Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
Bên ngoài, Tề Úc Nhẫn mang theo bộ dạng của một người anh trai tốt, bao dung với Tề Úc Diệu, còn Tề Úc Diệu thì lại biến thành một đứa trẻ chuyên phá rối, kiêu ngạo, không hiểu chuyện.
Đi bên cạnh Tề Úc Nhẫn còn có một cô gái trẻ, cô ta vừa nhìn thấy Tề Úc Diệu thì đôi mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, "Anh Diệu, khi nào thì anh trở về?"
"Chúng ta đi thôi!"
Tề Úc Diệu không thèm nhìn cô gái kia, đi thẳng lại chỗ bọn họ, trong mắt cô bé kia lóe lên vẻ thất vọng, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng bọn họ nữa, cô ta vẫn còn ngây ngốc nhìn về phía bóng dáng kia biến mất.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa!"
Tề Úc Nhẫn lạnh lùng nói, cô bé kia khẽ bĩu mỗi, trong mắt hiện đầy vẻ chán ghét đối với anh ta. Đi tới phòng bệnh, Tề Bạch đã ngồi dậy, nhìn thấy Tề Úc Nhẫn sắc mặt liền trầm xuống.
"Bác Tề, cháu tới thăm bác."
"Ngọc Kỳ, mới vừa rồi nhìn thấy Tiểu Diệu rồi à."
Tề Bạch nhìn thấy Triệu Ngọc Kỳ, trên mặt hơi lộ ra nụ cười, Triệu Ngọc Kỳ gật đầu một cái, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ khổ não, "Nhưng mà hình như tâm trạng của anh ấy không vui, bác Tề, bác mau khỏe lại đi, anh ấy sẽ vui vẻ hơn một chút."
Triệu Ngọc Kỳ khéo léo đi lại bên cạnh Tề Bạch, Tề Úc Nhẫn đứng ở một bên, "Bố, trong nước ở bên kia đã tiến hành tương đối rồi, qua một thời gian nữa là có thể đi vào hoạt động được rồi."
Tề Bạch nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn anh ta, "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có, con chỉ tới thăm xem sức khỏe của bố hồi phục như thế nào, mới vừa rồi Tiểu Diệu đi ra còn nói tinh thần của ngài rất tốt, xem ra đúng là như vậy."
Anh ta cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên tia phức tạp, tại sao, tại sao Tề Úc Diệu đối xử với ông ấy lạnh nhạt như vậy, nhưng mà ông ấy có thể bao dung hết thảy cho nó? Còn mình thì tận tâm tận lực làm nhiều chuyện cho ông ấy như vậy, vậy mà ông ấy không thèm liếc mắt nhìn mình cái?
Phần di chúc kia, bị luật sư của Tề Bạch tự tay đưa tới tủ bảo hiểm trong ngân hàng, trừ dấu vân tay của luật sư và nhân viên liên quan ra, bất cứ người nào cũng không được phép đụng vào.
Tề Úc Nhẫn lui ra ngoài, tất cả nhà họ Tề đều do anh ta gánh vác, mà Tề Úc Diệu thì căn bản không biết gì, chỉ biết gây thêm phiền phức. Anh ta liếc mắt nhìn Triệu Ngọc Kỳ và Tề Bạch ở trong phòng bệnh, Triệu Ngọc Kỳ nhận thấy cái nhìn chăm chú của anh ta, quay đầu nhìn anh ta. Tề Úc Nhẫn nháy nháy mắt với cô ta, Triệu Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, vẻ mặt hình như rất không tình nguyện.
Lúc ra khỏi bệnh viện, trên bầu trời là một màu xanh thẳm, có đám mây trắng hoàn toàn che khuất đi ánh sáng mặt trời, gương mặt của Tề Úc Nhẫn bị bóng râm che khuất.
Phong Thần cùng Tần Ngôn ở bên trong một gian phòng của hội sở, "Rõ ràng anh thấy được, tại sao còn muốn giả bộ?"
