Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-231
CHƯƠNG 231: MÃ THIÊN XÍCH LẠI XUẤT HIỆN
CHƯƠNG 231: MÃ THIÊN XÍCH LẠI XUẤT HIỆN
Người đàn ông đưa lưng lại nên không nhìn rõ mặt, dù sao cũng còn quá nhỏ nên phản ứng đầu tiên là sợ hãi, sau đó mới phô trương thanh thế hét lên: “Anh là ai, đừng xen vào chuyện của người khác!”
Anh ta coi như không thấy, chỉ nhìn Thẩm Dĩnh.
Người đàn ông cao mét tám, dáng người thon gầy mà gao ráo ẩn chứa một sức mạnh doạ người, không cần bất kỳ lời nói hay hành động nào, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, so với hai nhóc con vắt mũi chưa sạch trước mắt lập tức phân rõ cao thấp.
Họ không phải cùng một loại người, mấy người này cùng lắm cũng chỉ đám du côn, còn người đàn ông sau lưng họ mới thật sự khiến người khác sợ hãi, kính sợ.
Vẫn là khuôn mặt ngũ quan rõ ràng đó nhưng lại có sự hung ác ngỗ ngược.
Người đàn ông khắc sâu trong trí nhớ cô… Mã Thiên Xích.
Trong góc tối chỉ có tiếng chửa rủa của hai người nam trẻ tuổi, đó là giọng điệu chột dạ mà cố giả vờ lợi hại không chịu nổi một đòn.
“A!” Đột nhiên tóc vàng gào thét, cực kỳ đau khổ hét lên: “Anh buông ra, cánh tay tôi sắp gãy rồi!”
“Vẫn chưa gãy.” Môi mỏng người đàn ông khẽ nhếch, lạnh lùng lên tiếng đồng thời cổ tay cũng âm thầm tăng thêm sức, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, anh ta nhẹ nhàng nói: “Bây giờ mới là gãy.”
“A… aiz ui, huhu đau chết tôi rồi… cứu mạng! Cứu!” Người nam tóc vàng lập tức ngã trên đất, co rúc người lại ôm cánh tay đau đớn thét lên.
Mã Thiên Xích nâng mắt, quan sát trên người Thẩm Dĩnh một lượt rồi nhanh chóng rời đi, nhìn người ông sau lưng cô: “Thế nào, cậu cũng muốn thử?”
Người đó đã bị doạ sợ đến tè ra quần từ lâu, làm gì dám nói gì, lập tức buông tay, không ngừng khom người cúi đầu: “Xin lỗi, chúng tôi không biết cô ấy đã có đối tượng, xin lỗi anh…”
Từ ‘đối tượng’ trong câu anh ta nói thành công khiến sự không vui trong lòng Mã Thiên Xích giảm đi vài phần, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta mà không ra tay: “Cút!”
Ba người chật vật dìu nhau rời đi, Thẩm Dĩnh không thả lỏng chút nào, vì người đàn ông trước mặt cô còn đáng sợ hơn nhiều mấy tên nhóc vừa rồi.
Cho dù anh ta cứu mình nhưng giây tiếp theo xảy ra chuyện gì không ai biết được.
Trong ý thức của cô, người đàn ông như Mã Thiên Xích có thể làm ra chuyện ‘cứu bạn chỉ vì tự tay giết bạn’như này.
Con đường nhỏ không có đèn, chỉ có bóng đèn đường mờ mịt, anh ta đứng chắn mất một nửa ánh sáng, gió thổi qua cũng thổi cả mùi hương xì gà riêng biệt của người đàn ông.
Im lặng một lát, Thẩm Dĩnh đi về phía cô gái vừa nãy, dìu cô ấy dậy: “Cô không sao chứ?”
Cô gái uống say đầu óc choáng váng, dường như ngoài say rượu còn bị bỏ thuốc: “Tôi, tôi…”
Một câu nói còn nói không hoàn chỉnh, chứ đừng nói đến địa chỉ nhà, khi Thẩm Dĩnh đang nghĩ cách thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trên đỉnh đầu vọng tới: “Cô còn muốn xem vào chuỵen người khác nữa?”
