũng giống như động tác mà cô và Hứa Hải Sinh đã ôm nhau mà anh đã nhìn thấy ngày đó.

Cô thể anh nằm trong lồng ngực căng đầy tuổi trẻ kia, vậy mà anh lại không hề có chút tà niệm nào, hoàn toàn chỉ là một cái ôm không chút lưu luyến.

Từ cổ họng anh thoát ra một tiếng thở dài sau một hồi đè nén rất lâu, trong nháy mắt có một dòng gì đó ở trong cơ thể anh không kiềm chế nổi sự xao động đã trào lên, vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng lan ra tới từng tế bào khắp toàn thân, phảng phất như đã nhớ lại một ham muốn gì đó, mà đại não anh đang điên cuồng cổ vũ .

Phó Thần Cương thở dốc vì kinh ngạc, nhanh chóng đẩy cô ra. Anh chăm chú quan sát cô gái đang mệt lả ở trước mắt mình. Lúc này bộ dáng yếu ớt kia của cô, trong mắt anh lại là một loại trạng thái mệt mỏi đầy ma mị...

Sao anh lại có ý nghĩ kỳ quái tà ma với cô như vậy nhỉ? Có phải là tất cả đàn ông cũng đều có thể như vậy chăng?

"Ngài đã khá hơn chút nào chưa?" Giọng của cô có chút khàn khàn.

"Cô..." Anh cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hơi cong người xuống, phần bên dưới của anh đã "biến hóa", anh cũng không muốn để cô phát hiện ra. Anh cau chặt mi tâm lại, nhưng chợt nhận ra mình trên mặt mình đang ướt át ...

Đáng chết! Anh đã khóc lúc nào vậy?

Khang Hoa Hiên hình như đã quen với cảnh này rồi, cô cũng không quan sát anh nữa. Thừa dịp anh đang xóa đi vẻ bối rối trên mặt cô liền đứng dậy tới trước bàn rót một cốc nước để ở trước mặt anh.

"Ngài uống nước đi, sẽ khá hơn đấy." Cô vỗ nhẹ vào vai anh, "Có lúc sự nhẫn nhịn quá lâu sẽ không tốt cho thân thể lắm."

Nhìn vẻ mặt cô không hề có kiểu làm ra vẻ, anh biết cô đang thật quan tâm đến anh, nhưng... Tại sao cô lại làm như vậy chứ?

"Cô.." Trong lúc nhất thời anh không biết phải hỏi từ đâu, liền cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, giống như đang giận lẫ vậy.

"Rất lạ kỳ phải không? Từ nhỏ tôi đã như vậy. Tôi nghĩ, đây có lẽ là một loại siêu năng lượng gì đó, chỉ cần tôi ôm đối phương là có thể truyền năng lượng trên người cho họ. Bất kể là người có bao nhiêu thất vọng, hay người bao nhiêu thương tâm, chỉ cần cho bọn họ một chút xíu khích lệ, rất nhanh bọn họ đã có thể đứng dậy."

"Khi cô ôm... Tôi muốn nói, khi cô ôm đối phương thì trong lòng nghĩ cái gì?"

"Tôi chỉ nghĩ hi vọng người đó có thể vui vẻ thêm một chút. Cho nên, tôi mới tưởng tượng trên người mình có một dòng năng lượng. Tôi lại lấy nguồn năng lượng đó truyền cho họ, sau khi đối phương cảm nhận được năng lượng thì dĩ nhiên sẽ vui vẻ thôi"

Phó Thần Cương trợn tròn mắt, "Nhưng... Cô và đối phương ôm nhau sát như vậy, nếu như cùng giới thì không sao, nhưng nếu đối phương là khác giới thì, cô..." Nhớ lại lúc nãy thân thể của bọn họ gần như dán chặc thành một khối, không hề có khoảng cách... Dưới tình huống này, người đàn ông còn có thể gắng giữ được tỉnh táo, chẳng lẽ chỉ có anh sao?