Tần Ngôn không khỏi oán trách, nhớ tới sự dỗ dành tối qua của anh, hai gò má cô không khỏi hiện lên hai rặng mây hồng, cô không ngừng xin tha thứ, anh lại vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
"Ngôn Ngôn của anh thông minh như vậy, tại sao lại không đoán được? Còn đang tức giận về chuyện ngày hôm qua?"
Chuyện đến Melbourne chỉ là lấy cớ, một mặt khác, còn có thể gỡ xuống phòng bị của Tề Úc Nhẫn với anh, về phần hành động tối hôm qua của anh......Là anh thật sự muốn cô.
Da mặt của anh thật sự rất dày, khiến Tần Ngôn muốn đánh lên khuôn mặt đó, để cho anh cũng không cười nổi nữa!
"Không phải em cũng gạt anh một chuyện sao? Nên giải thích thế nào?"
Anh sờ lên vành tai của cô, bông tai hột xoàn lóe ra màu xanh nhạt vẫn đeo trên vành tai cô, ngón tay thô không khỏi mơn trớn vành tai của cô, cô giống như mèo không khỏi đến gần bàn tay to của anh.
"Em gạt anh chuyện gì?"
Phong Thần thấy cô không thành thật, vẫn không muốn thừa nhận, anh không khách khí mò vào trong vạt áo của cô, bàn tay xoa lên da thịt mềm mại, Tần Ngôn cầm lấy tay anh, "Không cần......"
"Vậy có muốn nói hay không?"
Tần Ngôn bị uy quyền của anh áp bức, không thể làm gì khác hơn là thành thật giải thích, "Lần trước tranh tài cùng Tề Úc Diệu, em đã khôi phục trí nhớ, được chưa?"
"Còn gì nữa không?"
Bàn tay bá đạo có tra cứu trên mạng mấy phần, Tần Ngôn vội vàng giải thích, "Em còn lén liên lạc với Mục Thất......"
"Hừm, xem ra Ngôn Ngôn của anh quá tịch mịch, phải hay không?"
Phong Thần nheo mắt lại, một tay đè cô ở trên ghế sofa, cúi đầu trừng cắn mút trên cần cổ của cô như trừng phạt, Tần Ngôn hô nhỏ một tiếng, "Vậy anh còn gạt em mắt của anh vẫn chưa khỏi! Huề nhau!"
"Em lừa anh hai chuyện!"
Anh khẽ bóp mũi của Tần Ngôn, mỉm cười cưng chiều, nhưng trong mắt Tần Ngôn nhìn thấy lại là nụ cười của một ác ma.
"Vậy em còn không phải chỉ vì anh hay sao!"
Cô thở phì phò nói, tức giận nhéo mạnh bên hông anh một cái, Phong Thần bắt được bàn tay gây án nhỏ bé kia, lưu lại dấu răng của mình.
Ngay sau đó bế cô lên, "Không phải anh sợ em gặp nguy hiểm sao! Em làm như vậy, rất dễ dàng rút dây động rừng."
"Anh không cần coi em như đứa trẻ, có được hay không?! Hơn nữa, mấy người Mục Thất sẽ không dễ bị phát hiện như vậy, còn có thể tra được thứ anh không tra được!"
Trong giọng nói của cô, tất cả đều là kiêu ngạo cùng khen ngợi hướng về phía Mục Thất, khiến Phong Thần bên cạnh ghen tị một hồi.
Kể từ khi Thụy Hoa tìm được Mục Thất, vì báo đáp ân cứu mạng năm đó của Tần Thọ Diệp, tổ chức Thanh Nham đã chính thức về thuộc về Tần Ngôn, Mục Thất vẫn là người bảo vệ cho Tần Ngôn.
Có lúc Phong Thần rất ghen tị với anh ta, bởi vì anh ta không chỉ làm bạn cùng Tần Ngôn trải qua hàng chục năm, tín nhiệm với anh ta, chỉ đứng kém anh.
