Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Chương 162
Thông minh?
Hoắc Việt Bách cười lạnh.
Nếu Hoắc Ngạn Lâm thông minh, anh ta sẽ không vứt bỏ Diệp Mộc Châu rồi chọn Diệp Khánh Thy.
Nhưng… Cũng thật may anh ta không đủ thông minh.
Hoắc Việt Bách kìm nén mặt mày: “Biểu hiện hôm nay của bà chủ Hoắc không tệ, có phần thưởng cho em, lên lầu với anh.”
Phần thưởng? Diệp Mộc Châu nở nụ cười, ngoài miệng thì nói: “Ngài Cửu, như thế không ổn lắm.”
Nhưng cơ thể đã thành thật đi theo anh vào phòng sách.
Bên kia, Diệp Khánh Thy bị Hoắc Ngạn Lâm cưỡng ép nhét vào xe.
Anh ta hít sâu một hơi: “Khánh Thy, đừng khóc, đó là bà chủ Hoắc!”
Anh ta cảm thấy rất bất thường, chuyện xảy ra cả ngày nay đều rất bất thường.
Tại sao bà chủ Hoắc và ngài Cửu thiếu kiên nhẫn như vậy?
Vì bọn họ cho rằng vợ sắp cưới của mình là Diệp Mộc Châu?
Hay vì sau khi Khánh Thy vừa đi vào đã muốn đuổi bà chủ Hoắc ra ngoài, chọc giận bọn họ?
Nhưng anh ta lựa chọn Khánh Thy là quyết định của anh ta, không liên quan đến Khánh Thy.
Khánh Thy muốn đuổi bà chủ Hoắc ra ngoài, nguyên nhân gây ra cũng vì muốn tốt cho bà chủ Hoắc, bà chủ Hoắc không cảm ơn lòng tốt của Khánh Thy, sao lại còn…
“Anh Ngạn Lâm… Hu hu, anh Ngạn Lâm…”
Diệp Khánh Thy nước mắt giàn giụa, khóc như lê hoa đái vũ, nghẹn ngào nói:
“Em thật sự không biết đó là bà chủ Hoắc… Em… Em cũng không biết bọn họ ghét em đến thế… Có phải chị đã nói gì đó với bọn họ không?”
Hoắc Ngạn Lâm cân nhắc khả năng này, ngay sau đó liền bác bỏ: “Không thể nào, người ngồi tít trên cao như ngài Cửu sao biết Mộc Châu được.”
Diệp Khánh Thy ngẫm lại cũng phải, con người cô ta đảo quanh một vòng, liền lộ ra vẻ cô đơn.
“Mặc dù em chọc giận bà chủ Hoắc, nhưng người như bà chủ Hoắc hẳn chẳng tính toán với em đâu… Bọn họ ghét em như vậy có phải vì em là con gái riêng không, hức hức…”
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày, quả thật có thể như thế.
Bà chủ Hoắc chắc cũng là cô chủ trong nhà, con gái của vợ cả nên mới coi thường con gái riêng.
Nhưng Khánh Thy khác với mấy người con gái riêng kia…
Di Dương với bác Diệp thật lòng yêu nhau, Khánh Thy lại lương thiện như thế, những đứa con gái riêng khác sao sánh bằng.
Hoắc Ngạn Lâm than thở: “Qua mấy ngày nữa anh sẽ nhắc bác Diệp, cái thân phận con gái riêng này quả thật không ổn lắm… Nếu có thể làm cho bác Diệp kết hôn với dì Dương, em sẽ chính thức trở thành cô cả nhà họ Diệp rồi.”
Vì sự tồn tại của Diệp Mộc Châu nên dì Dương vẫn không thể kết hôn với bác Diệp, không danh cũng chẳng phận ở bên ông ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Mộc Châu không cảm thấy áy náy sao?
Anh ta cảm thấy yêu cầu này hiển nhiên tốt cho tất cả mọi người.
Diệp Khánh Thy nở một nụ cười.
Bên ngài Cửu, cô ta vẫn còn cơ hội tạo độ thiện cảm, nhưng nếu chuyện hôm nay có thể làm mẹ cô ta danh chính ngôn thuận trở thành bà chủ Diệp, có thể cướp lấy di sản của người
mẹ đã chết của Diệp Mộc Châu kia…
Vậy thì quá tốt!
Diệp Mộc Châu đi theo Hoắc Việt Bách lên lầu, giọng nói bất giác mềm mại hơn: “Ngài Cửu, anh thưởng cho em gì à?”