Vẻ mặt Thẩm Dĩnh cứng ngắc, cơ thể cũng bị gió lạnh đìu hiu thổi mất nhiệt độ: “Tôi… không thấy đây là xen vào việc người khác.”
“Ha.” Một giọng cười nhẹ từ trong cổ họng bật ra: “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Thẩm Dĩnh không muốn ở cùng một không gian với anh ta quá lâu, khí tức của anh ta quá mạnh mẽ lại có tà khí, liếc mắt là biết không phải dễ chọc, lòng cô rất yếu ớt.
Vì có thể nhanh chóng thoát thân, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng cô vẫn phải nói cảm ơn: “Cảm ơn anh giúp tôi, bạn tôi vẫn còn trong quán bar, đi trước đây.”
Nói xong cô nhác chân rời đi, không ngờ mới đi được một bước, người đàn ông trước mắt lập tức đi về phía cô, Thẩm Dĩnh hơi nhíu mày, đổi sang hướng khác nhưng dù cô sang trái hay sang phải anh ta cũng đi theo, không cho cô chỗ trống.
Thực sự không còn cách giả vờ không thấy, Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi: “Anh Mã, phiền anh tránh đường.”
“Anh Mã?” Mã Thiên Xích nhếch môi, nở nụ cười tà tứ càng thêm yêu nghiệt: “Cô vẫn chưa quên tôi họ gì à.”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, một xấu hổ, một sâu thẳm, luận về đa mưu túc trí, Thẩm Dĩnh căn bản không phải đối thủ của cô.
Mã Thiên Xích bỗng đưa tay, người đàn ông phía sau ở góc rẽ lập tức đưa một điếu thuốc tới, làn khói mông lung chắn giữa hai người, bầu không khí có phần hoà hoãn, Thẩm Dĩnh cảm thấy người này có bệnh, mùa đông khắc nghiệt lại đứng đây hút thuốc? Sợ tốn thời gian với cô.
Thời gian từng chút trôi qua, trong lòng Thẩm Dĩnh trở nên sốt ruột, cũng bắt đầu thật sự lo lắng cho Phùng Tuyết Du, giọng nói không kìm được mềm mại hơn vài phần: “Anh Mã, tôi thật sự rất sốt ruột, anh giúp tôi một chuyện, tôi rất cảm ơn nhưng phiền anh để tôi đi…”
“Thẩm Dĩnh.” Bỗng Mã Thiên Xích gọi tên cô, hàng lông mày rậm cũng nhíu lại, tầm mắt dừng trên điếu thuốc, không biết đang nhìn gì, anh ta bỗng cười ra tiếng: “Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau.”
Lần đầu tiên là ở bãi đánh bắt cá vùng ngoại ô, lần thứ hai là trên hải dảo, lần thứ ba là bây giờ, tính ra anh ta chưa từng có bắt nguồn như này với bất kỳ ai, đúng thật là… kỳ diệu.
“Tình cờ gặp nhau ba lần, quả là rất trùng hợp nhưng tôi tin với anh Mã mà nói cũng không phải chuyện lạ gì.”
Mã Thiên Xích nghe vậy thì lắc đầu: “Người gặp tôi tình cờ mà trên ba lần đều…”
Anh ta im lặng sau đó bàn tay kẹp điếu thuốc kề sát cổ, nhẹ nhàng lướt qua một đường, có ý gì hiển nhiên cô biết rõ.
Nếu người khác làm như vậy thì Thẩm Dĩnh còn cho rằng anh ta đang ra vẻ nhưng với Mã Thiên Xích… cô đã được chứng kiến dáng vẻ người đàn ông này tay cầm súng, không chút do dự bóp cò.
Quá rung động, quá đáng sợ, đến mức bây giờ cô cũng không thể quên được.
