Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Chương 161
Hoắc Việt Bách vô thức nhìn Diệp Mộc Châu một cái.
“Mất đi chồng sắp cưới cũng đã đủ khổ sở rồi…”
Cô đã từng đau lòng vì chuyện đó?
Diệp Khánh Thy nghe thấy mấy chữ “người thứ ba” đó suýt ngất đi!
Cô ta không phải người thứ ba, cô ta không phải! Tại sao không ai chịu hiểu cổ ta? Loại người không được yêu như Diệp Mộc Châu mới là người thứ ba, vì thế Diệp Mộc Châu nhường chỗ là đáng lắm!
Chú Chương thở dài: “Hỏa ra Diệp Khánh Thy mới là người thứ ba à, dẫu sao vừa rồi tôi cũng đã đồng cảm với cô như thế… Đúng rồi, hình như cô là con gái riêng nhỉ? Tôi lẩm cẩm quá, cứ ngỡ cô mới là có cả nhà họ Diệp, cô… Đứa con riêng như cô sao lại mặt dày vu oan cho con cả nhà họ Diệp chứ ?”
Người giúp việc xung quanh cũng rối rít gật đầu: “Mặt dày thật.”
“Đúng thể, rõ ràng bản thân là người thứ ba…”
“Chú Chương nói cô ta là con gái riêng, vậy mẹ cô ta cũng là người thứ ba rồi, quả nhiên người thứ ba mới có thể dạy ra đứa con cũng là con giáp thứ mười ba”
Diệp Khánh Thy dường như muốn ngất đi!
Cô ta đến Thủy Nguyệt Vân Sơn để hưởng phúc chứ không phải đến để bị đám người giúp việc này giễu cợt!
Cô ta là cô chủ, đám người giúp việc này là cái thá gì? Còn có bà chủ Hoắc rõ ràng là một hồ ly tinh thấp hèn còn không tốt bằng một nửa mình này nữa, đều là đồ đê tiện!
“Bà chủ Hoắc, tôi đã chọc giận cô hay sao cô lại sỉ nhục tôi…”
“Chọc giận?” Diệp Mộc Châu lắc đầu, giọng điệu vừa vô tội vừa thảo mai: “Không có nha, chẳng qua tôi chỉ không ưa con gái riêng với người thứ ba mà thôi, thế mà cô lại có cả hai nên tôi mới ghét cô… Cô lương thiện như vậy hẳn sẽ không so đo với tôi nhỉ?”
Diệp Khánh Thy muốn nổi điên rồi!
Con đĩ kia lại bảo cô ta đừng so đo? Cô ta bị mắng thế này, dựa vào đầu không cho cô ta so đo, dựa vào đâu!
Vẻ mặt cô ta dần trở nên dữ tợn, hung dữ trừng Diệp Mộc Châu: “Cô…”
“Khánh Thy!!” Hoắc Ngạn Lâm đột ngột ngắt lời.
Hoắc Ngạn Lâm biết nói nhiều hơn cũng chả thể làm được gì, còn có thể chọc giận bà chủ Hoắc và ngài Cứu thêm, anh ta chỉ có thể cắn răng giữ chặt tay Diệp Khánh Thy.
“Ngài Cửu, bà chủ Hoắc, hôm nay Khánh Thy bị sốt nên giờ đầu óc không tỉnh táo lắm, mong hai vị đừng để bụng… Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi khám, ngài Cửu, tôi xin phép đi trước.”
Vừa nói xong anh ta không để ý thái độ của Diệp Khánh Thy, trực tiếp lôi cô ta ra ngoài.
Diệp Mộc Châu nhướng mày: “Hoắc Ngạn Lâm vẫn rất thông minh, biết ở lại đây càng nói càng sai bèn dứt khoát đi cho rồi, mặc dù không cách nào báo cáo với nhà họ Diệp bên kia… Nhưng vẫn tốt hơn để Diệp Khánh Thy triệt để chọc giận anh.”
