Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-667
Chương 667
Đường Duy không phải là người duy nhất kinh ngạc. Khi Hàn Nhượng và Khương Thích cùng nhau tan tầm về nhà, họ thấy Đường Duy và Bạc Dạ ngồi cùng nhau chơi với chó, còn Đường Thi bình tĩnh ngồi vẽ bản thảo, hai người đồng thời lùi lại, nghi ngờ mình vào nhầm nhà.
Hàn Nhượng trơ mắt nhìn Bạc Dạ bình an vô sự ngồi đó, nghiêng mặt, mũi thẳng thớm, khí thế như ngôi sao. Khương Thích nhìn thoáng qua, khí huyết chợt xông lên: “Sao anh lại ở đây?”
Bạc Dạ ngẩng đầu lên, phát hiện là Khương Thích, bèn cười nói: “Hai người đã về rồi à?”
Khương Thích kinh ngạc nhìn Đường Thi: “Cậu đã làm hòa với anh ta rồi hả?”
Đường Thi lắc đầu, tỏ vẻ vô tội: “Chưa đâu.” Khương Thích lại nhìn Bạc Dạ: “Anh dù thủ đoạn gì mà lừa Đường Thi nhà tôi vậy?”
Bạc Dạ nâng con chó lên cao: “Không phải tôi, là con trai tôi.”
Đường Duy chỉ vào chính mình: “Con à?” Tiểu Dạ Dạ kêu mấy tiếng, ý là đang nói tôi, tôi đây.
Tiểu Dạ Dạ là giống husky nên ít ra vẫn rất giống chó sói. Mặc dù IQ hơi thấp chút, nhưng bọn Khương Thích vẫn rất thích nó. Lần này thấy con husky bình thường phá nhà nay lại an phận cho Bạc Dạ nâng lên mà không giãy dụa, đúng là phong cách chợt thay đổi.
Đường Duy giải thích: “Mẹ em giải thích là cậu Dạ dắt chó đi dạo giúp mẹ, cho nên mẹ mời cậu Dạ lên ăn trái cây.”
Nhưng trên thực tế, Đường Thi vừa cắt táo dưa dấu bưng lên thì Bạc Dạ không chú ý, phát hiện bị con chó ăn hết, tức gần chết. Vất vả lắm mới được ăn trái cây do Đường Thi cắt một lần, ai ngờ lại bị con chó ngốc này cuỗm sạch!
Khương Thích tặc lưỡi, sau đó nhìn Bạc Dạ: “Anh thay đổi rất lớn.”
Bạc Dạ cười híp mắt, đôi mắt sáng ngời như ánh sao khiến Khương Thích lùi về sau: “Được rồi, anh đã đẹp trai lắm rồi, đừng cười nữa!”
Hàn Nhượng vẫn đề phòng. Anh cứ cảm thấy Bạc Dạ đang đóng kịch, chính là vì lừa Đường Thi về nhà, sau đó lại lộ nguyên hình làm Đường Thi đau lòng. Anh còn lo lắng Bạc Dạ có ý đồ khác, cho nên rất ít khi nói chuyện với Bạc Dạ, có lẽ vẫn còn chút mâu thuẫn.
Bữa tối, Bạc Dạ vô liêm sỉ chờ đến cùng. Lúc họ sắp ăn cơm, Bạc Dạ còn ngồi trong phòng khách. Đường Thi kiên trì chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.
Cô còn tưởng Bạc Dạ nghỉ ngơi một hồi sẽ tự rời đi, ai ngờ người này lại vô liêm sỉ chờ tới bữa tối. Thế là lúc này Bạc Dạ ngồi vào bàn, Khương Thích hơi hoảng hốt, không xong, bầu không khí này không ổn chút nào.
Đường Thi không ngồi cùng Bạc Dạ, ngược lại là Đường Duy rất thoải mái, như thể trước kia từng chung đụng với Bạc Dạ rất nhiều lần. Cũng đúng, trong lúc Đường Thi không biết, họ vẫn luôn liên lạc với nhau.
Suốt bữa tối không ai nói chuyện, bầu không khí vô cùng áp lực. Mãi tới khi Bạc Dạ ăn xong cùng thu dọn bát đũa, Đường Thi theo thói quen nói một câu như chiêu đãi khách: “Để đó, tôi dọn cho…”
Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Bạc Dạ chợt ngẩng đầu lên, dường như đối thoại này cũng từng xuất hiện giữa hai người vô số lần.
Anh lại… bị một câu nói của Đường Thi kích thích đến mức máu chảy ngược.