Có lẽ, bên cạnh công chúa không phải chỉ có hoàng tử yêu cô, còn phải có một kỵ sĩ trung thành bảo vệ cô, mà Mục Thất, anh ta chính là kỵ sĩ một lòng trung thành của Tần Ngôn.
"Em đó, làm chuyện gì cũng không thương lượng với anh một chút!"
"Lần trước anh cũng không thương lượng với em, chuẩn bị làm đám cưới giả với Tư Dung đấy"
Nói đến chỗ này, rốt cuộc Tần Ngôn cũng có thể hùng hồn một lần, Phong Thần cảm thán, trí nhớ của phụ nữ thật không phải là tuyệt vời bình thường. Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, cô vẫn còn nhớ rõ, vẫn là lúc mất trí nhớ cô đáng yêu hơn một chút.
Phong Thần giơ tay đầu hàng, Tần Ngôn hỏi, "Lúc nào thì anh phát hiện ra em khôi phục trí nhớ?"
"Khoảng thời gian anh đang nằm viện trị liệu, còn nhớ rõ lần trước em bỏ nhà ra đi không? Anh biết được em và Mục Thất truyền tin cho nhau, lần đó là Tư Đồ Kiều vô ý phát hiện."
Tần Ngôn mặc niệm tên tuổi Tư Đồ Kiều một lần, âm thầm cắn răng, anh được đấy Tư Đồ Kiều, lại dám bán đứng tôi!
Ở trong nước xa xôi Tư Đồ Kiều không khỏi rùng mình một cái, "Sao máy điều hòa trong phòng này lại thổi lạnh thế?"
Thời tiết ở Melbourne thì vô cùng thoải mái, rất thích hợp với khách du lịch, ngồi trong ô dưới ánh mặt trời, cầm một ly thức uống, thật sự rất thoải mái. Nhưng Tần Ngôn không có phần nhàn hạ thoải mái này, đọc được tin Mục Thất báo tới, cô nhanh chóng viết mấy chữ lên tờ giấy trắng, ghi tạc nó vào trong đầu.
Phong Thần nghe nhạc, tròng mắt núp sau chiếc mắt kính nhìn chằm chằm về một phía, "Tề Úc Nhẫn thật là cẩn thận, ngay cả việc chúng ta nghỉ ngơi trong khách sạn, cũng phái người theo dõi."
"Đi thôi!"
Hai người đứng dậy, người núp trong bóng tối lắc mình ẩn núp, đợi hai người đi xa, lúc này mới đi tới vị trí hai người ngồi qua. Phía trên để một tờ giấy, trên đó đều là mấy hình ảnh Tần Ngôn tùy tiện vẽ, không nhìn ra cái gì. Xuất phát từ cẩn thận, người nọ đặt giấy vào trong ngực, chuẩn bị trở về giao cho Tề Úc Nhẫn.
Lúc trở lại xe, Tần Ngôn tháo bông tai hột xoàn xuống, thận trọng mở ra, lấy thiết bị tinh vi trong đó ra. Cô hả hê nhìn Phong Thần một cái, dưới ánh mắt tìm tòi của Phong Thần, đặt nó vào trong điện thoại di động của chính mình, nhấn xuống mấy cái nút, tin tức ùa ra như thủy triều.
Đây là thứ đã trải qua cải tiến, cả đêm Mục Thất đưa đến cho cô, hai người rời khỏi nhà họ Tề, tiến vào một khách sạn trên danh nghĩa của nhà họ Hàn. Dù sao, không ai thích, cả ngày bị người khác giám thị.
"Rất kỳ quái."
Phong Thần nhìn tin tức Mục Thất truyền tới, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn, "Anh còn nhớ cô gái bên cạnh Tề Úc Nhẫn không?"
"Cô gái giống như búp bê kia?"
Tần Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, cô nhớ tới cô gái có đôi mắt ngọt ngào kia, long lanh, sợi tóc hơi xoăn làm cô nghĩ đến mái tóc dài mềm mại hơi xoăn của Kim Na Na.
Da của cô gái trắng nõn, bóng loáng giống như gốm sứ, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng xinh xắn, gương mặt toát lên sự thông minh, hẳn là rất được người lớn ưa thích.
