Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-666
Chương 666
Tiểu Dạ Dạ lập tức nhào lên người Đường Thi. Đường Thi vừa dỗ nó vừa lột vỏ xúc xích, sau đó kêu: “Ngồi xuống!”
Vẻ mặt Tiểu Dạ Dạ tràn đầy ngờ nghệch, không hiểu gì hết.
Đường Thi sốt ruột, hai ngày trước còn huấn luyện được, chỉ thoáng chốc đã quên. Chỉ số thông minh của husky quả nhiên là xếp hạng chót. Vì thể cô lại kêu lên: “Ngồi xuống! Ngồi xuống mới được ăn!”
Tiểu Dạ Dạ điên cuồng vẫy đuôi, nghe không hiểu gì. Đường Thi buông tay.
Lúc này, Bạc Dạ đi tới, cầm xúc xích kêu: “Ngồi xuống.”
Tiểu Dạ Dạ lập tức ngồi bệt xuống sàn, le lưỡi chờ Bạc Dạ thưởng cho mình. Đường Thi trợn tròn mắt, cảm thấy cảnh tượng này thật khó tin, sao Bạc Dạ nhẹ bằng một câu mà tiểu Dạ Dạ lại nghe hiểu?
Bạc Dạ đưa xúc xích qua, tiểu Dạ Dạ nhảy lên ngậm lấy, sau đó sung sướng chạy sang một bên ăn. Đường Thi quay sang nhìn Bạc Dạ: “Anh làm bằng cách nào mà được vậy?”
Bạc Dạ đáp: “Tôi chỉ nói với nó theo cách nói chuyện của em thôi.”
Đường Thi không tin: “Thế tại sao tôi nói lại vô ích?”
Bạc Dạ cười vui vẻ: “Có lẽ tại nó nghe lời tôi hơn.”
Đường Thi không vui. Sao con chó này chỉ nghe Bạc Dạ mà không nghe lời mình? Nuôi không một tuần, Bạc Dạ vừa đến đã chạy theo Bạc Dạ.
Đường Thi cau mày: “Con chó này không nghe lời.”
“Sao lại không nghe?” Bạc Dạ nói ngay: “Tiểu Dạ Dạ quay về, xoay một vòng cho mẹ con xem!”
Con husky ngáo đá này lại thật sự ăn xong xúc xích rồi liếm mép quay lại, trông mong nhìn Đường Thi.
Bạc Dạ nói: “Xoay một vòng cho mẹ con xem.” Tiểu Dạ Dạ ngoan ngoãn vẫy đuôi xoay một vòng.
Quá thần kỳ! Không ngờ… không ngờ Bạc Dạ lại thật sự có thể dạy husky xoay vòng tròn! Đây chính là husky đấy! Đường Thi khó tin nhìn Bạc Dạ, lại nhìn con chó ngốc kia, cuối cùng rút ra kết luận: “Bạc Dạ, anh là husky thành tinh đúng không?”
Bạc Dạ lập tức xụ mặt: “Em nhắc lại lần nữa?”
Đường Thi chỉ vào husky: “Tôi nghi ngờ nó với anh cùng một chủng tộc.”
Bạc Dạ tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đẹp trai thế này, sao có thể là cùng chủng loại với nó?” Tiểu Dạ Dạ hú lên mấy tiếng, còn rất giống đồng loại trao đổi.
Lúc đi học về, Đường Duy thấy Bạc Dạ vừa ôm một con husky trông rất giống sói, nhưng lại ngu xuẩn hơn sói một vạn lần vừa nói chuyện.
Một người nói mấy câu, con husky hú lên đáp lời. Rõ ràng nói gì đối phương cũng không hiểu, nhưng vẫn có thể trao đổi tiếp.
Đường Duy cảm thấy mình vào nhầm nhà, đây không phải là Bạc Dạ sao? Bạc Dạ có thể thoải mái ngồi trên sofa nhà họ như thế sao? Mẹ cậu đâu? Đường Duy kêu to: “Mẹ ơi!”
Đường Thi đi ra từ trong phòng: “Con đã về rồi à?” Đường Duy kinh hãi, quay sang nhìn Bạc Dạ, sau đó lại nhìn Đường Thi: “Sao… Sao ổng lại ở đây?”
“À.” Đường Thi nói: “Lúc nãy anh ấy xuống lầu dắt chó đi dạo giúp mẹ, cả hai chạy mười vòng quanh khu chung cư, lúc về nhà một người một chó đều thở hổn hển, Cho nên mẹ kêu họ nghỉ ngơi một lát.
Đường Duy há hốc miệng. Bạc Dạ dắt chó đi dạo thay Đường Thi ư? Rốt cuộc là chó dắt Bạc Dạ hay Bạc Dạ dắt chó đây? Đường Duy rất kinh ngạc.
Cậu bé không ngờ Đường Thi và Bạc Dạ lại có thể hòa bình chung sống đến mức này, khiến cậu bé bớt không ít tâm tư, chí ít không xảy ra tình trạng thương tổn lẫn nhau, khiến cậu bé đỡ phải lo lắng.
Ít nhất Đường Thi không cần chịu đựng ác ý từ phía Bạc Dạ.”
