• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã trẻ xã hội đen (1 Viewer)

  • Chương 113

Thể lực của Tần Ngôn không chịu được nữa, bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống: "Anh đi trước đi!"

"Không được, lúc đến là hai người, sao lúc đi lại chỉ có một người được?"

Thuộc hạ của Lam Thiệu Đường đã chĩa súng nhắm vào hai người, gió mạnh ập tới, mọi người theo bản năng đưa tay lên che mắt lại, nhằm ngay lúc này, Thụy Hoa thành công đánh gục được mấy tên đang có ý định nổ súng.

"Hôm nay hai người đừng hòng chạy thoát!"

Nhìn thấy mấy người bị đánh gục, Lam Thiệu Đường đưa mắt nhìn bốn phía: "Nếu mày dám lộn xộn, tất cả mọi người ở đây đều phải chết!"

"Đây là đang nói rằng thủ hạ của ông cũng phải chết sao?"

Phong Thần đỡ Tần Ngôn, ánh mắt sáng như đuốc, tai vểnh lên lắng nghe, lập tức hoảng hốt.

"Muốn đi thì đi đi!"

Lam Thiệu Đường cười nhạt, mấy tên thuộc hạ nghe được, lập tức rời khỏi Lam Vụ Vũ đang được Lam Nhãn Tinh dìu đi, máu không ngừng chảy xuống từ bụng anh ta, Lam Nhãn Tinh xé một miếng vải từ trên quần áo xuống, băng bó sơ qua miệng vết thương cho anh ta.

Máy bay trực thăng lượn vòng trên đỉnh đầu, Thụy Hoa nhíu mày, ở đây vốn không có chỗ nào để hạ cánh xuống.

"Ba, dừng tay đi!"

Lam Vụ Vũ suy yếu nói, Lam Nhãn Tinh đứng lên, đi tới bên người Lam Thiệu Đường, tất cả những chuyện xảy ra đã đủ để đám người này không còn đường lui rồi, cần gì mà phải làm chút chuyện vô nghĩa này nữa.

Ánh mắt Lam Thiệu Đường sáng như đuốc nhìn về phía Lam Vụ Vũ, giơ tay lên, để lại trên mặt anh ta năm dấu ngón tay: "Kể từ bây giờ, nó không còn là con trai tôi nữa, tất cả những người gây trở ngại cho tôi thì đều là kẻ địch của tôi."

Ông ta đã trở nên điên cuồng, mấy người đứng đối diện nhau, Phong Thần và Tần Ngôn vừa thoáng nhúc nhích, Lam Thiệu Đường đã lập tức giơ súng trong tay lên, nhắm thẳng Tần Ngôn.

"Không...."

Lam Vụ Vũ công ở trước người Tần Ngôn, đạn xuyên qua ngực anh ta, trong nháy mắt, trước ngực anh ta đẫm máu, hệt như đóa mai nở rộ giữa trời tuyết trắng.

"Lam Vụ Vũ!"

Tần Ngôn hét lên, sắc mặt Lam Thiệu Đường lập tức trắng bệch, nhìn Lam Vụ Vũ ngã xuống ngay trước mặt mình, bàn tay cầm súng của ông ta cũng run rẩy, "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Máu tràn ra bên ngoài khóe miệng Lam Vụ Vũ, Tần Ngôn kích động nhìn anh ta: "Đừng cử động!"

Giờ phút này Lam Vụ Vũ không còn mâu thuẫn nữa, có lẽ đúng như người ta nói, trước khi chết, anh ta nghĩ rằng mình thật sự rất thích Tần Mặc, nhưng anh ta lại che chở chăm sóc cho Tần Ngôn hơn chục năm trời, Tần Mặc chỉ là người trong ảo tưởng của anh ta mà thôi.

Tần Ngôn vẫn luôn lạnh lùng, trong lúc vô ý sẽ lộ ra chút yếu ớt, mấy năm nay, anh ta đã quá ngu ngốc rồi, Tần Mặc và Tần Ngôn có quan hệ gì thì sao chứ, mười mấy năm qua, người anh ta vẫn luôn muốn bảo vệ chính là Tần Ngôn...

"Lam Vụ Vũ, đâu phải là Mặc Mặc, tại sao lại phải làm như vậy chứ...?"

Tần Ngôn nghẹn ngào, Lam Vụ Vũ lại cười, muốn giơ tay lên nhưng không đủ sức lực, Tần Ngôn nắm bàn tay lạnh buốt của Lam Vụ Vũ, cô ra sức nắm chặt tay anh ta trong lòng bàn tay mình, muốn truyền hơi ấm cho anh ta.

