Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 502
CHƯƠNG 502
Hiện tại không phải là thời điểm tảo mộ, trong nghĩa trang rất hiếm khi có người xuất hiện, một lớn một nhỏ đứng dưới cây dù, cứ yên lặng đứng ở đó nhìn xem, dường như hòa tan vào nghĩa trang đầy sương mù tĩnh lặng không tiếng động.
Cũng như sự trở lại của Lý Tang Du, lặng yên không tiếng động.
Trước phần mộ của Bùi Lâm có một đóa hoa loa kèn, những bông hoa khẽ rung động dưới làn mưa không ngừng trút xuống.
Lý Mộ nhìn chằm chằm vào bó hoa này, một bộ dạng như có điều suy nghĩ, một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Mẹ ơi, con muốn đi xung quanh một chút.”
“Trời mưa đó, coi chừng bị té.” Ở đây không phải là đường cái, không có người khác, cũng không có xe cộ, Lý Tang Du không lo lắng nguy hiểm đến từ các yếu tố bên ngoài.
“Dạ.” Lý Mộ cầm cái dù nhỏ ở trong tay, tự do bước đi trên con đường xi măng ướt nước.
Nhìn bề ngoài giống như là Lý Mộ đi qua những ngôi mộ đó, trên thực tế, ánh mắt của cậu bé đang không ngừng tìm kiếm.
Bỗng chốc, có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cậu bé.
Không hiểu sao trái tim của Lý Mộ lại đập nhanh, cậu bé đang tìm một người, tìm một người mà cậu bé đang mong chờ.
Cậu bé chậm rãi đi đến gần người đó.
Là một người đàn ông, một người đàn ông rất đẹp trai.
Người đàn ông che dù, đang cúi đầu nhìn phần mộ trước mặt mình, trên mộ khắc ba chữ Lý Thụy Trường.
Phía dưới phần mộ đó cũng có một bó hoa loa kèn.
Lý Thụy Trường là ông ngoại, Lý Mộ đã từng nghe mẹ nhắc tới, cũng đã dạy cậu bé biết tên của ông cụ, cho nên Lý Mộ vừa liếc mắt liền có thể biết được đây chính là phần mộ của ông ngoại.
Tại sao người đàn ông này lại đứng trước mộ của ông ngoại vậy?
Cũng là hoa loa kèn.
Chẳng lẽ bó hoa loa kèn trước mộ của bà ngoại cũng là do người này tặng?
Lúc nhìn thấy bó hoa loa kèn đó, Lý Mộ liền biết có người vừa mới đến đây, bởi vì bó hoa trông rất tươi.
Cậu bé chưa từng nghe mẹ nói rằng nhà họ Lý vẫn còn có người thân khác, ngày hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại, chú Thái Vũ Hàng cũng không biết là ngày giỗ của bà ngoại, vậy mà người tặng hoa lại biết chuyện này, chắc chắn là người có quan hệ thân thiết với nhà họ Lý.
Có phải là người đó không?
Chút tính toán nho nhỏ trong lần trở về này của Lý Mộ chính là muốn thử xem có thể gặp được người ba ruột mà mình chưa từng nhìn thấy.
Cho nên, lúc Lý Mộ nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trái tim của cậu bé mới có thể đập nhanh.
Nhưng mà tại sao gò má của người đàn ông này lại có chút quen mắt?
Lý Mộ bất giác bước về phía trước mấy bước nữa.
Nhận ra bên cạnh có người đến gần, người đàn ông vừa quay đầu thì liền đối diện với cặp mắt của Lý Mộ.
Hai người đều giật mình.
Hiện tại không phải là thời điểm tảo mộ, trong nghĩa trang rất hiếm khi có người xuất hiện, một lớn một nhỏ đứng dưới cây dù, cứ yên lặng đứng ở đó nhìn xem, dường như hòa tan vào nghĩa trang đầy sương mù tĩnh lặng không tiếng động.
Cũng như sự trở lại của Lý Tang Du, lặng yên không tiếng động.
Trước phần mộ của Bùi Lâm có một đóa hoa loa kèn, những bông hoa khẽ rung động dưới làn mưa không ngừng trút xuống.
Lý Mộ nhìn chằm chằm vào bó hoa này, một bộ dạng như có điều suy nghĩ, một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Mẹ ơi, con muốn đi xung quanh một chút.”
“Trời mưa đó, coi chừng bị té.” Ở đây không phải là đường cái, không có người khác, cũng không có xe cộ, Lý Tang Du không lo lắng nguy hiểm đến từ các yếu tố bên ngoài.
“Dạ.” Lý Mộ cầm cái dù nhỏ ở trong tay, tự do bước đi trên con đường xi măng ướt nước.
Nhìn bề ngoài giống như là Lý Mộ đi qua những ngôi mộ đó, trên thực tế, ánh mắt của cậu bé đang không ngừng tìm kiếm.
Bỗng chốc, có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cậu bé.
Không hiểu sao trái tim của Lý Mộ lại đập nhanh, cậu bé đang tìm một người, tìm một người mà cậu bé đang mong chờ.
Cậu bé chậm rãi đi đến gần người đó.
Là một người đàn ông, một người đàn ông rất đẹp trai.
Người đàn ông che dù, đang cúi đầu nhìn phần mộ trước mặt mình, trên mộ khắc ba chữ Lý Thụy Trường.
Phía dưới phần mộ đó cũng có một bó hoa loa kèn.
Lý Thụy Trường là ông ngoại, Lý Mộ đã từng nghe mẹ nhắc tới, cũng đã dạy cậu bé biết tên của ông cụ, cho nên Lý Mộ vừa liếc mắt liền có thể biết được đây chính là phần mộ của ông ngoại.
Tại sao người đàn ông này lại đứng trước mộ của ông ngoại vậy?
Cũng là hoa loa kèn.
Chẳng lẽ bó hoa loa kèn trước mộ của bà ngoại cũng là do người này tặng?
Lúc nhìn thấy bó hoa loa kèn đó, Lý Mộ liền biết có người vừa mới đến đây, bởi vì bó hoa trông rất tươi.
Cậu bé chưa từng nghe mẹ nói rằng nhà họ Lý vẫn còn có người thân khác, ngày hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại, chú Thái Vũ Hàng cũng không biết là ngày giỗ của bà ngoại, vậy mà người tặng hoa lại biết chuyện này, chắc chắn là người có quan hệ thân thiết với nhà họ Lý.
Có phải là người đó không?
Chút tính toán nho nhỏ trong lần trở về này của Lý Mộ chính là muốn thử xem có thể gặp được người ba ruột mà mình chưa từng nhìn thấy.
Cho nên, lúc Lý Mộ nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trái tim của cậu bé mới có thể đập nhanh.
Nhưng mà tại sao gò má của người đàn ông này lại có chút quen mắt?
Lý Mộ bất giác bước về phía trước mấy bước nữa.
Nhận ra bên cạnh có người đến gần, người đàn ông vừa quay đầu thì liền đối diện với cặp mắt của Lý Mộ.
Hai người đều giật mình.
Bình luận facebook