Thẩm Dĩnh thu hồi ánh mắt, đáy lòng hơi hoảng loạn, còn chưa nghĩ ra phải làm sao để trả lời câu anh ta nói, trong mũi bỗng ngửi thấp một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, không đợi cô phân biệt rõ thì cằm đã rơi vào trong bàn tay khô ráo.
“A!” Cô nhỏ giọng hô lên một tiếng, liên tiếp lùi về sau hai bước, lưng đập vào vách tường xi măng cứng rắn, thô ráp.
Người đàn ông chỉ dùng hai ngón tay khống chế cô, giữ thật chặt, thậm chí còn hơi đau, anh ta nâng cằm cô lên để cô phải nhìn anh ta: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô đang nghĩ gì?”
Đáy mắt cô là sự bối rối giống như chủ thỏ con bị sợ hãi, trong mắt ngập nước tựa như chỉ dùng sức thôi là có thể rớt nước mắt, nhưng Mã Thiên Xích biết, cô không thể khóc, trong xương cốt cô không phải một người chịu thua.
Quả nhiên vài giây sau vẻ hoảng loạn trong đáy mắt Thẩm Dĩnh đã biến thành tức giận: “Anh nói thì nói, động tay làm gì?”
Mã Thiên Xích cười một tiếng, thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là thích ăn đòn, không xử lý thì chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, anh ta không nói ra nhưng ý tứ sâu xa đánh giá trên người cô vào lần rồi lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết dạo này cuộc sống của cô không như ý, chuyện đã đồng ý vói cô trước đó tôi vẫn giữ lời.”
Cuộc sống không như ý…
Dạo này cô bị chuyện của Giang Sở Tinh và Lục Hi giày vò rất thê thảm, hơn nữa Thẩm Tri Lịch ngã bệnh, cô lại từ chức, mọi chuyện đều vô cùng tồi tệ, chỉ là sao anh ta lại biết?
Thẩm Dĩnh rùng mình: “Anh thăm dò tôi?”
CHƯƠNG 231: MÃ THIÊN XÍCH LẠI XUẤT HIỆN
Người đàn ông đưa lưng lại nên không nhìn rõ mặt, dù sao cũng còn quá nhỏ nên phản ứng đầu tiên là sợ hãi, sau đó mới phô trương thanh thế hét lên: “Anh là ai, đừng xen vào chuyện của người khác!”
Anh ta coi như không thấy, chỉ nhìn Thẩm Dĩnh.
Người đàn ông cao mét tám, dáng người thon gầy mà gao ráo ẩn chứa một sức mạnh doạ người, không cần bất kỳ lời nói hay hành động nào, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, so với hai nhóc con vắt mũi chưa sạch trước mắt lập tức phân rõ cao thấp.
Họ không phải cùng một loại người, mấy người này cùng lắm cũng chỉ đám du côn, còn người đàn ông sau lưng họ mới thật sự khiến người khác sợ hãi, kính sợ.
Vẫn là khuôn mặt ngũ quan rõ ràng đó nhưng lại có sự hung ác ngỗ ngược.
Người đàn ông khắc sâu trong trí nhớ cô… Mã Thiên Xích.
Trong góc tối chỉ có tiếng chửa rủa của hai người nam trẻ tuổi, đó là giọng điệu chột dạ mà cố giả vờ lợi hại không chịu nổi một đòn.
“A!” Đột nhiên tóc vàng gào thét, cực kỳ đau khổ hét lên: “Anh buông ra, cánh tay tôi sắp gãy rồi!”
“Vẫn chưa gãy.” Môi mỏng người đàn ông khẽ nhếch, lạnh lùng lên tiếng đồng thời cổ tay cũng âm thầm tăng thêm sức, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, anh ta nhẹ nhàng nói: “Bây giờ mới là gãy.”
“A… aiz ui, huhu đau chết tôi rồi… cứu mạng! Cứu!” Người nam tóc vàng lập tức ngã trên đất, co rúc người lại ôm cánh tay đau đớn thét lên.
