Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-234
CHƯƠNG 234: ANH CÓ ĐAU KHÔNG
CHƯƠNG 234: ANH CÓ ĐAU KHÔNG
“Hít...” Cô vốn không biết mình ra tay rất thô lỗ, Lục Hi rên một tiếng vì đau đớn, nhưng tiếng rên ấy vừa gợi cảm vừa kiềm chế.
Khi Lục Hi sai thím Lâm đi đặt vali, Thẩm Dĩnh đã không kìm nén được tâm huyết trong cơ thể mình. Lúc này cô mặc kệ anh chết hay sống, chỉ đấm đá lung tung để làm anh khó chịu.
Ở một mức độ nào đó, cô biết Lục Hi sẽ không làm gì với cô, chỉ cần cô nói như vậy thì cho dù anh có cảm giác, anh cũng sẽ không chạm vào cô.
Người đàn ông này kiêu ngạo như thế đấy.
Nắm chắc điểm này, Thẩm Dĩnh càng trắng trợn hơn, để rồi cảm nhận được sự căng chặt và nóng bỏng từ cơ thể anh, thế là thầm nghĩ cách trả thù xấu xa để được trút giận. Khi cô muốn tiến thêm một bước thì bị anh bắt được: “Đủ rồi!”
“Sao mà đủ được!” Thẩm Dĩnh cãi lại mà không hề nghĩ ngợi: “Anh chưa hài lòng thì chẳng phải tôi không đi được à?”
Nửa người dưới của Lục Hi đã có phản ứng dưới sự mân mê không chút kinh nghiệm của cô, khuôn mặt lạnh lùng hơi ửng đỏ: “Anh không biết đấy, từ lúc nào em làm kiểu giao dịch này đến mức quen tay vậy?”
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên lườm anh: “Tất cả đều do anh ban tặng, con thỏ mà nóng lên thì cũng biết cắn người!”
“Chỉ với hai bàn tay này của em, em nghĩ anh sẽ hài lòng à?” Lục Hi cúi xuống nhặt chiếc áo len dưới đất lên rồi mặc vào cho cô một cách thô lỗ, anh cũng không quan tâm cổ áo có đè vào mũi cô hay không, cứ thế mà kéo áo xuống.
Thẩm Dĩnh không theo kịp sức mạnh của anh, thế là bị anh giày vò một trận, quần áo được mặc một cách xiêu vẹo, tóc cũng rối bời phất phơ bên tai.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, Lục Hi vừa thả lỏng tay ra, động tác đầu tiên của cô là đưa tay lau nước mắt, ánh mắt trông như hung ác của cô đầy đau đớn: “Anh có đau không?!”
Lục Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, rồi gật đầu trìu mến: “Đau.”
Sao có thể không đau chứ, thấy cô nổi điên như vậy, trái tim anh đã sớm bị bỏ vào chảo dầu xào nấu, đau đớn vô cùng.
“Vậy anh có cho tôi đi không?” Cô vừa khóc vừa hỏi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Hàng mi dài của người đàn ông che đi sự yếu ớt trong mắt anh. Lục Hi săn sóc chỉnh lại giúp cô, rồi tiện tay cài khuy áo bị mở ra của mình, giọng anh khàn khàn: “Anh đưa em đi.”
Lẽ ra Thẩm Dĩnh nên thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh nói điều này, nhưng cô cảm thấy chua xót hơn, rõ ràng đó là yêu cầu của riêng cô, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu khi anh thực sự đồng ý.
Người ta nói rằng, tình yêu mà dằn vặt lẫn nhau cuối cùng sẽ chỉ còn lại vất vả, không có tình cảm sông cạn đá mòn nào có thể chịu đựng được những trắc trở này, và bây giờ bọn cô cũng vậy.
Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, bọn cô sẽ mệt mỏi với nhau, để rồi đường ai nấy đi.
Thay vì như vậy, tốt hơn hết là cắt đứt nó ngay bây giờ, chỉ có điều... rất khó.
...