Tiểu Dạ Dạ lập tức nhào lên người Đường Thi. Đường Thi vừa dỗ nó vừa lột vỏ xúc xích, sau đó kêu: “Ngồi xuống!”
Vẻ mặt Tiểu Dạ Dạ tràn đầy ngờ nghệch, không hiểu gì hết.
Đường Thi sốt ruột, hai ngày trước còn huấn luyện được, chỉ thoáng chốc đã quên. Chỉ số thông minh của husky quả nhiên là xếp hạng chót. Vì thể cô lại kêu lên: “Ngồi xuống! Ngồi xuống mới được ăn!”
Tiểu Dạ Dạ điên cuồng vẫy đuôi, nghe không hiểu gì. Đường Thi buông tay.
Lúc này, Bạc Dạ đi tới, cầm xúc xích kêu: “Ngồi xuống.”
Tiểu Dạ Dạ lập tức ngồi bệt xuống sàn, le lưỡi chờ Bạc Dạ thưởng cho mình. Đường Thi trợn tròn mắt, cảm thấy cảnh tượng này thật khó tin, sao Bạc Dạ nhẹ bằng một câu mà tiểu Dạ Dạ lại nghe hiểu?
Bạc Dạ đưa xúc xích qua, tiểu Dạ Dạ nhảy lên ngậm lấy, sau đó sung sướng chạy sang một bên ăn. Đường Thi quay sang nhìn Bạc Dạ: “Anh làm bằng cách nào mà được vậy?”
Bạc Dạ đáp: “Tôi chỉ nói với nó theo cách nói chuyện của em thôi.”
Đường Thi không tin: “Thế tại sao tôi nói lại vô ích?”
Bạc Dạ cười vui vẻ: “Có lẽ tại nó nghe lời tôi hơn.”
Đường Thi không vui. Sao con chó này chỉ nghe Bạc Dạ mà không nghe lời mình? Nuôi không một tuần, Bạc Dạ vừa đến đã chạy theo Bạc Dạ.
Đường Thi cau mày: “Con chó này không nghe lời.”
“Sao lại không nghe?” Bạc Dạ nói ngay: “Tiểu Dạ Dạ quay về, xoay một vòng cho mẹ con xem!”
Con husky ngáo đá này lại thật sự ăn xong xúc xích rồi liếm mép quay lại, trông mong nhìn Đường Thi.
Bạc Dạ nói: “Xoay một vòng cho mẹ con xem.” Tiểu Dạ Dạ ngoan ngoãn vẫy đuôi xoay một vòng.
Quá thần kỳ! Không ngờ… không ngờ Bạc Dạ lại thật sự có thể dạy husky xoay vòng tròn! Đây chính là husky đấy! Đường Thi khó tin nhìn Bạc Dạ, lại nhìn con chó ngốc kia, cuối cùng rút ra kết luận: “Bạc Dạ, anh là husky thành tinh đúng không?”
Bạc Dạ lập tức xụ mặt: “Em nhắc lại lần nữa?”
Đường Thi chỉ vào husky: “Tôi nghi ngờ nó với anh cùng một chủng tộc.”
Bạc Dạ tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đẹp trai thế này, sao có thể là cùng chủng loại với nó?” Tiểu Dạ Dạ hú lên mấy tiếng, còn rất giống đồng loại trao đổi.
Lúc đi học về, Đường Duy thấy Bạc Dạ vừa ôm một con husky trông rất giống sói, nhưng lại ngu xuẩn hơn sói một vạn lần vừa nói chuyện.
Một người nói mấy câu, con husky hú lên đáp lời. Rõ ràng nói gì đối phương cũng không hiểu, nhưng vẫn có thể trao đổi tiếp.
Đường Duy cảm thấy mình vào nhầm nhà, đây không phải là Bạc Dạ sao? Bạc Dạ có thể thoải mái ngồi trên sofa nhà họ như thế sao? Mẹ cậu đâu? Đường Duy kêu to: “Mẹ ơi!”
Đường Thi đi ra từ trong phòng: “Con đã về rồi à?” Đường Duy kinh hãi, quay sang nhìn Bạc Dạ, sau đó lại nhìn Đường Thi: “Sao… Sao ổng lại ở đây?”
“À.” Đường Thi nói: “Lúc nãy anh ấy xuống lầu dắt chó đi dạo giúp mẹ, cả hai chạy mười vòng quanh khu chung cư, lúc về nhà một người một chó đều thở hổn hển, Cho nên mẹ kêu họ nghỉ ngơi một lát.
Đường Duy há hốc miệng. Bạc Dạ dắt chó đi dạo thay Đường Thi ư? Rốt cuộc là chó dắt Bạc Dạ hay Bạc Dạ dắt chó đây? Đường Duy rất kinh ngạc.
Cậu bé không ngờ Đường Thi và Bạc Dạ lại có thể hòa bình chung sống đến mức này, khiến cậu bé bớt không ít tâm tư, chí ít không xảy ra tình trạng thương tổn lẫn nhau, khiến cậu bé đỡ phải lo lắng.
Ít nhất Đường Thi không cần chịu đựng ác ý từ phía Bạc Dạ.”
Bình luận facebook