Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Chương 163
Phải biết rằng dù tên Hoắc Việt Bách này hơi khốn nạn nhưng anh nói muốn “thưởng cho” tức sẽ không tùy tiện cho cái gì đó.
Phần thưởng của anh chắc chắn là thứ người khác muốn cũng không thể có, thứ khiến tất cả mọi người đó con mắt.
Vì thế Diệp Mộc Châu thật sự rất chờ mong.
Mặc dù cô cũng không biết tại sao Hoắc Việt Bách muốn thưởng cô…
Hoắc Việt Bách dừng bước lại.
Muốn thưởng cho cô dĩ nhiên vì biểu hiện hôm nay của cô.
Cũng không biết cô ngốc này vì sao có thể để nhà họ Diệp ức hiếp nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng học được cách trả đũa, anh cảm thấy rất vui.
Nghĩ đến việc mỗi lần trẻ con phản nghịch đều vì muốn khen thưởng, Hoắc Việt Bách cảm thấy Diệp Mộc Châu cũng muốn.
Anh lấy một tập tài liệu trên bàn sách rồi chậm rãi đưa cho Diệp Mộc Châu: “Nhìn thử xem”
Cô mở ra nhìn lướt qua, lập tức bị sặc nước miếng, trợn mắt há mồm: “Khụ khụ… Khụ khụ khụ… Ngài Cửu, anh đừng đùa chứ!”.
Trên tay cô là thư mời của một cuộc thi phiên dịch quốc tế.
Hoắc Việt Bách có thể nhận được thư mời cũng chẳng có gì kì lạ, nhưng anh cho ai thư mời, cuộc thi bên đó sẽ ghi lại.
Nói cách khác, lỡ đâu cô tham gia thật, cuộc thi có thể biết được rằng Hoắc Việt Bách mời cô đến thi đấu.
Nếu thành tích của cô không tốt, là đồ vô dụng đọc không hiểu tiếng Anh… Điều đó không phải sẽ khiến Hoắc Việt Bách rất mất mặt sao?
Dù sao ở đại học Thanh Kiều, người nào người nấy đều cho rằng cô là học sinh dốt thi tiếng Anh đều chẳng thể đạt tiêu chuẩn!
“Bà chủ Hoắc không muốn đi?”
Vẻ mặt Diệp Mộc Châu rất vi diệu: “Đây không phải là vấn đề muốn đi hay không.”
Đây là vấn đề có dám đi hay không! Lỡ như đi mất mặt thì làm sao bây giờ?
Hoắc Việt Bách cười nhạt một tiếng: “Bà chủ Hoắc, quán quân cuộc thi phiên dịch năm ngoái nếu không dám đi thì còn ai dám đi?”
Nói xong anh liền đi ra khỏi phòng sách.
Trong lòng Diệp Mộc Châu chợt lộp bộp.
Câu cuối của Hoắc Việt Bách là ý gì?
Anh là biết mình là quán quân cuộc thi phiên dịch năm ngoái, hay là…
Không không, không thể nào, chuyện này ngay cả mấy người anh Ba cũng không biết, sao Hoắc Việt Bách có thể biết được?
Mà điều có khả năng nhất… Anh là đang ám chỉ vị quán quân năm ngoái, người ban đầu tự dưng xuất hiện liền bị mọi người xem thường, cuối cùng lại đoạt cúp, lấy chuyện đó ra để khích lệ cô ?
Phải biết rằng dù tên Hoắc Việt Bách này hơi khốn nạn nhưng anh nói muốn “thưởng cho” tức sẽ không tùy tiện cho cái gì đó.
Phần thưởng của anh chắc chắn là thứ người khác muốn cũng không thể có, thứ khiến tất cả mọi người đó con mắt.
Vì thế Diệp Mộc Châu thật sự rất chờ mong.
Mặc dù cô cũng không biết tại sao Hoắc Việt Bách muốn thưởng cô…
Hoắc Việt Bách dừng bước lại.
Muốn thưởng cho cô dĩ nhiên vì biểu hiện hôm nay của cô.
Cũng không biết cô ngốc này vì sao có thể để nhà họ Diệp ức hiếp nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng học được cách trả đũa, anh cảm thấy rất vui.
Nghĩ đến việc mỗi lần trẻ con phản nghịch đều vì muốn khen thưởng, Hoắc Việt Bách cảm thấy Diệp Mộc Châu cũng muốn.
Anh lấy một tập tài liệu trên bàn sách rồi chậm rãi đưa cho Diệp Mộc Châu: “Nhìn thử xem”
Cô mở ra nhìn lướt qua, lập tức bị sặc nước miếng, trợn mắt há mồm: “Khụ khụ… Khụ khụ khụ… Ngài Cửu, anh đừng đùa chứ!”.
Trên tay cô là thư mời của một cuộc thi phiên dịch quốc tế.
Hoắc Việt Bách có thể nhận được thư mời cũng chẳng có gì kì lạ, nhưng anh cho ai thư mời, cuộc thi bên đó sẽ ghi lại.
Nói cách khác, lỡ đâu cô tham gia thật, cuộc thi có thể biết được rằng Hoắc Việt Bách mời cô đến thi đấu.
Nếu thành tích của cô không tốt, là đồ vô dụng đọc không hiểu tiếng Anh… Điều đó không phải sẽ khiến Hoắc Việt Bách rất mất mặt sao?
Dù sao ở đại học Thanh Kiều, người nào người nấy đều cho rằng cô là học sinh dốt thi tiếng Anh đều chẳng thể đạt tiêu chuẩn!
“Bà chủ Hoắc không muốn đi?”
Vẻ mặt Diệp Mộc Châu rất vi diệu: “Đây không phải là vấn đề muốn đi hay không.”
Đây là vấn đề có dám đi hay không! Lỡ như đi mất mặt thì làm sao bây giờ?
Hoắc Việt Bách cười nhạt một tiếng: “Bà chủ Hoắc, quán quân cuộc thi phiên dịch năm ngoái nếu không dám đi thì còn ai dám đi?”
Nói xong anh liền đi ra khỏi phòng sách.
Trong lòng Diệp Mộc Châu chợt lộp bộp.
Câu cuối của Hoắc Việt Bách là ý gì?
Anh là biết mình là quán quân cuộc thi phiên dịch năm ngoái, hay là…
Không không, không thể nào, chuyện này ngay cả mấy người anh Ba cũng không biết, sao Hoắc Việt Bách có thể biết được?
Mà điều có khả năng nhất… Anh là đang ám chỉ vị quán quân năm ngoái, người ban đầu tự dưng xuất hiện liền bị mọi người xem thường, cuối cùng lại đoạt cúp, lấy chuyện đó ra để khích lệ cô ?
Bình luận facebook