Chẳng phải anh đã sớm mất đi "tính thú vị” rồi sao?

Khang Hoa Hiên hơi nghiêng đầu, tựa như có chút kinh ngạc, "Ngài là người thứ nhất nói như vậy đấy! Mọi người khác cũng như bác Hải Sinh chưa từng hỏi tôi như vậy đâu. Tôi nghĩ, có lẽ là bởi vì những chuyện phiền não của mọi người nhiều không kể xiết, sao còn chú ý tới những chuyện nhỏ nhặt khác nữa đây?"

Anh cũng có phản ứng sinh lý rồi... Vậy chuyện này có coi như chuyện nhỏ không?

"... Lần sau không được ôm đàn ông gần như vậy." Anh dặn dò.

"Như vậy làm sao có thể khích lệ được cho đối phương, để cho bọn họ đứng lên sớm một chút, thoát ra khỏi sự u ám đây?"

"Cô không nên giữ suy nghĩ 'khích lệ' đối phương lúc trước!" Đối với sự vô tâm của cô, Phó Thần Cương không tránh khỏi tức giận, âm lượng cũng lớn hơn.

"Để cho bọn họ đứng lên thì có ích lợi gì với cô? Không có bất kỳ điểm tốt nào cả, chỉ biết là sẽ tăng thêm sự nguy hiểm cho cô mà thôi, cô..."

Khang Hoa Hiên ngây ngẩn cả người, "Ngài đang nói gì vậy?" Nguy hiểm gì cơ?

Lúc này Phó Thần Cương mới nhanh ra, anh đã mất khống chế đến mức ở đây mà nói gà vịt với cô. Vốn dĩ anh định đứng dậy rời đi, nhưng tình trạng hiện giờ của anh... lại không có cách nào đứng dậy được.

Nhìn anh chôn mặt vào trong lòng bàn tay, bộ mặt đầy áo não, Khang Hoa Hiên cho là anh vẫn chưa được thoải mái, liền rót chén nước nữa đưa cho anh.

Phó Thần Cương không từ chối, thuận tay cầm lấy uống mấy hơi liền rồi đặt xuống

"Đã khá hơn chút nào chưa?" Cô đưa tay xoa nhẹ nơi đầu vai của anh, vừa xoa vừa bóp nhẹ cho anh sớm khôi phục lại tinh thần một chút.

Anh lặng lẽ kéo tay cô xuống, nhưng lại không cho cô rút tay ra. Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô ôm trọn trong bàn tay mình.

Ngay cả lòng bàn tay cô cũng rất ấm áp.

"Không cần đâu, " lúc này, đổi lại, anh cũng không bắt chước động tác của cô nữa, "Tay của cô hơi yếu."

Bàn tay thô tháp của Phó Thần Cương lật ngược lòng bàn tay trắng noãn của cô lên xoa nhè nhẹ. Điều này làm cho Khang Hoa Hiên đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, mềm yếu bất lực. Lòng bàn tay của cô trước nay không phải là lạnh, nhưng lòng bàn tay của anh, nhiệt độ cao hơn như muốn nướng chín người khác.

Bỗng dưng cô nhớ lại lý luận thiếu nợ của anh

"Lần này, coi như đời trước ngài đã thiếu nợ tôi, hiện tạic òn muốn nợ tiếp nữa sao?"

"Không, đây món nợ mà tôi đã nợ cô ở đời này."

Khang Hoa Hiên sửng sốt, sau khi đoán trước đoán sau, có chút không hiểu liền hỏi "Như vậy nếu cứ nợ qua nợ lại mãi thế này, thì không bao giờ chúng ta dứt được nợ!"

Cho dù là anh có thiếu, cô cũng thờ ơ, mà có không dứt thì cô cũng thờ ơ. Mà anh lại muốn đời này tiếp tục dông dài với cô nữa kia.

"Vậy thì cứ tiếp tục cho thiếu tiếp đi." Anh nói.

Chương 6 phần 2

Hơn sáu giờ tối, Khang Hoa Hiên đang chuẩn bị bữa ăn tối, bởi vì mới vừa rồi Phó Thần Cương gọi điện thoại về, nói tối nay anh không có xã giao, sẽ về nhà sớm một chút để ăn cơm.

Thật là kỳ quái, so sánh với tình trạng trước đây, anh chưa bào giờ về nhà trước mười giờ, hiện tại ngược lại, gần như hàng ngày đều về nhà để ăn bữa tối.

Mà buổi tối sau khi ăn cơm no, anh sẽ thường chủ động đưa Huân Triết ra ngoài đi tản bộ.

Có một lần, anh hỏi cô có muốn đi chung hay không, bọn họ một nam một nữ lại thêm đứa nhỏ, bất kể là người đi đường hay ông chủ các nhà hàng, đều đương nhiên đối xử với bọn họ như là một cặp vợ chồng vậy. Lúc đó nhất thời cô không biết nên giải thích thế nào, nhưng Phó Thần Cương ngược lại chỉ mỉm cười chống đỡ, cũng không hề có dáng vẻ muốn giải thích...

Hiện giờ, anh còn giúp cô tắm cho cục cưng, pha sữa tươi, thay tã... Có lúc, thậm chí cô cảm thấy cô làm công việc bảo mẫu có chút thiếu trách nhiệm. Nhưng anh luôn nói, cô đã chăm sóc cục cưng cả ngày rồi, buổi tối cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó, anh còn mát xa cánh tay giúp cô. Vì thế, thỉnh thoảng cô cũng sẽ giúp anh xoa bóp bả vai, để anh ngủ được...

Giữa hai người bọn họ, liệu có phải đã hình thành chuyện gì hay không?

Leng keng! Leng keng!

Tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Khang Hoa Hiên. Cô tháo chiếc tạp dề xuống, vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa vừa mới mở cô đã sợ hết hồn.

"Chị? Sao các chị lại tới đây vậy?"

"Wow!" Khang Hoa Chân lập tức đẩy cửa bước vào nhà, vẫn không quên quan sát cách trang hoàng bên trong nhà."Không ngờ chỗ làm việc của em cũng thật không tồi nhỉ! Quang cảnh nơi cửa chính cũng lớn đấy chứ hả ?"

"Đúng vậy, chị nói cho em biết, ông chủ lần này rất có tiền đấy." Khang Hoa Thi tự nhiên cũng không khách khí đi vào nhà.

Khang Hoa Hiên đi theo phía sau hai chị, giúp treo áo khoác, xách túi, cuối cùng mời hai chị đến ngồi ở phòng khách, còn cô vào bếp bưng nước trái cây ra ngoài.

"Sao các chị lại đột nhiên tới Đài Bắc thế?"

"Đương nhiên do đã lâu không gặp em, tới thăm em một chút thôi mà."

Nói thì nói như thế, nhưng chẳng qua, thực ra là bởi vì lần trước Khang Hoa Thi tìm em gái út hỏi vay tiền không được, trở về miền nam một chuyến, đi tìm em kế mình hỏi ra mới biết, hóa ra là ông chủ của Khang Hoa Hiên lần này, lại chính là ông chủ cũ mà các cô đã biết: Phó Thần Cương.

Hơn nữa, nghe từ miệng bà Lưu nói, Phó Thần Cương không biết đánh ở đâu mà ôm về một đứa trẻ. Sự tò mò cộng thêm sự khinh thường, đương nhiên nghĩ đến việc sẽ tìm tòi đến cùng.

Vốn dĩ Khang Hoa Chân đối với chuyện này rất hứng thú, nhưng vừa nghe chị Cả miêu tả, Phó Thần Cương đó là người âm dương quái khí mà lại quả thật cũng không đến nỗi nào, lại còn rất yêu thương đứa trẻ đó, mà Khang Hoa Hiên lại làm việc ở nơi đó... Vì vậy, cô liền giả vờ mượn cớ thăm em út, muốn tìm tòi đến cùng sự thực, nên mới cùng chị Cả ngược lên miền bắc.

"À, mẹ hiện giờ có được khỏe hay không?"

Khang Hoa Chân nói: "Hiện giờ buổi sáng mẹ cũng đi ra công viên đi bộ để vận động, nên cũng khỏe hơn nhiều."

"Vậy thì tốt rồi." Khang Hoa Hiên yên tâm gật đầu.

Bên trong giường trẻ con, Phó Huân Triết đã thức giấc, nghe thấy tiếng người, liền u ơ quơ tay múa chân, mở to mắt nhìn chung quanh nhìn nhìn một chút, còn thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ của trẻ con ô ô y y nói ra những lời mà chỉ có chính cu cậu mới hiểu.

"Bé cưng đói bụng rồi." Khang Hoa Hiên ôm Huân Triết, vỗ vỗ vào mông của nhóc."Chờ một chút nữa ba ba trở lại, sẽ cho bé uống sữa nhé ư...ư...ơ...ơ"

Nhìn bộ dạng của Khang Hoa Hiên, lucky post Khang Hoa Chân không nhịn được hỏi: "Hoa Hiên, sao em đối xử với đứa trẻ, con nhà người ta tốt như vậy hả? Thực sự em sẽ không coi con của người ta thành con trai của em chứ?"

Khang Hoa Hiên cứng lại, "Sống chung với đứa bé một thời gian, lâu dần tự nhiên sẽ thấy gần gũi với nó thôi..."

"Vậy thì tốt, nếu không, chị còn tưởng rằng bởi vì em quá nhớ con trai mình, mới sinh ra tình cảm đấy!"

Khang Hoa Hiên cúi đầu, không có nói nữa.

Ban đầu khi cô mang thai, chị Cả, chị Hai cô cũng biết, nhưng hai chị cô cũng không hỏi qua. Cô cũng biết sau lưng mình hai chị nói về cô như thế nào, hơn nữa, về sau mẹ cô lại cần một khoản tiền lớn để làm phấu thuật. Cô cũng biết các chị tuyệt đối không mong muốn đứa nhỏ kia ra đời. Vì thế, hai chị cô mới thuận lý thành chương, sử dụng khoản tiền tiết kiệm kia của cô để trả tiền thuốc thang cho mẹ, trong khi đó bản thân mình một sợi lông của đồng xu cũng không phải bỏ ra.

Sau đó, mặc dù cô kiên trì sinh con ra, nhưng lại không có tiền nuôi nó, nên đã vứt con vào Cô Nhi Viện... Bởi vì cũng không nghe thấy hai chị nhắc đến đứa trẻ kia nữa, nên cô biết hai chị cũng muốn như vậy.

"Nhưng mà này, nói thật đi." Khang Hoa Thi tò mò hỏi: "Căn nhà này lớn như thế, bình thường không phải là chỉ có em và cục cưng kia ở thôi chứ?"

"Có lúc lúc Quản gia cũng tới, nhưng, buổi tối Thần Cương sẽ trở lại."

"Em dám gọi thẳng tên của hắn ra như thế à?" Hai chị gái cô liếc mắt nhìn nhau. Khang Hoa Thi nói: "Xem ra tình cảm của em và Phó Thần Cương cũng không đến nỗi tệ lắm."

"Thật hay giả vậy? Trước kia chị cũng không dám nói chuyện với hắn đâu!" Vẻ mặt Khang Hoa Chân rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, chị cũng thế." Khang Hoa Thi phụ họ theo.

Khang Hoa Hiên nghe các chị mình người tung người hứng, vội vã thanh minh cho Phó Thần Cương, "Anh ta đối với người khác cũng không tệ mà!"

"Có thật không?" Khang Hoa Chân lại không cho là như vậy, "Chị còn nhớ khi hắn còn bé chẳng phải là toàn núp ở một góc, người gầy gò tong teo nhỏ tí. Tất cả mọi người đều bắt nạt hắn, nói hắn là Tiểu Tạp Chủng đấy!"

"Đúng vậy, chị cũng nhớ." Khang Hoa Thi nói tiếp: "Mặc dù so với chị, hắn có lớn hơn vài tuổi, nhưng khi đứng lên, so với chị lại thấp hơn, một bộ quần áo mặc đến mấy ngày. Khắp người toàn xông ra mùi rất kỳ dị, lại còn luôn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì nữa... Hơn nữa, có một lần, còn nghe nói hắn lấy trộm đồ lót của em gái hắn, bị phát hiện nên bị anh hắn đánh cho một trận rất tàn nhẫn."

"Ừ, thật là biến thái!" Khang Hoa Chân không bỏ lỡ.

"Sao bây giờ em lại làm bảo mẫu cho loại người như vậy hả?" Khang Hoa Thi lại bổ một kiếm.

Bây giờ Khang Hoa Hiên mới biết, hai người chị của cô, tuyệt đối không phải đến thăm cô.

Những chuyện mà các chị cô kể, thành thật mà nói cô không hề nhớ gì hết. Có lẽ khi đó do cô tuổi còn nhỏ, trừ nhớ nhà họ Phó gia có một người con trai như vậy, thì ngoài ra cô không còn có những ấn tượng nào khác. nhưng bây giờ đi qua lời kể từ trong miệng của chị gái mình, nghe hắn khi còn bé chuyện, tại sao trong ngực của cô lại thấy mơ hồ co rút đau đớn?

"Đấy cũng là chuyện trước kia rồi, bất kể lúc trước anh ấy như thế nào, hiện tại anh ấy cũng không phải loại người như vậy."

"Em chưa từng nghe qua câu nói “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” hay sao?" Khang Hoa Chân liếc bé con một cái, "Đứa bé này cũng không biết là hắn đã sinh với ai, không biết là hắn đã ra tay với cô gái đáng thương xuất nào nữa, không cẩn thận để mang thai mới sinh ra cái loại này."

"Kết quả cũng lại là một Tiểu Tạp Chủng khác thôi." Khang Hoa Thi che miệng bật cười.

"Không phải vậy!" Khang Hoa Hiên không khỏi nổi cơn tức giận. Cô ôm lấy bé cưng, không kìm được tức giận, thở phì phò, đứng lên nhìn các chị hét lên: "Rốt cuộc hai người tới đây để làm cái gì hả? Nếu như là tới để cười nhạo anh ấy và bé cưng, vậy thì mời hai người đi ra ngoài!"

Đối mặt với cô em út bình thường tính khí rất hiền lành, rất ít tức giận, hôm nay lại đột nhiên nổi cáu vì Phó Thần Cương, hai chị gái cô nhìn nhau một cái, bật cười.

"Ái chà, không phải là em đã thích người ta rồi chứ?"

"Thật sự em không nhớ sao? Trước kia hắn thật sự rất kỳ quái đấy..."

Khang Hoa Hiên không phải là ngu ngốc, đương nhiên cô nhận ra trong giọng nói của các chị gái mình có ý khinh thường. Nhưng cô cũng không thể địch nổi khi đối phương là chị Cả và chị Hai cùng hợp sức với nhau.

Từ khi cô bắt đầu phát hiện ra cái ôm mình có thể khích lệ được người khác, cô đã thoải mái cho người khác những cái ôm. Đối tượng bao gồm cả cha mẹ, các bâc thầy, những người cùng trang lứa... Bất kể là người cùng phái hay khác phái, cô đều vô cùng phóng khoáng. Dần dần khi cô lớn lên thì sự thành đạt không chỉ có một mình chị Hai lợi hại, xinh đẹp cũng không chỉ có một mình chị Cả nữa. Trong ba chị em, cô trở thành người có nhân duyên tốt nhất, dĩ nhiên cô trở thành cái gai trong mắt hai người chị gái.

Cô không chỉ một lần muốn cho các chị mượn cái ôm, để cho các chị hiểu được, cô không giống như các chị, miệng nói rất khoa trương, điệu bộ, hoặc cố ý dùng sự tiếp xúc của tứ chi để làm cho người ta bỏ xuống sự đề phòng... Nhưng thật kỳ quái, ở trên người hai chị, sự ấm áp của cô lại không tạo được bất cứ tác dụng gì.

Có lẽ, trên thế giới này không có người nào giống như cô.

Nếu như hôm nay các chị gái tới đây chẳng qua chỉ muốn cười nhạo cô vậy thì cô cũng có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ các chị gái chẳng những nói cục cưng của cô là Tiểu Tạp Chủng, lại còn thi nhau kể lại những chuyện ngày xưa của Phó Thần Cương, đến lúc này thì cô không chịu nổi nữa...

"Chị biết rồi! Nhất định là em gái lại dùng chiêu kia thôi, ôm một cái thật thân thiết, làm cho người nhà phục sát đất."

"Nhưng này, có phải là trước kia em gái cũng cái ôm để hạ Phó Thần Cương không nhỉ?"

"Người ta có tiền thì..."

Đanh ôm Huân Triết, nước mắt của Khang Hoa Hiên gần như đã trào ra. Hiện giờ, đây lần đầu tiên cô ước mong sao hai chị gái có thể biến đi ngay lập tức khỏi ánh mắt của mình.

Các chị xúc phạm cô thì không sao, nhưng không thể xúc phạm đến cục cưng của cô, không thể xúc phạm đến anh được...

"Mời các người rời khỏi đây, tôi không muốn nghe các người nói những chuyện quá khứ ở đây."

"Cái gì vậy? Trở mặt hả?" Khang Hoa Thi hừ lạnh một tiếng, "Khi đó mày còn bé không biết gì, hôm nay chúng tao tới là muốn cho mày biết hắn là hạng người gì."

"Đúng vậy, mày và hắn kém nhau nhiều tuổi như vậy, cho dù hắn đối xử với mày có tốt đi chăng nữa, cũng chỉ là vì thấy mày trẻ tuổi dễ bắt nạt thôi. Chẳng phải đàn ông đều thích chơi đùa với các cô gái còn nhỏ tuổi đó sao!"

Có lẽ là do cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm ở xung quanh mình, Huân Triết vốn đang bình tĩnh ở trong ngực Khang Hoa Hiên nhìn ngó, nghe thấy tiếng tim đập đầy kích động, run rẩy đến bất an, đã cũng bắt đầu rối loạn, oa lên một tiếng rồi òa lên khóc.

"Các người nói đủ chưa?"

Từ ngoài cửa vọng tới một giọng nói âm u đầy phẫn nộ, ba người cũng thở dốc vì kinh ngạc, nhận ra Phó Thần Cương đã đứng ở ngoài cửa không biết từ bao giờ..

"Thần Cương..." Khang Hoa Hiên cắn môi nhìn về anh, cố gắng không để cho mình bật khóc lên.

Anh chính là Phó Thần Cương sao? Không phải chứ?

Hai chị em xoay người lại đầy kinh ngạc, thấy một người đàn ông to con đang đứng ở trước mặt, ước chừng phải cao hơn các cô hai cái đầu, ngũ quan lập thể rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ, làm cho các cô không thể nào tưởng tượng nổi anh chính là cậu thiếu niên gầy gò bé nhỏ năm xưa trong trí nhớ của các cô.

Người ở trước mắt, nhìn từ bất kể góc độ nào, đều là một người đàn ông xuất sắc! Anh ta thật sự là Phó Thần Cương sao?

