Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501
CHƯƠNG 501
Nghiêm túc suy nghĩ cả nửa ngày, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên thả lỏng: “Vậy thì suy nghĩ của ba cũng sẽ giống như con, chỉ cần cô ấy vui vẻ, ba có thể rời khỏi.”
Anh ta có thể không hiểu hết những dự định về hạnh phúc trong tương lai của Lý Tang Du, nhưng mà anh ta có thể cảm nhận được bây giờ Lý Tang Du không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, không muốn mở lòng để tiếp nhận một tình yêu mới, mà là toàn tâm toàn ý dồn hết sức lực của mình lên trên người hai đứa bé.
Nếu như cô đã không muốn nhắc tới, vậy thì anh ta cũng không thể ép buộc, có thể ở bên cạnh cô, Thái Vũ Hàng đã rất thỏa mãn.
“Chú ơi, tốt nhất chú đừng cưới mẹ.”
“Tại sao vậy?”
Lý Mộ lộ ra một biểu cảm đồng tình: “Sẽ vất vả lắm.”
“Ha ha ha.” Lúc này, Thái Vũ Hàng mới phát hiện trí thông minh của Lý Mộ vượt xa khỏi độ tuổi của cậu bé rất nhiều rất nhiều, nói chuyện với đứa nhỏ này, thế mà lại không hề có cảm giác không hài hòa: “Cho nên đến lúc đó, Mộ và Tịch hãy nói tốt về ba với mẹ của các con đó nha.”
Lý Mộ lập tức cong cong khóe môi: “Chú ơi, chú thật là gian xảo quá đi, còn đi cả đường tình thân.”
Thái Vũ Hàng lại sửng sờ.
Đường tình thân?
Anh ta chỉ nghe qua đường mẹ vợ.
Rốt cuộc là trong đầu của đứa nhỏ Lý Mộ này đang suy nghĩ cái gì, ngay cả điều mà anh ta không biết, mà cậu bé lại biết.
Đây là một cuộc đối thoại vui vẻ, cho dù Lý Mộ không đồng ý bất cứ chuyện gì với Thái Vũ Hàng, nhưng mà trong lúc vô hình đã kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn.
“Chú ơi, ba của cháu là ai vậy?”
Cái tay đang rán trứng của Thái Vũ Hàng trở nên cứng đờ: “Anh ta đã làm chuyện có lỗi với mẹ con, không có mặt mũi gặp mọi người, không biết trốn đi đâu rồi.”
Thái Vũ Hàng trả lời rất cẩn thận, nếu như không thể nói sai sự thật quá nhiều thì cũng không thể nói thật hoàn toàn.
Lý Mộ năm tuổi đã đến độ tuổi có thể hiểu rất nhiều thứ, nếu như cứ luôn lừa gạt, vào một ngày nào đó, sau khi biết được sự thật, chắc chắn sẽ oán trách anh ta. Nếu như hoàn toàn nói thật thì sẽ đả kích tâm lý của đứa nhỏ, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn.
“Chẳng trách, từ trước đến nay mẹ đều không nhắc đến chuyện liên quan tới ba, là bởi vì quá đau lòng.” Lý Mộ cái hiểu cái không mà nhận xét.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta không cần phải nhắc tới con người này, kẻo làm mẹ con đau lòng.”
“Vâng ạ.”
Hai người vừa mới chấm dứt cuộc trò chuyện, Lý Tang Du đã rửa mặt xong xuôi đi ra ngoài.
Lúc Lý Tang Du dẫn theo Lý Mộ lên máy bay đến thành phố A, Lý Tịch vẫn còn đang say giấc nồng ở trong nhà.
Lý Tang Du muốn đến quét mộ cho ba mẹ mình, còn Lý Mộ thì âm thầm tính toán một vài chuyện nhỏ nhặt.
…
Thành phố A bước vào mùa xuân, mưa dầm rả rích.
Trong nghĩa trang, Lý Tang Du kêu Lý Mộ lễ phép khom người với người có nụ cười hòa ái trong bức ảnh đen trắng trên bia mộ: “Cháu chào bà ngoại, cháu tên là Lý Mộ.”