Đi bên cạnh Tề Úc Nhẫn còn có một cô gái trẻ, cô ta vừa nhìn thấy Tề Úc Diệu thì đôi mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, "Anh Diệu, khi nào thì anh trở về?"
"Chúng ta đi thôi!"
Tề Úc Diệu không thèm nhìn cô gái kia, đi thẳng lại chỗ bọn họ, trong mắt cô bé kia lóe lên vẻ thất vọng, cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng bọn họ nữa, cô ta vẫn còn ngây ngốc nhìn về phía bóng dáng kia biến mất.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa!"
Tề Úc Nhẫn lạnh lùng nói, cô bé kia khẽ bĩu mỗi, trong mắt hiện đầy vẻ chán ghét đối với anh ta. Đi tới phòng bệnh, Tề Bạch đã ngồi dậy, nhìn thấy Tề Úc Nhẫn sắc mặt liền trầm xuống.
"Bác Tề, cháu tới thăm bác."
"Ngọc Kỳ, mới vừa rồi nhìn thấy Tiểu Diệu rồi à."
Tề Bạch nhìn thấy Triệu Ngọc Kỳ, trên mặt hơi lộ ra nụ cười, Triệu Ngọc Kỳ gật đầu một cái, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ khổ não, "Nhưng mà hình như tâm trạng của anh ấy không vui, bác Tề, bác mau khỏe lại đi, anh ấy sẽ vui vẻ hơn một chút."
Triệu Ngọc Kỳ khéo léo đi lại bên cạnh Tề Bạch, Tề Úc Nhẫn đứng ở một bên, "Bố, trong nước ở bên kia đã tiến hành tương đối rồi, qua một thời gian nữa là có thể đi vào hoạt động được rồi."
Tề Bạch nhàn nhạt 'Ừ' một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn anh ta, "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có, con chỉ tới thăm xem sức khỏe của bố hồi phục như thế nào, mới vừa rồi Tiểu Diệu đi ra còn nói tinh thần của ngài rất tốt, xem ra đúng là như vậy."
Anh ta cúi đầu, trong mắt chợt lóe lên tia phức tạp, tại sao, tại sao Tề Úc Diệu đối xử với ông ấy lạnh nhạt như vậy, nhưng mà ông ấy có thể bao dung hết thảy cho nó? Còn mình thì tận tâm tận lực làm nhiều chuyện cho ông ấy như vậy, vậy mà ông ấy không thèm liếc mắt nhìn mình cái?
Phần di chúc kia, bị luật sư của Tề Bạch tự tay đưa tới tủ bảo hiểm trong ngân hàng, trừ dấu vân tay của luật sư và nhân viên liên quan ra, bất cứ người nào cũng không được phép đụng vào.
Tề Úc Nhẫn lui ra ngoài, tất cả nhà họ Tề đều do anh ta gánh vác, mà Tề Úc Diệu thì căn bản không biết gì, chỉ biết gây thêm phiền phức. Anh ta liếc mắt nhìn Triệu Ngọc Kỳ và Tề Bạch ở trong phòng bệnh, Triệu Ngọc Kỳ nhận thấy cái nhìn chăm chú của anh ta, quay đầu nhìn anh ta. Tề Úc Nhẫn nháy nháy mắt với cô ta, Triệu Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, vẻ mặt hình như rất không tình nguyện.
Lúc ra khỏi bệnh viện, trên bầu trời là một màu xanh thẳm, có đám mây trắng hoàn toàn che khuất đi ánh sáng mặt trời, gương mặt của Tề Úc Nhẫn bị bóng râm che khuất.
Phong Thần cùng Tần Ngôn ở bên trong một gian phòng của hội sở, "Rõ ràng anh thấy được, tại sao còn muốn giả bộ?"
Tần Ngôn không khỏi oán trách, nhớ tới sự dỗ dành tối qua của anh, hai gò má cô không khỏi hiện lên hai rặng mây hồng, cô không ngừng xin tha thứ, anh lại vẫn không chịu bỏ qua cho cô.