Giống như là trở về quá khứ, cô vẫn là vợ anh, cơm nước xong sẽ dịu dàng nói để đó em dọn cho. Tay Bạc Dạ run rẩy, linh hồn đau nhói, khẽ nuốt nước miếng, sau đó lẩm bẩm: “Trước kia… Có phải chúng ta cũng từng như vậy không?”
Đường Thi nhanh chóng bưng bát đũa vào bếp, chưa cho Bạc Dạ câu trả lời. Anh im lặng, đột nhiên cảm thấy trái tim run rẩy. Anh muốn ra ban công hút thuốc thiếu bình tĩnh lại, nào ngờ đẩy cửa ra mới thấy Khương Thích đứng đó.
Cô kẹp một điếu thuốc trên tay, thấy Bạc Dạ thì cũng không bài xích mà lấy một gói thuốc trong túi áo, đưa một điếu cho Bạc Dạ.
Bạc Dạ sửng sốt, sắc mặt Khương Thích hờ hững, không còn chút dấu vết ngây thơ nào, trông càng giống thư ký xinh đẹp thông minh hiểu lòng người ở bên cạnh Diệp Kinh Đường trước kia. Cô nói: “Hút một điểu đi, chúng ta nói chuyện.”
Bạc Dạ nhíu mày nhìn cô: “Với tôi sao?” “Đúng.” Khương Thích nhìn Bạc Dạ nhận thuốc lá, lại ném bật lửa cho anh: “Về Đường Thi. Chúng ta nói chuyện đi.”
Lông mi Bạc Dạ run lên, trầm thấp lên tiếng, sau đó rít một hơi: “Cô muốn hỏi gì?” “Bạc Dạ.” Lần đầu tiên Khương Thích chính thức gọi tên Bạc Dạ một cách nghiêm túc: “Anh đang nghiêm túc sao?”
Bạc Dạ ngẩng đầu đối diện với Khương Thích. Cô nói tiếp: “Tôi từng tham dự một chút vào quá khứ giữa anh và Đường Thi, cho nên tôi tận mắt chứng kiến quá khứ anh đã từng đối xử tàn nhẫn ác liệt với cô ấy cỡ nào.”
Cô dùng từ như vậy, có thể thấy anh đã xấu xa đến cảnh giới nhất định. “Tôi rất xin lỗi về những hành vi trong quá khứ, mặc dù tôi biết xin lỗi cũng không có ích lợi gì.”
Bạc Dạ cũng nghiêm túc đối mặt với Khương Thích: “Tôi biết cô là bạn thân của cô ấy, muốn tốt cho cô ấy, điều này là dễ hiểu.
Nói thật tôi cũng không yên tâm chính bản thân mình, ngày nào đó ký ức lại thay đổi, có khi nào tôi cũng sẽ làm chuyện gì đó không thể tha thứ với Đường Thi hay không. Bây giờ tôi như quả bom hẹn giờ, có thể hủy bất cứ lúc nào. Thận của tôi là cấy ghép, cho nên tôi không biết mình có thể sống được bao lâu.”
Khương Thích há miệng, nhưng không nói gì
. “Tôi thẳng thắn chuyện này với cô không phải là để cô đáng thương tôi, cũng không phải để lại đường lui cho mình. Tôi chỉ muốn nói có lẽ cuộc đời tôi sẽ ngắn ngủi, cho nên tôi mới muốn cho Đường Thi… Tất cả những gì tôi có trong cuộc đời ngắn ngủi ấy.”
Bạc Dạ hơi dừng lại: “Nhưng cô đừng nói cho cô ấy. Tính cách của Đường Thi sẽ không thể tiếp thụ điều đó đâu.” “Tính cách của Đường Thi?” Khương Thích khó hiểu hỏi lại: “Có phải anh đã nhớ lại không?”
Ánh mắt Bạc Dạ lóe lên, nói: “Tôi nhớ lại hồi tôi và cô ấy học cấp ba. Nhưng chuyện sau đó… Tôi vẫn không nhớ rõ, tôi chỉ biết sau này khi gặp lại cô ấy ở Australia lần đầu tiên..”
Anh lộ ra vẻ mặt gần như thành kính: “Hồi đó tôi chưa biết gì về cô ấy, quên hết chuyện quá khứ, nhưng khi lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã muốn đưa cô ấy về nhà.”
Không phải là ích kỷ muốn chiếm đoạt Đường Thi, mà muốn mang Đường Thi về nhà, giới thiệu cho bạn bè, đưa cô ấy vào thế giới của mình, trân trọng và che chở cô ấy… Đưa cô ấy về nhà theo đúng nghĩa.
Khương Thích giật mình, không ngờ lại nghe thấy những lời này từ miệng Bạc Dạ.