Ánh mắt vốn nghiêm khắc của Phó Thần Cương dịu đi một chút nhìn người ở phía sau hai cô mắt đang bị màn sương bao phủ. Anh đi về phía Khang Hoa Hiên, đón lấy con trai mình ở trong ngực cô vẫn đang khóc loạn không ngừng, sau đó ôm lấy cô vẫn còn đang run rẩy. "Các người có chuyện gì không?" Anh hỏi rất lạnh nhạt, ngập tràn xa cách.

"Ách, chúng tôi là chị gái của Hoa Hiên, hôm nay... tới thăm em mình thôi..."

"Bây giờ thăm xong rồi thì các người đã có thể đi được rồi đấy."

"Nhưng mà..."

Khang Hoa Chân còn định nói thêm điều gì đó, nhưng bị chị gái lôi kéo ống tay áo, hai người cầm túi và áo khoác của mình lên vội vã cáo từ.

Khang Hoa Hiên vốn định đuổi theo, không ngờ lại bị Phó Thần Cương kéo lại, ánh mắt của anh vừa nhìn vào con trai đang bế trên tay mình, vừa dỗ bé con, tay kia lại nắm chặt lấy cô không buông.

Cô nhìn chằm chằm vào tay anh, được một lúc cuối cùng, đột nhiên nước mắt cứ từng giọt rơi vào trên cánh tay anh.

Anh thoáng sững sờ, chợt siết chặt tay cô hơn.

Cô để mặc cho anh lôi kéo mình, cho đến khi Huân Triết đã thôi khóc anh đặt con trai vào chiếc giường trẻ, hỏi cô: "Cô khóc cái gì?"

Cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tựa vào trước ngực anh, đưa tay vây quanh anh. Cô muốn cho anh một cái ôm nữa, muốn dùng toàn bộ năng lượng của mình cho anh sự ấm áp. Nhưng không biết tại sao, nước mắt của cô lại không sao dừng được, hơn nữa càng rơi nhiều hơn.

"Tôi... Tôi không biết rằng trước kia anh đã từng phải chịu những chuyện như vậy..."

Hóa ra là bởi vì chuyện này. Anh thở dài, nhất định là hai chị gái của cô đã nói những chuyện gì đó không nên nói.

"Tôi không thèm để ý, thật đấy." Anh thử nhẹ nhàng kéo người cô ra một chút, mỗi lần cô tới gần sát anh, cho anh một sự "khích lệ", một bộ phận sẽ... Cho nên, anh phải tận lực khắc chế giữ một khoảng cách với thân thể của cô.

"Nhưng mà... Tôi lại thấy rất khó chịu..."

Phó Thần Cương nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, đưa tay gạt nước mắt đi. Lúc này anh mới nhận ra, cô rơi nước mắt vì anh."Cô thật ngốc."

Anh ôm cô vào trong ngực, vòng tay vây quanh người cô. Nhưng thấy cô vẫn không ngừng rơi nước mắt, anh dùng sức ôm cô chặt hơn, học theo cách của cô, cũng tưởng tượng anh có một nguồn năng lượng cuồn cuộn không dứt có thể truyền tới trên người cô.

Lúc đầu Khang Hoa Hiên có cảm giác ngực như bị thứ gì đó đè ép, nhưng dần dần, cảm giác này không còn rõ ràng nữa, ngược lại cô cảm thấy có dòng nước ấm từ lồng ngực của anh chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình, nhẹ nhàng xoa dịu sự đau đớn trong ngực của cô. Cô hít hít cái mũi, tò mò hỏi anh, "Anh đang làm gì vậy?"

"Học theo cô thôi?"

"Học tôi ư?"

"Chẳng phải cô đã nói, cho người khác một cái ôm là có thể truyền năng lượng cho người đó, làm cho họ tỉnh táo lại lần nữa đó sao? Hiện tại tôi muốn cô không khóc nữa, cho nên, tôi cũng cho cô một cái ôm, đừng khóc nữa."