"Ngôn Ngôn của anh thông minh như vậy, tại sao lại không đoán được? Còn đang tức giận về chuyện ngày hôm qua?"
Chuyện đến Melbourne chỉ là lấy cớ, một mặt khác, còn có thể gỡ xuống phòng bị của Tề Úc Nhẫn với anh, về phần hành động tối hôm qua của anh......Là anh thật sự muốn cô.
Da mặt của anh thật sự rất dày, khiến Tần Ngôn muốn đánh lên khuôn mặt đó, để cho anh cũng không cười nổi nữa!
"Không phải em cũng gạt anh một chuyện sao? Nên giải thích thế nào?"
Anh sờ lên vành tai của cô, bông tai hột xoàn lóe ra màu xanh nhạt vẫn đeo trên vành tai cô, ngón tay thô không khỏi mơn trớn vành tai của cô, cô giống như mèo không khỏi đến gần bàn tay to của anh.
"Em gạt anh chuyện gì?"
Phong Thần thấy cô không thành thật, vẫn không muốn thừa nhận, anh không khách khí mò vào trong vạt áo của cô, bàn tay xoa lên da thịt mềm mại, Tần Ngôn cầm lấy tay anh, "Không cần......"
"Vậy có muốn nói hay không?"
Tần Ngôn bị uy quyền của anh áp bức, không thể làm gì khác hơn là thành thật giải thích, "Lần trước tranh tài cùng Tề Úc Diệu, em đã khôi phục trí nhớ, được chưa?"
"Còn gì nữa không?"
Bàn tay bá đạo có tra cứu trên mạng mấy phần, Tần Ngôn vội vàng giải thích, "Em còn lén liên lạc với Mục Thất......"
"Hừm, xem ra Ngôn Ngôn của anh quá tịch mịch, phải hay không?"
Phong Thần nheo mắt lại, một tay đè cô ở trên ghế sofa, cúi đầu trừng cắn mút trên cần cổ của cô như trừng phạt, Tần Ngôn hô nhỏ một tiếng, "Vậy anh còn gạt em mắt của anh vẫn chưa khỏi! Huề nhau!"
"Em lừa anh hai chuyện!"
Anh khẽ bóp mũi của Tần Ngôn, mỉm cười cưng chiều, nhưng trong mắt Tần Ngôn nhìn thấy lại là nụ cười của một ác ma.
"Vậy em còn không phải chỉ vì anh hay sao!"
Cô thở phì phò nói, tức giận nhéo mạnh bên hông anh một cái, Phong Thần bắt được bàn tay gây án nhỏ bé kia, lưu lại dấu răng của mình.
Ngay sau đó bế cô lên, "Không phải anh sợ em gặp nguy hiểm sao! Em làm như vậy, rất dễ dàng rút dây động rừng."
"Anh không cần coi em như đứa trẻ, có được hay không?! Hơn nữa, mấy người Mục Thất sẽ không dễ bị phát hiện như vậy, còn có thể tra được thứ anh không tra được!"
Trong giọng nói của cô, tất cả đều là kiêu ngạo cùng khen ngợi hướng về phía Mục Thất, khiến Phong Thần bên cạnh ghen tị một hồi.
Kể từ khi Thụy Hoa tìm được Mục Thất, vì báo đáp ân cứu mạng năm đó của Tần Thọ Diệp, tổ chức Thanh Nham đã chính thức về thuộc về Tần Ngôn, Mục Thất vẫn là người bảo vệ cho Tần Ngôn.
Có lúc Phong Thần rất ghen tị với anh ta, bởi vì anh ta không chỉ làm bạn cùng Tần Ngôn trải qua hàng chục năm, tín nhiệm với anh ta, chỉ đứng kém anh.
Có lẽ, bên cạnh công chúa không phải chỉ có hoàng tử yêu cô, còn phải có một kỵ sĩ trung thành bảo vệ cô, mà Mục Thất, anh ta chính là kỵ sĩ một lòng trung thành của Tần Ngôn.