Biết mình không lay chuyển được anh, Thẩm Dĩnh cũng không nài nỉ, mặc cho anh lấy xe từ gara và chở cô rời khỏi Ngự Cảnh Viên, hành lý cũng được đưa về, cô tự đến thế nào, bây giờ cũng trở về như vậy.
Trên đường đi, trong xe im ắng, một cuộc cãi vã cho thấy trước rằng không còn yên ổn nữa, trong lòng mỗi người cảm xúc ngổn ngang, ai cũng không có hứng thú để tán gẫu.
Chiếc xe chạy ổn định đến dưới lầu, Thẩm Dĩnh không cho anh lái vào khu chung cư mà là dừng lại bên lề đường ngoài khu chung cư. Cô cởi dây an toàn, vài giây trước khi xuống xe, cô vẫn không nhịn được mà nói: “Anh uống nhiều rồi, nhờ ai chở anh về đi.”
Vì lúc về quá vội nên cô quên nhắc nhở anh, bây giờ cũng nhớ tới việc lo lắng cho anh.
Dứt lời, cô đưa tay mở cửa xe, nhưng đẩy mấy lần mà nó vẫn không nhúc nhích tí nào, cô lại nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh mình: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe.”
Lục Hi nhìn cô không chớp mắt: “Bảo anh nhờ người chở về á, sao thế, em vẫn lo lắng cho anh hả?”
Lời này của anh hàm chứa vài phần tự giễu mình, như thể Thẩm Dĩnh lo lắng cho anh là một chuyện rất khác thường vậy.
Cô bị anh chặn họng, không biết nên nói gì: “Anh uống rượu, vốn dĩ không nên lái xe nhưng anh vẫn chở tôi, lỡ như anh gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ah, cô phủi cũng sạch thật đấy.
“Yên tâm, không ai ở thành phố J dám gây chuyện với anh đâu.”
Anh không nghe lọt tai, Thẩm Dĩnh cũng không muốn nói thêm nữa: “Vậy anh đi đường cẩn thận, tôi lên lầu đây.”
Cô nhắc anh mở khóa cửa xe, nhưng người này như không nghe thấy mà từ từ áp tay lên mu bàn tay mềm mại của cô: “Dĩnh Dĩnh, anh...”
Anh còn chưa dứt lời, cô đã dùng sức vùng ra, Lục Hi áp mạnh hơn, nhưng vì sợ cô đau nên anh không dám nắm quá chặt: “Anh biết em hận anh, em và Sở Tinh đều có lỗi trong chuyện này. Anh không muốn nhiều lời, cũng sẽ không ép em phải đồng ý anh ngay bây giờ. Em có thể từ từ suy nghĩ, chỉ cần đã nghĩ kỹ, em hãy nói với anh, dù kết quả là gì.”
Thẩm Dĩnh mím môi, cánh môi vốn màu hồng nhạt trở nên tái nhợt vì bị mím chặt. Chẳng mấy chốc, cô buông ra và khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, anh để tôi đi trước đi.”
Lục Hi biết cô đang miễn cưỡng với mình, nhưng anh vẫn nghe lời thả tay rồi mở khóa cửa xe để cô đi xuống.
Thẩm Dĩnh xách túi đi thẳng về phía cổng chính của khu chung cư, không quay đầu lại nhìn dù chỉ một chút, cô sợ mình phải đối mặt với đôi mắt sâu thẳm kia.
Từ cổng khu chung cư đến cửa tòa nhà, cô không hề dám quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đoạn đường này xa đến vậy.
Thẩm Dĩnh đi thẳng từ tầng một lên tầng bốn mà không hề dừng lại, rõ ràng là cô mang theo chìa khóa nhưng không để ý. Cô ngơ ngác cạy cửa, đúng lúc Đào Ly Hinh mặc áo khoác mở cửa ra, bà ta nhìn lướt qua hai tay rỗng tuếch của cô thì khó hiểu: “Vali của con đâu?”
“Để ở Ngự Cảnh Viên...”