Gió lạnh thổi ngược tới, bông tuyết rơi vào trên mặt, nhanh chóng hóa thành nước.

"Cho dù là Ngôn Ngôn hay là Mặc Mặc cũng được, anh muốn bảo vệ chính là em, chứ không phải là... không phải là một cái tên..."

Ho nhẹ vài tiếng, cảm giác thân thể càng lúc càng cạn kiệt sức lực, anh ta nhìn Tần Ngôn, trong mắt chứa đầy cảm xúc, thế nhưng lại không cách nào nói được cho cô nghe.

"Ngôn Ngôn, anh thấy mệt quá..."

"Không được ngủ, Lam Vụ Vũ... Tỉnh lại đi, anh lại đang giở trò phải không?"

Giọng nói của cô càng lúc càng cách xa, Lam Vụ Vũ nhìn bầu trời xám mờ, những bông hoa tuyết không ngừng bay bay, anh ta rất muốn cười mà nói với cô, cuối cùng cũng có thể cùng cô ngắm tuyết rơi rồi, chỉ là bây giờ anh ta đã không còn cảm nhận được nhiệt độ của tuyết nữa rồi, cơ thể anh ta dường như đã lạnh như bông tuyết dưới thân.

Đôi mắt Lam Vụ Vũ dần khép lại, trong mắt anh ta không hề có vẻ khổ sở, ngược lại còn rất bình thản.
Không khí bi thương tràn ngập, Phong Thần thấy Tần Ngôn vì Lam Vụ Vũ mà khóc thương tâm như vậy, nhất thời trong lòng anh cũng đủ loại cảm xúc.

Ánh mắt Lam Thiệu Đường dần rã rời, ông ta đã tự tay giết con trai mình...

"Chết rồi, đúng vậy, đã chết rồi!"

Ông ta đột nhiên tiến về phía Tần Ngôn, Phong Thần nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, mặc dù Lam Thiệu Đường đã lớn tuổi nhưng thân thủ vẫn rất lợi hại.

Bỗng dưng, ông ta nắm lấy cánh tay Phong Thần, tay còn lại xé toang quần áo trên người, một loạt bom hiện ra trước mắt Tần Ngôn.

"Hại chết con trai tao, vậy thì vị hôn phu của mày phải chôn cùng."

Lam Thiệu Đường giữ chặt lấy Phong Thần, không để cho anh thoát khỏi tay mình. Tần Ngôn thấy trên đồng hồ đếm ngược chỉ còn một phút đồng hồ, trong lòng chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa, lập tức phóng đến trước chỗ hai người họ.

"Ngôn Ngôn, đừng động đậy, mau đi đi!"

"Không, em đã nói rồi, lúc tới là hai người, vậy thì rời đi cũng phải là hai người."

Tần Ngôn cố chấp đến mức đã quyết thì đến chín trâu cũng chẳng kéo lại được, cô cắn xé cánh tay Lam Thiệu Đường, nhưng ông ta vẫn không hề có dấu hiệu buông tay.

Ba mươi giây... Hai mươi giây... Mười giây...

"Thình thịch" một tiếng, mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi, đôi mắt Lam Thiệu Đường trợn to như hai quả chuông đồng.

Trong tay Lam Nhãn Tinh cầm một khẩu súng, trên mặt không chút biểu cảm: "Hai người mau đi đi, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của cậu chủ!"

Phong Thần thoát ra khỏi cánh tay của Lam Thiệu Đường, kéo Tần Ngôn chạy về phía trước, Lam Thiệu Đường không cam lòng, trừng mắt nhìn hai người, đồng hồ đếm ngược gắn liền với đống bom trên người truyền đến từng tiếng tích tắc dồn dập.

Phía sau hai người truyền đến hơi nóng, trận nổ mạnh sinh ra dòng khí nóng hầm hập phá tan bầu không khí, dồn dập như bầy mãnh thú không ngừng gầm thét lao về phía hai người.

Tần Ngôn chỉ cảm giác đang được Phong Thần ôm chặt trong lòng, thân thể cao lớn của anh che công cho cô, sau một tiếng động rung trời chuyển đất, cô cảm thấy trong đầu ong ong lên, sau đó thì thần trí cũng rời xa khỏi thân thể cô.

Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy Lam Vụ Vũ đang mỉm cười với cô, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, ánh mắt trong suốt như nước, tươi cười ấm áp như ánh mặt trời.

Là muốn đến đưa cô đi cùng sao?

Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của cô, Lam Vụ Vũ lắc đầu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, vẫn là giọng nói chậm rãi trầm thấp: "Ngôn Ngôn, hãy sống thật vui vẻ, anh đi đây!"

"Lam Vụ Vũ..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom