Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-668
Chương 668
Câu trả lời này thậm chí đã vượt qua dự đoán của cô. Cô vốn cho rằng Bạc Dạ sẽ chuẩn bị rất nhiều câu nói thâm tình, thừa dịp này tẩy trắng bản thân, sau đó cảm thiên động địa… Khương Thích đã chuẩn bị tinh thần lắng nghe.
Nhưng không ngờ Bạc Dạ lại thản nhiên kể lại mọi chuyện, kể cả dã tâm, sự tham lam và dục vọng của anh. Thất tình lục dục giống như người thường.
Bạc Dạ chưa bao giờ tẩy trắng cho mình, anh chỉ chứng minh bản thân mình từng chút một.
Khương Thích ngẩn người, trong lúc nhất thời không thể nói được lời nào. Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Cho nên… Anh đối với Đường Thi.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Bạc Dạ hít sâu một hơi: “Nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị Đường Thi từ chối rồi. Bây giờ tôi không cưỡng cầu gì hết, nếu có người bằng lòng đối xử tốt với Đường Thi thì tôi cũng thỏa mãn, chung quy tôi không thể cùng Đường Thi đi được lâu.”
Anh quay sang nhìn Khương Thích: “Bởi vì thận của tôi rất có khả năng xuất hiện bản ứng bài dị, cho nên. Nếu sau này tôi có chuyện gì, tôi mong cô vẫn có thể giữ nguyên thái độ này, bảo vệ Đường Thi giúp tôi, đừng để những kẻ có ý đồ xấu lại gần cô ấy.”
Khương Thích bỗng cảm thấy chua xót. Bạc Dạ không cố ý khiến ai cảm độn, thậm chí anh còn… như đang van xin, van xin Khương Thích chăm sóc Đường Thi, anh không thể cho cô ấy quá nhiều.
“Anh cứ cho tôi cảm giác như… Anh sắp sửa biến mất.” Khương Thích nhẹ giọng nói: “Bạc Dạ, nếu anh muốn Đường Thi sống yên ổn thì anh cũng phải sống khỏe mạnh.”
Bạc Dạ không ngờ Khương Thích lại nói vậy. Anh nhíu mày: “Tại sao?”
Nếu Đường Thi cảm thấy hổ thẹn thì cùng lắm là trước khi rời đi, anh sẽ lựa chọn giúp Đường Thi.
“Không, không phải thế” Khương Thích lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu. Anh đối với Đường Thi, chưa bao giờ chỉ là từng đó.”
Bạc Dạ không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu. “Đường Thi sẽ không tiếp thụ anh, bởi vì quá khứ nên cô ấy sẽ sợ hãi. Nhưng cô ấy có thể dễ dàng tha thứ anh ở bên cạnh mình, chỉ lấy quan hệ như bây giờ, cô ấy sẽ yên tâm, bởi vì anh thực sự còn sống, không cho cô ấy áp lực, cũng không khiến cô ấy ám ảnh, càng không đối xử tàn nhẫn với cô ấy như trước kia, cho nên Đường Thi đồng ý cho anh xâm nhập vào cuộc sống của cô ấy.”
Khương Thích thử phân tích nội tâm của Đường Thi: “Cô ấy từ chối anh, không phải là đang làm màu, cũng không phải là trả thù. Bạc Dạ, anh nghĩ lại đi, bất cứ một người nào, cho dù là anh, bị đổ oan năm năm, anh trai chết thảm, người thân mất tích, từng bị phá thai, từng bị gãy tay, chuyện này ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng Đường Thi làm được, bởi vì cô ấy nghĩ thoáng, bỏ qua cho mình cũng là bỏ qua cho anh.”
Chẳng qua trên thế giới này, yêu và hận luôn cùng tồn tại. Không có yêu thì lấy đâu ra hận?
Khương Thích nhìn chằm chằm Bạc Dạ, nhấn mạnh từng chữ: “Cho nên anh cứ bình yên vô sự qua lại với Đường Thi như vậy, cô ấy mới sẽ không mâu thuẫn như trước kia, bởi vì cô ấy biết anh không phải là Bạc Dạ trước kia, anh đã thay đổi, anh cố gắng thay đổi đồng thời cho cô ấy thấy. Cô ấy sẽ không chấp nhận anh, bởi vì nỗi đau trong quá khứ, nhưng.. Nhưng nếu một ngày anh đột nhiên biến mất..”
Khương Thích thì thào, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định: “Đường Thi sẽ điên mất.”
Cô ấy sẽ nổi điên, hoàn toàn nổi điên. Cho dù là vì Đường Thi, Bạc Dạ cũng phải sống thật khỏe mạnh.