“Ơ kìa, con bé này... con đi thu dọn đồ đạc cơ mà, sao lại bỏ quên vali ở đó chứ?” Nói về việc chuyển ra khỏi Ngự Cảnh Viên, Đào Ly Hinh là người đồng ý nhất. Cho dù bây giờ hai người là người yêu chính thức, bà cũng không muốn con gái mình qua đó sống, nói gì đến tình huống xấu hổ hiện tại này.
“Lục Hi không cho con mang đi.” Thẩm Dĩnh biết không giấu được, bèn ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Đào Ly Hinh nhíu chặt mày hơn: “Đừng nói là cậu ta muốn dây dưa con nha? Dĩnh, con đừng gây chuyện phiền phức gì, nghe nói Lục Hi là một người có danh vọng...”
“Không sao đâu.” Thẩm Dĩnh thay giày rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa: “Mẹ yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm chuyện quá đáng.”
“Con biết rồi hả? Lúc trước con ăn mệt thế nào, con quên...”
Thẩm Dĩnh nhìn sang Đào Ly Hinh làm ngắt lời phía sau của bà ta. Đào Ly Hinh biết trong lòng cô cũng không chịu nổi, bèn thở dài một hơi và không nói thêm gì, chỉ rót cho cô một ly nước rồi dặn cô nghỉ ngơi sớm.
Cô ngồi một mình trong phòng khách hồi lâu, đợi đến khi tâm trạng cô bình tĩnh lại, cô mới bưng ly nước đi vào phòng ngủ.
Bàn làm việc đặt sát cửa sổ, cô thuận tay đặt ly nước xuống rồi đưa tay kéo rèm cửa, tầm mắt của cô chạm vào ánh đèn bắt mắt dưới lầu. Trong đêm hôm khuya khoắt này, những nơi khác quá mờ tối, vì vậy điểm sáng này trở nên rất nổi bật.
Người đàn ông vừa đưa cô về từ Ngự Cảnh Viên vẫn chưa đi. Dù có cách bốn tầng lầu và cửa sổ xe đen nhánh, cô như vẫn cảm nhận được ánh mắt gò bó kia nhìn về phía mình.
CHƯƠNG 234: ANH CÓ ĐAU KHÔNG
“Hít...” Cô vốn không biết mình ra tay rất thô lỗ, Lục Hi rên một tiếng vì đau đớn, nhưng tiếng rên ấy vừa gợi cảm vừa kiềm chế.
Khi Lục Hi sai thím Lâm đi đặt vali, Thẩm Dĩnh đã không kìm nén được tâm huyết trong cơ thể mình. Lúc này cô mặc kệ anh chết hay sống, chỉ đấm đá lung tung để làm anh khó chịu.
Ở một mức độ nào đó, cô biết Lục Hi sẽ không làm gì với cô, chỉ cần cô nói như vậy thì cho dù anh có cảm giác, anh cũng sẽ không chạm vào cô.
Người đàn ông này kiêu ngạo như thế đấy.
Nắm chắc điểm này, Thẩm Dĩnh càng trắng trợn hơn, để rồi cảm nhận được sự căng chặt và nóng bỏng từ cơ thể anh, thế là thầm nghĩ cách trả thù xấu xa để được trút giận. Khi cô muốn tiến thêm một bước thì bị anh bắt được: “Đủ rồi!”
“Sao mà đủ được!” Thẩm Dĩnh cãi lại mà không hề nghĩ ngợi: “Anh chưa hài lòng thì chẳng phải tôi không đi được à?”
Nửa người dưới của Lục Hi đã có phản ứng dưới sự mân mê không chút kinh nghiệm của cô, khuôn mặt lạnh lùng hơi ửng đỏ: “Anh không biết đấy, từ lúc nào em làm kiểu giao dịch này đến mức quen tay vậy?”
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên lườm anh: “Tất cả đều do anh ban tặng, con thỏ mà nóng lên thì cũng biết cắn người!”
“Chỉ với hai bàn tay này của em, em nghĩ anh sẽ hài lòng à?” Lục Hi cúi xuống nhặt chiếc áo len dưới đất lên rồi mặc vào cho cô một cách thô lỗ, anh cũng không quan tâm cổ áo có đè vào mũi cô hay không, cứ thế mà kéo áo xuống.
