Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 503
CHƯƠNG 503
Lý Mộ: tại sao lại là cái chú kỳ quái đó, vẫn là cái chú kỳ quái mà mình đã nhìn thấy lần thứ hai ở căn biệt thự nọ.
Lục Huyền Lâm: đứa bé này… hình như là anh trai của cô bé đã đụng anh ở thành phố C.
“Cảm ơn cháu, lần trước đã nói cho chú biết ở phía sau có siêu thị, có thể giải tỏa cơn khát của chú.” Lục Huyền Lâm dịu dàng nói.
Không biết tại sao, lúc gặp lại bé trai này, anh vẫn có cảm giác thân thiết như lần đầu tiên. Hơn nữa, anh lại càng trân trọng lần gặp nhau bất ngờ không hẹn mà gặp.
“Không cần cảm ơn ạ.” Lý Mộ có hơi rụt rè, nhịp tim tăng nhanh, nếu như dựa theo những gì mà cậu bé nhìn thấy và phỏng đoán, người đàn ông trước mắt hẳn là…
“Chúng ta thật là có duyên, ở đây mà cũng có thể gặp nhau.” Nhìn ra được Lý Mộ có chút sợ hãi, Lục Huyền Lâm cố ý nở nụ cười, anh muốn giảm bớt áp lực mà mình mang đến cho đứa nhỏ này.
Lý Mộ căng thẳng gật đầu, trong lòng lại nói thầm, không phải là chú Thái Vũ Hàng nói ba đã mất tích rồi hả, nếu như không mất tích thì tại sao lại không đi tìm mẹ?
“Cháu tên là gì?”
“Mộ ạ.” Lý Mộ cố ý không nói họ, chính là sợ khiến cho đối phương chú ý.
“Chú tên là Lục Huyền Lâm, có thể gọi chú là chú Lục.”
Lục?
Chắc chắn là người này.
Rốt cuộc, Lý Mộ đã xác định người đứng trước mặt chính là ba ruột của cậu bé, cậu bé mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Huyền Lâm, giống như là muốn thay Tịch nhớ kỹ người này.
Lục Huyền Lâm xoay người lại, nhìn thẳng vào Lý Mộ.
Lúc này, Lý Mộ mới phát hiện trên tay của Lục Huyền Lâm vẫn còn cầm một bó hoa, nhưng mà không giống với hoa loa kèn trước đó, mà là một đóa hoa hồng màu xanh.
“Rất vinh hạnh được biết cháu.” Lục Huyền Lâm đổi tay cầm dù sang tay cầm hoa hồng xanh, ngồi xổm người xuống, giống như là đối xử với người lớn, anh vươn tay ra với Lý Mộ, sự lễ phép và ngoan ngoãn của đứa trẻ này đáng giá để anh đối xử một cách tôn trọng.
“Mộ cũng rất vui vì được biết chú Lục.” Lý Mộ đưa tay ra.
Lục Huyền Lâm hơi bất ngờ.
Bàn tay của đứa nhỏ rất nhỏ, rất mềm, anh bất giác nắm lấy bàn tay của cậu bé, bao trọn bàn tay nhỏ của Lý Mộ.
Lý Mộ có thể vươn tay ra nắm tay với anh, điều này nằm ngoài dự liệu của anh, lần đầu tiên anh gặp Lý Mộ thì đã có thể nhìn thấy được điều kiện tiên quyết của đứa bé này khi đối với người lạ là không được bất lịch sự, còn mang theo chút cảnh giác và cẩn thận.
Kì quái đó chính là tại sao chỉ là một cái nắm tay mà làm cho anh có cảm giác thân thuộc đến thế.
Có một cảm giác thân thiết với một đứa nhỏ xa lạ đến tận hai lần, thật sự rất khó nói.
Mà Lý Mộ cũng giống như vậy, từ trong tay Lục Huyền Lâm truyền đến một cảm giác ấm áp mà cậu bé chưa từng có, một cảm giác ấm áp mang theo sự an toàn. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Lục Huyền Lâm nhìn gương mặt với ngũ quan rõ ràng trước mắt, nhất là cặp mắt sạch sẽ giống như là một con suối không có tạp chất, làm cho anh nhớ tới một người.
“Mộ, cháu rất giống với một người.”
“Giống ai ạ?” Lý Mộ rất tò mò, cậu bé mơ hồ nghĩ đến mẹ mình.
Lục Huyền Lâm nở một nụ cười chua chát: “Không nói được.” Anh đứng dậy, nhưng mà vẫn không buông tay Lý Mộ ra: “Để chú dẫn cháu đi gặp một người.”
“Ở đâu ạ?” Lần này, Lý Mộ không hề xa lánh chút nào, sau khi trong lòng đã nhận định người đàn ông trước mắt chính là ba mình, tất cả ý thức đề phòng của cậu bé đều đã bị giải trừ.