"Em đó, làm chuyện gì cũng không thương lượng với anh một chút!"
"Lần trước anh cũng không thương lượng với em, chuẩn bị làm đám cưới giả với Tư Dung đấy"
Nói đến chỗ này, rốt cuộc Tần Ngôn cũng có thể hùng hồn một lần, Phong Thần cảm thán, trí nhớ của phụ nữ thật không phải là tuyệt vời bình thường. Chuyện cũng đã qua lâu như vậy, cô vẫn còn nhớ rõ, vẫn là lúc mất trí nhớ cô đáng yêu hơn một chút.
Phong Thần giơ tay đầu hàng, Tần Ngôn hỏi, "Lúc nào thì anh phát hiện ra em khôi phục trí nhớ?"
"Khoảng thời gian anh đang nằm viện trị liệu, còn nhớ rõ lần trước em bỏ nhà ra đi không? Anh biết được em và Mục Thất truyền tin cho nhau, lần đó là Tư Đồ Kiều vô ý phát hiện."
Tần Ngôn mặc niệm tên tuổi Tư Đồ Kiều một lần, âm thầm cắn răng, anh được đấy Tư Đồ Kiều, lại dám bán đứng tôi!
Ở trong nước xa xôi Tư Đồ Kiều không khỏi rùng mình một cái, "Sao máy điều hòa trong phòng này lại thổi lạnh thế?"
Thời tiết ở Melbourne thì vô cùng thoải mái, rất thích hợp với khách du lịch, ngồi trong ô dưới ánh mặt trời, cầm một ly thức uống, thật sự rất thoải mái. Nhưng Tần Ngôn không có phần nhàn hạ thoải mái này, đọc được tin Mục Thất báo tới, cô nhanh chóng viết mấy chữ lên tờ giấy trắng, ghi tạc nó vào trong đầu.
Phong Thần nghe nhạc, tròng mắt núp sau chiếc mắt kính nhìn chằm chằm về một phía, "Tề Úc Nhẫn thật là cẩn thận, ngay cả việc chúng ta nghỉ ngơi trong khách sạn, cũng phái người theo dõi."
"Đi thôi!"
Hai người đứng dậy, người núp trong bóng tối lắc mình ẩn núp, đợi hai người đi xa, lúc này mới đi tới vị trí hai người ngồi qua. Phía trên để một tờ giấy, trên đó đều là mấy hình ảnh Tần Ngôn tùy tiện vẽ, không nhìn ra cái gì. Xuất phát từ cẩn thận, người nọ đặt giấy vào trong ngực, chuẩn bị trở về giao cho Tề Úc Nhẫn.
Lúc trở lại xe, Tần Ngôn tháo bông tai hột xoàn xuống, thận trọng mở ra, lấy thiết bị tinh vi trong đó ra. Cô hả hê nhìn Phong Thần một cái, dưới ánh mắt tìm tòi của Phong Thần, đặt nó vào trong điện thoại di động của chính mình, nhấn xuống mấy cái nút, tin tức ùa ra như thủy triều.
Đây là thứ đã trải qua cải tiến, cả đêm Mục Thất đưa đến cho cô, hai người rời khỏi nhà họ Tề, tiến vào một khách sạn trên danh nghĩa của nhà họ Hàn. Dù sao, không ai thích, cả ngày bị người khác giám thị.
"Rất kỳ quái."
Phong Thần nhìn tin tức Mục Thất truyền tới, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn, "Anh còn nhớ cô gái bên cạnh Tề Úc Nhẫn không?"
"Cô gái giống như búp bê kia?"
Tần Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, cô nhớ tới cô gái có đôi mắt ngọt ngào kia, long lanh, sợi tóc hơi xoăn làm cô nghĩ đến mái tóc dài mềm mại hơi xoăn của Kim Na Na.
Da của cô gái trắng nõn, bóng loáng giống như gốm sứ, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng xinh xắn, gương mặt toát lên sự thông minh, hẳn là rất được người lớn ưa thích.
Bình luận facebook