Mã Thiên Xích nâng mắt, quan sát trên người Thẩm Dĩnh một lượt rồi nhanh chóng rời đi, nhìn người ông sau lưng cô: “Thế nào, cậu cũng muốn thử?”
Người đó đã bị doạ sợ đến tè ra quần từ lâu, làm gì dám nói gì, lập tức buông tay, không ngừng khom người cúi đầu: “Xin lỗi, chúng tôi không biết cô ấy đã có đối tượng, xin lỗi anh…”
Từ ‘đối tượng’ trong câu anh ta nói thành công khiến sự không vui trong lòng Mã Thiên Xích giảm đi vài phần, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta mà không ra tay: “Cút!”
Ba người chật vật dìu nhau rời đi, Thẩm Dĩnh không thả lỏng chút nào, vì người đàn ông trước mặt cô còn đáng sợ hơn nhiều mấy tên nhóc vừa rồi.
Cho dù anh ta cứu mình nhưng giây tiếp theo xảy ra chuyện gì không ai biết được.
Trong ý thức của cô, người đàn ông như Mã Thiên Xích có thể làm ra chuyện ‘cứu bạn chỉ vì tự tay giết bạn’như này.
Con đường nhỏ không có đèn, chỉ có bóng đèn đường mờ mịt, anh ta đứng chắn mất một nửa ánh sáng, gió thổi qua cũng thổi cả mùi hương xì gà riêng biệt của người đàn ông.
Im lặng một lát, Thẩm Dĩnh đi về phía cô gái vừa nãy, dìu cô ấy dậy: “Cô không sao chứ?”
Cô gái uống say đầu óc choáng váng, dường như ngoài say rượu còn bị bỏ thuốc: “Tôi, tôi…”
Một câu nói còn nói không hoàn chỉnh, chứ đừng nói đến địa chỉ nhà, khi Thẩm Dĩnh đang nghĩ cách thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông trên đỉnh đầu vọng tới: “Cô còn muốn xem vào chuỵen người khác nữa?”
Vẻ mặt Thẩm Dĩnh cứng ngắc, cơ thể cũng bị gió lạnh đìu hiu thổi mất nhiệt độ: “Tôi… không thấy đây là xen vào việc người khác.”
“Ha.” Một giọng cười nhẹ từ trong cổ họng bật ra: “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Thẩm Dĩnh không muốn ở cùng một không gian với anh ta quá lâu, khí tức của anh ta quá mạnh mẽ lại có tà khí, liếc mắt là biết không phải dễ chọc, lòng cô rất yếu ớt.
Vì có thể nhanh chóng thoát thân, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng cô vẫn phải nói cảm ơn: “Cảm ơn anh giúp tôi, bạn tôi vẫn còn trong quán bar, đi trước đây.”
Nói xong cô nhác chân rời đi, không ngờ mới đi được một bước, người đàn ông trước mắt lập tức đi về phía cô, Thẩm Dĩnh hơi nhíu mày, đổi sang hướng khác nhưng dù cô sang trái hay sang phải anh ta cũng đi theo, không cho cô chỗ trống.
Thực sự không còn cách giả vờ không thấy, Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi: “Anh Mã, phiền anh tránh đường.”
“Anh Mã?” Mã Thiên Xích nhếch môi, nở nụ cười tà tứ càng thêm yêu nghiệt: “Cô vẫn chưa quên tôi họ gì à.”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, một xấu hổ, một sâu thẳm, luận về đa mưu túc trí, Thẩm Dĩnh căn bản không phải đối thủ của cô.
Mã Thiên Xích bỗng đưa tay, người đàn ông phía sau ở góc rẽ lập tức đưa một điếu thuốc tới, làn khói mông lung chắn giữa hai người, bầu không khí có phần hoà hoãn, Thẩm Dĩnh cảm thấy người này có bệnh, mùa đông khắc nghiệt lại đứng đây hút thuốc? Sợ tốn thời gian với cô.
Thời gian từng chút trôi qua, trong lòng Thẩm Dĩnh trở nên sốt ruột, cũng bắt đầu thật sự lo lắng cho Phùng Tuyết Du, giọng nói không kìm được mềm mại hơn vài phần: “Anh Mã, tôi thật sự rất sốt ruột, anh giúp tôi một chuyện, tôi rất cảm ơn nhưng phiền anh để tôi đi…”
“Thẩm Dĩnh.” Bỗng Mã Thiên Xích gọi tên cô, hàng lông mày rậm cũng nhíu lại, tầm mắt dừng trên điếu thuốc, không biết đang nhìn gì, anh ta bỗng cười ra tiếng: “Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau.”
Lần đầu tiên là ở bãi đánh bắt cá vùng ngoại ô, lần thứ hai là trên hải dảo, lần thứ ba là bây giờ, tính ra anh ta chưa từng có bắt nguồn như này với bất kỳ ai, đúng thật là… kỳ diệu.
“Tình cờ gặp nhau ba lần, quả là rất trùng hợp nhưng tôi tin với anh Mã mà nói cũng không phải chuyện lạ gì.”
Mã Thiên Xích nghe vậy thì lắc đầu: “Người gặp tôi tình cờ mà trên ba lần đều…”
Anh ta im lặng sau đó bàn tay kẹp điếu thuốc kề sát cổ, nhẹ nhàng lướt qua một đường, có ý gì hiển nhiên cô biết rõ.
Nếu người khác làm như vậy thì Thẩm Dĩnh còn cho rằng anh ta đang ra vẻ nhưng với Mã Thiên Xích… cô đã được chứng kiến dáng vẻ người đàn ông này tay cầm súng, không chút do dự bóp cò.
Quá rung động, quá đáng sợ, đến mức bây giờ cô cũng không thể quên được.
Thẩm Dĩnh thu hồi ánh mắt, đáy lòng hơi hoảng loạn, còn chưa nghĩ ra phải làm sao để trả lời câu anh ta nói, trong mũi bỗng ngửi thấp một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, không đợi cô phân biệt rõ thì cằm đã rơi vào trong bàn tay khô ráo.
“A!” Cô nhỏ giọng hô lên một tiếng, liên tiếp lùi về sau hai bước, lưng đập vào vách tường xi măng cứng rắn, thô ráp.
Người đàn ông chỉ dùng hai ngón tay khống chế cô, giữ thật chặt, thậm chí còn hơi đau, anh ta nâng cằm cô lên để cô phải nhìn anh ta: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô đang nghĩ gì?”
Đáy mắt cô là sự bối rối giống như chủ thỏ con bị sợ hãi, trong mắt ngập nước tựa như chỉ dùng sức thôi là có thể rớt nước mắt, nhưng Mã Thiên Xích biết, cô không thể khóc, trong xương cốt cô không phải một người chịu thua.
Quả nhiên vài giây sau vẻ hoảng loạn trong đáy mắt Thẩm Dĩnh đã biến thành tức giận: “Anh nói thì nói, động tay làm gì?”
Mã Thiên Xích cười một tiếng, thầm nghĩ người phụ nữ này đúng là thích ăn đòn, không xử lý thì chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, anh ta không nói ra nhưng ý tứ sâu xa đánh giá trên người cô vào lần rồi lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết dạo này cuộc sống của cô không như ý, chuyện đã đồng ý vói cô trước đó tôi vẫn giữ lời.”
Cuộc sống không như ý…
Dạo này cô bị chuyện của Giang Sở Tinh và Lục Hi giày vò rất thê thảm, hơn nữa Thẩm Tri Lịch ngã bệnh, cô lại từ chức, mọi chuyện đều vô cùng tồi tệ, chỉ là sao anh ta lại biết?
Thẩm Dĩnh rùng mình: “Anh thăm dò tôi?”
Bình luận facebook