Lý Mộ: tại sao lại là cái chú kỳ quái đó, vẫn là cái chú kỳ quái mà mình đã nhìn thấy lần thứ hai ở căn biệt thự nọ.
Lục Huyền Lâm: đứa bé này… hình như là anh trai của cô bé đã đụng anh ở thành phố C.
“Cảm ơn cháu, lần trước đã nói cho chú biết ở phía sau có siêu thị, có thể giải tỏa cơn khát của chú.” Lục Huyền Lâm dịu dàng nói.
Không biết tại sao, lúc gặp lại bé trai này, anh vẫn có cảm giác thân thiết như lần đầu tiên. Hơn nữa, anh lại càng trân trọng lần gặp nhau bất ngờ không hẹn mà gặp.
“Không cần cảm ơn ạ.” Lý Mộ có hơi rụt rè, nhịp tim tăng nhanh, nếu như dựa theo những gì mà cậu bé nhìn thấy và phỏng đoán, người đàn ông trước mắt hẳn là…
“Chúng ta thật là có duyên, ở đây mà cũng có thể gặp nhau.” Nhìn ra được Lý Mộ có chút sợ hãi, Lục Huyền Lâm cố ý nở nụ cười, anh muốn giảm bớt áp lực mà mình mang đến cho đứa nhỏ này.
Lý Mộ căng thẳng gật đầu, trong lòng lại nói thầm, không phải là chú Thái Vũ Hàng nói ba đã mất tích rồi hả, nếu như không mất tích thì tại sao lại không đi tìm mẹ?
“Cháu tên là gì?”
“Mộ ạ.” Lý Mộ cố ý không nói họ, chính là sợ khiến cho đối phương chú ý.
“Chú tên là Lục Huyền Lâm, có thể gọi chú là chú Lục.”
Lục?
Chắc chắn là người này.
Rốt cuộc, Lý Mộ đã xác định người đứng trước mặt chính là ba ruột của cậu bé, cậu bé mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Huyền Lâm, giống như là muốn thay Tịch nhớ kỹ người này.
Lục Huyền Lâm xoay người lại, nhìn thẳng vào Lý Mộ.
Lúc này, Lý Mộ mới phát hiện trên tay của Lục Huyền Lâm vẫn còn cầm một bó hoa, nhưng mà không giống với hoa loa kèn trước đó, mà là một đóa hoa hồng màu xanh.
“Rất vinh hạnh được biết cháu.” Lục Huyền Lâm đổi tay cầm dù sang tay cầm hoa hồng xanh, ngồi xổm người xuống, giống như là đối xử với người lớn, anh vươn tay ra với Lý Mộ, sự lễ phép và ngoan ngoãn của đứa trẻ này đáng giá để anh đối xử một cách tôn trọng.
“Mộ cũng rất vui vì được biết chú Lục.” Lý Mộ đưa tay ra.
Lục Huyền Lâm hơi bất ngờ.
Bàn tay của đứa nhỏ rất nhỏ, rất mềm, anh bất giác nắm lấy bàn tay của cậu bé, bao trọn bàn tay nhỏ của Lý Mộ.
Lý Mộ có thể vươn tay ra nắm tay với anh, điều này nằm ngoài dự liệu của anh, lần đầu tiên anh gặp Lý Mộ thì đã có thể nhìn thấy được điều kiện tiên quyết của đứa bé này khi đối với người lạ là không được bất lịch sự, còn mang theo chút cảnh giác và cẩn thận.
Kì quái đó chính là tại sao chỉ là một cái nắm tay mà làm cho anh có cảm giác thân thuộc đến thế.
Có một cảm giác thân thiết với một đứa nhỏ xa lạ đến tận hai lần, thật sự rất khó nói.
Mà Lý Mộ cũng giống như vậy, từ trong tay Lục Huyền Lâm truyền đến một cảm giác ấm áp mà cậu bé chưa từng có, một cảm giác ấm áp mang theo sự an toàn. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Lục Huyền Lâm nhìn gương mặt với ngũ quan rõ ràng trước mắt, nhất là cặp mắt sạch sẽ giống như là một con suối không có tạp chất, làm cho anh nhớ tới một người.
“Mộ, cháu rất giống với một người.”
“Giống ai ạ?” Lý Mộ rất tò mò, cậu bé mơ hồ nghĩ đến mẹ mình.
Lục Huyền Lâm nở một nụ cười chua chát: “Không nói được.” Anh đứng dậy, nhưng mà vẫn không buông tay Lý Mộ ra: “Để chú dẫn cháu đi gặp một người.”
“Ở đâu ạ?” Lần này, Lý Mộ không hề xa lánh chút nào, sau khi trong lòng đã nhận định người đàn ông trước mắt chính là ba mình, tất cả ý thức đề phòng của cậu bé đều đã bị giải trừ.
Bình luận facebook