Thẩm Dĩnh không theo kịp sức mạnh của anh, thế là bị anh giày vò một trận, quần áo được mặc một cách xiêu vẹo, tóc cũng rối bời phất phơ bên tai.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc, Lục Hi vừa thả lỏng tay ra, động tác đầu tiên của cô là đưa tay lau nước mắt, ánh mắt trông như hung ác của cô đầy đau đớn: “Anh có đau không?!”
Lục Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, rồi gật đầu trìu mến: “Đau.”
Sao có thể không đau chứ, thấy cô nổi điên như vậy, trái tim anh đã sớm bị bỏ vào chảo dầu xào nấu, đau đớn vô cùng.
“Vậy anh có cho tôi đi không?” Cô vừa khóc vừa hỏi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Hàng mi dài của người đàn ông che đi sự yếu ớt trong mắt anh. Lục Hi săn sóc chỉnh lại giúp cô, rồi tiện tay cài khuy áo bị mở ra của mình, giọng anh khàn khàn: “Anh đưa em đi.”
Lẽ ra Thẩm Dĩnh nên thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh nói điều này, nhưng cô cảm thấy chua xót hơn, rõ ràng đó là yêu cầu của riêng cô, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu khi anh thực sự đồng ý.
Người ta nói rằng, tình yêu mà dằn vặt lẫn nhau cuối cùng sẽ chỉ còn lại vất vả, không có tình cảm sông cạn đá mòn nào có thể chịu đựng được những trắc trở này, và bây giờ bọn cô cũng vậy.
Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, bọn cô sẽ mệt mỏi với nhau, để rồi đường ai nấy đi.
Thay vì như vậy, tốt hơn hết là cắt đứt nó ngay bây giờ, chỉ có điều... rất khó.
...
Biết mình không lay chuyển được anh, Thẩm Dĩnh cũng không nài nỉ, mặc cho anh lấy xe từ gara và chở cô rời khỏi Ngự Cảnh Viên, hành lý cũng được đưa về, cô tự đến thế nào, bây giờ cũng trở về như vậy.
Trên đường đi, trong xe im ắng, một cuộc cãi vã cho thấy trước rằng không còn yên ổn nữa, trong lòng mỗi người cảm xúc ngổn ngang, ai cũng không có hứng thú để tán gẫu.
Chiếc xe chạy ổn định đến dưới lầu, Thẩm Dĩnh không cho anh lái vào khu chung cư mà là dừng lại bên lề đường ngoài khu chung cư. Cô cởi dây an toàn, vài giây trước khi xuống xe, cô vẫn không nhịn được mà nói: “Anh uống nhiều rồi, nhờ ai chở anh về đi.”
Vì lúc về quá vội nên cô quên nhắc nhở anh, bây giờ cũng nhớ tới việc lo lắng cho anh.
Dứt lời, cô đưa tay mở cửa xe, nhưng đẩy mấy lần mà nó vẫn không nhúc nhích tí nào, cô lại nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh mình: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe.”
Lục Hi nhìn cô không chớp mắt: “Bảo anh nhờ người chở về á, sao thế, em vẫn lo lắng cho anh hả?”
Lời này của anh hàm chứa vài phần tự giễu mình, như thể Thẩm Dĩnh lo lắng cho anh là một chuyện rất khác thường vậy.
Cô bị anh chặn họng, không biết nên nói gì: “Anh uống rượu, vốn dĩ không nên lái xe nhưng anh vẫn chở tôi, lỡ như anh gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”
Ah, cô phủi cũng sạch thật đấy.
“Yên tâm, không ai ở thành phố J dám gây chuyện với anh đâu.”
Anh không nghe lọt tai, Thẩm Dĩnh cũng không muốn nói thêm nữa: “Vậy anh đi đường cẩn thận, tôi lên lầu đây.”
Cô nhắc anh mở khóa cửa xe, nhưng người này như không nghe thấy mà từ từ áp tay lên mu bàn tay mềm mại của cô: “Dĩnh Dĩnh, anh...”
Anh còn chưa dứt lời, cô đã dùng sức vùng ra, Lục Hi áp mạnh hơn, nhưng vì sợ cô đau nên anh không dám nắm quá chặt: “Anh biết em hận anh, em và Sở Tinh đều có lỗi trong chuyện này. Anh không muốn nhiều lời, cũng sẽ không ép em phải đồng ý anh ngay bây giờ. Em có thể từ từ suy nghĩ, chỉ cần đã nghĩ kỹ, em hãy nói với anh, dù kết quả là gì.”
Thẩm Dĩnh mím môi, cánh môi vốn màu hồng nhạt trở nên tái nhợt vì bị mím chặt. Chẳng mấy chốc, cô buông ra và khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, anh để tôi đi trước đi.”
Lục Hi biết cô đang miễn cưỡng với mình, nhưng anh vẫn nghe lời thả tay rồi mở khóa cửa xe để cô đi xuống.
Thẩm Dĩnh xách túi đi thẳng về phía cổng chính của khu chung cư, không quay đầu lại nhìn dù chỉ một chút, cô sợ mình phải đối mặt với đôi mắt sâu thẳm kia.
Từ cổng khu chung cư đến cửa tòa nhà, cô không hề dám quay đầu lại, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đoạn đường này xa đến vậy.
Thẩm Dĩnh đi thẳng từ tầng một lên tầng bốn mà không hề dừng lại, rõ ràng là cô mang theo chìa khóa nhưng không để ý. Cô ngơ ngác cạy cửa, đúng lúc Đào Ly Hinh mặc áo khoác mở cửa ra, bà ta nhìn lướt qua hai tay rỗng tuếch của cô thì khó hiểu: “Vali của con đâu?”
“Để ở Ngự Cảnh Viên...”
“Ơ kìa, con bé này... con đi thu dọn đồ đạc cơ mà, sao lại bỏ quên vali ở đó chứ?” Nói về việc chuyển ra khỏi Ngự Cảnh Viên, Đào Ly Hinh là người đồng ý nhất. Cho dù bây giờ hai người là người yêu chính thức, bà cũng không muốn con gái mình qua đó sống, nói gì đến tình huống xấu hổ hiện tại này.
“Lục Hi không cho con mang đi.” Thẩm Dĩnh biết không giấu được, bèn ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Đào Ly Hinh nhíu chặt mày hơn: “Đừng nói là cậu ta muốn dây dưa con nha? Dĩnh, con đừng gây chuyện phiền phức gì, nghe nói Lục Hi là một người có danh vọng...”
“Không sao đâu.” Thẩm Dĩnh thay giày rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa: “Mẹ yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm chuyện quá đáng.”
“Con biết rồi hả? Lúc trước con ăn mệt thế nào, con quên...”
Thẩm Dĩnh nhìn sang Đào Ly Hinh làm ngắt lời phía sau của bà ta. Đào Ly Hinh biết trong lòng cô cũng không chịu nổi, bèn thở dài một hơi và không nói thêm gì, chỉ rót cho cô một ly nước rồi dặn cô nghỉ ngơi sớm.
Cô ngồi một mình trong phòng khách hồi lâu, đợi đến khi tâm trạng cô bình tĩnh lại, cô mới bưng ly nước đi vào phòng ngủ.
Bàn làm việc đặt sát cửa sổ, cô thuận tay đặt ly nước xuống rồi đưa tay kéo rèm cửa, tầm mắt của cô chạm vào ánh đèn bắt mắt dưới lầu. Trong đêm hôm khuya khoắt này, những nơi khác quá mờ tối, vì vậy điểm sáng này trở nên rất nổi bật.
Người đàn ông vừa đưa cô về từ Ngự Cảnh Viên vẫn chưa đi. Dù có cách bốn tầng lầu và cửa sổ xe đen nhánh, cô như vẫn cảm nhận được ánh mắt gò bó kia nhìn về phía mình.
Bình luận facebook