Thông minh?
Hoắc Việt Bách cười lạnh.
Nếu Hoắc Ngạn Lâm thông minh, anh ta sẽ không vứt bỏ Diệp Mộc Châu rồi chọn Diệp Khánh Thy.
Nhưng… Cũng thật may anh ta không đủ thông minh.
Hoắc Việt Bách kìm nén mặt mày: “Biểu hiện hôm nay của bà chủ Hoắc không tệ, có phần thưởng cho em, lên lầu với anh.”
Phần thưởng? Diệp Mộc Châu nở nụ cười, ngoài miệng thì nói: “Ngài Cửu, như thế không ổn lắm.”
Nhưng cơ thể đã thành thật đi theo anh vào phòng sách.
Bên kia, Diệp Khánh Thy bị Hoắc Ngạn Lâm cưỡng ép nhét vào xe.
Anh ta hít sâu một hơi: “Khánh Thy, đừng khóc, đó là bà chủ Hoắc!”
Anh ta cảm thấy rất bất thường, chuyện xảy ra cả ngày nay đều rất bất thường.
Tại sao bà chủ Hoắc và ngài Cửu thiếu kiên nhẫn như vậy?
Vì bọn họ cho rằng vợ sắp cưới của mình là Diệp Mộc Châu?
Hay vì sau khi Khánh Thy vừa đi vào đã muốn đuổi bà chủ Hoắc ra ngoài, chọc giận bọn họ?
Nhưng anh ta lựa chọn Khánh Thy là quyết định của anh ta, không liên quan đến Khánh Thy.
Khánh Thy muốn đuổi bà chủ Hoắc ra ngoài, nguyên nhân gây ra cũng vì muốn tốt cho bà chủ Hoắc, bà chủ Hoắc không cảm ơn lòng tốt của Khánh Thy, sao lại còn…
“Anh Ngạn Lâm… Hu hu, anh Ngạn Lâm…”
Diệp Khánh Thy nước mắt giàn giụa, khóc như lê hoa đái vũ, nghẹn ngào nói:
“Em thật sự không biết đó là bà chủ Hoắc… Em… Em cũng không biết bọn họ ghét em đến thế… Có phải chị đã nói gì đó với bọn họ không?”
Hoắc Ngạn Lâm cân nhắc khả năng này, ngay sau đó liền bác bỏ: “Không thể nào, người ngồi tít trên cao như ngài Cửu sao biết Mộc Châu được.”
Diệp Khánh Thy ngẫm lại cũng phải, con người cô ta đảo quanh một vòng, liền lộ ra vẻ cô đơn.
“Mặc dù em chọc giận bà chủ Hoắc, nhưng người như bà chủ Hoắc hẳn chẳng tính toán với em đâu… Bọn họ ghét em như vậy có phải vì em là con gái riêng không, hức hức…”
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày, quả thật có thể như thế.
Bà chủ Hoắc chắc cũng là cô chủ trong nhà, con gái của vợ cả nên mới coi thường con gái riêng.
Nhưng Khánh Thy khác với mấy người con gái riêng kia…
Di Dương với bác Diệp thật lòng yêu nhau, Khánh Thy lại lương thiện như thế, những đứa con gái riêng khác sao sánh bằng.
Hoắc Ngạn Lâm than thở: “Qua mấy ngày nữa anh sẽ nhắc bác Diệp, cái thân phận con gái riêng này quả thật không ổn lắm… Nếu có thể làm cho bác Diệp kết hôn với dì Dương, em sẽ chính thức trở thành cô cả nhà họ Diệp rồi.”
Vì sự tồn tại của Diệp Mộc Châu nên dì Dương vẫn không thể kết hôn với bác Diệp, không danh cũng chẳng phận ở bên ông ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Mộc Châu không cảm thấy áy náy sao?
Anh ta cảm thấy yêu cầu này hiển nhiên tốt cho tất cả mọi người.
Diệp Khánh Thy nở một nụ cười.
Bên ngài Cửu, cô ta vẫn còn cơ hội tạo độ thiện cảm, nhưng nếu chuyện hôm nay có thể làm mẹ cô ta danh chính ngôn thuận trở thành bà chủ Diệp, có thể cướp lấy di sản của người
mẹ đã chết của Diệp Mộc Châu kia…
Vậy thì quá tốt!
Diệp Mộc Châu đi theo Hoắc Việt Bách lên lầu, giọng nói bất giác mềm mại hơn: “Ngài Cửu, anh thưởng cho em gì à?”
Bình luận facebook