Câu trả lời này thậm chí đã vượt qua dự đoán của cô. Cô vốn cho rằng Bạc Dạ sẽ chuẩn bị rất nhiều câu nói thâm tình, thừa dịp này tẩy trắng bản thân, sau đó cảm thiên động địa… Khương Thích đã chuẩn bị tinh thần lắng nghe.
Nhưng không ngờ Bạc Dạ lại thản nhiên kể lại mọi chuyện, kể cả dã tâm, sự tham lam và dục vọng của anh. Thất tình lục dục giống như người thường.
Bạc Dạ chưa bao giờ tẩy trắng cho mình, anh chỉ chứng minh bản thân mình từng chút một.
Khương Thích ngẩn người, trong lúc nhất thời không thể nói được lời nào. Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Cho nên… Anh đối với Đường Thi.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Bạc Dạ hít sâu một hơi: “Nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị Đường Thi từ chối rồi. Bây giờ tôi không cưỡng cầu gì hết, nếu có người bằng lòng đối xử tốt với Đường Thi thì tôi cũng thỏa mãn, chung quy tôi không thể cùng Đường Thi đi được lâu.”
Anh quay sang nhìn Khương Thích: “Bởi vì thận của tôi rất có khả năng xuất hiện bản ứng bài dị, cho nên. Nếu sau này tôi có chuyện gì, tôi mong cô vẫn có thể giữ nguyên thái độ này, bảo vệ Đường Thi giúp tôi, đừng để những kẻ có ý đồ xấu lại gần cô ấy.”
Khương Thích bỗng cảm thấy chua xót. Bạc Dạ không cố ý khiến ai cảm độn, thậm chí anh còn… như đang van xin, van xin Khương Thích chăm sóc Đường Thi, anh không thể cho cô ấy quá nhiều.
“Anh cứ cho tôi cảm giác như… Anh sắp sửa biến mất.” Khương Thích nhẹ giọng nói: “Bạc Dạ, nếu anh muốn Đường Thi sống yên ổn thì anh cũng phải sống khỏe mạnh.”
Bạc Dạ không ngờ Khương Thích lại nói vậy. Anh nhíu mày: “Tại sao?”
Nếu Đường Thi cảm thấy hổ thẹn thì cùng lắm là trước khi rời đi, anh sẽ lựa chọn giúp Đường Thi.
“Không, không phải thế” Khương Thích lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu. Anh đối với Đường Thi, chưa bao giờ chỉ là từng đó.”
Bạc Dạ không lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu. “Đường Thi sẽ không tiếp thụ anh, bởi vì quá khứ nên cô ấy sẽ sợ hãi. Nhưng cô ấy có thể dễ dàng tha thứ anh ở bên cạnh mình, chỉ lấy quan hệ như bây giờ, cô ấy sẽ yên tâm, bởi vì anh thực sự còn sống, không cho cô ấy áp lực, cũng không khiến cô ấy ám ảnh, càng không đối xử tàn nhẫn với cô ấy như trước kia, cho nên Đường Thi đồng ý cho anh xâm nhập vào cuộc sống của cô ấy.”
Khương Thích thử phân tích nội tâm của Đường Thi: “Cô ấy từ chối anh, không phải là đang làm màu, cũng không phải là trả thù. Bạc Dạ, anh nghĩ lại đi, bất cứ một người nào, cho dù là anh, bị đổ oan năm năm, anh trai chết thảm, người thân mất tích, từng bị phá thai, từng bị gãy tay, chuyện này ai cũng không thể dễ dàng tha thứ. Nhưng Đường Thi làm được, bởi vì cô ấy nghĩ thoáng, bỏ qua cho mình cũng là bỏ qua cho anh.”
Chẳng qua trên thế giới này, yêu và hận luôn cùng tồn tại. Không có yêu thì lấy đâu ra hận?
Khương Thích nhìn chằm chằm Bạc Dạ, nhấn mạnh từng chữ: “Cho nên anh cứ bình yên vô sự qua lại với Đường Thi như vậy, cô ấy mới sẽ không mâu thuẫn như trước kia, bởi vì cô ấy biết anh không phải là Bạc Dạ trước kia, anh đã thay đổi, anh cố gắng thay đổi đồng thời cho cô ấy thấy. Cô ấy sẽ không chấp nhận anh, bởi vì nỗi đau trong quá khứ, nhưng.. Nhưng nếu một ngày anh đột nhiên biến mất..”
Khương Thích thì thào, giọng nói rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định: “Đường Thi sẽ điên mất.”
Cô ấy sẽ nổi điên, hoàn toàn nổi điên. Cho dù là vì Đường Thi, Bạc Dạ cũng phải sống thật khỏe mạnh.
Bình luận facebook