Đường Duy không phải là người duy nhất kinh ngạc. Khi Hàn Nhượng và Khương Thích cùng nhau tan tầm về nhà, họ thấy Đường Duy và Bạc Dạ ngồi cùng nhau chơi với chó, còn Đường Thi bình tĩnh ngồi vẽ bản thảo, hai người đồng thời lùi lại, nghi ngờ mình vào nhầm nhà.
Hàn Nhượng trơ mắt nhìn Bạc Dạ bình an vô sự ngồi đó, nghiêng mặt, mũi thẳng thớm, khí thế như ngôi sao. Khương Thích nhìn thoáng qua, khí huyết chợt xông lên: “Sao anh lại ở đây?”
Bạc Dạ ngẩng đầu lên, phát hiện là Khương Thích, bèn cười nói: “Hai người đã về rồi à?”
Khương Thích kinh ngạc nhìn Đường Thi: “Cậu đã làm hòa với anh ta rồi hả?”
Đường Thi lắc đầu, tỏ vẻ vô tội: “Chưa đâu.” Khương Thích lại nhìn Bạc Dạ: “Anh dù thủ đoạn gì mà lừa Đường Thi nhà tôi vậy?”
Bạc Dạ nâng con chó lên cao: “Không phải tôi, là con trai tôi.”
Đường Duy chỉ vào chính mình: “Con à?” Tiểu Dạ Dạ kêu mấy tiếng, ý là đang nói tôi, tôi đây.
Tiểu Dạ Dạ là giống husky nên ít ra vẫn rất giống chó sói. Mặc dù IQ hơi thấp chút, nhưng bọn Khương Thích vẫn rất thích nó. Lần này thấy con husky bình thường phá nhà nay lại an phận cho Bạc Dạ nâng lên mà không giãy dụa, đúng là phong cách chợt thay đổi.
Đường Duy giải thích: “Mẹ em giải thích là cậu Dạ dắt chó đi dạo giúp mẹ, cho nên mẹ mời cậu Dạ lên ăn trái cây.”
Nhưng trên thực tế, Đường Thi vừa cắt táo dưa dấu bưng lên thì Bạc Dạ không chú ý, phát hiện bị con chó ăn hết, tức gần chết. Vất vả lắm mới được ăn trái cây do Đường Thi cắt một lần, ai ngờ lại bị con chó ngốc này cuỗm sạch!
Khương Thích tặc lưỡi, sau đó nhìn Bạc Dạ: “Anh thay đổi rất lớn.”
Bạc Dạ cười híp mắt, đôi mắt sáng ngời như ánh sao khiến Khương Thích lùi về sau: “Được rồi, anh đã đẹp trai lắm rồi, đừng cười nữa!”
Hàn Nhượng vẫn đề phòng. Anh cứ cảm thấy Bạc Dạ đang đóng kịch, chính là vì lừa Đường Thi về nhà, sau đó lại lộ nguyên hình làm Đường Thi đau lòng. Anh còn lo lắng Bạc Dạ có ý đồ khác, cho nên rất ít khi nói chuyện với Bạc Dạ, có lẽ vẫn còn chút mâu thuẫn.
Bữa tối, Bạc Dạ vô liêm sỉ chờ đến cùng. Lúc họ sắp ăn cơm, Bạc Dạ còn ngồi trong phòng khách. Đường Thi kiên trì chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.
Cô còn tưởng Bạc Dạ nghỉ ngơi một hồi sẽ tự rời đi, ai ngờ người này lại vô liêm sỉ chờ tới bữa tối. Thế là lúc này Bạc Dạ ngồi vào bàn, Khương Thích hơi hoảng hốt, không xong, bầu không khí này không ổn chút nào.
Đường Thi không ngồi cùng Bạc Dạ, ngược lại là Đường Duy rất thoải mái, như thể trước kia từng chung đụng với Bạc Dạ rất nhiều lần. Cũng đúng, trong lúc Đường Thi không biết, họ vẫn luôn liên lạc với nhau.
Suốt bữa tối không ai nói chuyện, bầu không khí vô cùng áp lực. Mãi tới khi Bạc Dạ ăn xong cùng thu dọn bát đũa, Đường Thi theo thói quen nói một câu như chiêu đãi khách: “Để đó, tôi dọn cho…”
Vừa dứt lời, cô lập tức hối hận. Bạc Dạ chợt ngẩng đầu lên, dường như đối thoại này cũng từng xuất hiện giữa hai người vô số lần.
Anh lại… bị một câu nói của Đường Thi kích thích đến mức máu chảy ngược.
