Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
CHƯƠNG 240: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI
CHƯƠNG 240: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI
Cuối cùng quan hệ giữa Thẩm Dĩnh và Lục Hi cũng dịu lại một chút, mặc dù khi đối mặt với anh vẻ mặt cô cũng không dễ chịu cho cam, nhưng may là cô không tiếp tục tránh anh nữa.
Thẩm Tri Lịch khôi phục không tệ, Lục Hi vẫn luôn cảm thấy thiếu sót, dù nói thế nào cũng không nên liên lụy đến bậc cha mẹ.
Anh phái người đưa rất nhiều thứ đến chung cư Hồng Uyển, lúc đầu Đào Ly Hinh còn sợ Thẩm Tri Lịch tức giận ném hết ra ngoài, để lâu dài hàng xóm cũng sẽ bắt đầu bàn tán, mấy thứ này đều rất đáng tiền, nhìn thấy vậy đau lòng lắm nhưng không ai dám đến nhặt.
Đào Ly Hinh không còn cách nào, đành phải nhờ Thẩm Dĩnh đến khuyên giải anh, bảo anh đừng tiếp tục tặng quà đến nhà nữa.
“Con biết rồi mẹ, con sẽ nói với anh ấy... ừm, cứ vậy đi, con vẫn đang bận, tối lại về với mẹ, bái bai.” Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ cúp điện thoại, vươn người đến trước mắt người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Nhìn thấy không, nghe thấy không, bảo anh đừng tặng anh cứ nhất định phải tặng, ba mẹ tôi không vui.”
“Anh biết.” Nét mặt Lục Hi cũng không thay đổi: “Trong lòng bọn họ có ý kiến với anh, không phải nhất thời có thể hóa giải được.”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc: “Vậy mà anh còn tặng?”
Nhiều tiền rảnh rỗi hở?
“Anh tặng là bởi vì trong lòng anh áy náy, bây giờ cũng không có cách nào gặp hai người, em coi như anh dùng phương pháp này để tự an ủi mình đi.” Mặc dù làm vậy có chút ích kỷ, nhưng thật sự anh không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Xông pha trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, bằng vào sự thông minh tài trí đi đến ngày hôm nay, lần đầu tiên Lục Hi cảm thấy bản lĩnh của mình không có chỗ dùng.
“Đừng tặng nữa, anh như vậy sẽ chỉ khiến ba mẹ tôi càng ngày càng chán ghét anh.” Nói xong, Thẩm Dĩnh nhìn thấy mí mắt anh hơi cụp lại, trong lòng lại có cảm thấy khó chịu, an ủi: “Chờ sao này có cơ hội hãy nói.”
Lục Hi cười khổ: “Ừ.”
Bầu không khí có phần nặng nề, Thẩm Dĩnh không muốn như vậy, chủ động tìm đề tài: “Đúng rồi, đợi lát nữa anh đưa tôi đến bệnh viện một chuyến đi.”
“Đến làm gì?”
“Trước đó Hình Yên có một bệnh nhân kiện tụng đang ở bệnh viện La thị , mặc dù bây giờ tôi đã nghỉ việc nhưng vẫn cần bàn bạc cho tốt, tôi đi đến xem rồi tìm hiểu tình hình một chút.” Sau khi rời đi, đây cũng là chuyện mà trong lòng Thẩm Dĩnh không buông bỏ được nhất.
Lục Hi gật đầu, lái xe về phía bệnh viện, cũng đã nhắc đến rồi, anh cũng thuận theo hỏi một câu: “Em định lúc nào về công ty?”
Động tác cúi đầu nhìn điện thoại của Thẩm Dĩnh cứng đờ, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi không có ý định trở về.”
“Vậy em định cứ rảnh rỗi như vậy sao? Anh vẫn luôn không thông qua đơn nghỉ việc của em, cho em tạm thời nghỉ việc, khi quay về cũng không khó...”