Hoắc Việt Bách vô thức nhìn Diệp Mộc Châu một cái.
“Mất đi chồng sắp cưới cũng đã đủ khổ sở rồi…”
Cô đã từng đau lòng vì chuyện đó?
Diệp Khánh Thy nghe thấy mấy chữ “người thứ ba” đó suýt ngất đi!
Cô ta không phải người thứ ba, cô ta không phải! Tại sao không ai chịu hiểu cổ ta? Loại người không được yêu như Diệp Mộc Châu mới là người thứ ba, vì thế Diệp Mộc Châu nhường chỗ là đáng lắm!
Chú Chương thở dài: “Hỏa ra Diệp Khánh Thy mới là người thứ ba à, dẫu sao vừa rồi tôi cũng đã đồng cảm với cô như thế… Đúng rồi, hình như cô là con gái riêng nhỉ? Tôi lẩm cẩm quá, cứ ngỡ cô mới là có cả nhà họ Diệp, cô… Đứa con riêng như cô sao lại mặt dày vu oan cho con cả nhà họ Diệp chứ ?”
Người giúp việc xung quanh cũng rối rít gật đầu: “Mặt dày thật.”
“Đúng thể, rõ ràng bản thân là người thứ ba…”
“Chú Chương nói cô ta là con gái riêng, vậy mẹ cô ta cũng là người thứ ba rồi, quả nhiên người thứ ba mới có thể dạy ra đứa con cũng là con giáp thứ mười ba”
Diệp Khánh Thy dường như muốn ngất đi!
Cô ta đến Thủy Nguyệt Vân Sơn để hưởng phúc chứ không phải đến để bị đám người giúp việc này giễu cợt!
Cô ta là cô chủ, đám người giúp việc này là cái thá gì? Còn có bà chủ Hoắc rõ ràng là một hồ ly tinh thấp hèn còn không tốt bằng một nửa mình này nữa, đều là đồ đê tiện!
“Bà chủ Hoắc, tôi đã chọc giận cô hay sao cô lại sỉ nhục tôi…”
“Chọc giận?” Diệp Mộc Châu lắc đầu, giọng điệu vừa vô tội vừa thảo mai: “Không có nha, chẳng qua tôi chỉ không ưa con gái riêng với người thứ ba mà thôi, thế mà cô lại có cả hai nên tôi mới ghét cô… Cô lương thiện như vậy hẳn sẽ không so đo với tôi nhỉ?”
Diệp Khánh Thy muốn nổi điên rồi!
Con đĩ kia lại bảo cô ta đừng so đo? Cô ta bị mắng thế này, dựa vào đầu không cho cô ta so đo, dựa vào đâu!
Vẻ mặt cô ta dần trở nên dữ tợn, hung dữ trừng Diệp Mộc Châu: “Cô…”
“Khánh Thy!!” Hoắc Ngạn Lâm đột ngột ngắt lời.
Hoắc Ngạn Lâm biết nói nhiều hơn cũng chả thể làm được gì, còn có thể chọc giận bà chủ Hoắc và ngài Cứu thêm, anh ta chỉ có thể cắn răng giữ chặt tay Diệp Khánh Thy.
“Ngài Cửu, bà chủ Hoắc, hôm nay Khánh Thy bị sốt nên giờ đầu óc không tỉnh táo lắm, mong hai vị đừng để bụng… Bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi khám, ngài Cửu, tôi xin phép đi trước.”
Vừa nói xong anh ta không để ý thái độ của Diệp Khánh Thy, trực tiếp lôi cô ta ra ngoài.
Diệp Mộc Châu nhướng mày: “Hoắc Ngạn Lâm vẫn rất thông minh, biết ở lại đây càng nói càng sai bèn dứt khoát đi cho rồi, mặc dù không cách nào báo cáo với nhà họ Diệp bên kia… Nhưng vẫn tốt hơn để Diệp Khánh Thy triệt để chọc giận anh.”
Bình luận facebook