Giống như là trở về quá khứ, cô vẫn là vợ anh, cơm nước xong sẽ dịu dàng nói để đó em dọn cho. Tay Bạc Dạ run rẩy, linh hồn đau nhói, khẽ nuốt nước miếng, sau đó lẩm bẩm: “Trước kia… Có phải chúng ta cũng từng như vậy không?”
Đường Thi nhanh chóng bưng bát đũa vào bếp, chưa cho Bạc Dạ câu trả lời. Anh im lặng, đột nhiên cảm thấy trái tim run rẩy. Anh muốn ra ban công hút thuốc thiếu bình tĩnh lại, nào ngờ đẩy cửa ra mới thấy Khương Thích đứng đó.
Cô kẹp một điếu thuốc trên tay, thấy Bạc Dạ thì cũng không bài xích mà lấy một gói thuốc trong túi áo, đưa một điếu cho Bạc Dạ.
Bạc Dạ sửng sốt, sắc mặt Khương Thích hờ hững, không còn chút dấu vết ngây thơ nào, trông càng giống thư ký xinh đẹp thông minh hiểu lòng người ở bên cạnh Diệp Kinh Đường trước kia. Cô nói: “Hút một điểu đi, chúng ta nói chuyện.”
Bạc Dạ nhíu mày nhìn cô: “Với tôi sao?” “Đúng.” Khương Thích nhìn Bạc Dạ nhận thuốc lá, lại ném bật lửa cho anh: “Về Đường Thi. Chúng ta nói chuyện đi.”
Lông mi Bạc Dạ run lên, trầm thấp lên tiếng, sau đó rít một hơi: “Cô muốn hỏi gì?” “Bạc Dạ.” Lần đầu tiên Khương Thích chính thức gọi tên Bạc Dạ một cách nghiêm túc: “Anh đang nghiêm túc sao?”
Bạc Dạ ngẩng đầu đối diện với Khương Thích. Cô nói tiếp: “Tôi từng tham dự một chút vào quá khứ giữa anh và Đường Thi, cho nên tôi tận mắt chứng kiến quá khứ anh đã từng đối xử tàn nhẫn ác liệt với cô ấy cỡ nào.”
Cô dùng từ như vậy, có thể thấy anh đã xấu xa đến cảnh giới nhất định. “Tôi rất xin lỗi về những hành vi trong quá khứ, mặc dù tôi biết xin lỗi cũng không có ích lợi gì.”
Bạc Dạ cũng nghiêm túc đối mặt với Khương Thích: “Tôi biết cô là bạn thân của cô ấy, muốn tốt cho cô ấy, điều này là dễ hiểu.
Nói thật tôi cũng không yên tâm chính bản thân mình, ngày nào đó ký ức lại thay đổi, có khi nào tôi cũng sẽ làm chuyện gì đó không thể tha thứ với Đường Thi hay không. Bây giờ tôi như quả bom hẹn giờ, có thể hủy bất cứ lúc nào. Thận của tôi là cấy ghép, cho nên tôi không biết mình có thể sống được bao lâu.”
Khương Thích há miệng, nhưng không nói gì
. “Tôi thẳng thắn chuyện này với cô không phải là để cô đáng thương tôi, cũng không phải để lại đường lui cho mình. Tôi chỉ muốn nói có lẽ cuộc đời tôi sẽ ngắn ngủi, cho nên tôi mới muốn cho Đường Thi… Tất cả những gì tôi có trong cuộc đời ngắn ngủi ấy.”
Bạc Dạ hơi dừng lại: “Nhưng cô đừng nói cho cô ấy. Tính cách của Đường Thi sẽ không thể tiếp thụ điều đó đâu.” “Tính cách của Đường Thi?” Khương Thích khó hiểu hỏi lại: “Có phải anh đã nhớ lại không?”
Ánh mắt Bạc Dạ lóe lên, nói: “Tôi nhớ lại hồi tôi và cô ấy học cấp ba. Nhưng chuyện sau đó… Tôi vẫn không nhớ rõ, tôi chỉ biết sau này khi gặp lại cô ấy ở Australia lần đầu tiên..”
Anh lộ ra vẻ mặt gần như thành kính: “Hồi đó tôi chưa biết gì về cô ấy, quên hết chuyện quá khứ, nhưng khi lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã muốn đưa cô ấy về nhà.”
Không phải là ích kỷ muốn chiếm đoạt Đường Thi, mà muốn mang Đường Thi về nhà, giới thiệu cho bạn bè, đưa cô ấy vào thế giới của mình, trân trọng và che chở cô ấy… Đưa cô ấy về nhà theo đúng nghĩa.
Khương Thích giật mình, không ngờ lại nghe thấy những lời này từ miệng Bạc Dạ.
Bình luận facebook