“Tôi đã đi vậy nhất định là nghĩ kỹ rồi.” Thẩm Dĩnh nhìn quang cảnh đường phố thoáng qua bên ngoài cửa sổ: “Quay về, coi như tôi không để ý, người khác cũng có ý kiến.”
Khi cô gửi đơn từ chức lên thì đã không có suy nghĩ quay lại rồi.
Lục Hi nhíu chặt mày, không hiểu vì sao cô kiên trì: “Em ở Hình Yên anh có thể giúp em, làm luật sư ở nơi khác cũng không dễ dàng gì, một người phụ nữ như em chỉ phải chịu thiệt thòi...”
“Lục Hi, tôi hai mươi tư tuổi, sắp hai mươi lăm tuổi rồi, tôi nhất định phải phụ trách cuộc sống của mình.” Giọng nói của cô thản nhiên, nhưng lời nói ra lại rất nghiêm túc: “Tôi biết mình đang làm cái gì.”
Biết cô không phải là một người dễ dàng quay lại, mặc dù trong lòng rất muốn cô quay lại Hình Yên, nhưng cuối cùng Lục Hi cũng không ép, trong thời điểm quan trọng thế này, cần cho cô không gian suy nghĩ rõ ràng, cưỡng bức ngoại trừ khiến cho cô phản cảm thì không có bất kỳ lợi ích nào.
Xe lái đến dưới tầng khu nội trú bệnh viện La thị , Thẩm Dĩnh mở cửa xe đi ra, Lục Hi cũng đi theo xuống xe, hai người đi đến vị trí đầu xe, Thẩm Dĩnh nhìn dáng người cao ngất mặc âu phục đi giày da trước mắt, tay nắm chặt túi xách, nhỏ giọng nói: “Tôi đi lên đây.”
Nói xong, cô cất bước muốn đi, bước chân vừa bước ra còn chưa đặt xuống nền đất, bả vai đã bị hai bàn tay ấm áp giữ lấy, ngay sau đó cả người được ôm vào trong lồng ngực dày rộng.
“Anh...”
“Chỉ ôm một lát thôi.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn lại có chút gợi cảm, hôm nay anh mặc trang phục công sở màu đen, là hàng thủ công đặt theo yêu cầu, khi ôm cô vải trên bờ vai sẽ hơi nhăn lại, khiến cho người nhìn thấy suy nghĩ lung tung.
Thẩm Dĩnh không thể từ chối vòng ôm này, bởi vì anh đúng là chỉ khẽ ôm lấy cơ thể cô, chỉ thế thôi.
Nhưng cái ôm này lại khiến cho cô rung động hồi hộp hơn bất kỳ hành động kịch liệt nào.
Một lát sau anh buông cô ra, ánh mắt thăm thẳm rơi xuống khuôn mặt cô, trầm lắng lại thâm tình: “Xong việc gọi điện cho anh.”
Dứt lời, có gió lướt qua thổi bay tóc rối bên trán cô, không đợi cô giơ tay lên, người này đã vô cùng tự nhiên vén nó ra sau tai, trong nháy mắt đó, thậm chí Thẩm Dĩnh cho rằng hai người quay lại dáng vẻ vô cùng thân mật trước kia.
Tim đập quá nhanh, cô hơi bối rối, vội vàng đồng ý rồi đi về phía cửa khu nội trú.
Sau lưng, ánh mắt nóng rực kia vẫn luôn theo sát cô, mãi đến khi cửa cảm ứng mở ra rồi đóng lại, mới hoàn toàn bị ngăn cách.
Đi đến khúc cua, Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, quả thật dù ở chung bao lâu người đàn ông này cũng đều khiến cho người khác cảm thấy căng thẳng.
Lục Hi vẫn luôn nhìn về phía bóng lưng nhỏ xinh đi dần xa, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất mới thu lại tầm mắt.
Đang chuẩn bị mở cửa lên xe, bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên một vị trí trên cao của khu nội trú, ánh mắt lưỡng lự một lát trên cửa sổ thủy tinh, cuối cùng rơi xuống tấm rèm khẽ đung đưa của một phòng bệnh, nếu như không phải thị lực của anh rất tốt thì sẽ không nhìn ra biên độ nhỏ xíu này.
Nhớ không lầm, đó là phòng bệnh của Giang Sở Tinh.
Người đàn ông nhíu mày ngồi vào trong xe, cách lớp kính màu đậm của xe nhìn ra ngoài, không có bất kỳ điều gì kỳ lạ, nhưng anh vẫn cảm thấy vừa rồi có người đứng ở nơi đó.
Chẳng lẽ là do anh quá căng thẳng?
...
Một bên khác, Giang Sở Tinh ngồi trên giường bệnh, tay trái cô ta giơ lên che ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Suýt chút thôi, suýt chút nữa thôi là bị phát hiện rồi.
Vẫn may cô ta phản ứng nhanh, nếu không nhất định sẽ bị Lục Hi nhìn thấy!
Giang Sở Tinh vừa nghĩ đến cặp mắt lướt nhanh qua vừa rồi, trong lòng không nhịn được rùng mình, ngồi ở cuối giường mãi mới hồi phục tinh thần.
Hoảng sợ rút đi, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Lục Hi dịu dàng ôm Thẩm Dĩnh.
Bởi vì chuyện của Thẩm Tri Lịch, cô ta cho rằng chắc chắn hai người sẽ không làm hòa nhanh được, không ngờ mới qua mấy ngày đã nối lại tình xưa rồi.
Thẩm Dĩnh.
Nghĩ đến hai chữ này, Giang Sở Tinh không nhịn được lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Ba của mình bị hại thành như vậy cũng có thể nhịn, đúng là một tiện nhân!”
Cô hung ác nhìn vách tường, phảng phất như bức tường này chính là Thẩm Dĩnh, mà ánh mắt của cô ta giống như dao, từng chút từng chút tùng xẻo lớp thịt trên người cô.
Không được.
Cô ta không thể ngồi chờ chết, cô ta tuyệt đối không thể nhìn Lục Hi đến với người phụ nữ kia thêm một lần nữa.
Khuôn ngực Giang Sở Tinh chập trùng kịch liệt, cơn uất ức đang dần dần ngưng tụ, cô ta lấy điện thoại di động nhỏ ra gọi cho Thiệu Mộc Giai, điện thoại vừa thông lập tức hỏi: “Lấy được thứ đó chưa!”
Thiệu Mộc Giai nghe thấy giọng nói sốt ruột trong loa, chênh lệch quá lớn với dáng vẻ mà cô ta đoán trước, nhưng cũng không nhịn được đắc ý, cuối cùng cũng có lúc cô ta không giữ được bình tĩnh rồi.
“Lấy được rồi.”
“Tốt, cô nghĩ biện pháp mang thứ đó đến góc tây nam vườn hoa sau bệnh viện La thị, tôi sẽ đến lấy.”
Thiệu Mộc Giai lo lắng: “Có camera không?”
“Nơi đó là góc chết, không có camera, tôi đã quan sát rồi.”
“Cô chắc chắn chứ?”
“Tôi lừa cô thì có gì tốt?” Giang Sở Tinh hạ giọng: “Chẳng mấy chốc việc này sẽ có kết quả, làm xong cô có thể cao chạy xa bay rồi.”
Đây là điều Thiệu Mộc Giai khó nghe được nhất, vừa nghĩ đến cuộc sống mới bắt đầu ở nước ngoài, cô ta đã không nhịn được kích động: “Được, xế chiều ngày mai tôi mang đồ đến.”
Nói xong, cô ta lại hỏi: “Thuốc thử trong này là kịch độc, cô muốn làm cái gì?”
Mặc dù cô ta hận Thẩm Dĩnh thấu xương, nhưng đối với cô ta giết người vẫn quá đáng sợ.
Giang Sở Tinh hờ hững xì một tiếng: “Yên tâm, tôi không giết cô ta, tôi chỉ là mượn dao giết người mà thôi.”
CHƯƠNG 240: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI
Cuối cùng quan hệ giữa Thẩm Dĩnh và Lục Hi cũng dịu lại một chút, mặc dù khi đối mặt với anh vẻ mặt cô cũng không dễ chịu cho cam, nhưng may là cô không tiếp tục tránh anh nữa.
Thẩm Tri Lịch khôi phục không tệ, Lục Hi vẫn luôn cảm thấy thiếu sót, dù nói thế nào cũng không nên liên lụy đến bậc cha mẹ.
Anh phái người đưa rất nhiều thứ đến chung cư Hồng Uyển, lúc đầu Đào Ly Hinh còn sợ Thẩm Tri Lịch tức giận ném hết ra ngoài, để lâu dài hàng xóm cũng sẽ bắt đầu bàn tán, mấy thứ này đều rất đáng tiền, nhìn thấy vậy đau lòng lắm nhưng không ai dám đến nhặt.
Đào Ly Hinh không còn cách nào, đành phải nhờ Thẩm Dĩnh đến khuyên giải anh, bảo anh đừng tiếp tục tặng quà đến nhà nữa.
“Con biết rồi mẹ, con sẽ nói với anh ấy... ừm, cứ vậy đi, con vẫn đang bận, tối lại về với mẹ, bái bai.” Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ cúp điện thoại, vươn người đến trước mắt người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Nhìn thấy không, nghe thấy không, bảo anh đừng tặng anh cứ nhất định phải tặng, ba mẹ tôi không vui.”
“Anh biết.” Nét mặt Lục Hi cũng không thay đổi: “Trong lòng bọn họ có ý kiến với anh, không phải nhất thời có thể hóa giải được.”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc: “Vậy mà anh còn tặng?”
Nhiều tiền rảnh rỗi hở?
“Anh tặng là bởi vì trong lòng anh áy náy, bây giờ cũng không có cách nào gặp hai người, em coi như anh dùng phương pháp này để tự an ủi mình đi.” Mặc dù làm vậy có chút ích kỷ, nhưng thật sự anh không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Xông pha trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, bằng vào sự thông minh tài trí đi đến ngày hôm nay, lần đầu tiên Lục Hi cảm thấy bản lĩnh của mình không có chỗ dùng.
“Đừng tặng nữa, anh như vậy sẽ chỉ khiến ba mẹ tôi càng ngày càng chán ghét anh.” Nói xong, Thẩm Dĩnh nhìn thấy mí mắt anh hơi cụp lại, trong lòng lại có cảm thấy khó chịu, an ủi: “Chờ sao này có cơ hội hãy nói.”
Lục Hi cười khổ: “Ừ.”
Bầu không khí có phần nặng nề, Thẩm Dĩnh không muốn như vậy, chủ động tìm đề tài: “Đúng rồi, đợi lát nữa anh đưa tôi đến bệnh viện một chuyến đi.”
“Đến làm gì?”
“Trước đó Hình Yên có một bệnh nhân kiện tụng đang ở bệnh viện La thị , mặc dù bây giờ tôi đã nghỉ việc nhưng vẫn cần bàn bạc cho tốt, tôi đi đến xem rồi tìm hiểu tình hình một chút.” Sau khi rời đi, đây cũng là chuyện mà trong lòng Thẩm Dĩnh không buông bỏ được nhất.
Lục Hi gật đầu, lái xe về phía bệnh viện, cũng đã nhắc đến rồi, anh cũng thuận theo hỏi một câu: “Em định lúc nào về công ty?”
Động tác cúi đầu nhìn điện thoại của Thẩm Dĩnh cứng đờ, giọng điệu lạnh lẽo: “Tôi không có ý định trở về.”
“Vậy em định cứ rảnh rỗi như vậy sao? Anh vẫn luôn không thông qua đơn nghỉ việc của em, cho em tạm thời nghỉ việc, khi quay về cũng không khó...”
“Tôi đã đi vậy nhất định là nghĩ kỹ rồi.” Thẩm Dĩnh nhìn quang cảnh đường phố thoáng qua bên ngoài cửa sổ: “Quay về, coi như tôi không để ý, người khác cũng có ý kiến.”
Khi cô gửi đơn từ chức lên thì đã không có suy nghĩ quay lại rồi.
Lục Hi nhíu chặt mày, không hiểu vì sao cô kiên trì: “Em ở Hình Yên anh có thể giúp em, làm luật sư ở nơi khác cũng không dễ dàng gì, một người phụ nữ như em chỉ phải chịu thiệt thòi...”
“Lục Hi, tôi hai mươi tư tuổi, sắp hai mươi lăm tuổi rồi, tôi nhất định phải phụ trách cuộc sống của mình.” Giọng nói của cô thản nhiên, nhưng lời nói ra lại rất nghiêm túc: “Tôi biết mình đang làm cái gì.”
Biết cô không phải là một người dễ dàng quay lại, mặc dù trong lòng rất muốn cô quay lại Hình Yên, nhưng cuối cùng Lục Hi cũng không ép, trong thời điểm quan trọng thế này, cần cho cô không gian suy nghĩ rõ ràng, cưỡng bức ngoại trừ khiến cho cô phản cảm thì không có bất kỳ lợi ích nào.
Xe lái đến dưới tầng khu nội trú bệnh viện La thị , Thẩm Dĩnh mở cửa xe đi ra, Lục Hi cũng đi theo xuống xe, hai người đi đến vị trí đầu xe, Thẩm Dĩnh nhìn dáng người cao ngất mặc âu phục đi giày da trước mắt, tay nắm chặt túi xách, nhỏ giọng nói: “Tôi đi lên đây.”
Nói xong, cô cất bước muốn đi, bước chân vừa bước ra còn chưa đặt xuống nền đất, bả vai đã bị hai bàn tay ấm áp giữ lấy, ngay sau đó cả người được ôm vào trong lồng ngực dày rộng.
“Anh...”
“Chỉ ôm một lát thôi.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn lại có chút gợi cảm, hôm nay anh mặc trang phục công sở màu đen, là hàng thủ công đặt theo yêu cầu, khi ôm cô vải trên bờ vai sẽ hơi nhăn lại, khiến cho người nhìn thấy suy nghĩ lung tung.
Thẩm Dĩnh không thể từ chối vòng ôm này, bởi vì anh đúng là chỉ khẽ ôm lấy cơ thể cô, chỉ thế thôi.
Nhưng cái ôm này lại khiến cho cô rung động hồi hộp hơn bất kỳ hành động kịch liệt nào.
Một lát sau anh buông cô ra, ánh mắt thăm thẳm rơi xuống khuôn mặt cô, trầm lắng lại thâm tình: “Xong việc gọi điện cho anh.”
Dứt lời, có gió lướt qua thổi bay tóc rối bên trán cô, không đợi cô giơ tay lên, người này đã vô cùng tự nhiên vén nó ra sau tai, trong nháy mắt đó, thậm chí Thẩm Dĩnh cho rằng hai người quay lại dáng vẻ vô cùng thân mật trước kia.
Tim đập quá nhanh, cô hơi bối rối, vội vàng đồng ý rồi đi về phía cửa khu nội trú.
Sau lưng, ánh mắt nóng rực kia vẫn luôn theo sát cô, mãi đến khi cửa cảm ứng mở ra rồi đóng lại, mới hoàn toàn bị ngăn cách.
Đi đến khúc cua, Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, quả thật dù ở chung bao lâu người đàn ông này cũng đều khiến cho người khác cảm thấy căng thẳng.
Lục Hi vẫn luôn nhìn về phía bóng lưng nhỏ xinh đi dần xa, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất mới thu lại tầm mắt.
Đang chuẩn bị mở cửa lên xe, bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên một vị trí trên cao của khu nội trú, ánh mắt lưỡng lự một lát trên cửa sổ thủy tinh, cuối cùng rơi xuống tấm rèm khẽ đung đưa của một phòng bệnh, nếu như không phải thị lực của anh rất tốt thì sẽ không nhìn ra biên độ nhỏ xíu này.
Nhớ không lầm, đó là phòng bệnh của Giang Sở Tinh.
Người đàn ông nhíu mày ngồi vào trong xe, cách lớp kính màu đậm của xe nhìn ra ngoài, không có bất kỳ điều gì kỳ lạ, nhưng anh vẫn cảm thấy vừa rồi có người đứng ở nơi đó.
Chẳng lẽ là do anh quá căng thẳng?
...
Một bên khác, Giang Sở Tinh ngồi trên giường bệnh, tay trái cô ta giơ lên che ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Suýt chút thôi, suýt chút nữa thôi là bị phát hiện rồi.
Vẫn may cô ta phản ứng nhanh, nếu không nhất định sẽ bị Lục Hi nhìn thấy!
Giang Sở Tinh vừa nghĩ đến cặp mắt lướt nhanh qua vừa rồi, trong lòng không nhịn được rùng mình, ngồi ở cuối giường mãi mới hồi phục tinh thần.
Hoảng sợ rút đi, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Lục Hi dịu dàng ôm Thẩm Dĩnh.
Bởi vì chuyện của Thẩm Tri Lịch, cô ta cho rằng chắc chắn hai người sẽ không làm hòa nhanh được, không ngờ mới qua mấy ngày đã nối lại tình xưa rồi.
Thẩm Dĩnh.
Nghĩ đến hai chữ này, Giang Sở Tinh không nhịn được lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Ba của mình bị hại thành như vậy cũng có thể nhịn, đúng là một tiện nhân!”
Cô hung ác nhìn vách tường, phảng phất như bức tường này chính là Thẩm Dĩnh, mà ánh mắt của cô ta giống như dao, từng chút từng chút tùng xẻo lớp thịt trên người cô.
Không được.
Cô ta không thể ngồi chờ chết, cô ta tuyệt đối không thể nhìn Lục Hi đến với người phụ nữ kia thêm một lần nữa.
Khuôn ngực Giang Sở Tinh chập trùng kịch liệt, cơn uất ức đang dần dần ngưng tụ, cô ta lấy điện thoại di động nhỏ ra gọi cho Thiệu Mộc Giai, điện thoại vừa thông lập tức hỏi: “Lấy được thứ đó chưa!”
Thiệu Mộc Giai nghe thấy giọng nói sốt ruột trong loa, chênh lệch quá lớn với dáng vẻ mà cô ta đoán trước, nhưng cũng không nhịn được đắc ý, cuối cùng cũng có lúc cô ta không giữ được bình tĩnh rồi.
“Lấy được rồi.”
“Tốt, cô nghĩ biện pháp mang thứ đó đến góc tây nam vườn hoa sau bệnh viện La thị, tôi sẽ đến lấy.”
Thiệu Mộc Giai lo lắng: “Có camera không?”
“Nơi đó là góc chết, không có camera, tôi đã quan sát rồi.”
“Cô chắc chắn chứ?”
“Tôi lừa cô thì có gì tốt?” Giang Sở Tinh hạ giọng: “Chẳng mấy chốc việc này sẽ có kết quả, làm xong cô có thể cao chạy xa bay rồi.”
Đây là điều Thiệu Mộc Giai khó nghe được nhất, vừa nghĩ đến cuộc sống mới bắt đầu ở nước ngoài, cô ta đã không nhịn được kích động: “Được, xế chiều ngày mai tôi mang đồ đến.”
Nói xong, cô ta lại hỏi: “Thuốc thử trong này là kịch độc, cô muốn làm cái gì?”
Mặc dù cô ta hận Thẩm Dĩnh thấu xương, nhưng đối với cô ta giết người vẫn quá đáng sợ.
Giang Sở Tinh hờ hững xì một tiếng: “Yên tâm, tôi không giết cô ta, tôi chỉ là mượn dao giết người mà thôi.”
Bình luận facebook