Xa cách nhiều năm, Lý Tang Du nhìn tấm ảnh chụp của mẹ trên bia mộ: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Nghiêm túc suy nghĩ cả nửa ngày, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên thả lỏng: “Vậy thì suy nghĩ của ba cũng sẽ giống như con, chỉ cần cô ấy vui vẻ, ba có thể rời khỏi.”
Anh ta có thể không hiểu hết những dự định về hạnh phúc trong tương lai của Lý Tang Du, nhưng mà anh ta có thể cảm nhận được bây giờ Lý Tang Du không muốn nhắc tới chuyện tình cảm, không muốn mở lòng để tiếp nhận một tình yêu mới, mà là toàn tâm toàn ý dồn hết sức lực của mình lên trên người hai đứa bé.
Nếu như cô đã không muốn nhắc tới, vậy thì anh ta cũng không thể ép buộc, có thể ở bên cạnh cô, Thái Vũ Hàng đã rất thỏa mãn.
“Chú ơi, tốt nhất chú đừng cưới mẹ.”
“Tại sao vậy?”
Lý Mộ lộ ra một biểu cảm đồng tình: “Sẽ vất vả lắm.”
“Ha ha ha.” Lúc này, Thái Vũ Hàng mới phát hiện trí thông minh của Lý Mộ vượt xa khỏi độ tuổi của cậu bé rất nhiều rất nhiều, nói chuyện với đứa nhỏ này, thế mà lại không hề có cảm giác không hài hòa: “Cho nên đến lúc đó, Mộ và Tịch hãy nói tốt về ba với mẹ của các con đó nha.”
Lý Mộ lập tức cong cong khóe môi: “Chú ơi, chú thật là gian xảo quá đi, còn đi cả đường tình thân.”
Thái Vũ Hàng lại sửng sờ.
Đường tình thân?
Anh ta chỉ nghe qua đường mẹ vợ.
Rốt cuộc là trong đầu của đứa nhỏ Lý Mộ này đang suy nghĩ cái gì, ngay cả điều mà anh ta không biết, mà cậu bé lại biết.
Đây là một cuộc đối thoại vui vẻ, cho dù Lý Mộ không đồng ý bất cứ chuyện gì với Thái Vũ Hàng, nhưng mà trong lúc vô hình đã kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn.
“Chú ơi, ba của cháu là ai vậy?”
Cái tay đang rán trứng của Thái Vũ Hàng trở nên cứng đờ: “Anh ta đã làm chuyện có lỗi với mẹ con, không có mặt mũi gặp mọi người, không biết trốn đi đâu rồi.”
Thái Vũ Hàng trả lời rất cẩn thận, nếu như không thể nói sai sự thật quá nhiều thì cũng không thể nói thật hoàn toàn.
Lý Mộ năm tuổi đã đến độ tuổi có thể hiểu rất nhiều thứ, nếu như cứ luôn lừa gạt, vào một ngày nào đó, sau khi biết được sự thật, chắc chắn sẽ oán trách anh ta. Nếu như hoàn toàn nói thật thì sẽ đả kích tâm lý của đứa nhỏ, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn.
“Chẳng trách, từ trước đến nay mẹ đều không nhắc đến chuyện liên quan tới ba, là bởi vì quá đau lòng.” Lý Mộ cái hiểu cái không mà nhận xét.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta không cần phải nhắc tới con người này, kẻo làm mẹ con đau lòng.”
“Vâng ạ.”
Hai người vừa mới chấm dứt cuộc trò chuyện, Lý Tang Du đã rửa mặt xong xuôi đi ra ngoài.
Lúc Lý Tang Du dẫn theo Lý Mộ lên máy bay đến thành phố A, Lý Tịch vẫn còn đang say giấc nồng ở trong nhà.
Lý Tang Du muốn đến quét mộ cho ba mẹ mình, còn Lý Mộ thì âm thầm tính toán một vài chuyện nhỏ nhặt.
…
Thành phố A bước vào mùa xuân, mưa dầm rả rích.
Trong nghĩa trang, Lý Tang Du kêu Lý Mộ lễ phép khom người với người có nụ cười hòa ái trong bức ảnh đen trắng trên bia mộ: “Cháu chào bà ngoại, cháu tên là Lý Mộ.”
Xa cách nhiều năm, Lý Tang Du nhìn tấm ảnh chụp của mẹ trên bia mộ: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Bình luận facebook