Khang Hoa Hiên ngẩn ngơ, qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chỉ có cô cho người khác cái ôm, làm cho người ta ấm áp, đây là lần đầu tiên, có người dùng phương thức của cô, thử cho cô sự ấm áp...

Thì ra được ôm lại thư thái như vậy...

Cô không chút kiêng kỵ lại tiến lên áp chặt vào anh... Còn Phó Thần Cương nơi đó bị thân thể mềm mại của cô áp chặt vào nên cổ họng anh cảm thấy khô rát.

Anh nhẹ nhàng kéo thân thể của cô ra, chống lại cặp mắt mờ mịt của cô, không thể làm gì khác hơn đành nói sang chuyện khác, "Vừa rồi tay cô bị đau hả ?" Vẫn có thể nhận ra được mùi thuốc bắc ở trên tay cô.

"Vâng."

Anh cầm lấy tay của cô, theo cách cô đã dạy trước đây, nhẹ nhàng bóp bóp cánh tay của cô, "Thoải mái không?"

Chỉ thấy cô thoải mái nheo mắt lại, nằm dựa vào trên ghế sa lon, dường như vô cùng hưởng thụ lực xoa bóp của ngón tay anh.

Mơ hồ lầu bầu đôi câu gì đó, cô lười biếng nhìn lại anh, nở nụ cười tươi tỉnh tràn đầy cảm kích, cũng nhìn thấy trong mắt Phó Thần Cương một nụ cười với lúm đồng tiền vô cùng quyến rũ.

"Sau này cô có kế hoạch gì chưa?" Đè nén lại ý nghĩ rung động muốn hôn cô, anh thuận miệng hỏi.

"Nghĩa là gì?"

"Nếu như có ngày, cô không cần chăm sóc Huân Triết nữa, cô dự định làm cái gì?"

"Tôi..." Trừ việc chăm sóc cục cưng ra, nhất định cô sẽ tiếp tục làm việc để kiếm tiền, ba tháng sau, cô sẽ đón cục cưng đi rời xa anh...

Nghĩ tới đây, trái tim của Khang Hoa Hiên không khỏi đau xót."Làm việc thôi! Bất kể tới đâu, cũng phải tiếp tục làm việc."

"Trình độ học vấn của cô cũng không cao, không nghĩ muốn tiếp tục học nữa hay sao?" Anh nhớ cô đã từng nói cô học trường dạy nghề nhưng chưa tốt nghiệp, học đến năm thứ ba đành nghỉ học, dường chuyện này có liên quan đến mẹ của cô. Khi đó thân thể dì Trang bắt đầu không tốt, khi phát hiện mẹ bị bệnh nặng, nhất định cô đã tạm nghỉ học đi ra ngoài làm việc.

"Muốn chứ, đừng nhìn tôi như thế, thành tích học tập của tôi cũng không tệ lắm đâu. Nhưng mà..." Cô mím môi, nhìn về phía cục cưng đang ngủ thở phì phò ở bên trong giường trẻ con. "Đọc sách cần phải có tiền, nhưng nếu đọc sách, sẽ không có thời gian để kiếm tiền."

"Nếu cô đã nói như vậy thì cô đọc sách cũng không cần lo lắng đến chuyện tiền đâu, cô có thể vừa chăm sóc Huân Triết, vừa đi học. Trong căn phòng ở góc lầu hai kia có một cái bàn, sửa sang lại một chút là có thể dùng được."

Vì vậy, hôm sau anh bảo quản gia giúp một tay sửa sang lại thư phòng ở lầu hai. Tiếp đến hôm sau nữa, bộ giáo trình học hàm thụ đã được anh đặt mua cũng lần lượt được gửi về nhà.

"Tôi... Tôi không biết nên nói gì?" Nhìn anh chuẩn bị thư phòng và giáo trình cho mình, cô cảm động không nói được nên lời.

"Lúc này, chỉ cần nói lời cám ơn là được rồi."

"Cảm ơn anh." Cô cầm bàn tay anh, nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom